Tiểu Thư Sinh Sát Vách
-
118: Chương Kết Chính Văn
Không ai không yêu tiền, huống chi còn là nén vàng nặng trĩu, ẩn sâu cùng công danh rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, Bạch Tinh với Liêu Nhạn hoàn toàn có thể rõ ràng mà nghe thấy từng tiếng kinh hô truyền đến từ phía sau, giữa chừng còn kèm theo tiếng kim loại nặng va chạm lẻ tẻ.
Rất hiển nhiên, có người không cản được dụ hoặc, trực tiếp chọn bốc lấy.
Xong việc có thể bị thu về hay không thì tạm không đề cập tới, dù sao hiện tại không mò thì uổng.
Tin tưởng không cần đến bao lâu, thậm chí không cần chờ đến hừng đông, tin tức trong nha môn tri châu chợt xuất hiện hoàng kim sẽ liền truyền khắp thành Hàng Châu.
Kho sách nổi lửa lần lượt dẫn phát một loạt sóng to gió lớn, không được bao lâu, trong phòng ngủ chốn hậu trạch của Bao Minh Kiệt cũng sáng đèn, tiếng kinh hô, tiếng dội nước, tiếng kinh hoảng thất thố vấp ngã......!Trong lúc nhất thời cả nha môn đều loạn thành một đoàn.
Bút tiền của phi nghĩa kia chợt bị hao tổn, nhiều năm kinh doanh như nước chảy về biển đông, Bao Minh Kiệt tất đau thấu lòng, nổi trận lôi đình, tuy không thể thấy ánh sáng, nhưng hắn ta chắc chắn sẽ lấy cớ khác sai người phong tỏa cửa thành, tiến hành kiểm tra nghiêm khắc, cho nên Bạch Tinh với Liêu Nhạn chỉ là đứng trên tán cây cao cao ngoài bờ tường hơi ngó vài lần, sau liền lập tức thẳng tiến ra khỏi thành.
Đêm dài lắm mộng, vẫn là nhân lúc hiện tại trong ngoài thành chưa giới nghiêm mà tức tốc rời đi thì hơn.
Tuy đang đêm khuya, nhưng trên phố xá vẫn có vô số cửa hàng kinh doanh trắng đêm, trong ngoài đám đông tiếng động đã lớn lại tạp, đèn đuốc sáng trưng, trên phố cũng là lui tới như dệt.
Thành Hàng Châu liên thông đông tây nam bắc, vận chuyển đường thủy phát đạt, mỗi ngày đều có vô số khách thương nơi khác ra vào, khách giang hồ, kẻ bỏ mạng, thậm chí còn có rất nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt, mắt màu lục nhạt hay tóc đỏ đi bộ khắp nơi, tóm lại cách ăn mặc gì cũng có.
Bạch Tinh với Liêu Nhạn lúc ngoặt qua góc đường liền thả chậm tốc độ, tùy tay mua hai chiếc áo ngoài phủ thêm, che lại y phục dạ hành trên người, rất mau liền tụ vào đám người, chẳng thu hút tí nào.
Nha môn là chỗ trung tâm, nơi đó vừa loạn, không thiếu được các nơi đến chi viện, Bạch Tinh với Liêu Nhạn dọc theo đường đi đã đi ngang qua vô số đợt nha dịch tuần phố và binh lính.
Thần sắc bọn họ như thường, mà những nha dịch với binh lính kia cũng nhất định sẽ không ngờ được, hai người thanh niên thoạt nhìn giống như đúc với bá tánh bình thường này vừa mới làm ra đại sự kinh thiên động địa gì mới nãy.
So với lúc đến một thân nhẹ, lúc này trên người bọn họ đều chịu tải mấy chục cân.
Nhưng dù vậy, vẫn có thể xưng được một câu thân nhẹ như yến.
Hai người theo đám người đi được một đoạn, tùy tay ném đi áo ngoài sắc thái sặc sỡ, lại lần nữa lẻn vào bóng đêm, một đường chay nhanh về phía tường thành.
Chưa từng nghĩ đến động tác của Bao Minh Kiệt thế mà cũng rất nhanh, hai người còn chưa ra khỏi thành, liền thấy bên kia nha môn có một đóa pháo hoa màu đỏ cam sáng ngời bay lên trời, chiếu sáng nửa bầu trời.
Không ổn.
Hai cái đùi của người nào chạy lại ánh sáng?
Thủ vệ ở nơi xa thấy pháo hoa, lập tức đề phòng lên, lại thổi lên còi trúc trạm gác, nhanh chóng triệu tập nhân thủ.
Giờ phút này, thành trì khổng lồ bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao nhất.
"Không thể tiếp tục đi về phía trước, không còn kịp rồi." Liêu Nhạn thấp giọng nói.
Vốn bọn họ kế hoạch là ngược về đường cũ, nhưng lúc này chỗ này cách chỗ kia chí ít cũng phải 1 khắc, chờ bọn họ chạy tới nơi, chỉ sợ trong ngoài tường thành đều vây quanh ba tầng người, khả năng bị phát hiện cực cao.
Song quyền khó địch tứ thủ, bọn họ rốt cuộc chỉ có hai người, lại không mang theo binh khí có tính sát thương có thể công kích từ xa với hỏa dược, một khi chính diện đối đầu với người phía quan phủ liền rất khó toàn thân mà lui.
Bạch Tinh bay nhanh mà nhìn tứ phía, dẩu dẩu môi về phía tường thành phía trước.
Nơi đó là một ống nước nhỏ chuyên dùng để vận chuyển rác của một chỗ ngoặt nối liền lớn, vì mùi hôi thối, ngày thường ít có ai tới, phòng giữ cũng tương đối lơ lỏng.
Hiện tại đạn tín hiệu mới vừa lên không, lực lượng phòng giữ chi viện phần ngoài chưa đúng chỗ, đúng là thời cơ thoát thân tốt nhất.
Hai người nhanh chóng quyết định, lập tức quẹo vào hẻm nhỏ, lại xoay người lên nhà, y như linh miêu mà dẫm lên nóc nhà một đường chạy như điên, cuối cùng mạnh mẽ nâng khí, liền một trước một sau nháy mắt dung nhập vào trong màn đêm cao cao.
Chỉ là vì tránh né quan binh thủ thành, nơi này còn cách tường thành một đoạn, trên người lại gánh nặng, Bạch Tinh rời đi trước một bước bay đến nửa đường liền cảm thấy hơi thở không xong, thân thể mơ hồ có ý trụy xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Liêu Nhạn rơi về sau một bước đưa tay vứt ra 2 cục đá, Bạch Tinh đang rơi mượn lực dẫm một cái, rốt cuộc thuận lợi rơi xuống trên tường thành.
Sớm trước lúc bay lên, nàng đã thuận tay xốc một miếng mái ngói từ nóc nhà xuống, lập tức bẻ làm 2, đầu cũng không quay lại mà vung về sau.
Liêu Nhạn theo sau mà tới làm y vậy, cũng mượn lực lần thứ hai như nàng, vững vàng rơi xuống.
Lúc này đã có thể nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến từ bên kia đầu bậc thang tính cả mặt đất, nghiễm nhiên là viện quân tới rồi.
Hai người liếc nhau, đồng thời nhảy xuống tường, sau khi nhẹ bay bay rơi xuống thì lập tức phát lực chạy như điên về chỗ buộc ngựa, hoàn toàn ném cả tòa thành hỗn loạn lại phía sau.
A Hôi với đại hắc mã sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, đang lấy cỏ xanh tươi non trên mặt đất xì hơi đây.
Chúng cũng không đứng đắn mà ăn, chỉ là nhấm nuốt lung tung, gặm mấy miếng lại phi phi phi nhổ ra, trong không khí khô mát thấm lạnh tràn ngập hương cỏ xanh nồng đậm.
Bạch Tinh với Liêu Nhạn vừa tới gần một cái, hai con ngựa liền run run lỗ tai dài, động tác nhất trí mà nhìn lại về phía xa.
Chúng nghe được một lát, rốt cuộc xác định thân phận người tới, vui vẻ vô cùng, hai con ngựa, tám cái chân đã nhảy lại nhảy trên mặt đất.
Sau đó, hai bóng người rốt cuộc cắt qua đám sương đêm khuya, xuyên qua rừng cây mà đến, A Hôi gấp không chờ nổi mà phát ra một tiếng hí vang thấp thấp.
"Bé ngoan!" Bạch Tinh tiến lên vỗ vỗ cái đầu to lông xù xù của nó, còn thuận tay xoa xoa hơi nước dính trên da lông cho nó.
A Hôi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng ủi lên người nàng một cái.
Liêu Nhạn cũng đơn giản mà vỗ về đại hắc mã, lại quay đầu nhìn về thành Hàng Châu phía xa, chỉ thấy nơi đó đã hơn phân nửa bên đều bị ngọn đuốc thắp sáng chiếu cho sáng rọi cả, không hiểu rõ còn tưởng rằng là mặt trời mọc sớm đâu!
"Đáng tiếc, nhưng thật ra lại hời cho Ngọc Hồ sơn trang!"
Bọn họ vừa đi như vậy, trong thời gian ngắn tất không tiện trở về, đáng tiếc Ngọc Hồ sơn trang kia chỉ ra 5000 lượng, chẳng qua chín trâu mất một sợi lông thôi.
Mà chỉ cần Ngọc Hồ sơn trang còn đó, Bao Minh Kiệt sẽ không chợ không nguồn thu bạc......
Nhỏ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc a!
Bạch Tinh xoay người lên ngựa, "Về sau có rất nhiều cơ hội, đi trước đi."
Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, chỉ cần bọn họ còn sống tốt lành, còn sợ không có cơ hội tìm phiền toái cho Ngọc Hồ sơn trang?
Liêu Nhạn cuối cùng không cam lòng mà nhìn một cái, hai chân kẹp bụng ngựa, "Được rồi, đi thôi!"
Việc thế gian, không như ý có tám chín phần mười, có thể thuận lợi toàn thân mà lui cũng nên thấy đủ.
Có nhiều bạc như vậy, chỉ cần bọn họ không tùy chỗ rải tiền, mười mấy, thậm chí mấy thập niên tiếp theo cũng không lo không có xài.
Khi hai người tới đi đường núi cây cối dày đặc, gập ghềnh khó đi, lúc này màn đêm thâm trầm càng thêm nguy hiểm, không quen thuộc địa hình nói nhẹ thì lạc đường, nặng thì bị thương, bọn họ liền lui mà cầu tiếp theo, dọc theo đường lớn ven chân núi, bờ sông chạy nhanh.
Ánh trăng không sáng lắm, nhưng cũng may mặt sông trống trải sóng nước lóng lánh, ánh nước phản xạ sau đó rọi ra một mảnh ánh sáng bạc, nên cũng thấy rõ.
Hai người đi được chừng non nửa canh giờ liền thấy thấy một bến tàu lớn, chung quanh bến tàu đậu đầy thuyền hàng lớn nước ăn rất sâu, một dãy buồm cao cao, tất cả ước chừng mười mấy con, bốn phía thân thuyền đều treo đèn lồng màu đỏ sáng ngời, trên đó viết bốn chữ "Ngọc Hồ sơn trang" to.
Liêu Nhạn lập tức dừng ngựa lại, giơ roi ngựa lên chỉ về phía bên kia, "Nhìn kìa, đó là một ổ hàng nhà Hoàng cẩu!"
Vì cả nhà chủ nhân Ngọc Hồ sơn trang đều họ Hoàng, lại cứ nhân phẩm đáng giận, nên Liêu Nhạn liền đặt cái biệt danh này cho người ta.
Bạch Tinh đã lao đi ra ngoài mấy trượng, nghe vậy thì đánh ngựa quay đầu về, cùng nhau trốn trong bóng cây bên bờ quan sát.
Sau khi thấy rõ ràng thể trạng những thuyền hàng đó xong, hai người đều không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Trên một đường bọn họ xuôi nam này, thuyền bè lớn lớn bé bé cũng coi như đã thấy không ít, thuyền hoa 3 tầng cũng từng ngồi, nhưng lúc này đối lập với những thuyền hàng kia, đã từng quái vật khổng lồ thế mà cũng cực kỳ giống gặp sư phụ.
To lớn như thế, mỗi một con thuyền hàng đều như một tòa thành lũy kiên cố, lại như cự thú ẩn nấp trong màn đêm, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Hai người liếc nhau, trong đầu đồng thời toát ra một kết luận:
Đây là thuyền chuyên đi hải vận!
Thuyền đi biển nước ăn rất sâu, thân thuyền lại lớn, đi vào vùng sông nước đất liền rất dễ va phải đá ngầm, căn bản không có cách nào vào thành, cho nên cần phải đổi thành bến tàu ngoài thành mà đậu, sau đó sửa lại dùng thuyền hàng nhỏ hơn một số để vận chuyển.
Xem bộ dáng đường nước ăn kia, đội tàu hải vận này hẳn là mới đến không lâu, chưa đợi được thuyền hàng đến tiếp ứng, cho nên tạm thời nghỉ tạm ở đây một đêm.
Mỗi một con thuyền đi biển đều cần có một hay mấy trăm thủy thủ đồng thời thao tác, căn bản không sợ có ai có thể trộm đi, huống hồ Ngọc Hồ sơn trang chính là địa đầu xà nổi tiếng làng trên xóm dưới đất Hàng Châu, dù có là quan phủ thấy cũng phải cho 3 phần mặt mũi, không ai dám vuốt râu hùm.
Cho nên đối với bọn hắn mà nói, vào địa giới Hàng Châu liền xem như về nhà rồi, khó tránh khỏi thả lỏng cảnh giác: Nhiều thuyền như vậy, thế mà chỉ rất có lệ mà phái 3-4 người trực đêm! Thậm chí còn đang tụ lại với nhau nói giỡn kìa.
"Hắc hắc, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công a!" Liêu Nhạn xoa xoa tay cười gian nói.
Chàng ta mới cảm khái không thể đả kích Ngọc Hồ sơn trang một trận, lại cứ trên đường trở về liền thấy đội tàu nhà hắn ta, sợ chẳng phải ý trời là thế?
Bạch Tinh trầm ngâm nói: "Hoàng Vĩnh Thọ cực kỳ am hiểu buôn bán, nghe nói trên danh nghĩa có một đội tàu ra biển, chuyên đem tơ lụa, đồ sứ và lá trà của bản địa vận ra nước ngoài, khi trở về bán lại các loại hương liệu, đá quý của các phiên quốc, rồi đồ chơi tây dương, một chuyến đi biển hai lần lợi, chỉ sợ cũng là cái này đi......"
Theo triều đình dần dần bỏ lệnh cấm hải vận, trong nước nhanh chóng xuất hiện một số lớn hải thương một đêm phất nhanh, đương nhiên, có người một đêm phất nhanh, liền có kẻ một đêm táng gia bại sản, rốt cuộc cái vụ chạy hải vận này phí tổn cực cao, nguy hiểm cực lớn, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cái cũng không được, hơi có sai lầm chính là lỗ sạch vốn, thắt cổ cũng chưa đủ quan tài thu thi.
Tuy mấy năm nay Hoàng Vĩnh Thọ phong cảnh như thế, khi trước lúc vừa mới chạy hải vận còn té nhào một lần kìa, nếu không phải có của cải dày mà lão Hoàng trang chủ lưu lại, còn đủ cho hắn ta cắn răng lăn lộn một lần nữa, sớm đã chết đói rồi.
Liêu Nhạn tấm tắc ra tiếng, trong ánh mắt dưới bóng đêm điên cuồng chớp động ánh sáng.
Bạch Tinh liếc mắt nhìn chàng ta một cái, "Chỉ bằng hai chúng ta thì không được."
Không nói đến hai người họ đều không biết thao tác thuyền biển, dù có biết, hai người chỉ bốn cái tay cũng không góp đủ số nha!
Liêu Nhạn cười lạnh vài tiếng, "Tất nhiên là không lái đi được, chẳng qua ấy à, bọn hắn cũng không lái đi được rồi."
Ngọc Hồ sơn trang sở dĩ kiêu ngạo như thế, chẳng qua chỉ là ỷ vào mỗi ngày hốt bạc thôi, nếu chặt đứt tài lộ của bọn hắn......
Bạch Tinh nháy mắt đã ngầm hiểu, "Ngươi muốn phóng hỏa đốt thuyền?"
Hôm nay đốt nghiện rồi phải không?
Chẳng qua, đây xác thật là biện pháp tốt để rút củi dưới đáy nồi!
Bao Minh Kiệt với Ngọc Hồ sơn trang vẫn luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, tên trước là chỗ dựa của tên sau, còn tên sau là túi tiền của tên trước, hai bên căn bản chính là vương bát trên cùng một thuyền tặc, nếu không xử đẹp cùng lúc, sớm muộn gì cũng sẽ tro tàn lại cháy.
Không có đội tàu, Ngọc Hồ sơn trang liền bị đứt căn bản để kiêu ngạo;
Mà không có Ngọc Hồ sơn trang, tri châu Bao Minh Kiệt tất nhiên cũng liền không có một nguồn gom tiền lớn, thật sự là nhất tiễn song điêu!
Trước lúc này, hai người căn bản là không nghĩ tới sẽ đụng phải đội tàu của Ngọc Hồ sơn trang, cho nên trên người căn bản là không mang theo đồ dẫn cháy như dầu hỏa linh tinh.
Chẳng qua ban đêm gió trên sông cực lớn, sóng nước liên miên, thuyền biển to lớn tới mấy ngàn vật liệu kia còn bị thổi đến trên dưới xóc nảy, phàm là có một chút đốm lửa, đảo mắt cái là có thể biến thành ngọn lửa không cách nào dập tắt.
Lại cứ cự ly giữa những con thuyền kia cực gần, chỉ cần một con thuyền bị cháy, chỉ sợ những con dư lại cũng không thể may mắn thoát nạn......
Bạch Tinh với Liêu Nhạn trấn an A Hôi với đại hắc mã một phen, lại lần nữa an trí chúng trong rừng rậm bên bờ, sau khi lặp lại quan sát thì nhận định một con thuyền cách bến tàu xa nhất.
Nơi đó đúng là đầu gió, lại cách bến tàu xa, lúc này trên thuyền không có thủy thủ, chờ người trên bờ phát hiện thì sớm đã không kịp cứu hỏa rồi!
Lại nói về mấy tên hộ vệ đang tán gẫu trên bến tàu của đội tàu Ngọc Hồ sơn trang kia.
Đêm đã khuya, người đứng trơ ra đó vốn là dễ buồn ngủ, lại bị gió sông lạnh căm căm thổi qua, vậy thì lại càng thêm lười biếng.
"Muốn ta nói, người bên trên cũng là nhàn đến hoảng." Một tên trong đó miệng nhai lá cây thuốc lá, rất là khinh thường nói, "Đều đã đến cửa nhà rồi, có thể xảy ra chuyện gì? Lại cứ ngay cả ngủ cũng không để chúng ta ngủ."
Tuần tra ban đêm là một chuyện khổ sai, người bên trên tất nhiên là sẽ không tự mình làm, khổ đều là đám lâu la tầng dưới chót.
Hai tên còn lại phụ họa gật đầu.
Thuyền của Ngọc Hồ sơn trang chạy không phải ngày một ngày hai, nhiều năm như lại đúng là sự cố gì cũng chưa từng xảy ra, tội gì phí cái công phu này!
Vốn dĩ là 4 người mỗi người trạm một phương, nhưng hơn nửa đêm qua đi đều chưa có tình huống chi, bọn hắn sớm đã không chịu nổi tịch mịch, bèn dứt khoát tiến đến nói chuyện với nhau.
"Xem như đã về nhà rồi!" Một tên khác dùng sức duỗi người, xương cốt cả người rắc rắc vang lên, "Trôi nổi trên biển hơn nửa năm, người đều sắp ngâm đến sưng lên, lại trên thuyền ngay cả một người đàn bà cũng không có......"
Mấy tên kia liền cười, lại làm mặt quỷ mà chạm vào eo bụng hắn ta, "Lúc cập bờ sao ngươi không đi chơi? Muốn đàn bà còn không phải quá nhiều à?"
"Phi!" Người nọ cười mắng, "Nữ nhân phiên bang cũng coi như đàn bà hả? Cả đám phơi đến đen thui, hoặc chính là vài tên quái tóc vàng, nào so được với da thịt non mịn nhà chúng ta! Ôi ta không hạ miệng được đâu!"
"Ngươi biết cái gì!" Tên lớn tuổi nhất trong 4 người ra một bộ người từng trải, vươn tay làm ra vài động tác như vồ lấy, ** nói, "Đàn bà phiên bang tất nhiên có chỗ tốt của đàn bà phiên bang, da thịt đúng là thô ráp chút, nhưng mà hai chỗ kia, ân? Hiểu chứ? Thật sự là vừa mềm lại lớn!"
Vừa dứt lời, bốn tên liền đều hiểu rõ trong lòng mà cười phá lên, ngược lại là đã xua tan bảy tám phần buồn ngủ.
Bốn tên kia cười một hồi, lại nói giỡn vài câu, chợt một người trong đó khụt khịt cái mũi, nghi hoặc nói: "Mùi gì vậy?"
Gió đang đang mạnh đây, mùi bình thường vừa thổi liền tan, ba người còn lại đều không quá để trong lòng, đều nói hắn ta ngửi sai rồi.
Người nọ mặt đầy nghi hoặc, rồi lại hít hít cái mũi thật mạnh, biểu tình trên mặt dần dần ngưng trọng lên, "Thật sự có đó, không đùa các ngươi! Đều sang bên chỗ ta, mau ngửi coi! Hình như có thứ gì cháy!"
Ba người kia thấy chàng không giống vui đùa, liền sôi nổi tiến lên ngửi.
Hiện trường đầu tiên là chợt yên tĩnh, sau đó kinh hãi:
"Lửa!"
"Là mùi của lửa!"
"Cháy rồi!"
Bốn người đều chẳng rảnh lo cái gì mà đàn bà với chả đàn bả, cuống quít lắc đầu thành trống bỏi, chạy vòng quanh bến tàu như điên, cẩn thận tìm kiếm điểm nổi lửa.
Thuyền đều làm bằng gỗ, hàng hóa trên đó cũng không chịu nổi cháy, lúc này gió lại lớn, sợ nhất chính là nổi lửa.
"Cháy rồi!" Người ngửi được mùi khói lửa trước nhất kia mắt cũng sắc, rất mau đã phát hiện ánh lửa lay động trên mặt nước ở nơi xa, kinh hoảng thất thố mà hô, "Thuyền, buồm kìa!"
Thuyền biển dùng vật liệu chắc chắn, thường thường một khúc gỗ phải mấy trăm cân, nhất thời nửa khắc căn bản là không châm được.
Nhưng buồm lại bất đồng!
Bạch Tinh với Liêu Nhạn chạy ra thật xa mới dừng lại, quay đầu nhìn lại, liền thấy trên mặt sông đã bị lửa lớn ánh đỏ một tảng lớn, trong không khí di động mùi hương phức tạp của vật liệu gỗ, vải vóc và các loại hương liệu sau khi bị đốt.
Nước sông đã nổi tác dụng ngăn cách rất tốt, lửa lớn chỉ cực hạn trên mặt sông, ngọn lửa hừng hực vặn vẹo không gian, ngọn lửa màu đỏ cam vọt lên cao thật cao, tro tàn nho nhỏ phiêu đãng trong không trung như tuyết rơi vậy.
Hai người họ lên đường suốt đêm, rốt cuộc khi chân trời đằng đông nổi lên bụng cá trắng mới hội hợp với Mạnh Dương trắng đêm chưa ngủ, ba người nhìn nhau cười.
Hai ngày sau, ba người không vội vã lên đường, mà là nghỉ ngơi chỉnh đốn ở địa phương như đã ước định với người chèo thuyền.
Người ta hay nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chỉ hai ngày ngắn ngủi, đại sự phát sinh trong ngoài ở thành Hàng Châu đã truyền khắp các thuyền bè lui tới.
"Nghe nói nha môn Hàng Châu nửa đêm sập, lộ ra một cái bảo khố đó, trong đó có vàng bạc tài bảo không đếm được đó!"
"Trời ơi, thế mà thật sự có việc này? Chẳng lẽ là ông trời khao thưởng?"
"Toàn là vô nghĩa hết, thưởng cái rắm! Chỉ bằng tên tham quan Bao Minh Kiệt kia, ông trời không cho một đạo sét đánh hắn đã không tệ, còn khao thưởng......"
"Suỵt, các ngươi cũng không biết, vợ của cháu trai biểu muội của nhị gia gia của ta nấu cơm trong nha môn đó, nghe nói là vốn quan tài của tri châu đại nhân của chúng ta đó, chuẩn bị tặng lễ đâu, ai ngờ được ha ha ha ha!"
"Đúng rồi, các ngươi nghe nói chưa? Đội tàu của Ngọc Hồ sơn trang bị đốt rồi, ngay cả bảo bối vận về từ hải ngoại đó, đều một phát chìm đáy sông, giờ đang phái người vớt kìa."
"Vớt cái rắm, nước sông chảy xiết, những con thuyền nát kia chìm rồi thì sớm không biết đã bị cuốn trôi đi đâu, còn vớt gì!"
"Lời không có dễ nói như vậy, rốt cuộc là tâm huyết nửa đời người, tài vật trên kia thì tạm không đề cập tới, chỉ riêng thuyền bè kia, một con thuyền đã tới mấy vạn lượng rồi, nào bỏ được chứ, ha ha ha ha!"
"Ngươi cười lớn tiếng vậy làm gì, lỡ mà bị người của Ngọc Hồ sơn trang nghe thấy được ha ha ha ha......"
Người nọ không cho người khác, chính mình lại cũng không nhịn được mà cười rộ lên theo.
Ngọc Hồ sơn trang ở bản địa hoành hành ngang ngược nhiều năm, cùng một dạng mua bán, chỉ cho phép một mình nhà hắn làm, lại không cho người khác làm, điển hình kiểu chỉ cho quan phóng hỏa, không cho bá tánh đốt đèn, lại cứ quan phủ cũng che chở, làm người cầu không cửa cầu.
Giờ khen ngược, hai nhà cùng một giuộc này đều gặp khó, cũng không biết hảo hán nào ở đâu ra làm được một chuyện lớn trong một đêm, không biết bao nhiêu nhà muốn cúng bài vị trường sinh thay bọn họ kìa!
"Mọi người khen các ngươi kìa." Mạnh Dương đứng bên ngoài bến tàu nghe được vài câu, cười quay đầu lại nói.
A Hôi với đại hắc mã đều không quá thích ngồi thuyền, mỗi lần đều phải được chủ nhân trấn an hồi lâu, hôm lại phải khởi hành, Bạch Tinh với Liêu Nhạn không thiếu được phải dùng nhiều đồ ăn vặt hơn để "hối lộ".
"Cái này gì có gì?" Liêu Nhạn hồn nhiên không thèm để ý nói, "Lúc lão tử được khen nhiều lắm."
Bạch Tinh vươn tay về phía Mạnh Dương, "Lên thuyền đi."
Ngừng lại chỗ này được chừng 3 ngày, náo nhiệt cũng xem đủ rồi, tin tức cũng đã xác nhận, cũng nên về nhà rồi.
Mạnh Dương gật gật đầu, cuối cùng lại lần nữa nhìn về khách điếm trên bến tàu, cùng mọi người trò chuyện đến vui vẻ, mặt đầy vui sướng trong đó, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu, nắm lấy tay Bạch Tinh lên thuyền.
"Thuyền xuất phát đây!"
Nhà đò dùng sức khua mái chèo trên bến tàu, thân thuyền liền lắc lư vào sông, kèm theo từng đạo sóng nước, không nhanh không chậm chạy về phương bắc.
"Mọt sách." Liêu Nhạn dùng mũi chân đá đá Mạnh Dương, mặt mày hớn hở hỏi, "Nếu ngươi có tiền không xài hết, muốn làm gì?"
Tiền xài không hết......!Mạnh Dương quả nhiên nghiêm túc suy tư một lát, "Làm một cái học đường đi."
"Chả thú vị gì!" Liêu Nhạn lẩm bẩm vài câu.
Bạch Tinh gật đầu theo, "Vậy về nhà mở học đường."
Mạnh Dương cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu, nâng tầm mắt lên lướt qua mặt sông mênh mông, tựa hồ như vẫn luôn nhìn đến Đào Hoa trấn xa xôi.
"Ừ, về nhà, mở học đường!"
[HOÀN CHÍNH VĂN].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook