Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
-
Chương 22
Trong phòng nhất thời có chút yên lặng, trừ những người đã biết Lâm Trứ là người nhà Kỷ Vi ra thì ba người bạn cùng còn lại hoàn toàn không biết. Giây tiếp theo các cô gái hét to giậm chân, còn có một người xém chút nữa đã té ngã xuống mặt đất, quả thật không thể tin vào mắt mình.
Kỷ Vi cũng chưa kịp trả lời Lâm Trứ thì đã bị những tiếng hét của bạn học đánh gãy, ánh mắt Lâm Trứ vẫn bình tĩnh, hỏi Kỷ Vi xong cũng không đợi cô trả lời, tay rút điếu thuốc từ khóe miệng ra, ngữ khí nhàn nhạt mang theo một loại khí thế gia trưởng, nói: “Mọi người đã đến thì chơi cho thật vui vẻ, về trễ cũng không sao, trong nhà vẫn còn phòng, ai muốn có thể ở lại, nếu muốn ăn cái gì thì cứ nói với dì. Kỷ Vi ở trường học cũng phải nhờ các bạn chiếu cố.”
Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp, người lại cao lớn tuấn lãng, gương mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trên màn hình TV nay lại đứng trước mặt tất cả mọi người, gần đến như vậy.
Nhịp thở của vài người dường như bị tạm dừng.
Kỷ Vi lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Mẫn một cái, Triệu Mẫn cong khóe môi, bộ dạng mang theo ý cười, giống như đang câu dẫn Lâm Trứ.
Kỷ Vi trong lòng bĩu môi, cô ngẩng đầu, hỏi: “Anh xuống đây là muốn ăn bánh kem sao?”
Lâm Trứ hút một hơi thuốc, nói: “Anh không ăn. Em có chơi đùa thì cũng chú ý một chút.”
Nói xong anh đi xuống dưới, đi vòng ra sau rồi mới đi về phía cô, ánh mắt của anh dừng ở cánh tay của Kỷ Vi, gọi: “Lại đây.”
Kỷ Vi sửng sốt, bước qua, anh nâng tay Kỷ Vi lên, rũ mắt nhìn xuống.
Kỷ Vi nhìn sườn mặt anh, đang muốn cất lời thì Lâm Trứ lại ngẩng đầu nhìn Triệu Cận Sinh, trong lòng Triệu Cận Sinh có chút khẩn trương, Lâm Trứ nhàn nhạt nói: “Làn da cô ấy dễ lưu lại dấu, cậu chú ý lực một chút.”
Triệu Cận Sinh vội vàng gật đầu, cậu cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, một cảm giác không thể nói dâng lên trong lòng.
Sau cậu lại nghĩ, chắc hẳn Lâm Trứ rất thương Kỷ Vi cho nên không muốn nhìn thấy cô bị thương, ngay lập tức cậu có chút áy náy, Lâm Trứ buông tay Kỷ Vi ra.
Bạn học đứng phía bên này đều lấy điện thoại ra chụp hình Lâm Trứ, anh nhìn một cái, nói: “Có thể chụp nhưng không cần đăng lên.”
Vài bạn học lập tức đỏ mặt, ấp úng gật đầu, thu lại điện thoại, cúi đầu xem hình.
Triệu Mẫn cũng đứng lên, cười nói: “Lâm tổng.”
Lâm Trứ nhìn Triệu Mẫn, gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Triệu Mẫn cười đáp lời, nhưng cô ta cũng không tiến lên, chỉ đơn giản cười chào hỏi mà thôi. Đầu ngón tay Lâm Trứ chạm vào vài sợi tóc rũ xuống trán Kỷ Vi bị bơ dính lên. Kỷ Vi mở to mắt nhìn anh, sau khi lấy bơ ra, anh mới nói: “Đi chơi đi.”
Sau đó anh đi ra phía sau nhà.
Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, bĩu môi nhìn bóng lưng anh.
Chờ thân ảnh anh đi mất, một đám bạn học mới chạy lại vây quanh Kỷ Vi, tiếng hét ‘a a a a a a’ chói tai dường như vang vọng khắp nhà.
Kỷ Vi bị nháo cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô đem bơ ở trên tay trét lại vào mặt mũi cổ áo của bọn họ.
Triệu Mẫn ở một bên cười rộ lên, Kỷ Vi bị bạn học đây tới đẩy lui, không may đụng phải Triệu Mẫn, cô ta nhanh chóng đưa tay đỡ Kỷ Vi, Kỷ Vi nhào người vào cô ta, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thành thục, Triệu Cận Sinh nhanh chóng chạy đến đỡ Kỷ Vi, thuận tay đem mấy bạn học vây quanh tản bớt.
Kỷ Vi thở phào, cô ngước mặt lên, ngây thơ dò hỏi Triệu Mẫn: “Chị Mẫn, chị với anh Lâm Trứ rất quen sao?”
Triệu Mẫn đỡ Kỷ Vi đứng dậy, sau khi nghe xong thì cười, vén tóc vào bên tai Kỷ Vi, nói: “Gần giống vậy, không tính là đặc biệt thân quen, chỉ gặp riêng nhau một lần, về sau cũng chưa liên hệ lại.”
Kỷ Vi nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm, cô cười ngọt ngào đứng lên.
Những bạn học sau khi được Triệu Cận Sinh giải tán cũng yên tĩnh lại, chỉ là vẫn còn cảm thấy hưng phấn.
Nhưng cho dù hưng phấn thì Lâm Trứ cũng không quay lại, mới vừa rồi anh nói có thể ở lại nhà qua đêm, nói thì nói vậy, chung quy cũng không có ai dám.
Lại chơi một lúc, thấy thời gian đã trễ, dì Trần kêu chú Lưu đưa mọi người quay về, Kỷ Vi nắm tay Đỗ Nhược, Đỗ Nhược trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại nụ cười: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Kỷ Vi cười tủm tỉm đáp.
Những bạn học lần lượt đi về, Liêu Mân là người cuối cùng, cô ấy khoác vai Kỷ Vi, rõ ràng chỉ uống nước ngọt nhưng lại giống như say, mặt mày đỏ bừng, Kỷ Vi thấy chú Lưu đã đưa mấy bạn cùng phòng về thì quay qua hỏi Liêu Mân: “Muốn ở nhà mình một đêm không?”
Liêu Mân sửng sốt, một giây sau, hưng phấn vung tay: “Muốn chứ.”
Kỷ Vi cười cười: “Vậy cậu ở phòng chung với mình.”
“Sẵn lòng.”
Triệu Cận Sinh và Triệu Mẫn, Chu Mục là những người cuối cùng, Chu Mục nghe vậy thì cười: “Ể, hâm mộ nha, còn ngủ chung nữa chứ.”
Liêu Mân le lưỡi: “Hâm mộ muốn chết chứ gì? Cứ tự nhiên.”
Triệu Mẫn cười đi xuống bậc thang để lấy xe, một lúc sau chiếc BMW màu đỏ đã chạy tới, Triệu Cận Sinh xoay người nhìn Kỷ Vi, đôi mắt dừng trên gương mặt cô, mặt dù có dính chút bơ nhưng vẫn trắng mịn như cũ, nói: “Tụi mình đi trước.”
“Tạm biệt, đi cẩn thận.” Kỷ Vi vẫy tay.
Triệu Cận Sinh sờ khuyên tai, cười cười, mở cửa ra, ngồi vào, Chu Mục cũng lên xe, Triệu Mẫn hạ cửa kính xuống, vẫy tay với Kỷ Vi.
Kỷ Vi thả tay xuống, chiếc BMW màu đỏ đi ra cửa lớn.
Liêu Mân ôm eo Kỷ Vi, quay người đi về phòng, dì Trần đang thu dọn phòng khách, cười nói: “Vi Vi xuống bếp lấy chén tổ yến cuối cho bạn con ăn đi, ăn xong thì lên lầu nghỉ ngơi, thuận tiện qua nhìn ông xem sao.”
“Dạ được ạ.” Kỷ Vi đáp, nắm tay Liêu Mân xuống phòng bếp, ăn xog chén tổ yến mới lên lầu nhìn Lâm lão gia.
Mở cửa phòng Lâm lão gia ra thì thấy ông đã ngủ rồi, Kỷ Vi không dám quấy rầy, sau khi dém chăn cho ông xong thì đi ra ngoài, Liêu Mân đứng ngoài nhìn vào, thấy Kỷ Vi đi ra thì thấp giọng hỏi: “Đây là ông nội khó tính khó dỗ của nam thần hả?”
Kỷ Vi cười đáp: “Bây giờ ông rất đáng yêu, không có hung dữ đâu mà.”
“Ha ha ha, lúc trước mình đã nhìn qua gia thế của nam thần rồi, có liên quan đến quân nhân đó nha, ông nội của anh ấy chính là tư lệnh quân khu.”
Kỷ Vi kéo tay Liêu Mân lên lầu, đi chưa được hai bước thì hành lang truyền đến tiếng bước chân, Lâm Trứ kéo tay áo đi đến, Kỷ Vi đứng trên bậc thang, Lâm Trứ đứng ở dưới bậc thang, ngữ khí của anh lãnh đạm: “Chơi vui không?”
Kỷ Vi theo bản năng siết chặt tay Liêu Mân: “Dạ có.”
“Vậy lên nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Kỷ Vi còn mong chờ anh nói gì đó với cô, rốt cuộc lại không có gì, cô liếc mắt xem thường, kéo Liêu Mân lộp cộp đi lên lầu.
Liêu Mân vẫn luôn nhìn xuống, đôi mắt không hề dịch chuyển dù chỉ một chút.
Tiếp theo, thời gian của Kỷ Vi ngày càng ngắn, giữa tháng 7 đã phải quay về trường học, Lâm Trứ cũng bắt đầu bận hơn.
Nghỉ hè liền bắt đầu học chương trình cao tam, đến tháng chín, những khối lớp khác quay về trường học, lúc này tất cả học sinh cao tam đã học được một tháng rưỡi chương trình.
Ngày tháng cao tam cũng trôi qua rất nhanh, Kỷ Vi hầu như đều ở ký túc xá, cả ngày chạy đi chạy lại giữa nhà ăn, trường học, thư viện và ký túc xá.
Thời gian dần trôi, cô phát hiện ra Đỗ Nhược có chút khác biệt đối với cô, không giống như lúc trước, luôn thích đi cùng cô, Kỷ Vi tuy rằng có chút buồn rầu nhưng cũng không quá để ý, vẫn cùng Liêu Mân đi lại.
Hè rồi không được nghỉ, đến kỳ nghỉ đông cũng không được nghỉ nhiều lắm, chỉ có mấy ngày, năm nay bởi vì Kỷ Vi muốn thi đại học, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế đều thương yêu cô nên tặng cô hai bao lì xì cực lớn, Kỷ Vi thu lì xì mỏi tay. Qua năm mới, dì Trần vì Kỷ Vi làm rất nhiều món bổ dưỡng, mỗi này đều kêu chú Lưu đưa đến trường học cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi không đi đến nhà ăn nữa, có đôi khi còn chia cho Liêu Mân, nhờ vậy mà Liêu Mân cũng tròn lên một vòng.
Xuân qua hạ đến, tháng sau tới rồi, cả nước bắt đầu thi đại học.
Địa điểm thi là nhất trung Kim Thành, chẳng qua không phải là lớp của mình.
Dì Trần, Lâm lão gia và chú Lưu đều đến cổ vũ Kỷ Vi, Kỷ Vi nhón chân nhìn ra bên ngoài, dì Trần cười xoa đầu Kỷ Vi, thấp giọng nói: “Cậu ấy còn bận lắm, chắc đến cuối ngày mới có thể về.”
Kỷ Vi bĩu môi: “Anh ấy cũng không thương con mà.”
Dì Trần cười rộ lên: “Chỗ nào không thương con chứ, Lâm tổng có gọi điện về nhà hỏi tình hình của con đó.”
“Sao anh ấy không hỏi trực tiếp con chứ?”
“Không phải là sợ quấy rầy con sao? Cậu ấy cũng lo lắng chứ.”
“Sao con nhìn không ra nha.”
Kỷ Vi mới không tin, nhưng cô cũng rất nhanh thu lại tâm tư bước vào phòng thi.
……
Sân bay thương nhân Kim Thành.
Máy bay tư nhân của Lâm Trứ đáp xuống, A Mạo thấp giọng nói với Lâm Trứ: “Lâm tổng à, giờ này cũng đã trễ rồi, anh xem chúng ta còn bận nhiều việc đến như vậy mà?”
Công ty lớn mạnh, Lâm Trứ phải tham gia rất nhiều hội nghị, chuyện này không nói tới, tháng sáu vẫn còn hai bộ phim điện ảnh, không tính Lâm Trứ có cảnh quay nhưng vẫn còn một số hoạt động anh phải tham dự, nhưng tất cả anh đều lùi lại.
Lâm Trứ sửa sang lại cổ áo, ngữ khí nhàn nhạt: “Nếu có thể đẩy lùi thì cứ đẩy, công ty thì liên hệ Lệ Thần là được.”
A Mạo: “……”
“À…Tiểu tiên nữ hôm nay thi đại học sao ạ? Chuyện quan trọng nha, nhưng Lâm tổng à…..” Cậu ta đã tính không nói, nhưng cũng biết tiểu tiên nữ là bảo bối trong lòng anh.
Xe bảo mẫu đã chờ sẵn ở hầm xe.
Sau khi lên xe, A Mạo nhận mệnh làm tài xế, thuận tay đưa máy tính cho Lâm Trứ.
Anh trực tiếp ở trong xe ở cuộc họp video.
Lâm Trứ nhìn màn hình, nghe đầu bên kia nói, thần sắc lạnh nhạt, đầu ngón tay cầm bút, gõ gõ từng cái.
Đến trường học rồi vẫn không dừng xe mà trực tiếp chạy thẳng vào, đi đến nơi gần phòng thi của Kỷ Vi mới ngừng lại, chiếc xe bảo mẫu màu đen cứ như vậy mà đứng im lẳng lặng ở bên ngoài.
Ở đằng trước chính là sảnh thi, có một số phụ huynh cũng chờ ở bên ngoài, Lâm lão gia, dì Trần và chú Lưu đều ngồi ở ghế ngoài nhìn vào khu thi.
Có một số người đã chú ý đến chiếc xe màu đen bên ngoài này, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, bởi vì xe có dán màng đen nên cái gì cũng không thấy.
Trong xe, Lâm Trứ vắt chéo chân, trước mặt là máy tính, đầu ngón tay lộ ra khớp xương gõ xuống từng nhịp, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là môn thi cuối cùng.
Chờ đến khi tiếng chuông vang lên, cửa khu thi mở rộng, học sinh nối đuôi nhau đi ra.
A Mạo ngồi trong xe có chút hưng phấn, nói: “Thi xong rồi, thi xong rồi.”
Lâm Trứ ngẩng đầu lên, thấy một vài học sinh đã chạy ra, anh nới kéo cổ áo, đưa máy tính lại cho A Mạo, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Vừa mới đi ngoài thì Kỷ Vi từ trong chạy ra, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng chạy về phía người nhà, chưa được hai bước thì cánh tay bị Triệu Cận Sinh bắt lấy, bước chân Kỷ Vi lảo đảo, Triệu Cận Sinh cười đỡ cô, nói: “Mình có một số lời muốn nói với cậu.”
“Nói gì cơ?” Kỷ Vi mờ mịt nhìn cậu.
Đầu ngón tay của Triệu Cận Sinh có chút lạnh, tim đập rất nhanh, cậu mím môi, hít một hơi, nói: “Mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé? Mình sẽ đi theo cậu đến bất cứ trường đại học nào cậu thích.”
Bốn phía yên tĩnh, Kỷ Vi ngây ngẩn cả người.
Cô ngốc ra, chưa kịp phản ứng.
Lúc này, người đàn ông cao lớn mặc áo sơmi đen đi đến, ngón tay nới lỏng cổ áo, ngữ khí lãnh đạm: “Cô ấy sẽ không đồng ý.”
Kỷ Vi cũng chưa kịp trả lời Lâm Trứ thì đã bị những tiếng hét của bạn học đánh gãy, ánh mắt Lâm Trứ vẫn bình tĩnh, hỏi Kỷ Vi xong cũng không đợi cô trả lời, tay rút điếu thuốc từ khóe miệng ra, ngữ khí nhàn nhạt mang theo một loại khí thế gia trưởng, nói: “Mọi người đã đến thì chơi cho thật vui vẻ, về trễ cũng không sao, trong nhà vẫn còn phòng, ai muốn có thể ở lại, nếu muốn ăn cái gì thì cứ nói với dì. Kỷ Vi ở trường học cũng phải nhờ các bạn chiếu cố.”
Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp, người lại cao lớn tuấn lãng, gương mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trên màn hình TV nay lại đứng trước mặt tất cả mọi người, gần đến như vậy.
Nhịp thở của vài người dường như bị tạm dừng.
Kỷ Vi lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Mẫn một cái, Triệu Mẫn cong khóe môi, bộ dạng mang theo ý cười, giống như đang câu dẫn Lâm Trứ.
Kỷ Vi trong lòng bĩu môi, cô ngẩng đầu, hỏi: “Anh xuống đây là muốn ăn bánh kem sao?”
Lâm Trứ hút một hơi thuốc, nói: “Anh không ăn. Em có chơi đùa thì cũng chú ý một chút.”
Nói xong anh đi xuống dưới, đi vòng ra sau rồi mới đi về phía cô, ánh mắt của anh dừng ở cánh tay của Kỷ Vi, gọi: “Lại đây.”
Kỷ Vi sửng sốt, bước qua, anh nâng tay Kỷ Vi lên, rũ mắt nhìn xuống.
Kỷ Vi nhìn sườn mặt anh, đang muốn cất lời thì Lâm Trứ lại ngẩng đầu nhìn Triệu Cận Sinh, trong lòng Triệu Cận Sinh có chút khẩn trương, Lâm Trứ nhàn nhạt nói: “Làn da cô ấy dễ lưu lại dấu, cậu chú ý lực một chút.”
Triệu Cận Sinh vội vàng gật đầu, cậu cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, một cảm giác không thể nói dâng lên trong lòng.
Sau cậu lại nghĩ, chắc hẳn Lâm Trứ rất thương Kỷ Vi cho nên không muốn nhìn thấy cô bị thương, ngay lập tức cậu có chút áy náy, Lâm Trứ buông tay Kỷ Vi ra.
Bạn học đứng phía bên này đều lấy điện thoại ra chụp hình Lâm Trứ, anh nhìn một cái, nói: “Có thể chụp nhưng không cần đăng lên.”
Vài bạn học lập tức đỏ mặt, ấp úng gật đầu, thu lại điện thoại, cúi đầu xem hình.
Triệu Mẫn cũng đứng lên, cười nói: “Lâm tổng.”
Lâm Trứ nhìn Triệu Mẫn, gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Triệu Mẫn cười đáp lời, nhưng cô ta cũng không tiến lên, chỉ đơn giản cười chào hỏi mà thôi. Đầu ngón tay Lâm Trứ chạm vào vài sợi tóc rũ xuống trán Kỷ Vi bị bơ dính lên. Kỷ Vi mở to mắt nhìn anh, sau khi lấy bơ ra, anh mới nói: “Đi chơi đi.”
Sau đó anh đi ra phía sau nhà.
Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, bĩu môi nhìn bóng lưng anh.
Chờ thân ảnh anh đi mất, một đám bạn học mới chạy lại vây quanh Kỷ Vi, tiếng hét ‘a a a a a a’ chói tai dường như vang vọng khắp nhà.
Kỷ Vi bị nháo cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô đem bơ ở trên tay trét lại vào mặt mũi cổ áo của bọn họ.
Triệu Mẫn ở một bên cười rộ lên, Kỷ Vi bị bạn học đây tới đẩy lui, không may đụng phải Triệu Mẫn, cô ta nhanh chóng đưa tay đỡ Kỷ Vi, Kỷ Vi nhào người vào cô ta, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thành thục, Triệu Cận Sinh nhanh chóng chạy đến đỡ Kỷ Vi, thuận tay đem mấy bạn học vây quanh tản bớt.
Kỷ Vi thở phào, cô ngước mặt lên, ngây thơ dò hỏi Triệu Mẫn: “Chị Mẫn, chị với anh Lâm Trứ rất quen sao?”
Triệu Mẫn đỡ Kỷ Vi đứng dậy, sau khi nghe xong thì cười, vén tóc vào bên tai Kỷ Vi, nói: “Gần giống vậy, không tính là đặc biệt thân quen, chỉ gặp riêng nhau một lần, về sau cũng chưa liên hệ lại.”
Kỷ Vi nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm, cô cười ngọt ngào đứng lên.
Những bạn học sau khi được Triệu Cận Sinh giải tán cũng yên tĩnh lại, chỉ là vẫn còn cảm thấy hưng phấn.
Nhưng cho dù hưng phấn thì Lâm Trứ cũng không quay lại, mới vừa rồi anh nói có thể ở lại nhà qua đêm, nói thì nói vậy, chung quy cũng không có ai dám.
Lại chơi một lúc, thấy thời gian đã trễ, dì Trần kêu chú Lưu đưa mọi người quay về, Kỷ Vi nắm tay Đỗ Nhược, Đỗ Nhược trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại nụ cười: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Kỷ Vi cười tủm tỉm đáp.
Những bạn học lần lượt đi về, Liêu Mân là người cuối cùng, cô ấy khoác vai Kỷ Vi, rõ ràng chỉ uống nước ngọt nhưng lại giống như say, mặt mày đỏ bừng, Kỷ Vi thấy chú Lưu đã đưa mấy bạn cùng phòng về thì quay qua hỏi Liêu Mân: “Muốn ở nhà mình một đêm không?”
Liêu Mân sửng sốt, một giây sau, hưng phấn vung tay: “Muốn chứ.”
Kỷ Vi cười cười: “Vậy cậu ở phòng chung với mình.”
“Sẵn lòng.”
Triệu Cận Sinh và Triệu Mẫn, Chu Mục là những người cuối cùng, Chu Mục nghe vậy thì cười: “Ể, hâm mộ nha, còn ngủ chung nữa chứ.”
Liêu Mân le lưỡi: “Hâm mộ muốn chết chứ gì? Cứ tự nhiên.”
Triệu Mẫn cười đi xuống bậc thang để lấy xe, một lúc sau chiếc BMW màu đỏ đã chạy tới, Triệu Cận Sinh xoay người nhìn Kỷ Vi, đôi mắt dừng trên gương mặt cô, mặt dù có dính chút bơ nhưng vẫn trắng mịn như cũ, nói: “Tụi mình đi trước.”
“Tạm biệt, đi cẩn thận.” Kỷ Vi vẫy tay.
Triệu Cận Sinh sờ khuyên tai, cười cười, mở cửa ra, ngồi vào, Chu Mục cũng lên xe, Triệu Mẫn hạ cửa kính xuống, vẫy tay với Kỷ Vi.
Kỷ Vi thả tay xuống, chiếc BMW màu đỏ đi ra cửa lớn.
Liêu Mân ôm eo Kỷ Vi, quay người đi về phòng, dì Trần đang thu dọn phòng khách, cười nói: “Vi Vi xuống bếp lấy chén tổ yến cuối cho bạn con ăn đi, ăn xong thì lên lầu nghỉ ngơi, thuận tiện qua nhìn ông xem sao.”
“Dạ được ạ.” Kỷ Vi đáp, nắm tay Liêu Mân xuống phòng bếp, ăn xog chén tổ yến mới lên lầu nhìn Lâm lão gia.
Mở cửa phòng Lâm lão gia ra thì thấy ông đã ngủ rồi, Kỷ Vi không dám quấy rầy, sau khi dém chăn cho ông xong thì đi ra ngoài, Liêu Mân đứng ngoài nhìn vào, thấy Kỷ Vi đi ra thì thấp giọng hỏi: “Đây là ông nội khó tính khó dỗ của nam thần hả?”
Kỷ Vi cười đáp: “Bây giờ ông rất đáng yêu, không có hung dữ đâu mà.”
“Ha ha ha, lúc trước mình đã nhìn qua gia thế của nam thần rồi, có liên quan đến quân nhân đó nha, ông nội của anh ấy chính là tư lệnh quân khu.”
Kỷ Vi kéo tay Liêu Mân lên lầu, đi chưa được hai bước thì hành lang truyền đến tiếng bước chân, Lâm Trứ kéo tay áo đi đến, Kỷ Vi đứng trên bậc thang, Lâm Trứ đứng ở dưới bậc thang, ngữ khí của anh lãnh đạm: “Chơi vui không?”
Kỷ Vi theo bản năng siết chặt tay Liêu Mân: “Dạ có.”
“Vậy lên nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Kỷ Vi còn mong chờ anh nói gì đó với cô, rốt cuộc lại không có gì, cô liếc mắt xem thường, kéo Liêu Mân lộp cộp đi lên lầu.
Liêu Mân vẫn luôn nhìn xuống, đôi mắt không hề dịch chuyển dù chỉ một chút.
Tiếp theo, thời gian của Kỷ Vi ngày càng ngắn, giữa tháng 7 đã phải quay về trường học, Lâm Trứ cũng bắt đầu bận hơn.
Nghỉ hè liền bắt đầu học chương trình cao tam, đến tháng chín, những khối lớp khác quay về trường học, lúc này tất cả học sinh cao tam đã học được một tháng rưỡi chương trình.
Ngày tháng cao tam cũng trôi qua rất nhanh, Kỷ Vi hầu như đều ở ký túc xá, cả ngày chạy đi chạy lại giữa nhà ăn, trường học, thư viện và ký túc xá.
Thời gian dần trôi, cô phát hiện ra Đỗ Nhược có chút khác biệt đối với cô, không giống như lúc trước, luôn thích đi cùng cô, Kỷ Vi tuy rằng có chút buồn rầu nhưng cũng không quá để ý, vẫn cùng Liêu Mân đi lại.
Hè rồi không được nghỉ, đến kỳ nghỉ đông cũng không được nghỉ nhiều lắm, chỉ có mấy ngày, năm nay bởi vì Kỷ Vi muốn thi đại học, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế đều thương yêu cô nên tặng cô hai bao lì xì cực lớn, Kỷ Vi thu lì xì mỏi tay. Qua năm mới, dì Trần vì Kỷ Vi làm rất nhiều món bổ dưỡng, mỗi này đều kêu chú Lưu đưa đến trường học cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi không đi đến nhà ăn nữa, có đôi khi còn chia cho Liêu Mân, nhờ vậy mà Liêu Mân cũng tròn lên một vòng.
Xuân qua hạ đến, tháng sau tới rồi, cả nước bắt đầu thi đại học.
Địa điểm thi là nhất trung Kim Thành, chẳng qua không phải là lớp của mình.
Dì Trần, Lâm lão gia và chú Lưu đều đến cổ vũ Kỷ Vi, Kỷ Vi nhón chân nhìn ra bên ngoài, dì Trần cười xoa đầu Kỷ Vi, thấp giọng nói: “Cậu ấy còn bận lắm, chắc đến cuối ngày mới có thể về.”
Kỷ Vi bĩu môi: “Anh ấy cũng không thương con mà.”
Dì Trần cười rộ lên: “Chỗ nào không thương con chứ, Lâm tổng có gọi điện về nhà hỏi tình hình của con đó.”
“Sao anh ấy không hỏi trực tiếp con chứ?”
“Không phải là sợ quấy rầy con sao? Cậu ấy cũng lo lắng chứ.”
“Sao con nhìn không ra nha.”
Kỷ Vi mới không tin, nhưng cô cũng rất nhanh thu lại tâm tư bước vào phòng thi.
……
Sân bay thương nhân Kim Thành.
Máy bay tư nhân của Lâm Trứ đáp xuống, A Mạo thấp giọng nói với Lâm Trứ: “Lâm tổng à, giờ này cũng đã trễ rồi, anh xem chúng ta còn bận nhiều việc đến như vậy mà?”
Công ty lớn mạnh, Lâm Trứ phải tham gia rất nhiều hội nghị, chuyện này không nói tới, tháng sáu vẫn còn hai bộ phim điện ảnh, không tính Lâm Trứ có cảnh quay nhưng vẫn còn một số hoạt động anh phải tham dự, nhưng tất cả anh đều lùi lại.
Lâm Trứ sửa sang lại cổ áo, ngữ khí nhàn nhạt: “Nếu có thể đẩy lùi thì cứ đẩy, công ty thì liên hệ Lệ Thần là được.”
A Mạo: “……”
“À…Tiểu tiên nữ hôm nay thi đại học sao ạ? Chuyện quan trọng nha, nhưng Lâm tổng à…..” Cậu ta đã tính không nói, nhưng cũng biết tiểu tiên nữ là bảo bối trong lòng anh.
Xe bảo mẫu đã chờ sẵn ở hầm xe.
Sau khi lên xe, A Mạo nhận mệnh làm tài xế, thuận tay đưa máy tính cho Lâm Trứ.
Anh trực tiếp ở trong xe ở cuộc họp video.
Lâm Trứ nhìn màn hình, nghe đầu bên kia nói, thần sắc lạnh nhạt, đầu ngón tay cầm bút, gõ gõ từng cái.
Đến trường học rồi vẫn không dừng xe mà trực tiếp chạy thẳng vào, đi đến nơi gần phòng thi của Kỷ Vi mới ngừng lại, chiếc xe bảo mẫu màu đen cứ như vậy mà đứng im lẳng lặng ở bên ngoài.
Ở đằng trước chính là sảnh thi, có một số phụ huynh cũng chờ ở bên ngoài, Lâm lão gia, dì Trần và chú Lưu đều ngồi ở ghế ngoài nhìn vào khu thi.
Có một số người đã chú ý đến chiếc xe màu đen bên ngoài này, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, bởi vì xe có dán màng đen nên cái gì cũng không thấy.
Trong xe, Lâm Trứ vắt chéo chân, trước mặt là máy tính, đầu ngón tay lộ ra khớp xương gõ xuống từng nhịp, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là môn thi cuối cùng.
Chờ đến khi tiếng chuông vang lên, cửa khu thi mở rộng, học sinh nối đuôi nhau đi ra.
A Mạo ngồi trong xe có chút hưng phấn, nói: “Thi xong rồi, thi xong rồi.”
Lâm Trứ ngẩng đầu lên, thấy một vài học sinh đã chạy ra, anh nới kéo cổ áo, đưa máy tính lại cho A Mạo, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Vừa mới đi ngoài thì Kỷ Vi từ trong chạy ra, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng chạy về phía người nhà, chưa được hai bước thì cánh tay bị Triệu Cận Sinh bắt lấy, bước chân Kỷ Vi lảo đảo, Triệu Cận Sinh cười đỡ cô, nói: “Mình có một số lời muốn nói với cậu.”
“Nói gì cơ?” Kỷ Vi mờ mịt nhìn cậu.
Đầu ngón tay của Triệu Cận Sinh có chút lạnh, tim đập rất nhanh, cậu mím môi, hít một hơi, nói: “Mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé? Mình sẽ đi theo cậu đến bất cứ trường đại học nào cậu thích.”
Bốn phía yên tĩnh, Kỷ Vi ngây ngẩn cả người.
Cô ngốc ra, chưa kịp phản ứng.
Lúc này, người đàn ông cao lớn mặc áo sơmi đen đi đến, ngón tay nới lỏng cổ áo, ngữ khí lãnh đạm: “Cô ấy sẽ không đồng ý.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook