Tiêu Tương Thủy Sắc
-
Chương 56: Cưng chiều
Trong phòng bên cạnh Vĩnh Hoài cung, Bạch Tang Vận nằm trên giường mềm, ngoại trừ ở bên tụi nhỏ, việc hắn làm duy nhất giết thời gian chính là đọc sách, cũng may tàng thư trong cung rất nhiều.
“Chủ tử, Ngũ đại nhân tới.” Một cung nhân tiến vào thông báo.
“Mau để hắn tiến vào.” Buông sách, Bạch Tang Vận ngồi dậy, nhìn thấy người tới, Bạch Tang Vận rót chén trà nóng cho đối phương, “Hôm nay trời mưa ngươi sao lại tiến cung?” Mùa đông của Huệ Diệu một khi trời mưa thì lạnh vô cùng, vì thế mấy ngày nay hắn đều làm tổ trong phòng.
“Hoài Uyên hôm nay tiến cung, ta muốn đến xem đại ca.” Từ sau khi hồi cung Ngũ Mặc ở cùng một chỗ với Lưu Hoài Uyên khí sắc so với ở lúc biên quan tốt hơn nhiều, da dẻ cũng trắng hơn một chút.
Bỏ thêm một chút than củi, Bạch Tang Vận nói: “Cũng tốt, giữa trưa cùng Hoài Uyên lưu lại ăn cơm đi, Hãn Triệt hai ngày nay mọc răng, có chút phát sốt, ngươi xem thử giúp nó.”
“Ta vừa rồi đã qua xem, kê thuốc, đại ca yên tâm, ta đã hỏi ma ma có kinh nghiệm, các nàng nói tình huống này rất bình thường, răng mọc ra sẽ không có chuyện gì.” Nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa kia, Ngũ Mặc có thể hiểu được đại ca vì sao liều mạng cũng muốn sinh hạ đứa nhỏ.
Huynh đệ hai người trò chuyện trong phòng, từ sau khi hồi kinh ngoại trừ lên triều cùng với tiến cung nghị sự ra, Lưu Hoài Uyên cơ hồ đều ở trong phủ, cho dù là khi Ngũ Mặc bận rộn trong cung, Lưu Hoài Uyên cũng chỉ tới chỗ bộ hạ của mình uống chút rượu. Ngũ Mặc không nghĩ tới cuộc sống của Lưu Hoài Uyên ở kinh thành đơn giản như thế, cũng cảm nhận được Lưu Hoài Uyên đối với hắn bất đồng, Ngũ Mặc lòng dần yên ổn cả người nhìn qua lại là so với lúc ở biên quan còn dễ nhìn hơn, cũng không biết Lưu Hoài Uyên bắt đầu ngày ngày lo lắng.
………
“Phụ hoàng, người để cho ta ôm Tích Tứ một cái.” Lưu Hoài Uyên muốn đoạt lấy người từ trên tay phụ thân, lại bị Lưu Tuyên lách qua. Lưu Tuyên ra sức lắc đầu, chết sống không đưa đứa nhỏ cho Lưu Hoài Uyên, miệng vẫn la hét, “Tứ nhi… Gia gia ôm.” Từ sau khi Lưu Tích Tứ lộ ra nụ cười đầu tiên của bé, thì càng thêm trở thành bảo bối trong lòng mọi người.
“Phụ hoàng… Người cũng đã ôm nó cả ngày!” Lưu Hoài Uyên bất mãn hô, thất bại nhìn chất tử bị phụ hoàng ôm không chịu thả. Trên mặt mặc dù buồn bực, nhưng Lưu Hoài Uyên cũng âm thầm cao hứng, hoàng huynh cuối cùng cũng tha thứ cho phụ hoàng, xem sủng ái của của phụ hoàng đối với mấy tôn tử, hắn biết phụ hoàng chung quy sẽ có một ngày khôi phục.
“Tứ nhi… Tứ nhi… Cười…” Lưu Tuyên ôm cháu út, vẻ mặt vui sướng, đùa với Tích Tứ muốn bé lại cười cười với mình. Lưu Tích Tứ tựa như có thể nghe hiểu, níu chặt râu gia gia, mang theo vài phần ý tứ làm nũng nở nụ cười, nụ cười này, khiến cho Lưu Tuyên hận không thể móc tim của mình ra. Cũng làm cho Lưu Hoài Uyên nhìn có chút ghen tị, hắn cũng rất muốn ôm mà.
“Phụ hoàng, người nghỉ một lúc đi, dùng bữa một hồi người lại ôm.” Thân là phụ hoàng của đứa nhỏ, Lưu Hoài Diệp quang minh chính đại ôm đứa nhỏ từ trên tay phụ thân. Lưu Tuyên bất mãn tái mặt, nhưng không cách nào lại đoạt đứa nhỏ. Quay đầu lại nhìn nhìn Vận Tranh cùng Vận Vanh còn đang ngủ, Lưu Tuyên ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm hai tôn tử, khi nào thì mới có thể tỉnh đây. Bạch Hãn Triệt đã một tuổi học đi ở gian ngoài, nhưng Lưu Tuyên cũng là kỳ quái, đối với Bạch Hãn Triệt lại là chưa bao giờ ôm, tựa như hiểu được kia không phải là tôn tử của mình.
Lưu Hoài Diệp ôm tam tử, nhỏ giọng đùa: “Tích Tứ, cười một cái, Tích Tứ của phụ hoàng.” Lưu Hoài Diệp đầu này vừa mới nói xong, Lưu Tích Tứ đầu kia lại là cười “khanh khách”, còn cầm lấy tay phụ hoàng đặt ở trên mặt bé “a a” cắn, lúc này đây, ba đại nam nhân trong phòng càng cảm giác tim cũng hóa.
“Hoàng huynh, ngươi cho ta ôm Tích Tứ hồi phủ mấy ngày đi.” Lưu Hoài Uyên đi theo phía sau Lưu Hoài Diệp, vừa bảo Lưu Tích Tứ cười cười với mình, vừa khẩn cầu.
“Ngươi cho rằng trẫm có thể đáp ứng sao?” Nhìn cũng không nhìn Lưu Hoài Uyên, Lưu Hoài Diệp trực tiếp ôm đứa nhỏ đi tìm cha bé. Lưu Hoài Uyên ai thán một tiếng, vẫn là Tích Tứ giống Tang Vận nhất chọc người yêu thương.
Nhìn thấy ba người tiến vào, Bạch Tang Vận nói: “Hoài Uyên, có phải Tích Tứ tiểu lên người ngươi hay không.” Xem vẻ mặt hắn ấm ức thế kia.
“Tang Vận, ngươi cho Tích Tứ đến chỗ ta mấy ngày đi, phụ hoàng cùng hoàng huynh mỗi ngày chiếm lấy nó, ta đây làm thúc thúc ôm cũng ôm không được.” Nghe tiếng cười “khanh khách” của đứa nhỏ, Lưu Hoài Uyên sáp mặt lên, “Tích Tứ, ta là hoàng thúc, cười cười với hoàng thúc.”
“Việc này ngươi tìm Tang Vận cũng vô dụng.” Lưu Hoài Diệp một bộ giọng điệu không thể thương lượng. Lưu Tuyên lại là hô: “Không được… Tích Tứ… Gia gia ôm…” Lần này, Lưu Hoài Uyên lại không nói gì. Nhìn thấy bộ dáng Lưu Hoài Uyên, trong mắt Ngũ Mặc chớp động mấy cái. Bạch Tang Vận chú ý tới, hắn nói: “Hoài Uyên, ngươi thích trẻ con như thế à.”
Lưu Hoài Uyên nghe tiếng quay đầu lại nói: “Không phải thích trẻ con, là Tích Tứ rất đáng yêu. Tiểu gia hỏa này cũng không biết tính tình giống ai, biết ai thương nó, cười lên làm cho ngươi hận không thể ngay cả tim cũng đào ra cho nó, ta chính là muốn ôm Tích Tứ.” Lời này Lưu Hoài Uyên tuy là nói với Bạch Tang Vận, nhưng cũng là nói cho tình nhân, hắn không cần đứa nhỏ.
“Phì…” Trong miệng Lưu Tích Tứ phun ra nước dãi, “nha nha” nhìn phụ thân. Bạch Tang Vận đưa tay ôm đứa nhỏ qua, “Các ngươi như thế, Tích Tứ ngày nào đó sẽ bị làm hư.” Tiểu gia hỏa này từ từ lớn lên, thân thể cũng không còn yếu ớt giống như khi vừa sinh ra, ngũ quan nẩy nở, nhưng cũng làm cho mấy người kia càng lúc càng buông không ra.
“Đại ca…” Ngũ Mặc lại ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng lau nước dãi bên miệng đứa nhỏ, Ngũ Mặc cẩn thận sờ mặt đứa nhỏ, “Đại ca, Tích Tứ trưởng thành nhất định là công tử đẹp mắt nhất trong kinh thành.”
“Nha a…” Lưu Tích Tứ nắm lấy một ngón tay Ngũ Mặc, đung đưa qua lại, bé tỉnh ngủ thỏa thích hưởng thụ thương yêu của người thân.
“Đấy là đương nhiên, con trẫm, sao lại không dễ nhìn.” Lưu Hoài Diệp xoay người, nhìn con yêu của mình, cảm giác làm cha thật sự là rất tốt, cảm kích kéo Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp nói trong lòng: May mắn lúc trước người này kiên trì chịu đựng, nếu không, hôm nay hắn đâu ra đứa con đáng yêu như thế.
“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt vừa mới vào vừa thấy trong phòng nhiều người như vậy, sợ tới mức sắp khóc lên. Bạch Tang Vận đứng dậy tiến lên bế bé, “Triệt nhi, đến, uống nước.” Cho Bạch Hãn Triệt uống một chén nước, Bạch Tang Vận vỗ nhẹ dưỡng tử ghé vào đầu vai hắn. Nếu so sánh, phần lớn tinh lực của hắn nhưng đều là dành trên người Hãn Triệt, trong cung này ngoại trừ hắn ra, cũng không ai lại thương yêu đứa nhỏ này.
“Tang Vận, ngươi đừng luôn ôm nó, cẩn thận mệt.” Đối với đứa nhỏ nhát gan sợ người lạ này, Lưu Hoài Diệp là thế nào cũng thích không nổi.
“Triệt nhi lại không nặng.” Đi đến ngồi xuống giường mềm, Bạch Tang Vận trấn an Bạch Hãn Triệt đang sợ hãi, bón bé ăn điểm tâm, “Triệt nhi đi được thế nào?” hỏi hướng cung nữ hầu hạ.
“Bẩm quốc công, đại điện hạ đi được rất vững, mặc dù còn cần người đỡ, có thể buông ra trong chốc lát.” Cung nữ nhỏ giọng đáp lại.
“Thật tốt, Triệt nhi biết đi rồi.” Ôm người chôn ở trong lòng mình, Bạch Tang Vận nhẹ nhàng dỗ, “Triệt nhi hôm nay có ngã không?” Hắn vì trời lạnh mà bị Lưu Hoài Diệp cấm túc, không có cách nào tự mình dạy con đi.
“Phụ thân… Triệt nhi ngoan…” Ngẩng đầu, cẩn thận cười cười với Bạch Tang Vận, Bạch Hãn Triệt nắm chặt tay phụ thân, mọi người nơi này làm cho bé sợ hãi, ngoại trừ phụ thân… còn có đệ đệ.
“Triệt nhi đương nhiên ngoan.” Bạch Tang Vận vỗ dưỡng tử vẫn đang sợ hãi, thấy tiểu nhi tử ngủ, hắn nói: “Triệt nhi có muốn ngủ một hồi với đệ đệ hay không?” Đi lâu như vậy, hẳn là mệt rồi.
“Vâng ạ.” Quay đầu lại nhìn đệ đệ ngủ trong lòng nhị thúc, Bạch Hãn Triệt mới lộ ra một nụ cười vui vẻ, trên người đệ đệ thơm quá.
………
Nhìn hai đứa nhỏ ngủ trên giường, Bạch Tang Vận hướng phía sau tựa vào người Lưu Hoài Diệp. “Hoài Diệp, vẫn là không được sao?” Vốn tưởng Hoài Diệp có cốt nhục của mình, có thể đối xử với đứa nhỏ này tốt hơn chút, nhưng hiện tại xem ra, mình sợ là đã yên tâm quá sớm.
“Tang Vận, ngươi muốn an trí Hãn Triệt thế nào ta cũng không phản đối, ngoại trừ không thể giống như đối với Tích Tứ bọn nó ra, những chuyện khác ta đều sẽ đáp ứng ngươi.” Bạch Hãn Triệt tuy là dưỡng tử của Tang Vận, nhưng hắn chính là yêu không nổi, một là đứa nhỏ này đại biểu một đoạn quá khứ cực kỳ sỉ nhục của hắn, hai là đứa nhỏ này không có huyết mạch của Tang Vận, ngoại trừ con của Tang Vận, những người khác hắn cũng sẽ không để trong lòng, huống chi là Bạch Hãn Triệt.
“Tang Vận, ngươi chớ trách hoàng huynh, ngươi cũng biết thân thế của Hãn Triệt, trên đời này có thể làm cho hoàng huynh yêu thương đến tâm khảm cũng chỉ có con của Tang Vận ngươi.” Lưu Hoài Uyên sợ Bạch Tang Vận trách hoàng huynh, vội nói tốt cho Lưu Hoài Diệp.
“Ta biết, chỉ là sợ cứ tiếp tục như vậy Hãn Triệt sẽ càng ngày càng nhát gan, nó sau này biết làm sao bây giờ.” Ở trong mắt hắn, Bạch Hãn Triệt chính là cốt nhục của hắn, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, nhất là hai nam nhân kia.
“Đại ca, nếu không đưa Hãn Triệt đến chỗ ta đi.” Ngũ Mặc nghĩ nghĩ nói.
Bạch Tang Vận cũng lắc đầu, “Không cần, Hãn Triệt ta vẫn là mang theo người, nó đã hiểu chuyện rồi, ta không muốn nó còn nhỏ tuổi đã cho rằng ta làm cha đây không muốn nó.” Trẻ con càng dễ thay đổi cảm xúc hơn người lớn, huống chi là Hãn Triệt.
“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp chứa mấy phần áy náy.
Cầm tay Lưu Hoài Diệp đang đặt trên vai hắn, Bạch Tang Vận nói: “Ta biết, Hoài Diệp, ta không giận ngươi, ngươi chịu để cho nó tiến cung cùng nhau lớn lên với Vận Tranh chúng nó, ta đã rất hài lòng.” Dù sao nam nhân này là hoàng thượng, là thiên tử không cách nào dễ dàng tha thứ phản bội nhất.
………
“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt từng bước một đi hướng nam tử đằng trước đang vươn hai cánh tay ra với mình, thảm nhung thật dày trên đất để cho bé sẽ không bị ngã đau.
“A…” Ôm người nhào vào trong ngực, Bạch Tang Vận cười hôn bé một cái, “Hãn Triệt thật giỏi, lại đi một lần nữa.” Đỡ đứa nhỏ, Bạch Tang Vận lại ngồi đối diện. Từ sau ngày đó, hắn sai người trải thảm nhung bên trong thư phòng của mình, hắn tự mình dạy Hãn Triệt đi. Có lẽ là không còn sợ bên cạnh mình, Bạch Hãn Triệt mấy ngày nay đi được rất nhanh, không cần người đỡ có thể đi một đoạn.
Bạch Hãn Triệt vươn tay nhỏ bé, chậm rãi đi hướng phụ thân, đi được một nửa bé ngã sấp xuống, nụ cười mang theo vài phần nhát gan lại vẫn chưa biến mất, từ mặt đất bò dậy, bé lại chậm rãi đi tới.
“Phụ thân…” Vào trong lòng phụ thân, Bạch Hãn Triệt mới xem như yên tâm cười, ngẩng đầu, lại bị người đột nhiên xuất hiện trong phòng dọa sợ.
Bạch Tang Vận quay đầu lại, nhìn thấy người đột nhiên tiến vào, hắn bế Bạch Hãn Triệt lên: “… Phụ hoàng…” Lưu Tuyên đứng ở phía sau hắn, trong lòng ôm thái tử Vận Tranh.
“Chủ tử, Ngũ đại nhân tới.” Một cung nhân tiến vào thông báo.
“Mau để hắn tiến vào.” Buông sách, Bạch Tang Vận ngồi dậy, nhìn thấy người tới, Bạch Tang Vận rót chén trà nóng cho đối phương, “Hôm nay trời mưa ngươi sao lại tiến cung?” Mùa đông của Huệ Diệu một khi trời mưa thì lạnh vô cùng, vì thế mấy ngày nay hắn đều làm tổ trong phòng.
“Hoài Uyên hôm nay tiến cung, ta muốn đến xem đại ca.” Từ sau khi hồi cung Ngũ Mặc ở cùng một chỗ với Lưu Hoài Uyên khí sắc so với ở lúc biên quan tốt hơn nhiều, da dẻ cũng trắng hơn một chút.
Bỏ thêm một chút than củi, Bạch Tang Vận nói: “Cũng tốt, giữa trưa cùng Hoài Uyên lưu lại ăn cơm đi, Hãn Triệt hai ngày nay mọc răng, có chút phát sốt, ngươi xem thử giúp nó.”
“Ta vừa rồi đã qua xem, kê thuốc, đại ca yên tâm, ta đã hỏi ma ma có kinh nghiệm, các nàng nói tình huống này rất bình thường, răng mọc ra sẽ không có chuyện gì.” Nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa kia, Ngũ Mặc có thể hiểu được đại ca vì sao liều mạng cũng muốn sinh hạ đứa nhỏ.
Huynh đệ hai người trò chuyện trong phòng, từ sau khi hồi kinh ngoại trừ lên triều cùng với tiến cung nghị sự ra, Lưu Hoài Uyên cơ hồ đều ở trong phủ, cho dù là khi Ngũ Mặc bận rộn trong cung, Lưu Hoài Uyên cũng chỉ tới chỗ bộ hạ của mình uống chút rượu. Ngũ Mặc không nghĩ tới cuộc sống của Lưu Hoài Uyên ở kinh thành đơn giản như thế, cũng cảm nhận được Lưu Hoài Uyên đối với hắn bất đồng, Ngũ Mặc lòng dần yên ổn cả người nhìn qua lại là so với lúc ở biên quan còn dễ nhìn hơn, cũng không biết Lưu Hoài Uyên bắt đầu ngày ngày lo lắng.
………
“Phụ hoàng, người để cho ta ôm Tích Tứ một cái.” Lưu Hoài Uyên muốn đoạt lấy người từ trên tay phụ thân, lại bị Lưu Tuyên lách qua. Lưu Tuyên ra sức lắc đầu, chết sống không đưa đứa nhỏ cho Lưu Hoài Uyên, miệng vẫn la hét, “Tứ nhi… Gia gia ôm.” Từ sau khi Lưu Tích Tứ lộ ra nụ cười đầu tiên của bé, thì càng thêm trở thành bảo bối trong lòng mọi người.
“Phụ hoàng… Người cũng đã ôm nó cả ngày!” Lưu Hoài Uyên bất mãn hô, thất bại nhìn chất tử bị phụ hoàng ôm không chịu thả. Trên mặt mặc dù buồn bực, nhưng Lưu Hoài Uyên cũng âm thầm cao hứng, hoàng huynh cuối cùng cũng tha thứ cho phụ hoàng, xem sủng ái của của phụ hoàng đối với mấy tôn tử, hắn biết phụ hoàng chung quy sẽ có một ngày khôi phục.
“Tứ nhi… Tứ nhi… Cười…” Lưu Tuyên ôm cháu út, vẻ mặt vui sướng, đùa với Tích Tứ muốn bé lại cười cười với mình. Lưu Tích Tứ tựa như có thể nghe hiểu, níu chặt râu gia gia, mang theo vài phần ý tứ làm nũng nở nụ cười, nụ cười này, khiến cho Lưu Tuyên hận không thể móc tim của mình ra. Cũng làm cho Lưu Hoài Uyên nhìn có chút ghen tị, hắn cũng rất muốn ôm mà.
“Phụ hoàng, người nghỉ một lúc đi, dùng bữa một hồi người lại ôm.” Thân là phụ hoàng của đứa nhỏ, Lưu Hoài Diệp quang minh chính đại ôm đứa nhỏ từ trên tay phụ thân. Lưu Tuyên bất mãn tái mặt, nhưng không cách nào lại đoạt đứa nhỏ. Quay đầu lại nhìn nhìn Vận Tranh cùng Vận Vanh còn đang ngủ, Lưu Tuyên ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm hai tôn tử, khi nào thì mới có thể tỉnh đây. Bạch Hãn Triệt đã một tuổi học đi ở gian ngoài, nhưng Lưu Tuyên cũng là kỳ quái, đối với Bạch Hãn Triệt lại là chưa bao giờ ôm, tựa như hiểu được kia không phải là tôn tử của mình.
Lưu Hoài Diệp ôm tam tử, nhỏ giọng đùa: “Tích Tứ, cười một cái, Tích Tứ của phụ hoàng.” Lưu Hoài Diệp đầu này vừa mới nói xong, Lưu Tích Tứ đầu kia lại là cười “khanh khách”, còn cầm lấy tay phụ hoàng đặt ở trên mặt bé “a a” cắn, lúc này đây, ba đại nam nhân trong phòng càng cảm giác tim cũng hóa.
“Hoàng huynh, ngươi cho ta ôm Tích Tứ hồi phủ mấy ngày đi.” Lưu Hoài Uyên đi theo phía sau Lưu Hoài Diệp, vừa bảo Lưu Tích Tứ cười cười với mình, vừa khẩn cầu.
“Ngươi cho rằng trẫm có thể đáp ứng sao?” Nhìn cũng không nhìn Lưu Hoài Uyên, Lưu Hoài Diệp trực tiếp ôm đứa nhỏ đi tìm cha bé. Lưu Hoài Uyên ai thán một tiếng, vẫn là Tích Tứ giống Tang Vận nhất chọc người yêu thương.
Nhìn thấy ba người tiến vào, Bạch Tang Vận nói: “Hoài Uyên, có phải Tích Tứ tiểu lên người ngươi hay không.” Xem vẻ mặt hắn ấm ức thế kia.
“Tang Vận, ngươi cho Tích Tứ đến chỗ ta mấy ngày đi, phụ hoàng cùng hoàng huynh mỗi ngày chiếm lấy nó, ta đây làm thúc thúc ôm cũng ôm không được.” Nghe tiếng cười “khanh khách” của đứa nhỏ, Lưu Hoài Uyên sáp mặt lên, “Tích Tứ, ta là hoàng thúc, cười cười với hoàng thúc.”
“Việc này ngươi tìm Tang Vận cũng vô dụng.” Lưu Hoài Diệp một bộ giọng điệu không thể thương lượng. Lưu Tuyên lại là hô: “Không được… Tích Tứ… Gia gia ôm…” Lần này, Lưu Hoài Uyên lại không nói gì. Nhìn thấy bộ dáng Lưu Hoài Uyên, trong mắt Ngũ Mặc chớp động mấy cái. Bạch Tang Vận chú ý tới, hắn nói: “Hoài Uyên, ngươi thích trẻ con như thế à.”
Lưu Hoài Uyên nghe tiếng quay đầu lại nói: “Không phải thích trẻ con, là Tích Tứ rất đáng yêu. Tiểu gia hỏa này cũng không biết tính tình giống ai, biết ai thương nó, cười lên làm cho ngươi hận không thể ngay cả tim cũng đào ra cho nó, ta chính là muốn ôm Tích Tứ.” Lời này Lưu Hoài Uyên tuy là nói với Bạch Tang Vận, nhưng cũng là nói cho tình nhân, hắn không cần đứa nhỏ.
“Phì…” Trong miệng Lưu Tích Tứ phun ra nước dãi, “nha nha” nhìn phụ thân. Bạch Tang Vận đưa tay ôm đứa nhỏ qua, “Các ngươi như thế, Tích Tứ ngày nào đó sẽ bị làm hư.” Tiểu gia hỏa này từ từ lớn lên, thân thể cũng không còn yếu ớt giống như khi vừa sinh ra, ngũ quan nẩy nở, nhưng cũng làm cho mấy người kia càng lúc càng buông không ra.
“Đại ca…” Ngũ Mặc lại ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng lau nước dãi bên miệng đứa nhỏ, Ngũ Mặc cẩn thận sờ mặt đứa nhỏ, “Đại ca, Tích Tứ trưởng thành nhất định là công tử đẹp mắt nhất trong kinh thành.”
“Nha a…” Lưu Tích Tứ nắm lấy một ngón tay Ngũ Mặc, đung đưa qua lại, bé tỉnh ngủ thỏa thích hưởng thụ thương yêu của người thân.
“Đấy là đương nhiên, con trẫm, sao lại không dễ nhìn.” Lưu Hoài Diệp xoay người, nhìn con yêu của mình, cảm giác làm cha thật sự là rất tốt, cảm kích kéo Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp nói trong lòng: May mắn lúc trước người này kiên trì chịu đựng, nếu không, hôm nay hắn đâu ra đứa con đáng yêu như thế.
“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt vừa mới vào vừa thấy trong phòng nhiều người như vậy, sợ tới mức sắp khóc lên. Bạch Tang Vận đứng dậy tiến lên bế bé, “Triệt nhi, đến, uống nước.” Cho Bạch Hãn Triệt uống một chén nước, Bạch Tang Vận vỗ nhẹ dưỡng tử ghé vào đầu vai hắn. Nếu so sánh, phần lớn tinh lực của hắn nhưng đều là dành trên người Hãn Triệt, trong cung này ngoại trừ hắn ra, cũng không ai lại thương yêu đứa nhỏ này.
“Tang Vận, ngươi đừng luôn ôm nó, cẩn thận mệt.” Đối với đứa nhỏ nhát gan sợ người lạ này, Lưu Hoài Diệp là thế nào cũng thích không nổi.
“Triệt nhi lại không nặng.” Đi đến ngồi xuống giường mềm, Bạch Tang Vận trấn an Bạch Hãn Triệt đang sợ hãi, bón bé ăn điểm tâm, “Triệt nhi đi được thế nào?” hỏi hướng cung nữ hầu hạ.
“Bẩm quốc công, đại điện hạ đi được rất vững, mặc dù còn cần người đỡ, có thể buông ra trong chốc lát.” Cung nữ nhỏ giọng đáp lại.
“Thật tốt, Triệt nhi biết đi rồi.” Ôm người chôn ở trong lòng mình, Bạch Tang Vận nhẹ nhàng dỗ, “Triệt nhi hôm nay có ngã không?” Hắn vì trời lạnh mà bị Lưu Hoài Diệp cấm túc, không có cách nào tự mình dạy con đi.
“Phụ thân… Triệt nhi ngoan…” Ngẩng đầu, cẩn thận cười cười với Bạch Tang Vận, Bạch Hãn Triệt nắm chặt tay phụ thân, mọi người nơi này làm cho bé sợ hãi, ngoại trừ phụ thân… còn có đệ đệ.
“Triệt nhi đương nhiên ngoan.” Bạch Tang Vận vỗ dưỡng tử vẫn đang sợ hãi, thấy tiểu nhi tử ngủ, hắn nói: “Triệt nhi có muốn ngủ một hồi với đệ đệ hay không?” Đi lâu như vậy, hẳn là mệt rồi.
“Vâng ạ.” Quay đầu lại nhìn đệ đệ ngủ trong lòng nhị thúc, Bạch Hãn Triệt mới lộ ra một nụ cười vui vẻ, trên người đệ đệ thơm quá.
………
Nhìn hai đứa nhỏ ngủ trên giường, Bạch Tang Vận hướng phía sau tựa vào người Lưu Hoài Diệp. “Hoài Diệp, vẫn là không được sao?” Vốn tưởng Hoài Diệp có cốt nhục của mình, có thể đối xử với đứa nhỏ này tốt hơn chút, nhưng hiện tại xem ra, mình sợ là đã yên tâm quá sớm.
“Tang Vận, ngươi muốn an trí Hãn Triệt thế nào ta cũng không phản đối, ngoại trừ không thể giống như đối với Tích Tứ bọn nó ra, những chuyện khác ta đều sẽ đáp ứng ngươi.” Bạch Hãn Triệt tuy là dưỡng tử của Tang Vận, nhưng hắn chính là yêu không nổi, một là đứa nhỏ này đại biểu một đoạn quá khứ cực kỳ sỉ nhục của hắn, hai là đứa nhỏ này không có huyết mạch của Tang Vận, ngoại trừ con của Tang Vận, những người khác hắn cũng sẽ không để trong lòng, huống chi là Bạch Hãn Triệt.
“Tang Vận, ngươi chớ trách hoàng huynh, ngươi cũng biết thân thế của Hãn Triệt, trên đời này có thể làm cho hoàng huynh yêu thương đến tâm khảm cũng chỉ có con của Tang Vận ngươi.” Lưu Hoài Uyên sợ Bạch Tang Vận trách hoàng huynh, vội nói tốt cho Lưu Hoài Diệp.
“Ta biết, chỉ là sợ cứ tiếp tục như vậy Hãn Triệt sẽ càng ngày càng nhát gan, nó sau này biết làm sao bây giờ.” Ở trong mắt hắn, Bạch Hãn Triệt chính là cốt nhục của hắn, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, nhất là hai nam nhân kia.
“Đại ca, nếu không đưa Hãn Triệt đến chỗ ta đi.” Ngũ Mặc nghĩ nghĩ nói.
Bạch Tang Vận cũng lắc đầu, “Không cần, Hãn Triệt ta vẫn là mang theo người, nó đã hiểu chuyện rồi, ta không muốn nó còn nhỏ tuổi đã cho rằng ta làm cha đây không muốn nó.” Trẻ con càng dễ thay đổi cảm xúc hơn người lớn, huống chi là Hãn Triệt.
“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp chứa mấy phần áy náy.
Cầm tay Lưu Hoài Diệp đang đặt trên vai hắn, Bạch Tang Vận nói: “Ta biết, Hoài Diệp, ta không giận ngươi, ngươi chịu để cho nó tiến cung cùng nhau lớn lên với Vận Tranh chúng nó, ta đã rất hài lòng.” Dù sao nam nhân này là hoàng thượng, là thiên tử không cách nào dễ dàng tha thứ phản bội nhất.
………
“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt từng bước một đi hướng nam tử đằng trước đang vươn hai cánh tay ra với mình, thảm nhung thật dày trên đất để cho bé sẽ không bị ngã đau.
“A…” Ôm người nhào vào trong ngực, Bạch Tang Vận cười hôn bé một cái, “Hãn Triệt thật giỏi, lại đi một lần nữa.” Đỡ đứa nhỏ, Bạch Tang Vận lại ngồi đối diện. Từ sau ngày đó, hắn sai người trải thảm nhung bên trong thư phòng của mình, hắn tự mình dạy Hãn Triệt đi. Có lẽ là không còn sợ bên cạnh mình, Bạch Hãn Triệt mấy ngày nay đi được rất nhanh, không cần người đỡ có thể đi một đoạn.
Bạch Hãn Triệt vươn tay nhỏ bé, chậm rãi đi hướng phụ thân, đi được một nửa bé ngã sấp xuống, nụ cười mang theo vài phần nhát gan lại vẫn chưa biến mất, từ mặt đất bò dậy, bé lại chậm rãi đi tới.
“Phụ thân…” Vào trong lòng phụ thân, Bạch Hãn Triệt mới xem như yên tâm cười, ngẩng đầu, lại bị người đột nhiên xuất hiện trong phòng dọa sợ.
Bạch Tang Vận quay đầu lại, nhìn thấy người đột nhiên tiến vào, hắn bế Bạch Hãn Triệt lên: “… Phụ hoàng…” Lưu Tuyên đứng ở phía sau hắn, trong lòng ôm thái tử Vận Tranh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook