Tiểu Tiên Nữ Điên Cuồng Cố Chấp
-
6: Tiên Nữ Thật Hung Dữ
Trêu chọc cô ấy~
Nguyễn Thư đời trước bị phản bội quá lớn.
Sau khi chết lại chính mắt thấy quá nhiều, cho nên đời này mới phá lệ tin tưởng Lục Thận.
Mặc dù hiện giờ cả người anh là gai, nhưng Nguyễn Thư vẫn coi anh là người đáng tin cậy nhất, mặc dù......!Anh cái gì cũng không biết, cũng mặc dù anh khả năng không rõ tâm tư của cô.
Cô không chỉ muốn bản thân sống tốt, cũng muốn Lục Thận tránh được hết những bi kịch đời trước.
Thật hiển nhiên, Lục Thận năm này giống hệt khi đó, cuồng bạo, hung dữ, anh còn......!Có chút lưu manh.
Nguyễn Thư phía sau lưng dựa vào thân cây trúc, thiếu niên thân ảnh cao lớn che đi ánh nắng trên đỉnh đầu, cơ hồ bao phủ cả người cô.
Cô cách ngực anh chỉ trong gang tấc, gần đến phảng phất có thể nghe nhịp tim đập hữu lực, còn có thể nghe được mùi mật đào trên người anh.
Nguyễn Thư từ nhỏ đã thích ăn đào, khi tới Nam thành, bà ngoại chuẩn bị cho cô một bình đào ngâm mật, buổi sáng hôm nay còn mang theo một ly, nhưng......một ngụm cũng chưa kịp uống, đều đã rơi hết trên người Lục Thận.
Anh buổi sáng không tìm cô gây phiền toái, giữa trưa ở nhà ăn cũng không cùng cô tính sổ, Lục Thận tuy rằng mặt ngoài hung dữ, nhưng đối với Nguyễn Thư đã chọc anh rất nhiều lần mà nói, Lục Thận thật sự là khoan dung rộng lượng.
Có thể thấy được, mọi người hiểu lầm Lục Thận quá sâu.
Dù sao, anh cũng không đánh cô, không phải sao?
Gió rừng không biết từ hướng nào thổi lại đây, phất động tóc mái giữa trán thiếu niên, anh rũ mắt nhìn người chỉ cao đến ngực mình, đôi mắt cô rất đẹp, đồng tử màu trà, cực kỳ giống lưu li, lúc cười cong mi, trong ánh mắt như chứa ngàn vạn sao trời.
Nguyễn Thử cười quá loá mắt, Lục Thận quyết đoán dời tầm mắt, nhìn người mặc một thân đồng phục Nhất trung, hung dữ uy hiếp, "Học sinh giỏi, nếu em tiếp tục trêu chọc tôi, em biết sẽ có hậu quả gì không?"
Trán thiếu niên nhiễm một tầng mô hôi mỏng, tay áo kéo lên còn chưa thả xuống, đem Nguyễn Thư vây ở giữa cây trúc và ngực anh, cơ bắp cánh tay nhô lên, kỳ thật đã phảng phất bóng dáng nam nhân trưởng thành.
Nguyễn Thư ở trong lòng anh, nhu nhược giống chim cút nhỏ không có lực chống đỡ.
Trên người anh có mồ hôi, trộn lẫn mùi mật đào thơm ngọt, cũng không khó ngửi.
Nhưng thiếu niên vẫn nhìn ra một tia cổ quái trên mặt Nguyễn Thư, cái mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi, lại giống như không có việc gì tiếp tục cùng anh đối diện, vừa ngoan vừa thuần.
Mẹ nó!
Bỗng nhiên, Lục Thận phảng phất nghe được thanh âm hoa tháng tư nở rộ, ở lúc cô gái nhỏ nhìn chăm chú, anh nhợt nhạt cười, nhưng bộ dáng như cũ có chút hung, "Chê lão tử hôi? Hử? Em không phải gan rất lớn sao? Có biết đám người kia thấy em như vậy, trong đầu bọn bọ đều suy nghĩ cái gì không?"
Anh là nam nhân, anh minh bạch tuổi này học sinh thích cái kiểu con gái nào, chính là như Nguyễn Thư vậy.
Nguyễn Thư bị hỏi liên tiếp có hơi mờ mịt.
Hình như anh rất tức giận?
Sở dĩ hôm nay cô xuất hiện ở chỗ này, là vì cứu anh, hơn nữa cũng có tác dụng, không phải sao?
Nếu cô không tới, Lục Thận sẽ giống đời trước, bị đánh đến cả người là máu.
Nhị thiếu Lục gia đã trở lại, Lục Thận mỗi một lần phạm sai lầm, liền cách ngày bị Lục gia vứt bỏ càng gần, thậm chí sẽ gãy một chân.
Nguyễn Thư không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào, cô chỉ biết, nếu chuyện lại xảy ra, cô vẫn sẽ làm như vậy, "Lục, bạn học Lục, về sau không cần đánh nhau, chuyên tâm học tập được không?"
Thanh âm rất ngọt, giống trên người cô, là mùi đào nhàn nhạt.
Nghe vậy, khóe môi thiếu nhiên nghiêng nghiêng giương lên, tràn ra tia cười không rõ ý vị, còn có xấu xa, "Học sinh giỏi, em thật coi mình là người của tôi? Bao nhiêu tuổi? Đã trưởng thành sao? Làm cô gái của lão tử, là phải thực hiện nghĩa vụ, em làm được không?"
Anh quá cao, một cánh tay là có thể vây Nguyễn Thư ở trong lòng, nhưng lại không tới gần cô, chỉ là như có như không ôm lấy.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ Nguyễ Thư đỏ lên, như là tôm tươi sống bị người ném vào nước sôi nấu chín, sắc ửng đỏ tràn từ má xuống cổ, cô đương nhiên nghe hiểu Lục Thận nói.
Lục Thận......!
Sao có thể hư như vậy?!
Nhưng đời trước rõ ràng vì cô, cả mạng cũng không cần.
Nguyễn Thư ngơ ngẩn, không biết nên nói tiếp như thế nào, ông bà ngoại già rồi, cô ở trên đời này không còn ai khác có thể tín nhiệm.
Nếu không phải sau khi chết thấy hết thảy, cô cũng không biết Lục Thận sẽ đối cô......!
Cô còn nhớ rõ, năm ấy giữa hè như hỏa, ở trong phòng điều hoà nhiệt độ thấp, anh ôm thi thể cô một đêm, tinh tế hôn khóe môi cô......!
Nguyễn Thư bị Lục Thận dọa đến nói lắp, "Lục, bạn học Lục, yêu sớm là không đúng, chúng ta hẳn là đem sức lực đặt ở việc học."
Tháng chín, bầu trời phá lệ xanh ngắt, gió trong rừng không thổi tiêu tan xấu hổ trên mặt cô gái nhỏ.
Nhưng cô cũng không thẹn quá hoá giận.
Lục Thận cũng không biết làm sao vậy, nội tâm gay gắt như là bị một trận thanh phong phất qua, giảm bớt không ít.
Anh nổi lên tâm tư trêu chọc cô, "Bây giờ em nói phải chuyên tâm học tập? Hai ngày này làm trò trước toàn trường theo đuổi tôi thì sao?! Học sinh giỏi, lão tử cho em cơ hội cuối cùng, nói, về sau còn đi theo tôi nữa không?"
Nguyễn Thư đương nhiên muốn đi theo anh.
Lục Thận đời này thật khổ, sau khi Lục nhị thiếu trở về, anh sẽ gặp rất nhiều đại nạn.
Cô không chỉ muốn đi theo anh, còn phải bảo vệ anh.
Nhưng tưởng tượng đến Lục Thận cường thế, Nguyễn Thư ngây người ngẩn ngơ, ở một mảnh mờ mịt xuôi tai nghe thấy thanh âm chính mình, "Lục, bạn học Lục, em muốn cùng...!cùng nhau học tập thật tốt."
Lục Thận: "......" Ai nói anh muốn cùng cô một chỗ học tập?!
Cô là chủ nhiệm giáo dục phái tới nằm vùng sao?!
Lục Thận nhịn không được câu môi cười, chính anh cũng không ý thức được, anh cũng sẽ cười thuần tuý như thế, cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, thật muốn xoa niết......!
Lại nói, "Học sinh giỏi, là em chủ động trêu chọc tôi, nhân lúc còn sớm nghĩ kỹ hậu quả, nếu không thể thực hiện nghĩa vụ, liền không cần thể hiện, nghe thấy không?"
Nguyễn Thư phát hiện, thật ra mình cũng không sợ hãi Lục Thận, anh chỉ là miệng nói nói, lại không đánh cô.
Huống chi, chuyện này vốn dĩ là một hồi hiểu lầm hoa lệ, cô không dám bảo đảm bị anh biết chân tướng, sẽ thế nào.
Nguyễn Thư vẫn ngây ngốc, rất không phù hợp hình tượng học bá trí tuệ.
Bởi vì Lục Thận đưa ra "Nghĩa vụ", khiến cô hoàn toàn ngốc.
Lúc này, đột nhiên có người kéo Lục Thận ra, là Nguyễn Hạo và Cố Nhất Minh tới đây.
Cố Nhất Minh một quyền hướng đến Lục Thận, Lục Thận phản ứng cực nhanh, một tay tiếp được nắm đấm, một tay hạ bụng hắn công kích, hai người liền đánh nhau.
Nguyễn Thư bị Nguyễn Hạo lôi kéo, hắn hỏi, "Em không sao chứ? Cậu ta đã làm gì em?"
Nguyễn Hạo tính tình vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng lại là người thân duy nhất không lợi dụng mình, Nguyễn Thư đẩy hắn ra, "Anh họ, em không sao, Lục Thận không làm chuyện gì cả."
Nói, Nguyễn Thư chạy tới chỗ hai thiếu niên đang đánh nhau, cô cũng không sợ bị thương, trực tiếp vọt tới giữa hai người, giơ tay chắn trước mặt Lục Thận, rõ ràng thuần khiết vô hại, bộ dáng lại thật hung dữ, "Học trưởng cũng thích đánh người sao?"
Cố Nhất Minh kiểu tóc hơi loạn, hắn là người trong mộng của toàn bộ thiếu nữ Nhất trung, thậm chí là cả Nam thành, khí chất và ngoại hình tất nhiên là không còn gì để nói.
Cố Nhất Minh nhìn Nguyễn Thư khuôn mặt non nớt, ánh mắt chuyển qua Lục Thận phía sau cô.
Cố Nhất Minh cũng không rõ ràng lắm, tại sao Nguyễn Thư ngoan ngoãn như vậy đột nhiên có ý với Lục Thận, hơn nữa hành vi cô cùng lớn mật.
Thật hiển nhiên, Lục Thận cũng không có tính toán cho hắn mặt mũi, không những không rời xa Nguyễn Thư, ngược lại cùng cô ở một chỗ, "Lục Thận, tôi nói rồi, cô ấy với cậu không phải cùng dạng người! Về sau cách xa cô ấy một chút, nếu không......!Tôi sẽ không khách khí!"
Lục Thận nhìn bóng dáng Nguyễn Thư mảnh khảnh, cô quá gầy, eo nhỏ còn chưa đủ để anh nắm.
Đúng vậy, không phải một dạng người.
Anh cuộc sống xấu xa cuồng bạo, trước mắt chỉ có vết thương.
Nguyễn Thư lại không giống, sạch sẽ xinh đẹp, như hoa tử đinh hương Giang Nam.
Lục Thận giơ tay sờ sờ mũi cao thẳng.
Trong vòng một ngày, bị cùng một nữ sinh "đùa giỡn" hai lần, lại "cứu" hai lần, anh bật cười, tiếng nói thiếu niên đã xen một chút đàn ông trưởng thành, còn có độc hữu khàn khàn từ tính của tuổi này, "Ha ha, Cố Nhất Minh, cậu ngẫm lại đi, là cô ấy theo đuổi tôi."
Cố Nhất Minh cứng họng, rồi lại nói, "Tóm lại, Nguyễn Thư không giống cậu, trong lòng cậu hẳn là rất rõ."
Lục Thận không phản bác, cũng không có ý tứ muốn lưu lại Nguyễn Thư.
Cố Nhất Minh nói đến đó dừng lại, hắn rất lý trí, địa vị Lục gia ở Nam thành, không thích hợp để hắn và Lục Thận xé rách mặt.
Nguyễn Thư bị Nguyễn Hạo lôi đi.
Cố Nhất Minh cũng rời đi cùng.
Rừng trúc chỉ còn lại thiếu niên, như lúc ban đầu, anh chung quy vẫn là cô độc một mình.
Lục Thận liếm vết máu ở khóe môi, dư quang nhìn theo cô gái nhỏ.
Nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Nhóc con vọng tưởng, bản lĩnh cậy mạnh đến là chuẩn cmnl.
Cô đi rồi, vẫn là đang ở bên người anh bị mang đi.
Cuồng bạo như nảy mầm, bén rễ, tùy ý lan ra.
.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook