Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 201: Hạ độc

********

“Tiểu thư, quận chúa đến.” Cung Tuyết Thiến đang cho Tuyến lang ăn thì Tiểu Vân đi tới nói.

“Vậy ta đi gặp nàng.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng cũng nên đi gặp nàng ta.

“Quận chúa.” Vừa đi vào đại sảnh, nàng liền mỉm cười chào hỏi.

“Tâm Nghi.” Liễu Nhu cũng khách khí nói, nhưng trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, nàng luôn tươi cười vô tội như vậy, nhưng trong nụ cười có chứa đao kiếm.

“Quận chúa, mời dùng trà.” Tiểu Vân đặt trà ở bên cạnh nàng, rồi lại đặt một ly trà bên đối diện, xong mới lui xuống.

“Quận chúa, người tới cũng thật khéo, đúng lúc ta cũng muốn gặp quận chúa.” Cung Tuyết Thiến uống một ngụm trà.

“Vậy sao? Vậy cũng thật khéo, không biết Tâm Nghi tìm ta có việc gì?” Trong lời nói của Liễu Nhu chứa ẩn ý, không cười hỏi.

Cung Tuyết Thiến không để ý tới thái độ của nàng ta, trong lòng có thể hiểu được, cũng biết nàng ta có hiểu lầm với mình. Nhưng mà mấy chuyện đó cũng không phải là điểm chính: “Quận chúa, ta là muốn cáo từ người, ta sắp rời khỏi kinh thành.”

“Đang yên đang lành, sao Tâm nghĩ lại nghĩ đến chuyện rời đi.” Trong lòng Liễu Nhu lạnh lẽo, đây chỉ sợ là lạt mềm buộc chặt, cố tình gợi lên hứng thú.

“Ta vẫn luôn muốn rời đi, ra bên ngoài thăm thú, bây giờ vừa lúc có cơ hội cho nên liền quyết định.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra có rất nhiều chuyện mình không cần nói thì trong lòng mọi người cũng biết rõ, không nhất thiết phải nói ra.

“Vậy ta chúc muội thượng lộ bình an, hôm nay lấy trà thay rượu, mời muội một ly.” Liễu Nhu đột nhiên đứng lên, lời của nàng nói thật dễ nghe.

“Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến cầm lấy chén trà, mở nắp trà ra, vừa muốn uống thì chợt nghe thấy Liễu Nhu kêu lên.

“Ai da.” Liễu Nhu hoảng hốt hô lên một tiếng, thân mình liền ngã xuống.

“Quận chúa, người làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến cuống quýt đặt chén trà xuống một bên rồi liền đưa tay đỡ lấy nàng.

Một bàn tay của Liễu Nhu vững vàng cầm lấy chén trà, thừa dịp nàng đỡ lấy mình, trong bàn tay còn lại đột nhiên rơi ra một bình sứ nhỏ. Nàng ta dùng tay nhẹ nhàng ấn một cái, cái chai liền mở ra, giữa nắp cùng thân bình được buộc vào nhau bằng một sợ dây, như vậy, nắp bình cũng không bị rơi xuống. Tay chúc bình xuống, một giọt giống như nước mưa rơi vào trong chén trà để mở của Cung Tuyết Thiến. Sau đó, Liễu Nhu nhanh chóng bỏ cái chai vào trong tay áo của mình.

“Không sao, vừa rồi trẹo chân một chút, bây giờ không sao rồi.” Nàng giả vờ như không có việc gì, đứng dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương