Tiểu Trạch Ngư Đích Sa Ngư Hòa Vương Tử
-
Chương 7: Công chúa và quốc vương
Một khắc sau, Vương Tử vẻ mặt phấn khích cùng vui sướng vội vã bước ra, siết chặt lấy Ngu Hiểu, vỗ mạnh bờ vai của cậu, “Tiểu Ngư, cảm ơn cậu!”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Ngu Hiểu bị anh lắc đến xương sườn muốn bung ra luôn.
“Chắc chắn là nhờ cậu nói giúp với Cổ tiên sinh, nếu không, thái độ của ông sẽ không có thay đổi 180 độ như vậy. Cổ tiên sinh nói, ông sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi và Lisa nữa, chuyện đi du học cũng sẽ do Lisa quyết định.”
“Phải không, vậy thật tốt quá.” Ngu Hiểu chậm rãi nhếch môi cười.
“Không biết vì sao, Cổ tiên sinh lại có thành kiến với tôi đến vậy. May mà có cậu, bằng không tôi thật không biết làm cách nào mới lay chuyển được ông ấy.”
“Căn bản tôi cũng đâu có làm gì.”
“Có, cậu tìm được mảnh ngọc – thứ cực kỳ quan trọng của ông ấy. Lúc tôi thấy cậu nhảy xuống biển mãi không lên, tim muốn ngừng đập luôn!”
“Tiện tay thôi mà, có thể giúp được anh là tốt rồi.”
“Tiểu Ngư, tôi thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào nữa, cậu không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn là ngôi sao may mắn của tôi! Từ ngày có cậu bên cạnh, rất nhiều chuyện trở nên thuận lợi.” Vương Tử cười siết chặt hai tay cậu, hơi ấm xuyên qua lớp áo mỏng, nhưng cảm giác này, không còn được ấm áp như trước kia nữa, Ngu Hiểu khẽ rùng mình.
“Vương Tử……..” Âm thanh mềm mại từ bên trái truyền đến, một mỹ nữ cười ngọt ngào tiến về phía họ, rất tự nhiên khoác tay Vương Tử, tư thế thân mật không cần nói cũng biết, “Vị này là?”
“Tiểu Ngư, trợ lý của anh. Tiểu Ngư, cô ấy chính là Lisa.” Vương Tử thay cả hai giới thiệu.
“Anh chính là Tiểu Ngư? Tôi thường xuyên nghe Vương Tử nhắc tới, anh là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy.”
“Tiểu thư Lisa, rất hân hạnh được quen biết cô.” Ngu Hiểu nhẹ giọng nói.
“Chúng ta nên đi ăn thôi, nhạc hội tám giờ sẽ bắt đầu, em đi thay quần áo, anh chờ em một chút.” Lisa nở nụ cười lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp, tao nhã bước đi khuất vào dãy hành lang.
“Cậu đi cùng chúng tôi hay tôi đưa cậu về nhà trước?” Vương Tử đưa ra đề nghị.
“Tôi không định làm kỳ đà, phá hỏng thế giới riêng của hai người đâu.” Ngu Hiểu cười nói, “Ngoài biệt thự có xe buýt, rất là tiện lợi.”
“Tiểu Ngư, lúc về nghỉ ngơi cho tốt, trông cậu mệt chết đi.” Vương Tử cẩn thận xem xét khuôn mặt cậu.
“Phải không, có lẽ ngồi văn phòng lâu quá, thể lực giảm sút. Trước kia còn ở bể bơi, có bơi cả ngày tôi cũng không mệt.”
“Cậu trách tôi sao?” Vương Tử thấp giọng hỏi.
“Trách anh cái gì?” Câu hỏi đột ngột làm Ngu Hiểu ngẩn ra.
“Chuyện Lisa…. Tôi vốn không định có bạn gái nhanh như vậy. Tôi luôn nghĩ có cậu là đủ rồi, cũng không cảm thấy cô đơn, chỉ là………” Thanh âm của Vương Tử càng lúc càng thấp, chăm chú nhìn cậu thật sâu, dường như chứa đựng cả thiên ngôn vạn ngữ.
“Có bạn gái là chuyện đương nhiên, đôi khi chỉ là do cảm giác, xảy ra trong nháy mắt thôi. Lisa là cô gái tốt, hai người cũng rất xứng đôi.” Ngu Hiểu rõ ràng đang cười, nhưng nét cười ấy đã mang theo sự miễn cưỡng đến đau lòng, “Tôi phải đi thôi, mai gặp lại ở công ty ha.”
Người thanh niên trầm lặng không hề biết rằng, khuôn mặt của cậu không thể che dấu được một cảm xúc nào hết. Cho dù là tình cảm nhẹ như gợn sóng lăn tăn, hay ưu thương khôn cùng mà cậu cật lực che dấu, còn có ánh lửa trong đôi mắt kia……..
Khi Vương Tử vui, cậu cũng sẽ vui đến tưng bừng, khi anh buồn, cậu cũng sẽ buồn bực theo. Bình thường chỉ cần thuận miệng trêu chọc mấy câu cũng dễ dàng khiến cậu đỏ mặt, giờ anh đã có bạn gái xinh đẹp, cậu liền nhu thuận mà giữ khoảng cách với anh.
Nhất cử nhất động, u sầu vui vẻ, đều bị anh nắm giữ.
Nhưng, không biết từ lúc nào, thứ tình cảm vốn dễ dàng thao túng kia đã ăn sâu vào lòng, trở thành khoảng trống rỗng đau khổ như ngày hôm nay?
“Được, mai gặp lại.”
Ngu Hiểu vừa xoay người, vẻ tươi cười trong sáng của Vương Tử lập tức đọng lại, khuôn mặt không đổi sắc được phủ thêm một vẻ thâm trầm. Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng giày cao gót, anh mới khẽ giương khóe môi, hướng nụ cười ôn nhu về phía công chúa xinh đẹp đang tới gần.
Ngồi trên xe buýt, Ngu Hiểu cầm sách thấy có chút không ổn, thân thể lúc lạnh lúc nóng, không ngừng run lên. Lúc về đến nhà, đầu váng mắt hoa, mệt muốn lả. Bởi vậy mà cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, liền chui vào ổ chăn, giống như một chú rùa biển thu mình vào chỗ sâu nhất trong chiếc mai bé nhỏ. giấu diếm hơi thở mỏng manh, ngăn cách với những thanh âm lạnh lẽo của thế giới bên ngoài, nhịp tim càng lúc càng chậm, phảng phất như sắp ngừng, mãi đến khi….
Mãi đến khi có người liều mạng gõ lớp vở cứng rắn bên ngoài, một lần lại một lần, như ma chú kêu tên mình…
“Tiểu Ngư Nhi……Tiểu Ngư Nhi…..”
Ngu Hiểu miễn cưỡng mở đôi mắt cay xè, phía trước nhìn lơ mơ một bóng người nào đó, không khỏi nở nụ cười, cất tiếng khàn khàn như ông lão tám mươi, “Sa Mộ Thần, tôi không còn sức làm cơm chiều cho cậu ăn đâu.”
“Cơm của cậu thì có gì hay, ai cần chứ?” Nghe tiếng người kia hừ lạnh, vẫn kiêu ngạo như trước, Ngu Hiểu nhắm mắt lại, không thèm so đo với hắn.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu sốt rồi.”
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán. Ngu Hiểu theo bản năng rùng mình. Sa Mộ Thần là bác sĩ, sờ qua là biết ngay, thảo nào cậu thấy đầu choáng váng, toàn thân phát lạnh.
“Con cá ngốc này, rút cục làm sao mà ốm vật ra vậy? Trước kia dù không so được với ai nhưng mà thể lực cũng không đến nỗi, lâu lắm không thấy cậu sinh bệnh.” Sa Mộ Thần than thở nói, “Ta đi mua thuốc, tiêm cho cậu một nhát, mai khỏi ngay ấy mà.”
“Sa Mộ Thần…..” Ngu Hiểu đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đến khác thường của người kia, thấp giọng hỏi: “Cậu có tin vào tình yêu định mệnh không?”
Im lặng một hồi, lát sau truyền đến tiếng người kia cười đến cà lơ phất phơ, “Loại động vật máu lạnh như ta, chưa bao giờ thấy rung động chứ đừng nói đến yêu, sao biết được cái gì mà tình yêu định mệnh chớ? Với ta mà nói, mấy thứ yêu đương lảm nhảm này toàn là điên bất thình lình, thần kinh đột xuất, chỉ tổ lãng phí tế bào não vào mấy thứ lảm nhảm.”
“Tôi giận quá mới nói thôi mà, cậu nhớ kỹ vậy làm gì?” Ngu Hiểu cười khổ.
“Cậu không nói mấy lời tức giận, chỉ biết nói thật thôi.” Sa Mộ Thần túm lấy mặt cậu, hung hăng nhéo nhéo, “Cá chết toi, giờ cái mạng nhỏ của cậu hoàn toàn chết dí trong tay đại gia ta. Mau, ói mật mã ngân hàng của cậu ra cho ta, đừng có mơ ta sẽ chi tiền cho cậu.”
Cái loại người gì thế không biết, ngay cả lúc cậu bệnh thế này rồi còn muốn bắt nạt! Hai má bị hắn nhéo phát đau, không động đậy được, giận đến mức đầu cũng ong ong.
Chừng mười phút sau, Sa Mộ Thần thong thả đến bên giường cậu, xốc chăn lên.
“Cậu làm cái gì a?” Ngu Hiểu sợ lạnh lại càng rúc sâu vào trong giường, cho dù không bệnh cũng sẽ bị cái tên dã man xằng bậy kia ép cho bệnh luôn.
Sa Mộ Thần nhìn lướt qua cậu từ trên xuống dười, khóe mắt hẹp dài hơi nheo lại, trên mội rộ lên nụ cười tà ác xấu xa, “Làm gì á? Đương nhiên là mần thịt cá rồi!”
“Đau quá….”
“Căng mông lên chút xem nào!”
“Cậu có thể ôn nhu một chút không?”
“Ôn nhu? Từ điển Ronald Reagan của ta không có từ này.”
“A ———!!!”
“Kêu như heo bị chọc tiết, ta đâu có cường bạo cậu!” Sa Mộ Thần nhanh nhẹn rút mũi kim ra, dùng bông sát khuẩn xoa xoa lên cái mông trắng như tuyết vừa bị chọc một phát của Ngu Hiểu, cười xấu xa nói: “Tốt rồi, mặc quần vào. Không ngờ đó nha, rõ ràng gày đét như cá khô, thế mà lột ra cũng không tồi, mông tròn tròn, sờ thật hảo nga.”
Mặt Ngu Hiểu đỏ bừng, vội vàng kéo quần lên, đem chăn quấn chặt đến tận mũi, mang đôi mắt căm giận mà bất lực phản kháng ra hung hăng trừng Sa Mộ Thần.
Sau cùng người kia đến bên giường ngồi xuống, luồn tay vào mái tóc cậu, xoa nhẹ như đang âu yếm cún con, làm mái tóc đen huyền mềm mại của Ngu Hiểu loạn cào cào. Bàn tay Vương Tử ấm áp là vậy, luôn cho cậu cảm giác chở che an toàn, còn mọi lần dính vào Sa Mộ Thần, luôn khiến cái đầu vốn đã choáng váng của cậu lại càng muốn vật ra, nhưng giờ phút này, cậu lại cảm thấy an tâm đến vô cùng.
“Tốt rồi, có ta ở đây, cậu không chết được đâu. Cho dù đầu có rụng xuống ta cũng nhặt nó lên ráp lại được chứ đừng nói đến mấy thứ cảm mạo xoàng xĩnh này.”
“Sa Mộ Thần……” Tình tự ẩn nhẫn đã lâu trong lòng giờ như thiên binh vạn mã chồm lên, lại mạnh hơn cả trăm lần sức kìm hãm của mình, không thể yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng có đôi khi, càng cố gắng kiên cường thì lại càng yếu ớt, nhất là khi sinh bệnh thế này.
“Cậu không cười nhạo tôi sao?”
“Cậu vốn ngu muốn chết rồi, cần ta cười nữa sao? Mà cho dù ta có bò lăn ra cười nhạo thì cái chỉ số IQ của cậu cũng có nâng lên được tí nào không?” Mấy lời này nói ra quả là đau, nhưng vào lúc này, nghe lại thấy không khó chịu như trước.
“Kỳ thật tôi vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc chuyện thật sự xảy ra rồi mới phát hiên mình không thể dễ dàng chấp nhận như ý muốn. Tuy rằng trong lòng tôi thực sự vui thay cho anh ấy, dù sao có người nào lại không mong người mình thích hạnh phúc cơ chứ? Nhưng tôi quả thật cười không nổi…. Tôi có phải rất ngốc hay không?”
“Rất ngốc, vừa ngu vừa ngốc, ngu đến mức ta cũng không muốn lãng phí nước bọt mà chửi nữa! Dù sao cái tính tình như cá chết chìm của cậu, mang ra sốt chua ngọt cũng không được. Báo chí đăng đầy ra đấy, coi đi, người tốt người xấu gì cũng chết sạch. Cậu ít nhất cũng phải cắm đầu vào tường cả ngàn lần may ra mới biết được đó là đường cụt, ta đây còn nói gì được nữa?”
Thấy ánh mắt Ngu Hiểu trừng mình đã muốn ửng đỏ luôn rồi, Sa Mộ Thần mới giơ tay, “Được rồi được rồi, cùng lắm ta cũng chỉ phùn ra vài câu cùng một ít nước bọt thôi mà, được chứ? Cậu đừng có khóc, đời này ta khó chịu nhất là thấy người ta khóc, nam nữ đều thế cả.”
“Tôi không có khóc!”
“Vâng vâng, cậu không khóc, chỉ bị bệnh đau mắt thôi.”
“Cái kia…. Cảm … cảm ơn cậu…..” Ngu Hiểu ấp a ấp úng nói.
“Giờ mới biết ta là người tốt, quá muộn rồi.” Sa Mộ Thần hừ một tiếng, khinh thường nói: “Đêm nay cậu nợ ta, tạm thời ghi sổ nợ, chờ khỏi bệnh thì ngoan ngoãn mà hầu hạ bổn đại gia, biết không? Giờ thì nhắm mắt lại, ngủ!”
“Ngủ không được…….”
Đôi mắt bị người kia che lại, chìm trong bóng tối. Cảm giác lạnh lẽo dán trên mí mắt, phảng phất như sự trầm lãnh của đáy biển, hơi thở của Ngu Hiểu dần nhẹ nhàng hơn, vầng trán đầy mồ hôi cũng từ từ thư giãn…..
“Nhắm mắt lại, tưởng tượng như cậu đang nằm ở nơi sâu nhất trong lòng biển, dòng nước từ bốn phía từ từ nâng cậu lên, phiêu lưu cùng với biển, trôi về phương xa…. Có tiếng hát ngân nga bên tai, du dương tuyệt diệu, từ từ cảm nhận, từ từ chìm đắm………”
Giọng nam trầm như xa xăm truyền đến, như âm hưởng của biển xâu, dào dạt truyền vào bên tai.
Trong lòng Ngu Hiểu chợt dâng lên một cảm giác an toàn chưa từng có. Thân thể mệt mỏi thả lỏng dần dần, chỉ chốc lát sau liền chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau.
Ngu Hiểu vừa tỉnh lại, cả người đầm đìa mồ hôi. Dù sao cũng còn sung sức, đầu óc tuy có hơi mù mờ nhưng cơn sốt đã lui quá nửa. Chỉnh đốn tinh thần để đi làm, Vương Tử chưa bao giờ đi muộn về sớm hôm nay cũng không có mặt ở công ty, có lẽ là đi chụp ngoại cảnh với Lisa. Ngu Hiểu xử lý vài văn bản vụn vặt, thời gian còn lại thì không yên lòng ngồi ngẩn người trong văn phòng trống rỗng.
Giờ tan tầm, Ngu Hiểu cắm cúi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Đang lúc cực kỳ chán nản, chợt nghe đâu đó vài trận hú hét, ngẩng đầu nhìn mấy về phía khu đỗ dành cho ô tô, thấy vài chàng trai vóc người tuấn mỹ đeo kính râm to sụ, hướng cậu vẫy lia lịa. Thế còn chưa là gì, mấy người cùng mang kính râm lừ lừ đi trên đường trông y chang một đám lưu manh ra phố làm người ta phải rạt ra hai bên mà tránh đường. (ối, em hâm mộ mấy anh =)))
“Sa Mộ Thần, Đại Hùng, Hà Mễ?” Ngu Hiểu giật mình nhìn cả đám, “Sao các cậu lại đến đây?”
“Trời lạnh rồi, đi ăn lẩu với bọn này nghen Tiểu Ngư?” Đại Hùng tháo kính râm xuống, hắc hắc cười ngây ngô với cậu.“Sao các cậu lại cùng đến đây?” Sa Mộ Thần biết Đại Hùng và Hà Mễ, nhưng cũng chỉ là quen qua loa thôi, không ngờ hôm nay lại còn rủ nhau đi ăn nhậu nữa! Xem ra lúc cậu tạm rời cương vị công tác, Sa Mộ Thần cũng rất hay đến bể bơi.
“Cái gì mà tự nhiên cùng đến?” Sa Mộ Thần mất hứng, “Bọn này trước đây đã là quân tử chi giao, giờ là bạn nhậu lại càng hợp ý.”
Hợp ý? Chẳng biết hồi trước có ai đó bảo Đại Hùng với Hà Mễ là hàng thứ phẩm đây!
Đoàn người kéo đến một quán lẩu khá là có tiếng tăm, mỗi người một xuất buffet trọn gói. Ngu Hiểu đúng là có dạ dày của tiểu ngư, mới ăn được một vòng đã “anh dũng bỏ mình”, chỉ có thể ngồi một chỗ uống nước lọc, lại bị Đại Hùng với Hà Mễ nhìn một cách cực kỳ coi thường. Hai người bọn họ sức chiến đấu kinh hoàng, y như một đàn châu chấu phá làng phá xóm, ăn hết bay cả một bàn hải sản, đến vòng thứ ba mới chuyển sang “ăn xanh”.
Sa Mộ Thần thì thuộc dạng “bền bỉ”, ăn không nhanh như Đại Hùng và Hà Mễ, thong thong thả thả nhưng một khắc cũng không ngừng. Mãi đến khi mấy người còn lại ngã xuống, hắn vẫn tiếp tục gặm tôm, còn nhướn mày cười gian xảo với Đại Hùng đã đứng không nổi nữa. (mấy người đi ăn hay là đi đánh trận vậy ‘___’~)
Ngu Hiểu trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, trong lòng xót thay cho chủ quán. Thật vất vả mới ăn no, cả đám bắt đầu tính tiền. Ngu Hiểu đưa tiền cho Sa Mộ Thần rồi lẩn mất, đỡ phải nhìn vẻ mặt vừa hung hãn vừa bi ai của chủ quán.
Đang cực kỳ muốn về nhà lại bị bọn họ cố sống cố chết lôi đi karaoke, ngồi ở ghế nghe bọn họ rống khản cả cổ: “Anh yêu em anh yêu em……….. không thể không thể nào rời xa em………….Ngày không có em anh như cái xác không hồn…………. cục cưng ơi cho anh ôm em một cái…………..” Từng trận ma âm xuyên não làm lòng người phát lạnh.
“Sa Mộ Thần, cậu cố ý hở?” Ngu Hiểu quay đầu nhìn tên ngồi bên cạnh.
“Không phải cậu mới bị thất tình sao, ta đây có hảo tâm thay cậu giải sầu mà.” Tên kia vung vẩy chai bia trên tay, thoải mái thả người trên sô pha, chân khều khều củ lạc vừa bị rơi xuống đất.
“Cảm ơn đã lo lắng. Vốn không có bắt đầu vậy sao coi là thất tình được?”
“Yêu thầm cũng là yêu, cậu cũng đừng quá đau lòng.” Nam nhân vô sỉ vỗ vỗ vai cậu, quay sang Đại Hùng vừa mới hát xong bài tình ca vẻ mặt còn rất say mê mà vỗ tay nhiệt liệt nói: “Oa, hai người phối hợp quả là cực kỳ ăn ý, hồn nhiên thiên hành, thiên tiên tuyệt phối, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất cũng không sánh nổi đó nha!”
Ngu Hiểu lạnh cả người, tên này nói dối không biết ngượng mồm.
“Tiểu Ngư, cậu cũng hát một bài đi?” Hà Mễ đưa micro cho cậu.
“Tôi không hát đâu, giọng tôi không chuẩn, khó nghe lắm.” Ngu Hiểu lắc đầu xin miễn.
“Thần ca, tiểu mỹ nữ lần trước cậu mang đến đâu, sao không gọi đi cùng cho vui?” Đại Hùng hỏi Sa Mộ Thần.
Tiểu mỹ nữ? Lần trước không phải bên cạnh Sa Mộ thần có cô gái thanh lệ tên gì gì đó sao? Xem ra tên này mỗi tuần thay một bạn gái, Ngu Hiểu nghĩ thầm.
“Đá rồi.”
“Gì cơ, cho rơi rồi? Sao lại thế?”
“Con gái là sinh vật phiền toái nhất thế giới, cậu nên thấy may vì tôi sớm thoát được khỏi tay mấy nhỏ đó.”
“Tôi thấy là may cho các cô ấy sớm thoát được khỏi tay cậu mới đúng!” Ngu Hiểu xen mồm vào.
“Oa, Tiểu Ngư Nhi, miệng lưỡi của cậu càng ngày càng linh hoạt nha, cư nhiên lại giám phản bác lại lời của bổn đại gia ta. Đừng quên, hôm qua lúc cậu sốt cao thì ai ở bên cạnh bưng trà pha nước, giờ lại dám qua sông đoạn cầu.” Sa Mộ Thần hung hăng nhéo mặt Ngu Hiểu……
“Thần ca với Tiểu Ngư tình cảm thật là tốt a.” Đại Hùng cười ha hả nhìn cả hai.
“Không có!” Ngu Hiểu giãy dụa cố thoát ra khỏi ma chưởng của hắn.
“Tiểu cá ngốc, cậu đang oán giận đấy hử?”
“Không biết lúc Thần ca ở với bạn gái sẽ thế nào nhỉ, chẳng lẽ cũng khi dễ vậy chắc?” Hà Mễ ngồi ở sườn ghế đoán già đoán non.
“Tôi đoán chắc là săn sóc cực kỳ.” Đại Hùng nói.
“Săn sóc? Từ điển Ronald Reagan của ta không có từ này.” Sa Mộ Thần buông Ngu Hiểu đã bị hắn tra tấn đến dở sống dở chết ra.
“Từ điển của cậu còn thiếu nhiều trang lắm.” Ngu Hiểu oán giận nói.
“Nếu là người ta thực lòng thích……” Sa Mộ Thần lắc lắc chai bia trên tay, khóe miệng xấu xa nhếch lên, như có như không đảo mắt qua ba người, tầm mắt vừa chạm nhau, tim Ngu Hiểu đột nhiên dội lên thình thịch.
Tia lửa lóe lên, tựa như đặt mình vào một cái hang sâu, chớp mắt một cái lại khôi phục như cũ. Cậu ngây ngô dường như hiểu ra một cái gì đó, rồi lại mơ hồ chẳng hiểu gì cả.
“Ta a………chắc chắn phải bắt nạt tra tấn y, không có việc gì thì đùa giỡn y cho y muốn sống cũng không nổi, vừa thấy ta là run rẩy đến tè ra quần………Nga ha hả……….”
Trong tràng cười gian xảo của Sa Mộ Thần, đám Ngu Hiểu quay ra nhìn nhau.
Thực —-thực là dễ sợ…….
Trán Ngu Hiểu toát mồ hôi lạnh, bị cái tên nhân cách méo mó này thích, người kia chắc chắn là bất hạnh nhất thế gian!
“Nhưng …. nhưng nếu nói vậy, cô ấy trốn cậu một mạch còn gì?” Đại Hùng trợn mắt há mồm hỏi.
“Đúng vậy.” Sa Mộ Thần không thèm để ý nhún nhún vai.
“Sao cậu phải đối xử như vậy với người mình thích?” Hà Mễ cũng không giải thích nổi.
“Tại sao thích ai lại cứ phải ôn nhu chiều chuộng? Ta là ta thích bắt nạt y, trêu cho y phát khóc lên, không được sao?”
“Cậu chơi xấu như vậy, cẩn thận đến lúc tỏ tình, cô ấy không thèm tin cho coi!” Hà Mễ cảnh báo nói.
“Tỏ tình?” Sa Mộ Thần cười nhạo, “Làm gì có chuyện bổn đại gia ta đi làm mấy việc tốn hơi thừa lời đó? Nếu ta thích một người, cả đời này cũng không cho y biết.”
“Vì sao?” Cằm của cả đám muốn rớt xuống đất.
“Bổn đại gia thích thế!”
Ba người mặt mũi xám ngoét nhìn nhau, thật không đỡ được. Sa Mộ Thần cười cười giơ chai bia, “Đừng nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, uống đê, không say không về!”
Người này thật là … vừa đáng sợ, khó ưa, cực đoan, sĩ diện, nhân cách vặn vẹo, blah blah … thực làm người ta muốn giận sôi lên! Trước kia Ngu Hiểu kị hắn như vi khuẩn bệnh truyền nhiễm cũng không phải là không có nguyên do. Cậu đồng tình quay sang nhìn Đại Hùng cùng Hà Mễ đang cười đến méo xệch, cầu nguyện cho bọn họ sẽ không bị Sa Mộ Thần bán tống đi.
Bị bọn họ không ngừng chuốc rượu, Ngu Hiểu lết tấm thân say bí tỉ về nhà. Vốn tưởng đêm nay thức trắng luôn, ai ngờ nhờ tác dụng của cồn mà cuối cùng lại lăn ngủ say như chết, ngay cả Vương Tử cũng không mơ thấy luôn.
Rất lâu sau, Ngu Hiểu mới phát hiện ra rằng, Sa Mộ Thần khi đó, nhìn như bám dính không buông, kì thực vì không muốn cậu miên man suy nghĩ. Cũng nhờ hắn mà sau này, khi phải nhìn Vương Tử cùng Lisa sóng bước bên nhau, cảm giác cũng không đến nỗi quá khó khăn như cậu nghĩ.
Sáng sớm hôm sau.
Ngu Hiểu vừa vào đến tòa nhà văn phòng liền cảm thấy một bầu không khí đầy áp lực. Hai viên chức mặc âu phục xách cặp ủ rũ rời đi. Ngu Hiểu nhận ra bọn họ, đều là công nhân của bộ phận kỹ thuật.
Nguy cơ mà [Thiên Hà] đang phải đối mặt, dù đã nhìn ra trong báo cáo quý, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn tận mắt, nội tâm vẫn không khỏi hoang mang. Không phải chỉ ở công ty của Vương Tử mà đã là hoàn cảnh chung, cuộc khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng bùng nổ từ Mỹ ngày càng lan rộng, tràn ra đến toàn cầu, kinh tế trong nước cũng phải chịu nhiều tổn hại nặng nề. Tiền mặt bị hạn chế lưu thông, rất nhiều công trình do vấn đề tài chính mà bị đình chỉ, rất nhiều hợp đồng vừa ký kết cũng bị hủy bỏ.
Để vượt qua cửa ải khó khăn này, Vương Tử cùng bộ phận nhân sự đã quyết định bắt đầu cắt giảm nhân viên, chỉ là trước đây bỏ đi nhiều văn chức đã đành, giờ đến bộ phận kỹ thuật quan trọng nhất của công ty cũng bị cắt bỏ, có thể thấy được tình thế đã ác liệt đến mức nào.
Trong văn phòng của Vương Tử đến cả đèn cũng không bật, vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào màn hình máy tính. Ngu Hiểu khẽ mở cửa, mang cà phê và điểm tâm vào.
“Ăn chút gì đi, anh chưa dùng cơm trưa mà.”
“Tôi ăn không vô.” Chân mày Vương Tử nhăn lại, vẻ mặt tiều tụy. Nhớ lúc trước kia khi anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hùng tâm tráng trí biết bao, Ngu Hiểu thấy lòng ẩn ẩn đau.
“Tiểu Ngư, Lâm Lỗi Đông phá sản rồi.” Vương Tử nhu nhu thái dương.
“Cái gì? Thật vậy sao?” Quả thực là một tin tức kinh hoàng, Ngu Hiểu hoảng sợ. Ngay cả thực lực hùng hậu như Lâm Lỗi Đông cũng không chống đỡ được, còn không ít hạng mục hợp tác với [Thiên Hà], khó tránh khỏi bị liên lụy……..
“Không cần lo lắng, đây là công ty một tay tôi thiên tân vạn khổ dựng lên, tôi tuyệt đối không cho phép nó ngã xuống!” Vương Tử nói đầy quyết tâm.
“Uhm!”
“Tiểu Ngư, khi tất cả mọi người đều hoài nghi tôi, chỉ có mình cậu tin tưởng tôi, luôn đứng bên tôi.” Vương Tử lộ ra nụ cười an ủi.
“Bởi vì tôi biết, anh nhất định có thể làm được.”
“Tiểu Ngư, tôi …” Vương Tử muốn nói rồi lại thôi.
“Xảy ra chuyện gì?” Gần đây hình như Vương Tử có tâm sự, thỉnh thoảng thấy anh ngẩn ra, cứ hỏi có chuyện gì là lại ấp a ấp úng.
“Buổi tối cùng tôi đến nhà Lisa ăn cơm được không?”
“Tôi không muốn quấy rầy hai người.” Ngu Hiểu khó xử nói.
“Cổ tiên sinh cũng ở đó, cậu đến giúp tôi làm dịu bầu không khí được không? Nếu chỉ có một mình tôi đi, chắc chắn lại cùng ông ấy mắt to trừng mắt nhỏ, không có lời nào để nói, nghĩ thôi mà da đầu tôi cũng run lên rồi. Ai bảo ổng đặc biệt thích cậu chứ, lần nào gặp tôi cũng hỏi han cậu thế nào rồi. Van cậu đấy, Tiểu Ngư….” Vương Tử cười nói.
“Được rồi.” Ngu Hiểu bất đắc dĩ nhận lời.
Đêm dần buông, lúc đến chỗ Cổ Minh Tuyền, Lisa đã sớm chờ ở cửa. Cô mặc bộ đồ màu tím nhạt, thản nhiên cười như đóa hoa trong gió.
Trong bữa cơm, Cổ Minh Tuyền ngồi ở chủ vị, Ngu Hiểu ngồi ở chỗ cho khách, Vương Tử và Lisa ngồi ở khoảng giữa, trông như người một nhà. Thức ăn rất ngon, từ cơm chính cho đến mấy món điểm tâm mặn ngọt đều có đủ. Mọi người thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, bầu không khí trông có vẻ hòa hợp lại che giấu sự bất an, giống như sóng ngầm dưới mặt nước bình lặng, có gì đó sắp xảy ra.
Ngu Hiểu cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, lờ đi hình ảnh ân ân ái ái đau lòng của hai người kia, cậu không biết mình có thành công hay không, chỉ cảm thấy Cổ Minh Tuyền như hữu ý lại như vô tình đánh giá mình.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, Lisa rủ bọn họ đi xem mấy đồ vật mà cô sưu tầm, Ngu Hiểu không muốn quấy rầy hai người nên nhẹ nhàng từ chối, cùng Cổ Minh Tuyền ra hoa viên tản bộ.
Không khí tươi mát bên ngoài thật khác lạ, thoảng qua từng đợt hương thơm ngào ngạt, cả vườn hoa hồng rực rỡ diễm lệ muôn sắc muôn màu.
“Hoa hồng thật đẹp.” Ngu Hiểu đưa tay vuốt ve cánh hoa mượt mà.
“Người già hay thích để ý mấy thứ vườn tược nọ kia.” Cổ Minh Tuyền cười hiền lành, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt trở nên nhu hòa. Khi ở gần cậu thanh niên này, lòng ông luôn có cảm giác thoáng đãng ôn hòa hơn.
Đó là vết thương mà thời gian không thể chữa lành …
“Vương Tử và Lisa sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”
Tay Ngu Hiểu run lên, đầu ngón tay bị gai hoa cứa vào, thấm ra một giọt máu đỏ sẫm.
“Chừng một tháng trước, cậu ấy tới tìm ta, thừa nhận nguy cơ mà công ty phải đối mặt, hi vọng ta có thể ra tay giúp đỡ. Lúc đó trông cậu ta như một võ sĩ bại trận, trong ánh mắt chất chứa không cam lòng. Lúc cầu xin ta, ánh mắt vô cùng khuất nhục. Ta hiểu được, nếu cậu ta không tới cùng đường sẽ không ra yêu cầu này với ta, dù rằng biết rõ ta có thành kiến với cậu ta, vậy nên ngày từ đầu mới không đồng ý cho cậu ta quen Lisa.”
Một tháng trước? Đi vào khó khăn từ tận lúc đó sao? Tại sao Vương Tử không cho cậu biết? Khó trách gần đây anh khác thường như vậy!
“Tình trạng trong công ty gần đây quả thực khá loạn, theo như ngài nói thì đã đến mép vực rồi, vì sao Vương Tử không chịu nói gì.” Dưới ánh trăng, gương mặt Ngu Hiểu trắng bệch như tờ giấy.
“Đứa nhỏ này, kẻ cao ngạo như cậu ta thì sao có thể nói với cậu chứ.” Cổ Minh Tuyền than nhẹ, “Khi đó, ta nói với cậu ta rằng, thứ ta không thiếu nhất chính là tiền. Huống gì Lisa là con gái duy nhất của ta, về sau này, tất cả tài sản của ta đều là của nó. Nhưng ta phải xác định đã phó thác đúng người, giờ muốn ta ra tay cứu không phải không được, nhưng ta chỉ cứu người trong nhà.”
[Người trong nhà], ba chữ này đã thủ để biểu đạt hết mọi vấn đề.
“Tiểu Ngu, không phải ta keo kiệt, ta tuy là một thương nhân, nhưng cũng là một người cha, ta phải lo lắng cho con mình.”
“Chuyện thường tình thôi mà, có gì lạ đâu?” Ngu Hiểu miễn cưỡng cười.
“Kỳ thực, lúc đó ta hy vọng Vương Tử sẽ từ chối, nhưng trong lòng ta biết rõ cậu ta sẽ không. Bởi vì cậu ta quá giống ta lúc trẻ! Dã tâm bừng bừng, vì đạt được mục tiêu mà không từ thủ đoạn. Bọn ta giống như cá mập ăn thịt những đối thủ nhỏ yếu hơn, không ngừng lớn mạnh, tin tưởng vững chắc rằng mình có thể thành bá chủ một phương. Ta thành công, Vương Tử chắc chắn cũng sẽ dùng cách đó để thành công……..” Cổ Minh Tuyền thở dài, “Ta thừa nhận, ngay từ đầu ta có thành kiến với cậu ta, nguyên nhân cũng bởi từ cậu ta, ta cảm nhận được hơi thở của đồng loại, hoàn toàn là do ta tự mình bài xích thôi.”
“Cổ tiên sinh, có lẽ Vương Tử có dã tâm, nhưng anh lấy sự nghiệp làm trọng, đây không phải chuyện xấu.”
“Ta hiểu, cậu cũng không cần nói tốt cho cậu ta.” Cổ Minh Tuyền mỉm cười, đưa tay ngăn cậu lại, “Ngay từ đầu, ta quả thực muốn chia rẽ hai người họ. Khi đó ta nghĩ Vương Tử chỉ có dã tâm mượn địa vị của Lisa, nhưng người làm ta thay đổi, chính là cậu!”
“Tôi?”
“Ngày đó, mảnh ngọc của ta rơi xuống biển, cậu quên mình nhảy xuống nước làm ta khiếp sợ vô cùng. Ta không nghĩ tới bên cạnh Vương Tử lại có một trợ thủ vì cậu ta mà liều mình như vậy. Một khi đã thế, ở cậu ta chắc phải có điểm ưu việt, hơn nữa Lisa cũng thích cậu ta, vậy ta cần gì phải ngang ngược chen vào? Hạnh phúc của con cái nên để chúng tự chọn, chỉ cần Lisa vui vẻ là được rồi. Ta thay nó tính tới tính lui như vậy cũng chưa hẳn là tốt, làm người khó tránh được có lúc hồ đồ.”
“Tôi cảm thấy ……khi đó nếu không tìm được ngọc, chắc ngài sẽ cố chấp tự mình nhảy xuống biển, vì quýnh quá nên cũng không nghĩ nhiều như vậy……”
“Đúng vậy, mảnh ngọc kia quả thực rất quan trọng với ta.” Cổ Minh Tuyền đưa tay lên thân áo, nhẹ nhàng cầm lấy khối noãn ngọc, tựa như đang níu giữ giọng nói tiếng cười của người kia.
“Nó là kỷ vật duy nhất mà một người bạn cũ lưu lại cho ta, hắn ra đi quá sớm, chưa bao giờ được hưởng thụ nhân sinh đã buông tay lìa đời.” Thanh âm của Cổ Minh Tuyền đau đớn kịch liệt.
“Người đó là thân nhân của ngài sao?”
“Hắn là trợ lý của ta, quan hệ giữa ta và hắn so với cậu và Vương Tử cũng không khác nhau nhiều lắm.” Cổ Minh Tuyền nhớ lại truyện cũ, trên nét mặt phủ đầy tang thương, Ngu Hiểu đi bên ông, im lặng lắng nghe.
“Gia cảnh của ta hồi đó không tồi, thiếu niên đắc chí, tự mình mở công ty. Hắn là nhân viên đầu tiên mà ta đích thân chiêu mộ, từ đầu chỉ làm văn chức, về sau thấy hắn làm việc ổn thỏa, cá tình trầm tĩnh, kín miệng liền dần đề bạt hắn làm trợ lý riêng. Hắn đối với ta luôn luôn tận tâm trung thành, coi như muốn cảm tạ sự nâng đỡ đi.”
Cổ Minh Tuyền chìm vào chuyện xưa mà khẽ thở dài. Hương hoa hồng như có như không vương vẩn nơi chóp mũi, hai người chậm rãi bước đi bên bụi hoa, con đường huyền ảo tựa trong mộng.
“Thành công quá sớm sẽ không tốt. Khi đó ta rất kiêu ngạo, thô bạo tùy hứng, thoải mái vênh mặt hất hàm mà sai khiến hắn, hắn cũng không hề cãi lại, lặng lẽ làm việc, khi đó ta tinh lực tràn đầy, bạn giường vô số, thậm chí còn có cả nam nhân. Những lúc không tìm thấy đối tượng thích hợp, hắn cũng từng giúp ta. Chỉ là chúng ta chưa bao giờ hôn môi, cũng không hề làm đến cuối cùng, khi đó chỉ nghĩ là [giúp nhau giải quyết], thực tầm thường, chưa bao giờ nhìn ra tình tố trong mắt hắn…”
Ngu Hiểu chỉ nhìn ông, không nói gì.
“Không bao lâu sau, ta kết hôn, cưới một người vợ xinh đẹp môn đăng hộ đối. Ta khi đó cảm thấy rất hăng hái, tình cảm, tình yêu, sự nghiệp, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng hắn, lại biến mất cùng ngày mà ta kết hôn. Thay số điện thoại, đổi địa chỉ, cắt đứt mọi phương thức liên lạc, giống như bọt biển tan biến khỏi thế gian.”
“Người đó cứ vậy mà đi sao?” Ngu Hiểu không nhin được hỏi.
Cổ Minh Tuyền chua xót, nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. Những ngày không có hắn, cảm giác mất mát mỗi lúc một nhiều thêm, khiến ta ngày càng khó chịu. Sự tồn tại của hắn trong ta như bóng với hình, khi hắn không còn, ta lại thấy trống trải đến tê tâm liệt phế. Giống như một nửa trái tim đã bị hắn mang đi mất rồi. Ta bắt đầu tìm hắn, tìm đến điên cuồng, lật cả ba tấc đất lên, đăng báo tìm người, cách gì cũng thử qua nhưng đều vô ích…”
“Rất lâu sau đó, phải chừng hai năm, mới nghe được tin tức của hắn. Ta lập tức chạy đi, cuối cùng ở một trấn nhỏ xa xôi mà tìm được. Hắn ở đó hùn vốn làm công, mở ra một dây truyền sản xuất, máy móc mỗi ngày cho ra được một ngàn phân linh kiện, không bán đi được thì lại trừ vào phần tiền lương ít ỏi đến đáng thương. Hắn ở cùng với những người làm công khác, tám người chia nhau một gian phòng, dơ bẩn hỗn độn. Cuối cùng đến khi ta tìm được, hắn đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, trên tay toàn chai sạn cùng thương tổn, cả người lôi thôi tiều tụy.”
“Lúc ta vừa thấy hắn, mắt cũng đã đỏ lên, phảng phất như cảnh tỉnh. Trước hắn làm trợ lý cho ta, lương cao không nói, thỉnh thoảng còn có tiền thưởng thêm, có công trạng đều được tặng quà. Hắn theo ta, sơn trân hải vị, nhà cửa xe cộ cao cấp, không hề bị bạc đãi. Rõ ràng có thể sống cuộc sống thượng lưu dư dả, nhưng hắn lại thà sống ở nơi rác rưởi này chứ cũng không chịu trở lại bên ta. Thứ cảm giác đó hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, ta giống như một con sư tử điên cuồng lao về phía hắn, giơ tay…… Thế nhưng hắn không hề tránh né, chỉ nhìn ta không nhúc nhích. Ta đương nhiên không xuống tay được, chỉ biết ôm chặt lấy hắn gào khóc.”
Giọng nói của Cổ Minh Tuyền trở nên khản đặc, “Ta chưa bao giờ rơi lệ trước mặt người khác, đó là lần đầu tiên trong đời. Lúc bừng tỉnh gặp lại như đã cả một thế hệ qua đi, hắn vẫn im lặng như vậy, ở trong lòng ta không hề hé răng, ta nói, hắn ngoan ngoãn nghe, ngẫu nhiên lại cười cười. Ta thực thỏa mãn, hạnh phúc đến chết đi được. Ai ngờ vừa trấn tĩnh lại, hắn mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy như vô cùng đau đớn. Ta vội vàng đưa hắn vào bệnh viện, theo chẩn đoán xác định là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đến lúc nhắm mắt xuôi tay chỉ còn lại một tháng ngắn ngủi.”
“Một tháng……….” Ngu Hiểu khiếp sợ.
“Kỳ thật hắn đã sớm có triệu chứng phát bệnh rồi, ai nói cũng không nghe, không chịu đi khám, cũng không uống thuốc, chỉ lặng lẽ tự mình chống chọi. Ta mời bác sĩ giỏi nhất, đưa hắn đến bệnh viện tốt nhất, dùng trăm phương nghìn kế cũng không ngăn được bước chân tử thần.”
“Từ đầu tới cuối, hắn không hề oán giận một lời, cũng chưa từng nói yêu ta. Chỉ là trước lúc lâm trung, nắm chặt lấy tay ta, ở trong lòng ta trút hơi thở cuối cùng, vẻ mặt của hắn thật an tường mà ôn nhu. Ta vẫn luôn tự an ủi chính mình, rằng ở thế giới bên kia có người tốt hơn mình cả trăm lần đang chờ đợi hắn, nhưng cũng không thể gạt đi nỗi đau tra tấn tâm can. Cho tới bây giờ, ta vẫn thường xuyên mất ngủ, suốt đêm dài đợi hắn đến. Nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện, ta không biết hắn có còn trách ta hay không….”
“Sẽ không đâu, ngài đừng nghĩ như vậy……” Ngu Hiểu cố nén nước mắt tràn ra khóe mi.
“Năm đó ta ba mươi bảy tuổi, hắn mới ba mươi lăm. Rõ ràng yêu đến khắc cốt ghi tâm mà không nắm lấy, lại để nó trôi qua kẽ tay. Nhân sinh quá ngắn ngủi, nháy mắt, cậu có thể mất đi tất cả, nhưng thứ không muốn buông ra nhất chính là tay người kia, những lời chưa kịp nói ra…cũng vĩnh viễn…. chìm vào câm lặng…” Cổ Minh Tuyền đưa ánh mắt đau xót chăm chú nhìn mảnh ngọc, “Khối ngọc này là hắn thường mang. Ta theo di nguyện, hỏa táng mọi thứ liên quan đến hắn, chỉ để lại thứ này, cả đời tưởng niệm.”
Ngu Hiểu nhìn lão nhân trước mắt, không biết nên nói gì. Lúc này, mọi lời nói đều là sáo rỗng.
“Biết vì sao ta lại nói chuyện này với cậu không? Ta chưa bao giờ cho ai biết, kể cả Lisa.”
Ngu Hiểu khẽ lắc đầu……
“Bởi vì cậu quá giống hắn! Vừa thấy cậu, ta đã không thể kìm lòng mà nghĩ đến hắn. Cậu và Vương Tử giống như phiên bản của ta và hắn năm nào, ta không hy vọng cậu trở thành hắn.”
Ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại, đau thắt đến khó chịu….. Ngu Hiểu cố áp chế cảm xúc đang dâng lên, chậm rãi nói: “Ngài đừng lo lắng, tôi không phải người đó, Vương Tử cũng không phải ngài. Anh ấy là thực lòng thích Lisa, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô ấy, họ sẽ hạnh phúc suốt đời.”
Cổ Minh Tuyền trầm mặc thật lâu sau mới khẽ thở dài: “Chỉ hy vọng là thế.”
“Nhất định mà!”
“Ta hy vọng cậu có thể vui vẻ sống, vui vẻ yêu một người. Tình yêu không phải ẩn nhẫn, cũng không phải hy sinh. Yêu là đến với người kia, cùng y cả đời hạnh phúc.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy…..”
Người thanh niên im lặng lắng nghe, đầu hơi gục xuống rồi nhanh chóng ngẩng lên, lộ ra nhợt nhạt nét cười, dưới bóng đêm chập choạng càng trở nên trong suốt. Cổ Minh Tuyền nhịn không được âm thầm cầu nguyện, mong sao bi kịch sẽ không tái diễn.
Văn phòng tầng cao nhất, công ty [Thiên Hà].
Trong căn phòng rộng thênh thang, Ngu Hiểu bận rộn sửa sang lại văn bản hội nghị, Vương Tử theo thường lệ vẫn chẳng thấy đâu, chắc đang ở cùng Lisa.
“Tiểu Ngu, mau mau xem này!” Thư kí như vừa phát hiện ra châu lục mới, lao vào hô to gọi nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ai nha, giờ là lúc nào rồi, cậu vẫn còn tâm tư mà làm việc sao? Bên ngoài đã trời long đất lở rồi!” Cô thư kí vẻ mặt hưng phấn nói.
“Có gì thế? Ngôi sao nào mới tạo scandal à, hay là….”
“Sao giăng gì, lần này là ông chủ của chúng ta!”
“Vương Tử?”
“Đúng vậy, ổng ở trên TV cầu hôn Lisa trước mặt mọi người, đặt một chiếc nhẫn kim cương cùng chín mươi chín đóa hồng đó nha, oa, lãng mạn ghê đi…..” Cô thư kí vội vàng vơ cái điều khiển ấn nút, “Không tin thì xem này, đang quay trực tiếp, còn chưa có xong đâu!”
Màn hình tinh thể lỏng chiếm cả một mặt tường hiện lên một khuôn mặt. Ánh đèn nháy lịa lịa làm Ngu Hiểu nheo mắt, phóng viên vây xung quanh. Lisa ôm bó hồng đỏ rực, ghé vào lòng Vương Tử, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tất nhiên là nhận lời rồi. Người phía sau ôm lấy thắt lưng nàng như một hộ hoa sứ giả, che chắn khỏi những người truy đuổi phía sau, đưa nàng vào trong xe rồi chính mình cũng bước vào, rời đi.
Màn ảnh lúc nãy còn quay cận cảnh chiếc nhẫn kim cương rực rỡ trên ngón tay mảnh mai của Lisa. Người dẫn chương trình nhiệt liệt mà thảo luận về giá trị của chiếc nhẫn kim cương này, lại còn cả tài sản tỉ bạc của Cổ Minh Tuyền, sự tích làm giàu rồi chuyện Vương Tử ở rể bày ra đủ thứ phong vân biến hóa, y như đang miêu tả vở kịch ân oán tình thù của mấy gia đình thượng lưu……
“Từ chớp nhoáng kết bạn đến chớp nhoáng kết hôn, ông chủ nhà chúng ta thủ đoạn thật không tầm thường nha!” Cô thư kí mặt mũi tán thưởng vỗ tay bôm bốp, “Cứ đà nay chắc chắn công ty chúng ta được cứu rồi, đừng nói là trăm vạn vốn lưu động, cho dù một triệu cũng không thành vấn đề, không những không cần phải cắt giảm biên chế, chúng ta còn có thể mở rộng phạm vi, thật tốt quá!”
Ngu Hiểu không cười, cũng không đáp lại, im lặng trầm mặc.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Ngu Hiểu bị anh lắc đến xương sườn muốn bung ra luôn.
“Chắc chắn là nhờ cậu nói giúp với Cổ tiên sinh, nếu không, thái độ của ông sẽ không có thay đổi 180 độ như vậy. Cổ tiên sinh nói, ông sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi và Lisa nữa, chuyện đi du học cũng sẽ do Lisa quyết định.”
“Phải không, vậy thật tốt quá.” Ngu Hiểu chậm rãi nhếch môi cười.
“Không biết vì sao, Cổ tiên sinh lại có thành kiến với tôi đến vậy. May mà có cậu, bằng không tôi thật không biết làm cách nào mới lay chuyển được ông ấy.”
“Căn bản tôi cũng đâu có làm gì.”
“Có, cậu tìm được mảnh ngọc – thứ cực kỳ quan trọng của ông ấy. Lúc tôi thấy cậu nhảy xuống biển mãi không lên, tim muốn ngừng đập luôn!”
“Tiện tay thôi mà, có thể giúp được anh là tốt rồi.”
“Tiểu Ngư, tôi thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào nữa, cậu không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn là ngôi sao may mắn của tôi! Từ ngày có cậu bên cạnh, rất nhiều chuyện trở nên thuận lợi.” Vương Tử cười siết chặt hai tay cậu, hơi ấm xuyên qua lớp áo mỏng, nhưng cảm giác này, không còn được ấm áp như trước kia nữa, Ngu Hiểu khẽ rùng mình.
“Vương Tử……..” Âm thanh mềm mại từ bên trái truyền đến, một mỹ nữ cười ngọt ngào tiến về phía họ, rất tự nhiên khoác tay Vương Tử, tư thế thân mật không cần nói cũng biết, “Vị này là?”
“Tiểu Ngư, trợ lý của anh. Tiểu Ngư, cô ấy chính là Lisa.” Vương Tử thay cả hai giới thiệu.
“Anh chính là Tiểu Ngư? Tôi thường xuyên nghe Vương Tử nhắc tới, anh là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy.”
“Tiểu thư Lisa, rất hân hạnh được quen biết cô.” Ngu Hiểu nhẹ giọng nói.
“Chúng ta nên đi ăn thôi, nhạc hội tám giờ sẽ bắt đầu, em đi thay quần áo, anh chờ em một chút.” Lisa nở nụ cười lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp, tao nhã bước đi khuất vào dãy hành lang.
“Cậu đi cùng chúng tôi hay tôi đưa cậu về nhà trước?” Vương Tử đưa ra đề nghị.
“Tôi không định làm kỳ đà, phá hỏng thế giới riêng của hai người đâu.” Ngu Hiểu cười nói, “Ngoài biệt thự có xe buýt, rất là tiện lợi.”
“Tiểu Ngư, lúc về nghỉ ngơi cho tốt, trông cậu mệt chết đi.” Vương Tử cẩn thận xem xét khuôn mặt cậu.
“Phải không, có lẽ ngồi văn phòng lâu quá, thể lực giảm sút. Trước kia còn ở bể bơi, có bơi cả ngày tôi cũng không mệt.”
“Cậu trách tôi sao?” Vương Tử thấp giọng hỏi.
“Trách anh cái gì?” Câu hỏi đột ngột làm Ngu Hiểu ngẩn ra.
“Chuyện Lisa…. Tôi vốn không định có bạn gái nhanh như vậy. Tôi luôn nghĩ có cậu là đủ rồi, cũng không cảm thấy cô đơn, chỉ là………” Thanh âm của Vương Tử càng lúc càng thấp, chăm chú nhìn cậu thật sâu, dường như chứa đựng cả thiên ngôn vạn ngữ.
“Có bạn gái là chuyện đương nhiên, đôi khi chỉ là do cảm giác, xảy ra trong nháy mắt thôi. Lisa là cô gái tốt, hai người cũng rất xứng đôi.” Ngu Hiểu rõ ràng đang cười, nhưng nét cười ấy đã mang theo sự miễn cưỡng đến đau lòng, “Tôi phải đi thôi, mai gặp lại ở công ty ha.”
Người thanh niên trầm lặng không hề biết rằng, khuôn mặt của cậu không thể che dấu được một cảm xúc nào hết. Cho dù là tình cảm nhẹ như gợn sóng lăn tăn, hay ưu thương khôn cùng mà cậu cật lực che dấu, còn có ánh lửa trong đôi mắt kia……..
Khi Vương Tử vui, cậu cũng sẽ vui đến tưng bừng, khi anh buồn, cậu cũng sẽ buồn bực theo. Bình thường chỉ cần thuận miệng trêu chọc mấy câu cũng dễ dàng khiến cậu đỏ mặt, giờ anh đã có bạn gái xinh đẹp, cậu liền nhu thuận mà giữ khoảng cách với anh.
Nhất cử nhất động, u sầu vui vẻ, đều bị anh nắm giữ.
Nhưng, không biết từ lúc nào, thứ tình cảm vốn dễ dàng thao túng kia đã ăn sâu vào lòng, trở thành khoảng trống rỗng đau khổ như ngày hôm nay?
“Được, mai gặp lại.”
Ngu Hiểu vừa xoay người, vẻ tươi cười trong sáng của Vương Tử lập tức đọng lại, khuôn mặt không đổi sắc được phủ thêm một vẻ thâm trầm. Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng giày cao gót, anh mới khẽ giương khóe môi, hướng nụ cười ôn nhu về phía công chúa xinh đẹp đang tới gần.
Ngồi trên xe buýt, Ngu Hiểu cầm sách thấy có chút không ổn, thân thể lúc lạnh lúc nóng, không ngừng run lên. Lúc về đến nhà, đầu váng mắt hoa, mệt muốn lả. Bởi vậy mà cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, liền chui vào ổ chăn, giống như một chú rùa biển thu mình vào chỗ sâu nhất trong chiếc mai bé nhỏ. giấu diếm hơi thở mỏng manh, ngăn cách với những thanh âm lạnh lẽo của thế giới bên ngoài, nhịp tim càng lúc càng chậm, phảng phất như sắp ngừng, mãi đến khi….
Mãi đến khi có người liều mạng gõ lớp vở cứng rắn bên ngoài, một lần lại một lần, như ma chú kêu tên mình…
“Tiểu Ngư Nhi……Tiểu Ngư Nhi…..”
Ngu Hiểu miễn cưỡng mở đôi mắt cay xè, phía trước nhìn lơ mơ một bóng người nào đó, không khỏi nở nụ cười, cất tiếng khàn khàn như ông lão tám mươi, “Sa Mộ Thần, tôi không còn sức làm cơm chiều cho cậu ăn đâu.”
“Cơm của cậu thì có gì hay, ai cần chứ?” Nghe tiếng người kia hừ lạnh, vẫn kiêu ngạo như trước, Ngu Hiểu nhắm mắt lại, không thèm so đo với hắn.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu sốt rồi.”
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán. Ngu Hiểu theo bản năng rùng mình. Sa Mộ Thần là bác sĩ, sờ qua là biết ngay, thảo nào cậu thấy đầu choáng váng, toàn thân phát lạnh.
“Con cá ngốc này, rút cục làm sao mà ốm vật ra vậy? Trước kia dù không so được với ai nhưng mà thể lực cũng không đến nỗi, lâu lắm không thấy cậu sinh bệnh.” Sa Mộ Thần than thở nói, “Ta đi mua thuốc, tiêm cho cậu một nhát, mai khỏi ngay ấy mà.”
“Sa Mộ Thần…..” Ngu Hiểu đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đến khác thường của người kia, thấp giọng hỏi: “Cậu có tin vào tình yêu định mệnh không?”
Im lặng một hồi, lát sau truyền đến tiếng người kia cười đến cà lơ phất phơ, “Loại động vật máu lạnh như ta, chưa bao giờ thấy rung động chứ đừng nói đến yêu, sao biết được cái gì mà tình yêu định mệnh chớ? Với ta mà nói, mấy thứ yêu đương lảm nhảm này toàn là điên bất thình lình, thần kinh đột xuất, chỉ tổ lãng phí tế bào não vào mấy thứ lảm nhảm.”
“Tôi giận quá mới nói thôi mà, cậu nhớ kỹ vậy làm gì?” Ngu Hiểu cười khổ.
“Cậu không nói mấy lời tức giận, chỉ biết nói thật thôi.” Sa Mộ Thần túm lấy mặt cậu, hung hăng nhéo nhéo, “Cá chết toi, giờ cái mạng nhỏ của cậu hoàn toàn chết dí trong tay đại gia ta. Mau, ói mật mã ngân hàng của cậu ra cho ta, đừng có mơ ta sẽ chi tiền cho cậu.”
Cái loại người gì thế không biết, ngay cả lúc cậu bệnh thế này rồi còn muốn bắt nạt! Hai má bị hắn nhéo phát đau, không động đậy được, giận đến mức đầu cũng ong ong.
Chừng mười phút sau, Sa Mộ Thần thong thả đến bên giường cậu, xốc chăn lên.
“Cậu làm cái gì a?” Ngu Hiểu sợ lạnh lại càng rúc sâu vào trong giường, cho dù không bệnh cũng sẽ bị cái tên dã man xằng bậy kia ép cho bệnh luôn.
Sa Mộ Thần nhìn lướt qua cậu từ trên xuống dười, khóe mắt hẹp dài hơi nheo lại, trên mội rộ lên nụ cười tà ác xấu xa, “Làm gì á? Đương nhiên là mần thịt cá rồi!”
“Đau quá….”
“Căng mông lên chút xem nào!”
“Cậu có thể ôn nhu một chút không?”
“Ôn nhu? Từ điển Ronald Reagan của ta không có từ này.”
“A ———!!!”
“Kêu như heo bị chọc tiết, ta đâu có cường bạo cậu!” Sa Mộ Thần nhanh nhẹn rút mũi kim ra, dùng bông sát khuẩn xoa xoa lên cái mông trắng như tuyết vừa bị chọc một phát của Ngu Hiểu, cười xấu xa nói: “Tốt rồi, mặc quần vào. Không ngờ đó nha, rõ ràng gày đét như cá khô, thế mà lột ra cũng không tồi, mông tròn tròn, sờ thật hảo nga.”
Mặt Ngu Hiểu đỏ bừng, vội vàng kéo quần lên, đem chăn quấn chặt đến tận mũi, mang đôi mắt căm giận mà bất lực phản kháng ra hung hăng trừng Sa Mộ Thần.
Sau cùng người kia đến bên giường ngồi xuống, luồn tay vào mái tóc cậu, xoa nhẹ như đang âu yếm cún con, làm mái tóc đen huyền mềm mại của Ngu Hiểu loạn cào cào. Bàn tay Vương Tử ấm áp là vậy, luôn cho cậu cảm giác chở che an toàn, còn mọi lần dính vào Sa Mộ Thần, luôn khiến cái đầu vốn đã choáng váng của cậu lại càng muốn vật ra, nhưng giờ phút này, cậu lại cảm thấy an tâm đến vô cùng.
“Tốt rồi, có ta ở đây, cậu không chết được đâu. Cho dù đầu có rụng xuống ta cũng nhặt nó lên ráp lại được chứ đừng nói đến mấy thứ cảm mạo xoàng xĩnh này.”
“Sa Mộ Thần……” Tình tự ẩn nhẫn đã lâu trong lòng giờ như thiên binh vạn mã chồm lên, lại mạnh hơn cả trăm lần sức kìm hãm của mình, không thể yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng có đôi khi, càng cố gắng kiên cường thì lại càng yếu ớt, nhất là khi sinh bệnh thế này.
“Cậu không cười nhạo tôi sao?”
“Cậu vốn ngu muốn chết rồi, cần ta cười nữa sao? Mà cho dù ta có bò lăn ra cười nhạo thì cái chỉ số IQ của cậu cũng có nâng lên được tí nào không?” Mấy lời này nói ra quả là đau, nhưng vào lúc này, nghe lại thấy không khó chịu như trước.
“Kỳ thật tôi vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc chuyện thật sự xảy ra rồi mới phát hiên mình không thể dễ dàng chấp nhận như ý muốn. Tuy rằng trong lòng tôi thực sự vui thay cho anh ấy, dù sao có người nào lại không mong người mình thích hạnh phúc cơ chứ? Nhưng tôi quả thật cười không nổi…. Tôi có phải rất ngốc hay không?”
“Rất ngốc, vừa ngu vừa ngốc, ngu đến mức ta cũng không muốn lãng phí nước bọt mà chửi nữa! Dù sao cái tính tình như cá chết chìm của cậu, mang ra sốt chua ngọt cũng không được. Báo chí đăng đầy ra đấy, coi đi, người tốt người xấu gì cũng chết sạch. Cậu ít nhất cũng phải cắm đầu vào tường cả ngàn lần may ra mới biết được đó là đường cụt, ta đây còn nói gì được nữa?”
Thấy ánh mắt Ngu Hiểu trừng mình đã muốn ửng đỏ luôn rồi, Sa Mộ Thần mới giơ tay, “Được rồi được rồi, cùng lắm ta cũng chỉ phùn ra vài câu cùng một ít nước bọt thôi mà, được chứ? Cậu đừng có khóc, đời này ta khó chịu nhất là thấy người ta khóc, nam nữ đều thế cả.”
“Tôi không có khóc!”
“Vâng vâng, cậu không khóc, chỉ bị bệnh đau mắt thôi.”
“Cái kia…. Cảm … cảm ơn cậu…..” Ngu Hiểu ấp a ấp úng nói.
“Giờ mới biết ta là người tốt, quá muộn rồi.” Sa Mộ Thần hừ một tiếng, khinh thường nói: “Đêm nay cậu nợ ta, tạm thời ghi sổ nợ, chờ khỏi bệnh thì ngoan ngoãn mà hầu hạ bổn đại gia, biết không? Giờ thì nhắm mắt lại, ngủ!”
“Ngủ không được…….”
Đôi mắt bị người kia che lại, chìm trong bóng tối. Cảm giác lạnh lẽo dán trên mí mắt, phảng phất như sự trầm lãnh của đáy biển, hơi thở của Ngu Hiểu dần nhẹ nhàng hơn, vầng trán đầy mồ hôi cũng từ từ thư giãn…..
“Nhắm mắt lại, tưởng tượng như cậu đang nằm ở nơi sâu nhất trong lòng biển, dòng nước từ bốn phía từ từ nâng cậu lên, phiêu lưu cùng với biển, trôi về phương xa…. Có tiếng hát ngân nga bên tai, du dương tuyệt diệu, từ từ cảm nhận, từ từ chìm đắm………”
Giọng nam trầm như xa xăm truyền đến, như âm hưởng của biển xâu, dào dạt truyền vào bên tai.
Trong lòng Ngu Hiểu chợt dâng lên một cảm giác an toàn chưa từng có. Thân thể mệt mỏi thả lỏng dần dần, chỉ chốc lát sau liền chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau.
Ngu Hiểu vừa tỉnh lại, cả người đầm đìa mồ hôi. Dù sao cũng còn sung sức, đầu óc tuy có hơi mù mờ nhưng cơn sốt đã lui quá nửa. Chỉnh đốn tinh thần để đi làm, Vương Tử chưa bao giờ đi muộn về sớm hôm nay cũng không có mặt ở công ty, có lẽ là đi chụp ngoại cảnh với Lisa. Ngu Hiểu xử lý vài văn bản vụn vặt, thời gian còn lại thì không yên lòng ngồi ngẩn người trong văn phòng trống rỗng.
Giờ tan tầm, Ngu Hiểu cắm cúi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Đang lúc cực kỳ chán nản, chợt nghe đâu đó vài trận hú hét, ngẩng đầu nhìn mấy về phía khu đỗ dành cho ô tô, thấy vài chàng trai vóc người tuấn mỹ đeo kính râm to sụ, hướng cậu vẫy lia lịa. Thế còn chưa là gì, mấy người cùng mang kính râm lừ lừ đi trên đường trông y chang một đám lưu manh ra phố làm người ta phải rạt ra hai bên mà tránh đường. (ối, em hâm mộ mấy anh =)))
“Sa Mộ Thần, Đại Hùng, Hà Mễ?” Ngu Hiểu giật mình nhìn cả đám, “Sao các cậu lại đến đây?”
“Trời lạnh rồi, đi ăn lẩu với bọn này nghen Tiểu Ngư?” Đại Hùng tháo kính râm xuống, hắc hắc cười ngây ngô với cậu.“Sao các cậu lại cùng đến đây?” Sa Mộ Thần biết Đại Hùng và Hà Mễ, nhưng cũng chỉ là quen qua loa thôi, không ngờ hôm nay lại còn rủ nhau đi ăn nhậu nữa! Xem ra lúc cậu tạm rời cương vị công tác, Sa Mộ Thần cũng rất hay đến bể bơi.
“Cái gì mà tự nhiên cùng đến?” Sa Mộ Thần mất hứng, “Bọn này trước đây đã là quân tử chi giao, giờ là bạn nhậu lại càng hợp ý.”
Hợp ý? Chẳng biết hồi trước có ai đó bảo Đại Hùng với Hà Mễ là hàng thứ phẩm đây!
Đoàn người kéo đến một quán lẩu khá là có tiếng tăm, mỗi người một xuất buffet trọn gói. Ngu Hiểu đúng là có dạ dày của tiểu ngư, mới ăn được một vòng đã “anh dũng bỏ mình”, chỉ có thể ngồi một chỗ uống nước lọc, lại bị Đại Hùng với Hà Mễ nhìn một cách cực kỳ coi thường. Hai người bọn họ sức chiến đấu kinh hoàng, y như một đàn châu chấu phá làng phá xóm, ăn hết bay cả một bàn hải sản, đến vòng thứ ba mới chuyển sang “ăn xanh”.
Sa Mộ Thần thì thuộc dạng “bền bỉ”, ăn không nhanh như Đại Hùng và Hà Mễ, thong thong thả thả nhưng một khắc cũng không ngừng. Mãi đến khi mấy người còn lại ngã xuống, hắn vẫn tiếp tục gặm tôm, còn nhướn mày cười gian xảo với Đại Hùng đã đứng không nổi nữa. (mấy người đi ăn hay là đi đánh trận vậy ‘___’~)
Ngu Hiểu trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, trong lòng xót thay cho chủ quán. Thật vất vả mới ăn no, cả đám bắt đầu tính tiền. Ngu Hiểu đưa tiền cho Sa Mộ Thần rồi lẩn mất, đỡ phải nhìn vẻ mặt vừa hung hãn vừa bi ai của chủ quán.
Đang cực kỳ muốn về nhà lại bị bọn họ cố sống cố chết lôi đi karaoke, ngồi ở ghế nghe bọn họ rống khản cả cổ: “Anh yêu em anh yêu em……….. không thể không thể nào rời xa em………….Ngày không có em anh như cái xác không hồn…………. cục cưng ơi cho anh ôm em một cái…………..” Từng trận ma âm xuyên não làm lòng người phát lạnh.
“Sa Mộ Thần, cậu cố ý hở?” Ngu Hiểu quay đầu nhìn tên ngồi bên cạnh.
“Không phải cậu mới bị thất tình sao, ta đây có hảo tâm thay cậu giải sầu mà.” Tên kia vung vẩy chai bia trên tay, thoải mái thả người trên sô pha, chân khều khều củ lạc vừa bị rơi xuống đất.
“Cảm ơn đã lo lắng. Vốn không có bắt đầu vậy sao coi là thất tình được?”
“Yêu thầm cũng là yêu, cậu cũng đừng quá đau lòng.” Nam nhân vô sỉ vỗ vỗ vai cậu, quay sang Đại Hùng vừa mới hát xong bài tình ca vẻ mặt còn rất say mê mà vỗ tay nhiệt liệt nói: “Oa, hai người phối hợp quả là cực kỳ ăn ý, hồn nhiên thiên hành, thiên tiên tuyệt phối, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất cũng không sánh nổi đó nha!”
Ngu Hiểu lạnh cả người, tên này nói dối không biết ngượng mồm.
“Tiểu Ngư, cậu cũng hát một bài đi?” Hà Mễ đưa micro cho cậu.
“Tôi không hát đâu, giọng tôi không chuẩn, khó nghe lắm.” Ngu Hiểu lắc đầu xin miễn.
“Thần ca, tiểu mỹ nữ lần trước cậu mang đến đâu, sao không gọi đi cùng cho vui?” Đại Hùng hỏi Sa Mộ Thần.
Tiểu mỹ nữ? Lần trước không phải bên cạnh Sa Mộ thần có cô gái thanh lệ tên gì gì đó sao? Xem ra tên này mỗi tuần thay một bạn gái, Ngu Hiểu nghĩ thầm.
“Đá rồi.”
“Gì cơ, cho rơi rồi? Sao lại thế?”
“Con gái là sinh vật phiền toái nhất thế giới, cậu nên thấy may vì tôi sớm thoát được khỏi tay mấy nhỏ đó.”
“Tôi thấy là may cho các cô ấy sớm thoát được khỏi tay cậu mới đúng!” Ngu Hiểu xen mồm vào.
“Oa, Tiểu Ngư Nhi, miệng lưỡi của cậu càng ngày càng linh hoạt nha, cư nhiên lại giám phản bác lại lời của bổn đại gia ta. Đừng quên, hôm qua lúc cậu sốt cao thì ai ở bên cạnh bưng trà pha nước, giờ lại dám qua sông đoạn cầu.” Sa Mộ Thần hung hăng nhéo mặt Ngu Hiểu……
“Thần ca với Tiểu Ngư tình cảm thật là tốt a.” Đại Hùng cười ha hả nhìn cả hai.
“Không có!” Ngu Hiểu giãy dụa cố thoát ra khỏi ma chưởng của hắn.
“Tiểu cá ngốc, cậu đang oán giận đấy hử?”
“Không biết lúc Thần ca ở với bạn gái sẽ thế nào nhỉ, chẳng lẽ cũng khi dễ vậy chắc?” Hà Mễ ngồi ở sườn ghế đoán già đoán non.
“Tôi đoán chắc là săn sóc cực kỳ.” Đại Hùng nói.
“Săn sóc? Từ điển Ronald Reagan của ta không có từ này.” Sa Mộ Thần buông Ngu Hiểu đã bị hắn tra tấn đến dở sống dở chết ra.
“Từ điển của cậu còn thiếu nhiều trang lắm.” Ngu Hiểu oán giận nói.
“Nếu là người ta thực lòng thích……” Sa Mộ Thần lắc lắc chai bia trên tay, khóe miệng xấu xa nhếch lên, như có như không đảo mắt qua ba người, tầm mắt vừa chạm nhau, tim Ngu Hiểu đột nhiên dội lên thình thịch.
Tia lửa lóe lên, tựa như đặt mình vào một cái hang sâu, chớp mắt một cái lại khôi phục như cũ. Cậu ngây ngô dường như hiểu ra một cái gì đó, rồi lại mơ hồ chẳng hiểu gì cả.
“Ta a………chắc chắn phải bắt nạt tra tấn y, không có việc gì thì đùa giỡn y cho y muốn sống cũng không nổi, vừa thấy ta là run rẩy đến tè ra quần………Nga ha hả……….”
Trong tràng cười gian xảo của Sa Mộ Thần, đám Ngu Hiểu quay ra nhìn nhau.
Thực —-thực là dễ sợ…….
Trán Ngu Hiểu toát mồ hôi lạnh, bị cái tên nhân cách méo mó này thích, người kia chắc chắn là bất hạnh nhất thế gian!
“Nhưng …. nhưng nếu nói vậy, cô ấy trốn cậu một mạch còn gì?” Đại Hùng trợn mắt há mồm hỏi.
“Đúng vậy.” Sa Mộ Thần không thèm để ý nhún nhún vai.
“Sao cậu phải đối xử như vậy với người mình thích?” Hà Mễ cũng không giải thích nổi.
“Tại sao thích ai lại cứ phải ôn nhu chiều chuộng? Ta là ta thích bắt nạt y, trêu cho y phát khóc lên, không được sao?”
“Cậu chơi xấu như vậy, cẩn thận đến lúc tỏ tình, cô ấy không thèm tin cho coi!” Hà Mễ cảnh báo nói.
“Tỏ tình?” Sa Mộ Thần cười nhạo, “Làm gì có chuyện bổn đại gia ta đi làm mấy việc tốn hơi thừa lời đó? Nếu ta thích một người, cả đời này cũng không cho y biết.”
“Vì sao?” Cằm của cả đám muốn rớt xuống đất.
“Bổn đại gia thích thế!”
Ba người mặt mũi xám ngoét nhìn nhau, thật không đỡ được. Sa Mộ Thần cười cười giơ chai bia, “Đừng nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, uống đê, không say không về!”
Người này thật là … vừa đáng sợ, khó ưa, cực đoan, sĩ diện, nhân cách vặn vẹo, blah blah … thực làm người ta muốn giận sôi lên! Trước kia Ngu Hiểu kị hắn như vi khuẩn bệnh truyền nhiễm cũng không phải là không có nguyên do. Cậu đồng tình quay sang nhìn Đại Hùng cùng Hà Mễ đang cười đến méo xệch, cầu nguyện cho bọn họ sẽ không bị Sa Mộ Thần bán tống đi.
Bị bọn họ không ngừng chuốc rượu, Ngu Hiểu lết tấm thân say bí tỉ về nhà. Vốn tưởng đêm nay thức trắng luôn, ai ngờ nhờ tác dụng của cồn mà cuối cùng lại lăn ngủ say như chết, ngay cả Vương Tử cũng không mơ thấy luôn.
Rất lâu sau, Ngu Hiểu mới phát hiện ra rằng, Sa Mộ Thần khi đó, nhìn như bám dính không buông, kì thực vì không muốn cậu miên man suy nghĩ. Cũng nhờ hắn mà sau này, khi phải nhìn Vương Tử cùng Lisa sóng bước bên nhau, cảm giác cũng không đến nỗi quá khó khăn như cậu nghĩ.
Sáng sớm hôm sau.
Ngu Hiểu vừa vào đến tòa nhà văn phòng liền cảm thấy một bầu không khí đầy áp lực. Hai viên chức mặc âu phục xách cặp ủ rũ rời đi. Ngu Hiểu nhận ra bọn họ, đều là công nhân của bộ phận kỹ thuật.
Nguy cơ mà [Thiên Hà] đang phải đối mặt, dù đã nhìn ra trong báo cáo quý, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn tận mắt, nội tâm vẫn không khỏi hoang mang. Không phải chỉ ở công ty của Vương Tử mà đã là hoàn cảnh chung, cuộc khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng bùng nổ từ Mỹ ngày càng lan rộng, tràn ra đến toàn cầu, kinh tế trong nước cũng phải chịu nhiều tổn hại nặng nề. Tiền mặt bị hạn chế lưu thông, rất nhiều công trình do vấn đề tài chính mà bị đình chỉ, rất nhiều hợp đồng vừa ký kết cũng bị hủy bỏ.
Để vượt qua cửa ải khó khăn này, Vương Tử cùng bộ phận nhân sự đã quyết định bắt đầu cắt giảm nhân viên, chỉ là trước đây bỏ đi nhiều văn chức đã đành, giờ đến bộ phận kỹ thuật quan trọng nhất của công ty cũng bị cắt bỏ, có thể thấy được tình thế đã ác liệt đến mức nào.
Trong văn phòng của Vương Tử đến cả đèn cũng không bật, vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào màn hình máy tính. Ngu Hiểu khẽ mở cửa, mang cà phê và điểm tâm vào.
“Ăn chút gì đi, anh chưa dùng cơm trưa mà.”
“Tôi ăn không vô.” Chân mày Vương Tử nhăn lại, vẻ mặt tiều tụy. Nhớ lúc trước kia khi anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hùng tâm tráng trí biết bao, Ngu Hiểu thấy lòng ẩn ẩn đau.
“Tiểu Ngư, Lâm Lỗi Đông phá sản rồi.” Vương Tử nhu nhu thái dương.
“Cái gì? Thật vậy sao?” Quả thực là một tin tức kinh hoàng, Ngu Hiểu hoảng sợ. Ngay cả thực lực hùng hậu như Lâm Lỗi Đông cũng không chống đỡ được, còn không ít hạng mục hợp tác với [Thiên Hà], khó tránh khỏi bị liên lụy……..
“Không cần lo lắng, đây là công ty một tay tôi thiên tân vạn khổ dựng lên, tôi tuyệt đối không cho phép nó ngã xuống!” Vương Tử nói đầy quyết tâm.
“Uhm!”
“Tiểu Ngư, khi tất cả mọi người đều hoài nghi tôi, chỉ có mình cậu tin tưởng tôi, luôn đứng bên tôi.” Vương Tử lộ ra nụ cười an ủi.
“Bởi vì tôi biết, anh nhất định có thể làm được.”
“Tiểu Ngư, tôi …” Vương Tử muốn nói rồi lại thôi.
“Xảy ra chuyện gì?” Gần đây hình như Vương Tử có tâm sự, thỉnh thoảng thấy anh ngẩn ra, cứ hỏi có chuyện gì là lại ấp a ấp úng.
“Buổi tối cùng tôi đến nhà Lisa ăn cơm được không?”
“Tôi không muốn quấy rầy hai người.” Ngu Hiểu khó xử nói.
“Cổ tiên sinh cũng ở đó, cậu đến giúp tôi làm dịu bầu không khí được không? Nếu chỉ có một mình tôi đi, chắc chắn lại cùng ông ấy mắt to trừng mắt nhỏ, không có lời nào để nói, nghĩ thôi mà da đầu tôi cũng run lên rồi. Ai bảo ổng đặc biệt thích cậu chứ, lần nào gặp tôi cũng hỏi han cậu thế nào rồi. Van cậu đấy, Tiểu Ngư….” Vương Tử cười nói.
“Được rồi.” Ngu Hiểu bất đắc dĩ nhận lời.
Đêm dần buông, lúc đến chỗ Cổ Minh Tuyền, Lisa đã sớm chờ ở cửa. Cô mặc bộ đồ màu tím nhạt, thản nhiên cười như đóa hoa trong gió.
Trong bữa cơm, Cổ Minh Tuyền ngồi ở chủ vị, Ngu Hiểu ngồi ở chỗ cho khách, Vương Tử và Lisa ngồi ở khoảng giữa, trông như người một nhà. Thức ăn rất ngon, từ cơm chính cho đến mấy món điểm tâm mặn ngọt đều có đủ. Mọi người thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, bầu không khí trông có vẻ hòa hợp lại che giấu sự bất an, giống như sóng ngầm dưới mặt nước bình lặng, có gì đó sắp xảy ra.
Ngu Hiểu cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, lờ đi hình ảnh ân ân ái ái đau lòng của hai người kia, cậu không biết mình có thành công hay không, chỉ cảm thấy Cổ Minh Tuyền như hữu ý lại như vô tình đánh giá mình.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, Lisa rủ bọn họ đi xem mấy đồ vật mà cô sưu tầm, Ngu Hiểu không muốn quấy rầy hai người nên nhẹ nhàng từ chối, cùng Cổ Minh Tuyền ra hoa viên tản bộ.
Không khí tươi mát bên ngoài thật khác lạ, thoảng qua từng đợt hương thơm ngào ngạt, cả vườn hoa hồng rực rỡ diễm lệ muôn sắc muôn màu.
“Hoa hồng thật đẹp.” Ngu Hiểu đưa tay vuốt ve cánh hoa mượt mà.
“Người già hay thích để ý mấy thứ vườn tược nọ kia.” Cổ Minh Tuyền cười hiền lành, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt trở nên nhu hòa. Khi ở gần cậu thanh niên này, lòng ông luôn có cảm giác thoáng đãng ôn hòa hơn.
Đó là vết thương mà thời gian không thể chữa lành …
“Vương Tử và Lisa sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”
Tay Ngu Hiểu run lên, đầu ngón tay bị gai hoa cứa vào, thấm ra một giọt máu đỏ sẫm.
“Chừng một tháng trước, cậu ấy tới tìm ta, thừa nhận nguy cơ mà công ty phải đối mặt, hi vọng ta có thể ra tay giúp đỡ. Lúc đó trông cậu ta như một võ sĩ bại trận, trong ánh mắt chất chứa không cam lòng. Lúc cầu xin ta, ánh mắt vô cùng khuất nhục. Ta hiểu được, nếu cậu ta không tới cùng đường sẽ không ra yêu cầu này với ta, dù rằng biết rõ ta có thành kiến với cậu ta, vậy nên ngày từ đầu mới không đồng ý cho cậu ta quen Lisa.”
Một tháng trước? Đi vào khó khăn từ tận lúc đó sao? Tại sao Vương Tử không cho cậu biết? Khó trách gần đây anh khác thường như vậy!
“Tình trạng trong công ty gần đây quả thực khá loạn, theo như ngài nói thì đã đến mép vực rồi, vì sao Vương Tử không chịu nói gì.” Dưới ánh trăng, gương mặt Ngu Hiểu trắng bệch như tờ giấy.
“Đứa nhỏ này, kẻ cao ngạo như cậu ta thì sao có thể nói với cậu chứ.” Cổ Minh Tuyền than nhẹ, “Khi đó, ta nói với cậu ta rằng, thứ ta không thiếu nhất chính là tiền. Huống gì Lisa là con gái duy nhất của ta, về sau này, tất cả tài sản của ta đều là của nó. Nhưng ta phải xác định đã phó thác đúng người, giờ muốn ta ra tay cứu không phải không được, nhưng ta chỉ cứu người trong nhà.”
[Người trong nhà], ba chữ này đã thủ để biểu đạt hết mọi vấn đề.
“Tiểu Ngu, không phải ta keo kiệt, ta tuy là một thương nhân, nhưng cũng là một người cha, ta phải lo lắng cho con mình.”
“Chuyện thường tình thôi mà, có gì lạ đâu?” Ngu Hiểu miễn cưỡng cười.
“Kỳ thực, lúc đó ta hy vọng Vương Tử sẽ từ chối, nhưng trong lòng ta biết rõ cậu ta sẽ không. Bởi vì cậu ta quá giống ta lúc trẻ! Dã tâm bừng bừng, vì đạt được mục tiêu mà không từ thủ đoạn. Bọn ta giống như cá mập ăn thịt những đối thủ nhỏ yếu hơn, không ngừng lớn mạnh, tin tưởng vững chắc rằng mình có thể thành bá chủ một phương. Ta thành công, Vương Tử chắc chắn cũng sẽ dùng cách đó để thành công……..” Cổ Minh Tuyền thở dài, “Ta thừa nhận, ngay từ đầu ta có thành kiến với cậu ta, nguyên nhân cũng bởi từ cậu ta, ta cảm nhận được hơi thở của đồng loại, hoàn toàn là do ta tự mình bài xích thôi.”
“Cổ tiên sinh, có lẽ Vương Tử có dã tâm, nhưng anh lấy sự nghiệp làm trọng, đây không phải chuyện xấu.”
“Ta hiểu, cậu cũng không cần nói tốt cho cậu ta.” Cổ Minh Tuyền mỉm cười, đưa tay ngăn cậu lại, “Ngay từ đầu, ta quả thực muốn chia rẽ hai người họ. Khi đó ta nghĩ Vương Tử chỉ có dã tâm mượn địa vị của Lisa, nhưng người làm ta thay đổi, chính là cậu!”
“Tôi?”
“Ngày đó, mảnh ngọc của ta rơi xuống biển, cậu quên mình nhảy xuống nước làm ta khiếp sợ vô cùng. Ta không nghĩ tới bên cạnh Vương Tử lại có một trợ thủ vì cậu ta mà liều mình như vậy. Một khi đã thế, ở cậu ta chắc phải có điểm ưu việt, hơn nữa Lisa cũng thích cậu ta, vậy ta cần gì phải ngang ngược chen vào? Hạnh phúc của con cái nên để chúng tự chọn, chỉ cần Lisa vui vẻ là được rồi. Ta thay nó tính tới tính lui như vậy cũng chưa hẳn là tốt, làm người khó tránh được có lúc hồ đồ.”
“Tôi cảm thấy ……khi đó nếu không tìm được ngọc, chắc ngài sẽ cố chấp tự mình nhảy xuống biển, vì quýnh quá nên cũng không nghĩ nhiều như vậy……”
“Đúng vậy, mảnh ngọc kia quả thực rất quan trọng với ta.” Cổ Minh Tuyền đưa tay lên thân áo, nhẹ nhàng cầm lấy khối noãn ngọc, tựa như đang níu giữ giọng nói tiếng cười của người kia.
“Nó là kỷ vật duy nhất mà một người bạn cũ lưu lại cho ta, hắn ra đi quá sớm, chưa bao giờ được hưởng thụ nhân sinh đã buông tay lìa đời.” Thanh âm của Cổ Minh Tuyền đau đớn kịch liệt.
“Người đó là thân nhân của ngài sao?”
“Hắn là trợ lý của ta, quan hệ giữa ta và hắn so với cậu và Vương Tử cũng không khác nhau nhiều lắm.” Cổ Minh Tuyền nhớ lại truyện cũ, trên nét mặt phủ đầy tang thương, Ngu Hiểu đi bên ông, im lặng lắng nghe.
“Gia cảnh của ta hồi đó không tồi, thiếu niên đắc chí, tự mình mở công ty. Hắn là nhân viên đầu tiên mà ta đích thân chiêu mộ, từ đầu chỉ làm văn chức, về sau thấy hắn làm việc ổn thỏa, cá tình trầm tĩnh, kín miệng liền dần đề bạt hắn làm trợ lý riêng. Hắn đối với ta luôn luôn tận tâm trung thành, coi như muốn cảm tạ sự nâng đỡ đi.”
Cổ Minh Tuyền chìm vào chuyện xưa mà khẽ thở dài. Hương hoa hồng như có như không vương vẩn nơi chóp mũi, hai người chậm rãi bước đi bên bụi hoa, con đường huyền ảo tựa trong mộng.
“Thành công quá sớm sẽ không tốt. Khi đó ta rất kiêu ngạo, thô bạo tùy hứng, thoải mái vênh mặt hất hàm mà sai khiến hắn, hắn cũng không hề cãi lại, lặng lẽ làm việc, khi đó ta tinh lực tràn đầy, bạn giường vô số, thậm chí còn có cả nam nhân. Những lúc không tìm thấy đối tượng thích hợp, hắn cũng từng giúp ta. Chỉ là chúng ta chưa bao giờ hôn môi, cũng không hề làm đến cuối cùng, khi đó chỉ nghĩ là [giúp nhau giải quyết], thực tầm thường, chưa bao giờ nhìn ra tình tố trong mắt hắn…”
Ngu Hiểu chỉ nhìn ông, không nói gì.
“Không bao lâu sau, ta kết hôn, cưới một người vợ xinh đẹp môn đăng hộ đối. Ta khi đó cảm thấy rất hăng hái, tình cảm, tình yêu, sự nghiệp, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng hắn, lại biến mất cùng ngày mà ta kết hôn. Thay số điện thoại, đổi địa chỉ, cắt đứt mọi phương thức liên lạc, giống như bọt biển tan biến khỏi thế gian.”
“Người đó cứ vậy mà đi sao?” Ngu Hiểu không nhin được hỏi.
Cổ Minh Tuyền chua xót, nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. Những ngày không có hắn, cảm giác mất mát mỗi lúc một nhiều thêm, khiến ta ngày càng khó chịu. Sự tồn tại của hắn trong ta như bóng với hình, khi hắn không còn, ta lại thấy trống trải đến tê tâm liệt phế. Giống như một nửa trái tim đã bị hắn mang đi mất rồi. Ta bắt đầu tìm hắn, tìm đến điên cuồng, lật cả ba tấc đất lên, đăng báo tìm người, cách gì cũng thử qua nhưng đều vô ích…”
“Rất lâu sau đó, phải chừng hai năm, mới nghe được tin tức của hắn. Ta lập tức chạy đi, cuối cùng ở một trấn nhỏ xa xôi mà tìm được. Hắn ở đó hùn vốn làm công, mở ra một dây truyền sản xuất, máy móc mỗi ngày cho ra được một ngàn phân linh kiện, không bán đi được thì lại trừ vào phần tiền lương ít ỏi đến đáng thương. Hắn ở cùng với những người làm công khác, tám người chia nhau một gian phòng, dơ bẩn hỗn độn. Cuối cùng đến khi ta tìm được, hắn đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, trên tay toàn chai sạn cùng thương tổn, cả người lôi thôi tiều tụy.”
“Lúc ta vừa thấy hắn, mắt cũng đã đỏ lên, phảng phất như cảnh tỉnh. Trước hắn làm trợ lý cho ta, lương cao không nói, thỉnh thoảng còn có tiền thưởng thêm, có công trạng đều được tặng quà. Hắn theo ta, sơn trân hải vị, nhà cửa xe cộ cao cấp, không hề bị bạc đãi. Rõ ràng có thể sống cuộc sống thượng lưu dư dả, nhưng hắn lại thà sống ở nơi rác rưởi này chứ cũng không chịu trở lại bên ta. Thứ cảm giác đó hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, ta giống như một con sư tử điên cuồng lao về phía hắn, giơ tay…… Thế nhưng hắn không hề tránh né, chỉ nhìn ta không nhúc nhích. Ta đương nhiên không xuống tay được, chỉ biết ôm chặt lấy hắn gào khóc.”
Giọng nói của Cổ Minh Tuyền trở nên khản đặc, “Ta chưa bao giờ rơi lệ trước mặt người khác, đó là lần đầu tiên trong đời. Lúc bừng tỉnh gặp lại như đã cả một thế hệ qua đi, hắn vẫn im lặng như vậy, ở trong lòng ta không hề hé răng, ta nói, hắn ngoan ngoãn nghe, ngẫu nhiên lại cười cười. Ta thực thỏa mãn, hạnh phúc đến chết đi được. Ai ngờ vừa trấn tĩnh lại, hắn mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy như vô cùng đau đớn. Ta vội vàng đưa hắn vào bệnh viện, theo chẩn đoán xác định là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đến lúc nhắm mắt xuôi tay chỉ còn lại một tháng ngắn ngủi.”
“Một tháng……….” Ngu Hiểu khiếp sợ.
“Kỳ thật hắn đã sớm có triệu chứng phát bệnh rồi, ai nói cũng không nghe, không chịu đi khám, cũng không uống thuốc, chỉ lặng lẽ tự mình chống chọi. Ta mời bác sĩ giỏi nhất, đưa hắn đến bệnh viện tốt nhất, dùng trăm phương nghìn kế cũng không ngăn được bước chân tử thần.”
“Từ đầu tới cuối, hắn không hề oán giận một lời, cũng chưa từng nói yêu ta. Chỉ là trước lúc lâm trung, nắm chặt lấy tay ta, ở trong lòng ta trút hơi thở cuối cùng, vẻ mặt của hắn thật an tường mà ôn nhu. Ta vẫn luôn tự an ủi chính mình, rằng ở thế giới bên kia có người tốt hơn mình cả trăm lần đang chờ đợi hắn, nhưng cũng không thể gạt đi nỗi đau tra tấn tâm can. Cho tới bây giờ, ta vẫn thường xuyên mất ngủ, suốt đêm dài đợi hắn đến. Nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện, ta không biết hắn có còn trách ta hay không….”
“Sẽ không đâu, ngài đừng nghĩ như vậy……” Ngu Hiểu cố nén nước mắt tràn ra khóe mi.
“Năm đó ta ba mươi bảy tuổi, hắn mới ba mươi lăm. Rõ ràng yêu đến khắc cốt ghi tâm mà không nắm lấy, lại để nó trôi qua kẽ tay. Nhân sinh quá ngắn ngủi, nháy mắt, cậu có thể mất đi tất cả, nhưng thứ không muốn buông ra nhất chính là tay người kia, những lời chưa kịp nói ra…cũng vĩnh viễn…. chìm vào câm lặng…” Cổ Minh Tuyền đưa ánh mắt đau xót chăm chú nhìn mảnh ngọc, “Khối ngọc này là hắn thường mang. Ta theo di nguyện, hỏa táng mọi thứ liên quan đến hắn, chỉ để lại thứ này, cả đời tưởng niệm.”
Ngu Hiểu nhìn lão nhân trước mắt, không biết nên nói gì. Lúc này, mọi lời nói đều là sáo rỗng.
“Biết vì sao ta lại nói chuyện này với cậu không? Ta chưa bao giờ cho ai biết, kể cả Lisa.”
Ngu Hiểu khẽ lắc đầu……
“Bởi vì cậu quá giống hắn! Vừa thấy cậu, ta đã không thể kìm lòng mà nghĩ đến hắn. Cậu và Vương Tử giống như phiên bản của ta và hắn năm nào, ta không hy vọng cậu trở thành hắn.”
Ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại, đau thắt đến khó chịu….. Ngu Hiểu cố áp chế cảm xúc đang dâng lên, chậm rãi nói: “Ngài đừng lo lắng, tôi không phải người đó, Vương Tử cũng không phải ngài. Anh ấy là thực lòng thích Lisa, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô ấy, họ sẽ hạnh phúc suốt đời.”
Cổ Minh Tuyền trầm mặc thật lâu sau mới khẽ thở dài: “Chỉ hy vọng là thế.”
“Nhất định mà!”
“Ta hy vọng cậu có thể vui vẻ sống, vui vẻ yêu một người. Tình yêu không phải ẩn nhẫn, cũng không phải hy sinh. Yêu là đến với người kia, cùng y cả đời hạnh phúc.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy…..”
Người thanh niên im lặng lắng nghe, đầu hơi gục xuống rồi nhanh chóng ngẩng lên, lộ ra nhợt nhạt nét cười, dưới bóng đêm chập choạng càng trở nên trong suốt. Cổ Minh Tuyền nhịn không được âm thầm cầu nguyện, mong sao bi kịch sẽ không tái diễn.
Văn phòng tầng cao nhất, công ty [Thiên Hà].
Trong căn phòng rộng thênh thang, Ngu Hiểu bận rộn sửa sang lại văn bản hội nghị, Vương Tử theo thường lệ vẫn chẳng thấy đâu, chắc đang ở cùng Lisa.
“Tiểu Ngu, mau mau xem này!” Thư kí như vừa phát hiện ra châu lục mới, lao vào hô to gọi nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ai nha, giờ là lúc nào rồi, cậu vẫn còn tâm tư mà làm việc sao? Bên ngoài đã trời long đất lở rồi!” Cô thư kí vẻ mặt hưng phấn nói.
“Có gì thế? Ngôi sao nào mới tạo scandal à, hay là….”
“Sao giăng gì, lần này là ông chủ của chúng ta!”
“Vương Tử?”
“Đúng vậy, ổng ở trên TV cầu hôn Lisa trước mặt mọi người, đặt một chiếc nhẫn kim cương cùng chín mươi chín đóa hồng đó nha, oa, lãng mạn ghê đi…..” Cô thư kí vội vàng vơ cái điều khiển ấn nút, “Không tin thì xem này, đang quay trực tiếp, còn chưa có xong đâu!”
Màn hình tinh thể lỏng chiếm cả một mặt tường hiện lên một khuôn mặt. Ánh đèn nháy lịa lịa làm Ngu Hiểu nheo mắt, phóng viên vây xung quanh. Lisa ôm bó hồng đỏ rực, ghé vào lòng Vương Tử, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tất nhiên là nhận lời rồi. Người phía sau ôm lấy thắt lưng nàng như một hộ hoa sứ giả, che chắn khỏi những người truy đuổi phía sau, đưa nàng vào trong xe rồi chính mình cũng bước vào, rời đi.
Màn ảnh lúc nãy còn quay cận cảnh chiếc nhẫn kim cương rực rỡ trên ngón tay mảnh mai của Lisa. Người dẫn chương trình nhiệt liệt mà thảo luận về giá trị của chiếc nhẫn kim cương này, lại còn cả tài sản tỉ bạc của Cổ Minh Tuyền, sự tích làm giàu rồi chuyện Vương Tử ở rể bày ra đủ thứ phong vân biến hóa, y như đang miêu tả vở kịch ân oán tình thù của mấy gia đình thượng lưu……
“Từ chớp nhoáng kết bạn đến chớp nhoáng kết hôn, ông chủ nhà chúng ta thủ đoạn thật không tầm thường nha!” Cô thư kí mặt mũi tán thưởng vỗ tay bôm bốp, “Cứ đà nay chắc chắn công ty chúng ta được cứu rồi, đừng nói là trăm vạn vốn lưu động, cho dù một triệu cũng không thành vấn đề, không những không cần phải cắt giảm biên chế, chúng ta còn có thể mở rộng phạm vi, thật tốt quá!”
Ngu Hiểu không cười, cũng không đáp lại, im lặng trầm mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook