Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
-
Chương 35: Thiên Phàm mắc chứng thần kinh suy nhược?
"Lầm lì, thích sạch sẽ, thần kinh suy nhược, chứng ám ảnh cưỡng chế?"
Bác sĩ Tạ cười vô cùng vui vẻ.
"Xem ra cô thể nghiệm rất sâu."
"Sẽ không nói với anh ấy, đều là tôi nói những cái này chứ?"
"Dĩ nhiên sẽ không. Làm một bác sĩ tâm lý, tôi am hiểu nhất chính là giữ kín như bưng rồi."
Không biết làm sao, Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị đối phương lừa.
"Cô có biết vì sao cậu ta lầm lì không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu ta luôn có thể nhận thấy thái độ hay cảm xúc của đối phương qua gióng nói, âm điệu hay hô hấp, dù là đối phương giấu được tốt hơn cũng vậy. Người với người qua lại với nhau, rất nhiều người vì bảo vệ chính mình hay là vì mục đích khác mà nói dối, những những người bình thường đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, nhưng đối với Giang Thiên Phàm thì bị phóng đại lên rất nhiều lần."
"Cũng giống như vị giác của anh ta sao?"
Một chút xíu tỳ vết nào cũng không chạy khỏi lưỡi của anh ta.
"Đúng vậy. Thế giới của cậu ta với người bình thường không giống nhau. Yêu cầu của cậu ta phải tuyệt đối, hơn nữa là..... xoi mói. Chỉ có thể đợi, có một việc hoặc là một người, hấp dẫn sự chú ý của cậu ta, để cho cậu ta được thoát khỏi từ những thứ tuyệt đối này."
Bả vai của Lâm Khả Tụng nhô lên, "Mẹ ơi...... Vậy người được anh ta xem trọng rất xui xẻo á!"
"Tại sao?"
"Bởi vì yêu cầu của anh ta cao như vậy, tuyệt đối như vậy. Làm bạn gái của anh ta, không phải là rất khổ sao?"
"Cậu ta sẽ không dễ đối tốt với bất kỳ ai. Thế nhưng khi cậu ta động lòng, cậu ta sẽ cho hết những gì cậu ta có. Đây mới là tuyệt đối của cậu ta."
Bác sĩ Tạ đứng lên, đi qua người Lâm Khả Tụng.
Trong chốc lát, bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy Giang Thiên Phàm trong miệng bác sĩ Tạ vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Cô không có tâm trạng vào phòng bếp, ngược lại về phòng của mình, tiện tay thu thập mấy bộ quần áo.
Cô tra nhiệt độ của Washington trên mạng, gọi điện thoại nói cho chú rằng mình sắp rời khỏi Newyork. Cô vốn nghĩ nhắn tin cho Tống Ý Nhiên, nhưng vẫn không có gửi đi. Bởi vì cô vẫn không tìm được lý do để báo cáo lộ trình của mình cho Tống Ý Nhiên.
Cô vừa mới ngồi xuống bàn, lướt web tra tìm các loại cá và những hương liệu khác nhau thì điện thoại chợt vang lên.
Lâm Khả Tụng vừa nhìn tên người gọi là "Tống Ý Nhiên", thiếu chút nữa té xuống từ trên ghế.
Nhớ tới thính lực của Giang Thiên Phàm nhạy bén, Lâm Khả Tụng mang theo điện thoại đi thẳng ra khỏi biệt thự, tới dưới một thân câ ytrong sân, đứng ở nơi đó, che ống nghe, vừa muốn nghe, điện thoại liền tắt.
Lâm Khả Tụng không thể làm gì khác hơn là gọi lại.
"Này, Tống Ý Nhiên, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh còn đang nghĩ có phải em muốn cắt đứt quan hệ với anh hay không, gọi điện thoại cho em đều không nghe máy." Giọng nói lười biếng của Tống Ý Nhiên truyền đến, đáng đánh đòn.
"Không có mà. Em sợ nói chuyện với anh làm ảnh hưởng đến ngườik hác."
"Em có thể làm ảnh hưởng đến người nào? Thầy dạy nấu ăn của em sao?"
"Xem là thế đi. Thần kinh của anh ta có chút suy nhược." Lâm Khả Tụng cười cười.
Chỉ là lúc cô ngẩng đầu lên, ngẩn người.
Bởi vì đối diện cô chính là ban công của phòng Giang Thiên Phàm. Mà anh ta dựa vào ban công, rũ mắt xuống, ánh mắt giống như thác bay trút xuống, quả thật như muốn làm đập vỡ xương cốt của Lâm Khả Tụng.
Không thể nào! Khối băng lớn không phải không nhìn thấy sao?
Sao cảm giác như anh ta biết cô ở đâu vậy!
Cái này không khoa học!
Đợi chút, cô đứng ở nơi này gọi điện thoại, có phải Giang Thiên Phàm nghe thấy hay không?
Ví dụ như câu "thần kinh suy nhược" kia?
"Tóm lại là gã đó thần kinh suy nhược, mà còn không vui khi nghe thấy em gọi điện thoại cho anh?"
"Làm sao có thể? Ha ha...... Ha ha......" Lâm Khả Tụng cười khan hai tiếng, đi về phía chỗ xa hơn.
"Có phải em quên nói cho anh biết cái gì hay không?"
Giọng nói của Tống Ý Nhiên tựa như đang đùa giỡn, những không hiểu sao Lâm Khả Tụng cảm thấy hình như anh đang không vui.
Chẳng lẽ chú nói cho anh ấy biết, cô sẽ đi Washington?
Nhưng chú không có lý do gì để phải nói với Tống Ý Nhiên cả!
"Em còn có thể quên nói chuyện gì với anh!...... Chẳng qua ngày mai em sẽ đi Washington á! Tham gia party sinh nhật của một bậc thầy ẩm thực!"
"Vậy sao. Nếu như anh mà không hỏi em... em sẽ nói cho anh sao?"
Như thế này Lâm Khả Tụng khẳng định Tống Ý Nhiên không vui rồi. Quả thật chẳng biết tại sao mà.
Cô Lâm Khả tụng cũng tròn mười tám tuổi rồi! Tống Ý Nhiên cũng không phải là người giám hộ của cô, tại sao cái gì cô cũng phải nói cho anh ta biết!
"Em mới không nói cho anh đấy." Lâm Khả Tụng quyết định cô cũng muốn kiêu ngạo một lần.
"Vậy anh cũng không cần phải nói cho em biết." Tống Ý Nhiên cố ý bắt chước giọng điệu của Lâm Khả Tụng.
"Anh không nói với em chuyện gì
"Bí mật."
Nói xong, Tống Ý Nhiên cúp điện thoại.
Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị nghẹn. Cô dùng sức quơ quơ cửa sắt, quyết định sau cùng không thèm tức giận tên đàn ông cặn bã này nữa, đi trở về phòng của mình.
Cô vừa ngẩng đầu, Giang Thiên Phàm tựa vào trên ban công như cũ. Trong tay anh cầm một ly rượu đỏ, vẻ mặt như thường.
Lâm Khả Tụng thở ra, hẳn là anh ta không nghe thấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Khả Tụng bị Nina đánh thức.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện bây giờ mới năm giờ rưỡi sáng, trời ngoài cửa sổ cũng mới chỉ tờ mờ sáng.
"Nina? Sao gọi tôi dậy sớm vậy? Không phải máy bay đi chuyến mười một giờ sao?"
"Giang tiên sinh bảo tôi gọi cô dậy."
"À?"
Khi Lâm Khả Tụng đi tới trước bàn ăn, phát hiện bữa sáng hôm nay rất đơn giản. Không có điểm tâm ngon miệng, không có món ăn làm miệng người ta mở lớn, chỉ có cháo trắng nhạt nhẽo cùng với một đĩa muối dưa chuột.
Lâm Khả Tụng cho là bởi vì thức dậy quá sớm, cho nên Nina chưa kịp chuẩn bị xong. Nhưng mà cô từ từ ăn cháo hơn hai mươi phút, đúng sáu giờ Giang Thiên Phàm không nhanh không chậm đi xuống từ trên cầu thang, trước mắt Lâm Khả Tụng vẫn không có xuất hiện những đồ ăn khác.
Cô nghiêng mắt, ngước cổ nhìn Giang Thiên Phàm. Bởi vì ngẩng đầu lên, hai chân của anh ta càng lộ thêm vẻ thon dài, mỗi một khúc chiết đều hoàn hảo đúng chỗ. Càng không cần phải nói động tác anh ta nhẹ nhàng kéo vạt áo...... Rất có khuôn cách.
Mặc dù mắt của anh không nhìn thấy được, nhưng bất kể ở đây, anh đều là nam thần toả sáng.
Chẳng qua là khi nam thần ngồi đối diện Lâm Khả Tung không chỉ có đưa mỗi cháo trắng mà còn có rau trộn măng tây và một vài điểm tâm khác.
Nhưng mà một chút Nina cũng không có ý đưa sang chỗ Lâm Khả Tụng.
Đây là chuyện gì xảy ra? Đối đãi phân biệt?
Lâm Khả Tụng nhìn về phía Nina, dùng ánh mắt hỏi thăm cô ấy. Nhưng mà Nina lại yên lặng đứng sau lưng Giang Thiên Phàm, cũng không thèm nhìn tới Lâm Khả Tụng.
Có vấn đề! Có mờ ám!
Meire theo thường lệ cầm theo máy tính bảng đi tới bên người Giang Thiên Phàm, anh ta lại muốn bắt đầu thông báo tin tức sáng sớm rồi.
Nhưng mà lần này, anh ta chỉ là cười cười, nhìn về phía Lâm Khả tụng nói: "Lâm tiểu thư, cô ăn xong bữa sáng rồi sao?"
"A...... Gần giống vậy......"
"Ý của tiên sinh là, từ hôm nay trở đi, tình hình chính trị hiện tại và tin tức quan trọng trong ngành đều do cô đọc."
"Cái gì? Tôi?"
"Chuyện này có lợi với môn Anh ngữ của cô, cũng có thể giúp cô học được nhiều từ đơn tiếng Anh hơn."
Meire đưa máy tính tới, Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhận lấy.
Không trách được muốn cô rời giường nửa giờ trước! Thì ra là để cho cô đọc tin tức cho Giang Thiên Phàm lúc anh ta ăn điểm tâm!
Meire thay cô lựa chọn một tin tức về dự luật thực phẩm an toàn, Lâm Khả Tụng lắp ba lắp bắp đọc.
Rất nhiều từ đơn cô căn bản cũng không biết, chỉ có thể căn cứ đoán âm mà đọc.
Khi cô đọc xong câu đầu tiên, Giang Thiên Phàm ngắt lời cô.
"Cô hiểu sao?"
Những từ đơn kia phát ra từ môi Giang Thiên Phàm có cảm giác lạnh lùng nghiêm cẩn.
Những từ đơn này Lâm Khả tụng từng thấy, cô biết là liên quan đến luật pháp, nhưng đối mặt với Giang Thiên Phàm, trong khoảng thời gian ngắn cô không hiểu là gì.
"Không vội vàng cầm điện thoại ra ngoài tìm sao?"
Lâm Khả Tụng mím môi, nhiều lần nói chuyện với Giang Thiên Phàm rồi, cô đã sớm thăm dò rõ ràng tính tình của anh ta. Thành thực so che giấu kết quả muốn tốt hơn rất nhiều.
"Rất xin lỗi, Giang tiên sinh, tôi không nhớ rõ."
"Nghĩa tiếng Trung của nó là lập pháp. Ngoài ra, cô phát âm sai rồi."
Lâm Khả Tụng hít một hơi, đọc câu đầu tiên lại lần nữa, chỉ là cô còn chưa đọc xong câu đầu tiên, lại bị kêu ngừng.
"Atives là có ý gì?"
Lâm Khả tụng bí rồi, tại sao Giang Thiên Phàm luôn có thể lựa ra từ cô không biết để hỏi cô?
Đây rốt cuộc là Tham Nghị Viện hay là Hạ Nghị Viện?
"Ta không biết nó là Tham Nghị Viện hay là Hạ Nghị Viên."
"Hạ Nghị Viên. Khác ative, phát âm sai lệch."
Giang Thiên Phàm ở nước Mĩ đợi nhiều năm như vậy, thậm chí rất có thể là lớn lên nơi này từ nhỏ. Phát âm của cô sao có thể so sánh với anh?
Lâm Khả Tụng cố nén bất mãn của mình xuống, đọc xong bài thứ nhất.
Bản này Meire dùng hai phút là có thể hoàn thành báo cáo, Lâm Khả Tụng đọc khoảng mười phút, càng không cần phải nói Giang Thiên Phàm sửa cho cô biết bao nhiêu lần.
Cô cảm thấy mình giống như đang ở trong lớp học ngữ âm. Giang Thiên Phàm phát âm rất êm tai rất hoàn mỹ, nhưng mà mỗi lần bị ngắt lời, Lâm Khả Tụng lại có cảm giác như không phải đối phương tốt bụng uốn nắn cho mình, mà là đang làm phiền cô.
Cô cố gắng nén cơn giận của mình, Meire đứng một bên ra hiệu cô hãy thả lỏng tinh thần.
Đến lúc sau khi bắt đầu độc các tin tức quan trọng trong ngành, Lâm Khả Tụng tưởng chừng như muốn điên lên. Trong một bài viết, có nhiều từ đến đến cả thấy cô cũng chưa từng thấy qua.
Ví gì như cái gì là “men bột nở”, “thuỷ phân protein”, “chưng cất” rất khó để phát âm, Lâm Khả Tụng không thể đọc tiếp được.
Ngược lại Giang Thiên Phàm uốn nắn cho cô không biết bao nhiêu lần, yêu cầu phát âm hoàn hảo chừng như ép Lâm Khả Tụng đến phát điên.
"Cô cảm thấy phiền khi tôi sửa lỗi phát âm chi cô?"
Lúc Lâm Khả Tụng đang nghĩ muốn nện máy tính bảng lên trên đầu anh ta, Giang Thiên Phàm hỏi.
Cô có thể nói thật sao? Cô có thể nói thật sao?
Vấn đề là cô không giám! Nơi này chính là địa bàn của Giang Thiên Phàm! Người này mới gặp bác sĩ tâm lý tối hôm qua!
"Tôi chỉ phiền bản thân, vì cái gì luôn học không tốt." Cô thừa nhận cô phiền, nhưng không có thừa nhận nguyên nhân cô phiền, cô không tin với cái dạng này, Giang Thiên Phàm có thể nghe ra cô nói dối!
"Mấy giờ rồi, Meire?"
"Chín giờ rồi."
Lúc này Lâm Khả Tụng mới ý thức được thế mà mình đã đọc hai tiếng rưỡi rồi?
"Đi thôi, tới sân bay." Giang Thiên Phàm đứng dậy.
Cổ họng của Lâm Khả Tụng khát nước, cầm lên cốc thuỷ tinh ở chỗ Giang Thiên Phàm lên uống ừng ực thấy cả đáy.
Sau khi uống xong, cô đoán, không biết chứng ám ảnh cưỡng chế, bệnh tự kỷ, bệnh thích sạch sẽ... Có thể bị lây hay không.
Ngồi vào trong xe, dọc đường đi Giang Thiên Phàm đều im lặng. May mà Meire ngồi kế bên người lái, tiếp tục đọc tin tức cho Giang Thiên Phàm nghe, nếu không không khí im lặng chắc chắn sẽ đông cứng Lâm Khả Tụng.
Đến sân bay, Miller đặt hành lí xuống, để trên xe đẩy.
Mà Meire lại giao máy tính bảo của mình cho Lâm Khả Tụng: "Tiểu thư Lâm, bởi vì tiên sinh bàn giao cho tôi một ít chuyện, phải ở lại Newyork xử lý, cho nên mấy ngày ở Washington, nhờ cô chăm sóc tiên sinh thật tốt."
"À? Anh không đi?"
Nếu như chỉ có cô ở chung một chỗ với Giang Thiên Phàm...... Vậy không phải là muốn đông thành que kem lạnh sao?
"Đúng vậy. Nếu như tiên sinh cần, nhớ đọc tin tức cho ngài ấy nghe." Meire chớp chớp mắt.
Vẻ mặt Lâm Khả Tụng suy sục. Mặc dù đọc tin tức cho Giang Thiên Phàm nghe, có thể sửa lỗi phát âm từ đơn còn có thể mở rộng vốn từ, thầy giáo tiếng anh miễn phí, hưởng thụ hình thức phục vụ khách quý là 1v1 ...... Nhưng mà yêu cầu của thầy giáo này quá cao, cô chống đỡ không được!
May mà hành lý của hai người không nhiều lắm, Lâm Khả Tụng cũng không phải là dạng người vừa ra khỏi cửa là phải mang theo toàn bộ tài sản trong nhà, mặt nạ dưỡng mặt con gái buổi tối mỗi ngày, hai vali hành lý bình thường, đẩy lên còn rất nhẹ.
Chỉ là nếu như cô đẩy vali hành lý, vậy ai dẫn Giang Thiên Phàm qua cửa kiểm an lên máy bay? Nơi này lớn như vậy, không cẩn thận sẽ đụng vào người......
Vừa lúc đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Này! Ở chỗ này!"
Người mặc quần áo thoải mái, đi giày bó đeo kính đen, cô gái đi nhanh về phía bọn họ.
Khi cô ấy bắt tay với Giang Thiên Phàm thì Lâm Khả Tụng mới phát giác nàng là Irriti.
"Đầu bếp chính Quintin? Cô cũng đi Washington sao?"
"Dĩ nhiên. Đầu bếp chính Montgomery không chỉ là thầy giáo của Giang thiên sinh, cũng là thầy giaó của tôi." Lúc Irriti nhìn thấy Lâm Khả Tụng cười cười: "Không ngờ thế mà Giang tiên sinh lại đưa cô đi Washington?"
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, thì ra là Giang Thiên Phàm và Irriti là bạn cùng thầy! Cô còn tưởng rằng quãng đường này chỉ có cô với Giang Thiên Phàm, không ngờ còn có Irriti ở đây.
Cô ấy thích Giang Thiên Phàm, đoạn đường này sẽ chăm sóc anh ta tốt chứ?
"Meire có việc. Nếu như không mang cô ấy đi, người nào đẩy hành lý?"
Giang Thiên Phàm trả lời khiến Lâm Khả Tụng bỗng chốc như bị đao xuyên qua.
Rất lâu đã không bị đả kích qua...... Đau đến cỡ nào.
Cô tưởng rằng anh ta cho cô đi để gặp mặt Montgomery đấy. Thì ra chỉ là công nhân bốc vác.
"Thì ra sức lực của tiểu thư Lâm như vậy chứ? Tôi kéo một vali hành lý này cũng rất lôi thôi, không bằng để cùng đi.”
Không đợi Lâm Khả Tụng mở miệng, Irriti đã đặt vali lên xe đẩy rồi.
Lâm Khả Tụng mới vừa mở miệng, Irriti đã kéo Giang Thiên Phàm đi về phía cửa kiểm an.
Nhìn bóng lưng hai người hỏ, Lâm Khả Tụng chỉ nghĩ đến lời nhận xét "Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân".
Mà cô, đẩy hành lý là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên).
Thôi, dầu gì Irriti cũng đã dạy cô.
Bọn họ ngồi khoang hạng nhất. Ngay cả Lâm Khả Tụng cũng dính vẻ vang.
Tuy chỉ có hơn hai giờ ngồi trên máy bay, nhưng khi Lâm Khả Tụng ngồi lên ghế ngồi rộng rãi, thậm chí còn có thể nâng hai chân lên để tránh khỏi trên đường đi mệt nhọc, cô cảm thấy coi như làm công nhân bốc vác cũng đáng giá!
Chỉ là trên đường đi, Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Giang Thiên Phàm.
Anh ta sẽ thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của Irriti, về một số kỹ xảo nấu nướng và phương diện xử lý thực phẩm, Lâm Khả Tụng dùng rất nhiều sức mới có thể nghe hiểu. Mà mặt của Giang Thiên Phàm, chưa bao giờ ngoảnh về phía cô, giống như cô đã thật sự trở thành không khí.
Lâm Khả Tụng vốn định nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà cô lại không buồn ngủ chút nào.
Cho đến khi máy bay hạ xuống, cô cũng chỉ giống như chiếc bóng di sau lưng Giang Thiên Phàm và Irri ti.
Đẩy hành lý rời sân bay cũng là cô, Irri Ti không khách khí chút nào.
Meire đã sớm sắp xếp xong xuôi người đến tiếp đón.
Xe rời khỏi sân bay, lái vào trong thành phố.
Tòa thành thị này có thật nhiều kiến trúc có ý nghĩ lịch sử về Thế Chiến thứ 2. Ví dụ như Đài tưởng niệm Washington, đường tưởng niệm Lincoln.
Khi bọn họ đi qua Nhà Trắng nước Mĩ, mặt Lâm Khả Tụng gần như dán ở trên cửa xe..
"Ồ....." Cô mê mẩn nhìn toà nhà màu trắng đó, đá cẩm thạch dưới ánh mặt trời có vẻ rất loá mắt.
Irriti ngồi ở phía sau chợt nở nụ cười nói: "Khả Tụng, đây là lần đầu tiên cô thấy Nhà Trắng sao?"
"Đây là lần đầu tiên tôi tận mặt nhìn thấy. Nhà Trắng có thể đi vào thăm viếng không?"
Khi Lâm Khả Tụng xoay đầu lại, lúc từ khe hở của chiếc ghế nhìn Irriti, cô mới hiểu được mình trong mắt của Irriti giống như người chưa từng trải việc đời..
"Dĩ nhiên có thể. Chỉ là tôi với Giang tiên sinh đều rất vội, không có ai rảnh rỗi dẫn cô đi."
"À." Lâm Khả Tụng ngồi ngay ngắn, nhìn về phía trước.
Cô cũng không muốn đi thắm Nhà Trắng với Giang Thiên Phàm hoặc là Irriti, nhất định sẽ mất hết niềm vui thăm thú.
Cô liếc nhìn Giang Thiên Phàm, đối phương vẫn hờ hững như cũ.
Mà Irriti hiểu rõ rốt cuộc đề tài nào sẽ làm cho anh ta hứng thú, mặc dù đa số đều là Irri ti ở biểu đạt cách nhìn, nhưng mà Giang Thiên Phàm lại thỉnh thoảng sẽ bày tỏ đồng ý hơn nữa bày tỏ ý kiển đơn giản mà chặt chẽ hơn nữa.
Bọn họ tới khách sạn xa hoa, chỉ mới đi vào cũng làm cho người ta cảm thấy tráng lệ, giống như cung điện.
Cô vừa mới xuống xe, liền phát hiện có người thay lấy hành lí đẩy vào thay cô rồi.
Irriti dắt Giang Thiên Phàm đi tới trước quầy lễ tân, xác nhận thông tin phòng.
Lâm Khả Tụng đứng ở một bên, đứng trước quầy là một nhân viên làm việc cười thăm hỏi với cô, đối phương có nụ cười sạch sẽ, má lúm đồng tiền nho nhỏ hết sức thân thiên.
Không biết xảy ra chuyện gì, Irriti yêu cầu nhân viên quầy lễ tân kiểm tra lại thông tin phòng.
"Nhất định các anh lầm rồi. Tại sao Giang tiên sinh lại chỉ có thể đặt trước một phòng?"
"Chúng ta khẳng định, Meire tiên sinh đặt trước một phòng cho Giang tiên sinh và Lâm tiểu thư." Nhân viên phục vụ khách sạn tao nhã lễ phép trả lời.
"Giang tiên sinh, anh có muốn xác nhận lại với Meire một lần nữa không. Sao anh ta lại phạm sai lầm như vậy?" Vẻ mặt Irriti không thể tiếp nhận.
"Meire sẽ không phạm lỗi. Anh ta làm như vậy nhất định có nguyên nhân." Giọng nói Giang Thiên Phàm nhàn nhạt.
Nghe anh không có ý phản đối, nhân viên khách sạn chuẩn bị đưa hành lý lên.
Lâm Khả Tụng nghiêng đầu đưa hộ chiếu đặt trước quầy lễ tân, lúc này mới biết thế mà mình ở cùng một phòng với Giang Thiên Phàm?
Meire cũng không tính là già, đầu của anh ta không có vấn đề gì đi.
Irri ti liếc Lâm Khả Tụng, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo.
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, cười cười với anh chàng đẹp trai có lúm đồng tiền, hỏi "Cái đó, xin hỏi có còn phòng khác nữa không?"
Giang Thiên Phàm đã đi về phía thang máy chợt mở miệng: "Meire để cho cô thay thế vị trí của anh ta. Chẳng lẽ cô không hiểu sao?"
"À?"
Trong chốc lát, Lâm Khả Tụng chợt hiểu ra. Phòng khách sạn có thể không sánh bằng biệt thự mà Giang Thiên Phàm nhớ kỹ trong lòng kia, anh ta cần phải có người chăm sóc.
Lúc này, anh chàng đẹp trai có má lúm đồng tiền cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Giang tiên sinh đặt trước là phòng sang trọng, có bố trí phòng cho người đi theo."
Cho nên cô ở trong phòng người đi theo?
Cô còn tưởng rằng mình phải ở cùng một phòng với Giang Thiên Phàm! Làm cô nghĩ sai cả buổi!
Giang Thiên Phàm không nói tiếp câu thứ hai đã đi vào thang máy. Thừa dịp cửa thang máy còn chưa đóng lại, Lâm Khả Tụng mau chóng tiền vào, đầu bỗng bị cửa kẹp cho.
"Á!"
Giang Thiên Phàm cũng không hề quan tâm, vẻ mặt hờ hững.
Irriti không kiên nhẫn quay mặt qua chỗ khác.
"Irriti tiểu thư, cô cũng ở khách sạn này sao?" Lâm Khả Tụng hỏi.
"Không, tôi có bất động sản ở Washington."
Lâm Khả Tụng lặp lại những lời này một lần nữa ở trong lòng, thật là giàu có.... Cô đã có nơi ở ở đây, còn đi theo chúng ta lên làm gì?
Nhân viên phục vụ khách sạn mở cửa phòng thay bọn họ, đẩy hành lý vào. Irriti mở ví tiền ra, boa tiền cho đối phương, kiểu cách rất nữ vương.
Lâm Khả Tụng vốn cho là căn phòng sang trọng này cũng chỉ có hai phòng, nhưng mà cô nghĩ sai hoàn toàn rồi. Trừ phòng ngủ của Giang Thiên Phàm cùng với phòng ngoài của người đi theo Lâm Khả Tụng, vẫn còn bố trí thư phòng và phòng khách.
Dưới chân là thảm tinh tế rất mềm mại, có màu vàng nhạt, khiến cho cả căn phòng có vẻ ấm áp hoà thuận. Trang hoàng theo phong cách châu Âu sang trọng, các hoa văn điêu khắc chạm nổi, mặc dù có vẻ hoa lệ giống như đặt mình trong cung điện châu Âu, nhưng Lâm Khả Tụng không khỏi lo lắng Giang Thiên Phàm có thể sơ ý đụng bị thương hay không.
Cô đi tới trước cửa phòng ngủ chính, mở cửa ra rthif thấy bên trong là giường hai người rất rộng rãi, bên trên còn để một cái khay, trong khay hình như là chocolate với hoa hồng.
Khách sạn cao cấp quả nhiên khác, món điểm tâm ngọt và hoa tươi đặt vào vị trí đó làm không khí có vài phần lãng mạn.
Lâm Khả Tụng mới tiến lên trước nửa bước, đã nhìn thấy một cái tay dài duỗi ra, lấy đi chocolate trong khay.
Đó là tay của Irriti, cô ta ngồi trên giường của Giang Thiên Phàm.
Rõ ràng bên giường thì có ghế sa lon, cô ta không ngồi trên ghế sofa, tại sao cố tình muốn ngồi ở trên giường?
Mà Giang Thiên Phàm lấy gậy dò đường ra, kéo dài, nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, gậy dò đường đi qua giường, gõ lên bệ cửa sổ Châu Âu, dọc theo ghế sa lon, hình như là xem xét bên trong căn phòng.
"Hướng chín giờ, tiếp tục tiến lên hai bước, là khay trà. Trên khay trà có một bộ trà cụ." Irriti nhắc nhở nói.
"Cám ơn."
Mấy phút sau, Irri ti dẫn Giang Thiên Phàm đi ra khỏi cửa phòng, ra khỏi phòng khách.
"Hướng mười hai giờ đi năm đến sáu bước, là ghế sa lon. Hướng sáu giờ đi thẳng, đại khái 20 bước trái phải là cửa thư phòng. Bên phải anh cách khoảng hai cánh tay là bàn trang trí......"
Lâm Khả Tụng giờ mới hiểu được nguyên nhân Irri ti vào phòng khách sạn với Giang Thiên Phàm ——giúp anh ta quen thuộc hoàn cảnh mới.
Bác sĩ Tạ cười vô cùng vui vẻ.
"Xem ra cô thể nghiệm rất sâu."
"Sẽ không nói với anh ấy, đều là tôi nói những cái này chứ?"
"Dĩ nhiên sẽ không. Làm một bác sĩ tâm lý, tôi am hiểu nhất chính là giữ kín như bưng rồi."
Không biết làm sao, Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị đối phương lừa.
"Cô có biết vì sao cậu ta lầm lì không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu ta luôn có thể nhận thấy thái độ hay cảm xúc của đối phương qua gióng nói, âm điệu hay hô hấp, dù là đối phương giấu được tốt hơn cũng vậy. Người với người qua lại với nhau, rất nhiều người vì bảo vệ chính mình hay là vì mục đích khác mà nói dối, những những người bình thường đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, nhưng đối với Giang Thiên Phàm thì bị phóng đại lên rất nhiều lần."
"Cũng giống như vị giác của anh ta sao?"
Một chút xíu tỳ vết nào cũng không chạy khỏi lưỡi của anh ta.
"Đúng vậy. Thế giới của cậu ta với người bình thường không giống nhau. Yêu cầu của cậu ta phải tuyệt đối, hơn nữa là..... xoi mói. Chỉ có thể đợi, có một việc hoặc là một người, hấp dẫn sự chú ý của cậu ta, để cho cậu ta được thoát khỏi từ những thứ tuyệt đối này."
Bả vai của Lâm Khả Tụng nhô lên, "Mẹ ơi...... Vậy người được anh ta xem trọng rất xui xẻo á!"
"Tại sao?"
"Bởi vì yêu cầu của anh ta cao như vậy, tuyệt đối như vậy. Làm bạn gái của anh ta, không phải là rất khổ sao?"
"Cậu ta sẽ không dễ đối tốt với bất kỳ ai. Thế nhưng khi cậu ta động lòng, cậu ta sẽ cho hết những gì cậu ta có. Đây mới là tuyệt đối của cậu ta."
Bác sĩ Tạ đứng lên, đi qua người Lâm Khả Tụng.
Trong chốc lát, bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy Giang Thiên Phàm trong miệng bác sĩ Tạ vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Cô không có tâm trạng vào phòng bếp, ngược lại về phòng của mình, tiện tay thu thập mấy bộ quần áo.
Cô tra nhiệt độ của Washington trên mạng, gọi điện thoại nói cho chú rằng mình sắp rời khỏi Newyork. Cô vốn nghĩ nhắn tin cho Tống Ý Nhiên, nhưng vẫn không có gửi đi. Bởi vì cô vẫn không tìm được lý do để báo cáo lộ trình của mình cho Tống Ý Nhiên.
Cô vừa mới ngồi xuống bàn, lướt web tra tìm các loại cá và những hương liệu khác nhau thì điện thoại chợt vang lên.
Lâm Khả Tụng vừa nhìn tên người gọi là "Tống Ý Nhiên", thiếu chút nữa té xuống từ trên ghế.
Nhớ tới thính lực của Giang Thiên Phàm nhạy bén, Lâm Khả Tụng mang theo điện thoại đi thẳng ra khỏi biệt thự, tới dưới một thân câ ytrong sân, đứng ở nơi đó, che ống nghe, vừa muốn nghe, điện thoại liền tắt.
Lâm Khả Tụng không thể làm gì khác hơn là gọi lại.
"Này, Tống Ý Nhiên, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh còn đang nghĩ có phải em muốn cắt đứt quan hệ với anh hay không, gọi điện thoại cho em đều không nghe máy." Giọng nói lười biếng của Tống Ý Nhiên truyền đến, đáng đánh đòn.
"Không có mà. Em sợ nói chuyện với anh làm ảnh hưởng đến ngườik hác."
"Em có thể làm ảnh hưởng đến người nào? Thầy dạy nấu ăn của em sao?"
"Xem là thế đi. Thần kinh của anh ta có chút suy nhược." Lâm Khả Tụng cười cười.
Chỉ là lúc cô ngẩng đầu lên, ngẩn người.
Bởi vì đối diện cô chính là ban công của phòng Giang Thiên Phàm. Mà anh ta dựa vào ban công, rũ mắt xuống, ánh mắt giống như thác bay trút xuống, quả thật như muốn làm đập vỡ xương cốt của Lâm Khả Tụng.
Không thể nào! Khối băng lớn không phải không nhìn thấy sao?
Sao cảm giác như anh ta biết cô ở đâu vậy!
Cái này không khoa học!
Đợi chút, cô đứng ở nơi này gọi điện thoại, có phải Giang Thiên Phàm nghe thấy hay không?
Ví dụ như câu "thần kinh suy nhược" kia?
"Tóm lại là gã đó thần kinh suy nhược, mà còn không vui khi nghe thấy em gọi điện thoại cho anh?"
"Làm sao có thể? Ha ha...... Ha ha......" Lâm Khả Tụng cười khan hai tiếng, đi về phía chỗ xa hơn.
"Có phải em quên nói cho anh biết cái gì hay không?"
Giọng nói của Tống Ý Nhiên tựa như đang đùa giỡn, những không hiểu sao Lâm Khả Tụng cảm thấy hình như anh đang không vui.
Chẳng lẽ chú nói cho anh ấy biết, cô sẽ đi Washington?
Nhưng chú không có lý do gì để phải nói với Tống Ý Nhiên cả!
"Em còn có thể quên nói chuyện gì với anh!...... Chẳng qua ngày mai em sẽ đi Washington á! Tham gia party sinh nhật của một bậc thầy ẩm thực!"
"Vậy sao. Nếu như anh mà không hỏi em... em sẽ nói cho anh sao?"
Như thế này Lâm Khả Tụng khẳng định Tống Ý Nhiên không vui rồi. Quả thật chẳng biết tại sao mà.
Cô Lâm Khả tụng cũng tròn mười tám tuổi rồi! Tống Ý Nhiên cũng không phải là người giám hộ của cô, tại sao cái gì cô cũng phải nói cho anh ta biết!
"Em mới không nói cho anh đấy." Lâm Khả Tụng quyết định cô cũng muốn kiêu ngạo một lần.
"Vậy anh cũng không cần phải nói cho em biết." Tống Ý Nhiên cố ý bắt chước giọng điệu của Lâm Khả Tụng.
"Anh không nói với em chuyện gì
"Bí mật."
Nói xong, Tống Ý Nhiên cúp điện thoại.
Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị nghẹn. Cô dùng sức quơ quơ cửa sắt, quyết định sau cùng không thèm tức giận tên đàn ông cặn bã này nữa, đi trở về phòng của mình.
Cô vừa ngẩng đầu, Giang Thiên Phàm tựa vào trên ban công như cũ. Trong tay anh cầm một ly rượu đỏ, vẻ mặt như thường.
Lâm Khả Tụng thở ra, hẳn là anh ta không nghe thấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Khả Tụng bị Nina đánh thức.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện bây giờ mới năm giờ rưỡi sáng, trời ngoài cửa sổ cũng mới chỉ tờ mờ sáng.
"Nina? Sao gọi tôi dậy sớm vậy? Không phải máy bay đi chuyến mười một giờ sao?"
"Giang tiên sinh bảo tôi gọi cô dậy."
"À?"
Khi Lâm Khả Tụng đi tới trước bàn ăn, phát hiện bữa sáng hôm nay rất đơn giản. Không có điểm tâm ngon miệng, không có món ăn làm miệng người ta mở lớn, chỉ có cháo trắng nhạt nhẽo cùng với một đĩa muối dưa chuột.
Lâm Khả Tụng cho là bởi vì thức dậy quá sớm, cho nên Nina chưa kịp chuẩn bị xong. Nhưng mà cô từ từ ăn cháo hơn hai mươi phút, đúng sáu giờ Giang Thiên Phàm không nhanh không chậm đi xuống từ trên cầu thang, trước mắt Lâm Khả Tụng vẫn không có xuất hiện những đồ ăn khác.
Cô nghiêng mắt, ngước cổ nhìn Giang Thiên Phàm. Bởi vì ngẩng đầu lên, hai chân của anh ta càng lộ thêm vẻ thon dài, mỗi một khúc chiết đều hoàn hảo đúng chỗ. Càng không cần phải nói động tác anh ta nhẹ nhàng kéo vạt áo...... Rất có khuôn cách.
Mặc dù mắt của anh không nhìn thấy được, nhưng bất kể ở đây, anh đều là nam thần toả sáng.
Chẳng qua là khi nam thần ngồi đối diện Lâm Khả Tung không chỉ có đưa mỗi cháo trắng mà còn có rau trộn măng tây và một vài điểm tâm khác.
Nhưng mà một chút Nina cũng không có ý đưa sang chỗ Lâm Khả Tụng.
Đây là chuyện gì xảy ra? Đối đãi phân biệt?
Lâm Khả Tụng nhìn về phía Nina, dùng ánh mắt hỏi thăm cô ấy. Nhưng mà Nina lại yên lặng đứng sau lưng Giang Thiên Phàm, cũng không thèm nhìn tới Lâm Khả Tụng.
Có vấn đề! Có mờ ám!
Meire theo thường lệ cầm theo máy tính bảng đi tới bên người Giang Thiên Phàm, anh ta lại muốn bắt đầu thông báo tin tức sáng sớm rồi.
Nhưng mà lần này, anh ta chỉ là cười cười, nhìn về phía Lâm Khả tụng nói: "Lâm tiểu thư, cô ăn xong bữa sáng rồi sao?"
"A...... Gần giống vậy......"
"Ý của tiên sinh là, từ hôm nay trở đi, tình hình chính trị hiện tại và tin tức quan trọng trong ngành đều do cô đọc."
"Cái gì? Tôi?"
"Chuyện này có lợi với môn Anh ngữ của cô, cũng có thể giúp cô học được nhiều từ đơn tiếng Anh hơn."
Meire đưa máy tính tới, Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhận lấy.
Không trách được muốn cô rời giường nửa giờ trước! Thì ra là để cho cô đọc tin tức cho Giang Thiên Phàm lúc anh ta ăn điểm tâm!
Meire thay cô lựa chọn một tin tức về dự luật thực phẩm an toàn, Lâm Khả Tụng lắp ba lắp bắp đọc.
Rất nhiều từ đơn cô căn bản cũng không biết, chỉ có thể căn cứ đoán âm mà đọc.
Khi cô đọc xong câu đầu tiên, Giang Thiên Phàm ngắt lời cô.
"Cô hiểu sao?"
Những từ đơn kia phát ra từ môi Giang Thiên Phàm có cảm giác lạnh lùng nghiêm cẩn.
Những từ đơn này Lâm Khả tụng từng thấy, cô biết là liên quan đến luật pháp, nhưng đối mặt với Giang Thiên Phàm, trong khoảng thời gian ngắn cô không hiểu là gì.
"Không vội vàng cầm điện thoại ra ngoài tìm sao?"
Lâm Khả Tụng mím môi, nhiều lần nói chuyện với Giang Thiên Phàm rồi, cô đã sớm thăm dò rõ ràng tính tình của anh ta. Thành thực so che giấu kết quả muốn tốt hơn rất nhiều.
"Rất xin lỗi, Giang tiên sinh, tôi không nhớ rõ."
"Nghĩa tiếng Trung của nó là lập pháp. Ngoài ra, cô phát âm sai rồi."
Lâm Khả Tụng hít một hơi, đọc câu đầu tiên lại lần nữa, chỉ là cô còn chưa đọc xong câu đầu tiên, lại bị kêu ngừng.
"Atives là có ý gì?"
Lâm Khả tụng bí rồi, tại sao Giang Thiên Phàm luôn có thể lựa ra từ cô không biết để hỏi cô?
Đây rốt cuộc là Tham Nghị Viện hay là Hạ Nghị Viện?
"Ta không biết nó là Tham Nghị Viện hay là Hạ Nghị Viên."
"Hạ Nghị Viên. Khác ative, phát âm sai lệch."
Giang Thiên Phàm ở nước Mĩ đợi nhiều năm như vậy, thậm chí rất có thể là lớn lên nơi này từ nhỏ. Phát âm của cô sao có thể so sánh với anh?
Lâm Khả Tụng cố nén bất mãn của mình xuống, đọc xong bài thứ nhất.
Bản này Meire dùng hai phút là có thể hoàn thành báo cáo, Lâm Khả Tụng đọc khoảng mười phút, càng không cần phải nói Giang Thiên Phàm sửa cho cô biết bao nhiêu lần.
Cô cảm thấy mình giống như đang ở trong lớp học ngữ âm. Giang Thiên Phàm phát âm rất êm tai rất hoàn mỹ, nhưng mà mỗi lần bị ngắt lời, Lâm Khả Tụng lại có cảm giác như không phải đối phương tốt bụng uốn nắn cho mình, mà là đang làm phiền cô.
Cô cố gắng nén cơn giận của mình, Meire đứng một bên ra hiệu cô hãy thả lỏng tinh thần.
Đến lúc sau khi bắt đầu độc các tin tức quan trọng trong ngành, Lâm Khả Tụng tưởng chừng như muốn điên lên. Trong một bài viết, có nhiều từ đến đến cả thấy cô cũng chưa từng thấy qua.
Ví gì như cái gì là “men bột nở”, “thuỷ phân protein”, “chưng cất” rất khó để phát âm, Lâm Khả Tụng không thể đọc tiếp được.
Ngược lại Giang Thiên Phàm uốn nắn cho cô không biết bao nhiêu lần, yêu cầu phát âm hoàn hảo chừng như ép Lâm Khả Tụng đến phát điên.
"Cô cảm thấy phiền khi tôi sửa lỗi phát âm chi cô?"
Lúc Lâm Khả Tụng đang nghĩ muốn nện máy tính bảng lên trên đầu anh ta, Giang Thiên Phàm hỏi.
Cô có thể nói thật sao? Cô có thể nói thật sao?
Vấn đề là cô không giám! Nơi này chính là địa bàn của Giang Thiên Phàm! Người này mới gặp bác sĩ tâm lý tối hôm qua!
"Tôi chỉ phiền bản thân, vì cái gì luôn học không tốt." Cô thừa nhận cô phiền, nhưng không có thừa nhận nguyên nhân cô phiền, cô không tin với cái dạng này, Giang Thiên Phàm có thể nghe ra cô nói dối!
"Mấy giờ rồi, Meire?"
"Chín giờ rồi."
Lúc này Lâm Khả Tụng mới ý thức được thế mà mình đã đọc hai tiếng rưỡi rồi?
"Đi thôi, tới sân bay." Giang Thiên Phàm đứng dậy.
Cổ họng của Lâm Khả Tụng khát nước, cầm lên cốc thuỷ tinh ở chỗ Giang Thiên Phàm lên uống ừng ực thấy cả đáy.
Sau khi uống xong, cô đoán, không biết chứng ám ảnh cưỡng chế, bệnh tự kỷ, bệnh thích sạch sẽ... Có thể bị lây hay không.
Ngồi vào trong xe, dọc đường đi Giang Thiên Phàm đều im lặng. May mà Meire ngồi kế bên người lái, tiếp tục đọc tin tức cho Giang Thiên Phàm nghe, nếu không không khí im lặng chắc chắn sẽ đông cứng Lâm Khả Tụng.
Đến sân bay, Miller đặt hành lí xuống, để trên xe đẩy.
Mà Meire lại giao máy tính bảo của mình cho Lâm Khả Tụng: "Tiểu thư Lâm, bởi vì tiên sinh bàn giao cho tôi một ít chuyện, phải ở lại Newyork xử lý, cho nên mấy ngày ở Washington, nhờ cô chăm sóc tiên sinh thật tốt."
"À? Anh không đi?"
Nếu như chỉ có cô ở chung một chỗ với Giang Thiên Phàm...... Vậy không phải là muốn đông thành que kem lạnh sao?
"Đúng vậy. Nếu như tiên sinh cần, nhớ đọc tin tức cho ngài ấy nghe." Meire chớp chớp mắt.
Vẻ mặt Lâm Khả Tụng suy sục. Mặc dù đọc tin tức cho Giang Thiên Phàm nghe, có thể sửa lỗi phát âm từ đơn còn có thể mở rộng vốn từ, thầy giáo tiếng anh miễn phí, hưởng thụ hình thức phục vụ khách quý là 1v1 ...... Nhưng mà yêu cầu của thầy giáo này quá cao, cô chống đỡ không được!
May mà hành lý của hai người không nhiều lắm, Lâm Khả Tụng cũng không phải là dạng người vừa ra khỏi cửa là phải mang theo toàn bộ tài sản trong nhà, mặt nạ dưỡng mặt con gái buổi tối mỗi ngày, hai vali hành lý bình thường, đẩy lên còn rất nhẹ.
Chỉ là nếu như cô đẩy vali hành lý, vậy ai dẫn Giang Thiên Phàm qua cửa kiểm an lên máy bay? Nơi này lớn như vậy, không cẩn thận sẽ đụng vào người......
Vừa lúc đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Này! Ở chỗ này!"
Người mặc quần áo thoải mái, đi giày bó đeo kính đen, cô gái đi nhanh về phía bọn họ.
Khi cô ấy bắt tay với Giang Thiên Phàm thì Lâm Khả Tụng mới phát giác nàng là Irriti.
"Đầu bếp chính Quintin? Cô cũng đi Washington sao?"
"Dĩ nhiên. Đầu bếp chính Montgomery không chỉ là thầy giáo của Giang thiên sinh, cũng là thầy giaó của tôi." Lúc Irriti nhìn thấy Lâm Khả Tụng cười cười: "Không ngờ thế mà Giang tiên sinh lại đưa cô đi Washington?"
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, thì ra là Giang Thiên Phàm và Irriti là bạn cùng thầy! Cô còn tưởng rằng quãng đường này chỉ có cô với Giang Thiên Phàm, không ngờ còn có Irriti ở đây.
Cô ấy thích Giang Thiên Phàm, đoạn đường này sẽ chăm sóc anh ta tốt chứ?
"Meire có việc. Nếu như không mang cô ấy đi, người nào đẩy hành lý?"
Giang Thiên Phàm trả lời khiến Lâm Khả Tụng bỗng chốc như bị đao xuyên qua.
Rất lâu đã không bị đả kích qua...... Đau đến cỡ nào.
Cô tưởng rằng anh ta cho cô đi để gặp mặt Montgomery đấy. Thì ra chỉ là công nhân bốc vác.
"Thì ra sức lực của tiểu thư Lâm như vậy chứ? Tôi kéo một vali hành lý này cũng rất lôi thôi, không bằng để cùng đi.”
Không đợi Lâm Khả Tụng mở miệng, Irriti đã đặt vali lên xe đẩy rồi.
Lâm Khả Tụng mới vừa mở miệng, Irriti đã kéo Giang Thiên Phàm đi về phía cửa kiểm an.
Nhìn bóng lưng hai người hỏ, Lâm Khả Tụng chỉ nghĩ đến lời nhận xét "Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân".
Mà cô, đẩy hành lý là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên).
Thôi, dầu gì Irriti cũng đã dạy cô.
Bọn họ ngồi khoang hạng nhất. Ngay cả Lâm Khả Tụng cũng dính vẻ vang.
Tuy chỉ có hơn hai giờ ngồi trên máy bay, nhưng khi Lâm Khả Tụng ngồi lên ghế ngồi rộng rãi, thậm chí còn có thể nâng hai chân lên để tránh khỏi trên đường đi mệt nhọc, cô cảm thấy coi như làm công nhân bốc vác cũng đáng giá!
Chỉ là trên đường đi, Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Giang Thiên Phàm.
Anh ta sẽ thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của Irriti, về một số kỹ xảo nấu nướng và phương diện xử lý thực phẩm, Lâm Khả Tụng dùng rất nhiều sức mới có thể nghe hiểu. Mà mặt của Giang Thiên Phàm, chưa bao giờ ngoảnh về phía cô, giống như cô đã thật sự trở thành không khí.
Lâm Khả Tụng vốn định nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà cô lại không buồn ngủ chút nào.
Cho đến khi máy bay hạ xuống, cô cũng chỉ giống như chiếc bóng di sau lưng Giang Thiên Phàm và Irri ti.
Đẩy hành lý rời sân bay cũng là cô, Irri Ti không khách khí chút nào.
Meire đã sớm sắp xếp xong xuôi người đến tiếp đón.
Xe rời khỏi sân bay, lái vào trong thành phố.
Tòa thành thị này có thật nhiều kiến trúc có ý nghĩ lịch sử về Thế Chiến thứ 2. Ví dụ như Đài tưởng niệm Washington, đường tưởng niệm Lincoln.
Khi bọn họ đi qua Nhà Trắng nước Mĩ, mặt Lâm Khả Tụng gần như dán ở trên cửa xe..
"Ồ....." Cô mê mẩn nhìn toà nhà màu trắng đó, đá cẩm thạch dưới ánh mặt trời có vẻ rất loá mắt.
Irriti ngồi ở phía sau chợt nở nụ cười nói: "Khả Tụng, đây là lần đầu tiên cô thấy Nhà Trắng sao?"
"Đây là lần đầu tiên tôi tận mặt nhìn thấy. Nhà Trắng có thể đi vào thăm viếng không?"
Khi Lâm Khả Tụng xoay đầu lại, lúc từ khe hở của chiếc ghế nhìn Irriti, cô mới hiểu được mình trong mắt của Irriti giống như người chưa từng trải việc đời..
"Dĩ nhiên có thể. Chỉ là tôi với Giang tiên sinh đều rất vội, không có ai rảnh rỗi dẫn cô đi."
"À." Lâm Khả Tụng ngồi ngay ngắn, nhìn về phía trước.
Cô cũng không muốn đi thắm Nhà Trắng với Giang Thiên Phàm hoặc là Irriti, nhất định sẽ mất hết niềm vui thăm thú.
Cô liếc nhìn Giang Thiên Phàm, đối phương vẫn hờ hững như cũ.
Mà Irriti hiểu rõ rốt cuộc đề tài nào sẽ làm cho anh ta hứng thú, mặc dù đa số đều là Irri ti ở biểu đạt cách nhìn, nhưng mà Giang Thiên Phàm lại thỉnh thoảng sẽ bày tỏ đồng ý hơn nữa bày tỏ ý kiển đơn giản mà chặt chẽ hơn nữa.
Bọn họ tới khách sạn xa hoa, chỉ mới đi vào cũng làm cho người ta cảm thấy tráng lệ, giống như cung điện.
Cô vừa mới xuống xe, liền phát hiện có người thay lấy hành lí đẩy vào thay cô rồi.
Irriti dắt Giang Thiên Phàm đi tới trước quầy lễ tân, xác nhận thông tin phòng.
Lâm Khả Tụng đứng ở một bên, đứng trước quầy là một nhân viên làm việc cười thăm hỏi với cô, đối phương có nụ cười sạch sẽ, má lúm đồng tiền nho nhỏ hết sức thân thiên.
Không biết xảy ra chuyện gì, Irriti yêu cầu nhân viên quầy lễ tân kiểm tra lại thông tin phòng.
"Nhất định các anh lầm rồi. Tại sao Giang tiên sinh lại chỉ có thể đặt trước một phòng?"
"Chúng ta khẳng định, Meire tiên sinh đặt trước một phòng cho Giang tiên sinh và Lâm tiểu thư." Nhân viên phục vụ khách sạn tao nhã lễ phép trả lời.
"Giang tiên sinh, anh có muốn xác nhận lại với Meire một lần nữa không. Sao anh ta lại phạm sai lầm như vậy?" Vẻ mặt Irriti không thể tiếp nhận.
"Meire sẽ không phạm lỗi. Anh ta làm như vậy nhất định có nguyên nhân." Giọng nói Giang Thiên Phàm nhàn nhạt.
Nghe anh không có ý phản đối, nhân viên khách sạn chuẩn bị đưa hành lý lên.
Lâm Khả Tụng nghiêng đầu đưa hộ chiếu đặt trước quầy lễ tân, lúc này mới biết thế mà mình ở cùng một phòng với Giang Thiên Phàm?
Meire cũng không tính là già, đầu của anh ta không có vấn đề gì đi.
Irri ti liếc Lâm Khả Tụng, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo.
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, cười cười với anh chàng đẹp trai có lúm đồng tiền, hỏi "Cái đó, xin hỏi có còn phòng khác nữa không?"
Giang Thiên Phàm đã đi về phía thang máy chợt mở miệng: "Meire để cho cô thay thế vị trí của anh ta. Chẳng lẽ cô không hiểu sao?"
"À?"
Trong chốc lát, Lâm Khả Tụng chợt hiểu ra. Phòng khách sạn có thể không sánh bằng biệt thự mà Giang Thiên Phàm nhớ kỹ trong lòng kia, anh ta cần phải có người chăm sóc.
Lúc này, anh chàng đẹp trai có má lúm đồng tiền cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Giang tiên sinh đặt trước là phòng sang trọng, có bố trí phòng cho người đi theo."
Cho nên cô ở trong phòng người đi theo?
Cô còn tưởng rằng mình phải ở cùng một phòng với Giang Thiên Phàm! Làm cô nghĩ sai cả buổi!
Giang Thiên Phàm không nói tiếp câu thứ hai đã đi vào thang máy. Thừa dịp cửa thang máy còn chưa đóng lại, Lâm Khả Tụng mau chóng tiền vào, đầu bỗng bị cửa kẹp cho.
"Á!"
Giang Thiên Phàm cũng không hề quan tâm, vẻ mặt hờ hững.
Irriti không kiên nhẫn quay mặt qua chỗ khác.
"Irriti tiểu thư, cô cũng ở khách sạn này sao?" Lâm Khả Tụng hỏi.
"Không, tôi có bất động sản ở Washington."
Lâm Khả Tụng lặp lại những lời này một lần nữa ở trong lòng, thật là giàu có.... Cô đã có nơi ở ở đây, còn đi theo chúng ta lên làm gì?
Nhân viên phục vụ khách sạn mở cửa phòng thay bọn họ, đẩy hành lý vào. Irriti mở ví tiền ra, boa tiền cho đối phương, kiểu cách rất nữ vương.
Lâm Khả Tụng vốn cho là căn phòng sang trọng này cũng chỉ có hai phòng, nhưng mà cô nghĩ sai hoàn toàn rồi. Trừ phòng ngủ của Giang Thiên Phàm cùng với phòng ngoài của người đi theo Lâm Khả Tụng, vẫn còn bố trí thư phòng và phòng khách.
Dưới chân là thảm tinh tế rất mềm mại, có màu vàng nhạt, khiến cho cả căn phòng có vẻ ấm áp hoà thuận. Trang hoàng theo phong cách châu Âu sang trọng, các hoa văn điêu khắc chạm nổi, mặc dù có vẻ hoa lệ giống như đặt mình trong cung điện châu Âu, nhưng Lâm Khả Tụng không khỏi lo lắng Giang Thiên Phàm có thể sơ ý đụng bị thương hay không.
Cô đi tới trước cửa phòng ngủ chính, mở cửa ra rthif thấy bên trong là giường hai người rất rộng rãi, bên trên còn để một cái khay, trong khay hình như là chocolate với hoa hồng.
Khách sạn cao cấp quả nhiên khác, món điểm tâm ngọt và hoa tươi đặt vào vị trí đó làm không khí có vài phần lãng mạn.
Lâm Khả Tụng mới tiến lên trước nửa bước, đã nhìn thấy một cái tay dài duỗi ra, lấy đi chocolate trong khay.
Đó là tay của Irriti, cô ta ngồi trên giường của Giang Thiên Phàm.
Rõ ràng bên giường thì có ghế sa lon, cô ta không ngồi trên ghế sofa, tại sao cố tình muốn ngồi ở trên giường?
Mà Giang Thiên Phàm lấy gậy dò đường ra, kéo dài, nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, gậy dò đường đi qua giường, gõ lên bệ cửa sổ Châu Âu, dọc theo ghế sa lon, hình như là xem xét bên trong căn phòng.
"Hướng chín giờ, tiếp tục tiến lên hai bước, là khay trà. Trên khay trà có một bộ trà cụ." Irriti nhắc nhở nói.
"Cám ơn."
Mấy phút sau, Irri ti dẫn Giang Thiên Phàm đi ra khỏi cửa phòng, ra khỏi phòng khách.
"Hướng mười hai giờ đi năm đến sáu bước, là ghế sa lon. Hướng sáu giờ đi thẳng, đại khái 20 bước trái phải là cửa thư phòng. Bên phải anh cách khoảng hai cánh tay là bàn trang trí......"
Lâm Khả Tụng giờ mới hiểu được nguyên nhân Irri ti vào phòng khách sạn với Giang Thiên Phàm ——giúp anh ta quen thuộc hoàn cảnh mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook