Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ
-
3: Mở Rộng Tầm Mắt
Mặc dù chứng hàn hiếm thấy nhưng trong Thần Nông quyết có ghi chép lại phương pháp điều trị.
Nhìn Lý Thi Vân đã đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, Phạm Văn Phong không dám chậm trễ, đỡ cô đi đến giường nhỏ trong phòng, theo phương pháp trong Thần Nông quyết điểm mấy ***** ** trên người Lý Thi Vân để ngăn cản khí lạnh tiếp tục xâm nhập.
Sau khi Phạm Văn Phong điểm các ***** **, Lý Thi Vân phát hiện cơn đau đớn thấu xương trên người mình đã bắt đầu tiêu tan, khí lạnh đã bị áp chế lại.
Sau khi Lý Thi Vân thở hổn hển mấy hơi để lấy lại sức, cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Phạm Văn Phong:
"Sao anh lại làm được chứ?"
Phạm Văn Phong nhìn Lý Thi Vân đã không sao thì cười nói:
"Thật không ngờ, trưởng thôn Lý lại mắc phải căn bệnh hiếm thấy như thế!"
"Anh biết bệnh này sao?" Lý Thi Vân nghe thấy lời nói của Phạm Văn Phong thì vẻ mặt thoáng kích động, phải biết rằng với năng lực của gia tộc cô, dẫu tìm danh y khắp nơi nhưng chỉ có thể áp chế bệnh này, ngay cả đây là bệnh gì cũng không biết rõ.
"Đương nhiên, tôi không chỉ biết cô mắc bệnh gì, mà tôi còn có thể chữa trị triệt để nữa.
" Phạm Văn Phong chắp hai tay sau lưng, tự tin cười nói.
"Anh có thể chữa trị được sao?" Lý Thi Vân ngập ngừng hỏi một câu, căn bệnh này của mình đã tìm biết bao danh y nhưng bọn họ đều bó tay, anh chỉ là bác sĩ ở một thôn nhỏ thì làm sao có khả năng chữa khỏi chứ?
Nhưng Phạm Văn Phong vừa mới lộ ra sự tài giỏi của mình, điều này đã khiến Lý Thi Vân dấy lên một tia hi vọng, cho dù hi vọng kia rất xa vời nhưng Lý Thi Vân vẫn muốn bắt lấy.
"Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh trên người tôi, tôi có thể đồng ý với anh một điều kiện bất kỳ trong khả năng của tôi.
"
"Thật sao?" Phạm Văn Phong có chút bất ngờ.
"Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là anh có thể chữa khỏi cho tôi.
" Lý Thi Vân cũng chú ý tới ánh mắt trần trụi của Phạm Văn Phong, theo bản năng hơi di chuyển vào bên trong.
"Được! Vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.
" Nghe được sự khẳng định từ Lý Thi Vân thì ý chí chiến đấu của Phạm Văn Phong lập tức tràn đầy.
Nói xong, Phạm Văn Phong nhanh chóng đi ra phòng trước đóng cửa phòng khám bệnh lại, lấy ngân châm để châm cứu của bố anh trong ngăn kéo ra, dùng cồn khử trùng, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Lý Thi Vân đang ngồi sững sờ.
"Cô còn sững sờ chi vậy? Nhanh chóng cởi quần áo ra đi chứ.
"
Lý Thi Vân nghe được lời nói của Phạm Văn Phong thì sửng sốt một chút, sợ đến mức lui vào trong góc phòng, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm Phạm Văn Phong, cảnh giác nói:
"Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, tôi là trưởng thôn, nếu anh dám có hành động vô lễ nào với tôi, anh có tin là tôi có cách khiến anh phải sống cả đời trong nhà giam, không biết ngày ra không hả?"
"Không phải, tôi muốn chữa bệnh cho cô bằng cách châm cứu, cô mặc quần áo thì làm sao tôi chữa được cho cô, ngộ nhỡ đâm sai ***** ** thì làm thế nào?" Phạm Văn Phong đứng ở đó, có cảm giác dở khóc dở cười.
Lý Thi Vân nhìn thấy Phạm Văn Phong cầm ngân châm để châm cứu trong tay thì biết mình hiểu lầm, nhưng bắt cô cởi quần áo thì cô hơi ngượng ngùng.
"Không còn phương pháp nào khác sao?"
"Đương nhiên là có, nhưng những phương pháp khác sẽ để lại di chứng mà hiệu quả cũng chậm, nếu như cô ngại thì chúng ta có thể đổi sang phương pháp khác.
"
"Vậy thì châm cứu đi, nhưng không cho phép anh nhìn lung tung.
" Lý Thi Vân cắn răng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý, cô không muốn để lại di chứng gì trên người mình cả.
Do dự đấu tranh một lúc, Lý Thi Vân từ từ cởi cái áo thun màu trắng của mình ra.
Phạm Văn Phong lấy từng cây ngân châm ra, truyền chân khí trong cơ thể của mình vào rồi bắt đầu châm cứu cho Lý Thi Vân.
Bởi vì Lý Thi Vân mắc bệnh đã lâu, khí lạnh đã xâm nhập vào cả cơ thể, sợi tơ màu trắng chằng chịt quấn quanh toàn thân, cách ngực rất gần, đoán chừng chưa tới một năm nữa thì sợi tơ màu trắng sẽ xâm nhập hoàn toàn vào ngực.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook