Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 21
Vân Anh cuối cùng cũng chỉ chợp mắt được một lát, trong đầu nàng vang vẳng những lời nói của An lão nương.
Vốn vô tư, vui vẻ là vậy, một thiếu nữ như nàng bước vào thế giới này, nó không lãng mạn như nhiều tiểu thuyết thần tượng mà nàng từng đọc. Dường như, nàng đang hóa thân vào một câu chuyện rất thật, có bi thương, có sự dằn vặt.
Chỉ trong vòng một thời gian ngắn đến đây, nàng cảm thấy dần dần mình cũng trở nên ưu tư, chẳng còn được hồn nhiên như trước.
Nếu có cơ hội được trở về thế giới cũ, hẳn đây sẽ là một câu chuyện vô cùng đáng nhớ với nàng. Khi nghĩ đến vậy, nàng tự cười mình không biết còn cơ hội trở về không nữa.
Buổi sáng tinh mơ, mọi người trong lầu đã rộn rịp chuẩn bị, dĩ nhiên người hào hứng nhất là mụ Tú bà, mụ hẳn là đang tính đến số lãi khổng lồ ngày hôm nay.
Khỏi phải nói, sau khi loan báo tin này khắp thành, cộng với sự phóng đại, thêm mắm thêm muối của mụ về tài sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng, mụ đã khiến cho bàn dân thiên hạ khắp thành Đại An này cùng với những vùng lân cận để ý đến, hôm nay ắt sẽ có nhiều người đến xem hội có một không hai của đệ nhất thanh lâu Minh Xuân lầu.
Mụ không tiếc chi ra chút bạc sắm sửa thêm cho tất cả ca kĩ, đảm bảo hôm nay danh tiếng Minh Xuân lầu sẽ càng vang xa.
Thông thường nếu có một mỹ nhân, mụ sẽ tính chuyện đấu giá để bán có lời nhất, nhưng hôm nay Minh Xuân lầu lại mở hội, tạm gọi là “Hoa ngọc trao tay quân tử”, nhân vật chính và cũng là sản phẩm được chú ý đến nhất chính là Vân Anh. Tuy vậy, nếu nàng bị gả đi, thì tức là tùy ý nam nhân đó định đoạt, làm thê, thiếp hay nô tì cũng chưa biết được. Chính nàng cũng hiểu, một cô nương bị gả từ lầu xanh, dù có nàng bắt mắt, tài sắc đến đâu thì nam nhân đến đây hôm nay cũng chỉ vì hiếu kì, vì dục vọng chinh phục và vì sĩ diện chăng?
Mụ Tú đã quyết, hôm nay sẽ mở cuộc khảo thi văn và võ, phí tham dự là một ngàn lạng bạc một người, so với phí để sở hữu một cô nương đẹp ở lầu xanh thì nó cũng chẳng hề đắt, cái chính là nhiều kẻ thấy cơ hội được sở hữu đại mỹ nhân chỉ với giá đó, lại giành được một cách oai phong trước mặt bàn dân thiên hạ, đã nhất thời kích động lòng tự kiêu của lũ nam nhân tầm thường kéo đến.
Thật ra mà nói, cho dù hôm nay tìm ra được nam nhân ưu tú nhất, nhưng vẫn chẳng có gì đảm bảo được số phận của nàng.
Tú Tú hôm nay đến sớm chải chuốt lại cho Vân Anh như đã hứa. Hẳn hắn cũng biết ý định của Tử Thu, nhưng chẳng thể ngăn cản, giá Tử Thu là người đơn giản một chút thì hắn có thể bỏ độc hay thuốc mê ngăn cản y, nhưng những thứ đó đều không qua được mắt y nên đành bỏ qua ý đồ đó. Hơn nữa hôm qua Tử Thu vì nàng mà đã nói ra hết sự thật, xem ra y đã hạ quyết tâm, nếu Tú Tú có ý định xen vào, có lẽ y cũng không còn nể người bạn lâu năm này nữa.
Tú Tú cũng bắt đầu phân vân, đến An lão nương cũng không phản đối. Tú Minh thì tính khí cam chịu, biết ý định của Tử Thu mà chỉ có cách nằm khóc ở nhà. Nếu hôm nay Tử Thu lấy được Vân Anh, hẳn với Tú Minh cũng là sự đả kích lớn. Đứa muội muội này của y dường như ôn nhu quá mức, có lẽ thế nên không phải mẫu người Tử Thu thích sao.
Giờ hắn chỉ có thể thầm mong Vân Anh rơi vào tay kẻ khác.
- Xong rồi, muội nhìn xem, hôm nay nam nhân thiên hạ sẽ càng sứt đầu mẻ trán vì muội đó! – Tú Tú đưa gương cho Vân Anh. Hắn đã làm đẹp nhất có thể, hi vọng sẽ càng có nhiều kẻ vì thế mà không tiếc tranh giành, cơ hội của Tử Thu sẽ ít đi phần nào.
So với hôm nay thì Tú Tú càng làm cho nàng đẹp hơn. Bây giờ nếu nhìn vào nàng thì chắc chắn chẳng ai nhận ra đó là thiếu nữ mộc mạc ở y xá nữa. Tú Tú biết tôn lên vẻ đẹp từng đường nét trên mặt nàng, y khiến đôi mắt nàng càng long lanh, trong trẻo, hai hàng mi chuốt dài mềm mại. Nhìn vào đôi mắt như nhìn vào nước hồ thu man mác. Màu phấn cũng rất tự nhiên, cũng vì da nàng cũng vốn trắng nên chẳng cần quá mất công, đôi môi tô son màu cánh đào tươi chúm chím e lệ. Hôm nay nhìn nàng vừa kiều diễm, lại vừa có nét đáng yêu, thuần khiết của một tân nương.
Y phục cưới của nàng cũng được chuẩn bị cầu kì. So với những bộ y phục tân nương trong phim cổ trang, nó càng được cách điệu hơn. Màu đỏ, dĩ nhiên rồi, có thêu rất cầu kì, tà áo lại dài quét xuống đất cả mét, ống tay áo cũng rộng, có dải thắt lưng eo điểm ngọc thạch, mỗi viền áo đều thêu chỉ kim tuyến lấp lánh. Tất cả đều tôn lên vẻ đẹp mềm mại của người thiếu nữ.
- Mặc xong rồi à, còn mũ và khăn trùm đầu, khi nào làm lễ bái đường hãy đội! – An lão nương bê chiếc mũ phượng và khăn trùm đầu đến cho nàng.
An lão nương nhìn nàng cũng nhiều phần ngưỡng mộ sự xinh đẹp của nàng lúc này.
- Hôm nay cô nương đúng là tân nương xinh đẹp nhất! – An lão nương khen ngợi.
- Không đâu, tất cả là nhờ Tú Tú tỷ tỷ đây trang điểm cho thôi…- Vân Anh xấu hổ đáp.
- Cô nương…- An lão nương tự nhiên nhìn nàng, ánh mắt có chút sâu xa – Cô nương làm ta nhớ đến ngày Lưu quý phi xuất giá, cũng xinh đẹp rạng rỡ đến vậy, chớp mắt đã hai mươi lăm năm…
Lưu quý phi? Mẹ của Tử Thiên và Tử Thu. Vân Anh chưa hề biết đến bà. Chỉ nghe nhắc đến mấy lần qua miệng của Tử Thiên.
Phải, Tử Thiên. Trong lòng nàng chợt chùng xuống. Nhìn quanh lại tất cả, cũng chỉ vì muốn thách thức sự lạnh nhạt tàn nhẫn của hắn, nhất thời không kiềm được cảm xúc, nàng mới ở Minh Xuân lầu tuyên bố táo tợn đến vậy. Chỉ vì muốn nhìn thấy thái độ của hắn với mình, có thể số phận nàng ngày hôm nay sẽ thay đổi. Nàng, thực sự là không có ý đồ kết hôn gì cả.
Bấy giờ nàng mới giật mình, thấy có chút hối hận, hụt hẫng.
An lão nương và Tú Tú đã bước ra ngoài, họ để cho nàng nghỉ ngơi một lát. Lúc này mặc y phục tân nương, nàng mới nghĩ nhiều đến thế. Có phải nàng đã quá ngông cuồng, quá trẻ con. Nàng đã ý thức được việc mình sẽ kết hôn là như nào đâu?
“ Vậy, cứ chuẩn bị tinh thần đi, ngày mai làm nương tử của ta…”
Câu nói của Tử Thu lúc này vang vọng bên tai, nàng cảm thấy dường như mình đã chọc giận y vì sự ngoan cố của mình. Là y lo lắng cho nàng mới tìm nàng sao? Y nói vậy là ý gì, thách thức sự ngoan cố của nàng cũng như nàng đã thách thức Tử Thiên, y cũng đem hôn sự ra để đặt cược sao.
Nếu ngày hôm nay Tử Thu thắng, nàng sẽ lấy y ư? Còn nếu hôm nay Tử Thiên không đến, chí ít là để nàng có thể nhìn thấy thái độ của hắn. Như vậy có phải nàng đã làm một chuyện thừa rồi không?
Tử Thiên đang nghĩ gì? Con người đầy nghiệt duyên với nàng đó.
Tử Thu định làm gì? Y định xuất hiện ở nơi này vì nàng sao?
Tử Thu, bây giờ đã không còn là đậu nành nữa, nàng phải nhìn y bằng một con mắt khác, y là một con người nguy hiểm…
Đối mặt với hai người nam nhân đó, sau này, mọi chuyện sẽ thế nào?
…
…
Khoảng giữa buổi sáng thì mọi việc chuẩn bị xong xuôi. Trước cửa Minh Xuân lầu, đám đông tụ họp,chen chúc còn hơn trảy hội.
Hôm nay Minh Xuân lầu mướn cả con đường lớn này vì mở hội. Còn phải nói, trước sự kiện lớn thế này, dù trong thời loạn, người người vẫn thấy hiếu kì, chẳng bao lâu mà quây lại, kín hai đầu đường lớn. Già, trẻ, lớn, bé, nam, nữ đều tò mò đến xem, mỗi người đứng xem, nếu muốn có chỗ tốt thì đóng hai lạng, muốn vào tận sảnh trong lầu đóng năm lạng.
Sau đó là những người muốn sở hữu tân nương đến ghi tên đăng kí, nộp phí, lấy số thẻ. Trong lúc đó, ca kĩ Minh Xuân lầu trổ hết tài ca múa, mọi người được chứng kiến tài nghệ, những màn biểu diễn đẹp nhất, đều vỗ tay tán thưởng.
Màn cuối cùng được mong đợi nhất, sự xuất hiện của nhân vật chính.
Tiếng nhạc du dương của nhiều loại nhạc cụ dạo lên. Những vũ công phụ họa xếp thành đội hình tuyệt đẹp. Uyển chuyển bước từ sau rèm ra, nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn của toàn thể mọi người.
Vân Anh chầm chậm bước ra.
Những kẻ đã nhìn thấy nàng ở đây hôm qua, đều phải công nhận rằng hôm nay nàng lại là một vẻ đẹp mới, tươi tắn, thuần khiết chưa từng thấy trên bộ y phục tân nương.
Chiều tối hôm qua nàng đã cùng các ca kĩ ở đây tập một tiết mục đặc biệt. Tú bà nói rằng ngày mai nàng hãy hát cái gì vui vẻ, hãy tỏ ra rạng rỡ, đừng hát bài hát buồn thảm và cũng đừng làm bộ mặt u ám, ảnh hưởng đến không khí. Hôm nay nàng cần phải thu hút hơn nữa.
Nàng nhìn quanh một lượt, đám đông nghịt người, cố gắng tìm kiếm sự có mặt của ai đó. Điều nàng muốn nhìn thấy nhất là Tử Thiên, tất tần tật chuyện này cũng vì muốn thách thức y. Điều nàng phân vân là Tử Thu làm sao có thể xuất hiện trước đông người, y cũng không thể lấy thân phận Đậu nành đến.
Đông người quá, lại còn những tiếng ầm ĩ reo hò khi nàng bước ra.
Được rồi, dù hai người đó có mặt ở đây không, nàng cũng sẽ thể hiện tốt nhất một màn trình diễn. Nàng sẽ thể hiện một diện mạo mới.
Nàng mỉm cười trước toàn thể, vô cùng dịu dàng trong sáng. Nàng cất tiếng hát. Bài hát You and I của Park Bom.
Ca từ không giống hôm qua, hôm nay tràn ngập yêu thương và hi vọng, một bài hát rất hợp với một cô dâu mới, trong MV của Park Bom, cô cũng đang mặc váy cưới cô dâu. Phải nói là các ca kĩ ở đây đều tài năng, phối hợp cũng rất ăn ý, không thua gì một dàn nhạc thời nay.
“ Em có thể đã là một cô gái tồi tệ, người mà chẳng bao giờ làm được điều gì cho anh cả
Nhưng giờ đây, em đang hát bài ca chỉ dành riêng cho anh…
… Đừng buồn anh nhé
Hi vọng rằng em sẽ là một ai đó mà anh có thể đối xử giống như người bạn tri kỉ
Và ai đó mà anh có thể dựa vào
Em hứa với anh rằng em sẽ luôn ở bên anh
…. Em nhắm mắt lại thật nhẹ nhàng mỗi khi em lại cảm thấy cô đơn
Em sẽ chẳng còn sợ hãi khi hơi thở của anh ôm lấy em
Chẳng ai trên thế giới này có thể thay thế được anh
Anh là người duy nhất.”
Khi Vân Anh hát, các vũ công khẽ múa, tung cánh hoa hồng đỏ khắp khán đài, lại tung về phía khán đài, tạo hiệu ứng vô cùng đẹp mắt.
Kết thúc màn biểu diễn, nàng khẽ mỉm cười e lệ, cầm đóa hoa hồng trên tay, thơm nhẹ vào đóa hồng rồi tung về phía khán giả.
Mọi người hoan hô nhiệt liệt, không ít kẻ ở dưới tranh giành đóa hoa kia.
Phải nói hôm nay, dưới sự giúp đỡ của các cô nương ở đây, công trang điểm của Tú Tú, Vân Anh chẳng những thu hút toàn thẩy người người bằng dáng vẻ yêu kiều, mà còn khiến họ vô cùng ngạc nhiên khâm phục bằng màn biểu diễn vừa rồi.. Một phần lớn nữa là nàng đã hát karaoke rất nhiều lần những bài mình thích, lại chọn bài hợp giọng, nên trình diễn mới suôn sẻ như vậy. Lúc nãy, người người như chìm ngập trong một giai điệu yêu thương hạnh phúc, lòng ấm áp, da diết lạ thường.
Nàng nhìn quanh khán đài tìm kiếm lại một lượt rồi lưu vào trong trong ánh mắt luyến tiếc của bao người. Sau màn biểu diễn của nàng, bao kẻ quyết tâm cũng liều đi đăng kí.
Nếu từ khán đài nhìn xuống đám đông, sẽ khó mà tìm kiếm một ai đó, nhưng nếu đứng ở dưới nhìn lên, ắt là có thể ngắm nhìn được nàng. Hòa trong đám người đang hô hào này, có hai người.
Bạch Y cao quý, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ, đôi mắt đầy chiều sâu, chỉ ánh lên chút ánh nhìn dao động, trong lòng khẽ thầm mỉm cười khi nghe nàng hát, đó là Tử Thiên.
Đó là nữ nhân đầu tóc rối tung, gương mặt sợ sệt, lấm tấm mồ hôi, trông rất tầm thường, tội nghiệp nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, là nàng đêm xuất hiện trong phủ của hắn đó sao. Nàng đã hóa thành phượng hoàng rực rỡ.
Hắc y bí ẩn, gương mặt đeo mặt nạ bạc, che đi một nửa gương mặt phía trên, trông dáng người và khí chất vẫn toát lên vẻ thanh thoát, lại có chút bí hiểm, tựa như một hiệp khách giang hồ phong lưu giấu mặt. Y là Tử Thu.
Càng ngắm nàng, y thực sự càng thấy si mê.
Vốn vô tư, vui vẻ là vậy, một thiếu nữ như nàng bước vào thế giới này, nó không lãng mạn như nhiều tiểu thuyết thần tượng mà nàng từng đọc. Dường như, nàng đang hóa thân vào một câu chuyện rất thật, có bi thương, có sự dằn vặt.
Chỉ trong vòng một thời gian ngắn đến đây, nàng cảm thấy dần dần mình cũng trở nên ưu tư, chẳng còn được hồn nhiên như trước.
Nếu có cơ hội được trở về thế giới cũ, hẳn đây sẽ là một câu chuyện vô cùng đáng nhớ với nàng. Khi nghĩ đến vậy, nàng tự cười mình không biết còn cơ hội trở về không nữa.
Buổi sáng tinh mơ, mọi người trong lầu đã rộn rịp chuẩn bị, dĩ nhiên người hào hứng nhất là mụ Tú bà, mụ hẳn là đang tính đến số lãi khổng lồ ngày hôm nay.
Khỏi phải nói, sau khi loan báo tin này khắp thành, cộng với sự phóng đại, thêm mắm thêm muối của mụ về tài sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng, mụ đã khiến cho bàn dân thiên hạ khắp thành Đại An này cùng với những vùng lân cận để ý đến, hôm nay ắt sẽ có nhiều người đến xem hội có một không hai của đệ nhất thanh lâu Minh Xuân lầu.
Mụ không tiếc chi ra chút bạc sắm sửa thêm cho tất cả ca kĩ, đảm bảo hôm nay danh tiếng Minh Xuân lầu sẽ càng vang xa.
Thông thường nếu có một mỹ nhân, mụ sẽ tính chuyện đấu giá để bán có lời nhất, nhưng hôm nay Minh Xuân lầu lại mở hội, tạm gọi là “Hoa ngọc trao tay quân tử”, nhân vật chính và cũng là sản phẩm được chú ý đến nhất chính là Vân Anh. Tuy vậy, nếu nàng bị gả đi, thì tức là tùy ý nam nhân đó định đoạt, làm thê, thiếp hay nô tì cũng chưa biết được. Chính nàng cũng hiểu, một cô nương bị gả từ lầu xanh, dù có nàng bắt mắt, tài sắc đến đâu thì nam nhân đến đây hôm nay cũng chỉ vì hiếu kì, vì dục vọng chinh phục và vì sĩ diện chăng?
Mụ Tú đã quyết, hôm nay sẽ mở cuộc khảo thi văn và võ, phí tham dự là một ngàn lạng bạc một người, so với phí để sở hữu một cô nương đẹp ở lầu xanh thì nó cũng chẳng hề đắt, cái chính là nhiều kẻ thấy cơ hội được sở hữu đại mỹ nhân chỉ với giá đó, lại giành được một cách oai phong trước mặt bàn dân thiên hạ, đã nhất thời kích động lòng tự kiêu của lũ nam nhân tầm thường kéo đến.
Thật ra mà nói, cho dù hôm nay tìm ra được nam nhân ưu tú nhất, nhưng vẫn chẳng có gì đảm bảo được số phận của nàng.
Tú Tú hôm nay đến sớm chải chuốt lại cho Vân Anh như đã hứa. Hẳn hắn cũng biết ý định của Tử Thu, nhưng chẳng thể ngăn cản, giá Tử Thu là người đơn giản một chút thì hắn có thể bỏ độc hay thuốc mê ngăn cản y, nhưng những thứ đó đều không qua được mắt y nên đành bỏ qua ý đồ đó. Hơn nữa hôm qua Tử Thu vì nàng mà đã nói ra hết sự thật, xem ra y đã hạ quyết tâm, nếu Tú Tú có ý định xen vào, có lẽ y cũng không còn nể người bạn lâu năm này nữa.
Tú Tú cũng bắt đầu phân vân, đến An lão nương cũng không phản đối. Tú Minh thì tính khí cam chịu, biết ý định của Tử Thu mà chỉ có cách nằm khóc ở nhà. Nếu hôm nay Tử Thu lấy được Vân Anh, hẳn với Tú Minh cũng là sự đả kích lớn. Đứa muội muội này của y dường như ôn nhu quá mức, có lẽ thế nên không phải mẫu người Tử Thu thích sao.
Giờ hắn chỉ có thể thầm mong Vân Anh rơi vào tay kẻ khác.
- Xong rồi, muội nhìn xem, hôm nay nam nhân thiên hạ sẽ càng sứt đầu mẻ trán vì muội đó! – Tú Tú đưa gương cho Vân Anh. Hắn đã làm đẹp nhất có thể, hi vọng sẽ càng có nhiều kẻ vì thế mà không tiếc tranh giành, cơ hội của Tử Thu sẽ ít đi phần nào.
So với hôm nay thì Tú Tú càng làm cho nàng đẹp hơn. Bây giờ nếu nhìn vào nàng thì chắc chắn chẳng ai nhận ra đó là thiếu nữ mộc mạc ở y xá nữa. Tú Tú biết tôn lên vẻ đẹp từng đường nét trên mặt nàng, y khiến đôi mắt nàng càng long lanh, trong trẻo, hai hàng mi chuốt dài mềm mại. Nhìn vào đôi mắt như nhìn vào nước hồ thu man mác. Màu phấn cũng rất tự nhiên, cũng vì da nàng cũng vốn trắng nên chẳng cần quá mất công, đôi môi tô son màu cánh đào tươi chúm chím e lệ. Hôm nay nhìn nàng vừa kiều diễm, lại vừa có nét đáng yêu, thuần khiết của một tân nương.
Y phục cưới của nàng cũng được chuẩn bị cầu kì. So với những bộ y phục tân nương trong phim cổ trang, nó càng được cách điệu hơn. Màu đỏ, dĩ nhiên rồi, có thêu rất cầu kì, tà áo lại dài quét xuống đất cả mét, ống tay áo cũng rộng, có dải thắt lưng eo điểm ngọc thạch, mỗi viền áo đều thêu chỉ kim tuyến lấp lánh. Tất cả đều tôn lên vẻ đẹp mềm mại của người thiếu nữ.
- Mặc xong rồi à, còn mũ và khăn trùm đầu, khi nào làm lễ bái đường hãy đội! – An lão nương bê chiếc mũ phượng và khăn trùm đầu đến cho nàng.
An lão nương nhìn nàng cũng nhiều phần ngưỡng mộ sự xinh đẹp của nàng lúc này.
- Hôm nay cô nương đúng là tân nương xinh đẹp nhất! – An lão nương khen ngợi.
- Không đâu, tất cả là nhờ Tú Tú tỷ tỷ đây trang điểm cho thôi…- Vân Anh xấu hổ đáp.
- Cô nương…- An lão nương tự nhiên nhìn nàng, ánh mắt có chút sâu xa – Cô nương làm ta nhớ đến ngày Lưu quý phi xuất giá, cũng xinh đẹp rạng rỡ đến vậy, chớp mắt đã hai mươi lăm năm…
Lưu quý phi? Mẹ của Tử Thiên và Tử Thu. Vân Anh chưa hề biết đến bà. Chỉ nghe nhắc đến mấy lần qua miệng của Tử Thiên.
Phải, Tử Thiên. Trong lòng nàng chợt chùng xuống. Nhìn quanh lại tất cả, cũng chỉ vì muốn thách thức sự lạnh nhạt tàn nhẫn của hắn, nhất thời không kiềm được cảm xúc, nàng mới ở Minh Xuân lầu tuyên bố táo tợn đến vậy. Chỉ vì muốn nhìn thấy thái độ của hắn với mình, có thể số phận nàng ngày hôm nay sẽ thay đổi. Nàng, thực sự là không có ý đồ kết hôn gì cả.
Bấy giờ nàng mới giật mình, thấy có chút hối hận, hụt hẫng.
An lão nương và Tú Tú đã bước ra ngoài, họ để cho nàng nghỉ ngơi một lát. Lúc này mặc y phục tân nương, nàng mới nghĩ nhiều đến thế. Có phải nàng đã quá ngông cuồng, quá trẻ con. Nàng đã ý thức được việc mình sẽ kết hôn là như nào đâu?
“ Vậy, cứ chuẩn bị tinh thần đi, ngày mai làm nương tử của ta…”
Câu nói của Tử Thu lúc này vang vọng bên tai, nàng cảm thấy dường như mình đã chọc giận y vì sự ngoan cố của mình. Là y lo lắng cho nàng mới tìm nàng sao? Y nói vậy là ý gì, thách thức sự ngoan cố của nàng cũng như nàng đã thách thức Tử Thiên, y cũng đem hôn sự ra để đặt cược sao.
Nếu ngày hôm nay Tử Thu thắng, nàng sẽ lấy y ư? Còn nếu hôm nay Tử Thiên không đến, chí ít là để nàng có thể nhìn thấy thái độ của hắn. Như vậy có phải nàng đã làm một chuyện thừa rồi không?
Tử Thiên đang nghĩ gì? Con người đầy nghiệt duyên với nàng đó.
Tử Thu định làm gì? Y định xuất hiện ở nơi này vì nàng sao?
Tử Thu, bây giờ đã không còn là đậu nành nữa, nàng phải nhìn y bằng một con mắt khác, y là một con người nguy hiểm…
Đối mặt với hai người nam nhân đó, sau này, mọi chuyện sẽ thế nào?
…
…
Khoảng giữa buổi sáng thì mọi việc chuẩn bị xong xuôi. Trước cửa Minh Xuân lầu, đám đông tụ họp,chen chúc còn hơn trảy hội.
Hôm nay Minh Xuân lầu mướn cả con đường lớn này vì mở hội. Còn phải nói, trước sự kiện lớn thế này, dù trong thời loạn, người người vẫn thấy hiếu kì, chẳng bao lâu mà quây lại, kín hai đầu đường lớn. Già, trẻ, lớn, bé, nam, nữ đều tò mò đến xem, mỗi người đứng xem, nếu muốn có chỗ tốt thì đóng hai lạng, muốn vào tận sảnh trong lầu đóng năm lạng.
Sau đó là những người muốn sở hữu tân nương đến ghi tên đăng kí, nộp phí, lấy số thẻ. Trong lúc đó, ca kĩ Minh Xuân lầu trổ hết tài ca múa, mọi người được chứng kiến tài nghệ, những màn biểu diễn đẹp nhất, đều vỗ tay tán thưởng.
Màn cuối cùng được mong đợi nhất, sự xuất hiện của nhân vật chính.
Tiếng nhạc du dương của nhiều loại nhạc cụ dạo lên. Những vũ công phụ họa xếp thành đội hình tuyệt đẹp. Uyển chuyển bước từ sau rèm ra, nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn của toàn thể mọi người.
Vân Anh chầm chậm bước ra.
Những kẻ đã nhìn thấy nàng ở đây hôm qua, đều phải công nhận rằng hôm nay nàng lại là một vẻ đẹp mới, tươi tắn, thuần khiết chưa từng thấy trên bộ y phục tân nương.
Chiều tối hôm qua nàng đã cùng các ca kĩ ở đây tập một tiết mục đặc biệt. Tú bà nói rằng ngày mai nàng hãy hát cái gì vui vẻ, hãy tỏ ra rạng rỡ, đừng hát bài hát buồn thảm và cũng đừng làm bộ mặt u ám, ảnh hưởng đến không khí. Hôm nay nàng cần phải thu hút hơn nữa.
Nàng nhìn quanh một lượt, đám đông nghịt người, cố gắng tìm kiếm sự có mặt của ai đó. Điều nàng muốn nhìn thấy nhất là Tử Thiên, tất tần tật chuyện này cũng vì muốn thách thức y. Điều nàng phân vân là Tử Thu làm sao có thể xuất hiện trước đông người, y cũng không thể lấy thân phận Đậu nành đến.
Đông người quá, lại còn những tiếng ầm ĩ reo hò khi nàng bước ra.
Được rồi, dù hai người đó có mặt ở đây không, nàng cũng sẽ thể hiện tốt nhất một màn trình diễn. Nàng sẽ thể hiện một diện mạo mới.
Nàng mỉm cười trước toàn thể, vô cùng dịu dàng trong sáng. Nàng cất tiếng hát. Bài hát You and I của Park Bom.
Ca từ không giống hôm qua, hôm nay tràn ngập yêu thương và hi vọng, một bài hát rất hợp với một cô dâu mới, trong MV của Park Bom, cô cũng đang mặc váy cưới cô dâu. Phải nói là các ca kĩ ở đây đều tài năng, phối hợp cũng rất ăn ý, không thua gì một dàn nhạc thời nay.
“ Em có thể đã là một cô gái tồi tệ, người mà chẳng bao giờ làm được điều gì cho anh cả
Nhưng giờ đây, em đang hát bài ca chỉ dành riêng cho anh…
… Đừng buồn anh nhé
Hi vọng rằng em sẽ là một ai đó mà anh có thể đối xử giống như người bạn tri kỉ
Và ai đó mà anh có thể dựa vào
Em hứa với anh rằng em sẽ luôn ở bên anh
…. Em nhắm mắt lại thật nhẹ nhàng mỗi khi em lại cảm thấy cô đơn
Em sẽ chẳng còn sợ hãi khi hơi thở của anh ôm lấy em
Chẳng ai trên thế giới này có thể thay thế được anh
Anh là người duy nhất.”
Khi Vân Anh hát, các vũ công khẽ múa, tung cánh hoa hồng đỏ khắp khán đài, lại tung về phía khán đài, tạo hiệu ứng vô cùng đẹp mắt.
Kết thúc màn biểu diễn, nàng khẽ mỉm cười e lệ, cầm đóa hoa hồng trên tay, thơm nhẹ vào đóa hồng rồi tung về phía khán giả.
Mọi người hoan hô nhiệt liệt, không ít kẻ ở dưới tranh giành đóa hoa kia.
Phải nói hôm nay, dưới sự giúp đỡ của các cô nương ở đây, công trang điểm của Tú Tú, Vân Anh chẳng những thu hút toàn thẩy người người bằng dáng vẻ yêu kiều, mà còn khiến họ vô cùng ngạc nhiên khâm phục bằng màn biểu diễn vừa rồi.. Một phần lớn nữa là nàng đã hát karaoke rất nhiều lần những bài mình thích, lại chọn bài hợp giọng, nên trình diễn mới suôn sẻ như vậy. Lúc nãy, người người như chìm ngập trong một giai điệu yêu thương hạnh phúc, lòng ấm áp, da diết lạ thường.
Nàng nhìn quanh khán đài tìm kiếm lại một lượt rồi lưu vào trong trong ánh mắt luyến tiếc của bao người. Sau màn biểu diễn của nàng, bao kẻ quyết tâm cũng liều đi đăng kí.
Nếu từ khán đài nhìn xuống đám đông, sẽ khó mà tìm kiếm một ai đó, nhưng nếu đứng ở dưới nhìn lên, ắt là có thể ngắm nhìn được nàng. Hòa trong đám người đang hô hào này, có hai người.
Bạch Y cao quý, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ, đôi mắt đầy chiều sâu, chỉ ánh lên chút ánh nhìn dao động, trong lòng khẽ thầm mỉm cười khi nghe nàng hát, đó là Tử Thiên.
Đó là nữ nhân đầu tóc rối tung, gương mặt sợ sệt, lấm tấm mồ hôi, trông rất tầm thường, tội nghiệp nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, là nàng đêm xuất hiện trong phủ của hắn đó sao. Nàng đã hóa thành phượng hoàng rực rỡ.
Hắc y bí ẩn, gương mặt đeo mặt nạ bạc, che đi một nửa gương mặt phía trên, trông dáng người và khí chất vẫn toát lên vẻ thanh thoát, lại có chút bí hiểm, tựa như một hiệp khách giang hồ phong lưu giấu mặt. Y là Tử Thu.
Càng ngắm nàng, y thực sự càng thấy si mê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook