Tiểu Yêu Lưu Lạc
-
Chương 4-1: Thế thân? (1)
Tôi nhớ rất rõ đã từng nói rằng bạn bè tôi toàn anh tài, còn tôi...thế nên
việc tôi làm sao có thể bưng bít hết mọi sơ hở? Minh Minh tay vẫn đang
lật giở cuốn tạp chí, thỉnh thoảng lại liếc sang tôi dò xét. Hành động
đó làm tôi thấy gai người.
” Cậu liếc ngang liếc dọc gì thế?” Tôi cuối cùng không chịu nổi, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
Tiểu Minh Minh lúc này cũng công khai mà chiêm ngưỡng nhan sắc của tôi, lại ném cuốn tạp chí sang bên, điệu bộ nghiêm túc:
” Cậu với anh Lâm đang hẹn hò à?”
Hả? Cái gì? Có đánh chết tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ hỏi câu đó. Trí tưởng tượng so với tôi phong phú hơn hẳn vài bậc.
Tôi nhảy dựng lên, vội vàng phản bác:
” Cậu hôm nay chưa uống thuốc hả? Mình làm sao có thể làm ra cái chuyện đó được?”
Đúng, tôi sao có thể làm chuyện đó? Tôi còn đang dốc sức nghĩ cách bán cô ấy cho thần tài gia mà!
Vốn tưởng Minh Minh sẽ lải nhải mãi, ai ngờ cô ấy chỉ thản nhiên nói một câu:
” Không phải thì thôi, cần gì cậu phải loạn lên như vậy?” xong liền đứng dậy đi ra cửa. Tôi ngồi ngơ ra một lúc. Rõ ràng là không mà.
Khang Lâm dạo này không biết vì lí do gì mà mất hút, cả ba chúng tôi suốt 3-4 ngày mới có một người may mắn ừ hữ được với anh ta một tiếng. Thật là khó hơn gặp hoàng đế.
” Anh Lâm dạo này có việc gì à?”
Hôm nay tôi là người may mắn túm được anh ta liền không nể nang chặn lại.
Khang Lâm cười cười, tay vịn vào thành cầu thang:
” Không có gì, chỉ là về nhà ở mấy ngày”
” Về nhà?”tôi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến nhà, chúng tôi từ trước tới giờ một chút thông tin cũng không dò được.
Khang Lâm nhìn tôi, chữ “Ừ” kia còn chưa nói được đã liếc thấy một bóng hồng thấp thoáng đi tới. Tôi vốn tưởng oanh yến của anh ta nên định đi trước, không nghĩ tới việc bị anh ta kéo lại, sau đó còn thân mật vòng tay ôm lấy eo tôi. Tôi đây không phải thứ con gái tùy tiện, chuẩn bị phản kháng lại nghe được giọng nói rất nhỏ của anh ta truyền đến:
” Giúp anh một chút được không?”
Mấy lời nói của anh ta tôi nghe hoàn toàn không lọt. Cái gì mà đời này ngoài tôi ra sẽ không yêu ai? Cái gì mà chúng tôi tâm đầu ý hợp? Rồi gì gì đó tôi cũng không nhớ hết, chỉ biết cô gái đó khóc lóc bỏ đi khiến tôi cảm thấy thật có lỗi ghê gớm. Anh ta nói dối sao có thể không chớp mắt như thế chứ?
Nam nhân thật vô tình! Tôi xin phát lời thề sau này sẽ thật tàn nhẫn với kẻ nào không may yêu phải tôi. Mà cái luật lệ hôm ấy tôi ban ra chính là một ví dụ.
+++++++
Có ai đoán được vào lúc nửa đêm canh ba này tôi đang ở đâu không?
” Chị Y Vũ, chị còn thức không?”
Thôi rồi, tôi ngủ quên tắt đèn mà người em này của Khang Lâm cũng thật kì lạ, đêm không ngủ lại chạy tới chỗ tôi.
” Em vào đi!” tôi cuối cùng vẫn phải trưng ra bộ mặt hoan hỉ chào đón.
Trăng đêm nay rất sáng, Lan Phương dựa vào người tôi. Cô bé này hình như rất thích tọc mạch truyện riêng tư của người khác. Tôi đã có mấy lần cứng miệng.
Hiện giờ cô bé đang mắt chớp long lanh nhìn tôi, tôi biết số tôi thảm rồi. Quả không sai.
” Chị gặp anh Lâm nhà em như thế nào vậy?”
” Bọn chị là hàng xóm” câu đầu vẫn có thể trả lời.
Câu thứ hai:
”Anh ấy tỏ tình với chị thế nào?”
Tỏ tình thế nào làm sao mà tôi biết được. Cuối cùng đành mượn đỡ mấy câu sến súa của anh soái ca ngôn tình qua quýt. Nói xong chính mình cũng thấy nổi da gà vậy mà con bé lại tin mới ngộ. Đã vậy lại còn bày ra vẻ mặt thích thú như kiểu phát hiện ra một dương kho báu vô chủ.
Tôi nhìn vẻ mặt cô bé lại rất muốn thở dài, thầm nghĩ:
” Anh hai của nhóc nếu mà thật sự nói được những câu đó thì chỉ sợ kéo hết con gái nhà người ta thủ tiết chờ người thôi...haizza...” biểu hiện của Lan Phương thật không có gì khó hiểu.
Cuối cùng cũng hỏi đến câu thứ ba này, tôi thật không biết nói sao. Con bé nhìn tôi chờ đợi:
” Sau này chị sẽ kết hôn với anh em đúng không? Em rất vui!”
Vui? Kết hôn? Sao có thể!
Tôi thành thật:
” Ngốc, chị chỉ là thế thân thôi”
Tôi quả thực không nhẫn tâm gieo ảo tưởng cho nó.
Hai mắt con bé nghi hoặc nhìn tôi, hỏi lại:
” Thế thân là sao?”
Là sao? Thì là tôi chỉ thay tiểu Minh Minh tới đây thôi, sao lại có thể thay cô ấy vào nhà thờ được?
” Em đi hỏi anh em đi, chị buồn ngủ rồi.” Tôi tính bài lùi đẩy con bé về phòng rồi đóng cửa lại.
_
Chúng tôi đang trong dịp nghỉ hè, Minh Minh và A Thành về Hoa Diên, tôi lại không có mặt mũi nào... Đã vậy còn lỡ chân giẫm vào kịch bản của Khang Lâm đành phải diễn đến cùng. Đấy là lí do tôi đến nhà bái kiến trưởng bối anh ta, ngoan ngoãn làm 'bạn gái' hờ. Mà phải công nhận ngôi nhà này so với căn nhà ở Hoa Diên của tôi còn lớn hơn một chút, mọi người cũng thật thân thiện khác hẳn Khang Lâm, hơn nữa còn ít lễ nghi.
Tôi phải thừa nhận thật ra là sống rất thoải mái, xem như người bạn tốt này giúp tiểu Minh Minh 'khảo sát địa hình'. Kết luận: đường đi tốt.
” Cậu liếc ngang liếc dọc gì thế?” Tôi cuối cùng không chịu nổi, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
Tiểu Minh Minh lúc này cũng công khai mà chiêm ngưỡng nhan sắc của tôi, lại ném cuốn tạp chí sang bên, điệu bộ nghiêm túc:
” Cậu với anh Lâm đang hẹn hò à?”
Hả? Cái gì? Có đánh chết tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ hỏi câu đó. Trí tưởng tượng so với tôi phong phú hơn hẳn vài bậc.
Tôi nhảy dựng lên, vội vàng phản bác:
” Cậu hôm nay chưa uống thuốc hả? Mình làm sao có thể làm ra cái chuyện đó được?”
Đúng, tôi sao có thể làm chuyện đó? Tôi còn đang dốc sức nghĩ cách bán cô ấy cho thần tài gia mà!
Vốn tưởng Minh Minh sẽ lải nhải mãi, ai ngờ cô ấy chỉ thản nhiên nói một câu:
” Không phải thì thôi, cần gì cậu phải loạn lên như vậy?” xong liền đứng dậy đi ra cửa. Tôi ngồi ngơ ra một lúc. Rõ ràng là không mà.
Khang Lâm dạo này không biết vì lí do gì mà mất hút, cả ba chúng tôi suốt 3-4 ngày mới có một người may mắn ừ hữ được với anh ta một tiếng. Thật là khó hơn gặp hoàng đế.
” Anh Lâm dạo này có việc gì à?”
Hôm nay tôi là người may mắn túm được anh ta liền không nể nang chặn lại.
Khang Lâm cười cười, tay vịn vào thành cầu thang:
” Không có gì, chỉ là về nhà ở mấy ngày”
” Về nhà?”tôi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến nhà, chúng tôi từ trước tới giờ một chút thông tin cũng không dò được.
Khang Lâm nhìn tôi, chữ “Ừ” kia còn chưa nói được đã liếc thấy một bóng hồng thấp thoáng đi tới. Tôi vốn tưởng oanh yến của anh ta nên định đi trước, không nghĩ tới việc bị anh ta kéo lại, sau đó còn thân mật vòng tay ôm lấy eo tôi. Tôi đây không phải thứ con gái tùy tiện, chuẩn bị phản kháng lại nghe được giọng nói rất nhỏ của anh ta truyền đến:
” Giúp anh một chút được không?”
Mấy lời nói của anh ta tôi nghe hoàn toàn không lọt. Cái gì mà đời này ngoài tôi ra sẽ không yêu ai? Cái gì mà chúng tôi tâm đầu ý hợp? Rồi gì gì đó tôi cũng không nhớ hết, chỉ biết cô gái đó khóc lóc bỏ đi khiến tôi cảm thấy thật có lỗi ghê gớm. Anh ta nói dối sao có thể không chớp mắt như thế chứ?
Nam nhân thật vô tình! Tôi xin phát lời thề sau này sẽ thật tàn nhẫn với kẻ nào không may yêu phải tôi. Mà cái luật lệ hôm ấy tôi ban ra chính là một ví dụ.
+++++++
Có ai đoán được vào lúc nửa đêm canh ba này tôi đang ở đâu không?
” Chị Y Vũ, chị còn thức không?”
Thôi rồi, tôi ngủ quên tắt đèn mà người em này của Khang Lâm cũng thật kì lạ, đêm không ngủ lại chạy tới chỗ tôi.
” Em vào đi!” tôi cuối cùng vẫn phải trưng ra bộ mặt hoan hỉ chào đón.
Trăng đêm nay rất sáng, Lan Phương dựa vào người tôi. Cô bé này hình như rất thích tọc mạch truyện riêng tư của người khác. Tôi đã có mấy lần cứng miệng.
Hiện giờ cô bé đang mắt chớp long lanh nhìn tôi, tôi biết số tôi thảm rồi. Quả không sai.
” Chị gặp anh Lâm nhà em như thế nào vậy?”
” Bọn chị là hàng xóm” câu đầu vẫn có thể trả lời.
Câu thứ hai:
”Anh ấy tỏ tình với chị thế nào?”
Tỏ tình thế nào làm sao mà tôi biết được. Cuối cùng đành mượn đỡ mấy câu sến súa của anh soái ca ngôn tình qua quýt. Nói xong chính mình cũng thấy nổi da gà vậy mà con bé lại tin mới ngộ. Đã vậy lại còn bày ra vẻ mặt thích thú như kiểu phát hiện ra một dương kho báu vô chủ.
Tôi nhìn vẻ mặt cô bé lại rất muốn thở dài, thầm nghĩ:
” Anh hai của nhóc nếu mà thật sự nói được những câu đó thì chỉ sợ kéo hết con gái nhà người ta thủ tiết chờ người thôi...haizza...” biểu hiện của Lan Phương thật không có gì khó hiểu.
Cuối cùng cũng hỏi đến câu thứ ba này, tôi thật không biết nói sao. Con bé nhìn tôi chờ đợi:
” Sau này chị sẽ kết hôn với anh em đúng không? Em rất vui!”
Vui? Kết hôn? Sao có thể!
Tôi thành thật:
” Ngốc, chị chỉ là thế thân thôi”
Tôi quả thực không nhẫn tâm gieo ảo tưởng cho nó.
Hai mắt con bé nghi hoặc nhìn tôi, hỏi lại:
” Thế thân là sao?”
Là sao? Thì là tôi chỉ thay tiểu Minh Minh tới đây thôi, sao lại có thể thay cô ấy vào nhà thờ được?
” Em đi hỏi anh em đi, chị buồn ngủ rồi.” Tôi tính bài lùi đẩy con bé về phòng rồi đóng cửa lại.
_
Chúng tôi đang trong dịp nghỉ hè, Minh Minh và A Thành về Hoa Diên, tôi lại không có mặt mũi nào... Đã vậy còn lỡ chân giẫm vào kịch bản của Khang Lâm đành phải diễn đến cùng. Đấy là lí do tôi đến nhà bái kiến trưởng bối anh ta, ngoan ngoãn làm 'bạn gái' hờ. Mà phải công nhận ngôi nhà này so với căn nhà ở Hoa Diên của tôi còn lớn hơn một chút, mọi người cũng thật thân thiện khác hẳn Khang Lâm, hơn nữa còn ít lễ nghi.
Tôi phải thừa nhận thật ra là sống rất thoải mái, xem như người bạn tốt này giúp tiểu Minh Minh 'khảo sát địa hình'. Kết luận: đường đi tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook