Tiểu Thất, Chậm Đã!
-
Chương 37
Khi Tiểu Thất về đến Tống phủ thì trời đã tối. Hôm nay Tống Lương Trác trở về sớm, thấy Tiểu Thất rụt rè ôm một túi nhỏ tiến vào cửa, nghi hoặc nhíu mày.
Tiểu Thất ho nhẹ một tiếng, nói: “Tống tri huyện, kia, ngươi ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn.”
“À, vậy, cùng nhau ăn đi.”
Tống Lương Trác buông sách xuống, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất chạy vào phòng trong, đem túi nhỏ nhét vào bên trong giường, lo lắng kéo kéo màn che một hồi mới đi ra, khóe miệng giật giật nói: “Ta đói bụng.”
Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Lục Liễu, “Mang cơm lên đi.”
“Tiểu Thất, có phải không vui hay không?” Tống Lương Trác cân nhắc nói: “Nếu trở về xem Ha Da, nếu thật sự không rời đi được, chúng ta có thể…”
“Không có.” Tiểu Thất ngồi xuống bên cạnh Tống Lương Trác, đỏ mặt nói: “Ta không có không vui.”
Tống Lương Trác hồ nghi, thấy Tiểu Thất không chịu nói, suy nghĩ lại vẫn là không nên truy vấn.
Tiểu Thất ăn cơm chiều thật nhanh, Tống Lương Trác ngồi bên cạnh vẫn luôn nhíu mày chú ý nhìn nàng.
Tống Lương Trác lo lắng, vẵn chưa mở miệng nói, Tiểu Thất đã nhanh chóng buông đũa, lau miệng nói: “Ăn ngon, Tống tri huyện cứ từ từ ăn.”
Tống Lương Trác đưa tay giữ chặt Tiểu Thất, nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Thất chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu nói: “Ta, ách, muốn tắm rửa. Đi cả ngày nên đổ mồ hôi rất nhiều.”
Tống Lương Trác nhìn chằm chằm Tiểu Thất thật lâu, Tiểu Thất nhìn mặt Tống Lương Trác một cái rồi xoay đi tránh ánh mắt của hắn.
“Kia, ta muốn tắm rửa.”
Tống Lương Trác thả tay ra, lo lắng dặn dò: “Trời lạnh, tắm nhanh chút.”
Tiểu Thất gật đầu, đứng dậy đi vào buồng trong, Lục Liễu đã dẫn nha hoàn mang nước ấm vào, nhưng chỉ một lát sau lại đi ra ngay, bưng một giỏ cánh hoa vào. Tống Lương Trác nhìn người ra ra vào vào có chút khó hiểu, nhớ lại hành động của Tiểu Thất, Tống Lương Trác gõ nhẹ vào dĩa thức ăn trên bàn, ngoắc ngoắc khóe miệng cười.
Để phối hợp với Tiểu Thất, Tống Lương Trác ăn cơm rất chậm. Quả thật rất chậm, một chén cháo loãng đã nguội lạnh rồi mà uống thật lâu mới cạn.
Lục Liễu vẫn đứng một bên hầu hạ, tựa hồ đối với động tác chậm chạp của Tống Lương Trác hoàn toàn không có ý kiến, từ đầu đến cuối còn lộ vẻ tươi cười. Đến lúc Tống Lương Trác ngừng đũa, Lục Liễu nhanh nhẹn bảo người thu dọn sạch sẽ, tự mình thắp hai ngọn nến đỏ.
Lúc này Tống Lương Trác lại không biết muốn làm cái gì, chỉ có thể thực sự xin lỗi tâm tư của Tiểu Thất rồi. Lục Liễu đem nước ấm vào, cười nói: “Cô gia, rửa mặt đi.”
Tống Lương Trác nhẫn nại cười, gật đầu tiếp nhận chậu rửa mặt.
Lục Liễu che miệng cười cười, hướng thân ảnh Tống Lương Trác nói: “Lục Liễu đi ra ngoài, sáng mai lại tới hầu hạ.”
Tống Lương Trác nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, vẫn không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Tiểu Thất đã tắm rửa xong, mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt bằng tơ tằm do mỹ phụ nhân chuẩn bị cho nàng. Trên váy tơ tằm có xông hương, mùi hoa hồng nhàn nhạt, thực bình thường, cũng rất thanh nhã, đến mê người.
Quần áo thực trong suốt. Được rồi, chính xác mà nói, cũng không tính là thực trong suốt, chẳng qua là loại xinh đẹp mông lung mà thôi.
Quần áo còn thực lộ. Ách, hàm súc nói, cũng không tính là thực lộ, chẳng qua là lộ hay tay, cổ áo rộng hơn chút mà thôi.
Tiểu Thất xõa tóc đứng phía sau bình phong, chu miệng nhìn quần áo trên người.
Quần áo thực rộng, cũng không phải là quá rộng, cũng không làm lộ ra đường cong của nàng quá nhiều. Tiểu Thất đưa tay chạm vào miếng vải dính chặt vào ngực, cau mày nghĩ, như vậy là có thể dụ hoặc nam nhân sao? Nàng thấy còn không bằng mặc váy dài viền hoa thật xinh đẹp đây? Còn có, Tống tri huyện cũng không phải Tiền lão đầu, như thế nào có thể giống nhau!
Đã gần cuối tháng tám, ban đêm bắt đầu có khí lạnh, Tiểu Thất đứng như vậy một lát đã cảm thấy thật lạnh.
Tiểu Thất thăm dò nhìn phía ngoài bình phong, nhún mũi chân kéo váy muốn chạy đến trên giường, vừa cong thắt lưng bước đi hai bước thì thấy một thân ảnh thật to đang tiến đến đây. Trong nháy mắt Tiểu Thất đã đứng thẳng lưng, khẩn trương nuốt nước miếng nhìn thân ảnh đang vén sa mành đi vào.
Tầm mắt Tống Lương Trác dừng trên người Tiểu Thất một lát, lại giống như bình thường bước sang ngồi xuống giường.
Tống Lương Trác nhìn váy Tiểu Thất, vẫy tay, đợi đến khi nàng bước đến gần thì kéo nhẹ tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng vẫn đang cúi gằm mặt, khẽ cười cười.
Tiểu Thất cực túng quẫn, đấm Tống Lương Trác một cái rồi hừ lạnh.
“Không lạnh sao?” Tống Lương Trác sờ sờ cánh tay lành lạnh của Tiểu Thất hỏi.
Không hỏi thì tốt, vừa hỏi một cái Tiểu Thất liền rùng mình.
Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất lên giường, ấm giọng nói: “Trên giường có chăn rất ấm.”
Cả người Tiểu Thất tê dại chui vào trong chăn, ngẫm lại rồi túm tay Tống Lương Trác hỏi: “Váy ta có đẹp không?”
“Ai đưa cho Tiểu Thất?” Tống Lương Trác không đáp mà hỏi lại.
Tiểu Thất túng quẫn, nghĩ lại rồi thông minh mà ngậm miệng.
Tống Lương Trác cũng chui vào chăn, ôm Tiểu Thất vào trong ngực, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng, ấm giọng hỏi: “Còn dạy Tiểu Thất cái gì?”
Tiểu Thất há hốc mồm, nhớ tới lời nói của mỹ phụ nhân, lại ngậm chặt miệng lại.
Tống Lương Trác cười cười, cúi đầu hôn môi Tiểu Thất. Rất nhẹ, giống như lông chim lướt qua. Tiểu Thất vẫn còn mơ màng, đôi môi mềm mại kia lại di chuyển đến bên tai nàng, khẽ ngậm lấy.
Ngứa, còn thấy tê dại. So sánh với lúc trước hắn hôn lên trán nàng, càng làm cho Tiểu Thất vừa bất lực vừa thẹn thùng vô cùng.
Tiểu Thất không thoải mái cong thắt lưng, nghiêng đầu tránh đôi môi của Tống Lương Trác.
“Tiểu Thất, nương còn cho nàng cái gì?” Tống Lương Trác nhẹ nhàng truy vấn.
“Uhm, hương, túi hương, còn có, ách, dược.”
“Để ở nơi nào rồi?”
“Gối, gối đầu.”
Một bàn tay ấm áp hơi thô ráp, cực kỳ thong thả di chuyển từ thắt lưng lên vai của nàng, Tiểu Thất vừa muốn đẩy cái tay kia đi, lại chờ mong nó có thể ở lại một lát, mang nàng cách xa khỏi cảm giác lạnh lẽo bên ngoài kia, nhưng bàn tay kia lại rời khỏi vai mà đặt lên gối của nàng.
Tống Lương Trác lấy túi hương cùng một bình sứ nhỏ ra, mày nhướng lên, xốc chăn, vén góc màn ném ra ngoài.
Bình sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai, Tiểu Thất hoàn hồn, nhìn chằm chằm Tống Lương Trác đang tựa nửa người trên người nàng mà không dám cử động.
“Cái gì khiến cho Tiểu Thất cảm thấy ta cần mấy thứ kia?”
“Ách, nương nói, không cử. Uhm, là có ý gì?” Tiểu Thất chớp mắt, tò mò hỏi.
Dù da mặt Tống Lương Trác có dày, lúc này lại hơi ửng đỏ lên.
Lúc trước Tống Lương Trác không dám chạm vào nàng, chung quy là vì cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, thấy vừa ôm nàng ngủ lại đột nhiên làm chuyện như thế thật không tốt, cũng không nghĩ đến nàng lại có hành động như vậy.
Tống Lương Trác cười khổ.
Nàng không biết nàng đối với hắn có bao nhiêu dụ hoặc, mỗi đêm ôm nàng ngủ đã trở thành chuyện thống khổ nhất đối với hắn. Tống Lương Trác ngửi thấy mùi hương hoa hòa lẫn với mùi hương xử nữ trên người Tiểu Thất, lại nhớ tới mái tóc dài khi nãy của Tiểu Thất, quần áo tơ tằm mỏng manh cùng bộ dáng e lệ, không khỏi nóng mặt một phen, cả người đều nóng cả lên.
Tiểu Thất đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tống Lương Trác trả lời, dùng khuỷu tay huých vào người Tống Lương Trác, đảo mắt hỏi: “Tốt thôi, ta không hỏi, khẳng định không phải là chuyện tốt. Kia, ngươi nói trở về sẽ thành thân, vì sao, ách, vì sao, không ngủ cùng ta?”
Tiểu Thất dùng hết dũng khí để hỏi, xong liền nhắm chặt mắt, nằm bất động.
Tống Lương Trác nương theo ánh nến mỏng manh ngoài mạn giường, nhìn làn mi lay động của Tiểu Thất liền nở nụ cười. Tống Lương Trác cúi đầu khẽ hôn môi Tiểu Thất, ôn nhu nói: “Lo nàng sợ hãi.”
Tiểu Thất nhắm hai mắt, chậm rãi lắc đầu, “Ta không sợ.”
“Tiểu Thất dùng hương gì?” Tống Lương Trác cười hỏi.
Tiểu Thất trợn mắt, liếc mắt khoe nói: “Thật thơm đi, vừa xông hương không lâu, ta chọn đấy.”
Tống Lương Trác khẽ cười một tiếng, thở dài hôn lên đôi mắt đang hiện lên bộ dáng của chính mình.
Hai mắt này quá mức tinh thuần(*), quá mức si tình, cho dù nàng nói đã quên đi, hắn vẫn có thể nhìn thấy trong lúc nàng lơ đãng mà toát lên ái mộ đối với mình.
(*)tinh thuần: trong veo, thuần khiết
Tống Lương Trác nghĩ, có một người toàn tâm toàn ý yêu như vậy cũng là may mắn của hắn. Cho dù nàng không hiểu cầm kỳ thi họa, không hiểu hồng tụ(*) cùng lời ngon tiếng ngọt, có lẽ không biết giúp chồng dạy con, nhưng chỉ bằng con người đáng quý tinh thuần của nàng, bằng toàn tâm toàn ý của nàng đối với mình, cũng đã đáng cho hắn toàn tâm đối đãi.
(*)hồng tụ: may vá, thêu thùa
Tống Lương Trác tràn đầy nhu tình hôn lên chóp mũi, đôi môi của Tiểu Thất, cuối cùng dừng lại cái cổ trần trụi của Tiểu Thất. Tiểu Thât lại cong thắt lưng cười khúc khích.
“Ha ha, ngứa!” Tiểu Thất ngăn Tống Lương Trác lại, gãi gãi cổ.
Tống Lương Trác nâng tay xoa thắt lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất lại cười xoay người né tránh.
“Tống tri huyện đừng sờ, ha ha, rất ngứa.”
Tống Lương Trác dừng lại tựa vào người Tiểu Thất, nghĩ lại vẫn là xoay người nằm một bên.
Tiểu Thất từ từ dừng cười lại, đẩy đẩy Tống Lương Trác nói: “Làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta ngứa là tốt rồi, ta sợ ngứa.”
Tống Lương Trác nhẹ vỗ về đôi tai mềm mại của Tiểu Thất không cử động. Tiểu Thất đỏ mặt sờ sờ môi, mặc khác lại có chút lo lắng. Mỹ phụ nhân nói, nếu nàng mặc quần áo như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng, vậy khẳng định là không cử.
Tiểu Thất lo lắng xoay qua, nhíu mày nói: “Tống tri huyện, ngươi có phải thật sự, thật sự… hay không? Mẹ ta kể…”
“Đừng nghe nương nói lung tung.” Tống Lương Trác ảo não xoay người ôm lấy Tiểu Thất, bắt đầu chuyện tốt đẹp vừa ngừng lại.
Tiểu Thất ngứa, né hai lần lại thấy Tống Lương Trác hôn trụ mình, cũng không dám né nữa.
Cánh môi tê dại, Tiểu Thất mơ mơ màng màng nghĩ, Mỹ phụ nhân nói thực là đúng, viên phòng thật sự thực thoải mái. Chính là, ách, chính là, nóng quá a! Còn, uhm, thực xấu hổ.
Tiểu Thất cảm giác được cây gậy xấu xí kia rồi, chạm vào bắp đùi của nàng. Tiểu Thất muốn sờ thử xem, lại bị tay Tống Lương Trác nắm lại bên người.
A, thật tốt, không có không hề cử. Tiểu Thất híp mắt cười.
Nhưng là, nụ cười vừa hiện lại cứng ngắc không thôi.
Căn bản không phải chỉ là kiến cắn thôi!
Mặt Tiểu Thất trắng bệch không nhúc nhích, Tống Lương Trác lo lắng hôn lên đôi môi Tiểu Thất, một chút lại một chút. Tiểu Thất a a, “Oa” một tiếng liền khóc òa.
“Tống tri huyện, oa, đại ngu ngốc, ta đau!”
Tống Lương Trác dùng hết mọi biện pháp dỗ dành, hết sức ôn nhu mà hôn môi, Tiểu Thất giống như là không nghĩ đến đau liền bị dọa hoảng loạn, như thế nào cũng không dỗ được mà khóc nghẹn.
Tống Lương Trác làm qua loa, ôm Tiểu Thất khẽ vỗ.
Tiểu Thất khóc thút thít thật lâu sau mới ngừng khóc, ôm Tống Lương Trác lau nước mũi. Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác. Sắc mặt Tống Lương Trác thật khó coi, trên mặt vẫn cố đè nén dục vọng.
Tiểu Thất hít hít mũi, vẫn nghĩ là Tống Lương Trác quá ngu ngốc. Nương đều nói là giống như kiến cắn vậy, hắn lại làm cho nàng đau như dao cắt. Tiểu Thất nhéo cánh tay Tống Lương Trác cho hả giận một phen, thả tay ra lại cảm thấy sợ, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, trước mắt tối sầm lại, đã bị đôi môi mềm mại hôn trụ.
“Được rồi, tha thứ cho ngươi.” Tiểu Thất thấp giọng, “Về sau đừng làm cho ta đau nữa. Mẹ ta nói, chỉ giống như kiến cắn mà thôi, nhưng là Tống tri huyện, thật nhiều kiến mới có thể cắn đau vậy a?” Tiểu Thất cau mày, khẽ run.
Tống Lương Trác nghe vậy cũng run lên, cái dạng gia đình gì mới có thể dạy dỗ nữ tử đặc biệt như vậy chứ! Tống Lương Trác thở dài, ôm Tiểu Thất đã ngừng khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng xấu hổ, vỗ về lưng trần của nàng, rốt cuộc kích không nổi nửa điểm dục niệm.
Tống Lương Trác không biết đêm đầu của nữ tử khác là như thế nào, nhưng là Tiểu Thất, quả thật làm cho hắn trở tay không kịp. Tống Lương Trác nghĩ, về sau thì tốt rồi, hắn còn chưa nghe loại sự tình này có thể khiến cho người ta thống khổ như vậy. Không phải đều nói 'Hồng la trong lều hai hài hòa, một khắc thiên kim nan mua' hay sao? Kia thật là sự tình tốt đẹp
Tống Lương Trác nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn không biết, đoạn thời gian rất dài sắp tới, hắn, một nam nhân mang nỗi buồn khổ có dục vọng mà hoàn toàn không thể phát tiết. Về phần là dài bao lâu, không đề cập tới nhé!
Tiểu Thất ho nhẹ một tiếng, nói: “Tống tri huyện, kia, ngươi ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn.”
“À, vậy, cùng nhau ăn đi.”
Tống Lương Trác buông sách xuống, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất chạy vào phòng trong, đem túi nhỏ nhét vào bên trong giường, lo lắng kéo kéo màn che một hồi mới đi ra, khóe miệng giật giật nói: “Ta đói bụng.”
Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Lục Liễu, “Mang cơm lên đi.”
“Tiểu Thất, có phải không vui hay không?” Tống Lương Trác cân nhắc nói: “Nếu trở về xem Ha Da, nếu thật sự không rời đi được, chúng ta có thể…”
“Không có.” Tiểu Thất ngồi xuống bên cạnh Tống Lương Trác, đỏ mặt nói: “Ta không có không vui.”
Tống Lương Trác hồ nghi, thấy Tiểu Thất không chịu nói, suy nghĩ lại vẫn là không nên truy vấn.
Tiểu Thất ăn cơm chiều thật nhanh, Tống Lương Trác ngồi bên cạnh vẫn luôn nhíu mày chú ý nhìn nàng.
Tống Lương Trác lo lắng, vẵn chưa mở miệng nói, Tiểu Thất đã nhanh chóng buông đũa, lau miệng nói: “Ăn ngon, Tống tri huyện cứ từ từ ăn.”
Tống Lương Trác đưa tay giữ chặt Tiểu Thất, nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Thất chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu nói: “Ta, ách, muốn tắm rửa. Đi cả ngày nên đổ mồ hôi rất nhiều.”
Tống Lương Trác nhìn chằm chằm Tiểu Thất thật lâu, Tiểu Thất nhìn mặt Tống Lương Trác một cái rồi xoay đi tránh ánh mắt của hắn.
“Kia, ta muốn tắm rửa.”
Tống Lương Trác thả tay ra, lo lắng dặn dò: “Trời lạnh, tắm nhanh chút.”
Tiểu Thất gật đầu, đứng dậy đi vào buồng trong, Lục Liễu đã dẫn nha hoàn mang nước ấm vào, nhưng chỉ một lát sau lại đi ra ngay, bưng một giỏ cánh hoa vào. Tống Lương Trác nhìn người ra ra vào vào có chút khó hiểu, nhớ lại hành động của Tiểu Thất, Tống Lương Trác gõ nhẹ vào dĩa thức ăn trên bàn, ngoắc ngoắc khóe miệng cười.
Để phối hợp với Tiểu Thất, Tống Lương Trác ăn cơm rất chậm. Quả thật rất chậm, một chén cháo loãng đã nguội lạnh rồi mà uống thật lâu mới cạn.
Lục Liễu vẫn đứng một bên hầu hạ, tựa hồ đối với động tác chậm chạp của Tống Lương Trác hoàn toàn không có ý kiến, từ đầu đến cuối còn lộ vẻ tươi cười. Đến lúc Tống Lương Trác ngừng đũa, Lục Liễu nhanh nhẹn bảo người thu dọn sạch sẽ, tự mình thắp hai ngọn nến đỏ.
Lúc này Tống Lương Trác lại không biết muốn làm cái gì, chỉ có thể thực sự xin lỗi tâm tư của Tiểu Thất rồi. Lục Liễu đem nước ấm vào, cười nói: “Cô gia, rửa mặt đi.”
Tống Lương Trác nhẫn nại cười, gật đầu tiếp nhận chậu rửa mặt.
Lục Liễu che miệng cười cười, hướng thân ảnh Tống Lương Trác nói: “Lục Liễu đi ra ngoài, sáng mai lại tới hầu hạ.”
Tống Lương Trác nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, vẫn không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Tiểu Thất đã tắm rửa xong, mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt bằng tơ tằm do mỹ phụ nhân chuẩn bị cho nàng. Trên váy tơ tằm có xông hương, mùi hoa hồng nhàn nhạt, thực bình thường, cũng rất thanh nhã, đến mê người.
Quần áo thực trong suốt. Được rồi, chính xác mà nói, cũng không tính là thực trong suốt, chẳng qua là loại xinh đẹp mông lung mà thôi.
Quần áo còn thực lộ. Ách, hàm súc nói, cũng không tính là thực lộ, chẳng qua là lộ hay tay, cổ áo rộng hơn chút mà thôi.
Tiểu Thất xõa tóc đứng phía sau bình phong, chu miệng nhìn quần áo trên người.
Quần áo thực rộng, cũng không phải là quá rộng, cũng không làm lộ ra đường cong của nàng quá nhiều. Tiểu Thất đưa tay chạm vào miếng vải dính chặt vào ngực, cau mày nghĩ, như vậy là có thể dụ hoặc nam nhân sao? Nàng thấy còn không bằng mặc váy dài viền hoa thật xinh đẹp đây? Còn có, Tống tri huyện cũng không phải Tiền lão đầu, như thế nào có thể giống nhau!
Đã gần cuối tháng tám, ban đêm bắt đầu có khí lạnh, Tiểu Thất đứng như vậy một lát đã cảm thấy thật lạnh.
Tiểu Thất thăm dò nhìn phía ngoài bình phong, nhún mũi chân kéo váy muốn chạy đến trên giường, vừa cong thắt lưng bước đi hai bước thì thấy một thân ảnh thật to đang tiến đến đây. Trong nháy mắt Tiểu Thất đã đứng thẳng lưng, khẩn trương nuốt nước miếng nhìn thân ảnh đang vén sa mành đi vào.
Tầm mắt Tống Lương Trác dừng trên người Tiểu Thất một lát, lại giống như bình thường bước sang ngồi xuống giường.
Tống Lương Trác nhìn váy Tiểu Thất, vẫy tay, đợi đến khi nàng bước đến gần thì kéo nhẹ tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng vẫn đang cúi gằm mặt, khẽ cười cười.
Tiểu Thất cực túng quẫn, đấm Tống Lương Trác một cái rồi hừ lạnh.
“Không lạnh sao?” Tống Lương Trác sờ sờ cánh tay lành lạnh của Tiểu Thất hỏi.
Không hỏi thì tốt, vừa hỏi một cái Tiểu Thất liền rùng mình.
Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất lên giường, ấm giọng nói: “Trên giường có chăn rất ấm.”
Cả người Tiểu Thất tê dại chui vào trong chăn, ngẫm lại rồi túm tay Tống Lương Trác hỏi: “Váy ta có đẹp không?”
“Ai đưa cho Tiểu Thất?” Tống Lương Trác không đáp mà hỏi lại.
Tiểu Thất túng quẫn, nghĩ lại rồi thông minh mà ngậm miệng.
Tống Lương Trác cũng chui vào chăn, ôm Tiểu Thất vào trong ngực, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng, ấm giọng hỏi: “Còn dạy Tiểu Thất cái gì?”
Tiểu Thất há hốc mồm, nhớ tới lời nói của mỹ phụ nhân, lại ngậm chặt miệng lại.
Tống Lương Trác cười cười, cúi đầu hôn môi Tiểu Thất. Rất nhẹ, giống như lông chim lướt qua. Tiểu Thất vẫn còn mơ màng, đôi môi mềm mại kia lại di chuyển đến bên tai nàng, khẽ ngậm lấy.
Ngứa, còn thấy tê dại. So sánh với lúc trước hắn hôn lên trán nàng, càng làm cho Tiểu Thất vừa bất lực vừa thẹn thùng vô cùng.
Tiểu Thất không thoải mái cong thắt lưng, nghiêng đầu tránh đôi môi của Tống Lương Trác.
“Tiểu Thất, nương còn cho nàng cái gì?” Tống Lương Trác nhẹ nhàng truy vấn.
“Uhm, hương, túi hương, còn có, ách, dược.”
“Để ở nơi nào rồi?”
“Gối, gối đầu.”
Một bàn tay ấm áp hơi thô ráp, cực kỳ thong thả di chuyển từ thắt lưng lên vai của nàng, Tiểu Thất vừa muốn đẩy cái tay kia đi, lại chờ mong nó có thể ở lại một lát, mang nàng cách xa khỏi cảm giác lạnh lẽo bên ngoài kia, nhưng bàn tay kia lại rời khỏi vai mà đặt lên gối của nàng.
Tống Lương Trác lấy túi hương cùng một bình sứ nhỏ ra, mày nhướng lên, xốc chăn, vén góc màn ném ra ngoài.
Bình sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai, Tiểu Thất hoàn hồn, nhìn chằm chằm Tống Lương Trác đang tựa nửa người trên người nàng mà không dám cử động.
“Cái gì khiến cho Tiểu Thất cảm thấy ta cần mấy thứ kia?”
“Ách, nương nói, không cử. Uhm, là có ý gì?” Tiểu Thất chớp mắt, tò mò hỏi.
Dù da mặt Tống Lương Trác có dày, lúc này lại hơi ửng đỏ lên.
Lúc trước Tống Lương Trác không dám chạm vào nàng, chung quy là vì cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, thấy vừa ôm nàng ngủ lại đột nhiên làm chuyện như thế thật không tốt, cũng không nghĩ đến nàng lại có hành động như vậy.
Tống Lương Trác cười khổ.
Nàng không biết nàng đối với hắn có bao nhiêu dụ hoặc, mỗi đêm ôm nàng ngủ đã trở thành chuyện thống khổ nhất đối với hắn. Tống Lương Trác ngửi thấy mùi hương hoa hòa lẫn với mùi hương xử nữ trên người Tiểu Thất, lại nhớ tới mái tóc dài khi nãy của Tiểu Thất, quần áo tơ tằm mỏng manh cùng bộ dáng e lệ, không khỏi nóng mặt một phen, cả người đều nóng cả lên.
Tiểu Thất đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tống Lương Trác trả lời, dùng khuỷu tay huých vào người Tống Lương Trác, đảo mắt hỏi: “Tốt thôi, ta không hỏi, khẳng định không phải là chuyện tốt. Kia, ngươi nói trở về sẽ thành thân, vì sao, ách, vì sao, không ngủ cùng ta?”
Tiểu Thất dùng hết dũng khí để hỏi, xong liền nhắm chặt mắt, nằm bất động.
Tống Lương Trác nương theo ánh nến mỏng manh ngoài mạn giường, nhìn làn mi lay động của Tiểu Thất liền nở nụ cười. Tống Lương Trác cúi đầu khẽ hôn môi Tiểu Thất, ôn nhu nói: “Lo nàng sợ hãi.”
Tiểu Thất nhắm hai mắt, chậm rãi lắc đầu, “Ta không sợ.”
“Tiểu Thất dùng hương gì?” Tống Lương Trác cười hỏi.
Tiểu Thất trợn mắt, liếc mắt khoe nói: “Thật thơm đi, vừa xông hương không lâu, ta chọn đấy.”
Tống Lương Trác khẽ cười một tiếng, thở dài hôn lên đôi mắt đang hiện lên bộ dáng của chính mình.
Hai mắt này quá mức tinh thuần(*), quá mức si tình, cho dù nàng nói đã quên đi, hắn vẫn có thể nhìn thấy trong lúc nàng lơ đãng mà toát lên ái mộ đối với mình.
(*)tinh thuần: trong veo, thuần khiết
Tống Lương Trác nghĩ, có một người toàn tâm toàn ý yêu như vậy cũng là may mắn của hắn. Cho dù nàng không hiểu cầm kỳ thi họa, không hiểu hồng tụ(*) cùng lời ngon tiếng ngọt, có lẽ không biết giúp chồng dạy con, nhưng chỉ bằng con người đáng quý tinh thuần của nàng, bằng toàn tâm toàn ý của nàng đối với mình, cũng đã đáng cho hắn toàn tâm đối đãi.
(*)hồng tụ: may vá, thêu thùa
Tống Lương Trác tràn đầy nhu tình hôn lên chóp mũi, đôi môi của Tiểu Thất, cuối cùng dừng lại cái cổ trần trụi của Tiểu Thất. Tiểu Thât lại cong thắt lưng cười khúc khích.
“Ha ha, ngứa!” Tiểu Thất ngăn Tống Lương Trác lại, gãi gãi cổ.
Tống Lương Trác nâng tay xoa thắt lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất lại cười xoay người né tránh.
“Tống tri huyện đừng sờ, ha ha, rất ngứa.”
Tống Lương Trác dừng lại tựa vào người Tiểu Thất, nghĩ lại vẫn là xoay người nằm một bên.
Tiểu Thất từ từ dừng cười lại, đẩy đẩy Tống Lương Trác nói: “Làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta ngứa là tốt rồi, ta sợ ngứa.”
Tống Lương Trác nhẹ vỗ về đôi tai mềm mại của Tiểu Thất không cử động. Tiểu Thất đỏ mặt sờ sờ môi, mặc khác lại có chút lo lắng. Mỹ phụ nhân nói, nếu nàng mặc quần áo như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng, vậy khẳng định là không cử.
Tiểu Thất lo lắng xoay qua, nhíu mày nói: “Tống tri huyện, ngươi có phải thật sự, thật sự… hay không? Mẹ ta kể…”
“Đừng nghe nương nói lung tung.” Tống Lương Trác ảo não xoay người ôm lấy Tiểu Thất, bắt đầu chuyện tốt đẹp vừa ngừng lại.
Tiểu Thất ngứa, né hai lần lại thấy Tống Lương Trác hôn trụ mình, cũng không dám né nữa.
Cánh môi tê dại, Tiểu Thất mơ mơ màng màng nghĩ, Mỹ phụ nhân nói thực là đúng, viên phòng thật sự thực thoải mái. Chính là, ách, chính là, nóng quá a! Còn, uhm, thực xấu hổ.
Tiểu Thất cảm giác được cây gậy xấu xí kia rồi, chạm vào bắp đùi của nàng. Tiểu Thất muốn sờ thử xem, lại bị tay Tống Lương Trác nắm lại bên người.
A, thật tốt, không có không hề cử. Tiểu Thất híp mắt cười.
Nhưng là, nụ cười vừa hiện lại cứng ngắc không thôi.
Căn bản không phải chỉ là kiến cắn thôi!
Mặt Tiểu Thất trắng bệch không nhúc nhích, Tống Lương Trác lo lắng hôn lên đôi môi Tiểu Thất, một chút lại một chút. Tiểu Thất a a, “Oa” một tiếng liền khóc òa.
“Tống tri huyện, oa, đại ngu ngốc, ta đau!”
Tống Lương Trác dùng hết mọi biện pháp dỗ dành, hết sức ôn nhu mà hôn môi, Tiểu Thất giống như là không nghĩ đến đau liền bị dọa hoảng loạn, như thế nào cũng không dỗ được mà khóc nghẹn.
Tống Lương Trác làm qua loa, ôm Tiểu Thất khẽ vỗ.
Tiểu Thất khóc thút thít thật lâu sau mới ngừng khóc, ôm Tống Lương Trác lau nước mũi. Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác. Sắc mặt Tống Lương Trác thật khó coi, trên mặt vẫn cố đè nén dục vọng.
Tiểu Thất hít hít mũi, vẫn nghĩ là Tống Lương Trác quá ngu ngốc. Nương đều nói là giống như kiến cắn vậy, hắn lại làm cho nàng đau như dao cắt. Tiểu Thất nhéo cánh tay Tống Lương Trác cho hả giận một phen, thả tay ra lại cảm thấy sợ, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, trước mắt tối sầm lại, đã bị đôi môi mềm mại hôn trụ.
“Được rồi, tha thứ cho ngươi.” Tiểu Thất thấp giọng, “Về sau đừng làm cho ta đau nữa. Mẹ ta nói, chỉ giống như kiến cắn mà thôi, nhưng là Tống tri huyện, thật nhiều kiến mới có thể cắn đau vậy a?” Tiểu Thất cau mày, khẽ run.
Tống Lương Trác nghe vậy cũng run lên, cái dạng gia đình gì mới có thể dạy dỗ nữ tử đặc biệt như vậy chứ! Tống Lương Trác thở dài, ôm Tiểu Thất đã ngừng khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng xấu hổ, vỗ về lưng trần của nàng, rốt cuộc kích không nổi nửa điểm dục niệm.
Tống Lương Trác không biết đêm đầu của nữ tử khác là như thế nào, nhưng là Tiểu Thất, quả thật làm cho hắn trở tay không kịp. Tống Lương Trác nghĩ, về sau thì tốt rồi, hắn còn chưa nghe loại sự tình này có thể khiến cho người ta thống khổ như vậy. Không phải đều nói 'Hồng la trong lều hai hài hòa, một khắc thiên kim nan mua' hay sao? Kia thật là sự tình tốt đẹp
Tống Lương Trác nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn không biết, đoạn thời gian rất dài sắp tới, hắn, một nam nhân mang nỗi buồn khổ có dục vọng mà hoàn toàn không thể phát tiết. Về phần là dài bao lâu, không đề cập tới nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook