Edit : Michellevn
Sáng thứ năm Quách Trí thức dậy, trông thấy Alex vẫn dậy sớm làm xong bữa sáng như mọi khi, có chút giật mình.
" Không phải bệnh à, còn làm cơm cái gì chứ !" Cô trách cậu.
Alex đeo khẩu trang y tế.

Tối qua Quách Trí lấy hòm thuốc ra, sau đó lại không cất đi, cứ để luôn trên bàn trà.

Buổi sáng cậu thức dậy tới lục lọi một hồi, tìm được khẩu trang liền đeo vào luôn.
" Không sao mà...." Khẩu trang che kín mũi miệng, chỉ nhìn được viền mắt cong cong của cậu trai," Sức khỏe em tốt lắm, ngủ một giấc cái khỏe ngay."
Nói xong thì bưng bánh canh cho Quách Trí.

Những viên bánh canh được cán mỏng và đều, đủ thấy rất có tâm.
Quách Trí nếm một miếng, trong lòng lại có chút chua xót.
Trên thực tế cô hiểu Alex đối với cô là tận lực lấy lòng, chỉ sợ làm cô chán ghét.

Ánh mắt mềm mại và sự cẩn thận tỉ mỉ của cậu trai ăn nhờ ở đậu này, làm người ta không kìm được mà ....!có chút đau lòng.
Ngậm miếng bánh canh tinh mịn trong miệng, cổ họng nghẹn ngào, có chút không nuốt xuống được.
Alex nhận thấy nét mặt cô khác thường liền nói :" Sao vậy, chị Quách ?"
" Ngon quá !" Quách Trí nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, cho cậu trai một nụ cười tán thưởng to lớn.
Lập tức thấy đôi mắt cậu trai trở nên sáng ngời, rạng rỡ.....!Nơi nào đó trong lòng Quách Trí, bỗng dưng cũng mềm mại.....
Cô ăn được mấy miếng, Alex cắt trứng muối đưa qua cho cô.

Trong khi cậu cúi xuống, Quách Trí vươn tay chạm vào gáy cậu:" Hôm nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, không được ...."
"Nóng quá ......." Đột nhiên Quách Trí dừng lại," Hình như cậu sốt rồi?"
" Hả ?" Mắt Alex lộ vẻ mê mang.
Quách Trí ngậm cái thìa trong miệng, tay kia cũng sờ lên.

Cổ, bên tai, khuôn mặt đều rất nóng.

Cô sờ trán cậu và trán mình rồi so sánh, nóng nhiều quá !
Quách Trí ngậm thìa, lê dép loẹt xoẹt ra phòng khách, lấy một cây nhiệt kế hồng ngoại từ trong hòm thuốc ra.

Nhấn trước một cái, khởi động, rồi để gần trán Alex lại ấn một cái.
"Ba mươi tám độ hai rồi !" Cô cau mày
" Còn nói mình ngủ một giấc là khỏe ngay ......." Quách Trí giận cậu," Sáng ra uống thuốc chưa hả ?"
" Vẫn chưa ......"
Quách Trí lục thuốc tối qua ra, nhìn cậu uống hết.

Lại bắt ép cậu uống hết nửa ly nước.
"Sốt cao, nhất định phải bù nước, biết chưa hả?" Cô ân cần căn dặn." Bằng không sẽ mất nước.Sốt cao nguy hiểm nhất chính là mất nước."
" Vâng vâng ...." Alex ngoan ngoãn gật đầu.
" Tôi đi làm đây! Cậu nhớ phải uống thuốc, nửa tiếng đo nhiệt độ một lần!"
"Vâng vâng ."
"Nhớ phải uống nước đó! Phải bổ sung lượng nước !"

"Vâng vâng."
" Tôi đi à !"
"Về sớm một chút." Alex nói.
"Biết rồi." Quách Trí nhấc giày lên, nhón chân đặt một nụ hôn qua lớp khẩu trang trên gương mặt Alex.
" Lây bệnh cho chị giờ ." Alex vội vàng đẩy cô ra.
" Lây bệnh cái rắm ." Quách Trí mắng," Cậu là cảm lạnh, có phải cảm cúm đâu."
" Không lây bệnh hả ?" Alex hỏi bằng giọng ngơ ngơ.
Lập tức ôm chầm lấy Quách Trí, cọ cọ đỉnh đầu cô.
" Đừng quậy mà, rối hết cả tóc lên rồi." Quách Trí cười mắng, đẩy cậu ra, xách túi lên ra cửa," Xoạch" cái lại đẩy cửa nhà thò người vào:" Alex! Hôm nay không được dọn sẹp vệ sinh nữa ! Cậu nghỉ ngơi thật tốt vào !"
"Chị Quách.

Không có gì đáng ngại." Alex bảo
" Đừng có mà nhảm nhí! Nghỉ ngơi tốt đấy! Có nghe không hả !" Quách Trí nói mạnh mẽ.
Alex liền ngoan ngoãn gật đầu:" Vâng vâng."
Quách Trí thích nhất dáng vẻ này của cậu, vô cùng nhu thuận, làm người ta yêu thương.
" Ngoan đó !Nhớ phải uống nước.

Đi đây." Phịch một tiếng, đóng cửa lại rồi đi.
Alex nhìn cánh cửa đóng kín, chớp chớp mắt.

Bước tới khóa kỹ cửa, thở dài.
Sinh bệnh sẽ gây phiền cho người khác, cậu vẫn luôn cố hết sức tránh gây phiền cho người khác, vì như vậy sẽ làm người ta ghét.

Cậu rất sợ người ta ghét.
May là chị Quách không ghét cậu.
Cậu bước qua, mang tất cả bát đĩa trên bàn vào bếp, tiện tay liền rửa luôn, bàn ăn cũng lau luôn.

Ra phòng khách nhìn lướt qua, Quách Trí đã mạnh mẽ nói cậu hôm nay không được quét dọn, cậu không dám vi phạm, nhưng vẫn tiện tay sửa sang sô pha bàn trà một chút.
Thu dọn xong, nằm lên sofa, xác thực cũng cảm thấy có chút váng đầu, tay chân bủn rủn vô lực.
Sức khỏe cậu luôn rất tốt, hiếm khi sinh bệnh.

thi thoảng nhuốm bệnh, liền cảm thấy vô cùng khó chịu, thực sự là không muốn động đậy gì cả,
Cậu thêm phiền phức cho chị Quách rồi, cậu nghĩ .
Cậu vốn đã nghĩ, trong lúc ở nhờ chỗ này, phải thật tốt.

Tất tần tật việc nhà cậu đều có thể làm hết, cậu có thể làm cơm.

Chị Quách thích gương mặt và cơ thể cậu, chị Quách thích làm tình với cậu, cậu cũng thích.
Cậu nghĩ vậy nhiều lắm, nghĩ đến khoảng thời gian sống nhờ này phải làm Quách Trí thật sự vui vẻ, ai mà nghĩ được lại sinh bệnh cơ chứ .
Haizzz.........
Thật ra chẳng có gì là to tát cả, chị Quách đã kinh sợ quá rồi.

Hồi học cấp hai, cậu cũng bị sốt một lần.


Mụ đàn bà kia ném cho cậu một viên thuốc cảm, vẫn gào thét kêu cậu lau nhà phơi quần áo như trước.

Cha cậu ở đó kèm cặp em trai cậu làm bài tập về nhà, như thể không nhìn thấy cậu.
Alex nằm trên ghế sô pha, nhớ lại trước đây.

Nghĩ nghĩ một hồi, không biết vì sao, liền cảm thấy hốc mắt cay xè, trong lòng khó chịu.
Chị Quách nói với cậu gay gắt như vậy, không cho phép quét dọn vệ sinh, nghỉ ngơi thật tốt.....!Có phải sinh bệnh hay không, cũng nên như cô nói vậy ....!Nghỉ ngơi thật tốt....!Để người ta lại quan tâm ......!mới đúng ?
Chàng trai trẻ lau lau mắt.

Cậu tự nhủ mình không được khóc, cậu không phải là đứa bé nữa, cậu là một người đàn ông.
Đàn ông không nên rơi nước mắt.
Nhưng cậu luôn không khống chế được.

Đại Vĩ vẫn luôn cười nhạo cậu, nói cậu là một túi khóc nhỏ, nói cậu chưa trưởng thành.
Nhưng nếu cậu có thể không trưởng thành, cậu thật sự là không muốn trưởng thành đâu.

Có thể ở lại cấp ba suốt, tốt biết bao !
Hồi đó, em trai cậu ầm ĩ, nhất định muốn ngủ một phòng riêng.

Cậu đành phải ra phòng khách dựng một cái giường gấp.

Nhưng đã như vậy, mụ kia vẫn không ưa cậu.

Đúng lúc cậu lên cấp ba, trường học có ký túc xá, họ liền để cậu ở nội trú luôn.
Ba năm cấp ba đó, cậu đã trải qua cuộc sống thoải mái nhất.
Mỗi ngày không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ lên lớp, học bài, đọc sách, chơi bóng là xong.

Thành tích của cậu bình thường, nhưng cậu rất ngoan, dáng vẻ lại đẹp đẽ, thầy cô giáo cũng yêu quý cậu, đối xử với cậu rất tốt.
Ăn cơm có căn tin, trời tối thì có thể về ký túc xá.

Ở đó có giường của cậu, tủ của cậu.

Đó là một nơi có thể để cậu nương mình.
Có trời mới biết thời điểm tốt nghiệp cậu có bao nhiêu tiếc nuối khi phải rời khỏi ký túc xá !
Cậu mang theo nuối tiếc và nỗi bất an trở về "nhà", chờ đợi cậu chính là cánh cửa không chịu mở.
Đến hôm nay cậu vẫn còn nhớ rõ, cậu thực sự nghe thấy giọng nói cha mình ở bên trong, cậu nhớ lại sự tuyệt vọng của cậu lúc đó.
Không nhà để về, bốn chữ ....!khiến người ta vô lực.
Alex lau lau mặt.
Cậu cũng ghét cái tật thích rơi nước mắt này của mình.

Từng cười cậu, không chỉ có Đại Vĩ, mà còn có cả bạn gái cũ.
Và cả cha của cậu.

Cậu đã không nhớ được lần đó vì sao rơi nước mắt, chỉ nhớ hồi đó là tiểu học lớp năm.
Cha cậu nhìn cậu và nói :" Thật giống mẹ mày, thích khóc."
Cậu vẫn không thể phân biệt được câu nói đó rốt cuộc là khen hay chê.

Nhưng sau khi người đàn ông đó nói xong, thì thở dài, rồi rút túi quần ra năm đồng cho cậu.
"Đi đi, tự đi mua kem mà ăn." Ông ta nói.

Trên người ông ta cũng chẳng mấy khi có tiền, toàn bộ tiền đều giao cho người vợ mới trẻ trung hơn ông ta rất nhiều quản hết rồi.
Lúc đó, Alex cầm năm đồng kia, hết sức là mờ mịt.

Cuối cùng cậu cũng không đi mua kem, cậu giấu tiền đi.

Nhưng về sau không thấy số tiền đó nữa.

Tự dưng biến mất từ chỗ cậu giấu tiền.
Cậu vẫn nghi ngờ không phải em trai cậu, mà chính là người đàn bà kia đã lấy đi.

Cậu cũng không kêu la, cha cậu lặng lẽ cho cậu tiền lại kêu um lên, lại chỉ dẫn tới chửi rủa của người đàn bà kia.
Bà ta chửi rủa làm cậu sợ hãi.

Không phải là cậu chưa từng cãi lại, nhưng nếu như cậu cãi lại làm cho mụ ta tức giận, thì xông tới to mồm quát cậu, cầm chổi quất cậu, lại chính là cha ruột của cậu.
Vì thế càng lúc cậu càng trầm lặng.
Alex không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, có thể là hiệu quả của thuốc.

Uống loại thuốc này chính là rất dễ mệt chỉ muốn ngủ.
Cậu tỉnh lại cảm thấy khát đến khó chịu.

Nhớ tới Quách Trí dặn đi dặn lại cậu phải bù đủ lượng nước, liền bò dậy uống hết một ly nước.
Chị Quách không biết làm cơm, nhưng hình như rất có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cậu nghĩ một cách khó hiểu.
Đối với Quách Trí, thực ra cậu hiểu không nhiều lắm.

Một chút xíu,cũng đều là liên quan đến công việc của cô.

Về chuyện cá nhân của cô, dường như cậu không hề biết gì cả.
Quách Trí đối với cậu, cũng như vậy.
Quan hệ của hai người thực sự rất nông cạn.

Bắt đầu bằng cơ thể, và kết thúc cũng bằng cơ thể.

Cậu đối với cơ thể của cô, còn hiểu nhiều hơn so với cô .
Cậu quay về nằm trên sofa.
Cậu cảm thấy trên sofa có mùi của Quách Trí.

Cậu đã nhận ra từ lâu.

Nhàn nhạt, nhưng rất độc đáo.

Mùi này, cậu đã ngửi thấy trên cơ thể cô, thấm vào mỗi tấc da thịt của cô.
Cậu nằm trên sofa, chợt nhớ đến dáng người mảnh khảnh ngồi bên giường cậu đêm hôm qua ....
Cậu thở dài, tiện tay cầm lấy cây nhiệt kế trên bàn trà, đặt lên trán mình, ấn một cái .
Ba mươi tám độ sáu.

Quách Trí đang cặm cụi làm việc tại vị trí công việc của mình, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng búng tay tanh tách.

Ngẩng đầu, Cố Thanh Hạ đã bước qua nhanh như gió.

Cô đứng lên, đi theo.
" Trở về rồi? Ký không ?" Cô đóng cửa phòng làm việc của Cố Thanh Hạ lại, vội vàng hỏi han.
Cố Thanh Hạ mỉm cười lấy ra một túi tài liệu từ trong cặp công văn, ném lên trên bàn.

Quách Trí lập tức mở ra, lấy bản hợp đồng ra lật lật, xem đến dãy số quan trọng nhất kia, thì cất lời tán thưởng :" Khối xương cứng Tằng Thị này, cuối cùng cũng gặm được rồi!"
" Cậu cũng được lắm !" Cô dựng thẳng ngọn cái cho cô ấy.
Cố Thanh Hạ không kể công, nhàn nhạt mà rằng :" Phải cảm tạ tổng giám đốc Lý."
Cố Thanh Hạ và vị tổng giám đốc Lý, đến cuối tuần rốt cuộc vẫn lăn lên giường.

Sau đó cho đến bây giờ, Cố Thanh Hạ, chưa từng gọi cho người ta một cuộc điện thoại.

Cứ như vậy mà không để ý đối phương.
Quách Trí quả thực là bội phục chết luôn.
" Thế nào, vẫn tiếp tục không để ý người ta hả ? Người ta giúp đỡ nhiều như thế còn gì ." Cô mắng vui.
"Địch không động, ta không động.

Ai động trước, người đó liền thua." Cố Thanh Hạ bình tĩnh đáp .
Quách Trí"chậc" một tiếng, hỏi :" Vậy nếu người ta bốc hơi luôn thì sao ?"
" Bốc hơi thì bốc hơi thôi."Cố Thanh Hạ chẳng coi ra gì," Đối với tớ, đàn ông chỉ có thể là dệt hoa trên gấm.

Không thể trở thành điều kiện cần thiết cho sự sống còn của tớ được."
" Tâm tính của cậu tốt mà." Quách Trí tán dương," Tớ nghĩ rằng cậu như vậy rất tốt, ai thiếu ai không thể sống chứ ."
Nói xong, đột nhiên cô lại đau trứng :" Chị Trương của bộ phận chúng ta đó ......!vô cùng luẩn quẩn.

Chị ấy và chồng chị ấy......!Tớ nói cậu là chồng chị ấy, lại có thể mở mắt nhìn cả nhà tán gẫu, mà một mình vợ mình ở đó làm việc lại chẳng hề hé răng.

Cứ như vậy đó, vậy mà chị Trương còn rất cam tâm tình nguyện sống với anh ta ......!Hôm nay lại lải nhải một trận với tớ về chuyện rách của nhà anh ta.....!Thật phiền chết tớ rồi."
"Tớ biết có không ít người như vậy đâu.

Cậu cảm thấy như vậy thì có thú vị không ?" Cố Thanh Hạ nói bằng giọng lành lạnh.
" Nếu tớ cảm thấy thú vị , thì đã chẳng thèm nói mấy lời nhảm nhí này với cậu rồi."
" Gần đây có coi mắt không ?"
Ack, đúng là vạch áo cho người xem lưng mà.

Quách Trí ê răng.
" Cậu nói coi."
" Quách Trí......" Cố Thanh Hạ nhìn cô," Đừng như chị Trương ..........Chán lắm..."
Quách Trí lườm cô ấy :" Ông đấy sẽ không bao giờ sống uất nghẹn như vậy đâu!"
Cố Thanh Hạ mỉm cười.
"Quên mất cậu là Quách gia mà !" Cô ấy nói," Chút nữa tớ gửi email cho cậu, cậu xem kỹ một chút, tuần sau cũng phải qua đó mở cuộc họp khơi thông.

Aizz, hôm nay nhiều việc quá rồi, ngày mai !Tối mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa, chúc mừng một chút thành công lấy được Tằng Thị ."
" Lẩu gân bò đi ! Tớ thèm một tuần rồi !" Quách Trí chảy nước miếng .
Ăn hàng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương