"Ngươi, ngươi là..."

"Ta là cái gì?" Lân Xuyên tựa người về sau cười bí hiểm.

Cẩm Trúc Quân hoảng sợ quỳ xuống, một viên đá nhỏ bay tới mạnh mẽ khiến hắn lui vài bước, hắn bất an quan sát nam nhân nhàn nhã tự tại, có chút bối rối "Đúng là bệ..."

"Hử?" Tiếng nói cắt ngang làm hắn kinh sợ.

Cẩm Trúc Quân rưng rưng run rẩy ".... Thật có lỗi, tiểu nhân thật có mắt như mù..."

Nếu biết sớm, hắn nhất định sẽ còn chạy nhanh hơn thỏ.

"Tìm ngươi không dễ chút nào." Lân Xuyên nói thản nhiên. "Từ đảo Đông Hải, sườn núi Bạch Thọ, vải hạnh Thương Lan, bây giờ là Lê Sơn của Lê Thành, ngươi ẩn nấp tứ phía, làm cho người ta ghét, ngươi mang bí mật trốn tới trốn lui, cho nên, bí mật của ngươi nhất định không giữ được."

Sắc mặc Cẩm Trúc trong nháy mắt tái xanh.

Lân Xuyên cũng không để ý, nói ra câu khiến người ta càng chấn động ".... Có thể nói cho ta biết không?"

Cẩm Trúc chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, hốt hoảng run rẩy.

Hắn biết sẽ có ngày như vậy, cũng không nghĩ đến, cuối cùng người tìm đến hắn lại là một thiếu niên trẻ tuổi.

Về chuyện của lão, hắn biết không ít, nhưng phần lớn là biết đến lúc lão còn thiếu niên vô tri, không am hiểu thế sự, tham lam hưởng lạc. Mà bây giờ, hắn lại đem từng chuyện nói rõ ràng, vẻ hung mãnh không ai bằng được giấu ở bên trong vẻ ngoài hiền lành vô hại, chỉ là ánh mắt của hắn áp bức đến mức khiến người ta không thể trốn được.

Lúc Cẩm Trúc đang do dự, lại có một thanh âm vang lên:

"Dân chúng gặp hạn hán, mấy trăm vạn lượng bạc vận chuyền từ Diêm Thành không cánh mà bay, cấp dưới báo lại là gặp n tặc, cử người lên núi tiêu diệt, giết được vài tên tiểu tặc tai mắt thì có thể cho ta công đạo sao? Mà năm trước, Dã Thành ở các tỉnh phía đông bị hạn hán, có người lấy danh nghĩa nhà trời diễn trò cầu mưa, đem tất cả vũ khí làm tế phẩm, ra giữa sông đổ xuống, mà cùng năm đó, kiếm môn trong thành bị tàn sát đẩm máu, chết hơn 180 người. Sau đó, chặn đường người đúc đồ giỏi về đế đô... Còn thương nhân buôn gạo ở Lương Châu nâng giá, phía bắc nổi lên dân chạy nạn bạo loạn..." Lân Xuyên mỉm cười, ngừng một chút. "Mọi thứ đều liên quan đến nhau, muốn ta từng chuyện từng chuyện nói từ từ với ngươi sao?"

Cẩm Trúc sợ hãi run rẩy, trong đầu suy nghĩ như sóng lớn. "Không... Tiểu nhân không, không dám..."

"Xuyên Hạ thịnh thế, chẳng qua là vẻ bề ngoài, lão nhân gia nhà ta đẽ chết cũng muốn kéo ta xuống nước, ta đây cũng muốn đem thế nhân kéo xuống nước... Thịnh thế, thịnh thế, nếu đã là đồ vật của ta, có người muốn cướp, ta cũng không ngại từng bước từng bước đùa chơi với hắn.... Ta không có gì nhiều, chỉ có thời gian là rất nhiều, nhàm chán trôi qua." Lân Xuyên nhếch môi, trong mắt thoáng nhìn Mặc Ngưng Sơ đang hăng say chơi đùa, tươi cười có phần rạng rỡ "Nhưng hiện tại ta không muốn đợi nữa, ta muốn nhanh chóng kết thúc toàn bộ, ngươi hiểu ý của ta không? Cẩm Trúc?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương