Tiền Tiểu Thất ngủ một đêm, tỉnh lại thấy cả người đau ê ẩm. Theo thói quen, nàng từ từ mở hai mắt rồi vươn vai tỉnh dậy, giật mình nhớ ra bản thân đang ngủ ở trên bàn.

Tiền Tiểu Thất xoay người, nhìn chằm chằm vào mạn giường hồi lâu mới có phản ứng.

Sao lại nằm trên giường? Không phải nửa đêm qua nàng nằm trên bàn sao? Nàng cũng không có thói quen nửa đêm tìm nam nhân đâu. Thiên a, này là thế nào?

Tiền Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, cảm giác toàn thân cả người đều đau nhức, cảm thấy tủi thân mà khóc.

Tên dâm tặc kia, khẳng định là thừa dịp nàng ngủ liền cùng nàng động phòng! Nếu không sao cả người nàng đều đau thế này?! Quả nhiên, cầm thú là cầm thú a!

Tiền Tiểu Thất hấp hấp mũi khóc, lại bị tiếng bước chân của Lục Liễu làm giật mình. Lục Liễu vừa nhìn khẳng định là đã viên phòng, đáy mắt tươi cười sáng lạn đi qua, dỗ dành nói: “Tiểu thư tỉnh? Cô gia đã đến nha môn, tiểu thư đừng thương tâm, nữ nhân nào cũng đều phải trải qua việc này mà!”

Lục Liễu cố giấu vẻ vui sướng trong lòng, “Lúc này cho Nhược Thủy tiểu thư kia biết, em đã nói qua rồi, cô gia vẫn là thích tiểu thư.”

Lục Liễu cười cười, kéo tấm chăn trên người Tiền Tiểu Thất xuống, muốn xóa đi biểu hiện của trinh tiết kia, có cái đó làm bệ đỡ thì cuộc sống về sau ở Tống gia mới thuận lợi.

Tiền Tiểu Thất túm chặt chăn không chịu buông, Lục Liễu liền vạch chăn từ phía dưới lại vô cùng mất hứng khi nhìn thấy Tiền Tiểu Thất vẫn còn mặc đầy đủ trang phục trên người.

“Tiểu thư ngủ mà không cởi quần áo?”

Tiền Tiểu Thất hai mắt đẫm lệ nhìn xuống, kinh hỉ vô cùng khi thấy bản thân vẫn còn mặc bộ y phục ngày hôm qua, mừng run cả người.

Tiền Tiểu Thất liền lau mặt ngồi xuống, vui vẻ thăm dò bản thân qua làn váy, quay đầu hướng Lục Liễu nói: “Đây chính là không có việc gì xảy ra?”

“Hừ hừ.” Lục Liễu nhụt chí buông chăn ra, “Tiểu thư vui vẻ đến thế?”

“Đúng!” Tiền Tiểu Thất hấp hấp cánh mũi, “Ta đói bụng.”

Nàng nhảy xuống giường, đang cầm khăn lau mặt thì thấy Ôn Nhược Thủy bước vào, vẻ mặt đầy ghen tuông, trừng mắt nhìn nàng chất vấn: “Ngươi cùng Trác ca ca đã làm cái gì?”

“Cô gia cùng tiểu thư ban đêm ở trong phòng còn có thể làm cái gì? Nhược Thủy tiểu thư hỏi gì kỳ thế?!” Lục Liễu bĩu môi, ái muội nói.

Ôn Nhược Thủy mặt đỏ lên, hầm hừ nói: “Ngươi buộc hắn, có phải không? Ngươi thật đúng là không biết hổ thẹn!”

“Ngươi, ngươi mới là kẻ không biết hổ thẹn!” Tiền Tiểu Thất ngốc nghếch vừa hoàn hồn, bị mắng không biết hổ thẹn liền cảm thấy ảo não.

“Hừ, ngươi buộc Trác ca ca cùng ngươi làm chuyện đó, không phải ngươi không biết hổ thẹn thì còn là gì?”

Lục Liễu liền chen miệng nói vào, “Có gì thì cũng là cô gia vui vẻ cùng tiểu thư làm, Nhược Thủy tiểu thư hỏi như vậy có phải hay không là không đúng?”

“Ta không đúng thế nào?” Nhược Thủy giận đỏ cả mặt.

“A, hai người ầm ĩ! Ta còn chưa ăn cơm!” Tiền Tiểu Thất nhảy vào giữa Lục Liễu và Ôn Nhược Thủy lúc này đang giận đỏ mặt, nói: “Cơm nước xong rồi lại ầm ĩ, có được không?”

Cả hai người đều xoay lưng, hừ lạnh một tiếng. Tiều Tiểu Thất xoa xoa bụng, tâm tình vui vẻ rửa mặt đánh răng, hí hửng ngồi vào bàn chờ Lục Liễu đem đồ ăn lên.

Lục Liễu giận dỗi, không cam lòng đi ra khỏi phòng.

Ôn Nhược Thủy kiêu ngạo hất cằm ngồi đối diện với Tiền Tiểu Thất, hừ một tiếng nói: “Ngươi đừng vội đắc ý! Cho dù Trác ca ca cùng ngươi có chuyện gì thì đã sao? Tống bá bá cùng dì nhất định cũng không nhận ngươi vào cửa!”

Tiền Tiểu Thất tâm tình vui vẻ, gật gật đầu nói: “Nhược Thủy tiểu thư định ở nơi này bao lâu?”

“Hừ, ngươi đuổi ta đi cũng vô dụng, đây là nhà của Trác ca ca, Trác ca ca sẽ không để ta đi.”

“Không phải.” Tiền Tiểu Thất vội vàng xua tay, “Qua vài ngày nữa ta về thưa với cha mẹ, sẽ không cản trở ngươi cùng Tống Lương Trác, ngươi giữ lấy hắn đi.”

Ôn Nhược Thủy kinh ngạc, “Ngươi nói thật?”

“Thật!” Tiền Tiểu Thất nhăn mũi, nam nhân đánh người thì không phải là nam nhân tốt, không đáng tin cậy để giao phó cả đời. Lời này là của ai nói với nàng nhỉ?

“Ngươi,” Ôn Nhược Thủy hoài nghi, “Không phải lúc trước rất thích Trác ca ca sao?”

Tiền Tiểu Thất bĩu môi, “Hắn không thích ta, không phải vì ngươi mà đánh ta sao? Ta đây trở về là tốt nhất!”

Ôn Nhược Thủy cảm thấy có chút áy náy, tự nhéo nhẹ chân mình, thấp giọng nói: “Cái đó, lúc ấy là ta khó thở, ngươi, ngươi không phải cũng không bị thương sao? Trác ca ca còn cố ý cho người tìm thuốc mỡ .”

Tiền Tiểu Thất nghi hoặc nhìn Ôn Nhược Thủy, “Ngươi không phải là muốn ở cùng một chỗ với Trác ca ca của ngươi sao? Ta đi thì ngươi nên cao hứng mới phải.”

“Nga!” Ôn Nhược Thủy gật đầu, “Vậy ngươi đi đi.”

Tiền Tiểu Thất bị sặc nước miếng, suy nghĩ rồi lại nói: “Thông Hứa vẫn là nơi có nhiều cảnh đẹp, chờ ta trở lại Tiền gia quen thuộc nơi này, ngươi có thể đến tìm ta đi ngắm cảnh, ta mang ngươi ra ngoài dạo cũng tốt.”

Ôn Nhược Thủy càng không được tự nhiên, bĩu môi đỏ mặt nói: “Ai, ai cần ngươi dẫn đi ngoạn cảnh a.”

Ôn Nhược Thủy lại liếc nàng một cái, “Cái kia, nếu như bị hưu sẽ không gả được cho người khác, ngươi có tưởng tượng tới ?”

“Ta cũng không cùng hắn có chuyện gì, vì sao lại không gả được? Di? Ngươi nói làm ta tò mò quái.”

Ôn Nhược Thủy nắm tay áo thầm nghĩ, kia, đây chính là ngươi tự đi, cũng không có ai bức ngươi, ngươi đi rồi đừng trách ta cướp Trác ca ca .

Điểm tâm thực phong phú, Tiền Tiểu Thất chán ghét mỡ heo từ trong tâm nên ngoại trừ chén thịt nướng ra, tất cả đều được ăn sạch sẽ. Ôn Nhược Thủy chống cằm nhìn nàng ăn cơm, rầu rĩ nói: “Ngươi a, trong nhà không phải rất nhiều tiền sao? Sao lại không có một chút phong thái của tiểu thư ? Khẳng định là ngươi được người nhà ngươi làm hư, ai, Trác ca ca mệnh thực khổ!”

Ôn Nhược Thủy vừa dứt lời, lại cảm thấy Tiền Tiểu Thất có phong thái hay không, về sau nàng cùng Trác ca ca cũng không còn quan hệ, liền sửa lại khẩu khí nói: “Tướng công tương lai của ngươi thực mệnh khổ.”

Các nữ nhân muốn có quan hệ tốt cũng dễ, đặc biệt là Tiền Tiểu Thất và Ôn Nhược Thủy sau khi thống nhất với nhau, Ôn Nhược Thủy cũng không bắt bẻ nàng chỗ nào không vừa mắt, ngược lại, cùng nàng tán gẫu.

“Sau đó thế nào?” Tiền Tiểu Thất như cũ, ngồi ở bàn cắn hột dưa, trước mặt hai cánh tay đã có một đống vỏ hạt dưa.

“Sau ta thường xuyên theo Trác ca ca ra ngoài chơi. Trác ca ca thường xuyên mang ta ra ngoài cưỡi ngựa, làm thơ từ cũng rất giỏi, Tống bá bá rất hài lòng về hắn. Kỳ thật, Trác ca ca không cần phải thi Trạng Nguyên mà làm chức quan thất phẩm nhỏ nhoi này, nhưng Trác ca ca có chí hướng, nói muốn dựa vào chính mình làm nên sự nghiệp. Sau đó đi thi khoa khảo, ta biết Trác ca ca có thể đậu Trạng Nguyên, quả thật không sai a.” Ôn Nhược Thủy vẻ mặt sùng bái, “Ai, Trác ca ca thật lợi hại nha!”

Tiền Tiểu Thất nhìn nàng cười cười ánh mắt đầy vẻ mê luyến liền chịu không nổi, muốn cầm hạt dưa trong tay thoái lui.

“Ai, ngươi biết không? Kỳ thật Trác ca ca thích nữ tử ôn nhu như nước, có thể cùng hắn đối ẩm là tốt nhất. Trác ca ca hắn thực thích câu “Mị nhãn xấu hổ hợp, đan môi trục cười khai” bộ dạng của nữ tử.”

Ôn Nhược Thủy nâng cằm, hơi nhắm mắt, thấp giọng ngâm:

"Lạc phổ nghi hồi tuyết, vu sơn giống như sáng vân.

Khuynh thành nay thủy gặp, khuynh quốc tích từng nghe thấy.

(Xinh đẹp tùy xấu hổ hợp, đan môi trục cười phân.

Gió cuốn nho mang, ánh sáng mặt trời quả lựu váy.)

“Ai!” Ôn Nhược Thủy hướng nàng than nhẹ, “Mỹ nhân thế nào mới có được phong tư của tiên nhân như vậy? Giống như lạc thần, da thịt trắng như tuyết, nhìn thoáng như vu sơn thần nữ, hướng vân thanh linh. Cười khuynh quốc khuynh thành. Xấu hổ gặp người đến, sóng mắt lưu chuyển, bộ dạng phục tùng, khẽ mở chu môi, lúm đồng tiền sinh huy."

Ôn Nhược Thủy khẽ lắc đầu, cúi mặt xuống, lại nhẹ nhàng nâng lên, nhìn về phía Tiền Tiểu Thất chính là sóng mắt lưu chuyển, lệ quang nhiều điểm, một bộ yếu đuối, mảnh mai, chậm rãi chu môi, nét cười trên mặt dần lộ ra.

Vẻ mặt của Tiền Tiểu Thất đầy biểu tình, khóe môi giật giật, cuối cùng nhịn không được, đành nôn khan một tiếng.

Thần thái tiểu mỹ nhân của Ôn Nhược Thủy bị tiếng nôn khan của Tiền Tiểu Thất làm cho biến mất không chút dấu vết. Ôn Nhược Thủy khẽ hừ một tiếng nói: “Ngươi mới không có tư sắc.”

Tiền Tiểu Thất líu lưỡi, “Chính ngươi nói là tiên nhân, thế gian này làm gì có tiểu mỹ nhân như thế? Còn nữa, cho dù có, người ta cũng chướng mắt Tống tri huyện a, thất phẩm thôi!”

Tiền Tiểu Thất giơ giơ ngón út, “Thất phẩm! Là sao! Là sao! Ngươi gặp qua sao? Chính là so với đậu xanh còn nhỏ hơn. Thất phẩm chỉ là một quan tép riu!”

Ôn Nhược Thủy chu miệng, “Thế lực!”

Tiền Tiểu Thất cẩn thận đem hạt dưa gói vào trong khăn tay rồi nhẹ nhàng nhét vào tay áo. Ôn Nhược Thủy nhíu máy, “Kia, nhân hạt dưa kia không phải có nhiều rồi sao? Sao lại làm bộ dáng này?”

“Đó là do người ta cắn, không phải của ta. Chính mình làm mới được gọi là cắn hạt dưa, người ta cắn không biết đã dính qua bao nhiêu nước miếng, ngươi cũng đâu biết là người thế nào.”

Ôn Nhược Thủy nhìn hạt dưa đã lột vỏ sẵn trong tay, khó khăn nuốt nước miếng, ngượng ngùng đem nhân hạt dưa quăng lên bàn trà.

Ngày dài trôi qua, Tiền Tiểu Thất rất vừa lòng, có người bồi nàng đấu võ mồm, cãi nhau liền nhanh hết một ngày.

Cơm chiều vẫn như trước, là ba người cùng nhau ăn, Lục Liễu như cũ, bị Tiền Tiểu Thất đuổi đến phòng bếp ăn.

Tiền Tiểu Thất nhìn bát thịt nướng trên bàn liền nhíu máy, “Này, thịt không thể hâm lại rồi ăn, như vậy sẽ nóng trong người.”

Tống Lương Trác nhìn thịt nướng trên bàn, ho nhẹ, nói: “Đây là giữa trưa mới làm, quý phủ còn không đến mức ăn cơm thừa.”

“À.” Tiền Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, hảo tâm nhắc nhở: “Ta là sợ mọi người tiêu chảy.”

Ôn Nhược Thủy bĩu môi không muốn ăn. Tiền Tiểu Thất vốn định quan tâm nàng nhưng cảm thấy hẳn là có Tống Lương Trác quan tâm nên lại bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Đũa của Tống Lương Trác dạo qua một vòng bàn ăn, lại thấy Ôn Nhược Thủy bộ dáng không muốn ăn, nhất thời cũng không có khẩu vị nên chỉ cầm đũa nhìn Tiền Tiểu Thất ăn.

Tiền Tiểu Thất ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bọn họ, muốn làm rõ vì sao cả hai người lại cùng nhau buông đũa nhưng đáy lòng lại mơ hồ có chút phiền muộn. Tiền Tiểu Thất khẽ hừ một tiếng, nói: “Tống tri huyện, ngày mai ta muốn về nhà.”

“À, ta về cùng nàng.”

“Không cần, Tống tri huyện cứ xử lý việc công, ta về một mình là được rồi.”

“Không sao.”

Tiền Tiểu Thất như thấy quỷ, nhìn Tống Lương Trác, vừa muốn nói rõ thì hắn lại nói: “Ta vừa vặn có việc cần thưa với nhạc phụ.”

“À.”

Dối trá! Tiền Tiểu Thất thầm thở dài, rõ ràng chính là bản thân hắn có việc, vậy mà còn muốn giả bộ bồi nàng về. Loại nam nhân này tuyệt đối không đáng tin, lời này của ai nói nhỉ?! Tiền Tiểu Thất có chút mơ hồ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương