Tống phủ không lớn, nhưng thực tinh xảo.

Đại môn đỏ sậm, tiến vào chính là một hành lang rộng lớn, nối liền hành lang rộng lớn là một con đường nhỏ hẹp, thẳng tắp thông đến sân thứ hai. Kế bên con đường nhỏ có cây sồi xanh cùng hoa hồng đỏ thẫm cho nên phía trước sân cũng không coi là trống trải. Vừa qua khỏi tết đoan ngọ cũng là lúc mùa hoa hồng nở rộ, màu hoa nở đỏ rực như lửa thật đẹp.

Sở dĩ trong viện có vẻ trống trải là do có ít người, trừ bỏ trước cửa viện gã gia nhân đang ngồi ngủ gật, rốt cuộc cũng tìm không được người thứ hai.

Trong một góc sân ở sân vườn thứ hai có một chút náo nhiệt. Vào cửa nhỏ ở phía tây có thể thấy hai nữ tử đang may vá quần áo, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu.

Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ thấy ngoài âm thanh nói chuyện còn có âm thanh cắn hạt dưa ‘tách tách’.

"Khi đó tiểu thư mới mười lăm tuổi, cô gia cũng mới đến huyện Thông Hứa nhậm chức. Cô gia cưỡi con ngựa cao to, mặc áo trạng nguyên, đầu đội mũ cánh chuồn, rất uy phong lại văn nhã lịch lãm làm mê đảo không ít thiếu phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý."

"Ngay cả phu nhân cũng mê?" Một nữ tử mặc váy tím nhạt vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.

"Mê! Sao lại không mê! Có vài vị phu nhân ngồi trên trà lâu chỉ để ngắm nhìn! Khi đó tiểu thư đang ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ tầng hai của trà lâu. Người đã phải bỏ ra hơn trăm bạc mới có được vị trí này, các tiểu thư nhà giàu khác muốn đến đỏ mắt mà cũng đâu có được." Nữ tử trông như nha hoàn chậc chậc lưỡi, bộ dạng luyến tiếc.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tiểu thư liền túm em kêu lên, 'A, Lục Liễu Lục Liễu, mau nhìn mau nhìn, hắn cười với ta'."

Nữ tử nuốt vội hạt dưa làm bản thân bị sặc, tiểu nha hoàn cuống quít chạy đến phía sau nàng dùng sức vỗ, theo một tiếng ho một hạt dưa từ miệng nữ tử bay ra nằm úp sấp bất động trên bàn gỗ đen bóng cao cấp.

Nữ tử vuốt vuốt cổ, vẻ mặt đau khổ tiếp nhận ly trà nha hoàn đưa, uống một ngụm.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tiểu thư liền yêu cô gia và đã theo đuổi suốt hai năm. Sáng sớm mỗi ngày tiểu thư đều đứng ở cửa nha môn chờ. Đến giờ mẹo canh ba cô gia vừa đến nha môn tiểu thư liền đem bánh nướng, sữa đậu nành đưa cho cô gia".

"Hắn nhận?"

"Nhưng cô gia không nhận, những thứ đó rút cuộc đều về tay Lục sư gia. Ban đầu cô gia còn khéo léo từ chối không nhận, sau này không nói lời nào nữa mà trực tiếp lướt qua tiểu thư vào nha môn. Nhưng tiểu thư vẫn kiên nhẫn suốt hai năm, mặc kệ mỗi ngày có chuyện gì xảy ra cũng chưa gián đoạn một ngày nào."

"Không gián đoạn ngày nào, vào giờ mẹo?"

"Uhm, mặc kệ mưa gió cũng chưa gián đoạn. Khi đó còn có rất nhiều tiểu thư ăn mặc xinh đẹp đi qua đi lại ở chung quanh nha môn với hy vọng được cô gia chúng ta liếc mắt một cái. Đáng tiếc, cô gia một lần cũng chưa có nhìn qua. Chậc chậc, thật đúng là một cô gia tốt." Nha hoàn tán thưởng.

"Nếu vậy vì sao lại cưới tiểu thư nhà ngươi?" Tử y cô nương cảm thấy khó hiểu.

"Sự si tình của tiểu thư trong suốt hai năm đã làm cho cô gia cảm động. Sắt đá cũng bị tiểu thư làm tan chảy. Rốt cục một tháng trước cô gia đến Tiền phủ cầu hôn. Lão gia ngay từ đầu đã không thích vì cô gia chỉ là quan thất phẩm nho nhỏ, nhưng tiểu thư không chịu, còn nói nếu không phải cô gia thì sẽ không lấy chồng. Cô gia sau lại nói, trong nhà có lão gia tử là quan ngũ phẩm, lão gia thế mới vui vẻ đồng ý."

"Tiếp theo chuyện gì xảy ra?" Nữ tử đẩy hạt dưa ra, bắt đầu ăn ô mai.

“Sau đó tiểu thư đã cùng cô gia thành thân nhưng trong ngày cô gia cưới tiểu thư, không biết từ nơi nào xuất hiện Nhược Thủy cô nương, ngăn cản cô gia không cho cô gia thành thân. Tuy vậy cô gia vẫn tiến hành buổi lễ như bình thuờng, nhưng buổi tối lại không có động phòng. Có điều, tiểu thư là người có hiểu biết, nguời đã không so đo. Sáng sớm lại vì cô gia mà chuẩn bị điểm tâm. Kỳ thật, Nhược Thủy cô nương cũng giống tiểu thư. Nhưng cô gia đối với Nhược Thủy cô nương nho nhã lễ độ, còn tự mình lo lắng chăm sóc cho nàng ta vì thế mà tiểu thư cảm thấy không vui."

Nha hoàn bưng trà uống một ngụm, "Ngày hôm qua, trong lúc cô gia đi nha môn, tiểu thư cùng nàng ấy đi đến bên cạnh giếng nói chuyện. Sau Nhược Thủy tiểu thư không biết như thế nào mà lại bị ngã xuống giếng. Gia nhân trong phủ cùng Trương thúc đã cứu nàng ấy. Nhược Thủy cô nuơng sức khỏe cũng không tốt vì vậy mà sinh bệnh, khi cô gia trở về đã tức giận, lại không biết vì sao mà đánh tiểu thư."

"A, tiểu thư nhà ngươi đem Nhược Thủy đẩy xuống giếng?" Nữ tử kinh hô, cảm thấy vì Nhược Thủy mà khó chịu.

"Không phải, tiểu thư nói không phải nàng làm, là Nhược Thủy cô nương chính mình tự ngã xuống. Nhưng là cô gia không tin, còn đánh tiểu thư." Nha hoàn liếc mắt nhìn nữ tử bĩu môi nói tiếp, "Tiểu thư bị đánh ngã đầu đụng vào cạnh bàn, đầu tuy không bị thương nặng nhưng lại nổi một cục u lớn."

Nữ tử cảm giác trên trán kéo đến một trận đau, nâng nhẹ tay xoa xoa thở dài, "Ta gọi là Tiền Tiểu Thất, Lục Liễu, vì sao tên này nghe thật thô tục?"

"Ha ha, tiểu thư hồi trước cũng thích hỏi nô tỳ như vậy."

Tiền Tiểu Thất lại thở dài, dùng tay gom vỏ hạt dưa lại, "Tiền phủ cách nơi này gần không?"

"Không xa, phía đông huyện tòa nhà lớn nhất."

"Cha ta có rất nhiều tiền?"

"Rất nhiều tiền!" Lục Liễu nâng cằm kiêu ngạo nói "Tri huyện đại nhân đối với lão gia cũng phải kiêng nể ba phần, bao nhiêu người muốn kết hôn với nữ nhi của Tiền gia. Nếu không phải tiểu thư coi trọng cô gia, thanh niên huyện Thông Hứa cùng huyện Lâm rất nhiều đủ để cho tiểu thư lựa chọn."

"Cô gia kêu là gì?"

"Tống Lương Trác."

"Đưa hai bàn?" Tiền Tiểu Thất nhíu mày, "Tên như thế nào mà nghe thật kỳ quái?"

"Không kỳ quái, trước kia tiểu thư trừ bỏ giúp đỡ lão gia trưởng quản chính là viết tên của cô gia, trong nhà tiểu thư viết tên cô gia nhét đầy trong rương khóa lại."

A, nguyên lai ta thật háo sắc! Tiền Tiểu Thất cảm thán.

Lục Liễu nhìn quanh trong viện, thấp giọng nói: "Tiểu thư còn không mau đến xem Nhược Thủy tiểu thư? Cô gia tuy nói không cho chúng ta đi sườn viện, nhưng nếu đem hiểu lầm sớm giải tỏa thì tốt hơn, Nhược Thủy tiểu thư cũng nói là chính mình không cẩn thận mà ngã xuống."

"Không đi!" Tiền Tiểu Thất bĩu môi, "Ta không biết nàng!"

Lục Liễu cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, theo lý thuyết ngày mai phải về nhà. Thế mà mới tân hôn ngày thứ hai, cô gia liền trực tiếp làm công chuyện, cũng chưa gặp mặt nói chuyện."

"Nha môn có nhiều việc?"

Lục Liễu bĩu môi, nhìn Tiền Tiểu Thất than thở, "Tâm địa tiểu thư cũng thật tốt."

Tiền Tiểu Thất đem trên bàn hạt dưa đã tách vỏ bỏ vào trong lòng bàn tay, đem tất cả bỏ vào miệng, híp mắt ăn một lát thỏa mãn thở dài.

Lục Liễu liếc mắt nhìn trong sân nhanh nhẹn đem vỏ hạt dưa trên bàn hất xuống đất, đem hạt ô mai trước mặt Tiền Tiểu Thất gom lại sau đó ho nhẹ một tiếng đứng lên đứng bên cạnh nàng.

Tiền Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái nhìn về phía ngoài cửa, gặp một nữ tử áo trắng quần lụa mỏng manh nhẹ nhàng tiến tới. Tiền Tiểu Thất nuốt xuống hạt dưa thơm ngào ngạt, đem ô mai đưa tới miệng hung hăng cắn một cái.

Ách, nhìn thấy nàng ta, cảm giác, thật sự là, khó chịu!

Nữ tử rốt cục nhẹ nhàng tiến vào, khinh thường nhìn Tiền Tiểu Thất: "Nghe nói cô nương bị đụng đầu mất trí nhớ ?"

Tiền Tiểu Thất đem bên miệng vừa muốn chảy ra nước dãi nuốt trở về, đem ô mai cắn nát nuốt xuống. Đồng thời đem một viên nho nhỏ hoàng màu nâu hạnh hạch (hạt của ô mai) phun ra. Phun đến trên bàn, ra vẻ cố ý làm như lơ đãng hướng về phía áo trắng nữ tử. Hạnh hạch thật đúng là nghe lời, trên bàn nhảy ra liền hướng về phía làn váy nữ tử.

Nữ tử liền lui hai bước, trừng mắt to nhìn hạnh hạch dính trên làn váy lụa trắng thượng hạng của mình, ngửa đầu mang theo ánh mắt chán ghét trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Thất.

"Trác ca ca căn bản không thích cô nương, cô nương cho rằng mình có năng lực như thế nào? Bất quá cô nương chỉ có danh hiệu tri huyện phu nhân, những cái khác Trác ca ca cũng sẽ không cho cô nương."

Tiền Tiểu Thất liếc mắt một cái nhìn nữ tử, trên mặt tươi cười hiện ra, ngọt ngào mở miệng nói: "Nhược Thủy tỷ tỷ ngồi đi, chúng ta cùng nhau tâm sự."

"Ai, ai là tỷ tỷ của cô nương?" nữ tử trên mặt có chút hồng.

Tiền Tiểu Thất cũng không giận, đẩy hộp ô mai đến phía trước nói "Nhược Thủy tỷ tỷ ăn ô mai, ăn ngon lắm."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương