Tiêu Vương
-
Chương 4-1
Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Nguồn: Tử Vi Các
Kể từ đêm Giang Nhược Viễn rời đi, hai người đã không gặp mặt nhau ba ngày, tuy thế hắn vẫn phái hai nha hoàn tới hầu hạ nàng, còn sai người hụng mệnh mang theo y phục, vàng bạc châu báu, các đồ tinh xảo đem đến, nàng nghĩ hắn cũng không hoàn toàn coi thường sự tồn tại của mình.
Khi đang đi dạo cùng hai nha hoàn, nàng vô tình bước tới một hoa viên hẻo lánh, vừa mới đi đến đã nghe có người kêu lên rất gấp:
“Không tốt rồi, tiểu thư rơi xuống nước, người đâu, mau tới đây!”
Vừa nghe có người rơi xuống nước, bước chân nàng gấp gáp hơn chạy vội tới bờ ao, chỉ thấy có một thân hình nhỏ bé ở trong nước lúc chìm lúc nổi, trên mặt tiểu cô nương đó hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay cả một câu hò hét chói tai cũng không có, thật làm nàng kinh ngạc.
Mắt thấy đứa bé gái kia sắp bị ngập đầu, nàng không có thời gian nghĩ nhiều, nhảy vào trong ao, nước ao lạnh lẽo tới tận xương tủy, nàng bơi rất nhanh tới cạnh đứa bé gái, nắm lấy cánh tay bé nhỏ của nó rồi vận khí nhảy lên trên bờ.
“Tiểu thư, tiểu thư…”
Bà vú lo lắng ngồi xuống cạnh hai người kêu to.
Mộc La Toa thấy gương mặt xinh xắn đứa bé gái kia giờ phút này vô cùng trắng xanh vội vàng cấp cứu.
Trong chốc lát, tiểu cô nương phum ra một ngụm nước lớn, mở hai mắt, trong đôi mắt còn chút kinh ngạc, khi nhìn thấy người quen, thân hình nhỏ bé lập tức vùi đầu vào lòng bà vú.
Vẻ mặt Mộc La Toa vô cùng kinh ngạc. Đứa bé gái đó có một đôi mắt rất sáng, ngũ quan trên mặt cực kỳ giống với nam nhân luôn tối tăm mặt mũi kia, không phải đó sẽ là……
Nàng còn đang không ngừng phỏng đoán thì một giọng nói từ xa đã lạnh lùng truyền tới.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Mộc La Toa đứng lên, quay đầu nhìn về phía hắn, trên người hắn có một luồng không khí lạnh lẽo, âm u khiến người ta có cảm giác hết sức trầm trọng.
Đôi mắt hắn liếc nhìn mọi người rồi dừng ở trên người Mộc La Toa.
Đứa bé gái vội chạy tới trong lòng bóng dáng cao lớn, nhưng kỳ lạ thay vẫn không nói một tiếng nào.
Mộc La Toa ngây ngẩn cả người, nhìn hai người một lớn một nhỏ ở cùng một nơi.
Bà vú vội vàng giải thích:
“Tiểu thư không biết suy nghĩ cái gì, không cẩn thận ngã vào trong ao, lúc nãy là phu nhân nhảy xuống nước cứu tiểu thư lên.”
“La Toa, nàng đã gặp Tiểu Trúc, ta không cần lo lắng sắp xếp cho hai người gặp nhau nữa, đây là con gái ta, năm nay mười tuổi.”
Bàn tay của hắn đặt lên bờ vai nhỏ bé của Tiểu Trúc, xoay đứa bé gái lại đối mặt với Mộc La Toa.
“Tiểu Trúc, sau này nàng sẽ là mẹ con, mọi người hãy sống chung với nhau thật tốt.”
Dù hắn đang nói chuyện với con gái nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Mộc La Toa.
Mộc La Toa không thể ngờ hắn đã có một đứa con gái mười tuổi.
Nàng nhìn kỹ Nhược Viễn và đứa bé gái, đứa bé này giống y hệt hắn.
Hóa ra hắn từng có thê tử, còn có kết tinh của hai người, tin tức này thật đột ngột làm nàng một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Nàng đồng ý gả cho một nam nhân chỉ biết tên, đúng là quá bạo gan rồi!
Tiểu Trúc tựa vào nơi ấm áp trong lòng phụ thân, mở mắt to nhìn người mới trở thành mẹ của mình. Thoạt nhìn có vẻ ngốc nhưng dáng vẻ rất được, trên người tỏa ra cảm giác ấm áp.
Nhưng nó không thích có người xa lạ tiếp cận mình, không dám thân cận với Mộc La Toa, vì người thoạt nhìn có vẻ tốt, biết đâu kỳ thật là muốn hại chết mẫu thân?
Trong cái đầu nhỏ bé của Tiểu Trúc không ngừng suy nghĩ, ánh mắt tò mò nhìn Mộc La Toa, nhưng không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Mộc La Toa phát hiện tiểu cô nương này hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác, thần sắc của nó che giấu sự nao núng, một lời cũng không xuất ra, kể cả một tiếng “cha” cho Giang Nhược Viễn cũng tiếc không mở miệng, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức kì quái.
Mà Giang Nhược Viễn đối với tình huống này giống như đã quen lắm rồi, ánh mắt một chút cũng không nháy, chỉ lành lạnh nói: “Các ngươi mau mang tiểu thư đi thay xiêm y, dặn phòng bếp làm một bát canh gừng cho nó uống.” Hắn ra lệnh cho bà vú bên cạnh.
Lời của hắn tuy không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm sâu kín với nữ nhi của mình.
Bà vú vui vẻ dẫn Tiểu Trúc đi. Cuối cùng thì đảo chủ cũng đã quan tâm đến tiểu thư rồi, từ lúc phát sinh chuyện bi thảm kia đến nay, đảo chủ luôn đem tâm tư của mình phong bế lại, không cho bất cứ ai đi vào, mà ngài cũng không thèm quan tâm đến bất kì ai hết.
Tiểu thư còn nhỏ đã không có mẹ bên mình, cha lại luôn trầm luân trong đau khổ của bản thân, nàng thật sự rất đáng thương. Giờ đảo chủ rốt cuộc đã chú ý đến tiểu thư, nhất định có một ngày, cảm tình giữa cha con bọn họ sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
“Chàng có một người con gái?” Nhìn bóng dáng hai người dần xa, Mộc La Toa ngây ngốc hỏi.
Nhìn ánh mắt đùa cợt của chồng, nàng biết mình đã nói lời vô nghĩa, nhưng suy nghĩ mãi mà không ra, đành thuận theo tâm mà hỏi. “Vợ trước của chàng…đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộc La Toa rõ ràng cảm thấy cặp ngân mâu kia thoáng chốc trở nên lãnh khốc hơn, băng hàn tản ra xung quanh, phảng phất một khí tức khiến người ta run sợ, chắc chắn biểu tình dưới lớp mặt nạ kia cũng cực kì xấu đi.
“Không liên quan đến nàng.” Từng câu từng chữ hắn phun ra đều chất chứa băng hàn làm người ta lạnh lẽo.
Chỉ có năm chữ ngắn ngủi thôi cũng đủ để đả thương lòng nàng, hơn nữa bên trong con ngươi kia còn phát ra ánh nhìn sắc nhọn đầy huyết, dù trong nháy mắt vẫn khiến nàng thương càng thêm sâu.
Giang Nhược Viễn nhìn gương mặt đang dần tái nhợt đi của nàng, đáy lòng chợt dâng lên cảm xúc trìu mến, yêu thương, nhưng không kịp thời khắc họa trong đầu áy náy cùng luyến tiếc thì bóng dáng ngang tàng đã quay đầu rời đi, giống như không hề nhìn thấy gì hết vậy.
Một trận gió lạnh thổi qua khiến cho Mộc La Toa đã ướt đẫm cả người không khỏi run lên liên tục, tiếp theo còn hắt xì một cái.
Giang Nhược Viễn quay đầu nhìn, giọng điệu cứng rắn lạnh lùng nói với hai nha hoàn theo hầu Mộc La Toa: “Còn không mau mang phu nhân trở về phòng thay quần áo đi?”
“Vâng.” Hai nha hoàn sợ hãi gật đầu, vội vàng dìu Mộc La Toa đi về.
Sắc mặt vẫn còn ảm đạm của nàng lóe lên một tia kinh hỉ. Hắn như thế nghĩa là quan tâm nàng ư?
Vậy thì sao giọng điệu của hắn lại lạnh lùng, ngay cả ánh mắt lúc nhìn nàng cũng lạnh như băng, hắn như vậy, cũng là quan tâm nàng?
A! Nàng cười nhạo chính mình một tiếng. Thật không khỏi quá tự mình đa tình đi?
Trừ bỏ cái mã là “thê tử” của hắn ra, nàng không hề nhận thấy được hắn đối với mình có tình cảm nào khác hết.
∞∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞∞∞
Trở lại trong phòng, Mộc La Toa cho hai nha hoàn lui đi, bước vào sau tấm bình phong, cởi ra toàn bộ xiêm y, mái tóc dài buông xõa sau lưng, rối tung đằng sau gáy.
Bóng dáng thướt tha, mềm mại ánh lên trên bức bình phong như ẩn như hiện, mỗi động tác giơ chân, nhấc tay đều lơ đãng bày ra phong thái gợi cảm, mị hoặc, mê người vô cùng.
Thân hình yêu kiều xinh đẹp khiến cho Giang Nhược Viễn đang bưng một chén canh gừng tiến gần liền trở nên bất động. Dục vọng quen thuộc nhanh chóng từ dưới bụng bốc lên, hắn chậm rãi đặt chiếc mặt nạ lên bàn, bước tới sau bình phong.
(Momo: Từ giờ ta có thể hiểu hành động bỏ mặt nạ này của Viễn ca là gì ah….Hớ hớ, là sắp làm chuyện ba chấm đấy*che miệng cười gian trá*)
Khi tấm lưng trần trắng nõn từng tấc từng tấc hiện lên trong ánh mắt hắn, đồng mâu phút chốc bắn ra hỏa diễm không ngừng.
Một bàn tay to thô ráp lại mang chút lo lắng đặt lên vai nàng khiến Mộc La Toa kinh hãi, kích động quay đầu lại, đến lúc nhìn thấy Giang Nhược Viễn xuất hiện thì lại càng giật mình hơn.
“Chàng…” Dưới ánh nhìn nóng cháy của hắn, nàng mới phát hiện mình đang trắng trợn không mặc gì, vội vàng vươn tay kéo lấy chiếc áo lông xanh biếc che ở trước ngực và hai chân.
Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn bây giờ cuồng dã vô cùng, ánh mắt nhiệt tình khiến nàng cảm thấy có chút run sợ, hoàn toàn không có chút gì âm trầm lạnh lùng như khi nãy nữa.
Bàn tay to đặt trên vai nàng, thong thả vuốt ve dọc xuống dưới, khiêu khích không ngừng, trong không khí phát ra hương vị ái muội mà phiến tình, tản ra xung quanh. Trong mắt hắn như có tình ý nhẹ nhàng, động tác trở nên ôn nhu hơn, an ủi tâm hồn vừa bị thương tổn của thê tử mình.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động của hắn đều giống nhau, phảng phất như mang trong mình ma lực khiến cho suy nghĩ của nàng chỉ còn có thể tùy ý cho người ta dẫn dắt.
Giang Nhược Viễn không hề quên mục đích hắn tới nơi này, liền đem canh gừng đưa đến trước mặt, để nàng từng ngụm từng ngụm uống vào, rồi mới đem bát đặt ở một bên.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên cánh môi hồng nộn, cái lưỡi linh hoạt khôn khéo tiến vào, nhấm nháp hương vị ngọt ngào bên trong miệng nàng. Cang gừng có chút nồng, chút cay, hòa trộn vào nhau khiến hắn quyến luyến không rời, chỉ muốn nhấm nháp, hưởng thụ từng chút một.
“Ưm…” Dưới nụ hôn nhiệt tình và mãnh liệt của hắn, cả người Mộc La Toa hư nhuyễn vô lực dựa vào lồng ngực chồng, tấm vải dệt dùng để che lấp cũng không hề tự giác mà rơi xuống.
Hai bàn tay to của Giang Nhược Viễn lập tức vuốt ve trên tấm lưng mềm nhẵn của nàng, từ trên xuống dưới, tới lui thăm dò, sờ soạng.
Bờ môi không ngừng quấn lấy nàng tàn sát bừa bãi, một bàn tay to bắt đầu không an phận đi đến trước ngực, phủ lên bộ ngực sữa nõn nà, không ngừng xoa bóp, nhu nắn.
“A…” Bàn tay của hắn ở trên ngực nàng tạo ra khoái cảm khó nhịn, thổi quét hoàn toàn lí trí của Mộc La Toa, thân thể nóng hừng hực càng trở nên phiếm hồng.
Phản ứng của nàng trong mắt của Giang Nhược Viễn liền trở thành mồi lửa, kích thích dục vọng của hắn, nam tính dưới thân gần như không tài nào gắng gượng chịu đựng được nữa.
Bàn tay thô dày từ bộ ngực đi xuống vùng cấm địa thần bí đã sớm ẩm ướt giữa hai chân nàng, phát hiện nàng đã bì hắn chuẩn bị tốt, hắn gợi lên một nụ cười tà nịnh, cởi bỏ quần áo chính mình, hướng về phía trước động thân, tiến vào sâu trong chỗ mềm mại của nàng…
“A…a…” Hai người ái ân luôn luôn là như vậy, sự ăn nhịp với nhau nháy mắt khiến khoái cảm tăng cao, làm Mộc La Toa kìm lòng không được rên rỉ thành lời.
Càng làm cho nàng mất hồn hơn, hai người cứ thế đứng mà ân ái, hai tay của nàng vòng qua cổ hắn, thân mình chặt chẽ dính sát với nhau.
Hai tay của hắn nâng lên cái mông mềm mại tròn tròn của nàng, để đùi ngọc vòng qua eo hắn, tiến vào nàng sâu hơn rồi tựa cả người lên tường để chống đỡ thể trọng của hai người.
“A…a…” Dưới sự nhiệt tình nóng bỏng, cường kiện hữu lực của hắn, nàng chỉ có thể say mê đi theo, thậm chí là vui thích đến lúc toàn thân co rút, hai chân vòng quanh eo hắn càng siết chặt hơn, miễn cho bị người này vì mải mê luật động mà đánh ngã mình.
Giang Nhược Viễn lúc thì vội vàng tiến lên, khi lại thong thả di động, say mê hưởng thụ khoái cảm khi hai người kết hợp làm một.
Mộc La Toa ngẩng đầu, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh đã rối loạn, rên rỉ kêu tên hắn.
“A…Nhược Viễn…a” Loại làm tình phải leo lên người đối phương như thế này, cuồng dã lại khó mà tưởng tượng ra khiến cao trào của nàng tiến tới vừa vội lại mau, từng đợt từng đợt như không hề chấm dứt ùa tới, nàng chỉ còn cách thúc giục hắn nhanh chóng giải thoát cho mình.
“La Toa…Toa Toa…” Nhìn biểu tình khi hoan ái của nàng như biến thành một người hoàn toàn khác, trái tim vốn đã chết lặng của hắn tràn ngập nhu tình.
“Hôn ta…” Hắn ra lệnh.
Nàng thuận theo cúi đầu áp vào bờ môi hắn, thân thể hai người cùng một chỗ chặt chẽ dây dưa, lời lẽ cùng quấn vào nhau, hắn thỏa mãn hưởng thụ cảm giác vô cùng thân thiết này.
Khi hai người cùng lên đến đỉnh, hắn mãnh liệt co rúm, tiến vào, trong cao trào cuồng nhiệt mà phóng thích dục vọng nóng bỏng của mình……
Kích tình qua đi, Mộc La Toa hoàn toàn xụi lơ trên người hắn, cúi mặt vùi vào trong cổ của chồng.
Hắn cũng đem mặt chôn vào dưới gáy nàng, ôm chặt lấy thê tử, tham luyến hơi thở thuộc về nàng mà hồn nhiên không hề nhận biết, chính mình đã dần dần luyến tiếc cảm giác ôm ấp thân hình mềm mại này trong lòng, cũng không hề phát giác ra tình cảm của hắn với nàng vẫn đang từng giọt từng giọt tích lại…
“Nhược Viễn…” Mộc La Toa khẽ kêu tên hắn, giọng điệu tràn ngập sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Nàng thật sự không hề ngờ đến, vừa rồi ở trong hoa viên, vì mình nhắc tới vợ trước khiến hắn phiền lòng tức giận, vậy mà sau đó hắn vẫn đến tìm nàng.
Nghe thấy thanh âm của nàng, Giang Nhược Viễn cứng ngắc ngẩng đầu lên, buông lỏng thân thể mềm mại đó rồi mới cầm lấy quần áo của mình mặc chỉnh tề lại.
“Ta đã quên nói cho nàng, mới vừa rồi người nàng gặp qua chính là nữ nhi của ta, ta hy vọng sau này nàng có thể thay ta chiếu cố nó thật tốt, làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
Mộc La Toa không dám tin mở to mắt nhìn hắn, khuôn mặt trước mắt nàng trong khoảnh khắc trở nên lạnh lùng xa cách, lòng của nàng cảm thấy rét lạnh từng cơn. Ngữ khí của hắn giống như thể nàng đứng ở chỗ này chỉ bởi vì nữ nhi của hắn, vậy còn nàng, nàng ở đâu trong lòng hắn đây?
Nàng lãnh tâm khảm lý, nhặt quần áo dưới đất phủ lên thân mình.
“Thiếp đã từng hỏi chàng, vì sao muốn cùng nhau thành thân? Là vì Tiểu Trúc sao?” Trực giác phụ nữ làm cho nàng không khỏi nghĩ ngợi rằng, nguyên nhân hắn cưới mình là vì con gái.
Hắn lảng tránh đôi mắt đen ngập mờ hơi nước của nàng, không thừa nhận cũng không phủ nhận gì hết.
Hành động của hắn đã thừa nhận rằng mọi suy đoán của nàng đều đúng, Mộc La Toa đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, cho dù có được thêm bao nhiêu áo bông phủ lên cũng vẫn như thế, bởi vì lạnh…là ở trong lòng của nàng.
Nàng không tiếp tục hỏi nữa là vì cảm thấy hết thảy đều đã không còn quan trọng, nàng chỉ là một người phụ nữ bị hắn lợi dụng, một người có thể hỗ trợ hắn chiếu cố, chăm sóc nữ nhi, lại có thể giúp hắn làm ấm giường mà thôi.
Nàng thật sự không muốn nghĩ bản thân mình đê tiện như vậy, nhưng hắn lại khiến cho nàng không thể không cho rằng như thế, thực quá bi ai a!
Nhìn thấy Mộc La Toa đờ đẫn cầm từng món đồ mặc trở lại người, rồi lại giống như u hồn lướt qua mặt hắn đi như cơn gió, tâm của hắn bỗng cảm thấy rất đau, nỗi chua xót cứ từng tầng từng tầng dâng lên trong lòng.
Hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ đã vươn cánh tay dài ra, vô thức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng dùng bộ dáng thất hồn lạc phách ấy rời khỏi mình.
“Đừng đụng vào tôi!” Tay hắn chỉ vừa chạm đến, cảm xúc của nàng đột nhiên không thể khống chết được, giãy dụa muốn hắn buông. Nàng không có cách nào chịu được sự đụng chạm của hắn, bởi vì nàng bất quá chỉ là công cụ cho người này phát tiết mà thôi.
“La Toa!” Giang Nhược Viễn gọi tên nàng, giọng nói mang theo khinh xích, nhíu mày một chút, ánh mắt lại lần nữa dần trở nên tối tăm. Hắn cứ ngỡ nàng sẽ mềm mại trở lại trong lòng hắn, không nghĩ tới nàng lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Tôi vốn nghĩ anh cưới tôi là vì đối với nhau có chút yêu thích, thì ra vốn dĩ chỉ có mình tôi đa tình, anh chẳng qua chỉ coi tôi như một người hầu đến thay anh chăm sóc cho con gái, thay anh làm ấm giường, trở thành công cụ cho anh phát tiết dục vọng!”
Hắn lúc nào cũng tỏ ra thái độ không quan tâm, hờ hững với mọi thứ làm nàng giận dữ, lôi hết mọi ủy khuất khổ sở trong lòng ra mà bộc bạch, giọng nói tràn ngập oán hận và tủi thân.
Ngữ khí hạ thấp bản thân của nàng như thế làm Giang Nhược Viễn vừa kinh ngạc vừa tức giận không thôi. “Không cần tự nói mình như vậy, ta chưa từng đem nàng trở thành kẻ để phát tiết hay làm bảo mẫu hết.”
“Vậy ý của anh như thế, tức là anh cưới tôi, vì thích tôi sao?” Mộc La Toa ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toát ra hi vọng.
Lời của nàng làm hắn không được tự nhiên, bối rối vô cùng. Dung nhan kiều diễm xinh đẹp kia chính là thứ đã xuất hiện trong lòng hắn vô số lần, nhiều đến nỗi hắn gần như đã quên đi sự tồn tại của Minh Tuyết.
Nghĩ đến Minh Tuyết, khuôn mặt thanh lệ tú nhã nhất thời lại hiện lên trong đầu, hắn cảm thấy cực kì phiền muộn, những lời nói vô tâm đả thương người khác cứ thế từ trong miệng phun ra.
“Ta không có khả năng phản bội lại Minh Tuyết, người ta thích vĩnh viễn chỉ có nàng, thê tử đã sớm qua đời ngày trước thôi.”
Biểu tình đau thương trên gương mặt hắn khiến Mộc La Toa đau nhói trong lòng, chính tai nghe thấy hắn nhắc đến người vợ đã mất của mình, hơn nữa lại ở trong tình trạng này, nàng cảm thấy vô cùng đau xót.
“Chàng thật sự yêu cô ấy sao?”
Hắn cả kinh trong lòng, bất chợt phát hiện ra bóng dáng cùng khuôn mặt của Minh Tuyết đã dần dần phai nhạt, biến ảo đi trong lòng mình, phảng phất như chỉ còn trong tưởng niệm……
Không! Hắn đột nhiên bừng tỉnh. Hắn làm sao có thể quên đi người con gái đã từng một lòng yêu thương hắn như thế cơ chứ?
Minh Tuyết, người con gái đã từng yêu hắn thật lòng. Minh Tuyết, thê tử mà hắn đã danh chính ngôn thuận cưới về! Hắn không thể để La Toa dễ dàng chiếm đi vị trí vốn dĩ chỉ thuộc về Minh Tuyết, chiếm cứ lấy lòng hắn được.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập những cảm xúc phức tạp, bị sự truy vấn của nàng chọc giận, thế là lời nói thốt ra càng thêm tuyệt tình. “Phải, ta thật yêu nàng ấy, ta thật sự rất yêu nàng ấy!”. Hắn gầm nhẹ, giống như đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Nghe được chính miệng hắn thừa nhận yêu thương một người con gái khác, Mộc La Toa dường như có thể nghe thấy được cả thanh âm đáy lòng mình tan vỡ, cảm giác ê ẩm chua xót cũng từ dưới đó mà tỏa lên…vô cùng khổ sở.
“Nếu đã như thế, chàng có thể hay không vừa yêu nàng, cũng có thể yêu thích ta?” Nàng cố lấy dũng khí cất lên câu hỏi từ tận đáy lòng mình, giờ đã gửi thân cho hắn, như vậy có lẽ cũng nên cố gắng cải thiện mối quan hệ này.
Ít nhất, mối quan hệ này không thể mãi chìm trong trạng thái lạnh lẽo như băng được.
Giang Nhược Viễn thấy nàng cúi đầu, giọng điệu hạ thấp, trong lòng lại sinh ra cảm giác trìu mến yêu thương, nhưng nghĩ đến sự áy náy cùng trách nhiệm đối với Minh Tuyết, những lời nói an ủi vốn định thốt ra đành nuốt lại trở về.
Hắn không thể cho nàng một đáp án như nàng mong muốn, nhưng cũng không muốn đả thương đến người con gái này.
Thế nhưng Mộc La Toa không hề biết hắn giờ này đang nghĩ cái gì, thấy sự lăng im của chồng thì cho rằng hắn không có khả năng thích, thậm chí không thể yêu nàng.
Nghĩ vậy, nước mắt của nàng chỉ chực trào ra, nhưng nàng cố gắng quật cường nén lại, không muốn biểu lộ ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt hắn.
Giang Nhược Viễn muốn vươn tay ra dỗ dành an ủi nàng, nhưng bàn tay vừa nâng lên thì nháy mắt đã khôi phục lí trí, hắn nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, quyết định rời đi, miễn cho hai người tiếp tục cãi nhau xung đột nữa.
“Ngược Viễn–”
Nàng quát to, nhưng thấy bước chân hắn không hề dừng lại, bàn tay vươn ra giữa không trung suy sụp hạ xuống.
Hắn vừa rời đi thì nước mắt của nàng giống như mưa không ngừng rơi xuống, bóng dáng tuyệt tình quay bước khiến cảm xúc trong nàng hoàn toàn như đê vỡ, ào ạt tuôn chảy.
Nam nhân này, trong lòng đã có người con gái khác, mà tại sao nàng lại cứ cố chấp muốn tranh đoạt tình yêu từ hắn chứ?
Hai người bọn họ đều không hề có tình yêu làm cơ sở, chỉ vì cần thiết mà kết hợp với nhau, trên tay nàng bây giờ một chút lợi thế cũng không có, quyền chủ đạo đều nằm trong tay hắn.
Nếu đã biết được quyết định vô tình từ hắn, vậy thì nàng sẽ không bao giờ đối với hắn thật lòng thật dạ nữa, bằng không người bị thương vĩnh viễn chỉ là mình.
Nàng quyết định nên chiếu cố cho con gái của hắn thật tốt thì hơn, chỉ vì trách nhiệm của mình, còn những thứ khác, nàng từ nay sẽ không còn si tâm vọng tưởng đến nữa, chỉ cần như thế sẽ không thêm một lần vì tình yêu mà khốn khổ đau lòng.
∞∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞∞∞
Momo: Oh, đại nạn, hự hự. Đã trốn rồi mà vẫn phải làm cái chương H này, hự hự. Lần này không set pass nữa~~~
Trong bản convert chia chương rất kỳ cục, vì thế bạn Momo mạn phép chia theo ý mình, cắt theo đúng trình tự để đảm bảo chất lượng và số lượng của từng chương. Hi vọng mọi người thông cảm nhé^^~
Nguồn: Tử Vi Các
Kể từ đêm Giang Nhược Viễn rời đi, hai người đã không gặp mặt nhau ba ngày, tuy thế hắn vẫn phái hai nha hoàn tới hầu hạ nàng, còn sai người hụng mệnh mang theo y phục, vàng bạc châu báu, các đồ tinh xảo đem đến, nàng nghĩ hắn cũng không hoàn toàn coi thường sự tồn tại của mình.
Khi đang đi dạo cùng hai nha hoàn, nàng vô tình bước tới một hoa viên hẻo lánh, vừa mới đi đến đã nghe có người kêu lên rất gấp:
“Không tốt rồi, tiểu thư rơi xuống nước, người đâu, mau tới đây!”
Vừa nghe có người rơi xuống nước, bước chân nàng gấp gáp hơn chạy vội tới bờ ao, chỉ thấy có một thân hình nhỏ bé ở trong nước lúc chìm lúc nổi, trên mặt tiểu cô nương đó hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay cả một câu hò hét chói tai cũng không có, thật làm nàng kinh ngạc.
Mắt thấy đứa bé gái kia sắp bị ngập đầu, nàng không có thời gian nghĩ nhiều, nhảy vào trong ao, nước ao lạnh lẽo tới tận xương tủy, nàng bơi rất nhanh tới cạnh đứa bé gái, nắm lấy cánh tay bé nhỏ của nó rồi vận khí nhảy lên trên bờ.
“Tiểu thư, tiểu thư…”
Bà vú lo lắng ngồi xuống cạnh hai người kêu to.
Mộc La Toa thấy gương mặt xinh xắn đứa bé gái kia giờ phút này vô cùng trắng xanh vội vàng cấp cứu.
Trong chốc lát, tiểu cô nương phum ra một ngụm nước lớn, mở hai mắt, trong đôi mắt còn chút kinh ngạc, khi nhìn thấy người quen, thân hình nhỏ bé lập tức vùi đầu vào lòng bà vú.
Vẻ mặt Mộc La Toa vô cùng kinh ngạc. Đứa bé gái đó có một đôi mắt rất sáng, ngũ quan trên mặt cực kỳ giống với nam nhân luôn tối tăm mặt mũi kia, không phải đó sẽ là……
Nàng còn đang không ngừng phỏng đoán thì một giọng nói từ xa đã lạnh lùng truyền tới.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Mộc La Toa đứng lên, quay đầu nhìn về phía hắn, trên người hắn có một luồng không khí lạnh lẽo, âm u khiến người ta có cảm giác hết sức trầm trọng.
Đôi mắt hắn liếc nhìn mọi người rồi dừng ở trên người Mộc La Toa.
Đứa bé gái vội chạy tới trong lòng bóng dáng cao lớn, nhưng kỳ lạ thay vẫn không nói một tiếng nào.
Mộc La Toa ngây ngẩn cả người, nhìn hai người một lớn một nhỏ ở cùng một nơi.
Bà vú vội vàng giải thích:
“Tiểu thư không biết suy nghĩ cái gì, không cẩn thận ngã vào trong ao, lúc nãy là phu nhân nhảy xuống nước cứu tiểu thư lên.”
“La Toa, nàng đã gặp Tiểu Trúc, ta không cần lo lắng sắp xếp cho hai người gặp nhau nữa, đây là con gái ta, năm nay mười tuổi.”
Bàn tay của hắn đặt lên bờ vai nhỏ bé của Tiểu Trúc, xoay đứa bé gái lại đối mặt với Mộc La Toa.
“Tiểu Trúc, sau này nàng sẽ là mẹ con, mọi người hãy sống chung với nhau thật tốt.”
Dù hắn đang nói chuyện với con gái nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Mộc La Toa.
Mộc La Toa không thể ngờ hắn đã có một đứa con gái mười tuổi.
Nàng nhìn kỹ Nhược Viễn và đứa bé gái, đứa bé này giống y hệt hắn.
Hóa ra hắn từng có thê tử, còn có kết tinh của hai người, tin tức này thật đột ngột làm nàng một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Nàng đồng ý gả cho một nam nhân chỉ biết tên, đúng là quá bạo gan rồi!
Tiểu Trúc tựa vào nơi ấm áp trong lòng phụ thân, mở mắt to nhìn người mới trở thành mẹ của mình. Thoạt nhìn có vẻ ngốc nhưng dáng vẻ rất được, trên người tỏa ra cảm giác ấm áp.
Nhưng nó không thích có người xa lạ tiếp cận mình, không dám thân cận với Mộc La Toa, vì người thoạt nhìn có vẻ tốt, biết đâu kỳ thật là muốn hại chết mẫu thân?
Trong cái đầu nhỏ bé của Tiểu Trúc không ngừng suy nghĩ, ánh mắt tò mò nhìn Mộc La Toa, nhưng không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Mộc La Toa phát hiện tiểu cô nương này hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác, thần sắc của nó che giấu sự nao núng, một lời cũng không xuất ra, kể cả một tiếng “cha” cho Giang Nhược Viễn cũng tiếc không mở miệng, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức kì quái.
Mà Giang Nhược Viễn đối với tình huống này giống như đã quen lắm rồi, ánh mắt một chút cũng không nháy, chỉ lành lạnh nói: “Các ngươi mau mang tiểu thư đi thay xiêm y, dặn phòng bếp làm một bát canh gừng cho nó uống.” Hắn ra lệnh cho bà vú bên cạnh.
Lời của hắn tuy không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm sâu kín với nữ nhi của mình.
Bà vú vui vẻ dẫn Tiểu Trúc đi. Cuối cùng thì đảo chủ cũng đã quan tâm đến tiểu thư rồi, từ lúc phát sinh chuyện bi thảm kia đến nay, đảo chủ luôn đem tâm tư của mình phong bế lại, không cho bất cứ ai đi vào, mà ngài cũng không thèm quan tâm đến bất kì ai hết.
Tiểu thư còn nhỏ đã không có mẹ bên mình, cha lại luôn trầm luân trong đau khổ của bản thân, nàng thật sự rất đáng thương. Giờ đảo chủ rốt cuộc đã chú ý đến tiểu thư, nhất định có một ngày, cảm tình giữa cha con bọn họ sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
“Chàng có một người con gái?” Nhìn bóng dáng hai người dần xa, Mộc La Toa ngây ngốc hỏi.
Nhìn ánh mắt đùa cợt của chồng, nàng biết mình đã nói lời vô nghĩa, nhưng suy nghĩ mãi mà không ra, đành thuận theo tâm mà hỏi. “Vợ trước của chàng…đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộc La Toa rõ ràng cảm thấy cặp ngân mâu kia thoáng chốc trở nên lãnh khốc hơn, băng hàn tản ra xung quanh, phảng phất một khí tức khiến người ta run sợ, chắc chắn biểu tình dưới lớp mặt nạ kia cũng cực kì xấu đi.
“Không liên quan đến nàng.” Từng câu từng chữ hắn phun ra đều chất chứa băng hàn làm người ta lạnh lẽo.
Chỉ có năm chữ ngắn ngủi thôi cũng đủ để đả thương lòng nàng, hơn nữa bên trong con ngươi kia còn phát ra ánh nhìn sắc nhọn đầy huyết, dù trong nháy mắt vẫn khiến nàng thương càng thêm sâu.
Giang Nhược Viễn nhìn gương mặt đang dần tái nhợt đi của nàng, đáy lòng chợt dâng lên cảm xúc trìu mến, yêu thương, nhưng không kịp thời khắc họa trong đầu áy náy cùng luyến tiếc thì bóng dáng ngang tàng đã quay đầu rời đi, giống như không hề nhìn thấy gì hết vậy.
Một trận gió lạnh thổi qua khiến cho Mộc La Toa đã ướt đẫm cả người không khỏi run lên liên tục, tiếp theo còn hắt xì một cái.
Giang Nhược Viễn quay đầu nhìn, giọng điệu cứng rắn lạnh lùng nói với hai nha hoàn theo hầu Mộc La Toa: “Còn không mau mang phu nhân trở về phòng thay quần áo đi?”
“Vâng.” Hai nha hoàn sợ hãi gật đầu, vội vàng dìu Mộc La Toa đi về.
Sắc mặt vẫn còn ảm đạm của nàng lóe lên một tia kinh hỉ. Hắn như thế nghĩa là quan tâm nàng ư?
Vậy thì sao giọng điệu của hắn lại lạnh lùng, ngay cả ánh mắt lúc nhìn nàng cũng lạnh như băng, hắn như vậy, cũng là quan tâm nàng?
A! Nàng cười nhạo chính mình một tiếng. Thật không khỏi quá tự mình đa tình đi?
Trừ bỏ cái mã là “thê tử” của hắn ra, nàng không hề nhận thấy được hắn đối với mình có tình cảm nào khác hết.
∞∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞∞∞
Trở lại trong phòng, Mộc La Toa cho hai nha hoàn lui đi, bước vào sau tấm bình phong, cởi ra toàn bộ xiêm y, mái tóc dài buông xõa sau lưng, rối tung đằng sau gáy.
Bóng dáng thướt tha, mềm mại ánh lên trên bức bình phong như ẩn như hiện, mỗi động tác giơ chân, nhấc tay đều lơ đãng bày ra phong thái gợi cảm, mị hoặc, mê người vô cùng.
Thân hình yêu kiều xinh đẹp khiến cho Giang Nhược Viễn đang bưng một chén canh gừng tiến gần liền trở nên bất động. Dục vọng quen thuộc nhanh chóng từ dưới bụng bốc lên, hắn chậm rãi đặt chiếc mặt nạ lên bàn, bước tới sau bình phong.
(Momo: Từ giờ ta có thể hiểu hành động bỏ mặt nạ này của Viễn ca là gì ah….Hớ hớ, là sắp làm chuyện ba chấm đấy*che miệng cười gian trá*)
Khi tấm lưng trần trắng nõn từng tấc từng tấc hiện lên trong ánh mắt hắn, đồng mâu phút chốc bắn ra hỏa diễm không ngừng.
Một bàn tay to thô ráp lại mang chút lo lắng đặt lên vai nàng khiến Mộc La Toa kinh hãi, kích động quay đầu lại, đến lúc nhìn thấy Giang Nhược Viễn xuất hiện thì lại càng giật mình hơn.
“Chàng…” Dưới ánh nhìn nóng cháy của hắn, nàng mới phát hiện mình đang trắng trợn không mặc gì, vội vàng vươn tay kéo lấy chiếc áo lông xanh biếc che ở trước ngực và hai chân.
Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn bây giờ cuồng dã vô cùng, ánh mắt nhiệt tình khiến nàng cảm thấy có chút run sợ, hoàn toàn không có chút gì âm trầm lạnh lùng như khi nãy nữa.
Bàn tay to đặt trên vai nàng, thong thả vuốt ve dọc xuống dưới, khiêu khích không ngừng, trong không khí phát ra hương vị ái muội mà phiến tình, tản ra xung quanh. Trong mắt hắn như có tình ý nhẹ nhàng, động tác trở nên ôn nhu hơn, an ủi tâm hồn vừa bị thương tổn của thê tử mình.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động của hắn đều giống nhau, phảng phất như mang trong mình ma lực khiến cho suy nghĩ của nàng chỉ còn có thể tùy ý cho người ta dẫn dắt.
Giang Nhược Viễn không hề quên mục đích hắn tới nơi này, liền đem canh gừng đưa đến trước mặt, để nàng từng ngụm từng ngụm uống vào, rồi mới đem bát đặt ở một bên.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên cánh môi hồng nộn, cái lưỡi linh hoạt khôn khéo tiến vào, nhấm nháp hương vị ngọt ngào bên trong miệng nàng. Cang gừng có chút nồng, chút cay, hòa trộn vào nhau khiến hắn quyến luyến không rời, chỉ muốn nhấm nháp, hưởng thụ từng chút một.
“Ưm…” Dưới nụ hôn nhiệt tình và mãnh liệt của hắn, cả người Mộc La Toa hư nhuyễn vô lực dựa vào lồng ngực chồng, tấm vải dệt dùng để che lấp cũng không hề tự giác mà rơi xuống.
Hai bàn tay to của Giang Nhược Viễn lập tức vuốt ve trên tấm lưng mềm nhẵn của nàng, từ trên xuống dưới, tới lui thăm dò, sờ soạng.
Bờ môi không ngừng quấn lấy nàng tàn sát bừa bãi, một bàn tay to bắt đầu không an phận đi đến trước ngực, phủ lên bộ ngực sữa nõn nà, không ngừng xoa bóp, nhu nắn.
“A…” Bàn tay của hắn ở trên ngực nàng tạo ra khoái cảm khó nhịn, thổi quét hoàn toàn lí trí của Mộc La Toa, thân thể nóng hừng hực càng trở nên phiếm hồng.
Phản ứng của nàng trong mắt của Giang Nhược Viễn liền trở thành mồi lửa, kích thích dục vọng của hắn, nam tính dưới thân gần như không tài nào gắng gượng chịu đựng được nữa.
Bàn tay thô dày từ bộ ngực đi xuống vùng cấm địa thần bí đã sớm ẩm ướt giữa hai chân nàng, phát hiện nàng đã bì hắn chuẩn bị tốt, hắn gợi lên một nụ cười tà nịnh, cởi bỏ quần áo chính mình, hướng về phía trước động thân, tiến vào sâu trong chỗ mềm mại của nàng…
“A…a…” Hai người ái ân luôn luôn là như vậy, sự ăn nhịp với nhau nháy mắt khiến khoái cảm tăng cao, làm Mộc La Toa kìm lòng không được rên rỉ thành lời.
Càng làm cho nàng mất hồn hơn, hai người cứ thế đứng mà ân ái, hai tay của nàng vòng qua cổ hắn, thân mình chặt chẽ dính sát với nhau.
Hai tay của hắn nâng lên cái mông mềm mại tròn tròn của nàng, để đùi ngọc vòng qua eo hắn, tiến vào nàng sâu hơn rồi tựa cả người lên tường để chống đỡ thể trọng của hai người.
“A…a…” Dưới sự nhiệt tình nóng bỏng, cường kiện hữu lực của hắn, nàng chỉ có thể say mê đi theo, thậm chí là vui thích đến lúc toàn thân co rút, hai chân vòng quanh eo hắn càng siết chặt hơn, miễn cho bị người này vì mải mê luật động mà đánh ngã mình.
Giang Nhược Viễn lúc thì vội vàng tiến lên, khi lại thong thả di động, say mê hưởng thụ khoái cảm khi hai người kết hợp làm một.
Mộc La Toa ngẩng đầu, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh đã rối loạn, rên rỉ kêu tên hắn.
“A…Nhược Viễn…a” Loại làm tình phải leo lên người đối phương như thế này, cuồng dã lại khó mà tưởng tượng ra khiến cao trào của nàng tiến tới vừa vội lại mau, từng đợt từng đợt như không hề chấm dứt ùa tới, nàng chỉ còn cách thúc giục hắn nhanh chóng giải thoát cho mình.
“La Toa…Toa Toa…” Nhìn biểu tình khi hoan ái của nàng như biến thành một người hoàn toàn khác, trái tim vốn đã chết lặng của hắn tràn ngập nhu tình.
“Hôn ta…” Hắn ra lệnh.
Nàng thuận theo cúi đầu áp vào bờ môi hắn, thân thể hai người cùng một chỗ chặt chẽ dây dưa, lời lẽ cùng quấn vào nhau, hắn thỏa mãn hưởng thụ cảm giác vô cùng thân thiết này.
Khi hai người cùng lên đến đỉnh, hắn mãnh liệt co rúm, tiến vào, trong cao trào cuồng nhiệt mà phóng thích dục vọng nóng bỏng của mình……
Kích tình qua đi, Mộc La Toa hoàn toàn xụi lơ trên người hắn, cúi mặt vùi vào trong cổ của chồng.
Hắn cũng đem mặt chôn vào dưới gáy nàng, ôm chặt lấy thê tử, tham luyến hơi thở thuộc về nàng mà hồn nhiên không hề nhận biết, chính mình đã dần dần luyến tiếc cảm giác ôm ấp thân hình mềm mại này trong lòng, cũng không hề phát giác ra tình cảm của hắn với nàng vẫn đang từng giọt từng giọt tích lại…
“Nhược Viễn…” Mộc La Toa khẽ kêu tên hắn, giọng điệu tràn ngập sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Nàng thật sự không hề ngờ đến, vừa rồi ở trong hoa viên, vì mình nhắc tới vợ trước khiến hắn phiền lòng tức giận, vậy mà sau đó hắn vẫn đến tìm nàng.
Nghe thấy thanh âm của nàng, Giang Nhược Viễn cứng ngắc ngẩng đầu lên, buông lỏng thân thể mềm mại đó rồi mới cầm lấy quần áo của mình mặc chỉnh tề lại.
“Ta đã quên nói cho nàng, mới vừa rồi người nàng gặp qua chính là nữ nhi của ta, ta hy vọng sau này nàng có thể thay ta chiếu cố nó thật tốt, làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
Mộc La Toa không dám tin mở to mắt nhìn hắn, khuôn mặt trước mắt nàng trong khoảnh khắc trở nên lạnh lùng xa cách, lòng của nàng cảm thấy rét lạnh từng cơn. Ngữ khí của hắn giống như thể nàng đứng ở chỗ này chỉ bởi vì nữ nhi của hắn, vậy còn nàng, nàng ở đâu trong lòng hắn đây?
Nàng lãnh tâm khảm lý, nhặt quần áo dưới đất phủ lên thân mình.
“Thiếp đã từng hỏi chàng, vì sao muốn cùng nhau thành thân? Là vì Tiểu Trúc sao?” Trực giác phụ nữ làm cho nàng không khỏi nghĩ ngợi rằng, nguyên nhân hắn cưới mình là vì con gái.
Hắn lảng tránh đôi mắt đen ngập mờ hơi nước của nàng, không thừa nhận cũng không phủ nhận gì hết.
Hành động của hắn đã thừa nhận rằng mọi suy đoán của nàng đều đúng, Mộc La Toa đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, cho dù có được thêm bao nhiêu áo bông phủ lên cũng vẫn như thế, bởi vì lạnh…là ở trong lòng của nàng.
Nàng không tiếp tục hỏi nữa là vì cảm thấy hết thảy đều đã không còn quan trọng, nàng chỉ là một người phụ nữ bị hắn lợi dụng, một người có thể hỗ trợ hắn chiếu cố, chăm sóc nữ nhi, lại có thể giúp hắn làm ấm giường mà thôi.
Nàng thật sự không muốn nghĩ bản thân mình đê tiện như vậy, nhưng hắn lại khiến cho nàng không thể không cho rằng như thế, thực quá bi ai a!
Nhìn thấy Mộc La Toa đờ đẫn cầm từng món đồ mặc trở lại người, rồi lại giống như u hồn lướt qua mặt hắn đi như cơn gió, tâm của hắn bỗng cảm thấy rất đau, nỗi chua xót cứ từng tầng từng tầng dâng lên trong lòng.
Hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ đã vươn cánh tay dài ra, vô thức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng dùng bộ dáng thất hồn lạc phách ấy rời khỏi mình.
“Đừng đụng vào tôi!” Tay hắn chỉ vừa chạm đến, cảm xúc của nàng đột nhiên không thể khống chết được, giãy dụa muốn hắn buông. Nàng không có cách nào chịu được sự đụng chạm của hắn, bởi vì nàng bất quá chỉ là công cụ cho người này phát tiết mà thôi.
“La Toa!” Giang Nhược Viễn gọi tên nàng, giọng nói mang theo khinh xích, nhíu mày một chút, ánh mắt lại lần nữa dần trở nên tối tăm. Hắn cứ ngỡ nàng sẽ mềm mại trở lại trong lòng hắn, không nghĩ tới nàng lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Tôi vốn nghĩ anh cưới tôi là vì đối với nhau có chút yêu thích, thì ra vốn dĩ chỉ có mình tôi đa tình, anh chẳng qua chỉ coi tôi như một người hầu đến thay anh chăm sóc cho con gái, thay anh làm ấm giường, trở thành công cụ cho anh phát tiết dục vọng!”
Hắn lúc nào cũng tỏ ra thái độ không quan tâm, hờ hững với mọi thứ làm nàng giận dữ, lôi hết mọi ủy khuất khổ sở trong lòng ra mà bộc bạch, giọng nói tràn ngập oán hận và tủi thân.
Ngữ khí hạ thấp bản thân của nàng như thế làm Giang Nhược Viễn vừa kinh ngạc vừa tức giận không thôi. “Không cần tự nói mình như vậy, ta chưa từng đem nàng trở thành kẻ để phát tiết hay làm bảo mẫu hết.”
“Vậy ý của anh như thế, tức là anh cưới tôi, vì thích tôi sao?” Mộc La Toa ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toát ra hi vọng.
Lời của nàng làm hắn không được tự nhiên, bối rối vô cùng. Dung nhan kiều diễm xinh đẹp kia chính là thứ đã xuất hiện trong lòng hắn vô số lần, nhiều đến nỗi hắn gần như đã quên đi sự tồn tại của Minh Tuyết.
Nghĩ đến Minh Tuyết, khuôn mặt thanh lệ tú nhã nhất thời lại hiện lên trong đầu, hắn cảm thấy cực kì phiền muộn, những lời nói vô tâm đả thương người khác cứ thế từ trong miệng phun ra.
“Ta không có khả năng phản bội lại Minh Tuyết, người ta thích vĩnh viễn chỉ có nàng, thê tử đã sớm qua đời ngày trước thôi.”
Biểu tình đau thương trên gương mặt hắn khiến Mộc La Toa đau nhói trong lòng, chính tai nghe thấy hắn nhắc đến người vợ đã mất của mình, hơn nữa lại ở trong tình trạng này, nàng cảm thấy vô cùng đau xót.
“Chàng thật sự yêu cô ấy sao?”
Hắn cả kinh trong lòng, bất chợt phát hiện ra bóng dáng cùng khuôn mặt của Minh Tuyết đã dần dần phai nhạt, biến ảo đi trong lòng mình, phảng phất như chỉ còn trong tưởng niệm……
Không! Hắn đột nhiên bừng tỉnh. Hắn làm sao có thể quên đi người con gái đã từng một lòng yêu thương hắn như thế cơ chứ?
Minh Tuyết, người con gái đã từng yêu hắn thật lòng. Minh Tuyết, thê tử mà hắn đã danh chính ngôn thuận cưới về! Hắn không thể để La Toa dễ dàng chiếm đi vị trí vốn dĩ chỉ thuộc về Minh Tuyết, chiếm cứ lấy lòng hắn được.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập những cảm xúc phức tạp, bị sự truy vấn của nàng chọc giận, thế là lời nói thốt ra càng thêm tuyệt tình. “Phải, ta thật yêu nàng ấy, ta thật sự rất yêu nàng ấy!”. Hắn gầm nhẹ, giống như đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Nghe được chính miệng hắn thừa nhận yêu thương một người con gái khác, Mộc La Toa dường như có thể nghe thấy được cả thanh âm đáy lòng mình tan vỡ, cảm giác ê ẩm chua xót cũng từ dưới đó mà tỏa lên…vô cùng khổ sở.
“Nếu đã như thế, chàng có thể hay không vừa yêu nàng, cũng có thể yêu thích ta?” Nàng cố lấy dũng khí cất lên câu hỏi từ tận đáy lòng mình, giờ đã gửi thân cho hắn, như vậy có lẽ cũng nên cố gắng cải thiện mối quan hệ này.
Ít nhất, mối quan hệ này không thể mãi chìm trong trạng thái lạnh lẽo như băng được.
Giang Nhược Viễn thấy nàng cúi đầu, giọng điệu hạ thấp, trong lòng lại sinh ra cảm giác trìu mến yêu thương, nhưng nghĩ đến sự áy náy cùng trách nhiệm đối với Minh Tuyết, những lời nói an ủi vốn định thốt ra đành nuốt lại trở về.
Hắn không thể cho nàng một đáp án như nàng mong muốn, nhưng cũng không muốn đả thương đến người con gái này.
Thế nhưng Mộc La Toa không hề biết hắn giờ này đang nghĩ cái gì, thấy sự lăng im của chồng thì cho rằng hắn không có khả năng thích, thậm chí không thể yêu nàng.
Nghĩ vậy, nước mắt của nàng chỉ chực trào ra, nhưng nàng cố gắng quật cường nén lại, không muốn biểu lộ ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt hắn.
Giang Nhược Viễn muốn vươn tay ra dỗ dành an ủi nàng, nhưng bàn tay vừa nâng lên thì nháy mắt đã khôi phục lí trí, hắn nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, quyết định rời đi, miễn cho hai người tiếp tục cãi nhau xung đột nữa.
“Ngược Viễn–”
Nàng quát to, nhưng thấy bước chân hắn không hề dừng lại, bàn tay vươn ra giữa không trung suy sụp hạ xuống.
Hắn vừa rời đi thì nước mắt của nàng giống như mưa không ngừng rơi xuống, bóng dáng tuyệt tình quay bước khiến cảm xúc trong nàng hoàn toàn như đê vỡ, ào ạt tuôn chảy.
Nam nhân này, trong lòng đã có người con gái khác, mà tại sao nàng lại cứ cố chấp muốn tranh đoạt tình yêu từ hắn chứ?
Hai người bọn họ đều không hề có tình yêu làm cơ sở, chỉ vì cần thiết mà kết hợp với nhau, trên tay nàng bây giờ một chút lợi thế cũng không có, quyền chủ đạo đều nằm trong tay hắn.
Nếu đã biết được quyết định vô tình từ hắn, vậy thì nàng sẽ không bao giờ đối với hắn thật lòng thật dạ nữa, bằng không người bị thương vĩnh viễn chỉ là mình.
Nàng quyết định nên chiếu cố cho con gái của hắn thật tốt thì hơn, chỉ vì trách nhiệm của mình, còn những thứ khác, nàng từ nay sẽ không còn si tâm vọng tưởng đến nữa, chỉ cần như thế sẽ không thêm một lần vì tình yêu mà khốn khổ đau lòng.
∞∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞∞∞
Momo: Oh, đại nạn, hự hự. Đã trốn rồi mà vẫn phải làm cái chương H này, hự hự. Lần này không set pass nữa~~~
Trong bản convert chia chương rất kỳ cục, vì thế bạn Momo mạn phép chia theo ý mình, cắt theo đúng trình tự để đảm bảo chất lượng và số lượng của từng chương. Hi vọng mọi người thông cảm nhé^^~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook