Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 49
Nụ hôn rất sâu, rất đắm say, giống như bộc phát ra nỗi nhớ dằng xé tâm can lâu ngày.
Bàn tay y không giữ cổ tay nàng nữa, mà một tay di chuyển sang, giữ sau cổ của nàng, một tay vòng sau eo, như muốn kéo nàng sát lại gần người y hơn, tất cả rất mãnh liệt, cương quyết.
Ban đầu Vân Anh đầu óc có chút hoảng loạn sợ hãi, song chẳng hiểu sao cũng đắm chìm dần vào nụ hôn, sau bao ngày xa cách, quả thật nàng cũng rất nhung nhớ y… Cái ý định chống cự cũng tiêu tan dần, nàng cũng hôn đáp lại, hai tay nắm chặt lấy vai áo của y…
Sau một hồi, y từ từ rời khỏi môi nàng, đầu óc nàng chưa tỉnh táo lại, đã thấy y ghé sát vào tai nàng mà nói rằng:
- Anh Nhi… ta thực sự không cam tâm giao nàng cho bất cứ nam nhân nào, kể cả đó là một phần con người ta hay một con người khác trong ta đi chăng nữa…- Nói rồi y lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng vừa đầy nhu tình vừa hàm ý, phảng qua sự say đắm, lại có chút như muốn chiếm hữu.
- Tử Thu… – nàng thoáng bối rối, mở to đôi mắt.
- Anh Nhi, vì vậy, bây giờ hãy làm người của ta đi!
…
…
Giọng y có phần cương quyết, nhưng một mặt y cũng cố dò xét câu trả lời của nàng.
Vân Anh khi nghe thấy lời nói đó, chợt đầu óc lại hỗn loạn rồi. Một chút ngạc nhiên sợ hãi, một chút ngượng ngùng và rất nhiều nhiều cảm xúc… một lời đề nghị bất ngờ như thế.
Dù vừa nãy hoàn cảnh rất là nguy hiểm, y có thể dễ dàng làm nàng mất đi kiểm soát, nhưng nàng vẫn hi vọng y sẽ dừng lại như vậy thôi, nhưng bây giờ, y đang đề nghị, y muốn cùng nàng…
A, nàng tuy có nghĩ đến chuyện cùng y chung sống, đi khắp thiên hạ, nhưng ngay giây phút này đây, không có chuẩn bị tâm lý, tất cả quá ngỡ ngàng… những cảm giác lạ lẫm lúc nãy thực sự khiến nàng hơi kinh ngạc, âu lo… đối với một cô nương trong sáng như nàng…
Tử Thu nhìn thấy thái độ im lặng của nàng, đôi mắt có phần hỗn loạn, bản thân cũng tự thấy đấu tranh trong lòng, một mặt y vẫn không muốn ép buộc nàng, một mặt lại rất khao khát, rất sợ mất nàng.
- Thôi! – Y đột nhiên buông nàng ra, định cúi xuống tìm áo cho nàng – Bây giờ không phải lúc, hơn nữa nàng đang còn bị thương, đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều nhé!
Y cầm áo, định mặc lại cho nàng.
Nàng nhìn y, y vẫn như vậy, rất yêu nàng, rất khao khát nàng, nhưng sau cùng y vẫn muốn tôn trọng nàng như vậy…
Chợt lòng nàng xao xuyến kì lạ.
Người có thể yêu nàng như y…
Chút nữa cũng đã đánh mất, tưởng chừng không bao giờ được nhìn thấy y như vậy.
Bỗng mắt nàng rơm rớm, rồi một dòng lệ khẽ lăn xuống, y giật mình.
- Xin lỗi! Là ta không đúng đã chạm vào nàng… – giọng y lại đầy hối tiếc.
Không phải, nàng khóc không phải vì thế mà.
Nếu như trao thân cho một ai, nàng nhất định không muốn là ai khác ngoài y. Chính là y, chính là con người trước mặt này, không phải một ai khác. Nàng tuy đã hứa sẽ không sợ hãi mà ở bên y, nhưng nhất định cũng không muốn rơi vào tay yêu ma bên trong người y. Chỉ có thể là y bây giờ, người đã yêu nàng hết mực như vậy…
Nếu bây giờ để y đi, liệu có bao giờ nàng sẽ không được nhìn thấy Tử Thu này nữa…
- Anh Nhi, đừng khóc nữa… ta sẽ… – Y nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
- Không, huynh… huynh hãy làm người của ta đi… – Cuối cùng nàng cũng ngượng ngùng mà nói ra được rồi.
Thật xấu hổ và ngượng ngùng, nàng không biết diễn đạt ra sao, lại dùng cách nói y như vậy…
Trở thành của nhau…
Câu trả lời của nàng chợt làm y ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó trong lòng y rộn lên niềm vui, cô nương này thực sự đáng yêu.
- Vậy thì nàng đừng khóc nữa! Cứ như là ta cưỡng đoạt nàng vậy! – Y cốc nhẹ đầu nàng, xua đi không khí ủy mị vừa rồi.
- Nhưng mà… – Nàng tự dưng lúng túng, e thẹn kì lạ, nói cũng không rành mạch được – Ta đang bị thương đấy, phải… phải nhẹ nhàng…
Y mỉm cười, có chút gian tà đáng yêu, đây đúng là Tử Thu của nàng.
….
….
Hồi hộp quá, lại có chút lo sợ nữa… thực sự lần đầu nàng đối mặt với cảm xúc này. Tuy không phải là nàng chưa đọc truyện hay xem phim có cảnh nhạy cảm, nhưng không thể dễ dàng tưởng tượng ra trong hoàn cảnh này…
Nàng cũng phân vân xem y nghĩ sao. Y lúc bắt đầu rất chậm rãi, từ tốn, khẽ hôn từ mắt, xuống má, làn môi và cổ nàng. Dịu dàng, ướt át, khiến tâm trí nàng như dần lạc đi.
Bàn tay y cũng từ từ, từng chút gột bỏ y phục của nàng, thật có chút khôi hài, bộ y phục này hết mặc vào rồi lại tháo ra, mặc vào lại tháo ra, còn nàng hôm nay cũng bị lột đến mấy lần…
Chợt nàng giữa lúc đang dần đắm chìm, trong đầu tự nảy sinh câu hỏi: “ Tử Thu sao có vẻ thành thạo như vậy?”
- Khoan đã… – Nàng khẽ nói, lấy tay ngăn tay y lại – Tử Thu, sao huynh lại có vẻ thành thục như vậy?
- Hả? – Y ngạc nhiên, tại sao đang lúc say mê như này lại tự nhiên hỏi ngắt ngang như vậy.
Nàng bật dậy, đẩy y ra, thấy y chưa trả lời thì bắt đầu nghi hoặc, giọng bắt đầu tra hỏi:
- Trước hết, thành thực với ta, huynh đã…làm chuyện này với mấy người?
- Sao nàng lại hỏi vậy?
- Hừm, xem kìa! – Nàng vùng vằng – Huynh định vòng vo sao? Ta biết mà, đồ xấu xa, huynh cũng đồi bại như vậy!
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại ấm ức, y cũng là nam nhân, mà nam nhân nào cũng xấu xa ong bướm…cuối cùng nữ nhi như nàng chịu thiệt mà thôi, tự dưng nước mắt ấm ức lại trào ra.
- Anh Nhi…
- Im đi! Huynh mau đi ra khỏi đây ngay! – Nàng phũ phàng.
- Nàng có tin ta không?
- Huynh đáng tin sao? Thử giải thích đi, nói rõ đi, là mấy người… – Nàng vô cùng ấm ức, nghĩ đến lại đau lòng – A, hay là năm xưa huynh ở hoàng cung Tùy Nam, đã trêu hoa ghẹo nguyệt với bao mỹ nữ rồi, thật chỉ có ta ngốc nghếch mà thôi!
- Không có, nàng là nữ nhân đầu tiên! – Y đáp, rất rành mạch.
- Không tin, lần đầu tiên sao? Huynh trông giống ác lang như thế, còn hay tùy tiện chạm vào ta như thế, bộ dạng đó giống xử nam sao?
Y chỉ biết chua xót cười trừ:
- Anh Nhi, ta không giống nàng, ta là nam nhi, còn nàng là người ta yêu thích, bản năng của nam nhi tự biết phải làm sao… hơn nữa… ta cũng vì sợ làm nàng đau, nàng sợ nên đã kiềm chế làm chậm lắm rồi… ta mới là người muốn phát điên này…
Vân Anh đưa con mắt nửa tin nửa ngờ dò xét. Y thấy nàng nguôi ngoai, bèn tranh thủ cơ hội, lại hôn nàng, từ từ đưa cả hai về cái tư thế lúc nãy, tính làm tiếp.
- Cơ hội! Ác nhân! – Nàng vùng vẫy, hai tay liên tục đấm y.
- Đừng ngoan cố nữa, nàng không im lặng giữ sức, lát nữa sẽ không ổn đâu! – Y nói, giọng gian manh đe dọa, khiến nàng tự nhiên giật mình xấu hổ trong sự đắc ý của y.
- Tử Thu, huynh thật đáng ghét mà! Thật không đáng tin, không đáng tin, huynh là con cáo! Đồ sói già! – Nàng không biết làm gì hơn ngoài trách móc.
Y chỉ cười gian, bàn tay, đôi môi bắt đầu có phần mãnh liệt hơn, khiến nàng không còn tâm trí mà mắng nhiếc nữa.
Trong lúc đôi môi y vừa chu du qua vành tai nhỏ xinh của nàng, rồi khẽ cắn nhẹ vào cổ, bàn tay lớn ấm áp, những ngón tay của y đã cơ hội hơn, lúc đầu chỉ khẽ vuốt ve trên nụ hoa xinh xinh, lúc về sau càng khiêu khích, thậm chí, gương mặt y còn cúi xuống phủ lên đó mà tận hưởng, từ chỗ như muốn trêu đùa, chuyển sang muốn toàn tâm ý chiếm lấy hai trái đào mơn mởn, thuần khiết của nàng.
Trong lúc tâm trí hết căng ra lại chìm vào mê đắm, có những lúc khiến nàng phải nhíu mày… Những cảm giác vừa mơ hồ, vừa lạ lẫm, lại như muốn nhấn chìm nàng, thực sự quá ngượng, nàng nhắm chặt mắt, hai tay vẫn nắm chặt lấy nệm bên dưới mình.
Thấy thân thể nàng đang tự kìm chế những phản ứng, y tự cười cô nương này còn xấu hổ và dè dặt đến thế, chẳng giống như bản lĩnh đanh đá, không sợ trời đất bình thường.
- Anh Nhi, cứ thoải mái đi, đừng căng thẳng như thế! – Y khẽ nhắc nhở, xen lẫn hàm ý gian tà – Không chỉ có vậy đâu mà!
Nàng đột nhiên giật nảy mình, co rúm người khi y đột nhiên tách hai chân nàng ra, bàn tay bắt đầu khám phá nơi nữ tính nhất của nàng.
- Thôi, đừng …! – Nàng thốt lên, định vùng ra bỏ cuộc, nhưng y lại giữ chắc nàng xuống.
- Cô nương, bây giờ không được bỏ cuộc…
Thật xấu hổ, Tử Thu bắt nạt nàng, thực sự lúc này ấm ức muốn khóc, thế nhưng những cảm giác càng lạ lẫm, tê dại hơn gấp bội truyền lên não khiến nàng không thể kiểm soát được bản thân nữa…
Thật ngượng, cơ thể nàng có những phản ứng như vậy sao? Có một chút tội lỗi với bản thân, có một chút hối hận sợ hãi…
- Anh Nhi, xem nàng cắn môi chảy máu kìa, đừng ngượng nữa, sau này còn phải sinh cho ta một bầy nhỏ, đúng rồi, ta muốn có năm con gái và năm con trai!
- Cái gì? Bộ ta là gà mái sao? Huynh làm ơn có lương tâm chút đi! – Nàng nghe thế vội phản bác lại.
Y cười đắc ý, vậy là nàng đã bớt căng thẳng hơn rồi, đúng như ý của y.
Một lát sau, nàng cảm thấy cơ thể đang chơi vơi, có chút bức bối, lại ẩm ướt kì lạ, đang còn xấu hổ thì đã nhận ra y nhổm người dậy.
Không phải nàng sắp bị “ăn thịt” thật chứ?
Nàng lại cắn răng, nắm chặt tấm đệm như đề phòng trước. Y lại thấy bi hài.
- Nếu nàng không muốn đau thì phải thả lỏng ra chứ? – Nói rồi cúi đầu xuống sát gần gương mặt nàng – Nhìn ta, Anh Nhi!
Khi nàng mở mắt ra, đối diện với nàng là gương mặt vô cũng tuấn mỹ của Tử Thu, đôi mắt y nhìn nàng đắm say và đầy tình ý, chợt khiến tim nàng xao xuyến kì lạ, cũng như đắm chìm vào ánh mắt ấy…
Nhưng ngay lập tức, một cơn đau bất thình lình kéo nàng ra khỏi đắm say đó, miệng không khỏi thét lên một tiếng, đôi mắt mở to.
- Cơ hội… cơ hội! Đồ… – Thân mình nhỏ bé của nàng run rẩy.
Đau quá, nàng biết là đau nhưng không ngờ lại đau đớn đến mức muốn xé toạc mình ra như vậy. Hai hàng nước mắt tự dưng trào ra.
Dường như lúc vừa rồi tiến vào, làm y cũng phải nhíu mày, khẽ cắn răng… song y nhanh chóng quay ra vuốt ve gương mặt nàng, an ủi:
- Sẽ ổn thôi, Anh Nhi… chỉ một chút…
- Nói dối! – Nàng nghẹn ngào, đau đến thế này, Tử Thu đáng ghét, không có báo trước, lại còn cơ hội.
Tuy nàng không đọc không thiếu tiểu thuyết tình cảm, nhưng bây giờ mới cảm nhận được. Có khi nào nỗi đau này còn hơn thế nữa, chỉ suýt có thể ngất đi, nàng nhủ thầm oán trách. Tử Thu, có phải y quá cao lớn, nên cái gì cũng phải hơn người không… Đối với cơ thể bé nhỏ mảnh mai của nàng, thực sự đã vượt qua giới hạn…
Y khẽ hôn lên bờ mi run rẩy, cố gắng dịu dàng, an ủi. Khi thấy xem chừng nàng đã bắt đầu chịu đựng được, mới cắn răng lần nữa, toàn lực tiến vào sâu cùng, cùng nàng hòa làm một.
- Hức… – Nàng không ngừng thổn thức, lúc vừa nãy cũng đau đớn không kém.
Biết khổ thế này, thà rằng không làm…
Còn y, chứng kiến nàng vừa đau đớn, vừa tội nghiệp, trong lòng dĩ nhiên thương xót, nhưng cũng thấy nàng lúc này thực sự đáng yêu nhất, nữ nhân của y…
Một lúc sau, khi nàng bắt đầu mắng mỏ oán trách, còn định đánh y, biết nàng vẫn còn sức và đã ổn lại rồi, y mới bắt đầu với những nhịp thật khẽ bên trong thân thể chật khít của thiếu nữ vừa còn trong trắng này.
Màn đêm càng buông xuống, bên ngoài căn phòng dù có những âm thanh ghê rợn đến đâu, cũng không ảnh hưởng chút nào đến hai con người yêu thương nhau đang chìm vào mê đắm này…
………….
Căn nhà nhỏ gần bìa rừng Nam Cương.
Ngoài hiên nhà, có một kẻ đang đứng cô độc hóng gió, gương mặt lạnh lùng, biểu cảm khó định đoạt.
Hắn đã đứng đó một hồi. Cho đến lúc lão đạo nhân phía sau hắn bước đến.
- Tử Thiên, ngươi đang nghĩ gì vậy?
- Một số chuyện đáng suy ngẫm… – hắn đáp, trên môi đáp lễ bằng một nụ cười lạnh giá.
………
Bản doanh tà giáo.
Trời gần sáng, có lẽ vậy.
Y vẫn chưa hề muốn chợp mắt, cố giữ tỉnh táo càng lâu càng tốt. Trong vòng tay y, Anh Nhi nhỏ bé của y đang thiêm thiếp mơ màng, rúc đầu vào người y như một đứa trẻ.
Đôi lông mày của nàng đôi lúc hơi nhíu lại.
Vừa rồi y còn lo nàng không chịu được đến cuối, sẽ ngất đi, nhưng xem ra nàng kiên cường hơn y tưởng, đến cuối vẫn còn cố dùng chút sức lực luôn miệng oán trách, đến khi thấm mệt mới thiếp đi ngủ.
Y ôm nàng chặt hơn, đôi môi thì thầm:
- Anh Nhi, yên tâm, dù bản thân ta đang rất mơ hồ, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, nhất định sẽ cố gắng, nhất định không chịu thua số phận…
Bàn tay y không giữ cổ tay nàng nữa, mà một tay di chuyển sang, giữ sau cổ của nàng, một tay vòng sau eo, như muốn kéo nàng sát lại gần người y hơn, tất cả rất mãnh liệt, cương quyết.
Ban đầu Vân Anh đầu óc có chút hoảng loạn sợ hãi, song chẳng hiểu sao cũng đắm chìm dần vào nụ hôn, sau bao ngày xa cách, quả thật nàng cũng rất nhung nhớ y… Cái ý định chống cự cũng tiêu tan dần, nàng cũng hôn đáp lại, hai tay nắm chặt lấy vai áo của y…
Sau một hồi, y từ từ rời khỏi môi nàng, đầu óc nàng chưa tỉnh táo lại, đã thấy y ghé sát vào tai nàng mà nói rằng:
- Anh Nhi… ta thực sự không cam tâm giao nàng cho bất cứ nam nhân nào, kể cả đó là một phần con người ta hay một con người khác trong ta đi chăng nữa…- Nói rồi y lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng vừa đầy nhu tình vừa hàm ý, phảng qua sự say đắm, lại có chút như muốn chiếm hữu.
- Tử Thu… – nàng thoáng bối rối, mở to đôi mắt.
- Anh Nhi, vì vậy, bây giờ hãy làm người của ta đi!
…
…
Giọng y có phần cương quyết, nhưng một mặt y cũng cố dò xét câu trả lời của nàng.
Vân Anh khi nghe thấy lời nói đó, chợt đầu óc lại hỗn loạn rồi. Một chút ngạc nhiên sợ hãi, một chút ngượng ngùng và rất nhiều nhiều cảm xúc… một lời đề nghị bất ngờ như thế.
Dù vừa nãy hoàn cảnh rất là nguy hiểm, y có thể dễ dàng làm nàng mất đi kiểm soát, nhưng nàng vẫn hi vọng y sẽ dừng lại như vậy thôi, nhưng bây giờ, y đang đề nghị, y muốn cùng nàng…
A, nàng tuy có nghĩ đến chuyện cùng y chung sống, đi khắp thiên hạ, nhưng ngay giây phút này đây, không có chuẩn bị tâm lý, tất cả quá ngỡ ngàng… những cảm giác lạ lẫm lúc nãy thực sự khiến nàng hơi kinh ngạc, âu lo… đối với một cô nương trong sáng như nàng…
Tử Thu nhìn thấy thái độ im lặng của nàng, đôi mắt có phần hỗn loạn, bản thân cũng tự thấy đấu tranh trong lòng, một mặt y vẫn không muốn ép buộc nàng, một mặt lại rất khao khát, rất sợ mất nàng.
- Thôi! – Y đột nhiên buông nàng ra, định cúi xuống tìm áo cho nàng – Bây giờ không phải lúc, hơn nữa nàng đang còn bị thương, đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều nhé!
Y cầm áo, định mặc lại cho nàng.
Nàng nhìn y, y vẫn như vậy, rất yêu nàng, rất khao khát nàng, nhưng sau cùng y vẫn muốn tôn trọng nàng như vậy…
Chợt lòng nàng xao xuyến kì lạ.
Người có thể yêu nàng như y…
Chút nữa cũng đã đánh mất, tưởng chừng không bao giờ được nhìn thấy y như vậy.
Bỗng mắt nàng rơm rớm, rồi một dòng lệ khẽ lăn xuống, y giật mình.
- Xin lỗi! Là ta không đúng đã chạm vào nàng… – giọng y lại đầy hối tiếc.
Không phải, nàng khóc không phải vì thế mà.
Nếu như trao thân cho một ai, nàng nhất định không muốn là ai khác ngoài y. Chính là y, chính là con người trước mặt này, không phải một ai khác. Nàng tuy đã hứa sẽ không sợ hãi mà ở bên y, nhưng nhất định cũng không muốn rơi vào tay yêu ma bên trong người y. Chỉ có thể là y bây giờ, người đã yêu nàng hết mực như vậy…
Nếu bây giờ để y đi, liệu có bao giờ nàng sẽ không được nhìn thấy Tử Thu này nữa…
- Anh Nhi, đừng khóc nữa… ta sẽ… – Y nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
- Không, huynh… huynh hãy làm người của ta đi… – Cuối cùng nàng cũng ngượng ngùng mà nói ra được rồi.
Thật xấu hổ và ngượng ngùng, nàng không biết diễn đạt ra sao, lại dùng cách nói y như vậy…
Trở thành của nhau…
Câu trả lời của nàng chợt làm y ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó trong lòng y rộn lên niềm vui, cô nương này thực sự đáng yêu.
- Vậy thì nàng đừng khóc nữa! Cứ như là ta cưỡng đoạt nàng vậy! – Y cốc nhẹ đầu nàng, xua đi không khí ủy mị vừa rồi.
- Nhưng mà… – Nàng tự dưng lúng túng, e thẹn kì lạ, nói cũng không rành mạch được – Ta đang bị thương đấy, phải… phải nhẹ nhàng…
Y mỉm cười, có chút gian tà đáng yêu, đây đúng là Tử Thu của nàng.
….
….
Hồi hộp quá, lại có chút lo sợ nữa… thực sự lần đầu nàng đối mặt với cảm xúc này. Tuy không phải là nàng chưa đọc truyện hay xem phim có cảnh nhạy cảm, nhưng không thể dễ dàng tưởng tượng ra trong hoàn cảnh này…
Nàng cũng phân vân xem y nghĩ sao. Y lúc bắt đầu rất chậm rãi, từ tốn, khẽ hôn từ mắt, xuống má, làn môi và cổ nàng. Dịu dàng, ướt át, khiến tâm trí nàng như dần lạc đi.
Bàn tay y cũng từ từ, từng chút gột bỏ y phục của nàng, thật có chút khôi hài, bộ y phục này hết mặc vào rồi lại tháo ra, mặc vào lại tháo ra, còn nàng hôm nay cũng bị lột đến mấy lần…
Chợt nàng giữa lúc đang dần đắm chìm, trong đầu tự nảy sinh câu hỏi: “ Tử Thu sao có vẻ thành thạo như vậy?”
- Khoan đã… – Nàng khẽ nói, lấy tay ngăn tay y lại – Tử Thu, sao huynh lại có vẻ thành thục như vậy?
- Hả? – Y ngạc nhiên, tại sao đang lúc say mê như này lại tự nhiên hỏi ngắt ngang như vậy.
Nàng bật dậy, đẩy y ra, thấy y chưa trả lời thì bắt đầu nghi hoặc, giọng bắt đầu tra hỏi:
- Trước hết, thành thực với ta, huynh đã…làm chuyện này với mấy người?
- Sao nàng lại hỏi vậy?
- Hừm, xem kìa! – Nàng vùng vằng – Huynh định vòng vo sao? Ta biết mà, đồ xấu xa, huynh cũng đồi bại như vậy!
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại ấm ức, y cũng là nam nhân, mà nam nhân nào cũng xấu xa ong bướm…cuối cùng nữ nhi như nàng chịu thiệt mà thôi, tự dưng nước mắt ấm ức lại trào ra.
- Anh Nhi…
- Im đi! Huynh mau đi ra khỏi đây ngay! – Nàng phũ phàng.
- Nàng có tin ta không?
- Huynh đáng tin sao? Thử giải thích đi, nói rõ đi, là mấy người… – Nàng vô cùng ấm ức, nghĩ đến lại đau lòng – A, hay là năm xưa huynh ở hoàng cung Tùy Nam, đã trêu hoa ghẹo nguyệt với bao mỹ nữ rồi, thật chỉ có ta ngốc nghếch mà thôi!
- Không có, nàng là nữ nhân đầu tiên! – Y đáp, rất rành mạch.
- Không tin, lần đầu tiên sao? Huynh trông giống ác lang như thế, còn hay tùy tiện chạm vào ta như thế, bộ dạng đó giống xử nam sao?
Y chỉ biết chua xót cười trừ:
- Anh Nhi, ta không giống nàng, ta là nam nhi, còn nàng là người ta yêu thích, bản năng của nam nhi tự biết phải làm sao… hơn nữa… ta cũng vì sợ làm nàng đau, nàng sợ nên đã kiềm chế làm chậm lắm rồi… ta mới là người muốn phát điên này…
Vân Anh đưa con mắt nửa tin nửa ngờ dò xét. Y thấy nàng nguôi ngoai, bèn tranh thủ cơ hội, lại hôn nàng, từ từ đưa cả hai về cái tư thế lúc nãy, tính làm tiếp.
- Cơ hội! Ác nhân! – Nàng vùng vẫy, hai tay liên tục đấm y.
- Đừng ngoan cố nữa, nàng không im lặng giữ sức, lát nữa sẽ không ổn đâu! – Y nói, giọng gian manh đe dọa, khiến nàng tự nhiên giật mình xấu hổ trong sự đắc ý của y.
- Tử Thu, huynh thật đáng ghét mà! Thật không đáng tin, không đáng tin, huynh là con cáo! Đồ sói già! – Nàng không biết làm gì hơn ngoài trách móc.
Y chỉ cười gian, bàn tay, đôi môi bắt đầu có phần mãnh liệt hơn, khiến nàng không còn tâm trí mà mắng nhiếc nữa.
Trong lúc đôi môi y vừa chu du qua vành tai nhỏ xinh của nàng, rồi khẽ cắn nhẹ vào cổ, bàn tay lớn ấm áp, những ngón tay của y đã cơ hội hơn, lúc đầu chỉ khẽ vuốt ve trên nụ hoa xinh xinh, lúc về sau càng khiêu khích, thậm chí, gương mặt y còn cúi xuống phủ lên đó mà tận hưởng, từ chỗ như muốn trêu đùa, chuyển sang muốn toàn tâm ý chiếm lấy hai trái đào mơn mởn, thuần khiết của nàng.
Trong lúc tâm trí hết căng ra lại chìm vào mê đắm, có những lúc khiến nàng phải nhíu mày… Những cảm giác vừa mơ hồ, vừa lạ lẫm, lại như muốn nhấn chìm nàng, thực sự quá ngượng, nàng nhắm chặt mắt, hai tay vẫn nắm chặt lấy nệm bên dưới mình.
Thấy thân thể nàng đang tự kìm chế những phản ứng, y tự cười cô nương này còn xấu hổ và dè dặt đến thế, chẳng giống như bản lĩnh đanh đá, không sợ trời đất bình thường.
- Anh Nhi, cứ thoải mái đi, đừng căng thẳng như thế! – Y khẽ nhắc nhở, xen lẫn hàm ý gian tà – Không chỉ có vậy đâu mà!
Nàng đột nhiên giật nảy mình, co rúm người khi y đột nhiên tách hai chân nàng ra, bàn tay bắt đầu khám phá nơi nữ tính nhất của nàng.
- Thôi, đừng …! – Nàng thốt lên, định vùng ra bỏ cuộc, nhưng y lại giữ chắc nàng xuống.
- Cô nương, bây giờ không được bỏ cuộc…
Thật xấu hổ, Tử Thu bắt nạt nàng, thực sự lúc này ấm ức muốn khóc, thế nhưng những cảm giác càng lạ lẫm, tê dại hơn gấp bội truyền lên não khiến nàng không thể kiểm soát được bản thân nữa…
Thật ngượng, cơ thể nàng có những phản ứng như vậy sao? Có một chút tội lỗi với bản thân, có một chút hối hận sợ hãi…
- Anh Nhi, xem nàng cắn môi chảy máu kìa, đừng ngượng nữa, sau này còn phải sinh cho ta một bầy nhỏ, đúng rồi, ta muốn có năm con gái và năm con trai!
- Cái gì? Bộ ta là gà mái sao? Huynh làm ơn có lương tâm chút đi! – Nàng nghe thế vội phản bác lại.
Y cười đắc ý, vậy là nàng đã bớt căng thẳng hơn rồi, đúng như ý của y.
Một lát sau, nàng cảm thấy cơ thể đang chơi vơi, có chút bức bối, lại ẩm ướt kì lạ, đang còn xấu hổ thì đã nhận ra y nhổm người dậy.
Không phải nàng sắp bị “ăn thịt” thật chứ?
Nàng lại cắn răng, nắm chặt tấm đệm như đề phòng trước. Y lại thấy bi hài.
- Nếu nàng không muốn đau thì phải thả lỏng ra chứ? – Nói rồi cúi đầu xuống sát gần gương mặt nàng – Nhìn ta, Anh Nhi!
Khi nàng mở mắt ra, đối diện với nàng là gương mặt vô cũng tuấn mỹ của Tử Thu, đôi mắt y nhìn nàng đắm say và đầy tình ý, chợt khiến tim nàng xao xuyến kì lạ, cũng như đắm chìm vào ánh mắt ấy…
Nhưng ngay lập tức, một cơn đau bất thình lình kéo nàng ra khỏi đắm say đó, miệng không khỏi thét lên một tiếng, đôi mắt mở to.
- Cơ hội… cơ hội! Đồ… – Thân mình nhỏ bé của nàng run rẩy.
Đau quá, nàng biết là đau nhưng không ngờ lại đau đớn đến mức muốn xé toạc mình ra như vậy. Hai hàng nước mắt tự dưng trào ra.
Dường như lúc vừa rồi tiến vào, làm y cũng phải nhíu mày, khẽ cắn răng… song y nhanh chóng quay ra vuốt ve gương mặt nàng, an ủi:
- Sẽ ổn thôi, Anh Nhi… chỉ một chút…
- Nói dối! – Nàng nghẹn ngào, đau đến thế này, Tử Thu đáng ghét, không có báo trước, lại còn cơ hội.
Tuy nàng không đọc không thiếu tiểu thuyết tình cảm, nhưng bây giờ mới cảm nhận được. Có khi nào nỗi đau này còn hơn thế nữa, chỉ suýt có thể ngất đi, nàng nhủ thầm oán trách. Tử Thu, có phải y quá cao lớn, nên cái gì cũng phải hơn người không… Đối với cơ thể bé nhỏ mảnh mai của nàng, thực sự đã vượt qua giới hạn…
Y khẽ hôn lên bờ mi run rẩy, cố gắng dịu dàng, an ủi. Khi thấy xem chừng nàng đã bắt đầu chịu đựng được, mới cắn răng lần nữa, toàn lực tiến vào sâu cùng, cùng nàng hòa làm một.
- Hức… – Nàng không ngừng thổn thức, lúc vừa nãy cũng đau đớn không kém.
Biết khổ thế này, thà rằng không làm…
Còn y, chứng kiến nàng vừa đau đớn, vừa tội nghiệp, trong lòng dĩ nhiên thương xót, nhưng cũng thấy nàng lúc này thực sự đáng yêu nhất, nữ nhân của y…
Một lúc sau, khi nàng bắt đầu mắng mỏ oán trách, còn định đánh y, biết nàng vẫn còn sức và đã ổn lại rồi, y mới bắt đầu với những nhịp thật khẽ bên trong thân thể chật khít của thiếu nữ vừa còn trong trắng này.
Màn đêm càng buông xuống, bên ngoài căn phòng dù có những âm thanh ghê rợn đến đâu, cũng không ảnh hưởng chút nào đến hai con người yêu thương nhau đang chìm vào mê đắm này…
………….
Căn nhà nhỏ gần bìa rừng Nam Cương.
Ngoài hiên nhà, có một kẻ đang đứng cô độc hóng gió, gương mặt lạnh lùng, biểu cảm khó định đoạt.
Hắn đã đứng đó một hồi. Cho đến lúc lão đạo nhân phía sau hắn bước đến.
- Tử Thiên, ngươi đang nghĩ gì vậy?
- Một số chuyện đáng suy ngẫm… – hắn đáp, trên môi đáp lễ bằng một nụ cười lạnh giá.
………
Bản doanh tà giáo.
Trời gần sáng, có lẽ vậy.
Y vẫn chưa hề muốn chợp mắt, cố giữ tỉnh táo càng lâu càng tốt. Trong vòng tay y, Anh Nhi nhỏ bé của y đang thiêm thiếp mơ màng, rúc đầu vào người y như một đứa trẻ.
Đôi lông mày của nàng đôi lúc hơi nhíu lại.
Vừa rồi y còn lo nàng không chịu được đến cuối, sẽ ngất đi, nhưng xem ra nàng kiên cường hơn y tưởng, đến cuối vẫn còn cố dùng chút sức lực luôn miệng oán trách, đến khi thấm mệt mới thiếp đi ngủ.
Y ôm nàng chặt hơn, đôi môi thì thầm:
- Anh Nhi, yên tâm, dù bản thân ta đang rất mơ hồ, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, nhất định sẽ cố gắng, nhất định không chịu thua số phận…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook