Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
-
Chương 15: Tai vách mạch rừng
Trong phòng ngủ tràn đầy mùi vị sắc dục, Mai chủ tử nửa nằm, cánh tay trắng nõn quấn lấy lồng ngực mở rộng của Mộ Dung Trần, ánh mắt mơ màng, sắc mặt ửng đỏ.
“Vương gia… Vương gia…” Hắn không ngừng vận động thân thể, làm cho hơi thở của nàng gấp gáp, vừa như thoải mái, vừa như khổ sở.
“Thoải mái không?” Mộ Dung Trần đỡ lấy eo nàng, mắt nhìn nàng chằm chằm, nhưng không có một tia ấm áp, chỉ là vận động mạnh mẽ, phát tiết dục vọng của mình.
“Thật thoải mái, Vương gia.” Mai chủ tử thở gấp.
“A…” một tiếng la to, sau đó gian phòng lại trở nên yên tĩnh.
“Vương gia, tối nay người nghỉ lại nơi này của thiếp thân sao?” Mai chủ tử vừa giúp hắn sửa sang lại quần áo, vừa nhỏ giọng thưa dạ.
“Mai Cơ, ngươi phạm quy rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng bắn về phía nàng.
“Dạ, thiếp thân biết sai rồi.” Mai Cơ bị hắn dọa đến biến sắc, nàng biết mình không nên nói như vậy, nhưng nàng muốn thử một lần, có điều, mỗi một lần thử đều chọc giận Vương gia.
“Biết sai, lần sau đừng nên phạm, nếu không Mai Uyển này, Bổn Vương sẽ không bước vào.”Mộ Dung Trần nhìn nàng, ánh mắt vô tình, nói xong không hề lưu tình mà xoay người bước đi.
Mai Cơ ở phía sau lập tức ngã xuống, người khác đều nghĩ mình được sủng ái, ngay cả chính nàng cũng nghĩ hiện tại trong Vương phủ, Vương gia thích nàng nhất, nhưng giờ mới rõ, các nàng ai cũng không thể thay thế được nữ nhân kia trong lòng Vương gia, cho nên Vương gia sau khi xong việc, không bao giờ ở lại qua đêm với tiểu thiếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Dung Trần đi đến hoa viên, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không cười, nữ nhân đều có lòng tham không đáy, tóm lại, trên đời này chỉ có một nữ nhân, luôn thiện lương, hiểu ý, chăm sóc dịu dàng, không tranh không thưởng, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.
Liễu Nhu. Nữ nhân này khiến hắn thương, khiến cho hắn yêu, khiến cho hắn đau. Chính vào thời khắc nàng chết, thì lòng hắn, tâm của hắn cũng đã chết theo nàng.
Gió đêm lạnh lùng thổi lên mặt, làm cho hắn nhất thời tỉnh táo lại, bước chân nặng nề, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại tình cảnh ban sáng.
Mạnh Tâm Nghi, nhớ đến ánh mắt gian xảo của nàng, tính cách ngang ngược, lời nói vô tội mà châm chọc, ăn nói lớn mật không muốn sống, tựa như lúc đó đã thay đổi thành người khác, một đứa bé mười tuổi sao có thể thay đổi lớn như vậy? Nghĩ thế, bước chân không khỏi hướng tới phòng tối.
“Vương gia.” Thị vệ đứng canh cửa vội hành lễ.
“Lui xuống đi.” Mộ Dung Trần phất tay ra lệnh.
“Dạ.” Thị vệ liền lui xuống.
Mộ Dung Trần đứng ở cửa, chợt nghe tiếng nói chuyện bên trong.
“Tiểu thư, còn đau không.” Tiểu Thanh đau lòng ôm lấy nàng.
“Đau, đau chết được. Vương gia này, người trong Vương phủ này, tất cả đều biến thái, thật không biết bản thân phát điên cái gì, đòi làm tiểu thiếp của Vương gia.” Cung Tuyết Thiến đau đến cắn răng, thầm oán Mạnh Tâm Nghi.
Xì… Tiểu Vân chợt bật cười, cũng trêu ghẹo: “Tiểu thư trước kia đúng là phát điên, một lòng muốn gả cho Vương gia, Tiểu thư không phải vừa ý vì Vương Gia tuấn mỹ sao? Bây giờ hối hận rồi?”
“Hối hận, ta hối hận muốn chết.” Cung Tuyết Thiến bày ra vẻ ‘biết vậy chẳng làm’.
“Tiểu thư, người thật sự hối hận?” Tiểu Vân kinh ngạc nhìn nàng, sau khi tiểu thư mất trí nhớ thật không giống trước.
“Ừ, hối hận, ngươi xem ta mới mười tuổi, hắn cho người tra tấn ta như vậy, vừa nhìn đã biết lãnh huyết vô tình, chờ khi chúng ta được thả ra ngoài, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này.”Cung Tuyết Thiến nói, nàng muốn học tinh thần bất khuất của Vân Phi Tuyết (Nữ 9 trong truyện cô dâu thứ 10 của Quỷ Vương – Ngạn Thiến ^^), không thể trêu vào, vậy trốn cũng không được sao?
“Rời khỏi? Tiểu thư, Vương gia không thả người, người rời đi thế nào?” Tiểu Vân kỳ quái hỏi.
“Ngốc nha, đương nhiên là bỏ trốn.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, cổ nhân đều thực cổ hủ như vậy sao.
“Bỏ trốn?” Tiểu Vân sợ hãi kêu lên.
“Nói nhỏ chút, để ý tai vách mạch rừng.” Cung Tuyết Thiến che miệng nàng lại.
Bỏ trốn? Mộ Dung Trần đứng ngoài cửa, khóe môi khẽ cười lạnh, Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vào cửa dễ, ra cửa khó.
“Vương gia… Vương gia…” Hắn không ngừng vận động thân thể, làm cho hơi thở của nàng gấp gáp, vừa như thoải mái, vừa như khổ sở.
“Thoải mái không?” Mộ Dung Trần đỡ lấy eo nàng, mắt nhìn nàng chằm chằm, nhưng không có một tia ấm áp, chỉ là vận động mạnh mẽ, phát tiết dục vọng của mình.
“Thật thoải mái, Vương gia.” Mai chủ tử thở gấp.
“A…” một tiếng la to, sau đó gian phòng lại trở nên yên tĩnh.
“Vương gia, tối nay người nghỉ lại nơi này của thiếp thân sao?” Mai chủ tử vừa giúp hắn sửa sang lại quần áo, vừa nhỏ giọng thưa dạ.
“Mai Cơ, ngươi phạm quy rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng bắn về phía nàng.
“Dạ, thiếp thân biết sai rồi.” Mai Cơ bị hắn dọa đến biến sắc, nàng biết mình không nên nói như vậy, nhưng nàng muốn thử một lần, có điều, mỗi một lần thử đều chọc giận Vương gia.
“Biết sai, lần sau đừng nên phạm, nếu không Mai Uyển này, Bổn Vương sẽ không bước vào.”Mộ Dung Trần nhìn nàng, ánh mắt vô tình, nói xong không hề lưu tình mà xoay người bước đi.
Mai Cơ ở phía sau lập tức ngã xuống, người khác đều nghĩ mình được sủng ái, ngay cả chính nàng cũng nghĩ hiện tại trong Vương phủ, Vương gia thích nàng nhất, nhưng giờ mới rõ, các nàng ai cũng không thể thay thế được nữ nhân kia trong lòng Vương gia, cho nên Vương gia sau khi xong việc, không bao giờ ở lại qua đêm với tiểu thiếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Dung Trần đi đến hoa viên, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không cười, nữ nhân đều có lòng tham không đáy, tóm lại, trên đời này chỉ có một nữ nhân, luôn thiện lương, hiểu ý, chăm sóc dịu dàng, không tranh không thưởng, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.
Liễu Nhu. Nữ nhân này khiến hắn thương, khiến cho hắn yêu, khiến cho hắn đau. Chính vào thời khắc nàng chết, thì lòng hắn, tâm của hắn cũng đã chết theo nàng.
Gió đêm lạnh lùng thổi lên mặt, làm cho hắn nhất thời tỉnh táo lại, bước chân nặng nề, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại tình cảnh ban sáng.
Mạnh Tâm Nghi, nhớ đến ánh mắt gian xảo của nàng, tính cách ngang ngược, lời nói vô tội mà châm chọc, ăn nói lớn mật không muốn sống, tựa như lúc đó đã thay đổi thành người khác, một đứa bé mười tuổi sao có thể thay đổi lớn như vậy? Nghĩ thế, bước chân không khỏi hướng tới phòng tối.
“Vương gia.” Thị vệ đứng canh cửa vội hành lễ.
“Lui xuống đi.” Mộ Dung Trần phất tay ra lệnh.
“Dạ.” Thị vệ liền lui xuống.
Mộ Dung Trần đứng ở cửa, chợt nghe tiếng nói chuyện bên trong.
“Tiểu thư, còn đau không.” Tiểu Thanh đau lòng ôm lấy nàng.
“Đau, đau chết được. Vương gia này, người trong Vương phủ này, tất cả đều biến thái, thật không biết bản thân phát điên cái gì, đòi làm tiểu thiếp của Vương gia.” Cung Tuyết Thiến đau đến cắn răng, thầm oán Mạnh Tâm Nghi.
Xì… Tiểu Vân chợt bật cười, cũng trêu ghẹo: “Tiểu thư trước kia đúng là phát điên, một lòng muốn gả cho Vương gia, Tiểu thư không phải vừa ý vì Vương Gia tuấn mỹ sao? Bây giờ hối hận rồi?”
“Hối hận, ta hối hận muốn chết.” Cung Tuyết Thiến bày ra vẻ ‘biết vậy chẳng làm’.
“Tiểu thư, người thật sự hối hận?” Tiểu Vân kinh ngạc nhìn nàng, sau khi tiểu thư mất trí nhớ thật không giống trước.
“Ừ, hối hận, ngươi xem ta mới mười tuổi, hắn cho người tra tấn ta như vậy, vừa nhìn đã biết lãnh huyết vô tình, chờ khi chúng ta được thả ra ngoài, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này.”Cung Tuyết Thiến nói, nàng muốn học tinh thần bất khuất của Vân Phi Tuyết (Nữ 9 trong truyện cô dâu thứ 10 của Quỷ Vương – Ngạn Thiến ^^), không thể trêu vào, vậy trốn cũng không được sao?
“Rời khỏi? Tiểu thư, Vương gia không thả người, người rời đi thế nào?” Tiểu Vân kỳ quái hỏi.
“Ngốc nha, đương nhiên là bỏ trốn.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, cổ nhân đều thực cổ hủ như vậy sao.
“Bỏ trốn?” Tiểu Vân sợ hãi kêu lên.
“Nói nhỏ chút, để ý tai vách mạch rừng.” Cung Tuyết Thiến che miệng nàng lại.
Bỏ trốn? Mộ Dung Trần đứng ngoài cửa, khóe môi khẽ cười lạnh, Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vào cửa dễ, ra cửa khó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook