Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 3
“ Minh Xuân lầu”
Cái biển to đập vào mắt nàng. Chưa kể đứng ngoài còn bao ả môi đỏ, má hồng, ăn mặc diêm dúa, hở hang đang câu vãn khách. Đây chẳng phải chốn thanh lâu thì sao?
- Đậu nành! Ngươi vào đây làm gì vậy? – Nàng cốc vào đầu y- Không ngờ đậu nành đen mà cũng ham mê nữ sắc sao?
- A! – Y chỉ biết kêu một tiếng rồi thanh minh – Tôi đến… đưa thuốc…
Đúng vậy, y có gan vào đây hưởng lạc sao? Nhìn thấy y có nữ y nào muốn đến gần, dù y có nhiều tiền chăng nữa. Nàng theo hắn bước vào, nhưng chỉ đứng ngoài sảnh, còn đậu nành bảo đưa thuốc vào trong, nàng cũng không muốn vào, tránh nhìn thấy cảnh nhạy cảm làm đen tối đầu óc( thật ra nàng cũng không trong sáng gì nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, cũng không muốn thiên hạ nhìn thấy lại đánh giá). Nhưng có vẻ chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của nàng ở đây. Lũ nam nhân cứ vui đùa, kĩ nữ thì thả sức ca hát, chuốc rượu, thật phóng túng hết mức.. Giữa thời loạn mà người ở đây vẫn vui vẻ hưởng lạc, xem ra thành này là chốn phồn hoa an bình bậc nhất cả nước, hoặc chiến loạn gì đó chưa đến đây. Thảo nào mấy hôm nay y xá đông hơn, do có nhiều người tị nạn kéo đến cầu xin thuốc thang.
Lầu xanh này có vẻ lớn, nàng nghĩ thầm. Nàng đang đứng một mình cạnh một cái cột, gần lối thang lên xuống. Lúc này Vân Anh ăn mặc hết sức đơn giản, đầu tóc cũng chỉ cột lại đằng sau như thời hiện đại, nhìn qua chắc cũng chẳng đoán được nàng là nữ nhi, nàng trông giống người làm hay tiểu nhị ở đây hơn.
– Tên đậu nành đen chết tiệt làm gì mà lâu vậy? Lát nữa còn phải hỏi chỗ cầm đồ nữa, để lấy ít tiền tiêu tạm… -
Nàng đang lẩm bẩm thì đột nhiên nghe tiếng la hét thất thanh từ phía trên lầu. Mọi người dồn ánh mắt lên lầu, mụ Tú Bà đang đón khách ở sảnh cũng vội vã chạy lên.
Từ lầu bước xuống là mấy kẻ nam nhân, đi sau có mấy thủ vệ, có vẻ là bọn vương tôn quý tộc trong thành, chắc đã có điều gì phiền đến chúng. Nàng dõi mắt theo đám người ấy.
Đi nghênh ngang phía trước là một kẻ vừa đi vừa hoa chân móa tay khoác lác, giọng điệu say mèm, có vẻ như vừa kiếm cớ sinh chuyện. đúng là lũ bỉ nhân!
Hai tên bên cạnh xem ra cũng chẳng là loại tốt đẹp gì, vừa béo, vừa xấu.
- Di Thiên vương gia, ngài xem… ha ha – Tên mập nói trong say mèm – Trông bộ mặt mấy ả bị dọa thật tức cười quá, ở chốn này, chỉ cần có tiền là vua!
Mấy gã kia hưởng ứng. Kẻ đi giữa có vẻ không đáp lại, mặt lạnh tanh, họa chăng cũng chỉ cười nửa miệng đáp lại. Hắn đi xuống lầu, nàng mới để ý rõ.
Người này dáng thanh thoát, thần khí, tướng mạo quả thật anh tuấn phi phàm, gương mặt, ngũ quan đều cân đối, nổi bật nhất giữa đám bỉ nhân kia.
Nhưng, cơ mà, gợi cho nàng cảm giác quen quen.
Mỹ nam lạnh lùng! Nàng giật mình, vẫn cái điệu bộ lạnh lùng ấy, vẫn ánh mắt sắc đá ấy!
Dù trong đêm tối, không nhìn rõ hoàn toàn, nhưnh nàng cam chắc đến bảy tám phần là hắn – ác nhân định sát hại nàng!
Phải làm gì đây? Nàng hận muốn băm hắn, nhưng bây giờ nàng còn bị thương, hắn lại là kẻ nguy hiểm, không thể liều mình đánh lại hắn.
Trời ơi! Trong hoàn cảnh này nàng lại thấy mình không đủ dũng khí như mấy nữ nhi trong truyện, nàng sợ chết, gan nàng không to đến thế, nếu hắn biết được nàng còn sống, chắc sẽ diệt tận gốc.
Đúng lúc ấy, có kẻ vỗ vai nàng:
- Thằng nhóc này! – A, thằng nhóc mới chết, nhìn từ đằng sau chắc nàng không giống nữ nhi sao – Còn không mau đi dọn dẹp?
Nói rồi đẩy cho nàng một đống bát đĩa, đòi nàng bê vào bếp. Nàng để ý thấy tên mỹ nam gian ác đó cũng đám bạn hữu đã ngồi xuống một bàn ăn ở sảnh. Suy nghĩ trong đầu nàng lóe sáng.
Đến lúc thể hiện bản lĩnh thường thấy của nữ nhi xuyên không. Nàng vào bếp, họ đang túi bụi nấu nướng.
- Cái này mang ra bàn ngũ, cái này bàn lục!
Ngũ lục quan trọng gì, nàng thừa cơ lấy vốc muối, thêm vốc hạt tiêu và một muôi ớt bột, nhanh tay trộn trộn, đảo đảo.
- Thù này không trả, ta sẽ không bao giờ đọc truyện xuyên không!
Cố gắng vén tóc che bớt mặt, nàng đặt thức ăn xuống bàn hắn. Rồi nhằm cửa chuồn lẹ, ra ngoài đợi Đậu nành cũng được.
- Khoan đã! – Tên mỹ nam chết tiệt ấy túm nàng lại.
- Ta không có gọi món này!
- À thế này… – Nàng không dám quay lại – Nhà bếp làm mấy món đó sẽ lâu, mời các ngài dùng trước mấy món này coi như khuyến mại!
Lũ đi cùng hắn không mấy nghi ngờ, cho qua chuyện, hăm hở múc lên ăn. Nàng phải chuồn lẹ thôi.
Nàng vội gỡ tay hắn ra khỏi áo. Đi được mấy bước thì bị túm lại lần hai.
- Tay mềm mại thế này, tiểu nhị ngươi là nữ nhi?
Trời ơi, nàng giật đến thót mình, không ngờ tên mỹ nam nhân này còn biến thái. Không được, họa đến tính mạng. phải té sớm. Nàng cắm cổ chạy ra cửa, vô duyên vô cớ đụng phải mấy ả, suýt té lăn.
- Á! NÓNG QUÁ!
- Á! Á
Mấy con heo đó ăn phải ớt kêu lên rồi, không nhanh chân chỉ có nước chết. Nàng co giò, nhưng dường như tên ác nam kia quả là cao thủ, chỉ nháy mắt phi thân qua đám người đã túm được nàng.
Tóc nàng xổ tung, cũng tốt, hi vọng hắn có đánh đập cũng không nhận ra nàng là người hôm đó.
Cái biển to đập vào mắt nàng. Chưa kể đứng ngoài còn bao ả môi đỏ, má hồng, ăn mặc diêm dúa, hở hang đang câu vãn khách. Đây chẳng phải chốn thanh lâu thì sao?
- Đậu nành! Ngươi vào đây làm gì vậy? – Nàng cốc vào đầu y- Không ngờ đậu nành đen mà cũng ham mê nữ sắc sao?
- A! – Y chỉ biết kêu một tiếng rồi thanh minh – Tôi đến… đưa thuốc…
Đúng vậy, y có gan vào đây hưởng lạc sao? Nhìn thấy y có nữ y nào muốn đến gần, dù y có nhiều tiền chăng nữa. Nàng theo hắn bước vào, nhưng chỉ đứng ngoài sảnh, còn đậu nành bảo đưa thuốc vào trong, nàng cũng không muốn vào, tránh nhìn thấy cảnh nhạy cảm làm đen tối đầu óc( thật ra nàng cũng không trong sáng gì nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, cũng không muốn thiên hạ nhìn thấy lại đánh giá). Nhưng có vẻ chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của nàng ở đây. Lũ nam nhân cứ vui đùa, kĩ nữ thì thả sức ca hát, chuốc rượu, thật phóng túng hết mức.. Giữa thời loạn mà người ở đây vẫn vui vẻ hưởng lạc, xem ra thành này là chốn phồn hoa an bình bậc nhất cả nước, hoặc chiến loạn gì đó chưa đến đây. Thảo nào mấy hôm nay y xá đông hơn, do có nhiều người tị nạn kéo đến cầu xin thuốc thang.
Lầu xanh này có vẻ lớn, nàng nghĩ thầm. Nàng đang đứng một mình cạnh một cái cột, gần lối thang lên xuống. Lúc này Vân Anh ăn mặc hết sức đơn giản, đầu tóc cũng chỉ cột lại đằng sau như thời hiện đại, nhìn qua chắc cũng chẳng đoán được nàng là nữ nhi, nàng trông giống người làm hay tiểu nhị ở đây hơn.
– Tên đậu nành đen chết tiệt làm gì mà lâu vậy? Lát nữa còn phải hỏi chỗ cầm đồ nữa, để lấy ít tiền tiêu tạm… -
Nàng đang lẩm bẩm thì đột nhiên nghe tiếng la hét thất thanh từ phía trên lầu. Mọi người dồn ánh mắt lên lầu, mụ Tú Bà đang đón khách ở sảnh cũng vội vã chạy lên.
Từ lầu bước xuống là mấy kẻ nam nhân, đi sau có mấy thủ vệ, có vẻ là bọn vương tôn quý tộc trong thành, chắc đã có điều gì phiền đến chúng. Nàng dõi mắt theo đám người ấy.
Đi nghênh ngang phía trước là một kẻ vừa đi vừa hoa chân móa tay khoác lác, giọng điệu say mèm, có vẻ như vừa kiếm cớ sinh chuyện. đúng là lũ bỉ nhân!
Hai tên bên cạnh xem ra cũng chẳng là loại tốt đẹp gì, vừa béo, vừa xấu.
- Di Thiên vương gia, ngài xem… ha ha – Tên mập nói trong say mèm – Trông bộ mặt mấy ả bị dọa thật tức cười quá, ở chốn này, chỉ cần có tiền là vua!
Mấy gã kia hưởng ứng. Kẻ đi giữa có vẻ không đáp lại, mặt lạnh tanh, họa chăng cũng chỉ cười nửa miệng đáp lại. Hắn đi xuống lầu, nàng mới để ý rõ.
Người này dáng thanh thoát, thần khí, tướng mạo quả thật anh tuấn phi phàm, gương mặt, ngũ quan đều cân đối, nổi bật nhất giữa đám bỉ nhân kia.
Nhưng, cơ mà, gợi cho nàng cảm giác quen quen.
Mỹ nam lạnh lùng! Nàng giật mình, vẫn cái điệu bộ lạnh lùng ấy, vẫn ánh mắt sắc đá ấy!
Dù trong đêm tối, không nhìn rõ hoàn toàn, nhưnh nàng cam chắc đến bảy tám phần là hắn – ác nhân định sát hại nàng!
Phải làm gì đây? Nàng hận muốn băm hắn, nhưng bây giờ nàng còn bị thương, hắn lại là kẻ nguy hiểm, không thể liều mình đánh lại hắn.
Trời ơi! Trong hoàn cảnh này nàng lại thấy mình không đủ dũng khí như mấy nữ nhi trong truyện, nàng sợ chết, gan nàng không to đến thế, nếu hắn biết được nàng còn sống, chắc sẽ diệt tận gốc.
Đúng lúc ấy, có kẻ vỗ vai nàng:
- Thằng nhóc này! – A, thằng nhóc mới chết, nhìn từ đằng sau chắc nàng không giống nữ nhi sao – Còn không mau đi dọn dẹp?
Nói rồi đẩy cho nàng một đống bát đĩa, đòi nàng bê vào bếp. Nàng để ý thấy tên mỹ nam gian ác đó cũng đám bạn hữu đã ngồi xuống một bàn ăn ở sảnh. Suy nghĩ trong đầu nàng lóe sáng.
Đến lúc thể hiện bản lĩnh thường thấy của nữ nhi xuyên không. Nàng vào bếp, họ đang túi bụi nấu nướng.
- Cái này mang ra bàn ngũ, cái này bàn lục!
Ngũ lục quan trọng gì, nàng thừa cơ lấy vốc muối, thêm vốc hạt tiêu và một muôi ớt bột, nhanh tay trộn trộn, đảo đảo.
- Thù này không trả, ta sẽ không bao giờ đọc truyện xuyên không!
Cố gắng vén tóc che bớt mặt, nàng đặt thức ăn xuống bàn hắn. Rồi nhằm cửa chuồn lẹ, ra ngoài đợi Đậu nành cũng được.
- Khoan đã! – Tên mỹ nam chết tiệt ấy túm nàng lại.
- Ta không có gọi món này!
- À thế này… – Nàng không dám quay lại – Nhà bếp làm mấy món đó sẽ lâu, mời các ngài dùng trước mấy món này coi như khuyến mại!
Lũ đi cùng hắn không mấy nghi ngờ, cho qua chuyện, hăm hở múc lên ăn. Nàng phải chuồn lẹ thôi.
Nàng vội gỡ tay hắn ra khỏi áo. Đi được mấy bước thì bị túm lại lần hai.
- Tay mềm mại thế này, tiểu nhị ngươi là nữ nhi?
Trời ơi, nàng giật đến thót mình, không ngờ tên mỹ nam nhân này còn biến thái. Không được, họa đến tính mạng. phải té sớm. Nàng cắm cổ chạy ra cửa, vô duyên vô cớ đụng phải mấy ả, suýt té lăn.
- Á! NÓNG QUÁ!
- Á! Á
Mấy con heo đó ăn phải ớt kêu lên rồi, không nhanh chân chỉ có nước chết. Nàng co giò, nhưng dường như tên ác nam kia quả là cao thủ, chỉ nháy mắt phi thân qua đám người đã túm được nàng.
Tóc nàng xổ tung, cũng tốt, hi vọng hắn có đánh đập cũng không nhận ra nàng là người hôm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook