Tiểu Thanh Mai
-
Chương 49
Editor: Thùy Linh
Lại trôi qua một kỳ nghỉ hè, thế là lại tới một mùa khai giảng mới. Niệm Sơ lúc trước tinh thần đi xuống rất nhiều bây giờ sắc mặt hồng nhuận tươi cười sáng ngời, trên người cô như tỏa sáng
Ở lớp vẽ luôn cười đùa với mọi người, xem ra đã vui vẻ lên nhiều rồi
Ngày thường Lý An Nhiên thường lại đây đón cô, hay nói chuyện với mọi người, gặp mặt sẽ chào hỏi vài câu nhưng chỉ đối Kỷ Vân là không tốt
Niệm Sơ nhớ rõ lần Lý An Nhiên hỏi tại sao Kỷ Vân lại gọi cô là em gái, lúc đó anh như muốn ăn tươi nuốt sống
– Cậu ấy gọi em như vậy còn em gọi lại là gì?
– Đàn anh
Niệm Sơ vừa trả lời vừa quan sát anh
Giọng nói vừa dứt, gương mặt kia lại miễn cưỡng bình thường trở lại
– Về sau không được để cậu ấy gọi như vậy nữa
– Vâng
Ngày hôm sau, Kỷ Vân lại kêu cô là em gái, Niệm Sơ liền cự tuyệt
“Đừng kêu em như vậy nữa, bạn trai em sẽ tức giận”
Nói xong, Kỷ Vân xấu hổ cười cười, hậm hực ngậm miệng
Một lát sau lại nhỏ giọng miệng, mặt đáng thương vô tội
“Vậy anh sẽ gọi em là em gái nhỏ”
“…….”
Lý An Nhiên nghe vậy còn tức hơn
Một người là em gái nhỏ, một người là đàn anh
Quá phận
Vào lúc ban đêm, anh đem tức giận lúc ban ngày trút lên hết người Niệm Sơ
Trong khoảng thời gian yên ổn này, Niệm Sơ lại tìm được cảm hứng vẽ tranh, không còn lo âu, nóng nảy hay ghét bỏ nữa
Mà là chậm rãi hưởng thụ từng nét vẽ, nhìn thấy hình nét bức tranh mà vui sướng
Thời điểm Niệm Sơ lại xuất bản tập tranh thì doanh số tốt không ngờ. Bức tranh tươi mát, ở giữa là hình ảnh của một thiếu nữ
Nhà xuất bản bên kia rèn sắt khi còn nóng, lập tức thông báo ra số tiếp theo
Vì vậy mà ba ngày sau thúc giục cô vẽ tiếp để tranh thủ đem ra thị trường
Vẽ tranh là một việc rất tốn thời gian, hơn nữa rất khó để tìm cảm hứng
Đại học năm hai việc họ cũng rất nặng, nguyên học kỳ luôn bận rộn. Cho đến kỳ nghỉ đông, tập tranh còn chưa hoàn thành được một nửa
Lúc sau biên tập lại thúc giục, Niệm Sơ nhốt mình trong phòng vẽ hơn nửa tháng, rốt cuộc mới hoàn thành
Nhưng mà lúc này thành phố B đã đón tuyết đầu mùa, Tết Âm Lịch chuẩn bị đến
Sinh nhật lần thứ hai mươi của cô cũng chuẩn bị đến
Cửa ải cuối năm, Lý An Nhiên vẫn bận rộn, tính ra cũng đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau, mỗi ngày chỉ gọi điện thoại hỏi vài câu
Niệm Sơ tính đầu ngón tay xem ngày anh về nhà
Sáng sớm ngày sinh nhật hôm đó, Đàm Nhã làm cho cô một bát mì trường thọ, ở trong chén sứ còn có hành lá xanh xanh, nhìn là muốn săn
Giữa trưa Thư Giai lại đây cùng bận rộn trong bếp với Đàm Nhã định làm một bữa tiệc buổi tối. Niệm Sơ giúp hai người, bất tri bất giác sắc trời tối dần
Mãi cho đến khi dọn đồ ăn trên bàn mới nghe tiếng ô tô từ bên ngoài
Lạch cạch mở cửa, Lý An Nhiên mệt mỏi đi đến. Niệm Sơ lon ton chạy tới cầm áo khoác giúp anh
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nụ cười mềm mại, giống như cô bé lúc nhỏ. Lý An Nhiên rất muốn đè cô lên tường hôn vài cái, nhưng chỉ có thể kiềm chế
Niệm Sơ kéo anh ngồi xuống bàn
Hai nhà ăn cơm vui vẻ xong xuôi ngồi ở bàn nói chuyện phiếm. Niệm Sơ không nghe mà chọc chọc ngón tay Lý An Nhiên
Ngón tay anh rất đẹp, mười ngón nhỏ dài phân khớp rõ ràng, trắng nõn, móng tay mượt mà bóng loáng
Niệm Sơ nhéo tay anh, khi thì đặt ở lòng bàn tay, khi thì nắm tay anh, cúi đầu chơi vui vẻ
Cô lâu lắm rồi mới gặp lại anh, cho nên động tác thân mật này có thể làm cô vui mừng không thôi
Bên tai người lớn đang nói chuyện, Niệm Sơ không để ý. Chợt lúc sau lại nghe một giọng nói quen thuộc
Có chút đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, ngữ điệu bình tĩnh ôn hòa như cũng đang nói chuyện nhà mình
“Chú Niệm, dì Đàm, qua hôm nay là Niệm Sơ đã hai mươi, con có thể đính hôn với em không ạ?”
Niệm Sơ chợt ngẩng đầu, động tác trong tay dừng lại, mở to hai mắt nhìn khó tin
Đàm Nhã nhìn anh mà cười đồng ý, Niệm Thanh bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu
“Đương nhiên là sẽ không có ý kiến, nhưng chủ yếu là Niệm Niệm muốn như thế nào”
Lý An Nhiên liền nắm chặt tay Niệm Sơ, nghiêng đầu cười, giọng nói dịu dàng
“Niệm Niệm, em có đồng ý không?”
Không cần hỏi cũng biết Niệm Sơ đồng ý, đầu tiên cô ngơ ngác gật đầu nhè nhẹ, lúc sau lại mạnh mẽ còn tươi cười
“Em đồng ý.”
Tuy rằng không có màn cầu hôn lãng mạn, cũng không có hoa hồng hay nhẫn kim cương, nhưng chỉ cần là anh thì em đồng ý vô điều kiện
Ban đêm, Niệm Sơ nằm ở trên giường mà hoảng hốt, cứ ngỡ mọi việc như là mơ, nhưng trái tim đã nhanh chóng nhắc nhở cô
Đó là thật
Sự thật là hai người sẽ hợp pháp ở chung với nhau
Tuy rằng từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, Niệm Sơ chưa từng nghĩ sẽ chia tay anh, nên kết hôn là chuyện đương nhiên, nhưng sự thật ở ngay trước mắt vẫn làm cô cảm thấy hạnh phúc lạ thường
Cô tưởng tượng cuộc sống về sau mà ôm chăn lăn lộn, vừa bụm mặt vừa cười thầm
Điện thoại đầu giường phát tiếng thông báo, phá vỡ sự an tĩnh của ban đêm. Niệm Sơ nhấn mở, trên màn hình ngắn ngủn một câu
—- Ra ban công
Niệm Sơ gấp gáp nhảy xuống giường, cô mang dép lê nhanh mở cửa sổ ra
Lý An Nhiên đang đứng dối diện, cười dịu dàng. Mây mù đang dày đặc, che khuất ánh sáng của ánh trăng nhưng giờ phút này Niệm Sơ thấy rõ khuôn mặt của anh
“Lạnh không?” Lý An Nhiên vươn tay lại
“Lại đây.”
Niệm Sơ thuần thục nhảy qua lan can, Lý An Nhiên ôm được cô, nhanh tay đóng cửa phòng lại đem Niệm Sơ nhét vào trong chăn
Cô chỉ mặc áo ngủ mỏng chạy ra trong thời tiết lạnh như thế này. Lý An Nhiên ôm chặt lấy cô, xoa xoa người trong lòng
“Nhớ anh không?” Anh vừa xoa vừa hôn đỉnh đầu Niệm Sơ
“Nhớ anh, nhớ anh”, Niệm Sơ cọ trong lòng anh, âm thanh mềm dịu
Lý An Nhiên cười nhẹ hai tiếng sau đó cúi đầu hôn cô. Lưu luyến trên trán cô, rồi tới khóe miệng, lúc sau mới dịu dàng hôn sâu vào
Cuốn lấy đầu lưỡi cô nhẹ nhàng triền miên
Thân mình Niệm Sơ ấm lên, tay chân vẫn đặt ở trên người Lý An Nhiên, làn da anh ấm áp thoải mái
Anh bây giờ không còn nhẹ nhàng nữa mà dùng lực, không cẩn thận thì Niệm Sơ sẽ bị anh đoạt lấy hơi thở, làm mặt cô nhanh chóng đỏ ửng
Một lát sau, Niệm Sơ hết sức lực thở dốc trong lòng ngực anh
Niệm Sơ không biết bàn tay kia đang lưu luyến trên người mình, cô nhắm hờ mắt, không hề có sức phản kháng
Mỗi một động tác anh sẽ dừng lại một lúc, Niệm Sơ lại không đề phòng cho đến khi giữa hai chân cô cảm nhận được vật lạ
Niệm Sơ đột nhiên mở mắt ra, hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mặt
“Niệm Niệm..” Lý An Nhiên khàn giọng nói, cúi đầu hôn cổ cô, thanh âm nhỏ
“Từ lúc mơ thấy em, anh luôn chờ em lớn lên”
Hai người càng lúc càng gần nhau, Niệm Sơ nhịn không được mà nhè nhẹ run thân mình
Lý An Nhiên lại nghiêng đầu, hôn môi cô, thấp giọng nỉ non
“Hiện tại có thể…”
“Ăn em được rồi.”
Sự việc xảy ra như thế nào Niệm Sơ cũng không nhớ rõ, khi đó cả người cô đã phát ngốc, lý trí mất hết, chỉ nhớ lúc đầu rất đau đớn
Còn cảm nhận được đôi môi ở trên da thịt cô, ấn vào tận xương cốt
Tỉnh lại thì cả người đau nhức, đặc biệt là giữa hai chân. Niệm Sơ kêu khẽ, cái tay bên hông cô lại ôm chặt cô vào người
“Niệm Niệm..”, Lý An Nhiên hôn tai cô, từng hơi thở lưu luyến ở trên tai
Niệm Sơ nhấc chân đá anh, ý muốn hai người giữ khoảng cách
Lý An Nhiên khẽ cười, bàn tay to kéo cô lại, hai người gần nhau hơn
Mềm mại tinh tế, anh theo bản năng chạm đến
Niệm Sơ xấu hổ và giận dữ không thôi, nhớ lại đêm hôm qua liền đỏ mặt, hai chân cũng mềm nhũn
Cùng lúc đó, Thư Giai bên ngoài cửa gọi vào
“An Nhiên, ăn cơm thôi.”
Niệm Sơ nhanh chóng đẩy anh ngồi dậy, luống cuống tìm điện thoại ở đầu giường
Cô lập tức bật lên
10h đúng
Xong rồi
Lại trôi qua một kỳ nghỉ hè, thế là lại tới một mùa khai giảng mới. Niệm Sơ lúc trước tinh thần đi xuống rất nhiều bây giờ sắc mặt hồng nhuận tươi cười sáng ngời, trên người cô như tỏa sáng
Ở lớp vẽ luôn cười đùa với mọi người, xem ra đã vui vẻ lên nhiều rồi
Ngày thường Lý An Nhiên thường lại đây đón cô, hay nói chuyện với mọi người, gặp mặt sẽ chào hỏi vài câu nhưng chỉ đối Kỷ Vân là không tốt
Niệm Sơ nhớ rõ lần Lý An Nhiên hỏi tại sao Kỷ Vân lại gọi cô là em gái, lúc đó anh như muốn ăn tươi nuốt sống
– Cậu ấy gọi em như vậy còn em gọi lại là gì?
– Đàn anh
Niệm Sơ vừa trả lời vừa quan sát anh
Giọng nói vừa dứt, gương mặt kia lại miễn cưỡng bình thường trở lại
– Về sau không được để cậu ấy gọi như vậy nữa
– Vâng
Ngày hôm sau, Kỷ Vân lại kêu cô là em gái, Niệm Sơ liền cự tuyệt
“Đừng kêu em như vậy nữa, bạn trai em sẽ tức giận”
Nói xong, Kỷ Vân xấu hổ cười cười, hậm hực ngậm miệng
Một lát sau lại nhỏ giọng miệng, mặt đáng thương vô tội
“Vậy anh sẽ gọi em là em gái nhỏ”
“…….”
Lý An Nhiên nghe vậy còn tức hơn
Một người là em gái nhỏ, một người là đàn anh
Quá phận
Vào lúc ban đêm, anh đem tức giận lúc ban ngày trút lên hết người Niệm Sơ
Trong khoảng thời gian yên ổn này, Niệm Sơ lại tìm được cảm hứng vẽ tranh, không còn lo âu, nóng nảy hay ghét bỏ nữa
Mà là chậm rãi hưởng thụ từng nét vẽ, nhìn thấy hình nét bức tranh mà vui sướng
Thời điểm Niệm Sơ lại xuất bản tập tranh thì doanh số tốt không ngờ. Bức tranh tươi mát, ở giữa là hình ảnh của một thiếu nữ
Nhà xuất bản bên kia rèn sắt khi còn nóng, lập tức thông báo ra số tiếp theo
Vì vậy mà ba ngày sau thúc giục cô vẽ tiếp để tranh thủ đem ra thị trường
Vẽ tranh là một việc rất tốn thời gian, hơn nữa rất khó để tìm cảm hứng
Đại học năm hai việc họ cũng rất nặng, nguyên học kỳ luôn bận rộn. Cho đến kỳ nghỉ đông, tập tranh còn chưa hoàn thành được một nửa
Lúc sau biên tập lại thúc giục, Niệm Sơ nhốt mình trong phòng vẽ hơn nửa tháng, rốt cuộc mới hoàn thành
Nhưng mà lúc này thành phố B đã đón tuyết đầu mùa, Tết Âm Lịch chuẩn bị đến
Sinh nhật lần thứ hai mươi của cô cũng chuẩn bị đến
Cửa ải cuối năm, Lý An Nhiên vẫn bận rộn, tính ra cũng đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau, mỗi ngày chỉ gọi điện thoại hỏi vài câu
Niệm Sơ tính đầu ngón tay xem ngày anh về nhà
Sáng sớm ngày sinh nhật hôm đó, Đàm Nhã làm cho cô một bát mì trường thọ, ở trong chén sứ còn có hành lá xanh xanh, nhìn là muốn săn
Giữa trưa Thư Giai lại đây cùng bận rộn trong bếp với Đàm Nhã định làm một bữa tiệc buổi tối. Niệm Sơ giúp hai người, bất tri bất giác sắc trời tối dần
Mãi cho đến khi dọn đồ ăn trên bàn mới nghe tiếng ô tô từ bên ngoài
Lạch cạch mở cửa, Lý An Nhiên mệt mỏi đi đến. Niệm Sơ lon ton chạy tới cầm áo khoác giúp anh
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nụ cười mềm mại, giống như cô bé lúc nhỏ. Lý An Nhiên rất muốn đè cô lên tường hôn vài cái, nhưng chỉ có thể kiềm chế
Niệm Sơ kéo anh ngồi xuống bàn
Hai nhà ăn cơm vui vẻ xong xuôi ngồi ở bàn nói chuyện phiếm. Niệm Sơ không nghe mà chọc chọc ngón tay Lý An Nhiên
Ngón tay anh rất đẹp, mười ngón nhỏ dài phân khớp rõ ràng, trắng nõn, móng tay mượt mà bóng loáng
Niệm Sơ nhéo tay anh, khi thì đặt ở lòng bàn tay, khi thì nắm tay anh, cúi đầu chơi vui vẻ
Cô lâu lắm rồi mới gặp lại anh, cho nên động tác thân mật này có thể làm cô vui mừng không thôi
Bên tai người lớn đang nói chuyện, Niệm Sơ không để ý. Chợt lúc sau lại nghe một giọng nói quen thuộc
Có chút đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, ngữ điệu bình tĩnh ôn hòa như cũng đang nói chuyện nhà mình
“Chú Niệm, dì Đàm, qua hôm nay là Niệm Sơ đã hai mươi, con có thể đính hôn với em không ạ?”
Niệm Sơ chợt ngẩng đầu, động tác trong tay dừng lại, mở to hai mắt nhìn khó tin
Đàm Nhã nhìn anh mà cười đồng ý, Niệm Thanh bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu
“Đương nhiên là sẽ không có ý kiến, nhưng chủ yếu là Niệm Niệm muốn như thế nào”
Lý An Nhiên liền nắm chặt tay Niệm Sơ, nghiêng đầu cười, giọng nói dịu dàng
“Niệm Niệm, em có đồng ý không?”
Không cần hỏi cũng biết Niệm Sơ đồng ý, đầu tiên cô ngơ ngác gật đầu nhè nhẹ, lúc sau lại mạnh mẽ còn tươi cười
“Em đồng ý.”
Tuy rằng không có màn cầu hôn lãng mạn, cũng không có hoa hồng hay nhẫn kim cương, nhưng chỉ cần là anh thì em đồng ý vô điều kiện
Ban đêm, Niệm Sơ nằm ở trên giường mà hoảng hốt, cứ ngỡ mọi việc như là mơ, nhưng trái tim đã nhanh chóng nhắc nhở cô
Đó là thật
Sự thật là hai người sẽ hợp pháp ở chung với nhau
Tuy rằng từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, Niệm Sơ chưa từng nghĩ sẽ chia tay anh, nên kết hôn là chuyện đương nhiên, nhưng sự thật ở ngay trước mắt vẫn làm cô cảm thấy hạnh phúc lạ thường
Cô tưởng tượng cuộc sống về sau mà ôm chăn lăn lộn, vừa bụm mặt vừa cười thầm
Điện thoại đầu giường phát tiếng thông báo, phá vỡ sự an tĩnh của ban đêm. Niệm Sơ nhấn mở, trên màn hình ngắn ngủn một câu
—- Ra ban công
Niệm Sơ gấp gáp nhảy xuống giường, cô mang dép lê nhanh mở cửa sổ ra
Lý An Nhiên đang đứng dối diện, cười dịu dàng. Mây mù đang dày đặc, che khuất ánh sáng của ánh trăng nhưng giờ phút này Niệm Sơ thấy rõ khuôn mặt của anh
“Lạnh không?” Lý An Nhiên vươn tay lại
“Lại đây.”
Niệm Sơ thuần thục nhảy qua lan can, Lý An Nhiên ôm được cô, nhanh tay đóng cửa phòng lại đem Niệm Sơ nhét vào trong chăn
Cô chỉ mặc áo ngủ mỏng chạy ra trong thời tiết lạnh như thế này. Lý An Nhiên ôm chặt lấy cô, xoa xoa người trong lòng
“Nhớ anh không?” Anh vừa xoa vừa hôn đỉnh đầu Niệm Sơ
“Nhớ anh, nhớ anh”, Niệm Sơ cọ trong lòng anh, âm thanh mềm dịu
Lý An Nhiên cười nhẹ hai tiếng sau đó cúi đầu hôn cô. Lưu luyến trên trán cô, rồi tới khóe miệng, lúc sau mới dịu dàng hôn sâu vào
Cuốn lấy đầu lưỡi cô nhẹ nhàng triền miên
Thân mình Niệm Sơ ấm lên, tay chân vẫn đặt ở trên người Lý An Nhiên, làn da anh ấm áp thoải mái
Anh bây giờ không còn nhẹ nhàng nữa mà dùng lực, không cẩn thận thì Niệm Sơ sẽ bị anh đoạt lấy hơi thở, làm mặt cô nhanh chóng đỏ ửng
Một lát sau, Niệm Sơ hết sức lực thở dốc trong lòng ngực anh
Niệm Sơ không biết bàn tay kia đang lưu luyến trên người mình, cô nhắm hờ mắt, không hề có sức phản kháng
Mỗi một động tác anh sẽ dừng lại một lúc, Niệm Sơ lại không đề phòng cho đến khi giữa hai chân cô cảm nhận được vật lạ
Niệm Sơ đột nhiên mở mắt ra, hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mặt
“Niệm Niệm..” Lý An Nhiên khàn giọng nói, cúi đầu hôn cổ cô, thanh âm nhỏ
“Từ lúc mơ thấy em, anh luôn chờ em lớn lên”
Hai người càng lúc càng gần nhau, Niệm Sơ nhịn không được mà nhè nhẹ run thân mình
Lý An Nhiên lại nghiêng đầu, hôn môi cô, thấp giọng nỉ non
“Hiện tại có thể…”
“Ăn em được rồi.”
Sự việc xảy ra như thế nào Niệm Sơ cũng không nhớ rõ, khi đó cả người cô đã phát ngốc, lý trí mất hết, chỉ nhớ lúc đầu rất đau đớn
Còn cảm nhận được đôi môi ở trên da thịt cô, ấn vào tận xương cốt
Tỉnh lại thì cả người đau nhức, đặc biệt là giữa hai chân. Niệm Sơ kêu khẽ, cái tay bên hông cô lại ôm chặt cô vào người
“Niệm Niệm..”, Lý An Nhiên hôn tai cô, từng hơi thở lưu luyến ở trên tai
Niệm Sơ nhấc chân đá anh, ý muốn hai người giữ khoảng cách
Lý An Nhiên khẽ cười, bàn tay to kéo cô lại, hai người gần nhau hơn
Mềm mại tinh tế, anh theo bản năng chạm đến
Niệm Sơ xấu hổ và giận dữ không thôi, nhớ lại đêm hôm qua liền đỏ mặt, hai chân cũng mềm nhũn
Cùng lúc đó, Thư Giai bên ngoài cửa gọi vào
“An Nhiên, ăn cơm thôi.”
Niệm Sơ nhanh chóng đẩy anh ngồi dậy, luống cuống tìm điện thoại ở đầu giường
Cô lập tức bật lên
10h đúng
Xong rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook