Tiểu Thất, Chậm Đã!
-
Chương 76
Từ nhỏ Lưu Tư Nhược đã thích bám theo Tống Dịch, khi còn bé theo Nhược Thủy đến Thông Hứa, một khi có cơ hội liền đi theo sau mông Tống Dịch mà kêu Dịch ca ca này Dịch ca ca nọ, lớn lên chút nữa thì mỗi lần đến Thông Hứa đều sống chết không muốn về, thế nào cũng phải ở lại Tống phủ một thời gian mới rời đi. Hơn mười năm qua, thì đã tạo được một quan hệ hữu nghị thắm thiết với Khả Tâm, nhưng lại không thể khiến cho Tống Dịch luôn ngưỡng mộ kia nhìn bằng ánh mắt khác.
Trong nháy mắt đã trở thành một cô nương trưởng thành, Tư Nhược vẫn thích ở Tống phủ như trước, lại bắt đầu trốn tránh Tống Dịch. Nàng có thể cười nói với Tống Du cùng Lục Sùng Hề, nhưng lại không thể mặt không đổi sắc với Tống Dịch dù chỉ trong nửa khắc. Nàng nhìn thấy hắn thì luôn khẩn trương, khi còn nhỏ cũng khẩn trương, nhưng cũng không khẩn trương như bây giờ. Cũng không biết vì sao, mỗi lần thấy Tống Dịch vừa đứng chắp tay sau lưng trước mặt, nàng sẽ không biết vì sao mà lại thấp hơn ba phần.
Tư Nhược bi ai nghĩ, đời này cũng không thể sóng vai cùng hắn. Dịch ca ca của nàng luôn cười thản nhiên, sự tình gì cũng không làm khó được hắn, cho dù việc lớn thế nào thì khi đến trước mặt hắn cũng trở thành việc nhỏ. Dịch ca ca trong lòng nàng chính là thần đấy, nàng khiến chính mình tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng cũng cảm thấy không xứng với hắn.
Tống Dịch đã mười chín, so với Tống Lương Trác khi còn trẻ thì còn anh khí hơn một phần, chỉ là tính tình có chút khó chịu, sự tình gì cũng là dáng vẻ không để vào mắt. Tống Du thì hoàn toàn tương phản, cùng gương mặt, nhưng lại khiến người ta chỉ liếc mắt đã nhận rõ. Mỗi ngày Tống Du đều lộ ra vẻ tươi cười, mắt vừa đảo thì lại có một phương pháp gì mới xuất hiện.
Tống Du không thích thi cử, một lần vào trường thi, thấy một đề mình đã biết, liền quăng bút đi tự phong cho mình là Trạng Nguyên lang, sau đó đi theo Tiền lão đầu học việc buôn bán. Dường như Tống Dịch cũng không thích khoa khảo, ngay cả trường thi cũng không đi vào, mỗi ngày đều vẽ tranh, mua bán một vài bức thư pháp này nọ.
Lúc trước khi Tống Dịch mô phỏng theo cái gì đó, Tư Nhược thích đứng ở một bên bưng trà đưa nước, đưa khúc gỗ lấy cái đinh, nhưng hiện tại nàng đã lâu không đi vào viện của Tống Dịch.
Nhưng nàng càng sợ hắn, càng nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt. Sắc mặt hắn càng không tốt, nàng càng thêm sợ hắn, cũng lại càng ít bước vào viện của hắn.
Lưu Mộ Thủy đến Thông Hứa chơi, vẫn mời hai tiểu tử Lục gia đến như trước. Các huynh đệ gặp nhau sẽ khó tránh không tụ hội uống một bữa, dù cho là Tống Dịch ngày thường biểu tình cũng không quá phong phú cũng sẽ phóng túng mà tham gia náo nhiệt một phen.
Lưu Mộ Thủy cùng huynh đệ Lục gia kề vai sát cánh đi Tiền gia tìm Tống Du, Tống Dịch thì tiễn bọn họ rời cửa liền xoay người tính về viện, quay đầu lại thấy Trương Thuấn đứng cách đó không xa. Hắn thường thấy nam nhân này, mỗi lần Tư Nhược ở lại Tống phủ thì hắn thích qua lại ở cửa.
Tống Dịch nhìn cái trán nhẵn nhụi của hắn mà nghĩ, đảm bảo là qua mươi tuổi sẽ hói đầu, một con vịt trọc đầu, sao có thể xứng đôi với Tư Nhược?
Trương Thuấn cười cười với Tống Dịch, Tống Dịch nhíu mày. Trương Thuấn đi tới hỏi: “Tống huynh, không biết Tư Nhược cô nương có ở trong phủ không?”
Tống Dịch nhíu mày, “Có việc?”
Trương Thuấn nhìn nhìn vào trong phủ, cúi mắt cười cười nói: “Ta có một phong thơ muốn giao cho Tư Nhược cô nương, không biết có tiện…”
“Ta giúp ngươi giao cho nàng.”
Hả? Trương Thuấn ngạc nhiên, nháy mắt lại cười nói: “Ta là hỏi có thể tự mình hay không…”
“Hiện giờ nàng không có ở nhà.”
Trương Thuấn gãi gãi trán, suy nghĩ rồi đưa thơ qua, “Làm phiền Tống huynh, xin đưa cho nàng, ta sẽ chờ nàng ở Phong Trạch Lâu.”
Tống Dịch nhận thơ cũng không gật đầu, Trương Thuấn lại dặn: “Nhất định phải bảo nàng đọc thơ, xác định là ta sẽ chờ nàng đến đấy.”
Tống Dịch không nói một lời vào phủ, đi qua trường đình, trực tiếp ném thơ vào trong bồn hoa sen. Đi được hai bước lại cảm thấy không ổn, mang một tảng đá mà đè lá thư xuống đáy nước một cách thật chính xác.
Rõ ràng là Tống Dịch đã xem thường nghị lực của Trương Thuấn, khi Lưu Mộ Thủy cùng hai huynh đệ Lục gia và Tống Du trở về, lại là chính mồm nói với Tư Nhược: “Thiếu gia Trương gia kia nói đợi muội muội ở Phong Trạch Lâu có chuyện muốn nói, muội muội đi nhanh về nhanh. À, đúng rồi, nói là còn có một phong thơ, muội muội có nhận được?”
Tư Nhược mờ mịt lắc đầu, liếc mắt nhìn Tống Dịch không biểu tình nói: “Không phải muốn ăn cơm ở nhà sao? Muội còn muốn giúp Tiểu Thất di di chuẩn bị món ăn nguội đây.”
Lưu Mộ Thủy đảo mắt nhìn Tống Dịch một cái, cười nói: “Hắn nói vẫn chờ muội, ta xem là muội muội vẫn nên đi nói một tiếng. Kỳ thật con người của Trương thiếu gia kia cũng không tệ đâu, chỉ là không thích cũng không thể để người ta đợi lâu, đó là lễ phép tối thiểu.”
Tư Nhược dẩu môi, “Ca ca đừng nói hồ đồ.”
“Ha ha, ta không nói, muội muội nắm chắc đi, đi nhanh về nhanh để còn ăn cơm chiều.”
Tư Nhược nghĩ nghĩ, nhìn váy trên người đã bị nước bắn tung tóe nói: “Muội đổi quần áo, sẽ đi về rất nhanh.”
Khả Tâm chớp mắt với Lưu Mộ Thủy, cũng đi qua nói: “Muội giúp tỷ đổi.”
Lúc Tư Nhược trở ra, đã đổi thành một bộ có nếp gấp màu vàng nhạt, tóc cũng búi lại lần nữa, còn cài thêm trâm cài. Kỳ thật trên mặt không có đánh má hồng, nhưng vì ánh mắt nhìn thẳng của Tống Dịch bắn tới, gương mặt đã hồng nhạt lên.
Tư Nhược tránh đi tầm mắt của Tống Dịch, bất an kéo kéo tay áo nói: “Cái kia, muội đi ra xem trước, sẽ trở lại.”
Tống Dịch thản nhiên mở miệng, “Hắn nói là giờ Tuất(*), Tư Nhược nên ăn cơm chiều rồi hãy đi.”
(*)giờ Tuất: 19h – 21h
Hả? Tư Nhược nhìn về phía Tống Dịch, thấy hắn vẫn là vẻ mặt thản nhiên như cũ, mím môi nói: “Ca ca nói là đã đến, muội đi nói rồi sẽ trở lại, ngồi không lâu.”
“Hắn nói giờ Tuất, lúc đó ta bảo gia nhân đi cùng muội.”
Tống Dịch cũng bất kể nàng đồng ý hay không, nghiêm mặt lại đi hướng thiện thính. Lưu Mộ Thủy vỗ bụng nhếch miệng, cười to không tiếng động, Lục Sùng Hề cong khóe miệng thấp giọng nói: “Ngươi tính kế hắn như vậy, khẳng định về sau sẽ chịu khổ.”
“Mới không sợ.” Khả Tâm chạy tới, thần bí nói: “Đến lúc đó Mộ Thủy ca chính là anh vợ của đại ca, làm sao huynh ấy dám khi dễ?”
Lục Sùng Hề cười dịu dàng, “Thiển Thiển nói có lý.”
Khả Tâm tránh đi ánh mắt của hắn, xem nhẹ sự dịu dàng trong mắt hắn, dương dương tự đắc nói: “Muội là ai? Thiển Thiển mà, ít cũng nhiều mà nhiều cũng ít, không gì có thể làm khó được muội.”
Trong bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Tống Dịch khó mà chủ động đi đưa ra tửu lệnh, còn thản nhiên nhìn lướt qua Tư Nhược cùng Khả Tâm, “Thiển Thiển cùng Tư Nhược cũng chơi đi.”
Nam tử trong bữa cơm đều có chút ngây người, nhưng chỉ một lát đã cười ầm. Tiểu Thất không biết làm thơ, vòng thứ nhất đã thua hai chén, đã bắt đầu có dấu hiệu gắp nhầm thức ăn. Tống Lương Trác nửa ôm lấy nàng, bắt lấy tay nàng không cho nàng lộn xộn, lại một vòng qua thì lại là Tiểu Thất bị phạt rượu. Ánh mắt Tống Lương Trác nhìn qua Tống Dịch có chút không thân thiện, Tống Dịch nhíu mày mà chuyên tâm ứng đối những người khác.
Tiểu Thất uống xong ba chén đã bắt đầu lẩm bẩm “Tướng công tướng công”, Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Tống Dịch một cái rồi ôm Tiểu Thất về phòng.
Người thua kế tiếp chính là Tư Nhược, từ lúc Lưu Mộ Thủy nói một câu nhắc nàng về cuộc hẹn ở Phong Trạch Lâu, nàng thua rượu bắt đầu dồn dập thay đổi từ ba bốn vòng một lần thành một vòng ba bốn lần. Dần dần mọi người cũng phát hiện, chỉ cần là đến lượt Tư Nhược, Tống Dịch liền ra vế trên rất khó mà đối được.
Mấy nam nhân bên này đã nhịn cười đến muốn nội thương, Tư Nhược bên kia cũng choáng váng say xỉn đến mềm nhũn trên ghế.
Tống Dịch quét mắt nhìn Tư Nhược đã choáng váng đến ngồi nghiêng trên ghế, tay cũng không động đậy, khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục đấu rượu với mấy nam nhân đối diện, chờ cho thêm hai người nằm úp sấp xuống mới thản nhiên mở miệng nói: “Nên nghỉ ngơi, ngày mai lại uống tiếp.”
Lưu Mộ Thủy mơ mơ màng màng lắc lắc Tư Nhược đang nửa tỉnh nửa ngủ, “Tỉnh tỉnh, còn có người chờ muội đấy.”
Trong đầu Tư Nhược vang lên ong ong, dạ dày cũng đang khó chịu, bị Lưu Mộ Thủy đẩy liền nằm đó mà ói ra.
Lưu Mộ Thủy ghét bỏ khoát tay, thấy mặt Tống Dịch lại đen thêm một phần, cười hớ hớ rồi lắc lư bỏ đi. Lục Sùng Hề cũng tự động tiếp nhận nhiệm vụ đỡ Khả Tâm, thấy nàng đi khó khăn, dứt khoát mà ôm đi.
Tống Dịch nhìn Tư Nhược đang lăn qua lăn lại mà hừ hừ đau đầu, cởi áo khoác đã bị nàng nôn vào, rót cho nàng một chén trà đậm mới ôm người đặt lên giường nhỏ ở một góc thiện thính. Tống Dịch dùng khăn trải giường quấn lấy nàng, khóe miệng cong cong nói: “Muốn đi gặp mặt? Tìm tướng công sao? Có thể tỉnh lại thì đi tìm đi.”
Lưu Mộ Thủy cùng lão nhị Lục gia và Tống Du ghé tai lên cửa sổ bên ngoài thiện thính mà che miệng cười đến không thở nói, thấy Tống Dịch ôm Tư Nhược đã bị quấn thành kén tằm đứng dậy, vội vàng cong lưng mà khập khiễng chạy ra.
Tống Dịch liếc mắt nhìn người trong lòng đang từ từ nhắm mắt mà vẫn còn hừ hừ, nhíu mày nói: “Ở trong Tống gia mười mấy năm, còn muốn rời khỏi? Nên đi từ lâu rồi?”
Tống Dịch ôm lấy người đi thẳng đến viện của mình. Bên cây sồi xanh bên này lại có một người đi ra, vừa đi ra liền ngồi đấm xuống đất mà cười ha hả, sau đó lại có hai người đi ra, ngã trái ngã phải mà ngồi xuống cười ha ha cùng một chỗ.
Hồi lâu sau ~~
“Ngươi nói xem, đại ca sẽ không thừa dịp Tư Nhược say rượu mà làm thành chuyện thực luôn đi?”
“Ha ha, không biết, xem ra giống thế.”
“Nếu không, tiếp tục đi nghe vách tường?” Lưu Mộ Thủy lau khóe mắt cười hớ hớ mở miệng.
Lục Sùng Quang nhíu mày, “Đừng nói ngươi làm ca như vậy chứ!”
Tống Du ngừng lại hít một hơi vào nói: “Quên đi, bị đại ca biết còn không lột da ta sao? Ta vẫn là chạy nhanh…”
Tống Du vừa nói thì thấy người đứng sau Lưu Mộ Thủy mà dạ dày co rút lại. Lưu Mộ Thủy thì lại nhướng lông mày mà đưa ra kế mới: “Có hai chữ có thể khái quát sự tinh túy của đại ca – rối loạn! Hắc hắc, thích còn không nói, cả ngày vờ thâm trầm, giống như làm bán tiên.”
Khóe miệng Tống Du co giật liên tục, Lục Sùng Quang nói tiếp: “Quả thật là quá buồn bực, ha ha ha, tứ ca nói quá đúng.”
Tống Du nhíu mắt lại, mặt nhăn như bánh bao. Kỳ thật Lưu Mộ Thủy có chút choáng váng, thấy vẻ mặt của Tống Du liền lắc đầu nói: “Ngươi bị táo bón?” Nói xong lại đấm xuống đất mà cười ha hả.
Tống Du vỗ trán, đứng lên miệng nói không rõ: “Đại ca đến đây? Ta say đến đứng, đứng, đứng, đứng cũng không nổi.” Nói xong Tống Du liền lắc lư thong dong đi.
Vốn đang quanh quẩn dưới trời đêm mà cười to liền im bặt, tiếp theo liền vang lên tiếng kêu khúc khúc, một tiếng cao một tiếng thấp, nghe vẫn thú vị. Đúng lúc Lưu Mộ Thủy lại đập tay xuống, cười ‘khặc khặc’ quái dị, mắt nhắm lại liền nằm thẳng xuống.
Lục Sùng Quang gãi gãi mặt, đong đưa qua lại đứng lên nói: “Này, này này, nhà vệ sinh ở nơi nào?”
Lục Sùng Quang đảo mắt một vòng xung quanh, ngón tay chỉ vào cổng viện, “À, ở nơi này!”
Lưu Mộ Thủy nghe tiếng bước chân của Lục Sùng Quang xa dần, đáy lòng đã mắng hắn đến ngay cả cái quần cộc cũng không chừa. Sao có thể không nói nghĩa khí như thế, dù thế nào cũng phải khiêng người ngã đi chứ? Grừ, thật lạnh nha, có sâu cắn đó, trời ạ, cái gì đang bò trên đùi hắn vậy?
Một khắc sau ~~
Ngươi đi đi, ta van cầu ngươi, ngươi là ca của ta, là đại ca nhà ta! Lưu Mộ Thủy kêu rên.
Hai khắc sau ~~
Ta rầu rĩ, ta rầu rĩ lại bí hơi, đại ca ngươi đi ngủ đi thôi! Lưu Mộ Thấy thấy mật đắng đang chảy ngược, trong lòng đều cảm thấy đáng.
Một lúc lâu sau ~~
Thèm vào, trời là mền đất là chiếu, ta cũng không tin ta không ngủ được!
Nửa canh giờ sau, Tống Dịch nhìn người đang lên xuống theo hô hấp khẽ đều đều cùng tiếng ngáy thật vang, khẽ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tống phủ xuất hiện hai việc lạ, thứ nhất, quan hệ của Tư Nhược cùng đại thiếu gia Tống gia lại chuyển tốt lắm, bọn hạ nhân lại thấy cái đuôi nhỏ kia của Tống đại thiếu gia.
Thứ hai, lúc hạ nhân quét tước vườn vào sáng sớm, ở đường mòn đá thì phát hiện đại thiếu gia Lưu gia đang ngủ mơ mơ màng màng. Chờ đến lúc bị lay tỉnh, người lại không đứng dậy. Sau đó lại nghe người ta nói, đại thiếu gia Lưu gia đến tuổi kết hôn có dục vọng không thể giải, uống nhiều rượu mà có tư xuân với bầu trời đêm.
Trên lưng Lưu Mộ Thủy vì ngủ trên đá mà bị xanh tím khắp nơi. Hơn mười ngày sau, lúc bọn hạ nhân nhìn thấy Lưu Mộ Thủy, hắn đều phải cong lưng như con tôm luộc, vẻ mặt đau khổ.
Sau đó nghe Lưu Mộ Thủy tổng kết nói, ngủ nơi nào cũng không thể ngủ trên đường đá, đắc tội ai cũng không thể đắc tội với lão hổ.
Trong nháy mắt đã trở thành một cô nương trưởng thành, Tư Nhược vẫn thích ở Tống phủ như trước, lại bắt đầu trốn tránh Tống Dịch. Nàng có thể cười nói với Tống Du cùng Lục Sùng Hề, nhưng lại không thể mặt không đổi sắc với Tống Dịch dù chỉ trong nửa khắc. Nàng nhìn thấy hắn thì luôn khẩn trương, khi còn nhỏ cũng khẩn trương, nhưng cũng không khẩn trương như bây giờ. Cũng không biết vì sao, mỗi lần thấy Tống Dịch vừa đứng chắp tay sau lưng trước mặt, nàng sẽ không biết vì sao mà lại thấp hơn ba phần.
Tư Nhược bi ai nghĩ, đời này cũng không thể sóng vai cùng hắn. Dịch ca ca của nàng luôn cười thản nhiên, sự tình gì cũng không làm khó được hắn, cho dù việc lớn thế nào thì khi đến trước mặt hắn cũng trở thành việc nhỏ. Dịch ca ca trong lòng nàng chính là thần đấy, nàng khiến chính mình tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng cũng cảm thấy không xứng với hắn.
Tống Dịch đã mười chín, so với Tống Lương Trác khi còn trẻ thì còn anh khí hơn một phần, chỉ là tính tình có chút khó chịu, sự tình gì cũng là dáng vẻ không để vào mắt. Tống Du thì hoàn toàn tương phản, cùng gương mặt, nhưng lại khiến người ta chỉ liếc mắt đã nhận rõ. Mỗi ngày Tống Du đều lộ ra vẻ tươi cười, mắt vừa đảo thì lại có một phương pháp gì mới xuất hiện.
Tống Du không thích thi cử, một lần vào trường thi, thấy một đề mình đã biết, liền quăng bút đi tự phong cho mình là Trạng Nguyên lang, sau đó đi theo Tiền lão đầu học việc buôn bán. Dường như Tống Dịch cũng không thích khoa khảo, ngay cả trường thi cũng không đi vào, mỗi ngày đều vẽ tranh, mua bán một vài bức thư pháp này nọ.
Lúc trước khi Tống Dịch mô phỏng theo cái gì đó, Tư Nhược thích đứng ở một bên bưng trà đưa nước, đưa khúc gỗ lấy cái đinh, nhưng hiện tại nàng đã lâu không đi vào viện của Tống Dịch.
Nhưng nàng càng sợ hắn, càng nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt. Sắc mặt hắn càng không tốt, nàng càng thêm sợ hắn, cũng lại càng ít bước vào viện của hắn.
Lưu Mộ Thủy đến Thông Hứa chơi, vẫn mời hai tiểu tử Lục gia đến như trước. Các huynh đệ gặp nhau sẽ khó tránh không tụ hội uống một bữa, dù cho là Tống Dịch ngày thường biểu tình cũng không quá phong phú cũng sẽ phóng túng mà tham gia náo nhiệt một phen.
Lưu Mộ Thủy cùng huynh đệ Lục gia kề vai sát cánh đi Tiền gia tìm Tống Du, Tống Dịch thì tiễn bọn họ rời cửa liền xoay người tính về viện, quay đầu lại thấy Trương Thuấn đứng cách đó không xa. Hắn thường thấy nam nhân này, mỗi lần Tư Nhược ở lại Tống phủ thì hắn thích qua lại ở cửa.
Tống Dịch nhìn cái trán nhẵn nhụi của hắn mà nghĩ, đảm bảo là qua mươi tuổi sẽ hói đầu, một con vịt trọc đầu, sao có thể xứng đôi với Tư Nhược?
Trương Thuấn cười cười với Tống Dịch, Tống Dịch nhíu mày. Trương Thuấn đi tới hỏi: “Tống huynh, không biết Tư Nhược cô nương có ở trong phủ không?”
Tống Dịch nhíu mày, “Có việc?”
Trương Thuấn nhìn nhìn vào trong phủ, cúi mắt cười cười nói: “Ta có một phong thơ muốn giao cho Tư Nhược cô nương, không biết có tiện…”
“Ta giúp ngươi giao cho nàng.”
Hả? Trương Thuấn ngạc nhiên, nháy mắt lại cười nói: “Ta là hỏi có thể tự mình hay không…”
“Hiện giờ nàng không có ở nhà.”
Trương Thuấn gãi gãi trán, suy nghĩ rồi đưa thơ qua, “Làm phiền Tống huynh, xin đưa cho nàng, ta sẽ chờ nàng ở Phong Trạch Lâu.”
Tống Dịch nhận thơ cũng không gật đầu, Trương Thuấn lại dặn: “Nhất định phải bảo nàng đọc thơ, xác định là ta sẽ chờ nàng đến đấy.”
Tống Dịch không nói một lời vào phủ, đi qua trường đình, trực tiếp ném thơ vào trong bồn hoa sen. Đi được hai bước lại cảm thấy không ổn, mang một tảng đá mà đè lá thư xuống đáy nước một cách thật chính xác.
Rõ ràng là Tống Dịch đã xem thường nghị lực của Trương Thuấn, khi Lưu Mộ Thủy cùng hai huynh đệ Lục gia và Tống Du trở về, lại là chính mồm nói với Tư Nhược: “Thiếu gia Trương gia kia nói đợi muội muội ở Phong Trạch Lâu có chuyện muốn nói, muội muội đi nhanh về nhanh. À, đúng rồi, nói là còn có một phong thơ, muội muội có nhận được?”
Tư Nhược mờ mịt lắc đầu, liếc mắt nhìn Tống Dịch không biểu tình nói: “Không phải muốn ăn cơm ở nhà sao? Muội còn muốn giúp Tiểu Thất di di chuẩn bị món ăn nguội đây.”
Lưu Mộ Thủy đảo mắt nhìn Tống Dịch một cái, cười nói: “Hắn nói vẫn chờ muội, ta xem là muội muội vẫn nên đi nói một tiếng. Kỳ thật con người của Trương thiếu gia kia cũng không tệ đâu, chỉ là không thích cũng không thể để người ta đợi lâu, đó là lễ phép tối thiểu.”
Tư Nhược dẩu môi, “Ca ca đừng nói hồ đồ.”
“Ha ha, ta không nói, muội muội nắm chắc đi, đi nhanh về nhanh để còn ăn cơm chiều.”
Tư Nhược nghĩ nghĩ, nhìn váy trên người đã bị nước bắn tung tóe nói: “Muội đổi quần áo, sẽ đi về rất nhanh.”
Khả Tâm chớp mắt với Lưu Mộ Thủy, cũng đi qua nói: “Muội giúp tỷ đổi.”
Lúc Tư Nhược trở ra, đã đổi thành một bộ có nếp gấp màu vàng nhạt, tóc cũng búi lại lần nữa, còn cài thêm trâm cài. Kỳ thật trên mặt không có đánh má hồng, nhưng vì ánh mắt nhìn thẳng của Tống Dịch bắn tới, gương mặt đã hồng nhạt lên.
Tư Nhược tránh đi tầm mắt của Tống Dịch, bất an kéo kéo tay áo nói: “Cái kia, muội đi ra xem trước, sẽ trở lại.”
Tống Dịch thản nhiên mở miệng, “Hắn nói là giờ Tuất(*), Tư Nhược nên ăn cơm chiều rồi hãy đi.”
(*)giờ Tuất: 19h – 21h
Hả? Tư Nhược nhìn về phía Tống Dịch, thấy hắn vẫn là vẻ mặt thản nhiên như cũ, mím môi nói: “Ca ca nói là đã đến, muội đi nói rồi sẽ trở lại, ngồi không lâu.”
“Hắn nói giờ Tuất, lúc đó ta bảo gia nhân đi cùng muội.”
Tống Dịch cũng bất kể nàng đồng ý hay không, nghiêm mặt lại đi hướng thiện thính. Lưu Mộ Thủy vỗ bụng nhếch miệng, cười to không tiếng động, Lục Sùng Hề cong khóe miệng thấp giọng nói: “Ngươi tính kế hắn như vậy, khẳng định về sau sẽ chịu khổ.”
“Mới không sợ.” Khả Tâm chạy tới, thần bí nói: “Đến lúc đó Mộ Thủy ca chính là anh vợ của đại ca, làm sao huynh ấy dám khi dễ?”
Lục Sùng Hề cười dịu dàng, “Thiển Thiển nói có lý.”
Khả Tâm tránh đi ánh mắt của hắn, xem nhẹ sự dịu dàng trong mắt hắn, dương dương tự đắc nói: “Muội là ai? Thiển Thiển mà, ít cũng nhiều mà nhiều cũng ít, không gì có thể làm khó được muội.”
Trong bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Tống Dịch khó mà chủ động đi đưa ra tửu lệnh, còn thản nhiên nhìn lướt qua Tư Nhược cùng Khả Tâm, “Thiển Thiển cùng Tư Nhược cũng chơi đi.”
Nam tử trong bữa cơm đều có chút ngây người, nhưng chỉ một lát đã cười ầm. Tiểu Thất không biết làm thơ, vòng thứ nhất đã thua hai chén, đã bắt đầu có dấu hiệu gắp nhầm thức ăn. Tống Lương Trác nửa ôm lấy nàng, bắt lấy tay nàng không cho nàng lộn xộn, lại một vòng qua thì lại là Tiểu Thất bị phạt rượu. Ánh mắt Tống Lương Trác nhìn qua Tống Dịch có chút không thân thiện, Tống Dịch nhíu mày mà chuyên tâm ứng đối những người khác.
Tiểu Thất uống xong ba chén đã bắt đầu lẩm bẩm “Tướng công tướng công”, Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Tống Dịch một cái rồi ôm Tiểu Thất về phòng.
Người thua kế tiếp chính là Tư Nhược, từ lúc Lưu Mộ Thủy nói một câu nhắc nàng về cuộc hẹn ở Phong Trạch Lâu, nàng thua rượu bắt đầu dồn dập thay đổi từ ba bốn vòng một lần thành một vòng ba bốn lần. Dần dần mọi người cũng phát hiện, chỉ cần là đến lượt Tư Nhược, Tống Dịch liền ra vế trên rất khó mà đối được.
Mấy nam nhân bên này đã nhịn cười đến muốn nội thương, Tư Nhược bên kia cũng choáng váng say xỉn đến mềm nhũn trên ghế.
Tống Dịch quét mắt nhìn Tư Nhược đã choáng váng đến ngồi nghiêng trên ghế, tay cũng không động đậy, khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục đấu rượu với mấy nam nhân đối diện, chờ cho thêm hai người nằm úp sấp xuống mới thản nhiên mở miệng nói: “Nên nghỉ ngơi, ngày mai lại uống tiếp.”
Lưu Mộ Thủy mơ mơ màng màng lắc lắc Tư Nhược đang nửa tỉnh nửa ngủ, “Tỉnh tỉnh, còn có người chờ muội đấy.”
Trong đầu Tư Nhược vang lên ong ong, dạ dày cũng đang khó chịu, bị Lưu Mộ Thủy đẩy liền nằm đó mà ói ra.
Lưu Mộ Thủy ghét bỏ khoát tay, thấy mặt Tống Dịch lại đen thêm một phần, cười hớ hớ rồi lắc lư bỏ đi. Lục Sùng Hề cũng tự động tiếp nhận nhiệm vụ đỡ Khả Tâm, thấy nàng đi khó khăn, dứt khoát mà ôm đi.
Tống Dịch nhìn Tư Nhược đang lăn qua lăn lại mà hừ hừ đau đầu, cởi áo khoác đã bị nàng nôn vào, rót cho nàng một chén trà đậm mới ôm người đặt lên giường nhỏ ở một góc thiện thính. Tống Dịch dùng khăn trải giường quấn lấy nàng, khóe miệng cong cong nói: “Muốn đi gặp mặt? Tìm tướng công sao? Có thể tỉnh lại thì đi tìm đi.”
Lưu Mộ Thủy cùng lão nhị Lục gia và Tống Du ghé tai lên cửa sổ bên ngoài thiện thính mà che miệng cười đến không thở nói, thấy Tống Dịch ôm Tư Nhược đã bị quấn thành kén tằm đứng dậy, vội vàng cong lưng mà khập khiễng chạy ra.
Tống Dịch liếc mắt nhìn người trong lòng đang từ từ nhắm mắt mà vẫn còn hừ hừ, nhíu mày nói: “Ở trong Tống gia mười mấy năm, còn muốn rời khỏi? Nên đi từ lâu rồi?”
Tống Dịch ôm lấy người đi thẳng đến viện của mình. Bên cây sồi xanh bên này lại có một người đi ra, vừa đi ra liền ngồi đấm xuống đất mà cười ha hả, sau đó lại có hai người đi ra, ngã trái ngã phải mà ngồi xuống cười ha ha cùng một chỗ.
Hồi lâu sau ~~
“Ngươi nói xem, đại ca sẽ không thừa dịp Tư Nhược say rượu mà làm thành chuyện thực luôn đi?”
“Ha ha, không biết, xem ra giống thế.”
“Nếu không, tiếp tục đi nghe vách tường?” Lưu Mộ Thủy lau khóe mắt cười hớ hớ mở miệng.
Lục Sùng Quang nhíu mày, “Đừng nói ngươi làm ca như vậy chứ!”
Tống Du ngừng lại hít một hơi vào nói: “Quên đi, bị đại ca biết còn không lột da ta sao? Ta vẫn là chạy nhanh…”
Tống Du vừa nói thì thấy người đứng sau Lưu Mộ Thủy mà dạ dày co rút lại. Lưu Mộ Thủy thì lại nhướng lông mày mà đưa ra kế mới: “Có hai chữ có thể khái quát sự tinh túy của đại ca – rối loạn! Hắc hắc, thích còn không nói, cả ngày vờ thâm trầm, giống như làm bán tiên.”
Khóe miệng Tống Du co giật liên tục, Lục Sùng Quang nói tiếp: “Quả thật là quá buồn bực, ha ha ha, tứ ca nói quá đúng.”
Tống Du nhíu mắt lại, mặt nhăn như bánh bao. Kỳ thật Lưu Mộ Thủy có chút choáng váng, thấy vẻ mặt của Tống Du liền lắc đầu nói: “Ngươi bị táo bón?” Nói xong lại đấm xuống đất mà cười ha hả.
Tống Du vỗ trán, đứng lên miệng nói không rõ: “Đại ca đến đây? Ta say đến đứng, đứng, đứng, đứng cũng không nổi.” Nói xong Tống Du liền lắc lư thong dong đi.
Vốn đang quanh quẩn dưới trời đêm mà cười to liền im bặt, tiếp theo liền vang lên tiếng kêu khúc khúc, một tiếng cao một tiếng thấp, nghe vẫn thú vị. Đúng lúc Lưu Mộ Thủy lại đập tay xuống, cười ‘khặc khặc’ quái dị, mắt nhắm lại liền nằm thẳng xuống.
Lục Sùng Quang gãi gãi mặt, đong đưa qua lại đứng lên nói: “Này, này này, nhà vệ sinh ở nơi nào?”
Lục Sùng Quang đảo mắt một vòng xung quanh, ngón tay chỉ vào cổng viện, “À, ở nơi này!”
Lưu Mộ Thủy nghe tiếng bước chân của Lục Sùng Quang xa dần, đáy lòng đã mắng hắn đến ngay cả cái quần cộc cũng không chừa. Sao có thể không nói nghĩa khí như thế, dù thế nào cũng phải khiêng người ngã đi chứ? Grừ, thật lạnh nha, có sâu cắn đó, trời ạ, cái gì đang bò trên đùi hắn vậy?
Một khắc sau ~~
Ngươi đi đi, ta van cầu ngươi, ngươi là ca của ta, là đại ca nhà ta! Lưu Mộ Thủy kêu rên.
Hai khắc sau ~~
Ta rầu rĩ, ta rầu rĩ lại bí hơi, đại ca ngươi đi ngủ đi thôi! Lưu Mộ Thấy thấy mật đắng đang chảy ngược, trong lòng đều cảm thấy đáng.
Một lúc lâu sau ~~
Thèm vào, trời là mền đất là chiếu, ta cũng không tin ta không ngủ được!
Nửa canh giờ sau, Tống Dịch nhìn người đang lên xuống theo hô hấp khẽ đều đều cùng tiếng ngáy thật vang, khẽ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tống phủ xuất hiện hai việc lạ, thứ nhất, quan hệ của Tư Nhược cùng đại thiếu gia Tống gia lại chuyển tốt lắm, bọn hạ nhân lại thấy cái đuôi nhỏ kia của Tống đại thiếu gia.
Thứ hai, lúc hạ nhân quét tước vườn vào sáng sớm, ở đường mòn đá thì phát hiện đại thiếu gia Lưu gia đang ngủ mơ mơ màng màng. Chờ đến lúc bị lay tỉnh, người lại không đứng dậy. Sau đó lại nghe người ta nói, đại thiếu gia Lưu gia đến tuổi kết hôn có dục vọng không thể giải, uống nhiều rượu mà có tư xuân với bầu trời đêm.
Trên lưng Lưu Mộ Thủy vì ngủ trên đá mà bị xanh tím khắp nơi. Hơn mười ngày sau, lúc bọn hạ nhân nhìn thấy Lưu Mộ Thủy, hắn đều phải cong lưng như con tôm luộc, vẻ mặt đau khổ.
Sau đó nghe Lưu Mộ Thủy tổng kết nói, ngủ nơi nào cũng không thể ngủ trên đường đá, đắc tội ai cũng không thể đắc tội với lão hổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook