Tiếu Thường Nhạc
Chương 11: End

Nàng ngủ đã là cuối đông, tỉnh lại đã là đầu mùa xuân, khắp nơi thay đổi diện mạo mới.

Xuyên thấu qua cửa sổ, đại thụ ở đình viên mầm non mới mọc ra, bàn đu dây dưới cây theo gió nhẹ thỉnh thoảng tung bay.

Một năm mới đa qua, nàng mười tám tuổi. Qua hôm nay, nàng rời đi Thường gia, tiến vào Huệ Thân Vương phủ, hầu hạ Khiêm... hầu hạ Lục gia.

Đây là quyết định của nàng, vì thuyết phục cha mẹ, huynh trưởng, nàng kể lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đây, trước đây là Khiêm đối với nàng có chân tình, đối với nàng sủng ái che chở; không có La Khiêm dùng thuốc bồi dưỡng nàng thì Tiểu Thường Nhạc khả năng sớm đã chết non; không có La Khiêm vì nàng thử thuốc thì không có Thường Nhạc hôm nay, nàng càng không có khả năng sống thêm được vài năm.

Hắn yêu nàng thật sâu, vì nàng khoác lụa hồng, vì nàng che phiến (quạt), mà nàng lại dùng cách thức cự tuyệt để rời hắn, triệt để làm thương tổn hắn.

Về sau nàng tỉnh lại khôi phục trí nhớ, nàng chỉ biết nàng làm sai.

Những năm gần đây này, bề ngoài hắn biểu hiện là một người tự do khoái hoạt, nhưng là chiếc hồng phục rốt cuộc khởi không ra, tựa như mặc lên người gông xiềng, phủ lấy hắn thâm trầm đau cùng hận, lúc nào cũng nhắc nhở hắn, hắn vì yêu mà trả giá lớn có bao nhiêu vui buồn cùng đau thương...

Nhưng là, hắn cảm giác không phải là đang đợi nàng chứ? Mặc thân hồng kia xuất hiện ở trước mặt nàng là hy vọng nàng có thể nhớ tới, có người vẫn đang yêu nàng...

Hắn thủy chung cho là bọn họ khoảng cách bên ngoài tạo thành là nguyên nhân nên nàng mới rời khỏi hắn.

Bởi vì hiểu lầm này, đối mặt với cô gái quên lãng mình, hắn vẫn nghĩ che lấp khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, là bởi vì ở sâu trong nội tâm hắn kỳ thật sợ hãi nàng nhìn thấy mặt của hắn, lại bởi vậy lùi bước rời xa hắn.

Tâm tình của hắn đến nay vẫn đang mâu thuẫn, khát vọng yêu nàng lại không dám yêu, nghĩ hận nàng rồi lại không cách nào triệt để...

Nàng từ bốn tuổi liền ngủ bên cạnh hắn, vuốt lòng của hắn, nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng biết hắn khổ và đau, càng đau lòng khi hắn đau khổ mà hành hạ bản thân mình.

Hắn phải dùng lời nói lần nữa thương tổn nàng, mới có thể vẫn như cũ yêu nàng chính mình nói ra một hơi.

Mà nàng những năm gần đây mang hắn quên đi, lần nữa từ bên cạnh hắn né tránh, chỉ sợ hắn nhìn ở trong mắt lại là như một cây đao nhỏ cắt máu thịt của hắn...

Nàng lần nữa lần nữa vô tình thương tổn hắn, hắn vẫn là lựa chọn bảo trụ tánh mạng của nàng, lặng lẽ vì nàng uống chén thuốc đắng kia.

Nàng không biết cả đời này, còn ai thật lòng thật dạ vì nàng mà trả giá.

Nàng đã chết một lần, không tuân theo thánh mệnh.

Hôm nay trên ghế rồng đã thay đổi người, nàng nhưng những năm qua, nàng không còn là tiểu cô nương mười hai tuổi nhát gan, hiện tại nàng càng hiểu được vì yêu nàng, suy nghĩ cho người nàng yêu, nàng muốn ở bên cạnh hắn, đền bù lại những lời mà nàng đã thương tổn hắn ——

Bất kể dùng cách gì!

Cha của nàng cùng nương chính là lặng lẽ rời khỏi phòng, tuy nhiên lòng đau không thôi, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của nàng.

“Nhị ca...” Nàng nhìn qua Thường Hoan, hắn vẻ mặt nghiêm túc, đứng ở trước cửa sổ không nói câu nào, thấy trong lòng nàng khổ sở. Nàng tiến lên nhẹ nhàng kéo ống tay hắn, “Nhị ca, huynh không cần phải lo lắng, mặc kệ chàng ta trước kia là Khiêm, bây giờ là Lục gia, hoặc là Lục gia cao cao tại thượng, hắn đều đối xử tử tế với muội, muội từ nay về sau sẽ hạnh phúc.”

“Nhạc nhi, muộivì cái gì không chịu nói cho hắn biết, muội năm đó có nỗi khổ? Hắn nếu như biết rõ muội là không thể kháng mệnh, các người có thể khôi phục lại tình cảm trước đây, huynh mới có thể an tâm đem muội giao cho hắn.”

Thường Nhạc lắc đầu, “Chàng nếu như biết rõ năm đó người hạ lệnh muốn muội tự sát là phụ hoàng của chàng, mà chàng lại chẳng biết gì, không bảo vệ được muội, chỉ lại làm chàng thống khổ hơn mà thôi. Muội không hy vọng chàng đối với muội lòng mang áy náy, lại trả giá cho muội càng nhiều, muội nợ chàng đã nhiều rồi, nên muội trả lại cho chàng.”

“Nhạc nhi, muội nhẫn tâm nhìn chúng ta lo cho muội đến nóng ruột nóng gan sao?” Thường Hoan tâm tình phức tạp.Vì muội muội, huynh đệ bọn họ cùng La Khiêm kết thù nhiều năm, không phải nàng một lần là có thể hóa giải, trước đây La Khiêm không cho hắn và Thường Hỉ nhìn thấy Nhạc nhi, sự thật đây chính là không cho tranh giành.

Nếu không phải năm đó, hắn lại có thể nào độc chiếm Nhạc Nhi, hắn và Thường Hỉ tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, tùy ý hắn ôm Nhạc nhi ngủ, càng sẽ không làm cho Nhạc nhi yêu hắn!

“Nhị ca... Thực xin lỗi.” Thường Nhạc áy náy cúi đầu xuống. Nàng không thể lừa gạt bất luận kẻ nào, hôm nay lòng nàng đâu đâu cũng là La Khiêm.

Thường Hoan rốt cục thấy rõ sự thật, thở dài thật sâu, “Vô luận như thế nào, hắn từ nay về sau nếu như không đối xử tử tế với ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Biểu hiện này cho thấy Nhị ca đồng ý cho nàng đi theo bên người La Khiêm... trong lòng Thường Nhạc có mỗ vui mừng, nước mắt rơi ra.

“Nhị ca, tuy muội cùng Liễu đại ca hôn sự không có, nhưng là Liễu cô nương đối với huynh có tình có ý, huynh cùng cô nương hôn sự này dù sao vẫn tiến hành đi.”

Thường Hoan mày căng lên, trừng mắt nhìn muội muội, “Nếu không có bởi vì muội, ta sẽ đáp ứng việc hôn sự này sao? Một mình ta tự do hơn nhiều!”

“Nhị ca...”

“Đã biết, đã biết, muội không cần phải lo lắng nhiều như vậy.”

Thường Nhạc rốt cục cười thoải mái.

*** Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Huệ Thân Vương phủ giống như có một mảnh khí mới, chỉ thấy Vọng Nguyệt vui cười hớn hở, sáng sớm liền vội vàng sửa sang lại cỗ kiệu kia. Mặc kệ Thường cô nương dùng tư cách địa vị nào vào cửa, hắn cũng chuẩn bị cho cái người bằng mặt không bằng lòng, dùng kiệu lớn tám người, dọc theo đường khua chiêng gõ trống, đốt pháo, cảnh tượng náo nhiệt nghênh Thường cô nương!

Dù sao với tính tình của gia, ngoài miệng không chịu nhận thức, trong lòng vẫn là thương yêu Thường cô nương, đoán chừng là mắt nhắm mắt mở tùy hắn đi làm.

“Nhanh lên, nhanh lên, đem cỗ kiệu sửa sang lại cho tốt, vải đỏ đắp lên, hoa hồng cắm vào cho tốt! Các ngươi vài người nâng kiệu lên, đều đi thay đổi y phục, sắc mặt phải vui mừng lên! Còn có, đốt pháo, chú ý đừng làm nổ đến người; gõ chiêng, đánh trống cho ta dùng sức gõ tiếp nữa! Nhưng nhớ nói rõ cho tất cả mọi người, chúng ta đội ngũ này đón dâu, phủ Huệ Thân vương có việc vui!” Vọng Nguyệt lớn giọng, rất sợ người ở ngoài xa nghe bỏ vào không, kéo tới yết hầu đều nhanh thủng.

Theo hướng gió cái thanh âm bén nhọn kia truyền đến sau lầu viện, La Khiêm đứng ở trên lầu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một màu xanh mới, lông mày đột nhiên nhăn lại.

Nô tài kia càng lúc càng không đem người chủ tử này như hắn để vào trong mắt.

Hắn nghe đằng trước tiếng gõ khua chiêng một trân, xem chùng là bộ dáng chuẩn bị phải ra khỏi cửa, hắn lông mày mở rộng, khóe miệng mở hồ giơ lên, xoay người trở lại trên giường.

Hắn đang muốn nằm xuống tiếp tục ngủ, tiếng gõ đột nhiên ngừng, như là bị chuyện gì cắt đứt, đột nhiên im ắng. Hắn ngồi dậy, cẩn thận nghe, chỉ truyền đến tiếng kêu của chim đậu trên cành

... Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đợi trong chốc lát, không có động tĩnh, lúc này mới đứng dậy mặc áo ngoài lên, chuẩn bị đi ra trước đại sảnh xem.

La Khiêm mới đi xuống lầu, liền gặp được Vọng nguyệt mang theo Thường Nhạc đi vào lầu viện... Nhanh như vậy đã đón trở về?

Hắn hoài nghi nheo mắt lại trông thấy vẻ mặt ủ rũ của Vọng Nguyệt, thất vọng rồi lại khó nén vui sướng, hắn trong lòng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Cái nha đầu ngốc này không đợi đội ngũ đón dâu đến đón, chính mình ngốc mang theo bọc đồ tới cửa, nàng lúc này ngược lại đem lời hắn nói nhận thức! Lần này Thường Hoan như thế nào lại nhẫn tâm như vậy?

“Gia... Cô nương đến đây.” Vọng Nguyệt khuôn mặt muốn khóc lại muốn cười, khá buồn cười.

La Khiêm mở cây quạt ra lộ ra hai mắt lạnh lùng nhin nàng, “Đã đến đây rồi, có cần thiết phải khua chiêng gõ trống sao? Làm cho bổn vương không thể ngủ.”

Thường Nhạc hai tay ôm bọc đồ, đứng ở cửa chính chỗ hướng gió, gió xuân se lạnh thồi vào xuân phục (quần áo dùng cho mùa xuân) làm nàng có chút phát run.

“Khiêm...”

“Nàng xứng gọi tên bổn vương sao?”

Nàng mới mở miệng đã bị đánh gãy. Thường Nhạc liếc nhìn hắn, nhìn ra tâm tình của hắn không tốt.

Vọng Nguyệt đặc biệc đứng ở sau lưng Thường Nhạc, vì nàng chắn gió, nhanh chóng vì nàng mở miệng: “Gia, hiếm thấy cô nương trở lại——”

“Ngươi câm mồm! Đến phiên ngươi nói chuyện sao?” Tên hành sự bất lực!

“Khiêm, chàng không cần phải mắng Vọng Nguyệt... Lục gia.” Nàng thấy ánh mắt hắn hung hăng trừng tới, mới sửa lại miệng. Mặc dù có Vọng Nguyệt chắn gió lạnh ở cửa ra vào, nhưng nàng nhịn không được run lên một cái.

“Đứng ở nơi đó làm cái gì? Đứng vào một góc, đừng chặn tia sáng của bổn vương!” La Khiêm nhìn thân mình nàng co rúm lại, thấy vậy tức giận, mới là đầu mùa xuân mà thôi, mặc cái gì xuân phục!

Thường Nhạc cúi đầu lặng lẽ đi đến một góc, thật vất vả mới nhịn cười, ngẩng đầu lên, cùng Vọng Nguyệt im lặng nháy mắt, chỉ thấy Vọng Nguyệt vội vàng đem hai cánh tay dấu ra phía sau, trên tay là đang cầm một cái áo choàng.

Nói cô nương bản tính rất cởi mở vui vẻ, vẫn luôn có thể tiếp nhận đề nghị của hắn. Hắn cam đoan có hắn ở một bên nghĩ kế, âm thầm hỗ trợ, không tốn bao nhiêu thời gian, chủ tử đối cô nương thái độ sẽ mềm dần, người có tình sẽ đến được với nhau.

“Gia, cô nương sáng sớm đến đây còn chưa uống thuốc, tiểu nhân xuống dưới nấu thuốc.” Vọng Nguyệt lui ra ngoài.

La Khiêm nhìn qua ngoài cửa sáng sớm từng trận gió bắc thổi đến, xoay người lên lầu, lạnh lùng nói xuống một câu: “Theo ta lên!”

“Vâng... Lục gia.” Tuy nhiên mấy năm qua đều kêu như vậy, nhưng sau khi trí nhớ khôi phục, gọi như vậy thật không tự nhiên.

Thường Nhạc đi theo sau lưng hắn lên lầu.

“Đem hành lý bỏ xuống.” Hắn đi vào trong phòng.

“Để ở chỗ nào?” Nàng theo thật sát phía sau hắn.

“Đi về phòng nàng, cái này còn dùng ——” hắn không có ngờ tới nàng liền dán tại phía sau hắn đi, đột nhiên xoay người, đem bọc đồ nàng đánh rơi không can hệ nhưng cánh tay suýt nữa đánh vào đầu nàng, may mắn nàng tránh ra, nhưng không cẩn thận trượt chân, thiếu chút nữa té ngã. Hắn vội vàng dùng tay kéo nàng, hổn hển quát: “Nàng còn đang uống thuốc, đừng tưởng rằng nàng toàn bộ tốt lắm, thật lỗ mãng!”

Hắn hai tay gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, tuy nhiên nghe thấy hắn tức giận mắng, khóe miệng nàng cong cong, im lặng nằm trong lòng ngực của hắn.

La Khiêm phát hiện thái độ của nàng, hai tay ôm chặc một hồi do dự, cuối cùng vẫn là đẩy ra nàng, mở miệng, “Trở về gian phòng của nàng, không có mệnh lệnh của bổn vương không cho phép ra ngoài!”

Nàng nụ cười mất đi, ngắm nhìn hắn bóng lưng lãnh mạc nghiêm khắc.”Khiêm, nếu như ta đều nghe theo lời chàng, đủ làm chàng hiểu ý vừa lòng, chàng sẽ vui vẻ sao?”

Nếu như hắn biết, nàng cam tâm đem mình khóa trong phòng nhỏ kia, chờ đợi hắn tùy thời gọi đến. Nhưng là chỉ sợ nàng thuận ý của hắn, ngược lại sinh ra hành hạ hắn...

“Những lời này của nàng là có ý gì?” La Khiêm quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Nhìn nàng khuôn mắt nhỏ nhắn trắng nõn một chút ủy khuất đều không có, trong mắt phượng mọc lên ánh sáng dịu dàng, một bộ xem thấu hắn, bao dung thái độ của hắn, thấy hắn không hiểu nổi giận, giận quá thành cười, “Hừ... Tiểu Nhạc, nàng cho rằng bổn vương còn yêu nàng, vẫn như cũ không phải nàng thì không thể sao? Nàng cho rằng bổn vương giống trước đây yêu thương nàng, sủng ái nàng —— nàng thật đúng là không biết xấu hổ!”

Thường Nhạc nhìn trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chợt lóe rồi biến mất...

Hắn ánh mắt thâm thúy trừng mắt nhìn nàng, chờ nhìn hắn đối với nàng tạo thành thương tổn nổi lên mặt của nàng.

Hồi lâu, nàng chính là đứng bất động, lòng của hắn không hiểu cảm thấy xao động lên.

Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, khom người nhặt hành lý lên, ôm ở trước ngực, khóe miệng nàng gợi lên, thanh âm ôn nhu đối với hắn nói: “Khiêm, ta yêu chàng.”

Hắn yết hầu chuyển động, sửng sốt một chút, đang muốn lạnh lùng chế giễu nàng, lại xem nàng tự mình đa tình nói xong lời, liền ôm hành lý đi vào phòng nhỏ...

Nha đầu ngu xuẩn!

La Khiêm một hồi tức giận lên, hung hăng đạp ngã cái ghế.

*** Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Đêm dài vắng người, trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng từ trên giường ngồi dậy, ngồi ở mép giường một hồi lâu, thẳng đến khi thân thể ấm áp bắt đầu cảm thấy lạnh.

Ánh trăng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hé ra vẻ do dự, nàng mặc tẩm y màu trắng, chân trần rốt cục đi xuống giường.

Nàng đi vào gian phòng bên cạnh, đi chân trần trên sàn nhà không tiếng động, đi vào không gian quen thuộc không hề có chướng ngại, vượt qua bình phong, bò lên trên một cái giường khác...

“Ô...”

Nàng trực tiếp áp sát vào một người, chui vào bên trong chăn.

“Tiểu Nhạc! Nàng đang ở đây làm gì?” Thân thể ấm áp của La Khiêm đột nhiên bị tứ chi lạnh như băng của nàng dây dưa, cả người lạnh đến tỉnh ngủ, giọng khàn khàn giận nói.

Nàng gối lên cánh tay của hắn, núp vào trong ngực hắn, vì chính mình tìm một cái chỗ thoải mái, cũng không nhúc nhích.

“Tiểu Nhạc! Nàng...” La Khiêm nghiến răng, đang muốn nàng ra, lại nghe tiếng hít thở vững vàng của nàng truyền đến. Ngủ? Chẳng lẽ ——”... Mộng du lại tái phát?”

Cầm một cánh tay lạnh buốt của nàng, động tác ngừng lại... Bắt đầu nhẹ nhàng vuốt cánh tay phẳng lạnh như băng của nàng, thẳng đến chà xát nóng lên, đôi tay nắm tay lạnh như băng của nàng.

Lòng bàn tay của hắn đều dán tại trên lưng của nàng, xuyên qua tóc của nàng, không ngừng vuốt ve qua lại.

Chỉ chốc lát sau, thân thể nhỏ trong lòng hắn bắt đầu không lạnh lẽo nữa, tứ chi cũng đều ấm áp, hắn mới ôm nàng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ...

Đột nhiên, người trong ngực lại có động tĩnh.

Một đôi tay nhỏ bé non mềm mại không an phận chui vào trong vạt áo hắn, bàn tay thon dài mười ngón không có bất kỳ ngăn cách trực tiếp dán sát vào bộ ngực của hắn.

La Khiêm chấn động toàn thân, buồn ngủ toàn bộ tiêu tán, nhíu mày trợn mắt nhìn nàng... nha đầu này được một tấc lại muốn tiến một thước, thực cho rằng đã lừa gạt hắn sao?

Nha đầu kia đích thị là nghe theo lời xúi giục của Vọng Nguyệt, không biết hậu quả. Cái kia thái giám hiểu được cái gì! Nếu như hiện tại không hảo hảo giáo huấn, nàng sớm muộn gì sẽ bị Vọng Nguyệt dạy hư!

Trong đêm tối, nhìn không thấy môi duyên dáng gợi lên một đạo đường cong mê người, lộ ra tươi cười nếu như Thường Nhạc có thể trông thấy, tin tưởng nàng đêm nay tuyệt đối không dám bò lên trên giường của hắn...

Dáng tươi cười nọ rất nhanh liền chụp lê đôi môi mềm mại bừa bãi mút.

Không bao lâu sau, tiến vào trong quần áo hắn cái đôi bàn tay nhỏ bé mười ngón cuộn lên, vẫn còn đang chần chờ run rẩy, tựa hồ nụ hôn này còn đang khống chế, không vượt ra ngoài phạm vi...

La Khiêm một đôi tay bắt đầu bận rộn, thoải mái mà cởi bỏ thắt lưng của nàng, tay kia từ đầu vai của nàng kéo y phục nàng xuống, không ngừng vuốt ve bờ vai trần của nàng.

Một đôi bàn tay nhỏ bé sớm đã từ hắn lồng ngực rời đi, tuy nhiên con mắt không dám mở ra, sợ bị hắn phát hiện, nhưng là đã khẩn trương đến nín thở tức không dám hô hấp...

La Khiêm hí mắt dừng ở nàng, một bàn tay phủ lên trên bộ ngực tròn của nàng——

“A...” Nàng lại càng hoảng sợ, không dám lên tiếng.

Hắn lập tức hôn môi của nàng, cướp đi thanh âm của nàng cùng hô hấp.

Hai tay hắn không an phận không tổn chút sức mà đem y phục của nàng lột sạch, lại không vì thế buông tha nàng, không ngừng hôn nàng một cách nồng nhiệt, một đôi tay phủ lên mỗi tấc da tấc thịt trên người nàng, làm cho nàng run rẩy liên tục, cũng nhịn không được nữa phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu sợ hãi, muốn thẳng thắn cầu xin tha thứ...

“Khiêm... Khiêm... Ta...”

Hắn cũng không mời nàng làm như vậy, nàng đã lựa chọn “Mộng du” đến trên giường hắn, nàng đương nhiên phải chịu trách nhiệm!

“Tiểu Nhạc, dù sao nàng tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, ta như thế nào đối với nàng cũng không sao cả... Đúng không?” Hô hấp nóng mang theo thanh âm tà ác nhả tại trên bờ môi của nàng, một lần nữa ngăn chặn miệng của nàng, không cho nàng phát ra tiếng.

Hắn xoay người đem nàng đặt ở thân dưới, bỏ đi y phục trên người, cùng nàng xích lõa quấn nhau...

Nàng căn bản phản ứng không kịp nữa, trì độn giống như không được cước bộ của hắn, thẳng đến cảm giác hắn chậm rãi tiến nhập nàng, một cổ đau đớn làm nước mắt nàng bức ra, đầu của nàng hóa thành trống rỗng...

“Tiểu Nhạc...” La Khiêm cúi đầu hôn lên mặt của nàng, liên tục hôn đến bên tai, ở trong tai nàng phun ra hơi thở dày đặc...

Nàng dường như có cảm giác lời hắn nói, lời nói không tiếng động theo môi của hắn ma sát tai của nàng truyền đến, nàng tựa hồ đã hiểu câu nói kia, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Một đêm này, hắn chưa từng từ trên người của nàng rời đi.

Nhưng là sáng hôm sau, tính tình Lục gia trở lại như trước, tự nhiên không thể thiếu một chút châm chọc khiêu khích nàng, đem da mặt đủ mỏng của nàng hung hăng chà xát một tầng, cái này khả năng muốn uống thuốc đắng thêm một thời gian để tu bổ lại.

*** Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Kể từ đêm từ nay về sau, Thường Nhạc “Mộng du” hoàn toàn tốt lắm, ngoan ngoãn ngủ ở phòng của mình, một giấc đến hừng đông.

Kế tiếp, vô luận Vọng Nguyệt khuyên như thế nào, nàng luôn đỏ mặt, liều mình lắc đầu, như thế nào cũng không chịu đi đến giường kia.

Có thời gian vài ngày, nàng liền tránh ở thư phòng của hắn, cố gắng khắc giấy, muốn đem bức họa hoàn thành.

Bức tranh trên giấy, nàng một lần nhìn qua người trong tranh. Hắn trong bức tranh, ánh mắt thâm thúy có thần, khuôn mặt tuấn mỹ cao sang, thân hình rắn rỏi mạnh mẽ mang theo ngạo khí đứng ở một mảnh biển hoa, trên tay cầm lấy một thanh quạt không hề mở ra...

Nàng ghé vào trên thư án ngủ, dao khắc còn giữ tại trên tay lung lay, vài lần muốn cắt vỡ da mặt của nàng.

Nàng nghiêm chỉnh khắc cả buổi sáng chưa ra khỏi thư phòng, La Khiêm mới đi đến nhìn xem, lại nhìn thấy một màn nguy hiểm, đem hắn sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, vội vàng từ trong tay nàng gỡ dao khắc xuống, tức giận đến muốn đem nàng đánh thức mắng một chút, ánh mắt đột nhiên nhìn đến bức họa trên khắc giấy...

Hắn cẩn thận rút ra nhìn hồi lâu, nhìn nàng tỷ mĩ miêu tả ra ngũ quan thần vận của hắn, nhìn thanh quạt kia không mở ra, trông thấy nàng không chút nào trốn tránh khuôn mặt của hắn, tinh tế khắc họa, vẽ ra hắn trông rất sống động...

Hắn đột nhiên ánh mắt nóng lên, thật lâu không kềm chế được, đứng ở đàng kia vẫn không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, hắn buông tờ giấy kia, một câu đều không nói, đi ra thư phòng.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Gõ...

Một tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thường Nhạc chậm rãi mở mắt, từ trên thư án ngồi lên, ánh mắt rơi vào trên cánh cửa kia, trong mắt lóe nước mắt, giương lên khóe miệng cong cong.

Nàng chỉ biết... Hắn sẽ hiểu.

*** Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Đêm hôm đó, có người đi vào phòng nhỏ, từ trong chăn đem Thường Nhạc bế lên, đi trở về phòng bên cạnh.

“Khiêm...”

Hắn đem nàng đặt vào bên trong giường, mới cùng nàng một chỗ nằm xuống, kéo chăn mền làm cho hai người đắp.

“Khiêm... Ta yêu chàng.” Nàng tay nâng lấy mặt của hắn, mặc dù ánh trăng tối, nhìn không thấy mặt của hắn, nàng cũng cảm giác được khuôn mặt hắn đường cong nhu hòa rất nhiều, nét mặt của hắn trở nên ôn nhu thâm tình.

La Khiêm vẫn đang không có lời muốn nói với nàng, nên vẫn nói không nên lời, hắn chỉ là đem đầu nàng đặt lên khuỷu tay của hắn, ôm nàng ngủ.

Một mùa nữa đi qua, ngày mùa hè chói chang, hai người đã ngủ cùng phòng cùng giường một thời gian.

Hắn ban đêm là của nàng”Khiêm”, ban ngày tiếp tục làm Lục gia của hắn, trên người vẫn là một bộ hồng bào chói mắt...

Hắn một hơi thủy chung nuốt không trôi, nàng hiểu được, cũng không trách hắn.

Chỉ là bên ngoài sớm đã có lời ra tiếng vào, Thường gia nữ nhân màu da bình thường, biến thành một tiểu mỹ nhân, sẽ đem Liễu Nam Thành người ta vứt bỏ, chính mình không biết liêm sỉ còn vào cửa vương phủ, bò lên trên giường Lục gia, cho tới hôm nay vẫn không có danh phận, cái này báo ứng là chuyện sớm hay muộn.

Mặc dù Vong Nguyệt cố gắng muốn giúp Thường Nhạc làm sáng tỏ lời đồn, nhưng là bày ở trước mắt mọi người nhìn thấy, tựa hồ không phải nói ba xạo có thể rửa được thanh danh.

“Gia, người xem chúng ta Vương Phủ có phải là nên mở việc vui rồi?” Thật sự là cô nương rất ủy khuất, Vọng Nguyệt rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Hừ... Ngươi là vừa ý cô nương nhà ai, muốn bổn vương làm chủ cho ngươi?” La Khiêm lạnh lùng giễu cợt hắn.

Vọng Nguyệt sắc mặt ửng hồng, từ nay về sau cũng không dám lắm chuyện nữa.

*** Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Cách năm.

Xuân đến, Hoa mở, hoa viên trong phủ bách hoa nở rộ, chỉ có màu xanh, có hai người ngồi trên bàn đu dây nhẹ nhàng lay động...

Nàng thân mình nho nhỏ tại trên ghế gỗ đang ngủ.

Ở trước mặt nàng, có một đôi mắt nén giận nhìn chăm chú, nàng y nguyên ôm lấy khóe miệng ngủ say sưa.

La Khiêm mày căng lên, kéo tay áo của nàng sờ vật liệu may mặc mỏng kia, vừa sờ đến tay lạnh buốt của nàng, lập tức xoay người đem nàng bế lên.

“Khiêm...” Nàng ngửi thấy mùi vị quen thuộc, hai tay ôm cổ của hắn, nghiêng nghiêng mặt nép vào cổ hắn, tìm được một cái tư thế thoải mái, tiếp tục thiếp đi.

La Khiêm ôm thân thể mềm mại của nàng, bước chân nhẹ àm vững vàng, chậm rãi đi trở về lầu viện.

Thân thể của nàng sớm toàn bộ đã tốt lên, mùa thu năm trước đã ngưng uống thuốc, bất quá La Khiêm vẫn là thái y, định kỳ tới chẩn bệnh cho nàng, tiện thể cấp cho nàng vài thang thuốc bổ bồi dưỡng thân thể

Mấy ngày trước thái y vì nàng báo hỷ mạch... Nàng đã có hỷ, lại mang thai không lâu.

Gần đây nàng đi đến chỗ nào cũng đều ngủ cả, hắn không có đi theo bên người nàng, nàng liền bãi cỏ đều có thể nằm xuống mà ngủ, vạn nhất làm cho con của hắn bị cảm lạnh làm sao bây giờ?

Hắn ôm nàng lên lầu, phóng tới trên giường, tay giúp nàng đem chăn mền đắp kín... Đập vào mắt hắn là tay áo hồng rộng.

“Khiêm... Ta yêu chàng.” Thường Nhạc ngủ nỉ non, trên mặt hạnh phúc thỏa mãn, khóe miệng giơ lên tươi cười.

Hắn tại mép giường ngồi xuống, tay vuốt ve mặt của nàng.

“Ai...”

Thở dài một hơi, cơn tức này tựa hồ rốt cục có thể tiêu tán.

“Vọng Nguyệt ——” hắn đã quyết định, lập tức đứng dậy đi tìm người.

Người trên giường vẫn ngủ như say cười đến thoải mái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương