“ Đến cả con sâu nhỏ còn thích ngươi…”

Xung quanh võ đài, người vẫn bâu đầy, la hét, cổ vũ. Các trận đấu dần trôi qua, muôn hình muôn vẻ, nhiều màu sắc.

Có những trận tẻ nhạt, đấu thủ võ công chẳng đến nơi, chỉ hoa chân múa tay, cũng có những trận thư hùng đáng kể như phim kiếm hiệp. Nhưng dần dần số đấu thủ bị loại ngày càng nhiều, mỗi trận đấu vòng trong càng gay cấn hơn, đám đông ngày một huyên náo hơn.

Nhưng dĩ nhiên, kết quả đã được đoán trước, tỉ lệ đặt cược vào hai người đó cũng cao nhất, sau cuối, chỉ có hai người chuẩn bị đi vào chung kết.

Hắc y nhân đeo mặt nạ bí ẩn, võ công cũng phải khiến người khác kinh hãi, mỗi trận đấu đều kết thúc rất nhanh, gọn. Giờ đang dẫn đầu bảng “nhất”.

Gây cho người khác không ít kinh ngạc, là vị vương gia nhiều điều tiếng, Tử Thiên. Hôm nay giang hồ phải được mở mắt một phen rồi, ai nấy đều không ngờ một người như y bấy lâu đã giấu tài như vậy, không thiếu lời bình luận sôi nổi, không thiếu ánh mắt tò mò, kinh ngạc, thậm chí dò xét trên người hắn, hắn vẫn rất lạnh lùng, ánh mắt gần như vẫn một chiều ảm đạm.

Thắng ở hội lần này, sẽ mang lại cho hắn rất nhiều điều, là có lợi hay bất lợi?





Giờ giải lao trước trận chung kết với không khí ngạt thở. Bàn dân thiên hạ hào hứng lao vào sòng bạc cá cược, những người còn lại, Vân Anh, An lão nương, Tú Tú, Tử Thu, Tử Thiên, có lẽ mỗi người đang có những suy nghĩ khác.

Riêng Vân Anh, điều đó làm cho nàng ngạt thở.

Suốt từ nãy, khi thi đấu, nàng vẫn dõi theo với tâm trạng như vậy. Tử Thu sau mỗi chiến thắng đều khẽ liếc mắt về phía nàng, nhưng Tử Thiên thì dù chỉ một chút cũng không.

Tú Tú cũng khẽ liếc nhìn thái độ của Vân Anh, lòng hắn bắt đầu lo sợ, xem ra thế sự tính toán cũng thật khó lường.

Qua giờ ngọ, trận chung kết bắt đầu trong sự vỡ òa của đám đông. Sòng cá cược vừa chốt lại, phen này mụ tú không chỉ kiếm được bốn trăm ngàn lượng không đâu. Tỉ lệ đặt cược và hai bên đang ngang nhau, dù ai thắng mụ cũng lời như vậy cả.

Bước lên võ đài, mặt đối mặt.

Liệu điều này có do thiên mệnh trớ trêu vô tình sắp đặt.

Tử Thu áo đen, mặt nạ màu bạc, tay cầm kiếm, khẽ quan sát. Nhiều chiều gây cho người ta cảm giác bí ẩn, phong lãng. Giống như một ngọn lửa màu đen đang cháy bí ẩn, nhiệt huyết.

Tử Thiên mặc bạch y, gương mặt, ánh mắt đang đối về phía đối thủ kia, ánh mắt dù biến chuyển, gương mặt vẫn băng lãnh, vô cùng khó đoán. Vẻ u uẩn, tĩnh lặng như khối băng cũng có thể khiến lòng con người thấy lạnh lẽo.

Hai con người như hai thái cực đối lập nhau, An lão nương trông thấy tình cảnh đã đoán, trong lòng hết sức rối ren, dường như chúng được sinh ra trong vòng xoáy oan nghiệt của số phận và quyền lực, đã được xếp sẵn để có ngày hôm nay.

Tiếng của trọng tài vang lên, trận đấu bắt đầu. Trong khoảnh khắc đó, tâm trạng Vân Anh tựa chừng đã được mang lên dàn thiêu, vô cùng ngạt thở.

Đám đông ai nấy hô hào, hò hét dữ dội, đôi mắt đều mở to kinh hãi. Hai đấu thủ này, chỉ vừa xuất chiêu, đã thiên biến vạn hóa, thực lực khó lường, tốc độ xuất chiêu, di chuyển khiến người khác hoa cả mắt, nhiều kẻ tim đập chân run.

Quả thật là vượt xa sức trông đợi, trận thư hùng này đời người không được xem cũng là lãng phí.

Hai mươi mấy chiêu đi qua, tốc độ trận đấu kinh hồn bạt vía, kiếm thuật, võ công của họ là thứ duy nhất đang làm nhiễu loạn thị giác, hai người bay qua bay lại, những đường kiếm như những tia chớp nhoáng, đến việc theo dõi cũng quá khó khăn, chưa thể nhìn được cảm xúc trên mặt bất kì đối thủ nào.

Vân Anh cả mười mấy năm, phim kiếm hiệp xem không ít, nhưng lần đầu tiên chứng kiến cảnh giao đấu mĩ lệ, thần kì trước mắt như vậy, trong lòng và gương mặt không khỏi kinh hãi, nàng cũng như những người khác nhất thời bị cuốn vào hư ảnh liên liếp trên võ đài.

Thêm hai mươi chiêu lóa mắt nữa đi qua, đám đông vẫn reo hò, càng một cuồng nhiệt.

Vân Anh bắt đầu có những cảm xúc đang dấy lên trong lòng. Nàng rất muốn quan sát thái độ của hai người trên võ đài. Nhưng bóng dáng của họ vẫn đang như những vệt sáng, giao qua giao lại, chuyển động tốc độ thật kinh hãi.

Tú Tú đứng bên cạnh nàng cũng âm thầm quan sát, có lẽ hắn, một kẻ cũng có thể là một cao thủ có thể đánh giá được tình hình.

Tốc độ của họ bắt đầu chậm lại, dễ dàng theo dõi hơn.

- Hừm, mấy chục chiêu vừa rồi chỉ toàn là hư chiêu để thăm dò thôi! – Ánh mắt Tú Tú chăm chăm đánh giá.

Vân Anh, bàn tay siết chặt vạt áo. Dường như đúng là bây giờ trận đấu mới bắt đầu, cả hai đang chú ý hơn vào từng chiêu thức, nhưng chỗ này cũng quá xa, thật khó để nhìn được trong mắt họ nghĩ gì.

- Bọn y như sinh ra để đánh trận này – Tú Tú cười bí hiểm – Có lẽ như hai thái cực, đã vào giao đấu là sẽ quên mình, sẽ còn hấp dẫn lắm đấy.

Thêm mười chiêu, vẫn chưa phân thắng bại. Tú Tú ánh mắt bắt đầu biến chuyển, gương mặt trầm ngâm, từ từ nói:

- Ngươi cũng hơi xem thường Tử Thiên rồi, có điều… như ta quan sát, ngươi vẫn nói đúng. Ta nhìn vào võ công của Tử Thiên, có lỗ hổng rất lớn. Hắn dường như mất căn bản võ công. Võ công của hắn chắc chắn là học không có bài bản, nhiều phần ta đoán là do học lén và tự học, so với võ công cao siêu được truyền thụ bài bản của Tử Thu, ắt càng về sau sẽ càng bất lợi. Sợ rằng thắng bại chỉ trong hai mươi chiêu nữa…

Con ngươi trong đôi mắt của nàng dao động, hàng mi dần cụp xuống, tay nàng khẽ đan vào nhau, gương mặt phảng phất nỗi niềm khó giải thích.

“ Tử Thiên từ nhỏ đã sống trong lãnh cung…”

Những lời An lão nương đêm qua lại vọng trong đầu nàng, trong lòng và trong tim chợt thắt lại. Nàng nhìn về phía Tử Thiên, trầm ngâm quan sát.

Tử Thiên rốt cuộc là người như thế nào? Cuộc sống của hắn như thế nào, dường như với nàng vẫn là một mê cung. Chỉ có điều, điều mà nàng mới nhận ra khi nhìn vào sự u uẩn của hắn: dường như đằng sau, sâu tận bên trong khối băng mà hắn đã dựng lên quanh mình, dường như có rất nhiều đau thương.

- Ha, ngươi động lòng rồi sao, ta cũng nhiều phần ngưỡng mộ hắn, có thể tự luyện võ công như vậy, tư chất cũng đáng kinh ngạc. Huynh đệ các hắn, nếu phải công bằng chọn một, thực khó khăn…

Thêm mười chiêu nữa, như Tú Tú nói, mười chiêu sau này đều là tinh hoa, không phải là hư chiêu, biến chuyển càng khôn lường hơn, dường như Tử Thiên cũng nhận ra sự bất lợi của mình.

Hai người sau khi kết thúc một chiêu, lùi lại về hai phía võ đài, trong thế thủ, trận đấu dừng lại trong giây lát, nhưng đủ để làm người ta ngạt thở.

Gương mặt lạnh băng của Tử Thiên vẫn âm thầm dò xét đối thủ.

Còn Tử Thu, cũng dừng lại trong khoảng thời gian đó, hình như y cũng đang chiêm nghiệm điều gì đó.

Lần này Tử Thiên xuất chiêu trước, tốc độ nhanh lẹ, dường như còn nhanh hơn cả mấy chục hư chiêu ban đầu. Dưới khán đài, ai nấy đều trợn tròn, mở to mắt theo dõi.

Tử Thiên đang suy tính gì vậy, chọn cách đánh nhanh như thế. Cả Tú Tú và Vân Anh đều dần nhận ra mục tiêu và ý tứ của Tử Thiên, không khỏi kinh ngạc.

- Hừm, Tử Thiên thông minh rồi đấy! – Tú Tú nói nhanh, mắt vẫn dán vào trận đấu – Hắn biết điểm yếu của mình không thể đánh với tuyệt chiêu của Tử Thu nếu dây dưa đánh chậm, nên càng cố dùng nhiều hư chiêu, đẩy nhanh tốc độ. Còn nữa, đó là… mục tiêu của hắn…

- Không phải chứ? – Vân Anh kinh ngạc, gương mặt hiện rõ nỗi lo lắng – Tử Thiên tấn công như vậy là muốn lật mặt nạ của Tử Thu?!

- Đúng vậy, hắn biết điểm yếu điểm mạnh của mình và đối thủ, người giấu mặt sau mặt nạ ắt phần nhiều phải có lý do, điểm yếu của Tử Thu chính là mặt nạ, Tử Thu muốn giấu mặt, đây trở thành điểm yếu của y, y sẽ phải tập trung đỡ chiêu của Tử Thiên, tuyệt đối không thể rơi mặt nạ. Nếu Tử Thiên cứ liều mình tấn công vào một điểm trọng yếu của Tử Thu, càng nhanh càng có lợi cho hắn.

- Nhưng như vậy thì… – Vân Anh mặt mày tự dưng trắng bệch không còn huyết sắc.

- Hừm, rõ là oan nghiệt mà! Bình thường thì không sao, nhưng nếu thân phận của Tử Thu ngay bây giờ bị lộ thì…

Tú Tú gương mặt cũng thất kinh nhìn xuống một góc khán đài. Ở đó có người của Bạch gia đang xem!

Vân Anh cũng đầy hoảng sợ, mình bắt đầu run rẩy.

- Chết tiệt, Bạch gia!- Tú Tú chửi thề – Cũng chỉ vì Tử Thiên vô tình không biết sự tồn tại của Tử Thu, chắc hắn chẳng nào ngờ tới, vẫn dốc sức tấn công mặt nạ của Tử Thu. Tử Thu có lẽ không dám trong lúc giằng co mà sử dụng tuyệt kĩ sát thương Tử Thiên!

- GIẢI HUYỆT CHO TA! – Vân Anh nói lớn.

- Ngươi muốn dừng trận đấu, đúng rồi…

Tú Tú sực nhớ ra, vừa định nhanh chóng đưa tay giải huyệt cho Vân Anh thì cả hai nhất thời kinh hãi.

Chiêu thức này của Tử Thiên, nhanh tựa một tia chớp xoẹt đến mặt nạ của Tử Thu.

Tử Thu vừa có sơ suất, thế này thì không kịp rồi!

Trong giây lát, con tim của Vân Anh và cả Tú Tú đều như chết dứng, nhịp tim cũng lỗi nhịp. Không chỉ vậy, Tử Thu cũng trong giây lát đờ người ra.

Tất cả liệu có kết thúc như vậy.

Vân Anh kinh hãi, nhắm mắt lại, không dám chứng kiến nữa, trong khoảnh khắc lòng có ý thức cầu nguyện

Im lặng đủ để chết người. Cả khán đài như cũng yên lặng.

Vân Anh mở to mắt.

Kiếm của Tử Thiên chỉ còn cách mặt nạ của Tử Thu chẳng đên một nửa đốt ngón tay.

Kiếm đã dừng lại. Cả kiếm và cả người.

Không gian và thời gian như cũng chết lặng lúc đó, Tử Thiên đã dừng tay.

Gió, cơn gió nhẹ nhàng từ đâu thổi đến, bay bay y phục và tóc của cả hai nam nhân trên võ đài, tư thế của họ vẫn như vậy.

Tử Thiên, ánh mắt chợt biến chuyển, ánh lên chút thần sắc khó hiểu, có chút u tịch và đau thương, chăm chăm nhìn đối thủ, thu vào tầm mắt.

Gương mặt lạnh lẽo trong chốc lát có thứ cảm xúc gì đó, dường như trong giây lát mong manh đó, hắn vừa trải qua một suy tư khác thường…

Không khí vẫn lặng lẽ đáng sợ. Không ai biết họ định làm gì, liệu trận đấu đã kết thúc hay đây là một hư chiêu?

Tử Thiên nhất thời quay đầu về phía khán đài, trong một vài giây, chính Vân Anh cũng không ngờ tới. Hắn nhìn nàng.

Con tim nàng vừa mới đập lại thì lại tiếp tục chết lặng. Đây là ánh mắt gì vậy?

“ Ngươi muốn nói gì, hãy nói, làm ơn đừng dùng cái ánh mắt không bao giờ đoán biết được đó mà nhìn ta”. Nàng cũng cố dùng ánh mắt đáp trả như cầu xin.

Trong khoảnh khắc hết sức mong manh, ánh mắt giao nhau. Không phải, nàng không hiểu gì cả, rõ ràng ánh mắt của hắn truyền đạt ý gì?

Hay, nó quá hàm chứa nhiều ý nghĩa?

“ Làm ơn, Tử Thiên…”

Ánh mắt bi thương? Ánh mắt dò xét? Hay đơn thuần chỉ là ngắm nhìn nàng?

Chợt như hắn vừa mỉm cười.

Nụ cười còn không rõ ràng đó?

Mỉa mai? Coi thường? Mãn nguyện? Nuối tiếc? Hay hắn đang thấy vui trong lòng?…

Tử Thiên khẽ chớp mắt, quay đi.

Hắn thu chiêu, lùi lại phía sau. Dường như chuẩn bị xuất chiêu khác. Tử Thu cũng dường như bối rối, một hồi mới hồi phục.

Những chiêu cuối cùng. Nàng và Tú Tú đều không ngờ tới, vừa rồi Tử Thiên lại bỏ qua cơ hội đó, nhưng đúng đó vẫn là điều may. Nhưng không phải những chiêu sau sẽ có lợi thế cho Tử Thu sao? Xét về võ công, Tử Thu có thể thắng.

- Không phải Tử Thiên định thua đấy chứ?- Tú Tú giật mình ngạc nhiên, vẫn chăm chú theo dõi.

Chiêu thức này, hắn không định đỡ sao, một chiêu thức chẳng hề khó.

Tử Thu, đến cả y cũng giật mình ngạc nhiên. Tử Thiên, hắn không định đỡ sao?

Tách!

Trái tim của Vân Anh chết lặng. Khắp toàn thể mọi người đều kinh ngạc, không gian lại im lặng.

Kiếm chỉ xoẹt qua vai trái của Tử Thiên. Một vết rạch nhỏ. Máu bắt đầu chảy ra, nhỏ xuống. Hắn bình tĩnh mỉm cười tuyên bố:

- Là ta thua!

Gương mặt hắn khi tuyên bố câu đó lạnh nhạt hờ hững, khiến tất cả mọi người đều khó hiểu. Tử Thu không những thấy ngạc nhiên trước thái độ của ca ca, trong lòng dường như hỗn loạn, thực sự thì y cũng không thể ngờ Tử Thiên sẽ làm thế.

Có chút cảm giác trong lòng y thấy khó chịu. Y lên tiếng:

- Vừa rồi là…

- Vị huynh đệ này đã thắng!- Tử Thiên đã ngắt lời, dửng dưng bỏ xuống khán đài như một kẻ chẳng màng đến điều gì.

Khán đài từ im lặng dần trở nên ồn ào, không ít kẻ hò reo, có nhiều kẻ bắt đầu la hét, khóc lóc… Chỉ còn chờ mụ tú từ sòng bạc lên công bố kết quả.

- Vậy là, thưa các vị, vị hiệp khách này đã chiến thắng! Mỹ nhân của chúng tôi sẽ gả cho người này! – Mụ Tú dõng dạc tuyên bố trước toàn thể thiên hạ.

Không ít kẻ đặt cược cho Tử Thiên thấy vô cùng bất mãn, không chấp nhận sự thật định ngăn hắn lại. Rõ ràng trận đấu đang trên đà, tại sao lại kết thúc như thế?

Hắn trước khi bỏ đi khỏi võ đài, còn quay lại nói một câu lạnh nhạt, như đùa cợt:

- Tú bà, hôm nay thực sự làm ta thấy vui đó, mỹ nhân của bà rất đẹp, làm ta nhất thời cao hứng, nhưng bây giờ không giành được nàng, hơi tiếc nhưng cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một cô nương Minh Xuân lầu, ta làm sao có thể thiên vị hơn mỹ nhân thiên hạ chứ?

Câu nói của hắn vừa buông, đã xoay người đi khỏi.

Vân Anh, lần này tâm can như bị xé rách hoàn toàn, thực sự không cam tâm, dù là phẫn nộ hay đau lòng. Nàng bất ngờ nước mắt tuôn ra, trông vô cùng đáng thương.

Không cam tâm!

Dù là kết quả trận đấu thế nào, nàng cũng có thể chấp nhận, nhưng thế này, nàng không cam tâm. Thái độ của hắn tại sao có thể như vậy?

Tức thì, nàng đứng dậy, lột bỏ áo khoác ngoài thướt tha, chạy khỏi khán đài.

Tú Tú hơi bất ngờ, nhưng cũng không định đuổi theo.

Tử Thu cũng không đuổi theo, ánh mắt dõi theo bóng nàng.

Là nàng chạy theo Tử Thiên, nhất định cần có một lời giải thích.

Là hắn trước sau chỉ muốn đùa cợt nàng sao?

Tử Thiên đã vừa lấy ngựa, lên ngựa, rời khỏi võ đài, trở về Di Thiên phủ.

Nàng chạy theo bóng người, bóng ngựa của hắn. Đôi giầy đẹp đẽ cầu kì, rườm rà như vậy cũng bỏ lại, đôi chân trần đuổi theo.

- Tử Thiên! Ngươi đứng lại cho ta!

Nàng vừa chạy, vừa kêu gào.

Con đường vắng vẻ hai bên đầy lá rụng héo hắt, màu vàng, màu đỏ nhuộm kín đường. Những chiếc lá cuối cùng trên cây như cũng sắp trút xuống, chỉ chờ đợi một mùa đông tàn phai. Đó là một ngày đầu đông.

Hắn vẫn đi trên ngựa, không phi nhanh, cũng chẳng dừng lại, thờ ơ, vô tình.

Nàng cảm thấy trong lòng còn đau đớn hơn đôi chân. Chút tuyệt vọng bắt đầu dâng lên, nàng dừng lại, ngồi gục xuống mặt đường.

Ngựa đi thêm một đoạn thì hắn cũng dừng lại, bước xuống ngựa.

Phía trước con đường, bóng hắn bước xuống, chầm chậm đi về phía nàng. Ánh sáng mặt trời buổi chiều sớm lấp lánh phía sau lưng hắn và gây cho nàng cảm giác hơi chói ở mắt. Màu áo trắng của y nổi bật giữa tông màu vàng, đỏ úa heo hắt của con đường.

Hắn đã đến bên nàng. Nàng lấy hết cam đảm, đứng lên trước mặt hắn. Lúc này họ đang đứng bên vệ đường, bên cạnh một gốc cây.

- Sao? – Giọng lạnh lùng mỉa mai – Ngươi muốn đi theo ta à?

Vừa nãy nàng đã khóc, phấn son trên mặt đều lem nhem hết, cộng với việc y phục ngoài xinh đẹp cũng vứt lại, chạy chân trần đến đây, đôi chân đã lem hết cả, chưa kể còn đang rát, gần như sắp bật máu. Tóc tai cũng xổ ra, bộ dạng không còn chút nào diễm lệ. Nàng cảm thấy bây giờ dứng trước hắn, nàng lại tầm thường, nhỏ bé như xưa.

- Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, mỹ nhân! Ngươi thật biết cách dối lừa đàn ông thiên hạ, nếu không phải ta đã nhìn thấy ngươi trước, có lẽ cũng sẽ thích ngươi như chúng đấy, thật tội nghiệp! – Gương mặt hắn lạnh lùng, những câu nói vẫn tàn nhẫn.

Nàng nhỏ bé, nàng run rẩy. Đứng trước hắn lẽ nào nàng lại tiếp tục thua cuộc? Nàng cố lấy chút bình tĩnh và can đảm. Cũng vì bỏ lại chút tự trọng cuối cùng, nàng mới chạy đến đây. Nàng nhìn thẳng vào hắn.

- Ngươi… làm ơn hãy nói cho ta sự thật! Làm ơn hãy nhìn thẳng vào ta đây…

- Sự thật gì chứ? – Hắn hoàn toàn thản nhiên.

Sự thản nhiên của hắn như đâm cho nàng một nhát kiếm băng giá chí mạng.

Thế là hết. Một chút thể diện cũng không còn. Nàng hoàn toàn đau lòng.

Khóc, nước mắt tuôn ra như suối lệ, không thể kiềm chế. Nàng chẳng cần gì chút thể diện. Trước mặt hắn hoàn toàn thua cuộc. Khóc ngày một lớn, như một đứa trẻ bị bỏ đói.

Trông nàng lúc này hoàn toàn thảm hại.

Một cánh tay từ từ đưa ra về phía nàng. Trong lòng nàng ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn.

Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng đó, ánh mắt hắn có phải đang dao động?

Gần như đã chạm tới. Trái tim nàng lại một lần nữa chết lặng. Khoảnh khắc đó trong lòng nàng có chút hồi sinh.

Bàn tay của hắn. Ánh mắt của hắn. Gần như đã chạm tới…

….

Tách! Hắn đột ngột búng ngón tay trên tóc nàng.

Nàng nhất thời ngạc nhiên. Hắn cười cợt:

- Xem này…ha ha – Gương mặt lại lạnh lẽo – Đến một con sâu nhỏ còn thích ngươi…

Sâu? Nàng giật mình khẽ thốt lên. Nàng ghét sâu.

- Biết đâu ngươi cũng có điểm gì hấp dẫn nhỉ? – Hắn cúi xuống – Để ta xem nào…

Hơi thở của hắn như ở rất gần.

- Về trang điểm lại đi, “mỹ nhân”! – Hắn lại cười cợt, lạnh lẽo – Phu quân của ngươi sẽ rất thất vọng đấy. Đó là người rất tốt đấy, ngươi hãy cố sống thật tốt với y nhé… Ta cũng định mang ngươi theo, nhưng sĩ diện của ta không cho phép!

Không đợi nàng phản ứng, hắn đã quay lưng đi một cách phũ phàng.

Bóng hắn cứ thế mà biến mất sau con đường vàng héo hắt này.

Và trong cõi lòng của nàng, chỉ còn lại một vết thương… hắn hết lần này lần khác có thể đùa cợt và chà đạp nàng.

Nàng hoàn toàn thua cuộc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương