Tiểu Thư Trở Lại - Tiểu Thư Siêu Quậy 2
-
Chương 1: Cuộc sống sau 3 năm
Hố Chí Minh.
Ba năm sau.
Mặt trời vẫn ló dạng sau những rặn mây bồng bềnh. Tại biệt thự Đặng gia xa hoa tráng lệ. Những tia nắng chen chút nhau, rọi thẳng vào khung cửa... À mà thôi. Những tia nắng ấm chỉ dám lướt qua căn nhà kia chốc lát thôi, không dám nán lại đâu?
Vì sao hả?
Lại sắp ồn ào rồi đây này!
Yên lặng và lắng nghe nào!
- Ngày hôm qua anh đi tới mấy giờ vậy? Sao anh vào được trong nhà? BÉ MÈO ĐÂU, mày giúp ba mày đúng hay không hả???
- Em này thật là... lâu lâu phải cho chồng đi ra ngoài gặp người này người kia chứ?
- Người này người kia? Là ai hả? Chứ không phải lại đến Bar của thằng Len(*) sao? Bà nó chứ, không đốt quán nó thì nó không biết sợ mà!
- Oáp~ thôi cho anh xin. Mới sáng ngày mà vợ~~
(*)Chap51phần1
- TÔI ĐẾCH CẦN BIẾT. CÚT, CÚT RA NGOÀI NGAY!
Rầm__cánh cửa sập mạnh vào chóp mũi Tuấn Kiệt.
Anh vẫn còn đang mặc bộ Pyjama trên người.
- Hừm~~chồng đi đánh thức con đây!
Gãy gãy đầu, Kiệt ngáp dài nói vọng vào.
Lại một sáng ồn ào quen thuộc. Nghe qua có vẻ căng đét như vợ chồng sắp ly hôn tới nơi ấy, nhưng mà... họ là vợ chồng son mới cưới 2 tháng đấy a~~~.
Ngay khi Kiệt định xoay bước rời đi. Cánh cửa phòng lại một lần nữa bật mở.
My xuất hiện với khuôn mặt vẫn còn hầm hầm. Nàng bĩu môi:
- Anh nhớ nhẹ nhàng thôi đấy!
- Tuân lệnh vợ yêu!
Kiệt nháy mắt, cất bướt đi xuống tầng dưới.
Nhìn theo dáng anh, Thảo My khẽ phì cười.
Thảo My từ lúc sinh con thì cau có nóng nảy hẳn ra. Hay quát tháo lung tung, còn có chút ghen bóng ghen gió. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới tổ ấm nhỏ này của họ. Quát tháo là một chuyện, có điều Thảo My nhà ta vẫn luôn là cô gái dịu dàng đoan trang nhé!
Kiệt khẽ bước vào căn phòng xinh xắn thơm ngát mùi nho chín. Anh khẽ phì cười nhìn cuộn bông nhỏ tròn vo. Kéo nhẹ chăn. Khuôn mặt sữa non bầu bĩnh của bé con lộ ra. Bé con ngủ trông rất say, môi nhỏ hơi chu lên, hai má trắng trắng nộn nộn như kẹo bông, thật muốn cắn cho một phát.
- Dậy đi nào bé Mèo của bố!.
Anh cuối xuống hôn chụt một phát vào má bé mèo. Như một phản xạ tự nhiên, bé con đưa hai tay câu lấy cổ bố Kiệt.
- Ưm~~bố~~...
Anh phì cười thành tiếng. Choàng tay bồng bé con lên mình. Chầm chậm bế bé vào thẳng nhà vệ sinh.
Bé Mèo năm nay 3 tuổi. Đã học lớp mầm rồi đấy nhá hế hế. Còn về vấn đề mà bố và mẹ chỉ mới kết hôn hai tháng mà bé con đã 3 tuổi thì... Ai da, khó nói lắm.
Cái ngày định mệnh 3 năm trước, kể thì có vẻ dài dòng thôi, thực sự chớp mắt một cái bé mèo đã ba tuổi rồi.
Thảo My còn nhớ nỗi đau xác thịt khi đó, khi nàng tỉnh lại thì đã nằm trong phòng bệnh. My lúc ấy rất mơ hồ, Tuấn Kiệt băng đầu trắng toát, thương tích khắp người. Anh có vẻ khá chật vật, nhưng lại ngồi cạnh giường nắm chặt tay nàng. Thấy My đã tỉnh, anh khẽ thì thào:
-...bụng em... có bảo bối của chúng ta rồi!
Con?
Thật sao?
Thật vui!
Vui?
Phải rồi. Lúc đó đáng lẽ nên vui vẻ chứ? Mọi người sẽ tới chúc mừng, thăm hỏi. Hôn lễ phải được làm gấp rút. Nhưng mà...
Sao có thể vui đây?
Trong khi mọi người đều điên cuồng đi tìm xác của Cẩm Linh.
Tuấn Kiệt nhớ lại đoạn kí ức ấy mà thừ người, bé con hiếu kì kéo kéo ống quần của bố.
- Bố, bố ơi.
Anh khẽ ngồi xuống nhấc bổng Mèo con lên. Cưng chiều thơm thơm.
- Đánh răng rồi thì đi ăn sáng, sau đó đến trường nhé con trai.
- Mẹ không đi cùng chúng ta ạ?
- Ừm...để xem, mẹ con hôm nay lại đến chỗ cô Ngọc học nấu ăn rồi, khi nào tan trường, mẹ sẽ đến đón con. Chịu không?
- Vâng. Chỗ cô Ngọc có bánh ngon a!
Bé Mèo cười khanh khách đáp.
Tiện thể nhắc đến Ngọc. Cô hiện giờ đã bỏ nghề làm siêu mẫn rồi. Bakery House của Ngọc vừa khai trương gần đây bắt đầu ăn nên làm ra. Minh Lâm và cô cũng sắp cưới rồi nhé. Nghe nói Bakery House phía trước kinh doanh bánh, phía sau cũng chính là tổ ấm của hai người họ. Minh Lâm hàng ngày đều đặn về trưa và tối để ăn cơm và ngủ. Nói chung đã chính thức về một nhà rồi nhé!
Ưm, có ai thắc mắc cặp đôi Vy Hải bây giờ ra sao không nhỉ?
Cặp đôi này hiện giờ là giàu nhất, "trất" nhất trong team nha. Vĩnh Hải chính thức leo lên ghế chủ tịch Võ Thị, còn Vy thì rời khỏi Đặng gia, làm nhà thiết kế và chuyên viên trang điểm tự do, nhỏ hiện nhà nhà thiết kế thời trang hot nhất trong giới. Tất cả mọi người đều biết đây chính là một cặp trai tài gái sắc, chỉ có điều bọn họ mãi chưa kết hôn.
Nhìn chung thì tất cả hiện giờ đều sống rất thảnh thơi, thoải mái. Đây chính là cuộc sống cầu còn không được trước kia mà họ muốn.
Nhưng mà, có những khía cạnh mà không phải ai cũng nhìn ra được.
Nguyễn Hoàng Nhật Minh, người mà có lẽ ai cũng muốn biết hiện giờ anh ra sao.
Cuộc sống của Nhật Minh bắt đầu ở công ty và kết thúc cũng ở công ty. Tất nhiên, là công ty do chính anh xây dựng nên. Hiện nay nó đã vương lên một vị trí đáng gờm và được rất nhiều người chú ý.
Nhật Minh trở nên ham mê công việc cực độ. Ngoài gặp gỡ đối tác thì một tháng chỉ gặp mặt mọi người 2-3 lần.
Nhớ đến Nhật Minh, Kiệt lại thở dài. Anh biết, Minh vẫn chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Linh.
Con vực kia sâu như vậy, ai cũng bảo là bị thú hoang ăn thịt. Nhưng tất cả đều không từ bỏ hi vọng. Nhưng... nửa năm tròn, Cẩm Linh vẫn chưa tìm thấy. Có lẽ....
Haizz, lại nghĩ tới nữa rồi. Anh bực tức nhíu mày.
Đã bao lâu rồi anh em không tụ tập đủ nhỉ? Kiệt đang nghĩ tới một chuyến du lịch cho tất cả mọi người.
Đã đến lúc vực dậy tất cả rồi. Chúng ta nên quên em thôi, LINH LINH.
Yên nghỉ nhé!
O.s
Ba năm sau.
Mặt trời vẫn ló dạng sau những rặn mây bồng bềnh. Tại biệt thự Đặng gia xa hoa tráng lệ. Những tia nắng chen chút nhau, rọi thẳng vào khung cửa... À mà thôi. Những tia nắng ấm chỉ dám lướt qua căn nhà kia chốc lát thôi, không dám nán lại đâu?
Vì sao hả?
Lại sắp ồn ào rồi đây này!
Yên lặng và lắng nghe nào!
- Ngày hôm qua anh đi tới mấy giờ vậy? Sao anh vào được trong nhà? BÉ MÈO ĐÂU, mày giúp ba mày đúng hay không hả???
- Em này thật là... lâu lâu phải cho chồng đi ra ngoài gặp người này người kia chứ?
- Người này người kia? Là ai hả? Chứ không phải lại đến Bar của thằng Len(*) sao? Bà nó chứ, không đốt quán nó thì nó không biết sợ mà!
- Oáp~ thôi cho anh xin. Mới sáng ngày mà vợ~~
(*)Chap51phần1
- TÔI ĐẾCH CẦN BIẾT. CÚT, CÚT RA NGOÀI NGAY!
Rầm__cánh cửa sập mạnh vào chóp mũi Tuấn Kiệt.
Anh vẫn còn đang mặc bộ Pyjama trên người.
- Hừm~~chồng đi đánh thức con đây!
Gãy gãy đầu, Kiệt ngáp dài nói vọng vào.
Lại một sáng ồn ào quen thuộc. Nghe qua có vẻ căng đét như vợ chồng sắp ly hôn tới nơi ấy, nhưng mà... họ là vợ chồng son mới cưới 2 tháng đấy a~~~.
Ngay khi Kiệt định xoay bước rời đi. Cánh cửa phòng lại một lần nữa bật mở.
My xuất hiện với khuôn mặt vẫn còn hầm hầm. Nàng bĩu môi:
- Anh nhớ nhẹ nhàng thôi đấy!
- Tuân lệnh vợ yêu!
Kiệt nháy mắt, cất bướt đi xuống tầng dưới.
Nhìn theo dáng anh, Thảo My khẽ phì cười.
Thảo My từ lúc sinh con thì cau có nóng nảy hẳn ra. Hay quát tháo lung tung, còn có chút ghen bóng ghen gió. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới tổ ấm nhỏ này của họ. Quát tháo là một chuyện, có điều Thảo My nhà ta vẫn luôn là cô gái dịu dàng đoan trang nhé!
Kiệt khẽ bước vào căn phòng xinh xắn thơm ngát mùi nho chín. Anh khẽ phì cười nhìn cuộn bông nhỏ tròn vo. Kéo nhẹ chăn. Khuôn mặt sữa non bầu bĩnh của bé con lộ ra. Bé con ngủ trông rất say, môi nhỏ hơi chu lên, hai má trắng trắng nộn nộn như kẹo bông, thật muốn cắn cho một phát.
- Dậy đi nào bé Mèo của bố!.
Anh cuối xuống hôn chụt một phát vào má bé mèo. Như một phản xạ tự nhiên, bé con đưa hai tay câu lấy cổ bố Kiệt.
- Ưm~~bố~~...
Anh phì cười thành tiếng. Choàng tay bồng bé con lên mình. Chầm chậm bế bé vào thẳng nhà vệ sinh.
Bé Mèo năm nay 3 tuổi. Đã học lớp mầm rồi đấy nhá hế hế. Còn về vấn đề mà bố và mẹ chỉ mới kết hôn hai tháng mà bé con đã 3 tuổi thì... Ai da, khó nói lắm.
Cái ngày định mệnh 3 năm trước, kể thì có vẻ dài dòng thôi, thực sự chớp mắt một cái bé mèo đã ba tuổi rồi.
Thảo My còn nhớ nỗi đau xác thịt khi đó, khi nàng tỉnh lại thì đã nằm trong phòng bệnh. My lúc ấy rất mơ hồ, Tuấn Kiệt băng đầu trắng toát, thương tích khắp người. Anh có vẻ khá chật vật, nhưng lại ngồi cạnh giường nắm chặt tay nàng. Thấy My đã tỉnh, anh khẽ thì thào:
-...bụng em... có bảo bối của chúng ta rồi!
Con?
Thật sao?
Thật vui!
Vui?
Phải rồi. Lúc đó đáng lẽ nên vui vẻ chứ? Mọi người sẽ tới chúc mừng, thăm hỏi. Hôn lễ phải được làm gấp rút. Nhưng mà...
Sao có thể vui đây?
Trong khi mọi người đều điên cuồng đi tìm xác của Cẩm Linh.
Tuấn Kiệt nhớ lại đoạn kí ức ấy mà thừ người, bé con hiếu kì kéo kéo ống quần của bố.
- Bố, bố ơi.
Anh khẽ ngồi xuống nhấc bổng Mèo con lên. Cưng chiều thơm thơm.
- Đánh răng rồi thì đi ăn sáng, sau đó đến trường nhé con trai.
- Mẹ không đi cùng chúng ta ạ?
- Ừm...để xem, mẹ con hôm nay lại đến chỗ cô Ngọc học nấu ăn rồi, khi nào tan trường, mẹ sẽ đến đón con. Chịu không?
- Vâng. Chỗ cô Ngọc có bánh ngon a!
Bé Mèo cười khanh khách đáp.
Tiện thể nhắc đến Ngọc. Cô hiện giờ đã bỏ nghề làm siêu mẫn rồi. Bakery House của Ngọc vừa khai trương gần đây bắt đầu ăn nên làm ra. Minh Lâm và cô cũng sắp cưới rồi nhé. Nghe nói Bakery House phía trước kinh doanh bánh, phía sau cũng chính là tổ ấm của hai người họ. Minh Lâm hàng ngày đều đặn về trưa và tối để ăn cơm và ngủ. Nói chung đã chính thức về một nhà rồi nhé!
Ưm, có ai thắc mắc cặp đôi Vy Hải bây giờ ra sao không nhỉ?
Cặp đôi này hiện giờ là giàu nhất, "trất" nhất trong team nha. Vĩnh Hải chính thức leo lên ghế chủ tịch Võ Thị, còn Vy thì rời khỏi Đặng gia, làm nhà thiết kế và chuyên viên trang điểm tự do, nhỏ hiện nhà nhà thiết kế thời trang hot nhất trong giới. Tất cả mọi người đều biết đây chính là một cặp trai tài gái sắc, chỉ có điều bọn họ mãi chưa kết hôn.
Nhìn chung thì tất cả hiện giờ đều sống rất thảnh thơi, thoải mái. Đây chính là cuộc sống cầu còn không được trước kia mà họ muốn.
Nhưng mà, có những khía cạnh mà không phải ai cũng nhìn ra được.
Nguyễn Hoàng Nhật Minh, người mà có lẽ ai cũng muốn biết hiện giờ anh ra sao.
Cuộc sống của Nhật Minh bắt đầu ở công ty và kết thúc cũng ở công ty. Tất nhiên, là công ty do chính anh xây dựng nên. Hiện nay nó đã vương lên một vị trí đáng gờm và được rất nhiều người chú ý.
Nhật Minh trở nên ham mê công việc cực độ. Ngoài gặp gỡ đối tác thì một tháng chỉ gặp mặt mọi người 2-3 lần.
Nhớ đến Nhật Minh, Kiệt lại thở dài. Anh biết, Minh vẫn chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Linh.
Con vực kia sâu như vậy, ai cũng bảo là bị thú hoang ăn thịt. Nhưng tất cả đều không từ bỏ hi vọng. Nhưng... nửa năm tròn, Cẩm Linh vẫn chưa tìm thấy. Có lẽ....
Haizz, lại nghĩ tới nữa rồi. Anh bực tức nhíu mày.
Đã bao lâu rồi anh em không tụ tập đủ nhỉ? Kiệt đang nghĩ tới một chuyến du lịch cho tất cả mọi người.
Đã đến lúc vực dậy tất cả rồi. Chúng ta nên quên em thôi, LINH LINH.
Yên nghỉ nhé!
O.s
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook