Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá
Chương 3: Còn sao nữa? Cho tụi nó cút hết xuống địa ngục

Edit: Simi

Thích Ánh xuất hiện khiến trận hỗn chiến này bị ép phải gián đoạn.

Đám thiếu niên bất lương xung quanh luôn miệng nói “không đánh nữ sinh”, mắt thấy có người bị thương đều có chút mơ hồ dừng tay lại.

Lúc này Dương Tâm Viễn mới chạy tới, cậu ta không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng là Quý Nhượng đánh người, hô to: “Cảnh sát đến rồi!”

Bọn người bên Tam Trung nghe xong liền quay đầu bỏ chạy.

Du Trạc chẳng thèm quan tâm, chạy vọt tới trước mặt Quý Nhượng đỡ lấy Thích Ánh, “Chị! Chị, bị thương ở đâu? Đau chỗ nào?”

Cậu bị dọa điên rồi, hỏi cả buổi trời mới nhớ ra Thích Ánh không nghe được, lại luống cuống tay chân lấy điện thoại ra gọi 120. Xe cứu thương hỏi địa chỉ, chỗ này là hẻm nhỏ không lái xe vào được, Du Trạc dứt khoát báo vị trí cổng trường.

Cúp điện thoại, cậu đưa tay ôm Thích Ánh trong lòng Quý Nhượng qua.

Kết quả cô không động đậy chút nào.

Du Trạc giận dữ: “Anh buông tay ra!”

Quý Nhượng nhìn cậu một cái, vô tội giơ hai tay lên.

Lúc này Du Trạc mới thấy rõ, là Thích Ánh nắm chặt đồng phục bên hông Quý Nhượng không buông tay.

Con mẹ nó tình huống này là sao đây?

Du Trạc nhẫn nại đánh chữ cho cô xem: Chị, em đưa chị đến bệnh viện.

Không ngờ Thích Ánh nhìn vào màn hình di động xong lại lắc đầu với cậu, hai tay vẫn nắm chặt lấy áo của Quý Nhượng, như thể sợ anh biến mất vậy.

Nữ sinh thích Quý Nhượng có thể xếp dài từ cổng trường cho đến ngoài phố, thủ đoạn theo đuổi anh có đủ thứ loại, chỉ là đỡ thay anh một gậy này vẫn là lần đầu tiên.

Đám người Khuất Đại Tráng ở bên cạnh quả thực trợn mắt há hốc cả miệng.

Du Trạc tức không chịu nổi, lại không thể nào nói được, trong đầu rối loạn, thầm nghĩ phải mau đưa Thích Ánh đến bệnh viện, dứt khoát vòng tay qua đầu vai của cô kéo một cái.

Tên vừa rồi đánh một gậy vào vai của cô, Du Trạc lại đụng trúng vết thương, Thích Ánh đau đến mức chảy cả nước mắt.

Quý Nhượng đột nhiên đẩy Du Trạc ra.

Du Trạc mắng một câu “Mẹ nó”, đã nhìn thấy Quý Nhượng cúi người ôm ngang Thích Ánh lên, đi nhanh theo hướng cổng trường. Cậu không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đuổi theo.

Thích Ánh cảm giác như đầu vai đang đau đến mức bỏng rát, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn lộn thoang thoảng trên cổ áo của người thiếu niên, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô bỗng nhớ lại khi mới vào phủ tướng quân.

Ngày đó, tướng quân cứu cô khỏi hang ổ của đám thổ phỉ, lúc trở về phủ tướng quân, chàng bước xuống ngựa, cũng ôm cô vào ngực thế này, một mạch ôm cô vào trong phủ.

Cô hơi giương mắt, có thể nhìn thấy khuôn cằm rắn chắc và mặt bên hằn dấu vết của những năm tháng chinh chiến gian nan và  lạnh lùng sắc nét của chàng.

Mà làn da của thiếu niên hiện tại trắng hơn rất nhiều, trên người cũng không có khí chất kiên cường quả quyết sát phạt, ngay cả ngũ quan đã in sâu trong tâm trí của cô cũng mang vẻ trẻ trung hơn.

Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc này.

Là tướng quân của cô.

Quý Nhượng phát giác ra ánh mắt của người mình đang ôm trong lòng, anh cúi đầu xuống nhìn.

Nữ sinh trong lồng ngực vẫn gắt gao túm lấy góc áo của anh, hơi ngửa đầu, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, thấy anh cúi đầu, khóe môi bỗng cong lên một nụ cười mỉm ngọt ngào, hốc mắt lại ươn ướt, gọi thêm một lần “Tướng quân.”

Quý Nhượng chỉ nhìn thấy cô mấp máy môi không phát ra tiếng, hoàn toàn không biết cô đang nói gì, anh hỏi cô: “Không thể nói à?”

Nữ sinh trong ngực không gật cũng không lắc đầu, chỉ dùng ánh mắt chết người kia nhìn anh.

Quý Nhượng cười nói: “Cũng không nghe được?”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt lại trầm xuống, đột nhiên nhớ tới mấy lời đồn sáng nay về học sinh mới.

Con liệt sĩ, thiếu nữ câm điếc, vô cùng xinh đẹp.

Cánh tay anh nắm chặt, chợt bật cười, “Thật con mẹ nó thú vị.”

Xe cứu thương rất nhanh chạy tới trước cổng trường.

Vì lúc này đúng vào giờ cao điểm, cổng trường người đến người đi, xe cứu thương ò e ò e chạy tới, thu hút không ít ánh nhìn. Bảo vệ hai ba bước chạy tới hỏi bác sĩ vừa nhảy xuống xe: “Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ nói: “Học sinh trường các anh gọi xe cứu thương, người đâu rồi?”

Quý Nhượng ôm Thích Ánh tới gần: “Là người này.”

Vẻ mặt của bảo vệ một bộ “Người gây chuyện tại sao lại là cậu nữa vậy” nhìn anh.

Quý Nhượng mặt không đổi sắc, trước mắt bao nhiêu người ôm Thích Ánh lên xe cứu thương, Du Trạc leo lên theo, vô cùng lo lắng nói: “Bác sĩ, mau khám cho chị của con với! Chị ấy có phải bị thương ở đâu rồi không?”

Nếu không thì tại sao lại đột nhiên vừa ý tên vương bát đản Quý Nhượng này chứ?

Bác sĩ kiểm tra sơ qua, “Đầu không có chấn thương rõ ràng, chờ đến bệnh viện kiểm tra thêm mới biết rõ.”

Du Trạc hung hằng trừng mắt nhìn Quý Nhượng.

Quý Nhượng thả lỏng khóe mắt, nhếch môi cười càng lúc càng tàn ác: “Thật sự nghĩ lão tử tốt bụng lắm, phải không?”

Du Trạc nhìn Thích Ánh nhu thuận ngồi kế bên Quý Nhượng, còn nắm chặt lấy góc áo của anh không buông, nội tâm cậu lại đay nghiến. Điện thoại trong túi áo đột ngột vang lên.

Lấy ra xem, là cha cậu gọi tới.

Du Trạc lập tức hoảng sợ.

Cậu run run nhấn nút nghe, Du Trình ở đầu dây bên kia hỏi: “Mấy con tan học chưa? Ba vừa tan tầm, bây giờ đi đón con với Ánh Ánh đây.”

Du Trạc thật sự khổ không nói nên lời, từ chối: “Tụi con đi xe buýt về được rồi, ba lại đây cũng không tiện đường.”

Du Trình nói: “Sao có thể để Ánh Ánh chen chúc trên xe công cộng được, mấy đứa ở trường đợi đi, ba đến ngay.”

Du Trạc sắp khóc đến nơi rồi, đang định chấp nhận, chợt Thích Ánh đưa điện thoại đến trước mặt cậu, trên đó viết: Nói với cậu là chị với bạn học mới đi nhà sách mua đồ với sách tham khảo, đi chơi lát nữa mới về.

Du Trạc như được đại xá, nhanh chóng chuyển đạt lại ý của cô, Du Trình biết Thích Ánh làm quen với bạn mới vui vẻ như vậy, lúc này mới đồng ý.

Cúp điện thoại, Du Trạc nhìn Quý Nhượng thần sắc buồn chán ở bên cạnh, vùi đầu nhắn tin với Thích Ánh.

—— Chị, chị quen anh ta hả?

—— Ừ.

—— /hoảng sợ. Sao quen vậy? Chị biết anh ta là ai không?

—— Quý Nhượng.

—— Chị, em nói với chị rồi, chị đừng bị ngoại hình của anh ta mê hoặc, người này không tốt lành gì đâu.

—— Không phải đâu, anh ấy tốt lắm, chị biết.

Du Trạc tức giận đến mức trợn trắng cả mắt, thiếu chút nữa là buông lời chửi thề thô tục.

Chị biết cái đếch á.

Mẹ nó có phải lớp 2 này có độc phải không, mới ngày khai giảng đầu tiên đã tẩy não chị gái yên tĩnh lại ngoan ngoãn của cậu rồi?

Tên chó hoang Quý Nhượng ra tay cũng ác độc thật, bụng dưới của cậu bây giờ vẫn còn đau, lát nữa phải đi khám luôn mới được.

Xe cứu thương chạy một mạch đến bệnh viện, toàn bộ hành trình Quý Nhượng không nói lời mào, đợi Thích Ánh khám xong, cầm đơn chữa bệnh đi lấy thuốc, lúc trở lại liền ném cho Du Trạc, xong xoay người đi.

Thích Ánh vừa vào phòng khám, thấy anh phải đi, nhanh chân chạy tới, túm lấy ống tay áo đồng phục trên vai anh.

Quý Nhượng không quay đầu lại, chỉ nghiêng đầu nhìn Du Trạc đứng bên cạnh, cũng không biết đang uy hiếp ai: “Lão tử không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”

Du Trạc khẩn trương kéo tay Thích Ánh ra.

Cô kỳ thật không muốn buông, nhưng nhìn sắc mặt Quý Nhượng cũng biết những gì anh vừa nói không phải là lời tốt lành, hốc mắt ửng đỏ, buông tay ra.

Quý Nhượng giũ bả vai, vỗ vỗ góc áo, bước chân đi đến chỗ thang máy.

Đi được hai bước, ma xủi quỷ khiến sao đó, anh lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Thích Ánh vẫn đứng yên ở đó, đôi mắt trông mong nhìn theo bóng lưng của anh. Thấy anh quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra ý cười.

Nụ cười đó mang theo ý lấy lòng dè dặt.

Trong lòng Quý Nhượng không hiểu sao lại bực bội, chửi một tiếng, bước chân nhanh hơn.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Khuất Đại Tráng liền gọi điện tới, hỏi anh: “Nhượng ca, cô gái đỡ gậy giúp anh sao rồi?”

Quý Nhượng lấy điếu thuốc từ trong túi ngậm lên miệng, “Không bị thương nghiêm trọng.”

Khuất Đại Tráng thở dài: “Sức hút của Nhượng ca mạnh quá ta, sử sách vinh quang của anh lại tăng thêm nữa rồi, có nữ sinh đỡ gậy thay anh.”

Quý Nhượng cười: “Cút.”

Khuất Đại Tráng còn nói: “Nhượng ca, đám tiểu tử trường Tam Trung kia phải xử lý thế nào đây?”

Quý Nhượng nghiêng đầu kẹp điện thoại, lấy bật lửa châm thuốc, gió thổi qua, mùi thuốc lá phiêu tán khắp nơi. Bảo vệ gần đó hét lớn: “Này, trong bệnh viện không được hút thuốc!”

Quý Nhượng ngẩng đầu nhìn anh ta, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mặc đồng phục, ánh mắt kia không hiểu sao lại khiến người ta rùng mình.

Bảo vệ vô thức lùi về sau một bước.

Nhưng Quý Nhượng chỉ cười cười, bước nhanh hơn ra khỏi cổng lớn, giọng nhàn nhạt nói vào điện thoại: “Còn sao nữa? Cho tụi nó cút hết xuống địa ngục.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Bảo: Anh Quý Nhượng, em cũng làm được!!!

Quý Nhượng: Cô không được, gọi Thích Ánh lại đây.

Hàn Bảo: Đồ thô lỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương