Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
-
Chương 26
Buổi sáng mặc xong đã thay ra, may mắn chưa đem váy đi ngâm, cô chỉ tiện tay quăng lên giường. Kỷ Vi vào phòng với gương mặt ửng đỏ, nhìn chằm chằm chiếc váy kia một lúc mới đưa tay cầm lên, đi vào nhà tắm thay, sau khi mặc vào hoàn chỉnh còn sửa sang lại một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương.
Phật dựa kim trang người dựa y trang (1), đúng là như vậy, phong cách khác đi thì mặc vào cũng sẽ khác đi.
(1) Phật dựa kim trang người dựa y trang: câu này mình chưa tìm được ý nghĩ cụ thể nhưng đại khái là Phật thì mặc áo cà sa còn người thì mặc đồ, mỗi người có mỗi cách mặc khác nhau. Ai hiểu ý nghĩ rõ hơn thì mong chỉ cho mình với nhé, mình cảm ơn.
Kỷ Vi cột lại tóc đang xõa ra, làm lộ cần cổ trắng nõn, cô nhìn ngắm, quay một vòng mới cảm thấy tốt hơn, tâm trạng thả lỏng nhiều hơn.
Cô đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi đến cầu thang thì tâm tình lại bắt đầu thấp thỏm, còn có cảm giác khẩn trương không thể nói, vành tai cô có chút đỏ lên, đi từng bước xuống lầu.
Phòng khách có dì Trần, Lâm lão gia, còn có giám đốc của nhãn hàng trang sức, tất cả họ đều nhìn qua, đến khi thấy hình bóng cô nhóc bước xuống thì đều sửng sốt.
Kỷ Vi nhận ra ánh mắt của họ thì theo bản năng đưa tay lên sửa lại tóc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua Lâm Trứ.
Anh ngồi trên ghế sô pha, chân dài vắt chéo, hơi nghiêng đầu nhìn.
Kỷ Vi hít sâu một hơi.
Dì Trần cười rộ lên: “Nhận không ra luôn nha.”
Lâm lão gia: “Chớp mắt một cái đã thấy Kỷ Vi trưởng thành rồi.”
“Lớn lên xinh đẹp thật mà.” Giám đốc trang sức lập tức buông lời khích lệ, Kỷ Vi ngượng ngùng không thôi, cô thở ra một hơn, nhanh chóng đi xuống.
Buổi sáng mặc như thế nhưng vẫn chưa có ai nhìn, đến nay mặc thêm lần nữa thì lại quá nhiều ánh mắt chú ý tới, cô mím môi, hỏi: “Đẹp sao ạ?”
“Đẹp, rất đẹp.” Dì Trần bước lên, nhìn trên nhìn dưới đánh giá, đưa tay sửa lại cổ áo cho cô: “Vi Vi trưởng thành rồi.”
Kỷ Vi khẽ nói: “Vậy con có thể yêu đương đúng không ạ?”
Cô vừa hỏi thì mọi người trong phòng khách đều sửng sốt, nửa ngày sau Lâm lão gia gắt lên: “Chỉ biết yêu với đương. Vào được đại học là chỉ nghĩ yêu đương thôi đúng không?”
Kỷ Vi cười đáp: “Đúng ạ.”
Lâm lão gia hừ một cái, nói: “Nuôi cháu gái như bát nước đổ đi mà.”
Dì Trần và giám đốc trang sức lập tức cười lên.
Kỷ Vi bĩu môi, nhìn về phía Lâm Trứ, thần sắc anh vẫn bình tĩnh, anh đứng lên, bóng người cao lớn mang tính áp đảo người khác hiện lên, anh đi về phía Kỷ Vi, ngay lúc đổ cô liền khẩn trương, một giây trước còn nói yêu đương, bây giờ thì ánh mắt cứ dán vào Lâm Trứ.
Lâm Trứ đi đến phía bên này nhưng lại không qua chỗ Kỷ Vi mà đến bên chỗ đặt trang sức, anh đứng đó cúi đầu nhìn.
Cánh tay đeo đồng hồ nhẹ nhàng lướt trên những sợi dây chuyền, dường như đang rất nghiêm túc lựa chọn.
Dì Trần kéo tay Kỷ Vi qua, nói: “Lại đây chọn đi.”
Kỷ Vi bị kéo đến đứng bên cạnh Lâm Trứ, cô như ngừng thở, nhìn tay anh đang chạm vào từng sợi dây chuyền kia.
Lâm Trứ vừa chọn, vừa nói: “Nhất thời không biết em thích kiểu nào nên đều kêu họ đem đến.”
Kỷ Vi phát ra tiếng “ừm” nhẹ nhàng bằng giọng mũi.
“Chọn cái nào?” Anh nhìn Kỷ Vi, Kỷ Vi ngay lập tức chìm vào đôi mắt anh, trong đầu nhớ đến nụ hôn tối qua, mặt cô đỏ lên, cô nhấp môi nói: “Anh…anh chọn giúp em được không?”
Đôi mắt Lâm Trứ híp lại, gật đầu: “Được.”
Sau đó ngón tay anh chạm đến mặt dây chuyền cỏ bốn lá, nho nhỏ thật xinh, anh cầm lấy đi đến bên cô.
Kỷ Vi chủ động xoay người, đưa lưng về phía anh.
Động tác Lâm Trứ hơi dừng lại, một lúc sau mới cười nhẹ, đưa tay vòng qua trước mắt cô, mặt dây chuyền nhẹ nhàng đặt lên vùng cổ, cánh tay lại vòng ra sau cài dây khóa, cúi đầu cẩn thận làm cho cô.
Kỷ Vi run lên, đầu ngón tay anh đụng đến làn da của cô, một giây, hai giây, hơn nữa lại còn nhiều người nhìn như vậy.
Mỗi một giây anh chạm vào đều gây ra một trận run rẩy tê dại.
Rất nhanh đã cài xong.
Lâm Trứ lại cầm lên khuyên tai, nói: “Quay qua đây.”
Kỷ Vi nghe lời xoay người, Lâm Trứ hơi nghiêng đầu, ngón tay lại chạm vào vành tai cô, Kỷ Vi thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, cô sợ ngứa.
Lâm Trứ phát hiện ra được cô khác thường, liếc nhìn cô một cái.
Kỷ Vi chỉ có thể nhanh chóng chớp mắt liên tục, không dám để cho anh biết.
Đôi mắt Lâm Trứ vẫn dừng trên gương mặt cô, sau khi mang xong cái khuyên tai thứ hai, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sợ ngứa sao?”
Kỷ Vi vội vàng lui về phía sau một bước, lắc đầu.
Lâm Trứ nhướng mày, nhưng sau đó cũng không hỏi tiếp.
Anh mang xong cho cô thì đi qua một bên, vừa vặn dựa vào tay vị ghế sô pha.
Tai Kỷ Vi hồng lên, đối mặt với mọi người.
ba người dì Trần đều ngồi trên sô pha, thấy cô đi lại thì hào hứng nhìn ngắm, cô nhóc khoác lên người bộ váy màu đen, trên cổ là dây chuyền bạch kim, xương quai xanh vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo, mặt dây chuyền cỏ bốn lá nhỏ xinh nổi bật trên cánh cổ, khuyên tai cũng nhỏ, nhưng nó là cũng một bộ với dây chuyền.
Khí chất cả người như được nâng lên, tỏa ra một cảm giác như xuất hiện một tiểu tiên nữ trước mắt.
Dì Trần nhịn không được nói: “Dì nhìn thấy con cũng ngây người luôn rồi, rất đẹp nha.”
Lâm lão gia: “Bộ trang sức này không tồi, ánh mắt Trứ Nhi cũng được đấy.”
Kỷ Vi nghe được lời khen của mọi người thì đỏ mặt, giây tiếp theo liền chạy đến chỗ dì Trần, ôm cánh tay dì chôn mặt xuống, dì Trần cười rộ lên.
Lâm Trứ đưa mắt nhìn giám đốc trang sức, nói: “Hai bộ khác cũng để lại luôn đi.”
“Được được.” Giám đốc trang sức gật đầu, đứng lên thu dọn hộp, đồng thời cũng đem hai bộ khác đóng gói lại, Kỷ Vi nghe xong thì ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Mua nhiều như vậy sao ạ?”
Lâm Trứ nhìn cô: “Đẹp thì cứ để lại, khi nào thay đổi thì đeo lên. Đây là quà tốt nghiệp.”
Kỷ Vi đỏ mặt, gật đầu, đến bây giờ bên tai vẫn còn chút nóng.
Một lát sau, giám đốc trang sức nói tạm biệt liền rời đi, dì Trần đứng lên tiễn khách, Lâm lão gia cũng mệt mỏi, Kỷ Vi đỡ ông lên lầu, nhìn ông ngủ mới đứng dậy điều chỉnh lại rèm phòng ngủ, do uống trung y lâu ngày nên trong phòng Lâm lão gia toàn mùi thuốc, lần đầu tiên Kỷ Vi vào đây cũng có chút sợ.
Nhưng bây giờ cũng đã quen, cô sửa lại chăn cho Lâm lão gia, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Kỷ Vi liền nhìn thấy cánh cửa thư phòng cách đó không xa đang mở ra, Kỷ Vi có chút khẩn trương, cô đi tới đi lui ở bên ngoài thư phòng.
Cô làm bộ lơ đãng nhìn vào trong, thấy người đàn ông ấy đang ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm văn kiện.
Bước chân Kỷ Vi hơi khựng lại, một giây sau cô nhìn thấy trong phòng anh có một mô hình quả địa cầu sắp đổ, Kỷ Vi hít sâu bước vào, vừa đặt chân xuống thì Lâm Trứ liền ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Vi bước nhanh hai bước, chỉ vào mô hình quả địa cầu, nói: “Sắp đổ rồi.”
Lâm Trứ dựa về sau, trong tay còn cầm văn kiện, anh “ừ” một tiếng nhưng ánh mắt không hề dời đi, vẫn cứ nhìn Kỷ Vi. Kỷ Vi bị anh nhìn khiến chân có chút mềm đi, xém chút nữa là không đứng vững, nhưng cô vẫn cố căng da đầu đi qua, đưa tay đỡ lấy mô hình quả địa cầu kia.
Nhưng cô biết ánh mắt phía sau dù không phải rất nóng bỏng nhưng vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Trong đầu Kỷ Vi có chút rối, bởi vì sự việc phát sinh ngày hôm qua là lúc cô đang say nên vẫn có chút không thể tin được, tâm tình của cô bất ổn, khẩn trương cực kỳ. Đỡ mô hình địa cầu đứng vững xong cô vẫn chưa lập tức đi ra ngoài, trong lòng tính toán không biết mở lời cũng anh như thế nào, chính vì vậy vẫn cứ đưa lưng về phía anh.
Mô hình địa cầu ổn định đứng vững trên kệ sách, Kỷ Vi thở ra một hơn, đang định quay đầu thì kết quả lại bị một đôi bàn tay từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của mình, Kỷ Vi hoảng sợ, giọng nói Lâm Trứ trầm thấp đã vang lên ở bên tai: “Đỡ một mô hình mà lâu vậy sao?”
Trong đầu Kỷ Vi như có gì đó đổ rầm rầm, cô đối mặt với kệ sách, thông qua chiếc váy bó sát trên người cảm nhận bàn tay to của anh…
Ánh mắt cô liếc nhìn xuống, bàn tay ấy đang đặt trên eo cô, phía sau cách lớp quần áo nhưng vẫn cảm thấy nóng bỏng, bởi vì anh thật gần, lưng cô gần như dựa vào ngực anh.
Kỷ Vi run rẩy, tiếng nói cũng nhũn ra: “Anh…anh có ý gì chứ?”
Tối hôm qua là ý gì, hiện tại là ý gì, về sau là ý gì đây?
Sau khi nghe hỏi thì người đăng sau không lập tức trả lời, chỉ là ôm cô càng chặt, tay Kỷ Vi đang khẩn trương thì lại vô tình chạm vào mô hình địa cầu, lúc này mô hình lung lay, Lâm Trứ nhàn nhạt cất lời: “Anh tưởng rằng em nên biết…..”
“Em không biết.” Kỷ Vi cắn răng, “Anh không nóng không lạnh, không thể nắm bắt.”
Lâm Trứ nhướng mày, đưa tay nắm cằm cô, kéo gương mặt cô nghiêng qua, đầu anh tiến tới đối diện với ánh mắt cô, trong đôi mắt người đàn ông ấy hiện lên một ngọn lửa, “Làm bạn gái nhỏ của anh, đồng ý không?”
Kỷ Vi đối diện với anh, cho dù anh nói những lời như vậy nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh.
Kỷ Vi cắn chặt răng: “Sao anh biết rằng qua nhiều năm như vậy em còn thích anh chứ?”
Lâm Trứ nhíu mày, bàn tay nắm cằm cô làm cô có chút đau, một giây sau anh liền quay người cô lại, để cô dựa vào kệ sách, anh đưa tay chỉnh lại mô hình địa cầu đằng sau cô, sau đó nhìn cô nói: “Em tìm anh.”
“Lúc trước anh không nói chuyện tình cảm là bởi vì chưa gặp ai làm cho anh phải để bụng.”
Kỷ Vi nhấp môi: “Ngày đó anh còn từ chối em kìa.”
Người đàn ông lại một lần nữa nâng cằm cô lên, Kỷ Vi bị ép đối diện với ánh mắt anh, lúc này cô mới phát hiện, thì ra anh cao như vậy.
Không chỉ đơn thuần là cao, khí thế của anh cũng rất mạnh mẽ, Kỷ Vi cắn môi dưới theo bản năng, đầu ngón tay Lâm Trứ hướng lên trên, ngăn lại môi cô, trầm thấp nói: “Bởi vì em còn nhỏ, anh không muốn để em xem tình cảm là tất cả.”
“Hơn nữa, em có thể xác định là em thích anh chứ không phải là đang ỷ lại anh sao?”
Kỷ Vi há miệng thở dốc: “Còn anh thì sao, anh thích em không?”
Lâm Trứ nhìn cô, sau đó buông tay đang ở khóe môi cô ra, cúi đầu hôn xuống, sau đó nói bên tai cô: “Lúc ở thành phố điện ảnh, anh thật sự rất muốn hôn em.”
Kỷ Vi cứng đờ.
Cô nhớ ra cái lần anh bị bệnh nằm trong phòng nghỉ, khi đó cô trộm hôn anh, trên thực tế là anh có cử động đáp nhưng sau đó lại né tránh, giữ chặt cổ cô.
Kỷ Vi run rẩy: “Vậy anh thích em ở điểm gì chứ?”
Lâm Trứ không đáp, chỉ bắt đầu hôn cô.
Kỷ Vi đỏ mặt, duỗi tay đẩy anh, anh nắm chặt tay cô đè lên kệ sách, một giây sau, nói: “Điều anh muốn chưa bao giờ là không chiếm được, bao gồm cả em.”
Kỷ Vi đỏ mặt, giãy giụa thêm lần nữa, đồng thời cũng gắng sức đẩy anh ra, nhanh chóng chạy qua một bên, trừng mắt nhìn anh: “Anh không nói cho em biết anh thích em ở điểm nào thì em….em mới không làm bạn gái anh đâu.”
Lâm Trứ bị đẩy ra đứng thẳng người, tay bỏ vào túi quần nhìn cô.
Kỷ Vi hừ một tiếng.
Lâm Trứ đặt tay lên kệ sách gõ hai cái, lại nói: “Kỳ phản nghịch của em không phải qua rồi sao?”
Kỷ Vi tức giận, khom lưng xuống rút dép ném về phía anh.
Lâm Trứ nhướng mày, đưa tay bắt lấy.
Kỷ Vi hừ một tiếng, xoay người chạy mất.
……………..
P/s: đừng tưởng dễ ăn nhé anh, ha ha ha :3 :3 :3 Spoil cho các cô lời tỏ tình đích thực nè (vừa trúng đích vừa thực tế lắm nhé =))) các cô đoán xem còn lâu không, kkkkkkkk
“Lâm Trứ cúi đầu hôn xuống chóp mũi cô, một cái lại một cái, nói: “Anh muốn em.”
Kỷ Vi: “……”
Lâm Trứ ngồi dậy, nhìn cô nhóc trong lòng ngực: “Không lừa gạt, không đùa giỡn, cũng không có tâm tư khác, chỉ đơn thuần là muốn em, thích em, như vậy đủ không?”
Phật dựa kim trang người dựa y trang (1), đúng là như vậy, phong cách khác đi thì mặc vào cũng sẽ khác đi.
(1) Phật dựa kim trang người dựa y trang: câu này mình chưa tìm được ý nghĩ cụ thể nhưng đại khái là Phật thì mặc áo cà sa còn người thì mặc đồ, mỗi người có mỗi cách mặc khác nhau. Ai hiểu ý nghĩ rõ hơn thì mong chỉ cho mình với nhé, mình cảm ơn.
Kỷ Vi cột lại tóc đang xõa ra, làm lộ cần cổ trắng nõn, cô nhìn ngắm, quay một vòng mới cảm thấy tốt hơn, tâm trạng thả lỏng nhiều hơn.
Cô đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi đến cầu thang thì tâm tình lại bắt đầu thấp thỏm, còn có cảm giác khẩn trương không thể nói, vành tai cô có chút đỏ lên, đi từng bước xuống lầu.
Phòng khách có dì Trần, Lâm lão gia, còn có giám đốc của nhãn hàng trang sức, tất cả họ đều nhìn qua, đến khi thấy hình bóng cô nhóc bước xuống thì đều sửng sốt.
Kỷ Vi nhận ra ánh mắt của họ thì theo bản năng đưa tay lên sửa lại tóc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua Lâm Trứ.
Anh ngồi trên ghế sô pha, chân dài vắt chéo, hơi nghiêng đầu nhìn.
Kỷ Vi hít sâu một hơi.
Dì Trần cười rộ lên: “Nhận không ra luôn nha.”
Lâm lão gia: “Chớp mắt một cái đã thấy Kỷ Vi trưởng thành rồi.”
“Lớn lên xinh đẹp thật mà.” Giám đốc trang sức lập tức buông lời khích lệ, Kỷ Vi ngượng ngùng không thôi, cô thở ra một hơn, nhanh chóng đi xuống.
Buổi sáng mặc như thế nhưng vẫn chưa có ai nhìn, đến nay mặc thêm lần nữa thì lại quá nhiều ánh mắt chú ý tới, cô mím môi, hỏi: “Đẹp sao ạ?”
“Đẹp, rất đẹp.” Dì Trần bước lên, nhìn trên nhìn dưới đánh giá, đưa tay sửa lại cổ áo cho cô: “Vi Vi trưởng thành rồi.”
Kỷ Vi khẽ nói: “Vậy con có thể yêu đương đúng không ạ?”
Cô vừa hỏi thì mọi người trong phòng khách đều sửng sốt, nửa ngày sau Lâm lão gia gắt lên: “Chỉ biết yêu với đương. Vào được đại học là chỉ nghĩ yêu đương thôi đúng không?”
Kỷ Vi cười đáp: “Đúng ạ.”
Lâm lão gia hừ một cái, nói: “Nuôi cháu gái như bát nước đổ đi mà.”
Dì Trần và giám đốc trang sức lập tức cười lên.
Kỷ Vi bĩu môi, nhìn về phía Lâm Trứ, thần sắc anh vẫn bình tĩnh, anh đứng lên, bóng người cao lớn mang tính áp đảo người khác hiện lên, anh đi về phía Kỷ Vi, ngay lúc đổ cô liền khẩn trương, một giây trước còn nói yêu đương, bây giờ thì ánh mắt cứ dán vào Lâm Trứ.
Lâm Trứ đi đến phía bên này nhưng lại không qua chỗ Kỷ Vi mà đến bên chỗ đặt trang sức, anh đứng đó cúi đầu nhìn.
Cánh tay đeo đồng hồ nhẹ nhàng lướt trên những sợi dây chuyền, dường như đang rất nghiêm túc lựa chọn.
Dì Trần kéo tay Kỷ Vi qua, nói: “Lại đây chọn đi.”
Kỷ Vi bị kéo đến đứng bên cạnh Lâm Trứ, cô như ngừng thở, nhìn tay anh đang chạm vào từng sợi dây chuyền kia.
Lâm Trứ vừa chọn, vừa nói: “Nhất thời không biết em thích kiểu nào nên đều kêu họ đem đến.”
Kỷ Vi phát ra tiếng “ừm” nhẹ nhàng bằng giọng mũi.
“Chọn cái nào?” Anh nhìn Kỷ Vi, Kỷ Vi ngay lập tức chìm vào đôi mắt anh, trong đầu nhớ đến nụ hôn tối qua, mặt cô đỏ lên, cô nhấp môi nói: “Anh…anh chọn giúp em được không?”
Đôi mắt Lâm Trứ híp lại, gật đầu: “Được.”
Sau đó ngón tay anh chạm đến mặt dây chuyền cỏ bốn lá, nho nhỏ thật xinh, anh cầm lấy đi đến bên cô.
Kỷ Vi chủ động xoay người, đưa lưng về phía anh.
Động tác Lâm Trứ hơi dừng lại, một lúc sau mới cười nhẹ, đưa tay vòng qua trước mắt cô, mặt dây chuyền nhẹ nhàng đặt lên vùng cổ, cánh tay lại vòng ra sau cài dây khóa, cúi đầu cẩn thận làm cho cô.
Kỷ Vi run lên, đầu ngón tay anh đụng đến làn da của cô, một giây, hai giây, hơn nữa lại còn nhiều người nhìn như vậy.
Mỗi một giây anh chạm vào đều gây ra một trận run rẩy tê dại.
Rất nhanh đã cài xong.
Lâm Trứ lại cầm lên khuyên tai, nói: “Quay qua đây.”
Kỷ Vi nghe lời xoay người, Lâm Trứ hơi nghiêng đầu, ngón tay lại chạm vào vành tai cô, Kỷ Vi thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, cô sợ ngứa.
Lâm Trứ phát hiện ra được cô khác thường, liếc nhìn cô một cái.
Kỷ Vi chỉ có thể nhanh chóng chớp mắt liên tục, không dám để cho anh biết.
Đôi mắt Lâm Trứ vẫn dừng trên gương mặt cô, sau khi mang xong cái khuyên tai thứ hai, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sợ ngứa sao?”
Kỷ Vi vội vàng lui về phía sau một bước, lắc đầu.
Lâm Trứ nhướng mày, nhưng sau đó cũng không hỏi tiếp.
Anh mang xong cho cô thì đi qua một bên, vừa vặn dựa vào tay vị ghế sô pha.
Tai Kỷ Vi hồng lên, đối mặt với mọi người.
ba người dì Trần đều ngồi trên sô pha, thấy cô đi lại thì hào hứng nhìn ngắm, cô nhóc khoác lên người bộ váy màu đen, trên cổ là dây chuyền bạch kim, xương quai xanh vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo, mặt dây chuyền cỏ bốn lá nhỏ xinh nổi bật trên cánh cổ, khuyên tai cũng nhỏ, nhưng nó là cũng một bộ với dây chuyền.
Khí chất cả người như được nâng lên, tỏa ra một cảm giác như xuất hiện một tiểu tiên nữ trước mắt.
Dì Trần nhịn không được nói: “Dì nhìn thấy con cũng ngây người luôn rồi, rất đẹp nha.”
Lâm lão gia: “Bộ trang sức này không tồi, ánh mắt Trứ Nhi cũng được đấy.”
Kỷ Vi nghe được lời khen của mọi người thì đỏ mặt, giây tiếp theo liền chạy đến chỗ dì Trần, ôm cánh tay dì chôn mặt xuống, dì Trần cười rộ lên.
Lâm Trứ đưa mắt nhìn giám đốc trang sức, nói: “Hai bộ khác cũng để lại luôn đi.”
“Được được.” Giám đốc trang sức gật đầu, đứng lên thu dọn hộp, đồng thời cũng đem hai bộ khác đóng gói lại, Kỷ Vi nghe xong thì ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Mua nhiều như vậy sao ạ?”
Lâm Trứ nhìn cô: “Đẹp thì cứ để lại, khi nào thay đổi thì đeo lên. Đây là quà tốt nghiệp.”
Kỷ Vi đỏ mặt, gật đầu, đến bây giờ bên tai vẫn còn chút nóng.
Một lát sau, giám đốc trang sức nói tạm biệt liền rời đi, dì Trần đứng lên tiễn khách, Lâm lão gia cũng mệt mỏi, Kỷ Vi đỡ ông lên lầu, nhìn ông ngủ mới đứng dậy điều chỉnh lại rèm phòng ngủ, do uống trung y lâu ngày nên trong phòng Lâm lão gia toàn mùi thuốc, lần đầu tiên Kỷ Vi vào đây cũng có chút sợ.
Nhưng bây giờ cũng đã quen, cô sửa lại chăn cho Lâm lão gia, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Kỷ Vi liền nhìn thấy cánh cửa thư phòng cách đó không xa đang mở ra, Kỷ Vi có chút khẩn trương, cô đi tới đi lui ở bên ngoài thư phòng.
Cô làm bộ lơ đãng nhìn vào trong, thấy người đàn ông ấy đang ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm văn kiện.
Bước chân Kỷ Vi hơi khựng lại, một giây sau cô nhìn thấy trong phòng anh có một mô hình quả địa cầu sắp đổ, Kỷ Vi hít sâu bước vào, vừa đặt chân xuống thì Lâm Trứ liền ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Vi bước nhanh hai bước, chỉ vào mô hình quả địa cầu, nói: “Sắp đổ rồi.”
Lâm Trứ dựa về sau, trong tay còn cầm văn kiện, anh “ừ” một tiếng nhưng ánh mắt không hề dời đi, vẫn cứ nhìn Kỷ Vi. Kỷ Vi bị anh nhìn khiến chân có chút mềm đi, xém chút nữa là không đứng vững, nhưng cô vẫn cố căng da đầu đi qua, đưa tay đỡ lấy mô hình quả địa cầu kia.
Nhưng cô biết ánh mắt phía sau dù không phải rất nóng bỏng nhưng vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Trong đầu Kỷ Vi có chút rối, bởi vì sự việc phát sinh ngày hôm qua là lúc cô đang say nên vẫn có chút không thể tin được, tâm tình của cô bất ổn, khẩn trương cực kỳ. Đỡ mô hình địa cầu đứng vững xong cô vẫn chưa lập tức đi ra ngoài, trong lòng tính toán không biết mở lời cũng anh như thế nào, chính vì vậy vẫn cứ đưa lưng về phía anh.
Mô hình địa cầu ổn định đứng vững trên kệ sách, Kỷ Vi thở ra một hơn, đang định quay đầu thì kết quả lại bị một đôi bàn tay từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của mình, Kỷ Vi hoảng sợ, giọng nói Lâm Trứ trầm thấp đã vang lên ở bên tai: “Đỡ một mô hình mà lâu vậy sao?”
Trong đầu Kỷ Vi như có gì đó đổ rầm rầm, cô đối mặt với kệ sách, thông qua chiếc váy bó sát trên người cảm nhận bàn tay to của anh…
Ánh mắt cô liếc nhìn xuống, bàn tay ấy đang đặt trên eo cô, phía sau cách lớp quần áo nhưng vẫn cảm thấy nóng bỏng, bởi vì anh thật gần, lưng cô gần như dựa vào ngực anh.
Kỷ Vi run rẩy, tiếng nói cũng nhũn ra: “Anh…anh có ý gì chứ?”
Tối hôm qua là ý gì, hiện tại là ý gì, về sau là ý gì đây?
Sau khi nghe hỏi thì người đăng sau không lập tức trả lời, chỉ là ôm cô càng chặt, tay Kỷ Vi đang khẩn trương thì lại vô tình chạm vào mô hình địa cầu, lúc này mô hình lung lay, Lâm Trứ nhàn nhạt cất lời: “Anh tưởng rằng em nên biết…..”
“Em không biết.” Kỷ Vi cắn răng, “Anh không nóng không lạnh, không thể nắm bắt.”
Lâm Trứ nhướng mày, đưa tay nắm cằm cô, kéo gương mặt cô nghiêng qua, đầu anh tiến tới đối diện với ánh mắt cô, trong đôi mắt người đàn ông ấy hiện lên một ngọn lửa, “Làm bạn gái nhỏ của anh, đồng ý không?”
Kỷ Vi đối diện với anh, cho dù anh nói những lời như vậy nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh.
Kỷ Vi cắn chặt răng: “Sao anh biết rằng qua nhiều năm như vậy em còn thích anh chứ?”
Lâm Trứ nhíu mày, bàn tay nắm cằm cô làm cô có chút đau, một giây sau anh liền quay người cô lại, để cô dựa vào kệ sách, anh đưa tay chỉnh lại mô hình địa cầu đằng sau cô, sau đó nhìn cô nói: “Em tìm anh.”
“Lúc trước anh không nói chuyện tình cảm là bởi vì chưa gặp ai làm cho anh phải để bụng.”
Kỷ Vi nhấp môi: “Ngày đó anh còn từ chối em kìa.”
Người đàn ông lại một lần nữa nâng cằm cô lên, Kỷ Vi bị ép đối diện với ánh mắt anh, lúc này cô mới phát hiện, thì ra anh cao như vậy.
Không chỉ đơn thuần là cao, khí thế của anh cũng rất mạnh mẽ, Kỷ Vi cắn môi dưới theo bản năng, đầu ngón tay Lâm Trứ hướng lên trên, ngăn lại môi cô, trầm thấp nói: “Bởi vì em còn nhỏ, anh không muốn để em xem tình cảm là tất cả.”
“Hơn nữa, em có thể xác định là em thích anh chứ không phải là đang ỷ lại anh sao?”
Kỷ Vi há miệng thở dốc: “Còn anh thì sao, anh thích em không?”
Lâm Trứ nhìn cô, sau đó buông tay đang ở khóe môi cô ra, cúi đầu hôn xuống, sau đó nói bên tai cô: “Lúc ở thành phố điện ảnh, anh thật sự rất muốn hôn em.”
Kỷ Vi cứng đờ.
Cô nhớ ra cái lần anh bị bệnh nằm trong phòng nghỉ, khi đó cô trộm hôn anh, trên thực tế là anh có cử động đáp nhưng sau đó lại né tránh, giữ chặt cổ cô.
Kỷ Vi run rẩy: “Vậy anh thích em ở điểm gì chứ?”
Lâm Trứ không đáp, chỉ bắt đầu hôn cô.
Kỷ Vi đỏ mặt, duỗi tay đẩy anh, anh nắm chặt tay cô đè lên kệ sách, một giây sau, nói: “Điều anh muốn chưa bao giờ là không chiếm được, bao gồm cả em.”
Kỷ Vi đỏ mặt, giãy giụa thêm lần nữa, đồng thời cũng gắng sức đẩy anh ra, nhanh chóng chạy qua một bên, trừng mắt nhìn anh: “Anh không nói cho em biết anh thích em ở điểm nào thì em….em mới không làm bạn gái anh đâu.”
Lâm Trứ bị đẩy ra đứng thẳng người, tay bỏ vào túi quần nhìn cô.
Kỷ Vi hừ một tiếng.
Lâm Trứ đặt tay lên kệ sách gõ hai cái, lại nói: “Kỳ phản nghịch của em không phải qua rồi sao?”
Kỷ Vi tức giận, khom lưng xuống rút dép ném về phía anh.
Lâm Trứ nhướng mày, đưa tay bắt lấy.
Kỷ Vi hừ một tiếng, xoay người chạy mất.
……………..
P/s: đừng tưởng dễ ăn nhé anh, ha ha ha :3 :3 :3 Spoil cho các cô lời tỏ tình đích thực nè (vừa trúng đích vừa thực tế lắm nhé =))) các cô đoán xem còn lâu không, kkkkkkkk
“Lâm Trứ cúi đầu hôn xuống chóp mũi cô, một cái lại một cái, nói: “Anh muốn em.”
Kỷ Vi: “……”
Lâm Trứ ngồi dậy, nhìn cô nhóc trong lòng ngực: “Không lừa gạt, không đùa giỡn, cũng không có tâm tư khác, chỉ đơn thuần là muốn em, thích em, như vậy đủ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook