Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 193: Không thể tha thứ

Ba ngày, tất cả mọi người đều trải qua rất dễ dàng, nhưng những ngày này lại là sự dày vò đối với Liễu Nhu, cũng là dày vò đối với Mộ Dung Trần. Hắn muốn biết chân tướng, nhưng lại sợ biết chân tướng, bởi vì hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào? Còn cả chuyện nên sống chung với nàng như thế nào?

“Vương gia, quận chúa đến.” Một nha hoàn ở cửa bẩm báo.

“Mời nàng vào đi.” Cuối cùng nàng cũng đã tới? Nàng sẽ nói gì đây? Hắn thật hi vọng nàng sẽ nói là nàng không làm.

“Trần, lại đang bận sao?” Liễu Nhu vừa tiến vào liền dịu dàng hỏi, khóe môi còn mang theo một nụ cười.

Sự thản nhiên của nàng đột nhiên khiến Mộ Dung Trần có cảm giác như trút được gánh nặng, có lẽ không phải nàng, thật sự không phải nàng, bằng không nàng sẽ không thản nhiên như vậy.

“Ừ, đang bận, chuyện của ba ngày trước, hôm nay cần phải giải quyết.” Hắn khẽ gật đầu.

“Có phải vẫn không biết nên làm sao hay không?” Liễu Nhu hỏi.

“Chẳng lẽ Nhu Nhi có cách sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.

Liễu Nhu mỉm cười: “Cách thì không có, nhưng có một đề nghị, có lẽ sẽ giúp tất cả mọi người có lối thoát.”

“Ồ? Vậy Nhu Nhi nói cho bổn Vương nghe một chút.” Mộ Dung Trần cảm thấy hứng thú hỏi, không biết nàng nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ gì.

“Trần, mặc kệ tướng quân kia đã trải qua chuyện gì. Là trốn về nhất mực trung thành cũng được, hay là phản bội rồi cũng được. Thiếp nghĩ trải qua ba năm, hắn nhất định biết rằng sinh mệnh là đáng quý nhất, chỉ cần Hoàng thượng có thể cho hắn một chức quan nhỏ, để cho hắn áo cơm không lo, thiếp nghĩ đó đại khái cũng là mục đích của hắn. Như vậy mọi người không cần lo lắng nữa, hắn cũng có lối thoát, tất cả đều vui vẻ, cần gì phải truy cứu những chuyện đã qua. Trần, chàng nói có đúng không?” Liễu Nhu nhìn hắn nói.

Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, ý nàng là muốn bảo hắn quên hết tất cả những chuyện xảy ra trước kia, nàng cũng quên hết tất cả trong dĩ vãng, bắt đầu một lần nữa sao? Nàng thật thông minh, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng lại có thể nghĩ ra cách này.

“Trần, cảm thấy thiếp nói không đúng sao?” Liễu Nhu thấy hắn không nói lời nào, trái tim dần dần trầm xuống.

“Nhu Nhi, không phải nàng nói không đúng, đề nghị của nàng rất tốt, nhưng mà nếu làm như vậy thì sẽ thật sự bình an vô sự sao? Những chuyện đã xảy ra ai cũng không thể thay đổi.” Thực ra là Mộ Dung Trần đang nói cho nàng biết, coi như hắn nguyện ý quên, cũng nguyện ý tiếp nhận nàng nhưng những chuyện đã xảy ra là không thể phai mờ, trong lòng có sự xa cách rồi, chỉ sợ hắn và nàng không thể trở về giống trước kia được nữa.

“Nhưng mà Trần, chàng có nghĩ tới tướng quân kia không, chàng bảo hắn phải làm sao đây? Hắn tràn đầy niềm vui trở lại quốc gia của mình nhưng lại không giành được tín nhiệm, mà lại toàn là hoài nghi, chàng có nghĩ tới cảm nhận của hắn không?” Liễu Nhu cũng hơi kích động, ý hắn là không chịu tha thứ cho nàng sao?

“Ta chính là quá để ý cảm thụ của hắn, sợ làm tổn thương hắn cho nên mới phải ở thế khó xử.” Mộ Dung Trần cũng nói, hắn làm còn chưa đủ sao? Cho dù biết là nàng đâm Mạnh Tâm Nghi bị thương, hắn thậm chí cũng không muốn tiếp tục truy cứu, không phải là do nghĩ đến những tình cảm trong dĩ vãng sao?

“Trần, vậy chàng muốn hắn làm gì? Sao chàng không trực tiếp nói cho hắn biết?” Liễu Nhu bi ai nhìn hắn, nói đi, hắn cứ nói đi, rốt cuộc thì hắn muốn nàng phải làm thế nào?

“Bổn Vương đã nghĩ rất lâu, cách tốt nhất chính là tự hắn rời khỏi, ẩn cư.” Mộ Dung Trần nhìn nàng nói. Đây là cách mà hắn đã suy nghĩ rất lâu, rất kỹ. Hắn cũng không muốn làm như vậy nhưng miễn cưỡng ở cùng một chỗ, mọi người cũng sẽ không vui vẻ gì.

Cái gì? Hắn muốn nàng rời khỏi, hắn muốn tự nàng rời khỏi? Hay là hắn vốn không còn yêu nàng nữa? Nàng chịu đựng nỗi đau trong tim, không thể tin được nhìn hắn, hỏi lại một lần: “Trần, đây thật sự là quyết định của chàng sao?”

“Nhu Nhi, nàng không cảm thấy đó là cách tốt nhất sao? Phụ hoàng không phải khó xử, hắn cũng có thể cùng người nhà sum họp, tiếp tục làm quan chưa chắc thích hợp với hắn.” Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi cứng lại nhìn nàng. Kỳ thật hắn cũng không muốn, dù sao năm năm trước, bọn họ đã yêu nhau như vậy, nhưng mà vì sao năm năm sau nàng lại trở thành như vậy? Hắn không thể tiếp nhận một nữ nhân hung ác như vậy.

“Chàng cũng không cho hắn cơ hội, sao biết được có thích hợp hay không? Có lẽ hắn vì trở về mà đã phải chịu rất nhiều đau khổ cùng cay đắng, chàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu không thích hợp là liền đẩy hắn đi sao?” Liễu Nhu thật sự không thể tin được hắn sẽ làm như vậy, chỉ một câu, liền vứt bỏ nàng sao? Vứt bỏ tất cả tình yêu giữa bọn họ sao? Hắn cũng biết rằng, mấy năm nay, để được trở về gặp hắn nàng đã phải trải qua rất nhiều đau khổ cùng cay đắng, vậy mà bây giờ hắn lại dễ dàng phủi sạch như vậy, việc này bảo nàng phải tiếp nhận ra sao đây?

“Chính là bởi vì hắn đã phải chịu rất nhiều đau khổ cho nên không phải hắn càng nên quý trọng hạnh phúc không dễ dàng có được này sao? Cần gì nhất định phải tiếp tục làm tướng quân?” Mộ Dung Trần đột nhiên ép hỏi nàng một cách sắc bén. Hắn cũng đã hưu Mạnh Tâm Nghi, toàn tâm toàn ý đối với nàng rồi, vì sao nàng còn phải năm lần bảy lượt hạ sát? Cho nên tội của nàng là không thể tha thứ.

Thấy hắn kịch liệt như vậy, Liễu Nhu không khỏi lảo đảo lui về phía sau vài bước, bi ai cười khổ: “Thiếp hiểu rồi, Trần, thiếp nghĩ hắn sẽ làm theo lời chàng nói.” Đây chính là quyết định của hắn, nàng còn có thể nói gì? Chẳng lẽ lúc này nàng nên khóc sướt mướt cầu xin hắn sao? Không, nàng làm không được.

Nói xong liền xoay thân thể đang chịu đả kích, không có chút sinh lực nào đi về phía ngoài cửa. Hắn đã nói rõ ràng rồi, hắn đã tuyệt tình như vậy thì nàng còn muốn mơ mộng xa vời gì chứ? Không còn yêu cầu xa vời gì nữa? Tình yêu cũng không phải yêu cầu xa vời là có thể có được.

Nhìn thấy bóng dáng thất hồn lạc phách, lảo đảo thê lương của nàng, Mộ Dung Trần đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, dù sao trước kia bọn họ cũng từng yêu nhau như vậy. Vừa muốn đứng dậy đuổi theo nhưng vẫn dừng bước, coi như đuổi kịp thì sẽ thế nào? Hắn trước sau không thể tha thứ nàng đã xuống tay với Mạnh Tâm Nghi. Bây giờ, nàng đã nghĩ rõ ràng rồi, không phải rất tốt sao? Nhưng thấy nàng như vậy, hắn vẫn còn đau lòng.

Bây giờ hắn nên đi thăm một người khác.

Đứng dậy đi đến Mạnh phủ, không cho Tiểu Vân thông báo, liền đi vào, nhìn thấy Cung Tuyết Thiến đang ôm Tuyết lang chơi đùa thoải mái vui vẻ ở kia, sự vui vẻ của nàng cuốn hút tất cả mọi người. Nàng cũng sẽ vì chính mình mà tranh thủ, nhưng mà nàng lại rất thiện lương, không muốn thương hại người khác.

“Ngươi, sao lại tới đây?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới phát hiện ra hắn, vừa ôm Tuyết lang vừa tùy ý hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương