Tiểu Thất, Chậm Đã!
-
Chương 25
Tiểu Thất có hơi sợ lúc ngủ buổi tối. Lần trước là bị Tống Lương Trác áp đảo, lần sau là vì mình sợ sấm chớp mà chạy vào, nhưng lúc này cả hai đều thanh thanh tỉnh ngồi đây thì nên làm sao cho tốt?
Tiểu Thất rối rắm đứng bên cạnh bàn, Tống Lương Trác nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất không phải nói, có đem về rất nhiều sách sao?”
“A? À! À! À!”
Tiểu Thất cuống quýt chạy nhanh ra ngoài, Tống Lương Trác bước nhanh tới kéo nàng, lắc đầu nói: “Chậm đã, ngày mai tìm cũng không muộn.”
Tiểu Thất thấy hắn cầm lấy tay mình thì có chút khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt. Tống Lương Trác buông tay, buông sa màn trong phòng xuống, chính mình thì đi đến bên giường, cởi hài ngồi lên giường.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi đã nói sẽ không đoạt giường của ta rồi.” Tiểu Thất to gan hừ một tiếng.
Tống Lương Trác vẫy vẫy tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất không tiến vào mà còn bước lùi lại.
“Tiểu Thất lại đây.” Âm thanh dịu dàng của Tống Lương Trác đầy mê hoặc, vừa vẫy tay vừa cười nói: “Lại đây.”
Tiểu Thất nắm chặt lấy hai tay, tiến lên hai bước rồi dừng lại, cũng không tiến lại ngay mà chậm chạp đi đến bên giường.
Tống Lương Trác kéo tay Tiểu Thất, để nàng ngồi lên giường rồi mới mở miệng.
“Tiểu Thất đừng sợ ta.”
“Ta mới không sợ ngươi. Ta là sợ muỗi, ừ, là sợ muỗi cắn.” Tiểu Thất liếc qua một bên gật gật đầu.
“Tiểu Thất.” Tống Lương Trác xoay đầu Tiểu Thất lại nhìn vào mình, dịu dàng nói: “Tiểu Thất không thích ta rồi? Vì sao?”
Tại sao? Nhiều lời! Tiểu Thất trợn mắt lên nhìn.
“Tiểu Thất, chúng ta nói chuyện đi. Tiểu Thất nói đi, tại sao?” Tống Lương Trác nhẹ nhàng hỏi.
“Ách, ngươi đánh ta!” Tiểu Thất liếc Tống Lương Trác một cái, thấy hắn cũng không tức giận, lại thêm ngang ngược nói: “Ngươi không cho ta ăn no, để người ta giành mất Tiểu hồng mã của ta, lại để Nhược Thủy đoạt lấy trâm cài của ta. Nương ta cũng không cho ta về nhà ở. Ngay cả bà vú của ta cũng đối tốt với ngươi. Ngươi, ta muốn về nhà.”
Tống Lương Trác giang tay ôm Tiểu Thất vào lòng, thở dài nói: “Về nhà thì sẽ không được gặp ta nữa rồi.”
Tiểu Thất bị Tống Lương Trác ôm, hốc mắt trong chốc lát dâng đầy nước mắt. Trong ngực lại không biết vì sao lại có cảm giác khiến nàng đau lòng, chua xót vô hạn.
Tiểu Thất hít hít mũi nói: “Ta không nghĩ muốn gặp ngươi, ngươi đánh người.”
“Tiểu Thất hôm nay còn nói muốn cùng ta tu sửa đê, đó không phải cũng là khát vọng của Tiểu Thất sao?”
Thật sự? Đúng vậy! Nhưng là, ta đã quên rất nhiều việc, tu sửa đê có lẽ là do nàng hướng đến một người mà làm, rất không khéo lại là rất giống những việc hắn làm mà thôi.
Tống Lương Trác thở dài, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất nói: “Tại sao lại muốn cùng ta tu sửa đê?”
Tiểu Thất hít hít mũi, suy nghĩ rồi nói: “Không biết, nhìn thấy thích thôi.”
“Tiểu Thất đừng nên nhớ kỹ cái tát ngày đó. Lần đó Nhược Thủy suýt nữa mất mạng, vì thế mới...”
“Không phải ta đẩy!” Tiểu Thất ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhìn Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác gật đầu, nâng tay giúp nàng lau nước mắt, giọng nói đầy áy náy: “Ta tin rồi, đáng tiếc có chút muộn. Nhưng là Tiểu Thất, có thể hay không, quên đi điều không thoải mái này?”
Tiểu Thất cách một lớp sương mù nhìn vẻ mặt túng quẫn của Tống Lương Trác, chớp chớp mắt rơi lệ, ngồi thẳng lưng nói: “Ngươi thấy kẻ họ Vương kia đoạt đi Tiểu hồng mã của ta, ngươi cũng không giúp ta lấy về.”
Tống Lương Trác nhướng mày, “Hắn họ Vương?”
“Ừ.” Tiểu Thất gật đầu.
“Làm sao Tiểu Thất biết được?”
“Ngày hôm trước ta về nhà, nhặt được ngọc bội của hắn nên biết.” Tiểu Thất ngửa cằm, chu miệng.
“Hử hừ?”
Tiểu Thất run người, ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, không biết vì sao hắn lại thay đổi sắc mặt. Tiểu Thất cau mày chỉ vào mặt hắn nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, lại vui buồn thất thường!”
Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra, bước xuống giường. Tiểu Thất nhìn theo bóng lưng của hắn, nhai nhai vài cái trong miệng, nghiến răng hừ một tiếng.
Tống Lương Trác cầm lấy một hộp gỗ nhỏ rồi quay về giường, ngồi xếp bằng đối diện với nàng, mở hộp gỗ rồi đưa tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Người đất cùng trâm cài đầu của nàng.”
“Sao?” Tiểu Thất cẩn thận lấy đồ ra, liệt kê từng vật từng vật một, tuy ít hơn vài món quý hiếm của nàng, nhưng vẫn tốt, chỉ là ít đi vài ba món đồ. Còn có Tiểu hồng mã kia, tựa hồ so với Tiểu mã nàng đã thấy còn trơn bóng đáng yêu hơn đây!
Tiểu Thất thổi thổi cái mông ngựa, cái còi bằng đất phát ra một tiếng vang không trong trẻo lắm. Tiểu Thất nhếch miệng cười nói: “Ngươi tìm được ở nơi nào? Sau đó ta có quay lại nhưng không tìm được đại thúc đó đấy!”
Tống Lương Trác ấm giọng nói: “Thích không?”
Tiểu Thất trợn tròn, đảo mắt hai vòng, che mặt cười không hề có ý tứ nói: “Ngươi cho ta?”
“Đúng vậy.”
Tiểu Thất không nghĩ hắn trả lời nhanh như vậy, sửng sốt chớp mắt rồi đỏ bừng mặt. Tiểu Thất cầm Tiểu hồng mã cọ qua cọ lại trên quần áo, thấp giọng nói: “Là ta thích, ta cũng không muốn đoạt đồ của người khác, nhưng là Tiểu mã này ta thích trước. Ta vừa muốn lấy, người kia, người kia...”
“Đừng nhắc đến hắn nữa.”
“A?” Tiểu Thất mơ hồ ngẩng đầu.
“Đừng nhắc đến hắn nữa, cũng chỉ là một người xa lạ, có phải không?”
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, cười nói: “Đúng ha, mặc dù hắn nói sau này muốn cùng ta...”
Tiểu Thất liếc nhìn Tống Lương Trác, ho nhẹ môt cái rồi cười hắc hắc.
Tống Lương Trác gom trâm cài đầu lại, đem hộp gỗ để lên bàn nhỏ đầu giường, dịu dàng nói: “Trừ những cái đó, còn có gì không hài lòng thì nói lun đi.”
Tiểu Thất cau mày suy nghĩ hồi lâu, chu chu miệng nói: “Có rất nhiều, sau này nhớ sẽ nói lại cho ngươi.”
Tống Lương Trác cười khẽ, “Vậy có thể ngủ rồi sao?”
Tiểu Thất ôm ngực, nhìn hắn đề phòng, nói: “Ngươi lại ngủ ở đây?”
Tống Lương Trác nâng nâng cằm, “Nàng muốn ngủ ngoại gian?”
Tiểu Thất trừng mắt, quả nhiên là tâm địa bất chính đây! Trong lòng Tiểu Thất chưa nghĩ ra đối sách, Tống Lương Trác đã vươn tay ra, cười kéo nàng nằm xuống. Tiểu Thất kêu lên: “Tống tri huyện là đại phôi đản!”
“Ha ha, nàng nói ai bại hoại?” Tống Lương Trác xoa xoa mặt Tiểu Thất đầy uy hiếp.
Tiểu Thất nuốt nước bọt ngập ngừng, “Nhưng là, không có thói quen ngủ cùng ngươi.”
“Ngủ nhiều sẽ thành thói quen.” Tống Lương Trác che mắt Tiểu Thất nói: “Không tin nàng thử xem.”
“Xí, ngươi nói thật nhẹ nhàng!” Tiểu Thất bắt lấy tay hắn, ôm chăn chui vào sát góc.
“Tiểu Thất có sợ sấm không? Mùa hè nhiều sấm chớp!” Tống Lương Trác cười mở miệng, “Nàng thử nghe xem, ầm ầm long....”
“A a a!” Tiểu Thất kêu lên một tiếng, nhào vào trong lòng Tống Lương Trác, bóp cổ hắn nói: “Tống tri huyện dọa người!”
Tống Lương Trác cười nắm lấy chăn mỏng, đắp lên cho cả hai, ôn nhu nói: “Cứ ngủ đi, đừng sợ, ta sẽ chờ nàng.”
Tiểu Thất đỏ mặt rút tay lại, trán cọ cọ vào ngực hắn.
“Tống tri huyện, ngươi nói chuyện như vậy rất kỳ quái mà!”
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Không biết.” Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, cảm giác được nơi nào đó đang đập thật mạnh.
Tống Lương Trác sờ sờ mặt Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Ngủ đi, đêm khuya rồi.”
“Uhm.”
Tiểu Thất trợn tròn mắt sợ run một lúc lâu, đợi hô hấp bên tai nhẹ nhàng lại, hơi ngửa đầu nhìn hắn. Trong bóng tối cũng không nhìn rõ được, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến ê ẩm, vốn là cái loại này chưa từng có qua, là hạnh phúc, hay là chua xót?
Tiểu Thất cắn ngón cái nghĩ một láy, xoay người ôm lấy thắt lưng của Tống Lương Trác rồi từ từ thiếp đi.
Tiểu Thất rối rắm đứng bên cạnh bàn, Tống Lương Trác nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất không phải nói, có đem về rất nhiều sách sao?”
“A? À! À! À!”
Tiểu Thất cuống quýt chạy nhanh ra ngoài, Tống Lương Trác bước nhanh tới kéo nàng, lắc đầu nói: “Chậm đã, ngày mai tìm cũng không muộn.”
Tiểu Thất thấy hắn cầm lấy tay mình thì có chút khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt. Tống Lương Trác buông tay, buông sa màn trong phòng xuống, chính mình thì đi đến bên giường, cởi hài ngồi lên giường.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi đã nói sẽ không đoạt giường của ta rồi.” Tiểu Thất to gan hừ một tiếng.
Tống Lương Trác vẫy vẫy tay với Tiểu Thất, Tiểu Thất không tiến vào mà còn bước lùi lại.
“Tiểu Thất lại đây.” Âm thanh dịu dàng của Tống Lương Trác đầy mê hoặc, vừa vẫy tay vừa cười nói: “Lại đây.”
Tiểu Thất nắm chặt lấy hai tay, tiến lên hai bước rồi dừng lại, cũng không tiến lại ngay mà chậm chạp đi đến bên giường.
Tống Lương Trác kéo tay Tiểu Thất, để nàng ngồi lên giường rồi mới mở miệng.
“Tiểu Thất đừng sợ ta.”
“Ta mới không sợ ngươi. Ta là sợ muỗi, ừ, là sợ muỗi cắn.” Tiểu Thất liếc qua một bên gật gật đầu.
“Tiểu Thất.” Tống Lương Trác xoay đầu Tiểu Thất lại nhìn vào mình, dịu dàng nói: “Tiểu Thất không thích ta rồi? Vì sao?”
Tại sao? Nhiều lời! Tiểu Thất trợn mắt lên nhìn.
“Tiểu Thất, chúng ta nói chuyện đi. Tiểu Thất nói đi, tại sao?” Tống Lương Trác nhẹ nhàng hỏi.
“Ách, ngươi đánh ta!” Tiểu Thất liếc Tống Lương Trác một cái, thấy hắn cũng không tức giận, lại thêm ngang ngược nói: “Ngươi không cho ta ăn no, để người ta giành mất Tiểu hồng mã của ta, lại để Nhược Thủy đoạt lấy trâm cài của ta. Nương ta cũng không cho ta về nhà ở. Ngay cả bà vú của ta cũng đối tốt với ngươi. Ngươi, ta muốn về nhà.”
Tống Lương Trác giang tay ôm Tiểu Thất vào lòng, thở dài nói: “Về nhà thì sẽ không được gặp ta nữa rồi.”
Tiểu Thất bị Tống Lương Trác ôm, hốc mắt trong chốc lát dâng đầy nước mắt. Trong ngực lại không biết vì sao lại có cảm giác khiến nàng đau lòng, chua xót vô hạn.
Tiểu Thất hít hít mũi nói: “Ta không nghĩ muốn gặp ngươi, ngươi đánh người.”
“Tiểu Thất hôm nay còn nói muốn cùng ta tu sửa đê, đó không phải cũng là khát vọng của Tiểu Thất sao?”
Thật sự? Đúng vậy! Nhưng là, ta đã quên rất nhiều việc, tu sửa đê có lẽ là do nàng hướng đến một người mà làm, rất không khéo lại là rất giống những việc hắn làm mà thôi.
Tống Lương Trác thở dài, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất nói: “Tại sao lại muốn cùng ta tu sửa đê?”
Tiểu Thất hít hít mũi, suy nghĩ rồi nói: “Không biết, nhìn thấy thích thôi.”
“Tiểu Thất đừng nên nhớ kỹ cái tát ngày đó. Lần đó Nhược Thủy suýt nữa mất mạng, vì thế mới...”
“Không phải ta đẩy!” Tiểu Thất ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhìn Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác gật đầu, nâng tay giúp nàng lau nước mắt, giọng nói đầy áy náy: “Ta tin rồi, đáng tiếc có chút muộn. Nhưng là Tiểu Thất, có thể hay không, quên đi điều không thoải mái này?”
Tiểu Thất cách một lớp sương mù nhìn vẻ mặt túng quẫn của Tống Lương Trác, chớp chớp mắt rơi lệ, ngồi thẳng lưng nói: “Ngươi thấy kẻ họ Vương kia đoạt đi Tiểu hồng mã của ta, ngươi cũng không giúp ta lấy về.”
Tống Lương Trác nhướng mày, “Hắn họ Vương?”
“Ừ.” Tiểu Thất gật đầu.
“Làm sao Tiểu Thất biết được?”
“Ngày hôm trước ta về nhà, nhặt được ngọc bội của hắn nên biết.” Tiểu Thất ngửa cằm, chu miệng.
“Hử hừ?”
Tiểu Thất run người, ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác, không biết vì sao hắn lại thay đổi sắc mặt. Tiểu Thất cau mày chỉ vào mặt hắn nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, lại vui buồn thất thường!”
Tống Lương Trác buông Tiểu Thất ra, bước xuống giường. Tiểu Thất nhìn theo bóng lưng của hắn, nhai nhai vài cái trong miệng, nghiến răng hừ một tiếng.
Tống Lương Trác cầm lấy một hộp gỗ nhỏ rồi quay về giường, ngồi xếp bằng đối diện với nàng, mở hộp gỗ rồi đưa tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Người đất cùng trâm cài đầu của nàng.”
“Sao?” Tiểu Thất cẩn thận lấy đồ ra, liệt kê từng vật từng vật một, tuy ít hơn vài món quý hiếm của nàng, nhưng vẫn tốt, chỉ là ít đi vài ba món đồ. Còn có Tiểu hồng mã kia, tựa hồ so với Tiểu mã nàng đã thấy còn trơn bóng đáng yêu hơn đây!
Tiểu Thất thổi thổi cái mông ngựa, cái còi bằng đất phát ra một tiếng vang không trong trẻo lắm. Tiểu Thất nhếch miệng cười nói: “Ngươi tìm được ở nơi nào? Sau đó ta có quay lại nhưng không tìm được đại thúc đó đấy!”
Tống Lương Trác ấm giọng nói: “Thích không?”
Tiểu Thất trợn tròn, đảo mắt hai vòng, che mặt cười không hề có ý tứ nói: “Ngươi cho ta?”
“Đúng vậy.”
Tiểu Thất không nghĩ hắn trả lời nhanh như vậy, sửng sốt chớp mắt rồi đỏ bừng mặt. Tiểu Thất cầm Tiểu hồng mã cọ qua cọ lại trên quần áo, thấp giọng nói: “Là ta thích, ta cũng không muốn đoạt đồ của người khác, nhưng là Tiểu mã này ta thích trước. Ta vừa muốn lấy, người kia, người kia...”
“Đừng nhắc đến hắn nữa.”
“A?” Tiểu Thất mơ hồ ngẩng đầu.
“Đừng nhắc đến hắn nữa, cũng chỉ là một người xa lạ, có phải không?”
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, cười nói: “Đúng ha, mặc dù hắn nói sau này muốn cùng ta...”
Tiểu Thất liếc nhìn Tống Lương Trác, ho nhẹ môt cái rồi cười hắc hắc.
Tống Lương Trác gom trâm cài đầu lại, đem hộp gỗ để lên bàn nhỏ đầu giường, dịu dàng nói: “Trừ những cái đó, còn có gì không hài lòng thì nói lun đi.”
Tiểu Thất cau mày suy nghĩ hồi lâu, chu chu miệng nói: “Có rất nhiều, sau này nhớ sẽ nói lại cho ngươi.”
Tống Lương Trác cười khẽ, “Vậy có thể ngủ rồi sao?”
Tiểu Thất ôm ngực, nhìn hắn đề phòng, nói: “Ngươi lại ngủ ở đây?”
Tống Lương Trác nâng nâng cằm, “Nàng muốn ngủ ngoại gian?”
Tiểu Thất trừng mắt, quả nhiên là tâm địa bất chính đây! Trong lòng Tiểu Thất chưa nghĩ ra đối sách, Tống Lương Trác đã vươn tay ra, cười kéo nàng nằm xuống. Tiểu Thất kêu lên: “Tống tri huyện là đại phôi đản!”
“Ha ha, nàng nói ai bại hoại?” Tống Lương Trác xoa xoa mặt Tiểu Thất đầy uy hiếp.
Tiểu Thất nuốt nước bọt ngập ngừng, “Nhưng là, không có thói quen ngủ cùng ngươi.”
“Ngủ nhiều sẽ thành thói quen.” Tống Lương Trác che mắt Tiểu Thất nói: “Không tin nàng thử xem.”
“Xí, ngươi nói thật nhẹ nhàng!” Tiểu Thất bắt lấy tay hắn, ôm chăn chui vào sát góc.
“Tiểu Thất có sợ sấm không? Mùa hè nhiều sấm chớp!” Tống Lương Trác cười mở miệng, “Nàng thử nghe xem, ầm ầm long....”
“A a a!” Tiểu Thất kêu lên một tiếng, nhào vào trong lòng Tống Lương Trác, bóp cổ hắn nói: “Tống tri huyện dọa người!”
Tống Lương Trác cười nắm lấy chăn mỏng, đắp lên cho cả hai, ôn nhu nói: “Cứ ngủ đi, đừng sợ, ta sẽ chờ nàng.”
Tiểu Thất đỏ mặt rút tay lại, trán cọ cọ vào ngực hắn.
“Tống tri huyện, ngươi nói chuyện như vậy rất kỳ quái mà!”
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Không biết.” Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, cảm giác được nơi nào đó đang đập thật mạnh.
Tống Lương Trác sờ sờ mặt Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Ngủ đi, đêm khuya rồi.”
“Uhm.”
Tiểu Thất trợn tròn mắt sợ run một lúc lâu, đợi hô hấp bên tai nhẹ nhàng lại, hơi ngửa đầu nhìn hắn. Trong bóng tối cũng không nhìn rõ được, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến ê ẩm, vốn là cái loại này chưa từng có qua, là hạnh phúc, hay là chua xót?
Tiểu Thất cắn ngón cái nghĩ một láy, xoay người ôm lấy thắt lưng của Tống Lương Trác rồi từ từ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook