Cơm tối hôm đó trên bàn có thêm một thành viên – Ha Da.

Ôn Nhược Thủy nhìn Ha Da với ánh mắt sáng rực, muốn giơ tay sờ một tý, nhưng Tiền Tiểu Thất không cho phép.

Tiền Tiểu Thất đem Ha Da để kế bên mình, lại kêu Lục Liễu làm cho Ha Da một đĩa ăn riêng. Hôm nay không có thịt kho tàu bị khét, lại có thêm một con gà hầm. Tiểu Thất lấy một miếng thịt rồi để vào dĩa cho Ha Da, điều này khiến Tống Lương Trác nhíu mày.

Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, bĩu môi nói: “Ha Da không ăn nhiều lắm.”

Tống Lương Trác khó khăn gật đầu, suy xét nói: “Không nên lãng phí như vậy, Tiểu Thất có thể cho trẻ con ăn xin ngoài đường?”

Lời nói này tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo mùi vị chỉ trích nặng nề, Tiền Tiểu Thất cúi đầu ăn cơm, cả buổi ăn không đụng vào con gà hầm. Ha Da lại không thuận theo, cố chen lên phía trước, Tiểu Thất ăn vội hai đũa cơm rồi ôm lấy Ha Da nói: “Các ngươi cứ ăn, ta về phòng trước.”

Ha Da ủy khuất rên rỉ trong cổ họng, Tiểu Thất cũng không thèm để ý đến hai người kia, ba bước thành hai đã ra khỏi phòng.

“Người chết cúng hai bàn, còn cho Ha Da ăn một miếng thịt gà thì sẽ chết người sao!” Tiểu Thất bĩu môi than thở với Lục Liễu.

Tiểu Thất rõ ràng là Tống Lương Trác không nói sai, dù sao cũng rất nhiều người không có cơm ăn, đối với những người nghèo khổ, một bữa ăn có thịt là đã rất đáng quý, chỉ dùng khi có đại sự. Nhưng Ha Da là do lão gia tử sau một lần ra biển mang trở về, chính là được cho ăn sung sướng từ nhỏ, nếu giờ cho nó ăn bánh bao, uống nước lã, khẳng định hai ba ngày sau sẽ ốm.

Tiểu Thất rầu rĩ suy nghĩ, hay là hai ngày sau đem Ha Da trở về, đi theo mình sẽ ăn không no, ngủ cũng không no, thế chẳng phải rất tội nghiệp cho nó sao?!

Lục Liễu thấy Ha Da ăn không no cũng đau lòng cho nó, đem cho nó một cái bánh bao trắng, nhưng hết lần này tới lần khác, Ha Da cũng không thèm mở miệng, cũng không lên tiếng. Tiểu Thất mang theo chút ủy khuất, lén ôm Ha Da vào phòng bếp.

Phòng bếp được quét dọn thật sạch sẽ! Tiểu Thất lần lượt mở tất cả các nồi, nhưng đều nản lòng rủ vai xuống.

Khổ quá!

Tiền Tiểu Thất xoa xoa bụng của mình, trong lòng rất khó chịu lại thấy bộ dáng bi thương của Ha Da. Tiền Tiểu Thất ôm lấy Ha Da đang đứng trong góc bếp, cắn răng đứng lên, hừ một tiếng nói: “Ngươi không cho ta ăn, ta không thể tự mua lấy sao?”

Nói liền làm liền.

Tiền Tiểu Thất liền quay về phòng, mở rương lấy bạc rồi mang theo Lục Liễu đang trở mình trong tiểu viện ra ngoài.

“Tiểu thư, bây giờ có phải là muộn quá rồi hay không?” Lục Liễu lo lắng nhìn ngõ nhỏ tối đen phía trước, không đồng ý.

“Buổi tối là lúc tửu lâu náo nhiệt, chúng ta là đi ăn bữa cơm, cũng không phải làm chuyện xấu.”

“Nếu cô gia lát nữa tìm không thấy tiểu thư thì có nổi giận hay không?”

“Không!” Tiền Tiểu Thất vẫy vẫy tay nói: “Hắn khẳng định là muốn cùng Thủy muội muội kia tâm sự, chúng ta ăn nhanh rồi về.”

Trên đường quả thật không có bóng người, Tiền Tiểu Thất ôm Ha Da cùng Lục Liễu đi một hồi lâu mới thấy một quán gà nướng chuẩn bị đóng cửa.

“Chủ quán chủ quán!” Tiền Tiểu Thất ôm Ha Da chạy vọt đến, hốt hoảng hỏi: “Còn gà nướng không?”

“Chỉ còn lại chân gà thôi, cô nương lấy không?”

Tiền Tiểu Thất có một khuyết điểm, cái gì không sạch sẽ không ăn, nhìn không sạch không ăn, chạm vào đồ không sạch sẽ không ăn. Lục Liễu thấy Tiền Tiểu Thất thất vọng, vội vã nói: “Một ít là được rồi.”

“Được.” Chủ quán đem vài chân gà còn thừa lại, xoay xoay nướng cho đến khi mỡ được thoa đều quanh chân gà, cười nói: “Thế được rồi, dù sao cũng không để qua đêm được, chỉ mười quan tiền thôi.”

Lục Liễu nhanh chóng đưa tiền, kéo kéo tay Tiền Tiểu Thất: “Tiểu thư, cái này cho Ha Da ăn, nếu tiểu thư đói thì chúng ta tìm chỗ khác ăn.”

Chủ quán nhiệt tình, nghe vậy cười nói: “Như thế nào? Cô nương chưa ăn sao? Nếu vậy thì vào tiểu điếm nhà ta đi, ta sẽ nói lão bà nấu bát mỳ là được.”

Lục Liễu cười gật đầu, kéo Tiền Tiểu Thất vào tiểu điếm.

Tiệm gà nướng này rất nhỏ, bởi vì không có khách nên trong phòng chỉ có một bàn lớn, chắc là nơi để đồ hoặc là chỗ để bọn họ dùng cơm.

Vợ chủ quán cũng rất nhiệt tình, thấy hai cô nương trẻ tuổi liền vội vàng xuống bếp chuẩn bị.

Tiền Tiểu Thất tạ ơn chủ quán rồi ngồi xuống cái bàn bên cạnh, tính thả Ha Da lên bàn nhưng ngại chủ quán sẽ nổi giận nên nghĩ lại rồi thả Ha Da xuống đất.

“Đây là mèo hay chó? Nó lại mặc quần áo? Đúng là con vật hiếm thấy!” Chủ quán đại thúc cười hỏi.

Nhắc đến Tiểu Thất liền vui vẻ cười, nói: “Ha Da là chó, chỉ là nó hơi nhỏ chút.”

Lục Liễu vừa hỏi đại thúc lấy giấy dầu, vừa ném cho Ha Da hai chân gà.

“Ha ha, thật là có ý tứ, dùng thức ăn mà vẫn cần giấy ăn.” Đại thúc cười nói: “Xem bộ dáng cô nương hai người, sao lại xuất môn vào giờ này? Không an toàn đâu!”

“Chúng ta đi dạo phố nhưng bị lạc đường, vừa lúc đói bụng nên tìm chỗ ăn.” Lục Liễu cười đáp.

“Hả? Lạc đường? Các ngươi sống tại quý phủ nhà ai? Ăn xong ta sẽ sai tiểu nhị đưa hai người về.”

“Không cần, không cần!” Tiểu Thất trừng mắt nhìn Lục Liễu một cái, cười nói: “Vừa mới nhớ ra, không cần phiền đại thúc.”

Đúng lúc đó, vợ chủ quán bưng tô mì nước đi ra, Lục Liễu bước qua cầm, lão bản nương lại quay vào, bưng một bát khác đi ra. Lục Liễu từ chối, tuy nhiên đành phải ngồi xuống cùng Tiền Tiểu Thất ăn.

Chỉ là sợi mì bình thường, hành lá xanh để phía trên, phía dưới có thêm một trứng gà hà bao, ngay cả một chút rau cải cũng không có, Tiểu Thất nhìn một cái đã có vẻ vui sướng, hài lòng.

Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, cười nói: “Dì làm thật ngon.”

Bà chủ cười nói: “Chẳng qua chỉ là mì bình thường, không thể so với thức ăn

trong phủ của cô nương, cô nương không chê là tốt rồi.”

“Thật sự rất thơm!” Tiểu Thất uống một ngụm canh, chậm rãi nhận xét rồi vùi đầu ăn mì.

Chủ quán đi vào hậu viện bắt gà để ngày mai nướng, bà chủ thắp ngọn nến lên, cùng Tiểu Thất chủ tớ hai người trò chuyện.

Tiểu Thất được ăn ngon miệng, luyến tiếc cái trứng hà bao, không mở miệng ăn hết mà từ tốn ăn từng chút, từng chút một. Lão bản nương thấy thế cười nói: “Cách ăn uống của cô nương thật là nho nhã, có thể thấy là người giàu có đây.”

Tiểu Thất xấy hổ đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Ta chỉ là thấy ngon miệng, không muốn ăn vội vã.”

Bà chủ nghe vậy, cười nói: “Chỉ là một cái trứng gà, chẳng lẽ cô nương chưa từng ăn sao?”

“Ăn không nhiều lắm, gần đây cũng chưa ăn.”

“A? Trong nhà xuống dốc?” Vẻ mặt bà chủ lo lắng.

“Cũng không phải, chỉ là đổi nơi ở, cảm thấy ủy khuất, hoảng sợ.” Tiểu Thất lúng túng.

“À.” Bà chủ yên lòng, an ủi khuyên giải: “Con người bây giờ được làm trẻ nhỏ bao lâu, cô nương đã lập gia đình rồi? Ban đầu mới về nhà chồng thì có chút ủy khuất, phụng dưỡng cha mẹ chồng, rồi phải chăm sóc tướng công nhà mình, ban đầu ngay cả cái bàn cũng không cho ngồi, nhiều khi còn phải chịu đựng mẹ chồng, mọi thứ cứ từ từ.”

Tiểu Thất trừng mắt, không tin hỏi: “Không cho ngồi trên bàn?”

“Đúng thế đấy!” Bà chủ thở dài nói: “Mỗi bữa đều là ăn ở phòng bếp, tối còn phải rửa chân cho hai cụ.”

Bà chủ liếc thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Thất, cười nói: “Thân phận cô nương không như vậy, hẳn là không cần lo lắng.”

“Ta cũng vậy.” Tiểu Thất rầu rĩ, “Cũng ăn không đủ no.”

“Đúng là ăn không đủ no.” Bà chủ gật đầu.

Tiểu Thất thở dài, hai ba đũa đã ăn hết trứng gà, cũng ăn nhanh mì trong tô, vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ, phải nhanh tìm cách thôi, cũng không thể mang chính mình đi cho người ta khi dễ, đến lúc đó thật sự bị kẻ ác lừa tha hương, Tiền Tiểu Thất nàng không muốn bị người ta khi dễ mà chết a. Bây giờ đã không được ăn no rồi, sau này có thể hay không chỉ cho nàng ăn một bữa?

Tiểu Thất nhíu mày càng lúc càng chặt, hốc mắt cũng phiếm hồng.

Lục Liễu thấy thế liền nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”

“Lục Liễu,” Tiểu Thất hấp hấp mũi, “Ta không được rồi, sẽ bị chết đói mất!”

Đầu Lục Liễu nổ vang một trận, choáng váng hồ đồ hỏi: “Làm sao thế? Cô gia làm sao bỏ đói chúng ta?”

“Đói bụng, ba ngày qua ta không ăn no, nếu hôm nay ở nhà ta không bồi bổ một trận thì đã chết đói rồi.”

Lục Liễu tà ánh mắt xem vẻ mặt bi phẫn của Tiểu Thất, suốt ngày nàng cắn hột dưa, ăn quả khô, chính là không ăn cơm cũng không thể chết đói được a!

Ha Da ăn xong chân gà liền hít hít mũi, hướng hậu viện mà chạy, Tiểu Thất tâm tình không tốt nên cũng không chú ý đến nó. Lục Liễu thở dài trong lòng, gắp trứng trong tô của mình sang cho Tiểu Thất, nàng không khách khí ăn sạch sẽ, tô mì của mình cũng ăn không chừa chút gì, kể cả nước mì cũng uống sạch.

Tiểu Thất ăn no đặt đũa xuống, nhận lấy giấy lau từ tay của Lục Liễu. Bà chủ thấy Tiểu Thất ăn uống như vậy, tưởng nàng ở nhà chịu ủy khuất, cũng thương cảm cho nàng.

Lục Liễu thu dọn bát đũa, vừa thấy bóng người đứng trước cửa, cả thân hình liền cứng lại.

“Lục Liễu.” Tiểu Thất kéo kéo tay không cầm bát của Lục Liễu, “Nhanh thôi, chúng ta nên về rồi.”

“Không vội, để ta dọn là được rồi.” Bà chủ cười đứng dậy, đảo mắt thấy có người đứng trước cửa, đợi người nọ bước vào ánh sáng, trong chốc lát, ánh mắt sáng lên, vui vẻ cười nói: “Tri huyện đại nhân sao lại đến tiểu điếm này của chúng ta?”

Bà chủ quay vào hậu viện, cao giọng nói: “Lão gia, tri huyện đại nhân đến đây.”

Tiền Tiểu Thất cả người cứng ngắc ngồi thẳng lên, tâm không cam, tình không nguyện quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Tống Lương Trác, ủy khuất cúi đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương