Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
-
Chương 36: Vương phi, ta không ham
Ngồi trong hoa viên, Cung Tuyết Thiến cùng Mộ Dung Vũ đều có chút trầm mặc, tựa như không biết nên mở miệng thế nào.
“Ta từng đến tìm nàng, nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ngoài cửa, ta biết là hoàng huynh nhốt nàng, thực xin lỗi.”
“Không trách ngươi được, mọi chuyện qua lâu rồi, ta cũng đều đã quên hết.” Cung Tuyết Thiến nói, bị nhốt như vậy đối với nàng mà nói cũng không phải quá khó khăn, ngược lại, nàng rất thích ở trong đó.
“Hoàng huynh có làm khó dễ nàng hay không?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chằm chằm, đáng tiếc, mái tóc dài của nàng đã che khuất nửa mặt, dưới ánh trăng mờ không thấy rõ được.
“Không có.” Cung Tuyết Thiến đáp, hắn hỏi một câu nàng đáp lại một câu, hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện phiếm.
Cách đó không xa đột nhiên có hai người đi tới, là Ngũ vương gia Mộ Dung Phong và thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân.
“Thập tứ đệ, hóa ra đệ ở trong này.” Mộ Dung Vân nói.
Mộ Dung Phong lại nhìn Cung Tuyết Thiến đang đứng bên cạnh, lập tức hiểu ra, hắn vì sao nửa chừng lại chạy mất? Vài năm đã trôi qua, hắn còn cố chấp như vậy.
“Hoàng huynh, sao các huynh lại đi ra ngoài này? Yến hội đã xong rồi sao?” Trên mặt Mộ Dung Vũ có chút xấu hổ, giống như làm việc sai bị người khác bắt được vậy.
“Còn chưa có xong, ở trong phòng rất ngột ngạt nên đi ra ngoài này hít thở không khí.” Mộ Dung Phong khẽ cười nói.
“Vậy hoàng huynh cũng ngồi xuống nghỉ chút đi.” Mộ Dung Vũ nói, kỳ thật trong lòng ai cũng hiểu hắn đến tìm nàng, chỉ là không có ai nói ra.
Cung Tuyết Thiến vẫn không nói gì, nàng cũng không biết mình nên nói gì nữa? Tình cảnh thực xấu hổ, ngồi cũng không được đi cũng không xong.
“Ngươi chính là tiểu thiếp của hoàng huynh đúng không?” Thập nhị Vương gia hỏi nàng, khẩu khí rõ ràng không vui.
“Vương gia không phải đã biết sao?” Cung Tuyết Thiến thản nhiên hỏi ngược lại.
“Bổn Vương đang hỏi ngươi, ngươi hẳn nên trả lời phải hay không phải? Sao có thể vô lễ như vậy?” Sắc mặt Mộ Dung Vân tối lại, đối với nàng không có chút hảo cảm nào. Nàng chỉ là một tiểu thiếp của hoàng huynh, cư nhiên lại khiến cho Thập tứ đệ thần hồn điên đảo. Nhất định không phải người lương thiện gì.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ vội vàng kêu lên, hắn đang làm cái gì vậy?
“Gọi cái gì? Ta nói không đúng sao?” Mộ Dung Vân trừng mắt với hắn, hắn chính là bị ma quỷ mê hoặc tâm trí rồi.
“Thập nhị Vương gia, ngươi là Vương gia quả không sai, nhưng ngươi cũng đừng quên ta là ai? Ta là nữ nhân của hoàng huynh ngươi, nói thế nào đi nữa ngươi cũng nên gọi ta một tiếng ‘Hoàng tẩu’, xét về thân phận, ta là bậc trưởng bối của ngươi, còn cái gì vô lễ hay có lễ?”Cung Tuyết Thiến cũng lạnh giọng nói, đừng tưởng nàng dễ bị ăn hiếp.
“Ha ha ha ha.” Nghe nàng nói xong, Mộ Dung Vân đột nhiên cười rộ một cách khoa trương, chỉ tay vào nàng nói: “Hoàng tẩu, ngươi cũng thật biết nâng cao mình, ngươi lên mặt cái gì? Nói cho ngươi biết, chỉ có chính phi của hoàng huynh chúng ta mới gọi là hoàng tẩu, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi.”
“Hoàng huynh im mồm.” Mộ Dung Phong hét lên.
“Thập nhị đệ, không được làm càn.” Mộ Dung Phong cũng quát lớn.
“Các người sao lại nói giúp nàng ta chứ? Ta cũng đâu có nói sai?” Mộ Dung Vân bất mãn.
“Vương gia, ngươi nói không sai, có điều ta nói cho ngươi, Vương phi, ta còn không ham.”Cung Tuyết Thiến nhất thời tức giận thốt lên.
Bọn họ đều sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng, nàng đang nói cái gì? Địa vị Vương phi, nàng không ham. Nếu đã như vậy sao nàng lại gả vào Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến lúc này mới giật mình, nàng đang nói cái gì? Bọn họ có hoài nghi hay không?
“Ngươi chỉ sợ không phải là không ham, mà là ngươi biết ngưoi hoàn toàn không có tư cách đó, không thể không buông tay.” Mộ Dung Vân nhỏ mọn nói.
Cung Tuyết Thiến cũng không phản bác lại, như vậy cũng tốt, hắn thay nàng tìm được một lý do, không muốn ở đây mà ngây ngốc nữa, nàng đứng dậy nói: “Vương gia, các người ở đây tán gẫu, ta cáo lui trước.” Nói xong đã muốn đi, dưới chân lại cảm giác được một cỗ nóng.
“Ta từng đến tìm nàng, nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ngoài cửa, ta biết là hoàng huynh nhốt nàng, thực xin lỗi.”
“Không trách ngươi được, mọi chuyện qua lâu rồi, ta cũng đều đã quên hết.” Cung Tuyết Thiến nói, bị nhốt như vậy đối với nàng mà nói cũng không phải quá khó khăn, ngược lại, nàng rất thích ở trong đó.
“Hoàng huynh có làm khó dễ nàng hay không?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chằm chằm, đáng tiếc, mái tóc dài của nàng đã che khuất nửa mặt, dưới ánh trăng mờ không thấy rõ được.
“Không có.” Cung Tuyết Thiến đáp, hắn hỏi một câu nàng đáp lại một câu, hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện phiếm.
Cách đó không xa đột nhiên có hai người đi tới, là Ngũ vương gia Mộ Dung Phong và thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân.
“Thập tứ đệ, hóa ra đệ ở trong này.” Mộ Dung Vân nói.
Mộ Dung Phong lại nhìn Cung Tuyết Thiến đang đứng bên cạnh, lập tức hiểu ra, hắn vì sao nửa chừng lại chạy mất? Vài năm đã trôi qua, hắn còn cố chấp như vậy.
“Hoàng huynh, sao các huynh lại đi ra ngoài này? Yến hội đã xong rồi sao?” Trên mặt Mộ Dung Vũ có chút xấu hổ, giống như làm việc sai bị người khác bắt được vậy.
“Còn chưa có xong, ở trong phòng rất ngột ngạt nên đi ra ngoài này hít thở không khí.” Mộ Dung Phong khẽ cười nói.
“Vậy hoàng huynh cũng ngồi xuống nghỉ chút đi.” Mộ Dung Vũ nói, kỳ thật trong lòng ai cũng hiểu hắn đến tìm nàng, chỉ là không có ai nói ra.
Cung Tuyết Thiến vẫn không nói gì, nàng cũng không biết mình nên nói gì nữa? Tình cảnh thực xấu hổ, ngồi cũng không được đi cũng không xong.
“Ngươi chính là tiểu thiếp của hoàng huynh đúng không?” Thập nhị Vương gia hỏi nàng, khẩu khí rõ ràng không vui.
“Vương gia không phải đã biết sao?” Cung Tuyết Thiến thản nhiên hỏi ngược lại.
“Bổn Vương đang hỏi ngươi, ngươi hẳn nên trả lời phải hay không phải? Sao có thể vô lễ như vậy?” Sắc mặt Mộ Dung Vân tối lại, đối với nàng không có chút hảo cảm nào. Nàng chỉ là một tiểu thiếp của hoàng huynh, cư nhiên lại khiến cho Thập tứ đệ thần hồn điên đảo. Nhất định không phải người lương thiện gì.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ vội vàng kêu lên, hắn đang làm cái gì vậy?
“Gọi cái gì? Ta nói không đúng sao?” Mộ Dung Vân trừng mắt với hắn, hắn chính là bị ma quỷ mê hoặc tâm trí rồi.
“Thập nhị Vương gia, ngươi là Vương gia quả không sai, nhưng ngươi cũng đừng quên ta là ai? Ta là nữ nhân của hoàng huynh ngươi, nói thế nào đi nữa ngươi cũng nên gọi ta một tiếng ‘Hoàng tẩu’, xét về thân phận, ta là bậc trưởng bối của ngươi, còn cái gì vô lễ hay có lễ?”Cung Tuyết Thiến cũng lạnh giọng nói, đừng tưởng nàng dễ bị ăn hiếp.
“Ha ha ha ha.” Nghe nàng nói xong, Mộ Dung Vân đột nhiên cười rộ một cách khoa trương, chỉ tay vào nàng nói: “Hoàng tẩu, ngươi cũng thật biết nâng cao mình, ngươi lên mặt cái gì? Nói cho ngươi biết, chỉ có chính phi của hoàng huynh chúng ta mới gọi là hoàng tẩu, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi.”
“Hoàng huynh im mồm.” Mộ Dung Phong hét lên.
“Thập nhị đệ, không được làm càn.” Mộ Dung Phong cũng quát lớn.
“Các người sao lại nói giúp nàng ta chứ? Ta cũng đâu có nói sai?” Mộ Dung Vân bất mãn.
“Vương gia, ngươi nói không sai, có điều ta nói cho ngươi, Vương phi, ta còn không ham.”Cung Tuyết Thiến nhất thời tức giận thốt lên.
Bọn họ đều sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng, nàng đang nói cái gì? Địa vị Vương phi, nàng không ham. Nếu đã như vậy sao nàng lại gả vào Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến lúc này mới giật mình, nàng đang nói cái gì? Bọn họ có hoài nghi hay không?
“Ngươi chỉ sợ không phải là không ham, mà là ngươi biết ngưoi hoàn toàn không có tư cách đó, không thể không buông tay.” Mộ Dung Vân nhỏ mọn nói.
Cung Tuyết Thiến cũng không phản bác lại, như vậy cũng tốt, hắn thay nàng tìm được một lý do, không muốn ở đây mà ngây ngốc nữa, nàng đứng dậy nói: “Vương gia, các người ở đây tán gẫu, ta cáo lui trước.” Nói xong đã muốn đi, dưới chân lại cảm giác được một cỗ nóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook