Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
-
Chương 15
“Sao anh lại ở đây?” Kỷ Vi bắt lấy vai Lâm Trứ, ngẩng đầu, mềm mại hỏi, trong phòng chỉ có một mình cô nhóc hỏi chuyện, ngữ khí cho chút làm nũng, ở bên người thân thuộc không giấu được niềm vui khiến người ở đây có chút hâm mộ, tay Lâm Trứ hay thả lòng, thấp giọng nói: “Vừa đến Kim Thành, vốn định đến công ty.”
“Cho nên anh đến đây nhìn em đúng không?” Kỷ Vi cười tủm tỉm hỏi lại.
Lâm Trứ buông eo nhỏ của cô ra, nhìn cô: “Cũng không phải.”
Lời vừa dứt, A Mạo cười thăm dò, nói: “Nơi nào không phải chứ? Biết em hôm nay quay chụp, xuống máy bay đã trực tiếp lại đây ngay, chỗ nào không phải.”
Lâm Trứ quay đầu, ánh nhìn nhàn nhạt quét qua người A Mạo, A Mạo che miệng lại, cười nháy mắt với Kỷ Vi.
Kỷ Vi cười tủm tỉm, lui về sau hai bước, một tay túm lấy bím tóc đuôi sam, một tay chắp sau lưng, nói: “Như vậy đẹp không ạ?”
Cô gái nhỏ tươi cười như hoa, áo trên màu lam nhạt phối cùng chiếc váy đen vừa đến đầu gối, tóc tết đuôi sam, nghiêng đầu, khuôn mặt nho nhỏ, rất đẹp cũng rất tiên, vừa lúc đằng sau có ánh đèn chiếu vào gáy cô, tạo thành một vòng sáng.
Đầu ngón tay Lâm Trứ tháo một cúc trên cổ áo sơmi, nói: “Đẹp.”
Kỷ Vi cười càng rạng rỡ hơn, nụ cười này giống như chỉ dành cho một mình anh, đôi mắt Lâm Trứ híp lại, nhìn một lúc lâu, sau đó mới nghiêng đầu, nói với Chu Khải: “Mọi người cứ chụp đi, tôi chỉ đến xem thôi.”
Chu Khải hoàn hồn: “Hả, được.”
Vì thế tất cả mọi người trong studio đều lấy lại tinh thần, người tạo hình giữ chặt tay Kỷ Vi, nói: “Đi đi đi, chúng ta bắt đầu quay, để cho nam thần ở đó nhìn đi.”
Kỷ Vi túm lấy đuôi sam, cười với Lâm Trứ một cái, tiếp theo quay người đi vào khu chụp hình.
Bên này Chu Khải lập tức chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho đoàn đội của Lâm Trứ, nhưng mà ngoại trừ A Mạo và Lâm Trứ, những người kia chỉ xem qua một lúc rồi đi ra ngoài hết, bọn họ còn có chuyện cần làm.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vi đứng trước máy ảnh, có chút không biết phải làm sao, phía sau là phông nền, tất cả đều đổi thành thời kỳ dân quốc, bên cạnh còn chuẩn bị thêm một cái ghế và án thư, quả nhiên là đang trong phòng, nhiếp ảnh gia chỉ cho Kỷ Vi vài tư thế đưa tay đưa chân, Kỷ Vi nghe lời, mang theo chút bất an, đi đến vị trí nhiếp ảnh gia yêu cầu cô.
Sau đó có một trợ lý nhiếp ảnh tới, thấp giọng nói chuyện với Kỷ Vi, đại khái là chỉ dẫn thần thái phải như thế nào.
Xung quanh là những tấm ván chưa sơn, còn có người lui tới, Kỷ Vi gật đầu, nói: “Dạ được.”
Kiểu chụp hình tạp chí như thế này thật ra cũng không có gì khó, nhưng mà vẫn cần phải chú ý đến ánh mắt và tư thế, chờ Kỷ Vi chuẩn bị tốt, nhiếp ảnh gia chụp trước mấy tấm để tìm cảm giác.
Kỷ Vi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhìn thẳng máy ảnh, nhưng có đôi khi cô không khống chế được ánh mắt sẽ lướt đến chỗ Lâm Trứ.
Anh ngồi trên ghế, tay đặt lên chỗ vịn, chân dài bắt chéo, tựa như một đế vương.
Vài người bên cạnh có dáng ngồi đều không khí phách bằng anh, Kỷ Vi dường như thấy được anh lúc cưỡi ngựa trong phim 《 Đại Kim 》 , bộ dáng vị hoàng đế trên lưng ngựa, khớp xương ngón tay rõ ràng của anh cầm theo ngọc chỉ, một thân trang phục đen, đặc biệt là khi ném vỡ cái ly kia, đến nay trên Weibo vẫn còn rất nhiều người chia sẻ.
Kỷ Vi nhìn đến cho chút say mê.
Bộ dạng thiếu nữ mang vẻ mặt hoài xuân thật sự rất mê người, nhiếp ảnh gia hoàn toàn không kêu Kỷ Vi chỉnh lại tư thế, cứ vậy mà ‘tách tách’ bấm chụp, lưu lại biểu cảm của cô lúc này.
Bên cạnh Chu Khải đang khoanh tay, hỏi: “Như thế nào?”
Nhiếp ảnh gia cười: “Hoàn mỹ.”
Mà ở bên này.
A Mạo cười ghé sát vào Lâm Trứ, “Lâm tổng, tiểu tiên nữ đang nhìn anh sao?”
Một tay Lâm Trứ chống cằm, thần sắc hờ hững, cũng không trả lời lại A Mạo, nhưng mà trong con mắt của người đàn ông đó, in bóng gương mặt của người thiếu nữ.
Kỷ Vi không hiểu cái gì gọi là ảnh cảm, cô toàn dựa vào trực giác, chụp được cũng không tồi, chụp xong bức cuối cùng, cô đi vào phòng để bổ trang, sau đó nghe Chu Khải vừa gọi điện thoại vừa mắng chửi người, nói: “Tìm người này ở chỗ nào đây, tại sao lại không tuân thủ chữ tín vậy hả, thật muốn chết quách đi cho rồi.”
Kỷ Vi nghe Chu Khải mắng như thế thì có chút run rẩy, đứng tại chỗ không dám cử động.
Nhà tạo hình kéo tay Kỷ Vi, nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu. Lại đây anh kể cho em, chuyện vốn là như này, còn có một người mẫu nữa chụp cùng em, nhưng mà người kia lại đột nhiên bận việc không đến được. Ây dà để anh nhìn xem, làn da của tiểu khả ái tốt thật đấy, tràn đầy collagen, em chờ một lát, anh sẽ bổ trang lại đôi mắt cho em.”
Nói xong anh ta liền cầm lên hộp phấn mắt, nâng cằm Kỷ Vi lên, nhìn trên nhìn dưới.
“Đẹp lắm.”
Bên này Kỷ Vi đã bổ trang xong, bên kia Chu Khải vẫn còn đang mắng người, anh ta tức giận cúp điện thoại, chống tay nửa ngày không nói chuyện, nhà tạo hình đi qua, huých Chu Khải một cái, “Không có ai sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu Khải đưa mắt nhìn Kỷ Vi đang ngoan ngoãn ngồi đó, nói: “Không có cách gì cả, chắc chỉ có thể để Kỷ Vi qua hai ngày nữa quay lại đây thôi…..”
Lời nói còn chưa dứt đột nhiên anh ta dừng lại, hai giây sau quay đầu về phía sau nhìn Lâm Trứ đang nói chuyện với A Mạo, Chu Khải to gan lớn mật hơn, anh ta gãi cằm, đi qua bên đó, cung kính cười nói: “Lâm tổng.”
Lâm Trứ ngẩng đầu, “Ừ?”
Ý cười của Chu Khải càng đậm hơn: “Quấy rầy rồi, ở đây đang có việc gấp, không biết ảnh đế có nguyện ý giúp hay không….”
Sau đó anh ta đem ý tứ của mình nói cho Lâm Trứ, Kỷ Vi và nhà tạo hình đứng đằng sau nhìn qua thăm dò, nghe được lời Chu Khải nói, thân mình Kỷ Vi cứng đờ, tim bắt đầu đập nhanh hơn, cô túm chặt váy, nhìn Lâm Trứ.
Chu Khải nói xong Lâm Trứ vẫn cứ duy trì tư thế chống tay lên đầu gối, rất khí phách, tư thế này làm cổ áo sơmi của anh mở rộng ra, lộ ra xương quai, đôi mắt anh rất bình tĩnh. Sau khi nghe xong mặt anh vẫn không có biểu tình gì, Chu Khải cảm thấy rất khẩn trương, phải biết rằng, mời Lâm Trứ chụp một bức trên tạp chí là tốn bao nhiêu tiền đó.
Tất cả mọi người trong phòng đều an tĩnh chờ Lâm Trứ trả lời.
Tư thế Lâm Trứ hơi thay đổi, nói: “Không lộ mặt thì có thể.”
Lập tức Chu Khải thở phào một hơi, ánh mắt Kỷ Vi sáng lên, Lâm Trứ đứng dậy, nhà tạo hình nhanh chóng cầm hộp trang điểm đi tới, cười nói: “Lâm tổng, để tôi trang điểm cho anh một chút, không nhiều đâu ạ, chủ yếu là chụp sườn mặt, hàm dưới chỉ cần hơi trang điểm một chút thôi ạ.”
Lâm Trứ ừ một tiếng, tay đút túi quần, tùy ý để cho nhà tạo hình chỉnh trang.
Kỷ Vi đứng ở phía đối diện, tim đập nhanh hơn, cười ngọt ngào với anh.
Rất nhanh đã trang điểm xong, Lâm Trứ đi về phía bên này, Kỷ Vi nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cánh tay anh, cô cười nói: “Chào anh nhé, Trứ Nhi.”
Lâm Trứ híp mắt: “Gọi là gì?”
Kỷ Vi cười hắc hắc.
Đằng sau là Chu Khải và nhà tạo hình cùng đám người nhiếp ảnh gia nhìn về phía hai người, từ phía sau nhìn lại, Kỷ Vi hơi nhón gót cùng người đàn ông cao lớn nói chuyện, cô ngẩng đầu, tựa như con chim nhỏ nép vào người anh, còn người đàn ông thì cao lớn, bóng lưng rộng, hai người tựa như một bức tranh đẹp đẽ.
Hai người đi đến trước máy chụp hình.
Kỷ Vi xoay người đối mặt với Lâm Trứ, Lâm Trứ vén tay áo lên, cánh tay nâng lên bao trọn vòng eo của Kỷ Vi.
Theo bản năng, Kỷ Vi nhích sát lại gần người anh.
Nhưng ý tứ của nhiếp ảnh gia là không cần sát lại gần gũi như vậy, ở giữa cách nhau khoảng một nắm tay, Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực.
Kỷ Vi nâng mặt lên, cùng anh đối mắt.
Nhiếp ảnh gia tìm lại góc độ chụp hình.
Trước kia không phải Kỷ Vi chưa từng cùng Lâm Trứ thân mật như vậy, nhưng giống như thế này thì lại rất ít, ánh sáng từ bên cạnh chiếu qua, nhân viên trong studio không ai mở miệng, nhiếp ảnh gia điều chỉnh lại ống kính, Kỷ Vi chỉ cần nhìn người đàn ông trước mặt, mà Lâm Trứ chỉ cần nhìn cô nhóc đang trong lòng ngực mình.
Ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt tinh xảo của cô.
Má cô đỏ lên, hơi thở rất gần nhau, cô có chút không dám thở mạnh, môi đỏ dường như càng đỏ hơn, giống như hơi nóng phát ra.
Ngay lúc đó, cánh tay Lâm Trứ siết chặt thêm một phần.
Kỷ Vi bật ra âm thanh nho nhỏ, cô có chút hoảng loạn nhìn anh, Lâm Trứ lại rất bình tĩnh, anh nhìn Kỷ Vi giống như con thỏ nhỏ đang giãy giụa trong lòng mình.
Mà lúc này nhiếp ảnh gia đã bắt đầu chỉnh góc độ chụp hình.
Anh ta tiến tới gần sườn mặt hai người, máy ảnh dừng trên cái cằm tinh xảo của người đàn ông và sườn mặt xinh đẹp của cô gái, nhà tạo hình đã vẽ cho Kỷ Vi một đôi lông mày lá liễu thật đẹp, rất ăn ảnh.
A Mạo đứng bên cạnh Chu Khải, nhịn không được nói: “Lúc Lâm tổng ôm tiểu tiên nữ không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì nhỉ….”
Chu Khải: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu (1), đáng tiếc, quá nhỏ.”
(1) Yểu điện thục nữ, quân tử hảo cầu: ý nói người con gái xinh đẹp, thướt tha, dịu dàng, nết na, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để sánh đôi, lấy làm vợ.
A Mạo ‘a’ một tiếng, cười rộ lên: “Đúng đúng đúng, chính là như thế này, nhất định rất tiếc nuối.”
Chu Khải: “Ha ha ha ha.”
Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh nói với hai người: “Đôi mắt hai người nhìn nhau đi. Đúng. Chính là như thế.”
Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Trứ, trong ánh mắt hai người đều thấy được đối phương, Kỷ Vi cảm thấy xung quanh chỉ còn lại tiếng tim đập ‘thình thịch’ của mình.
Máy ảnh nhích lên phía trước một chút, ống kính dừng ngay hình ảnh đó.
Hai người đang nhìn nhau thật thâm tình.
Có Lâm Trứ phối hợp, buổi chụp hình rất nhanh kết thúc, lúc Kỷ Vi ra khỏi lòng ngực Lâm Trứ cả người đã mềm như bông, cô là lần đầu tiên bị như thế này, thậm chí có thể cảm giác được sau lưng toàn mồ hôi, Lâm Trứ buông cô ra, duỗi tay đùa nghịch tóc đuôi sam của cô, nói: “Buổi tối về nhà ăn cơm.”
Kỷ Vi che lại ngực gật đầu: “Dạ, được.”
Cuối tuần cô đều về nhà ở, chỉ có thứ hai đến thứ sáu ở lại ký túc xá, Kỷ Vi vào phòng hóa trang thay quần áo, tâm tình nhảy nhót, ngoại trừ tóc tết đuôi sam có vẻ khó tháo thì những cái khác đều dễ thay. Kỷ Vi buộc hết tất cả tóc lên, không để cho nó rối tung một đầu, thay đồ rồi mới ra bên ngoài, sau đó phát hiện Lâm Trứ không còn ở đây nữa.
Kỷ Vi sửng sốt.
A Mạo không đi, cậu ta đi tới nói với Kỷ Vi: “Bây giờ Lâm tổng có việc, trước tiên để anh đưa em về nhà.”
Kỷ Vi lập tức có chút mất mát: “Anh ấy không về nhà ăn cơm sao?”
“Chắc là có về đấy.” A Mạo thấy Kỷ Vi buồn buồn thì có chút đau lòng, chọc lên mũi cô một cái: “Anh giúp em thúc giục anh ấy về nhà nhé.”
Kỷ Vi cầm lấy túi xách, bĩu môi, đi theo phía sau A Mạo, nhưng cô vẫn nhớ việc phải đi qua chào Chu Khải và mọi người. Ra đến cửa vẫn không thấy Lâm Trứ, Kỷ Vi đứng đợi A Mạo lấy xe, cô cầm điện thoại lướt lướt, muốn nhắn tin wechat cho Lâm Trứ, nhưng chưa kịp nhắn thì nhìn thấy tin nhắn của Liêu Mân.
Liêu Mân: 【 Buổi tối đi uống trà sữa không? 】
Kỷ Vi vốn dĩ muốn từ chối, nhưng một giây sau lại trả lời: 【 Được. 】
Liêu Mân nhắn qua địa chỉ, Kỷ Vi đáp ứng.
Sau khi về nhà ăn cơm xong, Kỷ Vi nhờ chú Lưu đưa cô đến chỗ Liêu Mân hẹn gặp.
Đến khoảng 9 giờ rưỡi, điện thoại nhận được một tin nhắn, là Lâm Trứ.
Lâm: 【 Đang đi với bạn học sao? 】
Kỷ Vi: 【 Đúng vậy, em rất bận đấy. 】
Lâm: 【 Hửm? 】
“Cho nên anh đến đây nhìn em đúng không?” Kỷ Vi cười tủm tỉm hỏi lại.
Lâm Trứ buông eo nhỏ của cô ra, nhìn cô: “Cũng không phải.”
Lời vừa dứt, A Mạo cười thăm dò, nói: “Nơi nào không phải chứ? Biết em hôm nay quay chụp, xuống máy bay đã trực tiếp lại đây ngay, chỗ nào không phải.”
Lâm Trứ quay đầu, ánh nhìn nhàn nhạt quét qua người A Mạo, A Mạo che miệng lại, cười nháy mắt với Kỷ Vi.
Kỷ Vi cười tủm tỉm, lui về sau hai bước, một tay túm lấy bím tóc đuôi sam, một tay chắp sau lưng, nói: “Như vậy đẹp không ạ?”
Cô gái nhỏ tươi cười như hoa, áo trên màu lam nhạt phối cùng chiếc váy đen vừa đến đầu gối, tóc tết đuôi sam, nghiêng đầu, khuôn mặt nho nhỏ, rất đẹp cũng rất tiên, vừa lúc đằng sau có ánh đèn chiếu vào gáy cô, tạo thành một vòng sáng.
Đầu ngón tay Lâm Trứ tháo một cúc trên cổ áo sơmi, nói: “Đẹp.”
Kỷ Vi cười càng rạng rỡ hơn, nụ cười này giống như chỉ dành cho một mình anh, đôi mắt Lâm Trứ híp lại, nhìn một lúc lâu, sau đó mới nghiêng đầu, nói với Chu Khải: “Mọi người cứ chụp đi, tôi chỉ đến xem thôi.”
Chu Khải hoàn hồn: “Hả, được.”
Vì thế tất cả mọi người trong studio đều lấy lại tinh thần, người tạo hình giữ chặt tay Kỷ Vi, nói: “Đi đi đi, chúng ta bắt đầu quay, để cho nam thần ở đó nhìn đi.”
Kỷ Vi túm lấy đuôi sam, cười với Lâm Trứ một cái, tiếp theo quay người đi vào khu chụp hình.
Bên này Chu Khải lập tức chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho đoàn đội của Lâm Trứ, nhưng mà ngoại trừ A Mạo và Lâm Trứ, những người kia chỉ xem qua một lúc rồi đi ra ngoài hết, bọn họ còn có chuyện cần làm.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vi đứng trước máy ảnh, có chút không biết phải làm sao, phía sau là phông nền, tất cả đều đổi thành thời kỳ dân quốc, bên cạnh còn chuẩn bị thêm một cái ghế và án thư, quả nhiên là đang trong phòng, nhiếp ảnh gia chỉ cho Kỷ Vi vài tư thế đưa tay đưa chân, Kỷ Vi nghe lời, mang theo chút bất an, đi đến vị trí nhiếp ảnh gia yêu cầu cô.
Sau đó có một trợ lý nhiếp ảnh tới, thấp giọng nói chuyện với Kỷ Vi, đại khái là chỉ dẫn thần thái phải như thế nào.
Xung quanh là những tấm ván chưa sơn, còn có người lui tới, Kỷ Vi gật đầu, nói: “Dạ được.”
Kiểu chụp hình tạp chí như thế này thật ra cũng không có gì khó, nhưng mà vẫn cần phải chú ý đến ánh mắt và tư thế, chờ Kỷ Vi chuẩn bị tốt, nhiếp ảnh gia chụp trước mấy tấm để tìm cảm giác.
Kỷ Vi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhìn thẳng máy ảnh, nhưng có đôi khi cô không khống chế được ánh mắt sẽ lướt đến chỗ Lâm Trứ.
Anh ngồi trên ghế, tay đặt lên chỗ vịn, chân dài bắt chéo, tựa như một đế vương.
Vài người bên cạnh có dáng ngồi đều không khí phách bằng anh, Kỷ Vi dường như thấy được anh lúc cưỡi ngựa trong phim 《 Đại Kim 》 , bộ dáng vị hoàng đế trên lưng ngựa, khớp xương ngón tay rõ ràng của anh cầm theo ngọc chỉ, một thân trang phục đen, đặc biệt là khi ném vỡ cái ly kia, đến nay trên Weibo vẫn còn rất nhiều người chia sẻ.
Kỷ Vi nhìn đến cho chút say mê.
Bộ dạng thiếu nữ mang vẻ mặt hoài xuân thật sự rất mê người, nhiếp ảnh gia hoàn toàn không kêu Kỷ Vi chỉnh lại tư thế, cứ vậy mà ‘tách tách’ bấm chụp, lưu lại biểu cảm của cô lúc này.
Bên cạnh Chu Khải đang khoanh tay, hỏi: “Như thế nào?”
Nhiếp ảnh gia cười: “Hoàn mỹ.”
Mà ở bên này.
A Mạo cười ghé sát vào Lâm Trứ, “Lâm tổng, tiểu tiên nữ đang nhìn anh sao?”
Một tay Lâm Trứ chống cằm, thần sắc hờ hững, cũng không trả lời lại A Mạo, nhưng mà trong con mắt của người đàn ông đó, in bóng gương mặt của người thiếu nữ.
Kỷ Vi không hiểu cái gì gọi là ảnh cảm, cô toàn dựa vào trực giác, chụp được cũng không tồi, chụp xong bức cuối cùng, cô đi vào phòng để bổ trang, sau đó nghe Chu Khải vừa gọi điện thoại vừa mắng chửi người, nói: “Tìm người này ở chỗ nào đây, tại sao lại không tuân thủ chữ tín vậy hả, thật muốn chết quách đi cho rồi.”
Kỷ Vi nghe Chu Khải mắng như thế thì có chút run rẩy, đứng tại chỗ không dám cử động.
Nhà tạo hình kéo tay Kỷ Vi, nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu. Lại đây anh kể cho em, chuyện vốn là như này, còn có một người mẫu nữa chụp cùng em, nhưng mà người kia lại đột nhiên bận việc không đến được. Ây dà để anh nhìn xem, làn da của tiểu khả ái tốt thật đấy, tràn đầy collagen, em chờ một lát, anh sẽ bổ trang lại đôi mắt cho em.”
Nói xong anh ta liền cầm lên hộp phấn mắt, nâng cằm Kỷ Vi lên, nhìn trên nhìn dưới.
“Đẹp lắm.”
Bên này Kỷ Vi đã bổ trang xong, bên kia Chu Khải vẫn còn đang mắng người, anh ta tức giận cúp điện thoại, chống tay nửa ngày không nói chuyện, nhà tạo hình đi qua, huých Chu Khải một cái, “Không có ai sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu Khải đưa mắt nhìn Kỷ Vi đang ngoan ngoãn ngồi đó, nói: “Không có cách gì cả, chắc chỉ có thể để Kỷ Vi qua hai ngày nữa quay lại đây thôi…..”
Lời nói còn chưa dứt đột nhiên anh ta dừng lại, hai giây sau quay đầu về phía sau nhìn Lâm Trứ đang nói chuyện với A Mạo, Chu Khải to gan lớn mật hơn, anh ta gãi cằm, đi qua bên đó, cung kính cười nói: “Lâm tổng.”
Lâm Trứ ngẩng đầu, “Ừ?”
Ý cười của Chu Khải càng đậm hơn: “Quấy rầy rồi, ở đây đang có việc gấp, không biết ảnh đế có nguyện ý giúp hay không….”
Sau đó anh ta đem ý tứ của mình nói cho Lâm Trứ, Kỷ Vi và nhà tạo hình đứng đằng sau nhìn qua thăm dò, nghe được lời Chu Khải nói, thân mình Kỷ Vi cứng đờ, tim bắt đầu đập nhanh hơn, cô túm chặt váy, nhìn Lâm Trứ.
Chu Khải nói xong Lâm Trứ vẫn cứ duy trì tư thế chống tay lên đầu gối, rất khí phách, tư thế này làm cổ áo sơmi của anh mở rộng ra, lộ ra xương quai, đôi mắt anh rất bình tĩnh. Sau khi nghe xong mặt anh vẫn không có biểu tình gì, Chu Khải cảm thấy rất khẩn trương, phải biết rằng, mời Lâm Trứ chụp một bức trên tạp chí là tốn bao nhiêu tiền đó.
Tất cả mọi người trong phòng đều an tĩnh chờ Lâm Trứ trả lời.
Tư thế Lâm Trứ hơi thay đổi, nói: “Không lộ mặt thì có thể.”
Lập tức Chu Khải thở phào một hơi, ánh mắt Kỷ Vi sáng lên, Lâm Trứ đứng dậy, nhà tạo hình nhanh chóng cầm hộp trang điểm đi tới, cười nói: “Lâm tổng, để tôi trang điểm cho anh một chút, không nhiều đâu ạ, chủ yếu là chụp sườn mặt, hàm dưới chỉ cần hơi trang điểm một chút thôi ạ.”
Lâm Trứ ừ một tiếng, tay đút túi quần, tùy ý để cho nhà tạo hình chỉnh trang.
Kỷ Vi đứng ở phía đối diện, tim đập nhanh hơn, cười ngọt ngào với anh.
Rất nhanh đã trang điểm xong, Lâm Trứ đi về phía bên này, Kỷ Vi nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cánh tay anh, cô cười nói: “Chào anh nhé, Trứ Nhi.”
Lâm Trứ híp mắt: “Gọi là gì?”
Kỷ Vi cười hắc hắc.
Đằng sau là Chu Khải và nhà tạo hình cùng đám người nhiếp ảnh gia nhìn về phía hai người, từ phía sau nhìn lại, Kỷ Vi hơi nhón gót cùng người đàn ông cao lớn nói chuyện, cô ngẩng đầu, tựa như con chim nhỏ nép vào người anh, còn người đàn ông thì cao lớn, bóng lưng rộng, hai người tựa như một bức tranh đẹp đẽ.
Hai người đi đến trước máy chụp hình.
Kỷ Vi xoay người đối mặt với Lâm Trứ, Lâm Trứ vén tay áo lên, cánh tay nâng lên bao trọn vòng eo của Kỷ Vi.
Theo bản năng, Kỷ Vi nhích sát lại gần người anh.
Nhưng ý tứ của nhiếp ảnh gia là không cần sát lại gần gũi như vậy, ở giữa cách nhau khoảng một nắm tay, Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực.
Kỷ Vi nâng mặt lên, cùng anh đối mắt.
Nhiếp ảnh gia tìm lại góc độ chụp hình.
Trước kia không phải Kỷ Vi chưa từng cùng Lâm Trứ thân mật như vậy, nhưng giống như thế này thì lại rất ít, ánh sáng từ bên cạnh chiếu qua, nhân viên trong studio không ai mở miệng, nhiếp ảnh gia điều chỉnh lại ống kính, Kỷ Vi chỉ cần nhìn người đàn ông trước mặt, mà Lâm Trứ chỉ cần nhìn cô nhóc đang trong lòng ngực mình.
Ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt tinh xảo của cô.
Má cô đỏ lên, hơi thở rất gần nhau, cô có chút không dám thở mạnh, môi đỏ dường như càng đỏ hơn, giống như hơi nóng phát ra.
Ngay lúc đó, cánh tay Lâm Trứ siết chặt thêm một phần.
Kỷ Vi bật ra âm thanh nho nhỏ, cô có chút hoảng loạn nhìn anh, Lâm Trứ lại rất bình tĩnh, anh nhìn Kỷ Vi giống như con thỏ nhỏ đang giãy giụa trong lòng mình.
Mà lúc này nhiếp ảnh gia đã bắt đầu chỉnh góc độ chụp hình.
Anh ta tiến tới gần sườn mặt hai người, máy ảnh dừng trên cái cằm tinh xảo của người đàn ông và sườn mặt xinh đẹp của cô gái, nhà tạo hình đã vẽ cho Kỷ Vi một đôi lông mày lá liễu thật đẹp, rất ăn ảnh.
A Mạo đứng bên cạnh Chu Khải, nhịn không được nói: “Lúc Lâm tổng ôm tiểu tiên nữ không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì nhỉ….”
Chu Khải: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu (1), đáng tiếc, quá nhỏ.”
(1) Yểu điện thục nữ, quân tử hảo cầu: ý nói người con gái xinh đẹp, thướt tha, dịu dàng, nết na, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để sánh đôi, lấy làm vợ.
A Mạo ‘a’ một tiếng, cười rộ lên: “Đúng đúng đúng, chính là như thế này, nhất định rất tiếc nuối.”
Chu Khải: “Ha ha ha ha.”
Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh nói với hai người: “Đôi mắt hai người nhìn nhau đi. Đúng. Chính là như thế.”
Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Trứ, trong ánh mắt hai người đều thấy được đối phương, Kỷ Vi cảm thấy xung quanh chỉ còn lại tiếng tim đập ‘thình thịch’ của mình.
Máy ảnh nhích lên phía trước một chút, ống kính dừng ngay hình ảnh đó.
Hai người đang nhìn nhau thật thâm tình.
Có Lâm Trứ phối hợp, buổi chụp hình rất nhanh kết thúc, lúc Kỷ Vi ra khỏi lòng ngực Lâm Trứ cả người đã mềm như bông, cô là lần đầu tiên bị như thế này, thậm chí có thể cảm giác được sau lưng toàn mồ hôi, Lâm Trứ buông cô ra, duỗi tay đùa nghịch tóc đuôi sam của cô, nói: “Buổi tối về nhà ăn cơm.”
Kỷ Vi che lại ngực gật đầu: “Dạ, được.”
Cuối tuần cô đều về nhà ở, chỉ có thứ hai đến thứ sáu ở lại ký túc xá, Kỷ Vi vào phòng hóa trang thay quần áo, tâm tình nhảy nhót, ngoại trừ tóc tết đuôi sam có vẻ khó tháo thì những cái khác đều dễ thay. Kỷ Vi buộc hết tất cả tóc lên, không để cho nó rối tung một đầu, thay đồ rồi mới ra bên ngoài, sau đó phát hiện Lâm Trứ không còn ở đây nữa.
Kỷ Vi sửng sốt.
A Mạo không đi, cậu ta đi tới nói với Kỷ Vi: “Bây giờ Lâm tổng có việc, trước tiên để anh đưa em về nhà.”
Kỷ Vi lập tức có chút mất mát: “Anh ấy không về nhà ăn cơm sao?”
“Chắc là có về đấy.” A Mạo thấy Kỷ Vi buồn buồn thì có chút đau lòng, chọc lên mũi cô một cái: “Anh giúp em thúc giục anh ấy về nhà nhé.”
Kỷ Vi cầm lấy túi xách, bĩu môi, đi theo phía sau A Mạo, nhưng cô vẫn nhớ việc phải đi qua chào Chu Khải và mọi người. Ra đến cửa vẫn không thấy Lâm Trứ, Kỷ Vi đứng đợi A Mạo lấy xe, cô cầm điện thoại lướt lướt, muốn nhắn tin wechat cho Lâm Trứ, nhưng chưa kịp nhắn thì nhìn thấy tin nhắn của Liêu Mân.
Liêu Mân: 【 Buổi tối đi uống trà sữa không? 】
Kỷ Vi vốn dĩ muốn từ chối, nhưng một giây sau lại trả lời: 【 Được. 】
Liêu Mân nhắn qua địa chỉ, Kỷ Vi đáp ứng.
Sau khi về nhà ăn cơm xong, Kỷ Vi nhờ chú Lưu đưa cô đến chỗ Liêu Mân hẹn gặp.
Đến khoảng 9 giờ rưỡi, điện thoại nhận được một tin nhắn, là Lâm Trứ.
Lâm: 【 Đang đi với bạn học sao? 】
Kỷ Vi: 【 Đúng vậy, em rất bận đấy. 】
Lâm: 【 Hửm? 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook