Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn
-
Chương 10: Cửa tiệm đồ Cổ (10)
Editor: HD
Trời dần sáng, khắp nơi mông lung, từng tia nắng ban mai từ từ mọc lên từ phía ngọn núi xa xa, xua tan lớp sương mù dày đặc, mây hồng tựa máu.
Lúc Minh Nguyệt đi đến tìm Tô Vân Khai, thì thấy đôi mắt hắn hiện đầy tơ máu, có vẻ rất mệt mỏi.
Tô Vân Khai mới vừa ra khỏi nha môn đã thấy Minh Nguyệt, lại thấy trên tay nàng đang cầm điểm tâm, hắn giớ tay ra nói, “Vừa đúng lúc đói bụng.”
Minh Nguyệt đưa đồ ăn cho hắn, nhìn thấy phía sau cửa nha môn có một người, nói, “Huynh tìm được phu canh rồi hả?”
“Tìm được rồi, cỡ chừng sáu người, rồi chọn ra được một người. Ta dẫn hắn đi cửa sau để gặp Tần đại nhân, hắn vừa mới rời đi thôi, ngày mai lại đến làm nhân chứng cho Cát Tống.”
Mắt Minh Nguyệt sáng lên, “Phu canh thật sự nhìn thấy Cát Tống đi về lúc giờ dần?”
“Ừ.”
Thấy hắn cầm điểm tâm ăn, Minh Nguyệt liền đưa túi nước cho hắn. Tô Vân Khai uống vào, thì ra là canh gà. Mùi canh gà nồng đậm trong miệng, răng vẫn còn giữ lại mùi hương, hiện tại còn rất sớm, không biết nàng thức dậy từ khi nào để nấu.
Hắn cảm thấy, Minh Nguyệt đối xử với hắn cực kì tốt, không hề có một chút ác ý hay tâm cơ, hắn cảm giác thật kì lạ quá rồi.
Minh Nguyệt Minh Nguyệt… Trước đây hai người từng gặp nhau sao?
Uống xong canh gà, một đêm bôn ba mệt mỏi cũng được rửa sạch. Hắn trả lại túi nước và hộp đựng thức ăn cho nàng, sau đó nói, “Trước cửa nha môn dễ nói chuyện bí mật, ít tai mắt, nên ta sẽ nói cho cô nương nghe chuyện phu canh.”
Minh Nguyệt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới trả lời, “Nói đi.”
“Phu canh kia tên là Trình Đạt, tối hôm đó vào giờ dần là canh hắn gõ mõ, thật sự đã nhìn thấy Cát Tống đi trên đường, nhưng ngược hướng với tiệm đồ cổ, mà đường đi của Trình Đạt, chính là ngang qua tiệm đồ cổ. Nói cách khác, Trình Đạt có thể chứng minh Cát Tống vô tội. Nói cho cùng, dựa theo kết quả nghiệm thi, sau giờ dần Liễu thị mới bị sát hại.”
“Chứng cứ lần này có thể xác định Cát Tống không phải hung thủ, Tần đại nhân tuyệt đối sẽ tin.”
“Tuy nhiên,” Tô Vân Khai tiếp tục nói, “Đêm đó Trình Đạt thấy một người khác nữa.”
Hai mắt Minh Nguyệt bật sáng, “Hung thủ phải không?”
Tô Vân Khai gật đầu, “Lúc phu canh gõ mõ trở về hắn đi lại con đường cũ, phát hiện có một người ôm rất nhiều đồ đạc vội vã chạy trên đường, mà hướng tên đó rời đi, vừa vặn chính là tiệm đổ cổ.”
Không đợi hắn nói tiếp, Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, “Như vậy thì Trình Đạt không thấy khuôn mặt người kia, nếu như thấy, bọn người Bạch ca ca đã sớm dán cáo thị bắt người, Cát Tống cũng được thả, đúng không?”
Tô Vân Khai thấy nàng suy luận rất đúng, cười khen ngợi, “Thông minh.”
“Nhưng vẫn không thể biết được bộ dạng hung thủ, người nọ cũng không nhất định phải là hung thủ, trên đời thường hay xảy ra những chuyện khó lường, lỡ như chỉ là một sự trùng hợp.”
“Chưa thể vội kết luận, đợi thêm hai ngày nữa xem sao.”
“Huynh nên về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, có tin tức gì ta đến báo cho huynh biết.”
Có thể do tuổi trẻ, vì vậy bôn ba suốt một đêm Tô Vân Khai cũng không cảm thấy quá mức mệt mỏi, hoặc có thể do vừa ăn no, nên tinh thần bắt đầu phấn chấn, tuy nhiên hiện tại không có việc gì để làm, vậy thì nên về nghỉ ngơi thì hơn. Nhanh chóng từ biệt nàng, quay trở về khách điếm.
Minh Nguyệt chờ hắn đi xong cũng định chuẩn bị về nhà, đi vài bước chợt nghĩ tới nàng có thể làm được một chuyện. Liền xoay người đi vào nha môn tìm Bạch Thủy.
Bộ dạng Minh Nguyệt vốn xinh đẹp, trong nha môn lại toàn là nam nhân, mỗi ngày nhìn thấy nàng vào vào ra ra, nếu nói trong lòng không nảy sinh tâm tư khác thì chính là nói dối. Nhưng mà nha dịch với bộ khoái đều biết, cô nương Minh gia này, có Bạch bộ đầu che chở, nhìn bọn họ có vẻ như là một đôi. Chưa kể đến Bạch Thủy là bộ đầu tài giỏi đứng nhất nhì trấn Nam Nhạc, quan trọng hơn là vẻ mặt tuấn tú của hắn, hơn hẳn những nam tử thô kệch bọn họ, hắn đứng chung với Minh Nguyệt, thì quả thực là xứng đôi.
Cho nên hiện tại nhìn thấy Minh Nguyệt, chỉ có thể bảo vệ nàng như muội muội mà thôi. Sáng sớm tinh mơ, nàng cầm hộp thức ăn đi vào, có nha dịch mở miệng trêu ghẹo, “Mang thức ăn đến cho Bạch ca ca muội sao?”
“Không phải, điểm tâm vừa mới tặng cho người ta.”
Nha dịch kinh ngạc nói, “Người nào thế” Ai lại có thể quan trọng hơn Bạch bộ đầu?
“Chính là Tô công tử kia.”
Mấy nha dịch không hiểu, đợi nàng đi rồi, mới cười nói, “Vị trí của Bạch bộ đầu khó giữ rồi. Cả ngày cứ vùi đầu vào án mạng, không chịu quan tâm tiểu cô nương nhà người ta, cũng đáng.”
“Đúng vậy. Nhưng mà Tô công tử kia có lai lịch thế nào? Lúc xử án biểu hiện của hắn thật lợi hại, dường như Tần đại nhân cũng nể hắn ba phần.”
“Ai mà biết được, bọn họ phụ trách phá án, chúng ta phụ trách bắt người.”
“Cũng phải…”
…
Nha môn rộng lớn, lời nói của bọn họ không thể truyền tới lỗ tai Minh Nguyệt.
Bạch Thủy đang định ra ngoài tuần tra, vừa bước qua khỏi cổng liền nhìn thấy cô nương chạy tới, mặt mày cau có cũng lộ ra chút ý cười, giơ tay định lấy hộp thức kia, “Ta cũng đang đói bụng.”
Minh Nguyệt lập tức cười, “Cho Tô công tử ăn rồi.”
“…” Bạch Thủy hơi khó chịu một chút, “Nhìn xem, hoa thủy tiên nhiều năm sắp bị người ta hái đi rồi. Nào đi chung với ta đi ăn sáng.”
“Được, lát nữa huynh có muốn đi điều tra không?”
“Ừm.”
“Vậy đi với muội đi tuần tra xung quanh tiệm đồ cổ nha.”
Bạch Thủy nghiêng đầu nhìn nàng, “Muội thật sự rất hứng thú với án mạng sao, hay là, bởi vì vị Tô công tử kia?”
Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng thế.”
Bạch Thủy lắc đầu, “Cẩn thận bị té một vố đau, dù sao thân phận hắn chúng ta không rõ, cho dù hắn thông minh thật đó, nhưng vẫn phải đề phòng.”
“Bạch ca ca.” Minh Nguyệt đi tới chỗ hắn, ghé vào sát lỗ tai, thì thầm nói, “Hắn là Tô Vân Khai.”
Viền tai của hắn hơi ấm áp, đợi nàng lùi lại, Bạch Thủy sờ lỗ tai, ầm thầm đọc tên này hai lần, độ nhiên nhớ ra, “Bánh bao ca ca của muội?”
Gò má Minh Nguyệt đỏ ửng, vội vàng gật đầu thừa nhận. Hai mắt cực kì sáng, cô nương người ta khi xấu hổ, cả người xinh đẹp thêm ba phần. Bạch Thủy không nhịn được nói, “Chẳng trách muội tin hắn như vậy, nhưng đã hơn mười ba năm rồi, lúc trước hắn có thể vì muội mà ngăn cản chó dữ, hiện tại hắn có thể đẩy muội đến trước mặt chó dữ đấy.”
“Huynh suy nghĩ kĩ lại tên này đi.”
Bạch Thủy nhíu mày, hắn nhẩm lại ba chữ, Tô Vân Khai Tô Vân Khai… Hắn lập tức kinh hãi, “Đại danh phủ Tô Vân Khai?”
Môi Minh Nguyệt cong lên, có chút đắc ý, “Lần này, huynh biết vì sao muội lại tin huynh ấy rồi chứ?”
Sự việc đầy bất ngờ, giây phút sau Bạch Thủy trở nên trầm tư, không nói chuyện. Minh Nguyệt gọi hắn hai tiếng hắn cũng không trả lời, cuối cùng nàng lắc lắc tay hắn, Bạch Thủy ngước mặt lên nhìn, cỏ vẻ suy tư, “Nghe nói phụ thân hắn đang nhận chức Đại Lý Tự Khanh, là quan lớn trong kinh thành.”
Minh Nguyệt có chút lo lắng, “Huynh vẫn muốn đi đến Khai Phong tìm huynh trưởng đúng không?”
“Tất nhiên muốn, sao có thể không muốn!” Nhắc tới huynh trưởng, Bạch Thủy lập tức nắm chặt chuôi đao, như có ngọn lửa cháy lên, giọng nói vô cùng kìm chế, “Năm năm trước, huynh trưởng mất tích ở Khai Phong, lúc ấy rõ ràng đang tra án, sao lại đột nhiên mất tích.”
Bạch Thủy đã từng nghĩ tới khả năng huynh trưởng không còn ở trên nhân thế, nhưng cho dù thật sự là như vậy, hắn cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là mệnh quan triều đình, vì sao khi mất tích chỉ được kết luận qua loa. Hắn cảm thấy, việc huynh mất tích có liên quan đến vụ án, nhưng hoàn toàn chỉ là suy đoán. Đi tới Khai Phong, mới có thể tra ra chân tướng.
Bản thân hắn không có cách, đừng nói gì tới Khai Phong, thậm chí cả Châu Lý, cũng không có ai quan tâm.
Cho nên hắn mới liều mạng làm việc trong Nam Nhạc, nghĩ rằng chỉ cần có thể được đề bạt đến kinh thành, hắn sẽ có khả năng tra ra chuyện huynh trưởng.
Minh Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay hắn, hắn nhỏ giọng nói, “Đừng suy nghĩ nhiều, ta dẫn muội đi ăn ở quán mì mới mở.”
Bạch Thủy lên tiếng, không chút cảm xúc, giọng nói cứng ngắc, tuy nhiên không hề ảnh hướng tới tâm trạng của Minh Nguyệt. Mấy năm nay tính tình hắn như thế nào, Minh Nguyệt không dám nói nàng là người hiểu hắn nhất, nhưng cũng có thể đứng hàng thứ ba nha.
“Đúng rồi, không phải nói lát nữa đi điều tra ở tiệm đồ cổ sao? Đi tới đó làm gì nữa?”
“Là đi xung quanh đó.” Minh Nguyết liếc nhìn tứ phương, thấy không có ai nghe trộm, mới nói, “Huynh ấy vừa mới nói cho muội biết, tối hôm đó phu canh nhìn thấy có người ôm một đống đồ lén lút bỏ đi, theo hướng tiệm đồ cổ đi ra. Cho nên muội muốn đi xem một lần nữa, coi cái đường kia thông với chỗ nào.”
“À? Hồi nãy hắn có nói với Tần đại nhân.” Cuối cùng Bạch Thủy cũng cười, “Tần đại nhân thực sự bị hắn làm phiền chết, nhưng ngài ấy vô cùng nhẫn nhịn.”
“Hiện tại, Tần đại nhân không có đường thối lui, vụ án này nếu làm tốt chính là công lao của ông ta, nếu xử không xong còn bị Tô công tử hỏi tội, chuyện tốt ấy mà.” Minh Nguyệt bĩu môi, giọng nói có chút khinh thường, “Còn nữa, hung thủ uống Khẩu Tử Tửu, phối với đồ ăn đầy dầu mỡ, khi đó đã là giờ thân, buổi tối người trong khách điếm cũng không đông lắm, chúng ta đi đến mấy khách điếm xung quanh hỏi thử, nói không chừng chủ quán vẫn còn có chút ấn tượng.”
Bạch Thủy ngạc nhiên nói, “Tô công tử đã nói với ta rồi, bảo ta đi nghe ngóng.” Hắn cười cười, “Không ổn rồi, hiện tại hai người tâm linh tương thông rồi.”
Mắt Minh Nguyệt giựt giựt mấy cái, “Huynh ấy không nói với ta chuyện đó.”
“Không nói cho muội biết là vì muốn tốt cho muội, dù gì muội cũng là tiểu cô nương, mấy chuyện này nên giao cho bộ đầu như ta mới đúng. Nói cho muội nghe, lỡ như hung thủ phát hiện thì sao, rất nguy hiểm. Hắn chỉ muốn tốt cho muội, muội không nên tức giận hắn.”
Minh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại cái lý do này, trong lòng khá thoải mái, vui vẻ nói, “Được rồi, nhưng muội không buông chuyện này đâu, dù sao huynh cũng đi, dẫn muội đi chung là được. Muội xem như là một nửa ngỗ tác, nếu gặp mặt hung thủ, có thể nhìn thấy những cái huynh không thấy được.”
Bạch Thủy hiểu rất rõ tính tình của nàng, nếu nàng không biết thì may ra còn có thể ngồi yên ở nhà, nhưng nếu biết rồi, ngăn cản không nổi, hắn không dẫn nàng theo, nàng tự mình chạy đến, lúc đó càng nguy hiểm hơn, hắn nói, “Đi thôi, trước tiên đi tra ở tửu lâu.”
“Trước tiên huynh phải thay đổi công phục đi, còn nữa không cần mang theo đao.”
“Được được.”
Trời dần sáng, khắp nơi mông lung, từng tia nắng ban mai từ từ mọc lên từ phía ngọn núi xa xa, xua tan lớp sương mù dày đặc, mây hồng tựa máu.
Lúc Minh Nguyệt đi đến tìm Tô Vân Khai, thì thấy đôi mắt hắn hiện đầy tơ máu, có vẻ rất mệt mỏi.
Tô Vân Khai mới vừa ra khỏi nha môn đã thấy Minh Nguyệt, lại thấy trên tay nàng đang cầm điểm tâm, hắn giớ tay ra nói, “Vừa đúng lúc đói bụng.”
Minh Nguyệt đưa đồ ăn cho hắn, nhìn thấy phía sau cửa nha môn có một người, nói, “Huynh tìm được phu canh rồi hả?”
“Tìm được rồi, cỡ chừng sáu người, rồi chọn ra được một người. Ta dẫn hắn đi cửa sau để gặp Tần đại nhân, hắn vừa mới rời đi thôi, ngày mai lại đến làm nhân chứng cho Cát Tống.”
Mắt Minh Nguyệt sáng lên, “Phu canh thật sự nhìn thấy Cát Tống đi về lúc giờ dần?”
“Ừ.”
Thấy hắn cầm điểm tâm ăn, Minh Nguyệt liền đưa túi nước cho hắn. Tô Vân Khai uống vào, thì ra là canh gà. Mùi canh gà nồng đậm trong miệng, răng vẫn còn giữ lại mùi hương, hiện tại còn rất sớm, không biết nàng thức dậy từ khi nào để nấu.
Hắn cảm thấy, Minh Nguyệt đối xử với hắn cực kì tốt, không hề có một chút ác ý hay tâm cơ, hắn cảm giác thật kì lạ quá rồi.
Minh Nguyệt Minh Nguyệt… Trước đây hai người từng gặp nhau sao?
Uống xong canh gà, một đêm bôn ba mệt mỏi cũng được rửa sạch. Hắn trả lại túi nước và hộp đựng thức ăn cho nàng, sau đó nói, “Trước cửa nha môn dễ nói chuyện bí mật, ít tai mắt, nên ta sẽ nói cho cô nương nghe chuyện phu canh.”
Minh Nguyệt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới trả lời, “Nói đi.”
“Phu canh kia tên là Trình Đạt, tối hôm đó vào giờ dần là canh hắn gõ mõ, thật sự đã nhìn thấy Cát Tống đi trên đường, nhưng ngược hướng với tiệm đồ cổ, mà đường đi của Trình Đạt, chính là ngang qua tiệm đồ cổ. Nói cách khác, Trình Đạt có thể chứng minh Cát Tống vô tội. Nói cho cùng, dựa theo kết quả nghiệm thi, sau giờ dần Liễu thị mới bị sát hại.”
“Chứng cứ lần này có thể xác định Cát Tống không phải hung thủ, Tần đại nhân tuyệt đối sẽ tin.”
“Tuy nhiên,” Tô Vân Khai tiếp tục nói, “Đêm đó Trình Đạt thấy một người khác nữa.”
Hai mắt Minh Nguyệt bật sáng, “Hung thủ phải không?”
Tô Vân Khai gật đầu, “Lúc phu canh gõ mõ trở về hắn đi lại con đường cũ, phát hiện có một người ôm rất nhiều đồ đạc vội vã chạy trên đường, mà hướng tên đó rời đi, vừa vặn chính là tiệm đổ cổ.”
Không đợi hắn nói tiếp, Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, “Như vậy thì Trình Đạt không thấy khuôn mặt người kia, nếu như thấy, bọn người Bạch ca ca đã sớm dán cáo thị bắt người, Cát Tống cũng được thả, đúng không?”
Tô Vân Khai thấy nàng suy luận rất đúng, cười khen ngợi, “Thông minh.”
“Nhưng vẫn không thể biết được bộ dạng hung thủ, người nọ cũng không nhất định phải là hung thủ, trên đời thường hay xảy ra những chuyện khó lường, lỡ như chỉ là một sự trùng hợp.”
“Chưa thể vội kết luận, đợi thêm hai ngày nữa xem sao.”
“Huynh nên về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, có tin tức gì ta đến báo cho huynh biết.”
Có thể do tuổi trẻ, vì vậy bôn ba suốt một đêm Tô Vân Khai cũng không cảm thấy quá mức mệt mỏi, hoặc có thể do vừa ăn no, nên tinh thần bắt đầu phấn chấn, tuy nhiên hiện tại không có việc gì để làm, vậy thì nên về nghỉ ngơi thì hơn. Nhanh chóng từ biệt nàng, quay trở về khách điếm.
Minh Nguyệt chờ hắn đi xong cũng định chuẩn bị về nhà, đi vài bước chợt nghĩ tới nàng có thể làm được một chuyện. Liền xoay người đi vào nha môn tìm Bạch Thủy.
Bộ dạng Minh Nguyệt vốn xinh đẹp, trong nha môn lại toàn là nam nhân, mỗi ngày nhìn thấy nàng vào vào ra ra, nếu nói trong lòng không nảy sinh tâm tư khác thì chính là nói dối. Nhưng mà nha dịch với bộ khoái đều biết, cô nương Minh gia này, có Bạch bộ đầu che chở, nhìn bọn họ có vẻ như là một đôi. Chưa kể đến Bạch Thủy là bộ đầu tài giỏi đứng nhất nhì trấn Nam Nhạc, quan trọng hơn là vẻ mặt tuấn tú của hắn, hơn hẳn những nam tử thô kệch bọn họ, hắn đứng chung với Minh Nguyệt, thì quả thực là xứng đôi.
Cho nên hiện tại nhìn thấy Minh Nguyệt, chỉ có thể bảo vệ nàng như muội muội mà thôi. Sáng sớm tinh mơ, nàng cầm hộp thức ăn đi vào, có nha dịch mở miệng trêu ghẹo, “Mang thức ăn đến cho Bạch ca ca muội sao?”
“Không phải, điểm tâm vừa mới tặng cho người ta.”
Nha dịch kinh ngạc nói, “Người nào thế” Ai lại có thể quan trọng hơn Bạch bộ đầu?
“Chính là Tô công tử kia.”
Mấy nha dịch không hiểu, đợi nàng đi rồi, mới cười nói, “Vị trí của Bạch bộ đầu khó giữ rồi. Cả ngày cứ vùi đầu vào án mạng, không chịu quan tâm tiểu cô nương nhà người ta, cũng đáng.”
“Đúng vậy. Nhưng mà Tô công tử kia có lai lịch thế nào? Lúc xử án biểu hiện của hắn thật lợi hại, dường như Tần đại nhân cũng nể hắn ba phần.”
“Ai mà biết được, bọn họ phụ trách phá án, chúng ta phụ trách bắt người.”
“Cũng phải…”
…
Nha môn rộng lớn, lời nói của bọn họ không thể truyền tới lỗ tai Minh Nguyệt.
Bạch Thủy đang định ra ngoài tuần tra, vừa bước qua khỏi cổng liền nhìn thấy cô nương chạy tới, mặt mày cau có cũng lộ ra chút ý cười, giơ tay định lấy hộp thức kia, “Ta cũng đang đói bụng.”
Minh Nguyệt lập tức cười, “Cho Tô công tử ăn rồi.”
“…” Bạch Thủy hơi khó chịu một chút, “Nhìn xem, hoa thủy tiên nhiều năm sắp bị người ta hái đi rồi. Nào đi chung với ta đi ăn sáng.”
“Được, lát nữa huynh có muốn đi điều tra không?”
“Ừm.”
“Vậy đi với muội đi tuần tra xung quanh tiệm đồ cổ nha.”
Bạch Thủy nghiêng đầu nhìn nàng, “Muội thật sự rất hứng thú với án mạng sao, hay là, bởi vì vị Tô công tử kia?”
Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng thế.”
Bạch Thủy lắc đầu, “Cẩn thận bị té một vố đau, dù sao thân phận hắn chúng ta không rõ, cho dù hắn thông minh thật đó, nhưng vẫn phải đề phòng.”
“Bạch ca ca.” Minh Nguyệt đi tới chỗ hắn, ghé vào sát lỗ tai, thì thầm nói, “Hắn là Tô Vân Khai.”
Viền tai của hắn hơi ấm áp, đợi nàng lùi lại, Bạch Thủy sờ lỗ tai, ầm thầm đọc tên này hai lần, độ nhiên nhớ ra, “Bánh bao ca ca của muội?”
Gò má Minh Nguyệt đỏ ửng, vội vàng gật đầu thừa nhận. Hai mắt cực kì sáng, cô nương người ta khi xấu hổ, cả người xinh đẹp thêm ba phần. Bạch Thủy không nhịn được nói, “Chẳng trách muội tin hắn như vậy, nhưng đã hơn mười ba năm rồi, lúc trước hắn có thể vì muội mà ngăn cản chó dữ, hiện tại hắn có thể đẩy muội đến trước mặt chó dữ đấy.”
“Huynh suy nghĩ kĩ lại tên này đi.”
Bạch Thủy nhíu mày, hắn nhẩm lại ba chữ, Tô Vân Khai Tô Vân Khai… Hắn lập tức kinh hãi, “Đại danh phủ Tô Vân Khai?”
Môi Minh Nguyệt cong lên, có chút đắc ý, “Lần này, huynh biết vì sao muội lại tin huynh ấy rồi chứ?”
Sự việc đầy bất ngờ, giây phút sau Bạch Thủy trở nên trầm tư, không nói chuyện. Minh Nguyệt gọi hắn hai tiếng hắn cũng không trả lời, cuối cùng nàng lắc lắc tay hắn, Bạch Thủy ngước mặt lên nhìn, cỏ vẻ suy tư, “Nghe nói phụ thân hắn đang nhận chức Đại Lý Tự Khanh, là quan lớn trong kinh thành.”
Minh Nguyệt có chút lo lắng, “Huynh vẫn muốn đi đến Khai Phong tìm huynh trưởng đúng không?”
“Tất nhiên muốn, sao có thể không muốn!” Nhắc tới huynh trưởng, Bạch Thủy lập tức nắm chặt chuôi đao, như có ngọn lửa cháy lên, giọng nói vô cùng kìm chế, “Năm năm trước, huynh trưởng mất tích ở Khai Phong, lúc ấy rõ ràng đang tra án, sao lại đột nhiên mất tích.”
Bạch Thủy đã từng nghĩ tới khả năng huynh trưởng không còn ở trên nhân thế, nhưng cho dù thật sự là như vậy, hắn cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là mệnh quan triều đình, vì sao khi mất tích chỉ được kết luận qua loa. Hắn cảm thấy, việc huynh mất tích có liên quan đến vụ án, nhưng hoàn toàn chỉ là suy đoán. Đi tới Khai Phong, mới có thể tra ra chân tướng.
Bản thân hắn không có cách, đừng nói gì tới Khai Phong, thậm chí cả Châu Lý, cũng không có ai quan tâm.
Cho nên hắn mới liều mạng làm việc trong Nam Nhạc, nghĩ rằng chỉ cần có thể được đề bạt đến kinh thành, hắn sẽ có khả năng tra ra chuyện huynh trưởng.
Minh Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay hắn, hắn nhỏ giọng nói, “Đừng suy nghĩ nhiều, ta dẫn muội đi ăn ở quán mì mới mở.”
Bạch Thủy lên tiếng, không chút cảm xúc, giọng nói cứng ngắc, tuy nhiên không hề ảnh hướng tới tâm trạng của Minh Nguyệt. Mấy năm nay tính tình hắn như thế nào, Minh Nguyệt không dám nói nàng là người hiểu hắn nhất, nhưng cũng có thể đứng hàng thứ ba nha.
“Đúng rồi, không phải nói lát nữa đi điều tra ở tiệm đồ cổ sao? Đi tới đó làm gì nữa?”
“Là đi xung quanh đó.” Minh Nguyết liếc nhìn tứ phương, thấy không có ai nghe trộm, mới nói, “Huynh ấy vừa mới nói cho muội biết, tối hôm đó phu canh nhìn thấy có người ôm một đống đồ lén lút bỏ đi, theo hướng tiệm đồ cổ đi ra. Cho nên muội muốn đi xem một lần nữa, coi cái đường kia thông với chỗ nào.”
“À? Hồi nãy hắn có nói với Tần đại nhân.” Cuối cùng Bạch Thủy cũng cười, “Tần đại nhân thực sự bị hắn làm phiền chết, nhưng ngài ấy vô cùng nhẫn nhịn.”
“Hiện tại, Tần đại nhân không có đường thối lui, vụ án này nếu làm tốt chính là công lao của ông ta, nếu xử không xong còn bị Tô công tử hỏi tội, chuyện tốt ấy mà.” Minh Nguyệt bĩu môi, giọng nói có chút khinh thường, “Còn nữa, hung thủ uống Khẩu Tử Tửu, phối với đồ ăn đầy dầu mỡ, khi đó đã là giờ thân, buổi tối người trong khách điếm cũng không đông lắm, chúng ta đi đến mấy khách điếm xung quanh hỏi thử, nói không chừng chủ quán vẫn còn có chút ấn tượng.”
Bạch Thủy ngạc nhiên nói, “Tô công tử đã nói với ta rồi, bảo ta đi nghe ngóng.” Hắn cười cười, “Không ổn rồi, hiện tại hai người tâm linh tương thông rồi.”
Mắt Minh Nguyệt giựt giựt mấy cái, “Huynh ấy không nói với ta chuyện đó.”
“Không nói cho muội biết là vì muốn tốt cho muội, dù gì muội cũng là tiểu cô nương, mấy chuyện này nên giao cho bộ đầu như ta mới đúng. Nói cho muội nghe, lỡ như hung thủ phát hiện thì sao, rất nguy hiểm. Hắn chỉ muốn tốt cho muội, muội không nên tức giận hắn.”
Minh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại cái lý do này, trong lòng khá thoải mái, vui vẻ nói, “Được rồi, nhưng muội không buông chuyện này đâu, dù sao huynh cũng đi, dẫn muội đi chung là được. Muội xem như là một nửa ngỗ tác, nếu gặp mặt hung thủ, có thể nhìn thấy những cái huynh không thấy được.”
Bạch Thủy hiểu rất rõ tính tình của nàng, nếu nàng không biết thì may ra còn có thể ngồi yên ở nhà, nhưng nếu biết rồi, ngăn cản không nổi, hắn không dẫn nàng theo, nàng tự mình chạy đến, lúc đó càng nguy hiểm hơn, hắn nói, “Đi thôi, trước tiên đi tra ở tửu lâu.”
“Trước tiên huynh phải thay đổi công phục đi, còn nữa không cần mang theo đao.”
“Được được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook