Tiểu Thư Kỳ Quái
-
Chương 6
**
Xe ngựa dọc theo đường đi lắc lắc lắc lắc, đi tới kinh thành đã là lúc hoàng hôn.
Phạm Dư Quỳ trong hỗn loạn tỉnh lại.
“Tả Kinh.” Nàng khó khăn mở miệng.
“Hử?” Tả Kinh cầm lấy túi nước ở một bên. “Nàng có muốn uống nước không?”
“Không được.” Nàng trong bụng trừ bỏ nước, vẫn là nước. “Ta rất buồn nôn, chúng ta đến chỗ nào rồi?” Nàng đần độn, không làm được việc gì ra hồn, người khác ăn cơm, nàng phun; người khác cãi nhau, nàng choáng váng, mấy ngày liền đều là choáng váng, phun, giữa mê man vượt qua.
“Đã Vào thành, cố gắng nhịn thêm, cũng sắp đến nơi.” Tả Kinh thanh âm rất trầm thấp, ôn nhu mơn trớn vào trong tâm của nàng.
“Trường An sao? Ta muốn nhìn một chút.” Cánh tay của nàng vươn lên a ~, vươn lên, muốn khởi động thân mình, nhưng tay nhỏ bé vừa mới đặt lên cửa sổ của xe ngựa đã không còn lực, thân thể thẳng tắp đổ về phía sau.
Một đôi cánh tay sắt đúng lúc tiếp nhận chức vụ đỡ thân mình nàng hạ xuống. “Suy yếu thành như vậy còn cậy mạnh.” Thanh âm hàm chứa ý cười. “Ta ôm nàng, cho nàng từ từ xem.” Tả Kinh nhấc rèm che lên, đối với ngã tư đường giới thiệu .
“Trường An thành là từ Cung thành, Hoàng thành, cùng ngoại Quách thành, tam đại bộ phận tổ hợp mà thành, Cung thành là chỗ đại hoàng đế nghe báo cáo phê tấu, mà Hoàng thành ở phía nam Cung thành, lệ thuộc chế độ cơ cấu trung ương. Về phần ở, chủ quán, cửa hàng chợ, chùa miếu, đều phân bố bên ngoài Quách thành, mà mục đích của chúng ta cũng liền ở đó.”
Chán ghét —— bảo bối của nàng nương tựa trong ngực hắn, hai người là như thế chặt chẽ không mấy phù hợp, làm cho bên tai của nàng đỏ bừng.
Không nhận thấy được lòng của nàng, Tả Kinh cúi đầu tiếp tục nói: “Trong kinh thành mua bán phần lớn tập trung ở chợ phía đông cùng tây thị, có đến hơn trăm cửa hàng, bán ra thương phẩm rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có, ăn uống ngủ nghỉ mọi thứ không thiếu, khác biệt chỉ tại cỗ chợ góc phía đông gần tới Cung thành, ở đó có không ít quan to quý nhân, cho nên sản phẩm xa xỉ tuyệt phẩm phần lớn của chợ phía đông đều bán ở đó…”
Hắn tựa vào bên tai nàng nói chuyện, chỉ là nghe thanh âm của hắn, nàng tim đập nhanh hơn. Nhiệt độ cơ thể hắn, hơi thở hắn, còn có mùi hương dễ chịu trên người hắn, tràn ngập ở khoang mũi của nàng, kích khởi từng trận sóng nhiệt.
“Kỳ thật lượng người ở phía đông, tây đều thực náo nhiệt, chờ ngươi khôi phục khí lực, chúng ta lại đi dạo.” Tả Kinh mỉm cười, thỏa mãn ôm lấy nàng.
“Được.” Cảm giác tim đập như đánh trống, Phạm Dư Quỳ nho nhỏ giọng nói, rất sợ hắn nghe thấy được.
Ngoài của sổ xe, ánh mặt trời chiếu rọi, nàng nghĩ, đó là màu sắc của hạnh phúc …
Xe ngựa dọc theo đường đi lắc lắc lắc lắc, đi tới kinh thành đã là lúc hoàng hôn.
Phạm Dư Quỳ trong hỗn loạn tỉnh lại.
“Tả Kinh.” Nàng khó khăn mở miệng.
“Hử?” Tả Kinh cầm lấy túi nước ở một bên. “Nàng có muốn uống nước không?”
“Không được.” Nàng trong bụng trừ bỏ nước, vẫn là nước. “Ta rất buồn nôn, chúng ta đến chỗ nào rồi?” Nàng đần độn, không làm được việc gì ra hồn, người khác ăn cơm, nàng phun; người khác cãi nhau, nàng choáng váng, mấy ngày liền đều là choáng váng, phun, giữa mê man vượt qua.
“Đã Vào thành, cố gắng nhịn thêm, cũng sắp đến nơi.” Tả Kinh thanh âm rất trầm thấp, ôn nhu mơn trớn vào trong tâm của nàng.
“Trường An sao? Ta muốn nhìn một chút.” Cánh tay của nàng vươn lên a ~, vươn lên, muốn khởi động thân mình, nhưng tay nhỏ bé vừa mới đặt lên cửa sổ của xe ngựa đã không còn lực, thân thể thẳng tắp đổ về phía sau.
Một đôi cánh tay sắt đúng lúc tiếp nhận chức vụ đỡ thân mình nàng hạ xuống. “Suy yếu thành như vậy còn cậy mạnh.” Thanh âm hàm chứa ý cười. “Ta ôm nàng, cho nàng từ từ xem.” Tả Kinh nhấc rèm che lên, đối với ngã tư đường giới thiệu .
“Trường An thành là từ Cung thành, Hoàng thành, cùng ngoại Quách thành, tam đại bộ phận tổ hợp mà thành, Cung thành là chỗ đại hoàng đế nghe báo cáo phê tấu, mà Hoàng thành ở phía nam Cung thành, lệ thuộc chế độ cơ cấu trung ương. Về phần ở, chủ quán, cửa hàng chợ, chùa miếu, đều phân bố bên ngoài Quách thành, mà mục đích của chúng ta cũng liền ở đó.”
Chán ghét —— bảo bối của nàng nương tựa trong ngực hắn, hai người là như thế chặt chẽ không mấy phù hợp, làm cho bên tai của nàng đỏ bừng.
Không nhận thấy được lòng của nàng, Tả Kinh cúi đầu tiếp tục nói: “Trong kinh thành mua bán phần lớn tập trung ở chợ phía đông cùng tây thị, có đến hơn trăm cửa hàng, bán ra thương phẩm rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có, ăn uống ngủ nghỉ mọi thứ không thiếu, khác biệt chỉ tại cỗ chợ góc phía đông gần tới Cung thành, ở đó có không ít quan to quý nhân, cho nên sản phẩm xa xỉ tuyệt phẩm phần lớn của chợ phía đông đều bán ở đó…”
Hắn tựa vào bên tai nàng nói chuyện, chỉ là nghe thanh âm của hắn, nàng tim đập nhanh hơn. Nhiệt độ cơ thể hắn, hơi thở hắn, còn có mùi hương dễ chịu trên người hắn, tràn ngập ở khoang mũi của nàng, kích khởi từng trận sóng nhiệt.
“Kỳ thật lượng người ở phía đông, tây đều thực náo nhiệt, chờ ngươi khôi phục khí lực, chúng ta lại đi dạo.” Tả Kinh mỉm cười, thỏa mãn ôm lấy nàng.
“Được.” Cảm giác tim đập như đánh trống, Phạm Dư Quỳ nho nhỏ giọng nói, rất sợ hắn nghe thấy được.
Ngoài của sổ xe, ánh mặt trời chiếu rọi, nàng nghĩ, đó là màu sắc của hạnh phúc …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook