Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
-
Chương 51: Lễ hội hoa đào 5
“Chính là bởi vì thích hắn nên ta mới rời khỏi hắn.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười nói.
“Vậy là có ý gì?” Mộ Dung Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Ba vị Vương gia phía sau lại sửng sốt, dường như lần đầu tiên nghe thấy giải thích kỳ lạ như vậy, thích nên mới rời đi sao?
Mộ Dung Trần nhíu mày nghi hoặc, năm năm trước vì gả cho chính mình đã lao tâm tổn trí, hiện tại lại bởi vì thích cho nên mới rời đi, như thế rất mâu thuẫn, nàng lại có chủ ý gì?
“Rất đơn giản, ai cũng biết ta lúc mười tuổi liền thích hắn, gả cho hắn làm tiểu thiếp nhưng thời điểm ta còn nhỏ hoàn toàn không hiểu hoặc là không rõ cái gì là tiểu thiếp, cũng không hiểu được yêu thích lẫn nhau là như thế nào, chỉ biết là làm như vậy có thể được ở bên hắn, sau khi tới vương phủ, xảy ra rất nhiều chuyện cũng cho ta hiểu được rất nhiều, sau khi trưởng thành lại biết hắn có mười mấy nữ nhân, tuy rằng thích hắn nhưng ta càng hiểu được chính mình sẽ không thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục được, cho nên ta quyết định rời khỏi vương phủ, kỳ thực thích hắn cũng không nhất định phải gả cho hắn, chỉ cần biết rằng hắn vẫn hạnh phúc, khỏe mạnh là được, quan trọng là hắn cũng không thích ta, cho nên lựa chọn rời đi là tốt nhất.” Cung Tuyết Thiến một hơi giải đáp hết thắc mắc trong lòng hắn.
“Tâm Nghi, ta sẽ không uỷ khuất nàng, ta nói rồi, muốn nànglàm Vương phi của ta.” Mộ Dung Vũ kích động cầm lấy tay nàng, nữ tử tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.
Phía sau, trong lòng ba vị Vương gia kia nhất thời tức giận, thì ra nàng nói nhiều như vậy là muốn nhắm đến vị trí Vương phi.
“Vương gia, người hiểu lầm ý của ta, ta phải đi không phải vì thân phận, lại càng không muốn làm Vương phi, ta chỉ xem ngươi như bằng hữu, một bằng hữu tốt.” Cung Tuyết Thiến nói rõ ràng cho hắn hiểu, hy vọng hắn có thể chết tâm.
“Nàng đã coi ta là bằng hữu vì sao lúc trước muốn hôn ta?’’ Mộ Dung Vũ ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi.
“Hôn ngươi?’’ Cung Tuyết Thiến nghi hoặc một chút đột nhiên hiểu được thì ra hắn là vì vậy, khoé môi khẽ cười nói: “Ta không phải hôn ngươi mà là ta cứu ngươi bởi vì lúc ấy ngươi hôn mê, ta chỉ hô hấp nhân tạo cho ngươi” Tuy biết rằng hắn nghe không hiểu nhưng nàng vẫn giải thích.
“Hô hấp nhân tạo? Là cái gì vậy?’’ Mộ Dung Vũ quả nhiên nghi hoặc hỏi.
“Chính là một phương pháp cứu người’’ Với nghi ngờ của hắn, Cung Tuyết Thiến chỉ trả lời đơn giản, nếu nàng không giải thích cho hắn hiểu được, chỉ sợ vấn đề ngày càng phức tạp.
“Phương pháp cứu người. Còn có phương pháp như vậy sao?’’ Mộ Dung Vũ hiển nhiên không thể tin tưởng, còn nghĩ đến cùng lắm đây là một cái cớ của nàng.
Vài người kia cũng cùng hoài nghi lời nói của nàng, không thể tin được hôn mà cũng có thể cứu người.
“Nàng học được ở đâu vậy?’’ Mộ Dung Vũ lại hỏi, nếu thật là như vậy hắn sẽ đi tìm xem xem.
“Ta quên rồi, chỉ nhớ rõ trước đây nhìn thấy một người như vậy cứu một người rơi xuống nước, ta cũng thấy kỳ quái lại hỏi thì hắn nói nắm cái mũi người hôn mê rồi thổi khí, bởi vì ấn tượng khắc lại quá sâu, cho nên vào thời điểm ngươi hôn mê ta mặc kệ hữu dụng hay vô dụng cứ thử xem sao.’’ Cung Tuyết Thiến nói dối, đến như vậy hắn sẽ không thể nào tra ra.
“Hóa ra là như vậy’’ Mộ Dung Vũ có chút thất vọng, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng sự việc.
“Vậy là có ý gì?” Mộ Dung Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Ba vị Vương gia phía sau lại sửng sốt, dường như lần đầu tiên nghe thấy giải thích kỳ lạ như vậy, thích nên mới rời đi sao?
Mộ Dung Trần nhíu mày nghi hoặc, năm năm trước vì gả cho chính mình đã lao tâm tổn trí, hiện tại lại bởi vì thích cho nên mới rời đi, như thế rất mâu thuẫn, nàng lại có chủ ý gì?
“Rất đơn giản, ai cũng biết ta lúc mười tuổi liền thích hắn, gả cho hắn làm tiểu thiếp nhưng thời điểm ta còn nhỏ hoàn toàn không hiểu hoặc là không rõ cái gì là tiểu thiếp, cũng không hiểu được yêu thích lẫn nhau là như thế nào, chỉ biết là làm như vậy có thể được ở bên hắn, sau khi tới vương phủ, xảy ra rất nhiều chuyện cũng cho ta hiểu được rất nhiều, sau khi trưởng thành lại biết hắn có mười mấy nữ nhân, tuy rằng thích hắn nhưng ta càng hiểu được chính mình sẽ không thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục được, cho nên ta quyết định rời khỏi vương phủ, kỳ thực thích hắn cũng không nhất định phải gả cho hắn, chỉ cần biết rằng hắn vẫn hạnh phúc, khỏe mạnh là được, quan trọng là hắn cũng không thích ta, cho nên lựa chọn rời đi là tốt nhất.” Cung Tuyết Thiến một hơi giải đáp hết thắc mắc trong lòng hắn.
“Tâm Nghi, ta sẽ không uỷ khuất nàng, ta nói rồi, muốn nànglàm Vương phi của ta.” Mộ Dung Vũ kích động cầm lấy tay nàng, nữ tử tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.
Phía sau, trong lòng ba vị Vương gia kia nhất thời tức giận, thì ra nàng nói nhiều như vậy là muốn nhắm đến vị trí Vương phi.
“Vương gia, người hiểu lầm ý của ta, ta phải đi không phải vì thân phận, lại càng không muốn làm Vương phi, ta chỉ xem ngươi như bằng hữu, một bằng hữu tốt.” Cung Tuyết Thiến nói rõ ràng cho hắn hiểu, hy vọng hắn có thể chết tâm.
“Nàng đã coi ta là bằng hữu vì sao lúc trước muốn hôn ta?’’ Mộ Dung Vũ ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi.
“Hôn ngươi?’’ Cung Tuyết Thiến nghi hoặc một chút đột nhiên hiểu được thì ra hắn là vì vậy, khoé môi khẽ cười nói: “Ta không phải hôn ngươi mà là ta cứu ngươi bởi vì lúc ấy ngươi hôn mê, ta chỉ hô hấp nhân tạo cho ngươi” Tuy biết rằng hắn nghe không hiểu nhưng nàng vẫn giải thích.
“Hô hấp nhân tạo? Là cái gì vậy?’’ Mộ Dung Vũ quả nhiên nghi hoặc hỏi.
“Chính là một phương pháp cứu người’’ Với nghi ngờ của hắn, Cung Tuyết Thiến chỉ trả lời đơn giản, nếu nàng không giải thích cho hắn hiểu được, chỉ sợ vấn đề ngày càng phức tạp.
“Phương pháp cứu người. Còn có phương pháp như vậy sao?’’ Mộ Dung Vũ hiển nhiên không thể tin tưởng, còn nghĩ đến cùng lắm đây là một cái cớ của nàng.
Vài người kia cũng cùng hoài nghi lời nói của nàng, không thể tin được hôn mà cũng có thể cứu người.
“Nàng học được ở đâu vậy?’’ Mộ Dung Vũ lại hỏi, nếu thật là như vậy hắn sẽ đi tìm xem xem.
“Ta quên rồi, chỉ nhớ rõ trước đây nhìn thấy một người như vậy cứu một người rơi xuống nước, ta cũng thấy kỳ quái lại hỏi thì hắn nói nắm cái mũi người hôn mê rồi thổi khí, bởi vì ấn tượng khắc lại quá sâu, cho nên vào thời điểm ngươi hôn mê ta mặc kệ hữu dụng hay vô dụng cứ thử xem sao.’’ Cung Tuyết Thiến nói dối, đến như vậy hắn sẽ không thể nào tra ra.
“Hóa ra là như vậy’’ Mộ Dung Vũ có chút thất vọng, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng sự việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook