Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 7 - Chương 274: Pn9:thúc chất chi gian
Do buổi chiều hoạt động nhiều, cũng có thể do lâu rồi hai người không thoải mái như vậy nên cơm nước trên bàn nhiều hơn thường ngày. Sau khi dùng cơm lại bị Khung Tử Dạ kiên trì giữ lại, Vân Phi Vũ đáp ứng với hắn dùng cơm xong sẽ đi tản bộ, tiếp đến sẽ xuất cung.
Mắt thấy Dạ Hòa Điện ngày một gần, Vân Phi Vũ ngừng bước: “Tử Dạ, trời tối rồi, ta phải trở về.”
Khung Tử Dạ thực sự không muốn, nhưng biết không thể giữ y lại, khẽ thở dài: “Vậy vào uống chung trà rồi đi cũng không muộn, cả ngày nay nói nhiều như vậy rồi chắc ngươi cũng khát.” Thấy y do dự, hắn vội vàng nói: “Uống chung trà thôi mà, không tốn nhiều thời gian đâu, đợi lát nữa ta sai người dùng mã xa đưa ngươi về.”
Thấy hắn nói như vậy, hơn nữa bản thân cũng khát, Vân Phi Vũ không hề cự tuyệt: “Vậy cũng được.”
Sờ sờ hồ trà, Khung Tử Dạ nhìn y: “Có chút lạnh, ta gọi người đi pha hồ trà khác.” Nói xong, hắn quay đầu định gọi người.
“Không cần, lạnh như vậy mới đã khát.” Vân Phi Vũ vội vàng ngăn hắn, sau đó đoạt hồ trà kia, uống liền mấy chén mới dừng lại, lấy tay tùy ý xoa khóe miệng, nhấc hồ trà quơ quơ, cười nói: “Không nước, đúng lúc lắm, ngươi tự châm nước nóng pha một hồ trà khác đi, ta về trước.”
Nghe thấy lời y nói, gương mặt Khung Tử Dạ thoáng hiện một tia bối rối, đảo mắt lại khôi phục bình tĩnh: “Được, ta gọi người đi chuẩn bị mã xa, ngươi ngồi đây chờ một chút, đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa ngươi xuất cung.”
“Không cần, ta… tự đi.” Vân Phi Vũ nói xong lập tức đứng lên, có chút khó chịu, lôi kéo áo, cười cười: “Đột nhiên nóng quá, thong thả đi ra ngoài tiện thể hóng gió, hít thở không khí.”
“Sao vậy?”
Khung Tử Dạ khó hiểu, đứng đậy đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, đột nhiên vương tay xoa lên trán y: “Tiểu Vũ, ngươi không thoải mái ở đâu sao? Tại sao mặt đột nhiên đỏ như vậy?”
Cảm giác mát lạnh trên trán truyền tới khiến Vân Phi Vũ thoải mái, muốn càng nhiều.
Mùi huân hương dễ chịu từ người đối diện thoảng tới, nâng mắt nhìn nam tử như bị mê hoặc, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn ngày càng gần, dưới ánh nến chiếu rọi, những đường nét mạnh mẽ trở nên nhu hòa rất nhiều. Song đồng đen láy mang theo mị hoặc mê ly khiến cho y chìm sâu trong đó. Đến khi thấy gương mặt trắng nõn của người nọ thoáng hiện lên một mạt hồng sắc, Vân Phi Vũ cả kinh. “Ta làm sao vậy?” Y lắc đầu thật mạnh, cảm giác thân thể mỗi lúc một khô nóng, đoàn hỏa nhiệt bất thường dưới hạ phúc không ngừng dâng lên.
Đã trải qua kinh nghiệm tình trường, y lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cắn mạnh lên đầu lưỡi, hương vị tanh nồng đánh thức các giác quan, y cưỡng chế dục vọng cuồng loạn trong thân thể, nghi hoặc hỏi: “Ngươi… là ngươi hạ dược?”
Khung Tử Dạ biết muốn lừa cũng không được, cũng chẳng muốn lừa y, gật đầu: “Đúng.”
“Vì sao?”
“Vì sao?” Khung Tử Dạ buồn cười lặp lại câu hỏi, sau đó thống khổ nhắm mắt.
Cho tới khi cảm giác đau đớn không sao chịu đựng nổi từ bàn tay truyền tới, lúc này hắn mới mở mắt, từ tốn hé môi, ngữ khí bi thương lại vô cùng tuyệt vọng: “Không làm như vậy, chẳng phải ta hoàn toàn không có cơ hội sao? Ngươi nói ta đê tiện cũng tốt, thấp hèn cũng được, ta chỉ yêu ngươi, cho dù một lần ta cũng muốn có được ngươi.”
Nhìn gương mặt thống khổ của hắn, Vân Phi Vũ nhất thời không biết nên nói gì, khi thân thể bị người nọ ôm vào lòng, hơi thở nam tính đó lập tức vây chặt lấy y, đầu óc trống rỗn, dục vọng cuồng dã thổi quét qua thể xác cùng *** thần. Rõ ràng biết nên đẩy ra, nhưng hai tay không cách nào tự chủ mà ôm lấy thắt lưng người nọ, tia lý trí cuối cùng đã bị bản năng thú tính hoàn toàn đánh bại.
Mơ mơ màng màng không biết bản thân đang làm gì, chỉ thuận theo bản năng muốn xâm chiếm, muốn giải tỏa, mà nam tử dưới thân thoạt nhìn thật chẳng khác nào mỹ vị. Vân Phi Vũ xé nát y phục trên người hắn, bản thân lại như dã thú phát cuồng cắn liếm trên thân thể kia.
Trên người truyền tới từng đợt đau đớn như muốn xé tan cơ thể, Khung Tử Dạ vẫn yên lặng chịu đựng, “Qua đêm nay là được rồi, chỉ cần qua đêm nay thôi, y sẽ không thể đẩy ta ra xa được nữa, chỉ cần qua đêm nay mà thôi.”
Cánh cửa ‘phanh’ một tiếng bị phá tan, thị vệ bên ngoài lớn tiếng sợ hãi: “Vương gia, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, thỉnh vương gia dừng bước.”
“Chung quy vẫn không thể thực hiện? Rốt cuộc vẫn bị phát hiện, hạnh phúc không thuộc về mình quả nhiên không thể đoạt lấy, cho dù có trộm tới cũng chẳng được bền lâu.” Khung Tử Dạ cười khổ muốn đẩy người trên thân ra lại phát giác tứ chi đã bị khống chế tự lúc nào, căn bản giãy không ra. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới sức mạnh phi thường của y, tự giễu cong khóe môi, có lẽ câu nói ‘tự ngược không thể sống’ là chỉ tình cảnh hắn hiện tại. Vốn muốn giữ lại một chút tự tôn trước mặt hoàng thúc, chỉ sợ đến lúc này đã không thể làm được nữa.
Phất tay xốc lên sa trướng, nhìn long sàng rộng lớn vương đầy y phục hỗn độn, hai thân thể gắt gao dây dưa, Tích Vô Nhai chỉ cảm thấy đại não nổ ‘oành’ một tiếng, hơi thở an tĩnh cũng trở nên cuồng bạo.
Mạnh mẽ tách hai người ra, phát hiện vật nhỏ trong lòng cả người nóng rực, hơi thở bất thường, hắn lập tức hiểu được tất thảy. Nhanh chóng điểm huyệt ngủ của y, lạnh lùng nhìn người trên giường: “Ngươi cho rằng làm như vậy có thể ở lại bên cạnh y? Vũ Nhi mềm lòng nhưng cũng không chứng tỏ y hồ đồ, có lẽ y sẽ vì áy náy mà vào sinh ra tử vì ngươi, nhưng y tuyệt đối không chấp nhận ngươi. Chúng ta đã trải qua không biết bao nhiêu khổ ải mới đến được với nhau, ngươi cho rằng tự động hiến thân sẽ xen được vào giữa chúng ta? Ngươi coi tình cảm giữa chúng ta là trò đùa phải không?”
“Thân là trưởng bối, ta cho ngươi lời khuyên cuối cùng: đừng có ba lần bảy lượt khiêu chiến nhẫn nại của ta, sự tình liên quan tới Vũ Nhi, thân tình giữa chúng ta sẽ không là gì cả. Lần này ta bỏ qua cho ngươi nhưng cũng không đại biểu hai người kia sẽ bỏ qua cho ngươi. Ta không nói thì sớm muộn gì bọn họ cũng biết, ngươi tự mình lo liệu đi.”
Kinh ngạc nhìn người nọ rời đi, gió lạnh ban đêm tiến vào phòng, Khung Tử Dạ rùng mình, hắn lui thân lại như đang rất lạnh, vùi mặt giữa hai gối, tẩm cung to lớn kia khiến người ta cảm thấy dị thường lạnh lẽo, cô tịch.
Tình huống của vật nhỏ trong lòng vô cùng bất ổn, tuy rằng đã điểm huyệt ngủ của y nhưng nhiệt độ kinh người truyền qua lớp cừu y khiến Tích Vô Nhai hiểu xuân dược kia không phải thứ tầm thường. Xem ra muốn chờ dược hiệu mất đi là không có khả năng, đành phải…
Không hề do dự, hắn nhanh chóng tới vương phủ gần hoàng cung nhất.
Đặt vật nhỏ lên giường, mở cừu y, cởi bỏ tầng tầng y phục, nhìn da thịt trắng nõn chuyển sang màu hồng quyến rũ, cơ thể nóng tựa như muốn thiêu đốt, Tích Vô Nhai cả kinh, thầm nghĩ chẳng ngờ xuân dược này lại quá mức bá đại như vậy, ý tưởng định dùng nội lực đẩy tan dược vật trong người y đã hoàn toàn sụp đổ. Nhìn vật nhỏ trong cơn mê man nhíu chặt mày vì khó chịu, do dự một lúc, hắn giải huyệt đạo.
“Vũ Nhi”
Nhẹ giọng gọi tên, vật nhỏ trên giường chậm rãi nâng mi mắt, song đồng trong suốt đen láy kia vì dục vọng mà trở nên đỏ bừng, nhìn bàn tay y vươn về phía mình, Tích Vô Nhai thở dài. Một màn thấy được trong hoàng cung kia khiến hắn hiểu được, phương pháp đơn giản nhất để giải tỏa dược tính kia chính là…
“Tiểu đông tây, qua lần này ta nhất định sẽ tới đòi bồi thường đó nga”
Tích Vô Nhai gian nan mở đai lưng, cởi y phục, theo lực đạo lôi kéo của vật nhỏ, ngã xuống giường.
Mắt thấy Dạ Hòa Điện ngày một gần, Vân Phi Vũ ngừng bước: “Tử Dạ, trời tối rồi, ta phải trở về.”
Khung Tử Dạ thực sự không muốn, nhưng biết không thể giữ y lại, khẽ thở dài: “Vậy vào uống chung trà rồi đi cũng không muộn, cả ngày nay nói nhiều như vậy rồi chắc ngươi cũng khát.” Thấy y do dự, hắn vội vàng nói: “Uống chung trà thôi mà, không tốn nhiều thời gian đâu, đợi lát nữa ta sai người dùng mã xa đưa ngươi về.”
Thấy hắn nói như vậy, hơn nữa bản thân cũng khát, Vân Phi Vũ không hề cự tuyệt: “Vậy cũng được.”
Sờ sờ hồ trà, Khung Tử Dạ nhìn y: “Có chút lạnh, ta gọi người đi pha hồ trà khác.” Nói xong, hắn quay đầu định gọi người.
“Không cần, lạnh như vậy mới đã khát.” Vân Phi Vũ vội vàng ngăn hắn, sau đó đoạt hồ trà kia, uống liền mấy chén mới dừng lại, lấy tay tùy ý xoa khóe miệng, nhấc hồ trà quơ quơ, cười nói: “Không nước, đúng lúc lắm, ngươi tự châm nước nóng pha một hồ trà khác đi, ta về trước.”
Nghe thấy lời y nói, gương mặt Khung Tử Dạ thoáng hiện một tia bối rối, đảo mắt lại khôi phục bình tĩnh: “Được, ta gọi người đi chuẩn bị mã xa, ngươi ngồi đây chờ một chút, đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa ngươi xuất cung.”
“Không cần, ta… tự đi.” Vân Phi Vũ nói xong lập tức đứng lên, có chút khó chịu, lôi kéo áo, cười cười: “Đột nhiên nóng quá, thong thả đi ra ngoài tiện thể hóng gió, hít thở không khí.”
“Sao vậy?”
Khung Tử Dạ khó hiểu, đứng đậy đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, đột nhiên vương tay xoa lên trán y: “Tiểu Vũ, ngươi không thoải mái ở đâu sao? Tại sao mặt đột nhiên đỏ như vậy?”
Cảm giác mát lạnh trên trán truyền tới khiến Vân Phi Vũ thoải mái, muốn càng nhiều.
Mùi huân hương dễ chịu từ người đối diện thoảng tới, nâng mắt nhìn nam tử như bị mê hoặc, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn ngày càng gần, dưới ánh nến chiếu rọi, những đường nét mạnh mẽ trở nên nhu hòa rất nhiều. Song đồng đen láy mang theo mị hoặc mê ly khiến cho y chìm sâu trong đó. Đến khi thấy gương mặt trắng nõn của người nọ thoáng hiện lên một mạt hồng sắc, Vân Phi Vũ cả kinh. “Ta làm sao vậy?” Y lắc đầu thật mạnh, cảm giác thân thể mỗi lúc một khô nóng, đoàn hỏa nhiệt bất thường dưới hạ phúc không ngừng dâng lên.
Đã trải qua kinh nghiệm tình trường, y lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cắn mạnh lên đầu lưỡi, hương vị tanh nồng đánh thức các giác quan, y cưỡng chế dục vọng cuồng loạn trong thân thể, nghi hoặc hỏi: “Ngươi… là ngươi hạ dược?”
Khung Tử Dạ biết muốn lừa cũng không được, cũng chẳng muốn lừa y, gật đầu: “Đúng.”
“Vì sao?”
“Vì sao?” Khung Tử Dạ buồn cười lặp lại câu hỏi, sau đó thống khổ nhắm mắt.
Cho tới khi cảm giác đau đớn không sao chịu đựng nổi từ bàn tay truyền tới, lúc này hắn mới mở mắt, từ tốn hé môi, ngữ khí bi thương lại vô cùng tuyệt vọng: “Không làm như vậy, chẳng phải ta hoàn toàn không có cơ hội sao? Ngươi nói ta đê tiện cũng tốt, thấp hèn cũng được, ta chỉ yêu ngươi, cho dù một lần ta cũng muốn có được ngươi.”
Nhìn gương mặt thống khổ của hắn, Vân Phi Vũ nhất thời không biết nên nói gì, khi thân thể bị người nọ ôm vào lòng, hơi thở nam tính đó lập tức vây chặt lấy y, đầu óc trống rỗn, dục vọng cuồng dã thổi quét qua thể xác cùng *** thần. Rõ ràng biết nên đẩy ra, nhưng hai tay không cách nào tự chủ mà ôm lấy thắt lưng người nọ, tia lý trí cuối cùng đã bị bản năng thú tính hoàn toàn đánh bại.
Mơ mơ màng màng không biết bản thân đang làm gì, chỉ thuận theo bản năng muốn xâm chiếm, muốn giải tỏa, mà nam tử dưới thân thoạt nhìn thật chẳng khác nào mỹ vị. Vân Phi Vũ xé nát y phục trên người hắn, bản thân lại như dã thú phát cuồng cắn liếm trên thân thể kia.
Trên người truyền tới từng đợt đau đớn như muốn xé tan cơ thể, Khung Tử Dạ vẫn yên lặng chịu đựng, “Qua đêm nay là được rồi, chỉ cần qua đêm nay thôi, y sẽ không thể đẩy ta ra xa được nữa, chỉ cần qua đêm nay mà thôi.”
Cánh cửa ‘phanh’ một tiếng bị phá tan, thị vệ bên ngoài lớn tiếng sợ hãi: “Vương gia, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, thỉnh vương gia dừng bước.”
“Chung quy vẫn không thể thực hiện? Rốt cuộc vẫn bị phát hiện, hạnh phúc không thuộc về mình quả nhiên không thể đoạt lấy, cho dù có trộm tới cũng chẳng được bền lâu.” Khung Tử Dạ cười khổ muốn đẩy người trên thân ra lại phát giác tứ chi đã bị khống chế tự lúc nào, căn bản giãy không ra. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới sức mạnh phi thường của y, tự giễu cong khóe môi, có lẽ câu nói ‘tự ngược không thể sống’ là chỉ tình cảnh hắn hiện tại. Vốn muốn giữ lại một chút tự tôn trước mặt hoàng thúc, chỉ sợ đến lúc này đã không thể làm được nữa.
Phất tay xốc lên sa trướng, nhìn long sàng rộng lớn vương đầy y phục hỗn độn, hai thân thể gắt gao dây dưa, Tích Vô Nhai chỉ cảm thấy đại não nổ ‘oành’ một tiếng, hơi thở an tĩnh cũng trở nên cuồng bạo.
Mạnh mẽ tách hai người ra, phát hiện vật nhỏ trong lòng cả người nóng rực, hơi thở bất thường, hắn lập tức hiểu được tất thảy. Nhanh chóng điểm huyệt ngủ của y, lạnh lùng nhìn người trên giường: “Ngươi cho rằng làm như vậy có thể ở lại bên cạnh y? Vũ Nhi mềm lòng nhưng cũng không chứng tỏ y hồ đồ, có lẽ y sẽ vì áy náy mà vào sinh ra tử vì ngươi, nhưng y tuyệt đối không chấp nhận ngươi. Chúng ta đã trải qua không biết bao nhiêu khổ ải mới đến được với nhau, ngươi cho rằng tự động hiến thân sẽ xen được vào giữa chúng ta? Ngươi coi tình cảm giữa chúng ta là trò đùa phải không?”
“Thân là trưởng bối, ta cho ngươi lời khuyên cuối cùng: đừng có ba lần bảy lượt khiêu chiến nhẫn nại của ta, sự tình liên quan tới Vũ Nhi, thân tình giữa chúng ta sẽ không là gì cả. Lần này ta bỏ qua cho ngươi nhưng cũng không đại biểu hai người kia sẽ bỏ qua cho ngươi. Ta không nói thì sớm muộn gì bọn họ cũng biết, ngươi tự mình lo liệu đi.”
Kinh ngạc nhìn người nọ rời đi, gió lạnh ban đêm tiến vào phòng, Khung Tử Dạ rùng mình, hắn lui thân lại như đang rất lạnh, vùi mặt giữa hai gối, tẩm cung to lớn kia khiến người ta cảm thấy dị thường lạnh lẽo, cô tịch.
Tình huống của vật nhỏ trong lòng vô cùng bất ổn, tuy rằng đã điểm huyệt ngủ của y nhưng nhiệt độ kinh người truyền qua lớp cừu y khiến Tích Vô Nhai hiểu xuân dược kia không phải thứ tầm thường. Xem ra muốn chờ dược hiệu mất đi là không có khả năng, đành phải…
Không hề do dự, hắn nhanh chóng tới vương phủ gần hoàng cung nhất.
Đặt vật nhỏ lên giường, mở cừu y, cởi bỏ tầng tầng y phục, nhìn da thịt trắng nõn chuyển sang màu hồng quyến rũ, cơ thể nóng tựa như muốn thiêu đốt, Tích Vô Nhai cả kinh, thầm nghĩ chẳng ngờ xuân dược này lại quá mức bá đại như vậy, ý tưởng định dùng nội lực đẩy tan dược vật trong người y đã hoàn toàn sụp đổ. Nhìn vật nhỏ trong cơn mê man nhíu chặt mày vì khó chịu, do dự một lúc, hắn giải huyệt đạo.
“Vũ Nhi”
Nhẹ giọng gọi tên, vật nhỏ trên giường chậm rãi nâng mi mắt, song đồng trong suốt đen láy kia vì dục vọng mà trở nên đỏ bừng, nhìn bàn tay y vươn về phía mình, Tích Vô Nhai thở dài. Một màn thấy được trong hoàng cung kia khiến hắn hiểu được, phương pháp đơn giản nhất để giải tỏa dược tính kia chính là…
“Tiểu đông tây, qua lần này ta nhất định sẽ tới đòi bồi thường đó nga”
Tích Vô Nhai gian nan mở đai lưng, cởi y phục, theo lực đạo lôi kéo của vật nhỏ, ngã xuống giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook