Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Đại Ca
-
Chương 33
Chuông vào học vang lên.
Quý Nhượng đứng dậy phủi bụi trên góc áo: “Đi thôi, đồ ngốc, mau về lớp học.”
Thích Ánh nghe lời theo anh đi về lớp.
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười: “Còn không mau chạy nhanh lên, lát nữa giáo viên vào lớp trước cậu sẽ phạt cậu đứng đấy.”
Thích Ánh vừa nghe, lập tức khẩn trương, vẫy tay với anh, chạy bước nhỏ vào tòa nhà lớp học. Quý Nhượng nhìn theo bóng lưng chạy như bay của cô, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra.
Lúc quay về lớp, giáo viên vẫn chưa đến, Thích Ánh thở phào một hơi, vội ngồi vào chỗ mình.
Tiết trước cô đã nói với Nhạc Lê chuyện thính lực của mình phục hồi, nhưng nhắc cô nàng tạm thời đừng nói cho người khác biết, chờ cuối tuần đi kiểm tra, xác định là không sao rồi nói sau.
Cả gương mặt nhỏ của Nhạc Lê ửng đỏ, vô cùng kích động, lén thì thầm bên tai cô hỏi: “Ánh Ánh, đại ca đến tìm cậu làm gì thế? Cậu nói với anh ấy biết cậu nghe được chưa?”
Thích Ánh lắc đầu, viết trên sổ: Chuyện đánh nhau bị anh ấy biết rồi, xấu hổ lắm.
Hai mắt Nhạc Lê phát sáng: “Sao có thể mất mặt chứ! Nữ nhân của đại ca văn võ song toàn, quá ngầu!”
Thích Ánh: “...”
Giáo viên bước vào lớn, đề thi giữa kì được phát xuống, mỗi tiết đều là sửa bài.
Thích Ánh cuối cùng có thể nghe giảng được rồi.
Tuy trong tai có lúc vẫn còn tạp âm, thỉnh thoảng nghe tiếng ồ ồ, cô nghĩ có lẽ là vì tai lâu ngày không nghe được nên cần thời gian thích ứng, dù sao đi nữa, bỗng nhiên có thể nghe thấy, cô vẫn cảm thấy khá ồn.
Chỉ là không ảnh hưởng nhiều, có lẽ rất mau sẽ có thể khôi phục hoàn toàn.
Tiết buổi sáng giáo viên đều ngồi sửa bài, vừa khô vừa chán, chờ đến tiết buổi chiều, rốt cuộc cũng có một tiết thể dục.
Học sinh lớp 11/2 như chim xổ lồng, vui vẻ chạy trên sân thể dục.
Nhạc Lê càng kích động hơn, dù sao đi nữa có thể gặp được thầy Thẩm đẹp trai rồi, động lực mỗi ngày đến trường của cô đã từ tiệm mì Lão Trần đổi thành thỉnh thoảng gặp được Thẩm Ước.
Lúc chạy trên sân thể dục, nhìn thấy Thẩm Ước đang cùng vài học sinh chơi bóng rổ.
Kĩ thuật chơi bóng của anh rất tốt, dáng người lại đẹp, các học sinh bình thường vốn dĩ không phải là đối thủ của anh, mỗi lần chơi xong, các học sinh đều ầm ĩ bảo thầy Thẩm bắt nạt học sinh. Lần này lại không như vậy, chỉ thấy lúc Thẩm Ước đang dẫn bóng, có một bóng người cao gầy vẫn luôn chắn trước mặt anh ta.
Chờ đến khi anh nhảy nên đập bóng, đánh phủ đầu giành bóng của đối phương, cuối cùng xoay người dẫn bóng ném lên, một cú ném ba điểm lưu loát diễn ra, bóng đã vào rổ.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thầy Thẩm chịu thiệt, bên cạnh liền vang lên tiếng reo hò kích động.
Thẩm Ước dừng lại, cười nói: “Nhóc con, không tồi.”
Quý Nhượng cười, dùng áo bóng rổ lau mặt, mơ hồ lộ ra cơ bụng.
Nữ sinh xung quanh lập tức đỏ mặt, thì thầm nói chuyện.
Thích Ánh cùng Nhạc Lê cũng ở bên cạnh xem, Nhạc Lê ban đầu thấy Thẩm Ước thua vẫn có hơi không vui, nhưng đến khi nhìn rõ người thắng là Quý Nhượng thì cũng thấy bình thường.
Dù sao là đại ca mà, lợi hại một chút cũng là điều hiển nhiên.
Thẩm Ước mặc áo khoác vào: “Thầy chuẩn bị dạy rồi, lần sau chơi tiếp.”
Quý Nhượng gật đầu, đi đến bên giá bóng, cầm lấy chai nước suối uống hai ngụm, rất nhanh chai liền hết sạch. Lúc anh không cười trông vừa lạnh lùng vừa hung dữ, những nữ sinh muốn tiến lên đưa khăn giấy đưa nước cho anh đều chần chừ không dám.
Sau đó nhìn thấy một cô gái nhỏ ngoan hiền vô cùng to gan chạy đến trước mặt anh, đưa một lon Coca qua.
Tất cả mọi người đều biết, Quý Nhượng không thích ăn ngọt, nên đương nhiên anh cũng không thích uống nước ngọt.
Mọi người đều đang chờ nữ sinh đó bị mất mặt.
Nhưng nào ngờ Quý Nhượng không chỉ nhận lon Coca đó mở ra uống một ngụm, tay còn lại chống đầu gối khom người, cười nói gì đó với nữ sinh kia.
Thích Ánh chớp chớp mắt.
Cô nghe Quý Nhượng không đứng đắn hỏi: “Dáng vẻ chơi bóng của ông đây có phải là siêu đẹp không?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thầm đáp: Đúng vậy, siêu cấp đẹp trai.
Quý Nhượng khom người, tầm mắt đối diện cô, khoảng cách cách nhau rất gần, có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trên người cô. Đôi mắt cô phản chiếu ánh mặt trời mùa thu, dịu dàng muốn lấy mạng.
Hầu kết của anh dao động.
Một giọt mồ hôi từ dưới cằm chảy xuống, theo sự chuyển động của hầu kết mà chảy xuống cổ áo, vài nữ sinh xung quanh che miệng hét lên, anh không biết dáng vẻ của mình có bao nhiêu quyến rũ, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ nhuận của cô gái nhỏ trước mặt, giọng mang theo ba phần ý cười, bảy phần khàn khàn: “Lại nhìn như thế nữa, có tin ông đây sẽ hôn cậu một cái không?”
Vành tai của Thích Ánh lập tức ửng đỏ, dần dần lan đến gò má.
Cô đưa tay đẩy anh một cái, lòng bàn tay chạm vào vòm ngực ướt đẫm của anh, sờ được da thịt nóng bỏng, còn có nhịp tim vẫn đang đập mãnh liệt.
Quý Nhượng bị cô chọc cười, anh cho rằng cô chê bai mùi mồ hôi trên người anh, cố gắng kiềm chế kích động muốn xoa đầu cô, cười nói: “Lần sau lại đẹp trai cho cậu xem, quay về đi.”
Anh đứng thẳng người, vẫy tay.
Thích Ánh đỏ mặt chạy về chỗ.
Lớp 11/2 bắt đầu tập hợp.
Những nữ sinh cầm nước suối chưa đưa qua nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa hối hận.
Sớm biết dễ dàng như vậy, mình cũng đi đưa rồi!
Nhạc Lê lại không giống như thế, cô đứng trong hàng lén nhìn Thẩm Ước, thầm nghĩ, khi nào mình mới có thể dũng cảm như Ánh Ánh, đi đưa nước cho Thẩm Ước đây.
Dù sao đi nữa thời học sinh không đưa nước cho chàng trai mình thầm mến vẫn là không hoàn chỉnh!
Vừa kết thúc tiết thể dục, về lớp lại phải sửa bài thi chưa sửa xong, tiết cuối là tiết của giáo viên chủ nhiệm Lưu Khánh Hoa, cô cũng là sửa bài thi anh văn của mình trước, sắp đến lúc tan học mới thông báo: “Trường học chuẩn bị tuần sau sẽ tổ chức hội thi thể thao mùa thu, có thể bắt đầu ghi danh, lớp trưởng và lớp phó thể dục triển khai chuyện này.”
Trong lớp lập tức vang lên một trận hưng phấn.
Trước đó họ còn đang bàn tán, học kì này vẫn chưa có hội thao, dù sao đi nữa gần vào đông rồi, không biết có phải là đợi mùa xuân mới tổ chức hay không. Nào ngờ trường học vẫn rất nhân đạo, nhân lúc cuối thu, để học sinh thi giữa kì xong mới tổ chức hội thao mùa thu để cho học sinh xả stress.
Mọi người đối với việc tham gia thi đấu không có hứng thú cho lắm, chủ yếu là hai ngày diễn ra hội thao không cần đi học, có thể chơi hết mình.
Nhạc Lê mọi năm đều né tránh hoạt động này, cô nổi tiếng không thích vận động. Lần này lại tích cực hơn ai hết, vừa tan học liền chạy đến hỏi lớp trưởng Trần Mộng Khiết: “Tớ có thể ghi danh vào hạng mục nào?”
Trần Mộng Khiết đáp: “Hạng mục nào cậu đăng kí cũng được, tất cả đều chưa đủ người.”
Nhạc Lê trước giờ chưa từng tham gia, cô nàng không thích vận động, đến cả thi đấu cũng lười xem, gãi gãi đầu nói: “Thế cậu giới thiệu cho tớ một cái đi.”
Trần Mộng Khiết: “Chạy dài 1000m nữ được không? Buông thả thanh xuân trên đường chạy, lộ ra tư thế siêu ngầu của mình.”
Nhạc Lê ngốc nghếch: “Được thôi.”
Trần Mộng Khiết: “!!!”
Woww, hạng mục nan giải nhất trong cuộc thi năm nay lại dễ dàng giải quyết như vậy sao? Nhạc Lê đúng là thiên thần nhỏ! Thật là muốn ôm hôn cô một cái!
Các lớp đều bị tin hội thao làm vui mừng, áp lực trong cả ngày nay do kì thi giữa kì tạo ra đã giảm đi không ít.
Quý Nhượng không hứng thú với chuyện này, mọi năm hội thao đều trốn học chơi net, dọn xong cặp mình liền muốn rời đi. Lạc Băng từ cửa sau chạy vào gọi: “Anh Nhượng, mấy người đánh nhau với Thích Ánh đều tìm ra rồi! Chỉ là bọn họ hình như đều về cả rồi.”
Quý Nhượng xách cặp, giọng lạnh nhạt: “Giờ tự học sáng ngày mai dẫn người lên sân thượng.”
Lạc Băng: “Vâng ạ!”
Sáng hôm sau, các học sinh bị chặn ở cầu thang. Khuất Đại Tráng vô cùng thân thiện nói: “Bạn học, đến sân thượng nói chuyện chút nhé.”
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, nhưng lại không dám phản kháng, chưa vào lớp đã bị đám người Khuất Đại Tráng kéo lên sân thượng.
Gió sáng lành lạnh, cuốn theo lá rụng thổi đến, khiến cho da thịt phát lạnh.
Lúc lên sân thượng, nhìn thấy Quý Nhượng đứng chờ ở đó.
Đồng phục vắt trên vai, nghiêng người dựa tường, thấy họ đến gần, khóe môi nhếch lên, nụ cười mang theo ba phần chê trách, bảy phần lạnh lùng.
Đôi chân của các học sinh đều mềm oặt, suýt nữa quỳ xuống trước mặt anh.
Đám người Khuất Đại Tráng cười hi hi kéo họ lại: “Đừng, anh Nhượng không nhận con cái.”
Quý Nhượng cũng phì cười, khom người nhặt một nhánh cây nhỏ bên cạnh, đi đến trước mặt họ, dùng nhánh cây vỗ mặt họ, giọng ‘ôn hòa’ hỏi: “Nghe nói hôm qua các người bắt nạt bạn nhỏ ư?”
Bọn họ run rẩy đáp: “Thật sự không liên quan đến bọn tôi, là cô ấy ra tay trước...”
Quý Nhượng một chân đá qua, sắc mặt lạnh băng dọa chết người, “Cô ấy điên rồi sao? Vô duyên vô cớ sao lại ra tay?”
Nam sinh thấp người ở giữa bị dọa sợ, òa một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Anh Nhượng, bọn em sai rồi, bọn em không dám nói bậy nữa.”
Quý Nhượng dừng lại, nhìn bọn họ, hờ hững hỏi: “Đã nói những gì?”
Nam sinh thấp người cho rằng anh đang mỉa mai, không dám mở miệng, Quý Nhượng một chân đạp cậu ta quỳ xuống, u ám nói: “Mẹ nó, bảo mày nói lại lần nữa, nghe không hiểu sao?”
Nam sinh kia kêu rên một tiếng, quỳ trên đất lau nước mũi: “Nói anh gian lận, nói anh dùng tiền mua đề thi, nói anh không có tài cán gì, là em miệng tiện, sau này em không dám nữa hu hu hu...”
Quý Nhượng lạnh lùng nhìn người đang khóc lóc.
Trong đầu chợt nghĩ đến gì đó.
Sắc mặt anh liền thay đổi, vội muốn đi kiểm chứng, lười so đo với đám người này.
Buổi tự học sáng vẫn chưa bắt đầu, lúc chạy đến lớp 11/2, Thích Ánh đang ôm cặp lên lầu, trong tay còn cầm một hộp sữa uống.
Vừa nhìn thấy anh, đôi mắt cô lập tức sáng lên, cô chạy bước nhỏ lên lầu, chạy đến trước mặt anh.
Quý Nhượng mím môi, cổ họng hơi nghẹn lại, cười như có như không: “Sữa bò ngon không?”
Thích Ánh vô thức gật đầu.
Sau đó nhìn thấy sắc mặt của Quý Nhượng trở nên kì lạ.
Một lúc sau, anh nghiến răng hỏi: “Đồ ngốc, nghe được rồi phải không?”
Dáng vẻ như muốn đánh người.
Thích Ánh bị dọa đến liên tục lắc đầu.
Quý Nhượng suýt nữa bị tức đến phì cười: “Mẹ nó, còn lắc đầu, không nghe được biết lắc đầu sao?!”
Thích Ánh mím môi không dám nhúc nhích.
Huyệt thái dương của Quý Nhượng bỗng giật giật, anh đưa tay ấn ấn mi tâm, giọng chán chường: “Khi nào bắt đầu nghe được vậy? Hôm qua lúc xem điểm ư?”
Thích Ánh không dám lừa anh, rụt rè gật đầu.
Quý Nhượng bắt đầu nhớ lại, hôm qua mình đã nói những gì.
- Dáng vẻ chơi bóng của ông có phải là siêu đẹp không?
- Lại nhìn ông đây như thế nữa, có tin ông đây sẽ hôn cậu một cái không?
- Lần sau lại đẹp trai cho cậu xem.
…………
Anh không muốn sống nữa.
Quý Nhượng đứng dậy phủi bụi trên góc áo: “Đi thôi, đồ ngốc, mau về lớp học.”
Thích Ánh nghe lời theo anh đi về lớp.
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười: “Còn không mau chạy nhanh lên, lát nữa giáo viên vào lớp trước cậu sẽ phạt cậu đứng đấy.”
Thích Ánh vừa nghe, lập tức khẩn trương, vẫy tay với anh, chạy bước nhỏ vào tòa nhà lớp học. Quý Nhượng nhìn theo bóng lưng chạy như bay của cô, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra.
Lúc quay về lớp, giáo viên vẫn chưa đến, Thích Ánh thở phào một hơi, vội ngồi vào chỗ mình.
Tiết trước cô đã nói với Nhạc Lê chuyện thính lực của mình phục hồi, nhưng nhắc cô nàng tạm thời đừng nói cho người khác biết, chờ cuối tuần đi kiểm tra, xác định là không sao rồi nói sau.
Cả gương mặt nhỏ của Nhạc Lê ửng đỏ, vô cùng kích động, lén thì thầm bên tai cô hỏi: “Ánh Ánh, đại ca đến tìm cậu làm gì thế? Cậu nói với anh ấy biết cậu nghe được chưa?”
Thích Ánh lắc đầu, viết trên sổ: Chuyện đánh nhau bị anh ấy biết rồi, xấu hổ lắm.
Hai mắt Nhạc Lê phát sáng: “Sao có thể mất mặt chứ! Nữ nhân của đại ca văn võ song toàn, quá ngầu!”
Thích Ánh: “...”
Giáo viên bước vào lớn, đề thi giữa kì được phát xuống, mỗi tiết đều là sửa bài.
Thích Ánh cuối cùng có thể nghe giảng được rồi.
Tuy trong tai có lúc vẫn còn tạp âm, thỉnh thoảng nghe tiếng ồ ồ, cô nghĩ có lẽ là vì tai lâu ngày không nghe được nên cần thời gian thích ứng, dù sao đi nữa, bỗng nhiên có thể nghe thấy, cô vẫn cảm thấy khá ồn.
Chỉ là không ảnh hưởng nhiều, có lẽ rất mau sẽ có thể khôi phục hoàn toàn.
Tiết buổi sáng giáo viên đều ngồi sửa bài, vừa khô vừa chán, chờ đến tiết buổi chiều, rốt cuộc cũng có một tiết thể dục.
Học sinh lớp 11/2 như chim xổ lồng, vui vẻ chạy trên sân thể dục.
Nhạc Lê càng kích động hơn, dù sao đi nữa có thể gặp được thầy Thẩm đẹp trai rồi, động lực mỗi ngày đến trường của cô đã từ tiệm mì Lão Trần đổi thành thỉnh thoảng gặp được Thẩm Ước.
Lúc chạy trên sân thể dục, nhìn thấy Thẩm Ước đang cùng vài học sinh chơi bóng rổ.
Kĩ thuật chơi bóng của anh rất tốt, dáng người lại đẹp, các học sinh bình thường vốn dĩ không phải là đối thủ của anh, mỗi lần chơi xong, các học sinh đều ầm ĩ bảo thầy Thẩm bắt nạt học sinh. Lần này lại không như vậy, chỉ thấy lúc Thẩm Ước đang dẫn bóng, có một bóng người cao gầy vẫn luôn chắn trước mặt anh ta.
Chờ đến khi anh nhảy nên đập bóng, đánh phủ đầu giành bóng của đối phương, cuối cùng xoay người dẫn bóng ném lên, một cú ném ba điểm lưu loát diễn ra, bóng đã vào rổ.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thầy Thẩm chịu thiệt, bên cạnh liền vang lên tiếng reo hò kích động.
Thẩm Ước dừng lại, cười nói: “Nhóc con, không tồi.”
Quý Nhượng cười, dùng áo bóng rổ lau mặt, mơ hồ lộ ra cơ bụng.
Nữ sinh xung quanh lập tức đỏ mặt, thì thầm nói chuyện.
Thích Ánh cùng Nhạc Lê cũng ở bên cạnh xem, Nhạc Lê ban đầu thấy Thẩm Ước thua vẫn có hơi không vui, nhưng đến khi nhìn rõ người thắng là Quý Nhượng thì cũng thấy bình thường.
Dù sao là đại ca mà, lợi hại một chút cũng là điều hiển nhiên.
Thẩm Ước mặc áo khoác vào: “Thầy chuẩn bị dạy rồi, lần sau chơi tiếp.”
Quý Nhượng gật đầu, đi đến bên giá bóng, cầm lấy chai nước suối uống hai ngụm, rất nhanh chai liền hết sạch. Lúc anh không cười trông vừa lạnh lùng vừa hung dữ, những nữ sinh muốn tiến lên đưa khăn giấy đưa nước cho anh đều chần chừ không dám.
Sau đó nhìn thấy một cô gái nhỏ ngoan hiền vô cùng to gan chạy đến trước mặt anh, đưa một lon Coca qua.
Tất cả mọi người đều biết, Quý Nhượng không thích ăn ngọt, nên đương nhiên anh cũng không thích uống nước ngọt.
Mọi người đều đang chờ nữ sinh đó bị mất mặt.
Nhưng nào ngờ Quý Nhượng không chỉ nhận lon Coca đó mở ra uống một ngụm, tay còn lại chống đầu gối khom người, cười nói gì đó với nữ sinh kia.
Thích Ánh chớp chớp mắt.
Cô nghe Quý Nhượng không đứng đắn hỏi: “Dáng vẻ chơi bóng của ông đây có phải là siêu đẹp không?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thầm đáp: Đúng vậy, siêu cấp đẹp trai.
Quý Nhượng khom người, tầm mắt đối diện cô, khoảng cách cách nhau rất gần, có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trên người cô. Đôi mắt cô phản chiếu ánh mặt trời mùa thu, dịu dàng muốn lấy mạng.
Hầu kết của anh dao động.
Một giọt mồ hôi từ dưới cằm chảy xuống, theo sự chuyển động của hầu kết mà chảy xuống cổ áo, vài nữ sinh xung quanh che miệng hét lên, anh không biết dáng vẻ của mình có bao nhiêu quyến rũ, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ nhuận của cô gái nhỏ trước mặt, giọng mang theo ba phần ý cười, bảy phần khàn khàn: “Lại nhìn như thế nữa, có tin ông đây sẽ hôn cậu một cái không?”
Vành tai của Thích Ánh lập tức ửng đỏ, dần dần lan đến gò má.
Cô đưa tay đẩy anh một cái, lòng bàn tay chạm vào vòm ngực ướt đẫm của anh, sờ được da thịt nóng bỏng, còn có nhịp tim vẫn đang đập mãnh liệt.
Quý Nhượng bị cô chọc cười, anh cho rằng cô chê bai mùi mồ hôi trên người anh, cố gắng kiềm chế kích động muốn xoa đầu cô, cười nói: “Lần sau lại đẹp trai cho cậu xem, quay về đi.”
Anh đứng thẳng người, vẫy tay.
Thích Ánh đỏ mặt chạy về chỗ.
Lớp 11/2 bắt đầu tập hợp.
Những nữ sinh cầm nước suối chưa đưa qua nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa hối hận.
Sớm biết dễ dàng như vậy, mình cũng đi đưa rồi!
Nhạc Lê lại không giống như thế, cô đứng trong hàng lén nhìn Thẩm Ước, thầm nghĩ, khi nào mình mới có thể dũng cảm như Ánh Ánh, đi đưa nước cho Thẩm Ước đây.
Dù sao đi nữa thời học sinh không đưa nước cho chàng trai mình thầm mến vẫn là không hoàn chỉnh!
Vừa kết thúc tiết thể dục, về lớp lại phải sửa bài thi chưa sửa xong, tiết cuối là tiết của giáo viên chủ nhiệm Lưu Khánh Hoa, cô cũng là sửa bài thi anh văn của mình trước, sắp đến lúc tan học mới thông báo: “Trường học chuẩn bị tuần sau sẽ tổ chức hội thi thể thao mùa thu, có thể bắt đầu ghi danh, lớp trưởng và lớp phó thể dục triển khai chuyện này.”
Trong lớp lập tức vang lên một trận hưng phấn.
Trước đó họ còn đang bàn tán, học kì này vẫn chưa có hội thao, dù sao đi nữa gần vào đông rồi, không biết có phải là đợi mùa xuân mới tổ chức hay không. Nào ngờ trường học vẫn rất nhân đạo, nhân lúc cuối thu, để học sinh thi giữa kì xong mới tổ chức hội thao mùa thu để cho học sinh xả stress.
Mọi người đối với việc tham gia thi đấu không có hứng thú cho lắm, chủ yếu là hai ngày diễn ra hội thao không cần đi học, có thể chơi hết mình.
Nhạc Lê mọi năm đều né tránh hoạt động này, cô nổi tiếng không thích vận động. Lần này lại tích cực hơn ai hết, vừa tan học liền chạy đến hỏi lớp trưởng Trần Mộng Khiết: “Tớ có thể ghi danh vào hạng mục nào?”
Trần Mộng Khiết đáp: “Hạng mục nào cậu đăng kí cũng được, tất cả đều chưa đủ người.”
Nhạc Lê trước giờ chưa từng tham gia, cô nàng không thích vận động, đến cả thi đấu cũng lười xem, gãi gãi đầu nói: “Thế cậu giới thiệu cho tớ một cái đi.”
Trần Mộng Khiết: “Chạy dài 1000m nữ được không? Buông thả thanh xuân trên đường chạy, lộ ra tư thế siêu ngầu của mình.”
Nhạc Lê ngốc nghếch: “Được thôi.”
Trần Mộng Khiết: “!!!”
Woww, hạng mục nan giải nhất trong cuộc thi năm nay lại dễ dàng giải quyết như vậy sao? Nhạc Lê đúng là thiên thần nhỏ! Thật là muốn ôm hôn cô một cái!
Các lớp đều bị tin hội thao làm vui mừng, áp lực trong cả ngày nay do kì thi giữa kì tạo ra đã giảm đi không ít.
Quý Nhượng không hứng thú với chuyện này, mọi năm hội thao đều trốn học chơi net, dọn xong cặp mình liền muốn rời đi. Lạc Băng từ cửa sau chạy vào gọi: “Anh Nhượng, mấy người đánh nhau với Thích Ánh đều tìm ra rồi! Chỉ là bọn họ hình như đều về cả rồi.”
Quý Nhượng xách cặp, giọng lạnh nhạt: “Giờ tự học sáng ngày mai dẫn người lên sân thượng.”
Lạc Băng: “Vâng ạ!”
Sáng hôm sau, các học sinh bị chặn ở cầu thang. Khuất Đại Tráng vô cùng thân thiện nói: “Bạn học, đến sân thượng nói chuyện chút nhé.”
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, nhưng lại không dám phản kháng, chưa vào lớp đã bị đám người Khuất Đại Tráng kéo lên sân thượng.
Gió sáng lành lạnh, cuốn theo lá rụng thổi đến, khiến cho da thịt phát lạnh.
Lúc lên sân thượng, nhìn thấy Quý Nhượng đứng chờ ở đó.
Đồng phục vắt trên vai, nghiêng người dựa tường, thấy họ đến gần, khóe môi nhếch lên, nụ cười mang theo ba phần chê trách, bảy phần lạnh lùng.
Đôi chân của các học sinh đều mềm oặt, suýt nữa quỳ xuống trước mặt anh.
Đám người Khuất Đại Tráng cười hi hi kéo họ lại: “Đừng, anh Nhượng không nhận con cái.”
Quý Nhượng cũng phì cười, khom người nhặt một nhánh cây nhỏ bên cạnh, đi đến trước mặt họ, dùng nhánh cây vỗ mặt họ, giọng ‘ôn hòa’ hỏi: “Nghe nói hôm qua các người bắt nạt bạn nhỏ ư?”
Bọn họ run rẩy đáp: “Thật sự không liên quan đến bọn tôi, là cô ấy ra tay trước...”
Quý Nhượng một chân đá qua, sắc mặt lạnh băng dọa chết người, “Cô ấy điên rồi sao? Vô duyên vô cớ sao lại ra tay?”
Nam sinh thấp người ở giữa bị dọa sợ, òa một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Anh Nhượng, bọn em sai rồi, bọn em không dám nói bậy nữa.”
Quý Nhượng dừng lại, nhìn bọn họ, hờ hững hỏi: “Đã nói những gì?”
Nam sinh thấp người cho rằng anh đang mỉa mai, không dám mở miệng, Quý Nhượng một chân đạp cậu ta quỳ xuống, u ám nói: “Mẹ nó, bảo mày nói lại lần nữa, nghe không hiểu sao?”
Nam sinh kia kêu rên một tiếng, quỳ trên đất lau nước mũi: “Nói anh gian lận, nói anh dùng tiền mua đề thi, nói anh không có tài cán gì, là em miệng tiện, sau này em không dám nữa hu hu hu...”
Quý Nhượng lạnh lùng nhìn người đang khóc lóc.
Trong đầu chợt nghĩ đến gì đó.
Sắc mặt anh liền thay đổi, vội muốn đi kiểm chứng, lười so đo với đám người này.
Buổi tự học sáng vẫn chưa bắt đầu, lúc chạy đến lớp 11/2, Thích Ánh đang ôm cặp lên lầu, trong tay còn cầm một hộp sữa uống.
Vừa nhìn thấy anh, đôi mắt cô lập tức sáng lên, cô chạy bước nhỏ lên lầu, chạy đến trước mặt anh.
Quý Nhượng mím môi, cổ họng hơi nghẹn lại, cười như có như không: “Sữa bò ngon không?”
Thích Ánh vô thức gật đầu.
Sau đó nhìn thấy sắc mặt của Quý Nhượng trở nên kì lạ.
Một lúc sau, anh nghiến răng hỏi: “Đồ ngốc, nghe được rồi phải không?”
Dáng vẻ như muốn đánh người.
Thích Ánh bị dọa đến liên tục lắc đầu.
Quý Nhượng suýt nữa bị tức đến phì cười: “Mẹ nó, còn lắc đầu, không nghe được biết lắc đầu sao?!”
Thích Ánh mím môi không dám nhúc nhích.
Huyệt thái dương của Quý Nhượng bỗng giật giật, anh đưa tay ấn ấn mi tâm, giọng chán chường: “Khi nào bắt đầu nghe được vậy? Hôm qua lúc xem điểm ư?”
Thích Ánh không dám lừa anh, rụt rè gật đầu.
Quý Nhượng bắt đầu nhớ lại, hôm qua mình đã nói những gì.
- Dáng vẻ chơi bóng của ông có phải là siêu đẹp không?
- Lại nhìn ông đây như thế nữa, có tin ông đây sẽ hôn cậu một cái không?
- Lần sau lại đẹp trai cho cậu xem.
…………
Anh không muốn sống nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook