Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
-
Chương 3
Kỷ Vi không ngốc, chỉ là không đuổi kịp tốc độ học bên này. Ngoài ra, người giảng bài cũng đóng vai trò quan trọng, Kỷ Vi ngồi một bên nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Trứ, một bên tiếp thu bài giảng, từ một suy ra ba, một lát sau, Lâm Trứ nhìn cô viết trên giấy các phép cộng cộng trừ trừ, dựa theo công thức, viết lại vào vở bài tập.
Kỷ Vi quay đầu nhìn anh, “Có phải em rất giỏi hay không?”
Lâm Trứ tựa vào sô pha, đặt máy tính lên đùi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kỷ Vi không so đo, lại tiếp tục làm bài, rất tập trung, chuyên chú.
Chờ làm xong bài tập, Lâm Trứ vẫn còn chưa xong việc, anh đang xử lý chuyện công ty, Kỷ Vi nhích lại gần sô pha nhìn anh, ngẫu nhiên nói chuyện vài câu với anh.
Lâm Trứ câu đáp câu không.
Kỷ Vi cũng không để bụng, dù sao cô vẫn luôn nói ríu rít, lời nói ra đặc biệt nhiều.
Chỉ một lát sau trong phòng khách chỉ còn dư tiếng bàn phím.
Kỷ Vi đã dựa vào sô pha ngủ rồi, Lâm Trứ lấy áo khoác đang vắt trên tay ghế xuống, giũ ra đắp trên vai cô, sau đó để máy tính qua một bên, cúi người lấy vở bài tập của cô lật ra xem.
So sánh với bài tập ngày hôm qua không làm chữ nào thì hôm nay tất cả đều hoàn thành xong, chữ viết của cô nhóc có chút nhỏ, lại mập mạp, nhưng không thể phủ nhận, từng nét bút đều mang theo hơi thở của cô.
Dì Trần từ trên lầu đi xuống, thấy vậy liền hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Lâm đặt cuốn bài tập về chỗ cũ, đáp, “Dạ.”
“Hai ngày nay toàn ngủ quên dưới lầu. Cậu ăn khuya không?”
“Không ăn ạ.” Anh khom lưng, lấy bao thuốc và bật lửa, đi đến cửa ra bên ngoài, cúi đầu hút thuốc, ‘bụp’ một tiếng, ngọn lửa từ từ đốt cháy đầu thuốc, tiếp theo đầu thuốc xuất hiện ánh cam, đôi môi mỏng của anh ngậm điếu thuốc, mặt mày lãnh đạm, khói tràn từ môi anh ra, làm gương mặt tuấn tú của anh thêm vẻ mông lung.
Đứng một lúc, hút xong điếu thuốc.
Dì Trần: “Cậu muốn gọi cô bé dậy không?”
Lâm Trứ không trả lời, trực tiếp khom lưng, lấy áo khoác ra ném qua một bên, kéo cánh tay cô, bế bổng cô lên, nhìn rất nhẹ nhàng, lông mi của cô nhóc run nhè nhẹ, không giống như hôm qua mà bất chợt tỉnh lại, thay vào đó lại hướng đầu vào lồng ngực anh cọ cọ.
Dì Trần dọn dẹp phòng khác, quay lại phòng trên lầu, thuận tiện ghé qua phòng Lâm Chấn, Lâm lão gia vẫn còn chưa ngủ, đeo kính viễn thị dựa vào đầu giường đọc sách.
Lâm Chấn gỡ mắt kính ra, “Trứ Nhi đưa Vi Vi lên phòng à?”
Dì Trần cười nói: “Đúng vậy.”
Một bên dì giúp Lâm Chấn kéo lại chăn, một bên nói, “Lão gia tử, ông không phát hiện gần đây Lâm Trứ thay đổi nhiều sao?”
“Chỗ nào chứ? Còn không phải không chịu kết hôn sinh con hay sao! Hỏi nó thích người như thế nào, nó cũng không trả lời tôi, còn cúp điện thoại nữa chứ.” Lâm Chấn nhắc tới liền tức giận, bỏ cuốn sách xuống, muốn ăn một viên đường để hạ hỏa, dì Trần lấy đi bịch đường trong ngăn kéo của ông, “Không thể ăn.”
“Ý tôi nói chính là từ khi Vi Vi về đây ở.” Dì Trần cười nói.
Lâm Chấn khụ một tiếng, nói: “Ừ, có một chút.”
Dì Trần: “Đây cũng là chuyện tốt.”
Lâm Chấn cứng cổ, “Ừ, dì đưa đường cho tôi.”
“Ông nên đi ngủ sớm một chút.” Dì Trần cầm hộp đường kia đi ra khỏi phòng.
Lâm Chấn: “…….”
……
Cô nhóc vừa chạm vào giường đã lăn vào góc trong, tóc vướng vào tay áo của Lâm Trứ, hình như bị đau đến nỗi nhíu mày. Lâm Trứ cúi người, tay chống ở trên giường, bàn tay đưa qua gỡ từng sợi tóc của cô đang mắc vào nút tay áo của anh ra, sợi tóc mềm mại như tơ, dường như trốn ngón tay mà trượt xuống, thần sắc của người đàn ông vẫn nhàn nhạt, gỡ xong hết rồi mới kéo chăn lên đắp cho cô.
Sau đó lại đứng dậy ra khỏi phòng, thuận thế đóng cửa lại thật nhẹ nhàng.
Hành lang an tĩnh không có một chút tiếng động, giống như không muốn làm ảnh hưởng đến cô nhóc đang ngủ trong phòng, Lâm Trứ tháo nút cổ áo, đi xuống lầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Dì Trần cầm khăn lau, đưa mắt nhìn chiếc xe bảo mẫu màu đen ở phòng làm việc của Lâm Trứ đến, các nhân viên chủ chốt hình như đang chờ anh ở ngoài xe.
“Trễ như thế còn ra ngoài sao?” Dì nhìn người đàn ông đang từ trên lầu bước xuống, hỏi
“Dạ.”
Lâm Trứ với tay lấy áo khoác mặc vào, trên áo khoác vẫn còn vương lại hương thơm của cô nhóc, anh nói: “Dì Trần, dì vất vả rồi.”
“Không sao, không sao.” Dì Trần cười xua tay, đi theo ra cửa nói, “Đêm nay cậu trở về là cố ý giúp Vi Vi sao?”
Lâm Trứ không trả lời.
A Mạo mở cửa xe cho anh, trước khi Lâm Trứ lên xe, quay đầu nói với dì Trần, “Dì nói với ông nội, nếu ăn thêm một viên đường thì sẽ không dẫn chắt trai về cho ông nhìn nữa.”
Dì Trần cười: “Dì biết rồi, phạt như vậy thì quá độc rồi, ông sẽ ngoan ngoãn.”
“Dì vất vả rồi.”
Nói xong câu này, người đàn ông khom lưng lên xe, A Mạo vẫy tay tạm biệt dì Trần, bày ra một gương mặt tươi cười, sau đó cũng lên xe, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe màu đen đi về phía cổng ra ngoài, ánh đèn trong viện chiếu xuống xe bảo mẫu, giống như đang soi đường đi cho họ.
Trụ cột của Lâm gia.
Chiếc xe hơi màu đen.
A Mạo ngồi một bên, nói cho Lâm Trứ hành trình kế tiếp. Từ sau khi 《 Đại Kim 》 kết thúc, Lâm Trứ lại nhận thêm bộ《 Đón gió 》đóng cùng em trai mình, Lâm Trứ còn đóng thêm bộ《 Mười năm 》, là phim điện ảnh thể loại dân quốc, bộ phim này vốn dĩ nói về nam nhân ở triều Thanh, sau lại chuyển thành quý công tử thời dân quốc.
Sở dĩ bộ《 Đón gió 》anh chỉ đóng vai nhỏ, nhưng đây lại là phim điện ảnh quân nhân, trong đó có cảnh xoay người lên xe lửa, cùng đối đầu với nam hai phản diện, vẫn làm nhiều fans chết mê chết mệt.
Nam thần của bọn họ sau nhiều năm đóng vai hoàng đế, thì nay đã được nhân một vai quân nhân.
Những người muốn gả cho anh, lại tăng thêm một ngàn fans.
《 Đón gió 》 vừa mới đóng máy.
《 Mười năm 》 vừa lúc bắt đầu quay.
“A… Lâm tổng, sao trên người anh lại có mùi thơm giống hoa nhài vậy?” A Mạo nói một lúc lâu mới đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, mũi chó của cậu ta còn xích lại gần ngửi ngửi, Lâm Trứ lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, mặt mày lãnh đạm, A Mạo không dám tiến tới nữa, dùng tay phất phất không khí để ngửi.
Hm, mùi hương này thật sự từ trên người Lâm tổng truyền đến nha.
Lâm Trứ cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, tay đặt lên đầu gối, nghiêng đầu liếc nhìn A Mạo.
Tay của A Mạo đang phẩy phẩy ở giữa không trung chợt dùng lại, nửa ngày sau mới ngoan ngoãn hạ tay xuống, thành thật dịch lại vị trí ban đầu, sau đó cầm lấy điện thoại.
A Mạo: 【 Đáng sợ quá, trên người Lâm tổng có mùi của phụ nữ. Đêm nay anh ấy đã làm gì vậy? 】
A Mạo: 【 Chả lẽ là yêu đương ư? Chúng ta làm sao mà biết được đây. 】
Người đại diện Thần ca: 【 Biến cậu đi, ai có thể xứng đôi với Lâm Trứ chứ?】
A Mạo: 【 Nhìn giống như anh ấy chẳng yêu ai ấy. 】
Người đại diện Thần ca: 【 Vậy cũng không phải không thể. Mà hai người nhanh lên, đi đến đâu rồi? 】
A Mạo: 【 Đang trên cao tốc, cao tốc đó. Sắp đến rồi anh, đêm nay lại phải thức trắng a. 】
Trong nhóm chat cứ vang lên âm báo tin nhắn, Lâm Trứ không liếc nhìn một cái, không phản ứng tin tức bát quát của bọn họ. Lúc sau, anh bị Trương Việt kéo vào một cuộc trò chuyện khác, anh nhìn xuống.
【 Ba mẹ giới giải trí】
Lâm: “……”
Trương Việt: 【@ Lâm Trứ, nuôi con gái dễ dàng không? 】
Lâm: 【 So với nuôi con trai dễ hơn nhiều. 】
Trương Việt: 【……..】
Bạn đã bị Trương Việt xóa khỏi cuộc trò chuyện.
……
Sáng sớm hôm sau, tư thế lúc Kỷ Vi rời giường giống y như tư thế ngày hôm qua, đến cả động tác cũng giống nhau, đi chân trần xuống lầu, sáng sớm đầu mùa xuân rất lạnh, nhưng cô cũng không để ý, trực tiếp chạy như bay xuống lầu, trong vườn hoa, cây cỏ hoa lá đều đang hướng về ánh mặt trời, một bóng người trên sân chạy cũng không có.
Kỷ Vi đứng ở cửa, tâm tình uể oải.
Anh ấy lại đi rồi.
Chỉ gặp được có hai ngày.
Dì Trần vỗ vai cô từ phía sau, “Đi mang giày, sau đó lại đây ăn sáng, hôm nay chú Lưu đưa con đến trường.”
“Dạ.” Kỷ Vi buồn buồn xoay người đi lên lầu, dì Trần nhìn thấy buồn cười, xoa bóp bả vai cô, nói “Trước khi đi cậu ấy có dặn con phải tự chăm sóc mình tốt.”
“Con biết rồi ạ.” Kỷ Vi ngẩng đầu, cười ngọt ngào với dì Trần, sau đó lên lầu, đánh răng rửa mặt, tạt qua nhìn Lâm lão gia, Lâm lão gia xoa đầu Kỷ Vi, nói: “Con gái phải biết tự lo cho mình, Trứ Nhi hôm nay bận chuyện, đừng lo lắng cho nó.”
Kỷ Vi giúp Lâm lão mặc áo khoác, gật đầu: “Dạ con biết rồi ạ.”
Lâm lão gia ừ một tiếng.
Một lát sau, Lâm lão gia nhìn Kỷ Vi.
Tâm tình Kỷ Vi khôi phục một chút, cũng nhìn lại Lâm lão gia, “Dạ?”
Lâm lão gia hỏi: “Vi Vi, con có đường không?”
Kỷ Vi: “!!!!”
Ông ơi, ông không muốn sống nữa sao, ngày hôm qua mới bị Lâm Trứ trừng mắt nhìn, nay còn dám ăn đường.
Hôm nay chắc là Lâm lão gia sợ Kỷ Vi ăn sáng một mình, nên muốn xuống lầu một ngồi ăn chung, Kỷ Vi đỡ Lâm lão gia, một già một trẻ đi xuống lầu, dì Trần vội vàng dọn bàn cho hai người ăn. Bưng đồ ăn lên bàn, nhìn thấy một già một trẻ cúi đầu vừa ăn vừa trò chuyện, dì Trần nở nụ cười.
Mấy năm nay trong nhà chỉ có mỗi mình Lâm lão gia, công việc của Lâm Trứ quá bận, Lâm lão gia ở biệt thự lớn một mình cũng rất cô đơn, tịch mịch, hiện tại thì tốt hơn rồi, nay nhiều hơn một cô nhóc, ông lão trong nhà cũng có bạn.
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Vi còn giúp Lâm lão gia lau miệng, Lâm lão gia xua tay, bất mãn nói, “Ta không tàn phế, con mau đi học đi.”
“Dạ, con đi nhé, ông cứ ở nhà, đừng ăn vụn đường nữa.”
Lâm lão gia: “Đi nhanh.”
Chú Lưu mở cửa xe, Kỷ Vi bước lên xe, một đường đến trường học, vừa mới bước vào lớn, Liêu Mân đã ném hai cuốn vở bài tập cho cô.
Kỷ Vi cười lắc đầu: “Không cần đâu, hôm nay mình làm bài tập rồi.”
“Thật sao?” Tay Liêu Mân duỗi qua lấy vở bài tập của Kỷ Vi, lật một lúc, gật gù, “Bé con, chỉ một buổi tối không gặp đã thay đổi nhiều rồi.”
“Được đó, tất cả đều làm đúng rồi.” Nói đoạn, cô ấy đưa tay qua lấy lại mấy cuốn bài tập mới ném cho Kỷ Vi, thảy lại bàn bên cạnh, vừa lúc ném đến trên bàn của lớp trưởng Triệu Cẩn Sinh.
Kỷ Vi nhìn thấy, hỏi: “Không phải vở bài tập của cậu hả?”
Liêu Mân cười hắc hắc, “Không phải, Triệu Cẩn Sinh nói muốn giúp cậu học bổ túc, cậu thấy sao?”
Kỷ Vi nhìn qua bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Triệu Cẩn Sinh, bên tai Triệu Cẩn Sinh đỏ lên, duỗi tay đến trước mặt Kỷ Vi, “Kỷ Vi, mình là lớp trưởng, Triệu Cẩn Sinh.”
“Mình biết mà.” Kỷ Vi gật đầu, “Thành tích của cậu rất tốt.”
Triệu Cẩn Sinh: “……” A a a a, đúng vậy!
“Kỷ Vi, cậu có muốn mình giúp cậu học bổ túc không?” Triệu Cẩn Sinh lấy dũng khí hỏi, Kỷ Vi nghiêng đầu cười, “Không cần đâu, trong nhà có người chỉ mình học bài rồi.”
Triệu Cẩn Sinh: “…….” A a a a!
……
Tiết đầu tiên chính là của thầy giáo dạy vật lý, thầy vừa lên tới, thầy sờ cái đầu trọc khen Kỷ Vi, thầy nói bài tập lần này cô làm không tệ.
Ngay sau đó tất cả các bạn học đều quay về nhìn Kỷ Vi, bạn học nữ này mới tới lớp được một tháng, tất cả mọi người vẫn còn cảm thấy xa lạ, Kỷ Vi chống cằm, chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng.
Cô muốn nói cho thầy giáo biết rằng, tối hôm qua có người giúp em làm bài tập, anh ấy giúp em nhìn từng chữ từng chữ, còn kiểm tra lại nữa, tra trên Baidu, hỏi người khác.
Mười phần cẩn thận.
Kỷ Vi quay đầu nhìn anh, “Có phải em rất giỏi hay không?”
Lâm Trứ tựa vào sô pha, đặt máy tính lên đùi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kỷ Vi không so đo, lại tiếp tục làm bài, rất tập trung, chuyên chú.
Chờ làm xong bài tập, Lâm Trứ vẫn còn chưa xong việc, anh đang xử lý chuyện công ty, Kỷ Vi nhích lại gần sô pha nhìn anh, ngẫu nhiên nói chuyện vài câu với anh.
Lâm Trứ câu đáp câu không.
Kỷ Vi cũng không để bụng, dù sao cô vẫn luôn nói ríu rít, lời nói ra đặc biệt nhiều.
Chỉ một lát sau trong phòng khách chỉ còn dư tiếng bàn phím.
Kỷ Vi đã dựa vào sô pha ngủ rồi, Lâm Trứ lấy áo khoác đang vắt trên tay ghế xuống, giũ ra đắp trên vai cô, sau đó để máy tính qua một bên, cúi người lấy vở bài tập của cô lật ra xem.
So sánh với bài tập ngày hôm qua không làm chữ nào thì hôm nay tất cả đều hoàn thành xong, chữ viết của cô nhóc có chút nhỏ, lại mập mạp, nhưng không thể phủ nhận, từng nét bút đều mang theo hơi thở của cô.
Dì Trần từ trên lầu đi xuống, thấy vậy liền hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Lâm đặt cuốn bài tập về chỗ cũ, đáp, “Dạ.”
“Hai ngày nay toàn ngủ quên dưới lầu. Cậu ăn khuya không?”
“Không ăn ạ.” Anh khom lưng, lấy bao thuốc và bật lửa, đi đến cửa ra bên ngoài, cúi đầu hút thuốc, ‘bụp’ một tiếng, ngọn lửa từ từ đốt cháy đầu thuốc, tiếp theo đầu thuốc xuất hiện ánh cam, đôi môi mỏng của anh ngậm điếu thuốc, mặt mày lãnh đạm, khói tràn từ môi anh ra, làm gương mặt tuấn tú của anh thêm vẻ mông lung.
Đứng một lúc, hút xong điếu thuốc.
Dì Trần: “Cậu muốn gọi cô bé dậy không?”
Lâm Trứ không trả lời, trực tiếp khom lưng, lấy áo khoác ra ném qua một bên, kéo cánh tay cô, bế bổng cô lên, nhìn rất nhẹ nhàng, lông mi của cô nhóc run nhè nhẹ, không giống như hôm qua mà bất chợt tỉnh lại, thay vào đó lại hướng đầu vào lồng ngực anh cọ cọ.
Dì Trần dọn dẹp phòng khác, quay lại phòng trên lầu, thuận tiện ghé qua phòng Lâm Chấn, Lâm lão gia vẫn còn chưa ngủ, đeo kính viễn thị dựa vào đầu giường đọc sách.
Lâm Chấn gỡ mắt kính ra, “Trứ Nhi đưa Vi Vi lên phòng à?”
Dì Trần cười nói: “Đúng vậy.”
Một bên dì giúp Lâm Chấn kéo lại chăn, một bên nói, “Lão gia tử, ông không phát hiện gần đây Lâm Trứ thay đổi nhiều sao?”
“Chỗ nào chứ? Còn không phải không chịu kết hôn sinh con hay sao! Hỏi nó thích người như thế nào, nó cũng không trả lời tôi, còn cúp điện thoại nữa chứ.” Lâm Chấn nhắc tới liền tức giận, bỏ cuốn sách xuống, muốn ăn một viên đường để hạ hỏa, dì Trần lấy đi bịch đường trong ngăn kéo của ông, “Không thể ăn.”
“Ý tôi nói chính là từ khi Vi Vi về đây ở.” Dì Trần cười nói.
Lâm Chấn khụ một tiếng, nói: “Ừ, có một chút.”
Dì Trần: “Đây cũng là chuyện tốt.”
Lâm Chấn cứng cổ, “Ừ, dì đưa đường cho tôi.”
“Ông nên đi ngủ sớm một chút.” Dì Trần cầm hộp đường kia đi ra khỏi phòng.
Lâm Chấn: “…….”
……
Cô nhóc vừa chạm vào giường đã lăn vào góc trong, tóc vướng vào tay áo của Lâm Trứ, hình như bị đau đến nỗi nhíu mày. Lâm Trứ cúi người, tay chống ở trên giường, bàn tay đưa qua gỡ từng sợi tóc của cô đang mắc vào nút tay áo của anh ra, sợi tóc mềm mại như tơ, dường như trốn ngón tay mà trượt xuống, thần sắc của người đàn ông vẫn nhàn nhạt, gỡ xong hết rồi mới kéo chăn lên đắp cho cô.
Sau đó lại đứng dậy ra khỏi phòng, thuận thế đóng cửa lại thật nhẹ nhàng.
Hành lang an tĩnh không có một chút tiếng động, giống như không muốn làm ảnh hưởng đến cô nhóc đang ngủ trong phòng, Lâm Trứ tháo nút cổ áo, đi xuống lầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Dì Trần cầm khăn lau, đưa mắt nhìn chiếc xe bảo mẫu màu đen ở phòng làm việc của Lâm Trứ đến, các nhân viên chủ chốt hình như đang chờ anh ở ngoài xe.
“Trễ như thế còn ra ngoài sao?” Dì nhìn người đàn ông đang từ trên lầu bước xuống, hỏi
“Dạ.”
Lâm Trứ với tay lấy áo khoác mặc vào, trên áo khoác vẫn còn vương lại hương thơm của cô nhóc, anh nói: “Dì Trần, dì vất vả rồi.”
“Không sao, không sao.” Dì Trần cười xua tay, đi theo ra cửa nói, “Đêm nay cậu trở về là cố ý giúp Vi Vi sao?”
Lâm Trứ không trả lời.
A Mạo mở cửa xe cho anh, trước khi Lâm Trứ lên xe, quay đầu nói với dì Trần, “Dì nói với ông nội, nếu ăn thêm một viên đường thì sẽ không dẫn chắt trai về cho ông nhìn nữa.”
Dì Trần cười: “Dì biết rồi, phạt như vậy thì quá độc rồi, ông sẽ ngoan ngoãn.”
“Dì vất vả rồi.”
Nói xong câu này, người đàn ông khom lưng lên xe, A Mạo vẫy tay tạm biệt dì Trần, bày ra một gương mặt tươi cười, sau đó cũng lên xe, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe màu đen đi về phía cổng ra ngoài, ánh đèn trong viện chiếu xuống xe bảo mẫu, giống như đang soi đường đi cho họ.
Trụ cột của Lâm gia.
Chiếc xe hơi màu đen.
A Mạo ngồi một bên, nói cho Lâm Trứ hành trình kế tiếp. Từ sau khi 《 Đại Kim 》 kết thúc, Lâm Trứ lại nhận thêm bộ《 Đón gió 》đóng cùng em trai mình, Lâm Trứ còn đóng thêm bộ《 Mười năm 》, là phim điện ảnh thể loại dân quốc, bộ phim này vốn dĩ nói về nam nhân ở triều Thanh, sau lại chuyển thành quý công tử thời dân quốc.
Sở dĩ bộ《 Đón gió 》anh chỉ đóng vai nhỏ, nhưng đây lại là phim điện ảnh quân nhân, trong đó có cảnh xoay người lên xe lửa, cùng đối đầu với nam hai phản diện, vẫn làm nhiều fans chết mê chết mệt.
Nam thần của bọn họ sau nhiều năm đóng vai hoàng đế, thì nay đã được nhân một vai quân nhân.
Những người muốn gả cho anh, lại tăng thêm một ngàn fans.
《 Đón gió 》 vừa mới đóng máy.
《 Mười năm 》 vừa lúc bắt đầu quay.
“A… Lâm tổng, sao trên người anh lại có mùi thơm giống hoa nhài vậy?” A Mạo nói một lúc lâu mới đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, mũi chó của cậu ta còn xích lại gần ngửi ngửi, Lâm Trứ lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, mặt mày lãnh đạm, A Mạo không dám tiến tới nữa, dùng tay phất phất không khí để ngửi.
Hm, mùi hương này thật sự từ trên người Lâm tổng truyền đến nha.
Lâm Trứ cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, tay đặt lên đầu gối, nghiêng đầu liếc nhìn A Mạo.
Tay của A Mạo đang phẩy phẩy ở giữa không trung chợt dùng lại, nửa ngày sau mới ngoan ngoãn hạ tay xuống, thành thật dịch lại vị trí ban đầu, sau đó cầm lấy điện thoại.
A Mạo: 【 Đáng sợ quá, trên người Lâm tổng có mùi của phụ nữ. Đêm nay anh ấy đã làm gì vậy? 】
A Mạo: 【 Chả lẽ là yêu đương ư? Chúng ta làm sao mà biết được đây. 】
Người đại diện Thần ca: 【 Biến cậu đi, ai có thể xứng đôi với Lâm Trứ chứ?】
A Mạo: 【 Nhìn giống như anh ấy chẳng yêu ai ấy. 】
Người đại diện Thần ca: 【 Vậy cũng không phải không thể. Mà hai người nhanh lên, đi đến đâu rồi? 】
A Mạo: 【 Đang trên cao tốc, cao tốc đó. Sắp đến rồi anh, đêm nay lại phải thức trắng a. 】
Trong nhóm chat cứ vang lên âm báo tin nhắn, Lâm Trứ không liếc nhìn một cái, không phản ứng tin tức bát quát của bọn họ. Lúc sau, anh bị Trương Việt kéo vào một cuộc trò chuyện khác, anh nhìn xuống.
【 Ba mẹ giới giải trí】
Lâm: “……”
Trương Việt: 【@ Lâm Trứ, nuôi con gái dễ dàng không? 】
Lâm: 【 So với nuôi con trai dễ hơn nhiều. 】
Trương Việt: 【……..】
Bạn đã bị Trương Việt xóa khỏi cuộc trò chuyện.
……
Sáng sớm hôm sau, tư thế lúc Kỷ Vi rời giường giống y như tư thế ngày hôm qua, đến cả động tác cũng giống nhau, đi chân trần xuống lầu, sáng sớm đầu mùa xuân rất lạnh, nhưng cô cũng không để ý, trực tiếp chạy như bay xuống lầu, trong vườn hoa, cây cỏ hoa lá đều đang hướng về ánh mặt trời, một bóng người trên sân chạy cũng không có.
Kỷ Vi đứng ở cửa, tâm tình uể oải.
Anh ấy lại đi rồi.
Chỉ gặp được có hai ngày.
Dì Trần vỗ vai cô từ phía sau, “Đi mang giày, sau đó lại đây ăn sáng, hôm nay chú Lưu đưa con đến trường.”
“Dạ.” Kỷ Vi buồn buồn xoay người đi lên lầu, dì Trần nhìn thấy buồn cười, xoa bóp bả vai cô, nói “Trước khi đi cậu ấy có dặn con phải tự chăm sóc mình tốt.”
“Con biết rồi ạ.” Kỷ Vi ngẩng đầu, cười ngọt ngào với dì Trần, sau đó lên lầu, đánh răng rửa mặt, tạt qua nhìn Lâm lão gia, Lâm lão gia xoa đầu Kỷ Vi, nói: “Con gái phải biết tự lo cho mình, Trứ Nhi hôm nay bận chuyện, đừng lo lắng cho nó.”
Kỷ Vi giúp Lâm lão mặc áo khoác, gật đầu: “Dạ con biết rồi ạ.”
Lâm lão gia ừ một tiếng.
Một lát sau, Lâm lão gia nhìn Kỷ Vi.
Tâm tình Kỷ Vi khôi phục một chút, cũng nhìn lại Lâm lão gia, “Dạ?”
Lâm lão gia hỏi: “Vi Vi, con có đường không?”
Kỷ Vi: “!!!!”
Ông ơi, ông không muốn sống nữa sao, ngày hôm qua mới bị Lâm Trứ trừng mắt nhìn, nay còn dám ăn đường.
Hôm nay chắc là Lâm lão gia sợ Kỷ Vi ăn sáng một mình, nên muốn xuống lầu một ngồi ăn chung, Kỷ Vi đỡ Lâm lão gia, một già một trẻ đi xuống lầu, dì Trần vội vàng dọn bàn cho hai người ăn. Bưng đồ ăn lên bàn, nhìn thấy một già một trẻ cúi đầu vừa ăn vừa trò chuyện, dì Trần nở nụ cười.
Mấy năm nay trong nhà chỉ có mỗi mình Lâm lão gia, công việc của Lâm Trứ quá bận, Lâm lão gia ở biệt thự lớn một mình cũng rất cô đơn, tịch mịch, hiện tại thì tốt hơn rồi, nay nhiều hơn một cô nhóc, ông lão trong nhà cũng có bạn.
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Vi còn giúp Lâm lão gia lau miệng, Lâm lão gia xua tay, bất mãn nói, “Ta không tàn phế, con mau đi học đi.”
“Dạ, con đi nhé, ông cứ ở nhà, đừng ăn vụn đường nữa.”
Lâm lão gia: “Đi nhanh.”
Chú Lưu mở cửa xe, Kỷ Vi bước lên xe, một đường đến trường học, vừa mới bước vào lớn, Liêu Mân đã ném hai cuốn vở bài tập cho cô.
Kỷ Vi cười lắc đầu: “Không cần đâu, hôm nay mình làm bài tập rồi.”
“Thật sao?” Tay Liêu Mân duỗi qua lấy vở bài tập của Kỷ Vi, lật một lúc, gật gù, “Bé con, chỉ một buổi tối không gặp đã thay đổi nhiều rồi.”
“Được đó, tất cả đều làm đúng rồi.” Nói đoạn, cô ấy đưa tay qua lấy lại mấy cuốn bài tập mới ném cho Kỷ Vi, thảy lại bàn bên cạnh, vừa lúc ném đến trên bàn của lớp trưởng Triệu Cẩn Sinh.
Kỷ Vi nhìn thấy, hỏi: “Không phải vở bài tập của cậu hả?”
Liêu Mân cười hắc hắc, “Không phải, Triệu Cẩn Sinh nói muốn giúp cậu học bổ túc, cậu thấy sao?”
Kỷ Vi nhìn qua bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Triệu Cẩn Sinh, bên tai Triệu Cẩn Sinh đỏ lên, duỗi tay đến trước mặt Kỷ Vi, “Kỷ Vi, mình là lớp trưởng, Triệu Cẩn Sinh.”
“Mình biết mà.” Kỷ Vi gật đầu, “Thành tích của cậu rất tốt.”
Triệu Cẩn Sinh: “……” A a a a, đúng vậy!
“Kỷ Vi, cậu có muốn mình giúp cậu học bổ túc không?” Triệu Cẩn Sinh lấy dũng khí hỏi, Kỷ Vi nghiêng đầu cười, “Không cần đâu, trong nhà có người chỉ mình học bài rồi.”
Triệu Cẩn Sinh: “…….” A a a a!
……
Tiết đầu tiên chính là của thầy giáo dạy vật lý, thầy vừa lên tới, thầy sờ cái đầu trọc khen Kỷ Vi, thầy nói bài tập lần này cô làm không tệ.
Ngay sau đó tất cả các bạn học đều quay về nhìn Kỷ Vi, bạn học nữ này mới tới lớp được một tháng, tất cả mọi người vẫn còn cảm thấy xa lạ, Kỷ Vi chống cằm, chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng.
Cô muốn nói cho thầy giáo biết rằng, tối hôm qua có người giúp em làm bài tập, anh ấy giúp em nhìn từng chữ từng chữ, còn kiểm tra lại nữa, tra trên Baidu, hỏi người khác.
Mười phần cẩn thận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook