Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà
-
Chương 14
Ta chạy đến chỗ Tằng Nhan, không thèm gõ cửa liền trực tiếp vào phòng.
Tằng Nhan đang ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay ôm cái mũi đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy là ta, lập tức liền đứng lên lấy một quyển sách trên giá ở phía sau hắn xuống, đặt ở trên bàn.
Ta nhịn không được cười nhạo hắn: “Biết là ngươi thích đọc sách, nhưng cũng không cần đến nỗi vậy chứ!”
Hắn nhìn ta hừ một tiếng: “Đồ ngốc.”
Ta vừa nghe liền không vui, “Ngươi nói như vậy ta sẽ cầu cho ngươi vĩnh viễn đều chảy máu mũi!”
Tằng Nhan liếc ta, tỏ ra khinh thường.
Tức chết ta!
Ta tiến lên, nắm vạt áo trước của hắn lắc mạnh: “Tằng Nhan ta hỏi ngươi, người mà Liễu Hành nhất kiến chung tình thật sự là ta đúng không? Người mà hắn muốn cầu hôn vốn là ta, đúng không?”
Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, từ trong bàn tay đang che cái mũi của hắn, có chất lỏng màu đỏ từ từ chạy ra…
Hắn đúng là nhiều máu thật nha…
“Hắn cầu hôn là Tằng Nhị Muội.”
Ta nói: “Nhưng mà hắn cho rằng ta mới là Tằng Nhị Muội!”
Tằng Nhan từ trong áo lấy ra một chiếc khăn, lau sạch máu mũi, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Tân Ly.”
Ta: “…”
Hắn nói cái gì? Tân? ? ? Là làm sao a…
Ta hỏi: “Cái gì Tân Ly?”
Hắn nói: “Cha ruột ngươi họ Tân.”
Ta giật mình: “Cha ruột ta không phải sớm đã chết rồi sao?”
Tằng Nhan hừ một tiếng: “Hắn còn sống, ta đã phái người đi tìm hắn.”
Ta phản ứng chậm một chút.
Trách không được gần đây trong phòng hắn luôn có bộ khoái thám tử linh tinh gì đó ra vào, thì ra… Hắn là đang giúp ta tìm cha.
“Đây là… Chuyện khi nào?” Ta lúng ta lúng túng hỏi.
Kỳ quái, trong lòng có chút khó chịu nha.
“Mới đây.” Hắn đáp nhẹ nhàng.
Ta hít vào một hơi, hỏi hắn: “Ngươi… tính làm sao?”
Hắn liếc ta một cái, “Cho ngươi nhận tổ quy tông.”
Tức là đuổi ta đi?
Ta nói: “Mẹ ta không nỡ rời xa ta!”
Hắn không chút nghi ngờ: “Không, mẹ ngươi đã đồng ý cho ngươi nhận tổ quy tông rồi. Ta sẽ ở bên ngoài đặt mua một khu nhà cho ngươi cùng cha ngươi ở, cũng gần nơi này, không có gì lưu luyến hết.”
Ta có chút khó chịu.
“Tằng Nhan, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi để Tằng Nhị Muội thay ta lấy chồng, ta đói bụng, ta muốn đi ăn gì đó!” Nói xong ta xoay người muốn đi.
Tằng Nhan kéo ta lại.
“Tân Ly, ngươi tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, ngươi sớm muộn gì cũng phải trở về bên cạnh cha ngươi.”
Ta thật sự rất khó chịu. Hắn quả thật rất ghét nhìn thấy ta!
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Tằng Nhan, cái mũi ê ẩm hỏi hắn: “Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn cũng không chịu cho ta gọi ngươi là ca ca, ta chuồn ra đi chơi một chút liền cố gắng bỏ đói ta, khó khăn lắm mới có người trong sạch đến cầu thân, ngươi cũng không muốn cho ta gả, chỉ cho muội muội ruột của mình gả; được rồi, ta đợi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao; nhưng mà tại sao ngươi cứ muốn đuổi ta đi? Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?”
Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, nhíu mày.
“Tân Ly…” Hắn chỉ kêu tên ta một cái liền dừng lại.
Sau đó, ta nhìn thấy máu mũi của hắn mãnh liệt chảy ra…
Chùi chùi nước mắt, ta kỳ quái vô cùng.
Tại sao bây giờ cứ nhìn thấy ta là hắn liền chảy máu mũi?
Tằng Nhan đang ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay ôm cái mũi đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy là ta, lập tức liền đứng lên lấy một quyển sách trên giá ở phía sau hắn xuống, đặt ở trên bàn.
Ta nhịn không được cười nhạo hắn: “Biết là ngươi thích đọc sách, nhưng cũng không cần đến nỗi vậy chứ!”
Hắn nhìn ta hừ một tiếng: “Đồ ngốc.”
Ta vừa nghe liền không vui, “Ngươi nói như vậy ta sẽ cầu cho ngươi vĩnh viễn đều chảy máu mũi!”
Tằng Nhan liếc ta, tỏ ra khinh thường.
Tức chết ta!
Ta tiến lên, nắm vạt áo trước của hắn lắc mạnh: “Tằng Nhan ta hỏi ngươi, người mà Liễu Hành nhất kiến chung tình thật sự là ta đúng không? Người mà hắn muốn cầu hôn vốn là ta, đúng không?”
Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, từ trong bàn tay đang che cái mũi của hắn, có chất lỏng màu đỏ từ từ chạy ra…
Hắn đúng là nhiều máu thật nha…
“Hắn cầu hôn là Tằng Nhị Muội.”
Ta nói: “Nhưng mà hắn cho rằng ta mới là Tằng Nhị Muội!”
Tằng Nhan từ trong áo lấy ra một chiếc khăn, lau sạch máu mũi, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Tân Ly.”
Ta: “…”
Hắn nói cái gì? Tân? ? ? Là làm sao a…
Ta hỏi: “Cái gì Tân Ly?”
Hắn nói: “Cha ruột ngươi họ Tân.”
Ta giật mình: “Cha ruột ta không phải sớm đã chết rồi sao?”
Tằng Nhan hừ một tiếng: “Hắn còn sống, ta đã phái người đi tìm hắn.”
Ta phản ứng chậm một chút.
Trách không được gần đây trong phòng hắn luôn có bộ khoái thám tử linh tinh gì đó ra vào, thì ra… Hắn là đang giúp ta tìm cha.
“Đây là… Chuyện khi nào?” Ta lúng ta lúng túng hỏi.
Kỳ quái, trong lòng có chút khó chịu nha.
“Mới đây.” Hắn đáp nhẹ nhàng.
Ta hít vào một hơi, hỏi hắn: “Ngươi… tính làm sao?”
Hắn liếc ta một cái, “Cho ngươi nhận tổ quy tông.”
Tức là đuổi ta đi?
Ta nói: “Mẹ ta không nỡ rời xa ta!”
Hắn không chút nghi ngờ: “Không, mẹ ngươi đã đồng ý cho ngươi nhận tổ quy tông rồi. Ta sẽ ở bên ngoài đặt mua một khu nhà cho ngươi cùng cha ngươi ở, cũng gần nơi này, không có gì lưu luyến hết.”
Ta có chút khó chịu.
“Tằng Nhan, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi để Tằng Nhị Muội thay ta lấy chồng, ta đói bụng, ta muốn đi ăn gì đó!” Nói xong ta xoay người muốn đi.
Tằng Nhan kéo ta lại.
“Tân Ly, ngươi tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, ngươi sớm muộn gì cũng phải trở về bên cạnh cha ngươi.”
Ta thật sự rất khó chịu. Hắn quả thật rất ghét nhìn thấy ta!
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Tằng Nhan, cái mũi ê ẩm hỏi hắn: “Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn cũng không chịu cho ta gọi ngươi là ca ca, ta chuồn ra đi chơi một chút liền cố gắng bỏ đói ta, khó khăn lắm mới có người trong sạch đến cầu thân, ngươi cũng không muốn cho ta gả, chỉ cho muội muội ruột của mình gả; được rồi, ta đợi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao; nhưng mà tại sao ngươi cứ muốn đuổi ta đi? Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?”
Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, nhíu mày.
“Tân Ly…” Hắn chỉ kêu tên ta một cái liền dừng lại.
Sau đó, ta nhìn thấy máu mũi của hắn mãnh liệt chảy ra…
Chùi chùi nước mắt, ta kỳ quái vô cùng.
Tại sao bây giờ cứ nhìn thấy ta là hắn liền chảy máu mũi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook