Trà Trà bỗng nhiên đẩy tay Khương Diệu Nhan ra, Khương Diệu Nhan không đứng vững ngay lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Tầm mắt của Vu Cố chỉ dừng trên người Khương Diệu Nhan khoảng một giây, cảm thấy việc này không có liên quan gì đến mình thì thờ ơ liếc qua, không có ý định đỡ người đứng dậy.
Mọi người quay đầu lại, thấy Khương Diệu Nhan ngã ngồi dưới đất không đứng dậy nổi còn Trà Trà một mực lạnh lùng không nói lời nào.
Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng như hai người đang giương cung bạt kiếm.
Một đàn chị thấy vậy vội chạy nhanh ra đỡ Khương Diệu Nhan đứng dậy, ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”
Khương Diệu Nhan xoa nhẹ lòng bàn tay lạnh cóng dưới lớp băng rồi nói: “Em không sao.”
Khương Diệu Nhan đi đến đâu cũng có thể làm quen và thân thiết với mọi người.

Tính cách hào phóng rộng rãi, bình thường chỉ cần có người mở miệng nhờ vả thì cô ta sẽ lập tức giúp đỡ cho nên nhân duyên của cô ta thực sự rất tốt.

Mấy người bạn hay chơi thân với cô ta đương nhiên sẽ không nhịn được mà trách móc: “Trà Trà, tự dưng cậu đẩy cậu ấy làm gì, sân băng rất lạnh lại còn cứng, bị ngã sẽ rất đau đó cậu có biết không hả?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu ta không phải người bị ngã nên cậu ta đâu có biết nó đau như thế nào.”
Các cô tuy rằng không có nói rõ là Trà Trà cố ý đẩy Khương Diệu Nhan, nhưng trong mắt các cô phảng phất như đã khẳng định việc này.
Trà Trà cả người run lên, không phải là do nghe vài lời trách móc này mà bị kích thích, mà là do nhận ra tấm lòng của mình bị khinh thường, bị hắn đem đi tặng cho người khác.
Cô cắn răng nói: “Tôi không phải cố ý, tôi không có cố ý đẩy cậu ấy, thực xin lỗi cậu.”
Khương Diệu Nhan rất hào phóng, đáp lại: “Tớ thật sự không sao cả, Trà Trà, cậu không sao chứ?”
Cô đã ẩn nhẫn tới cực hạn.
Đây là lần đầu cực hạn bùng nổ.
Trà Trà hít vào một hơi thật sâu, sau đó khom lưng ngồi xổm xuống, động tác trên tay bắt đầu dùng sức, ngón tay run rẩy cởi bỏ dây giày trượt băng ra, cô không biết trượt băng, nếu muốn đi qua sân băng này thì chỉ có thể cởi giày ra, đi đôi tất mỏng mà bước trên băng, khí lạnh dán vào làn da lạnh đến thấu xương nhưng cô lại không cảm thấy lạnh một chút nào, cô chạy vội ra sân băng, vọt tới trước mặt Thẩm Chấp.
Đôi mắt tròn xoe của thiếu nữ tràn đầy tức giận, nắm chặt tay, yết hầu cô di chuyển vài lần rồi nghẹn ngào, giọng gằn từng chữ lạnh lùng nói: “Thẩm Chấp.”
Thẩm Chấp nhìn thiếu nữ vọt tới trước mặt chính mình, tim bỗng lỡ một nhịp.
Tư thái không hề bình tĩnh thong dong như ngày thường, bên cạnh đó có vài phần khẩn trương cùng cứng đờ khó phát hiện ra, thiếu niên đứng ở trước mặt cô, so với cấp 3 khí chất của hắn đã ổn trọng hơn rất nhiều.
Hắn vẫn đẹp như vậy.
Trà Trà nhìn chằm chằm mặt hắn, thanh âm của cô cứ như từ trong lồng ngực quận trào tràn ra, khàn khàn lạnh nhạt, cô nói: “Việc lần trước tôi nói, cậu có còn nhớ không?”
Thẩm Chấp trong lòng bất an: “Việc gì?”

Vành mắt Trà Trà bị hắn làm cho hồng hồng: Tôi bảo tất cả những thứ tôi đã tặng cho cậu, đều trả lại cho tôi.”
Tất cả.
Chỉ cần là đồ vẫn còn tồn tại cô đều phải lấy lại.
Tấm lòng của cô bị hắn tùy ý giẫm đạp, muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó.
Hôm nay cho dù Thẩm Chấp có vứt món quà cô đã tỉ mỉ thành kính cầu phúc xin về cho hắn, cũng còn hơn so với nhìn thấy món quà cô tặng bị hắn thuận tay đưa cho người khác.
Yết hầu của Thẩm Chấp giống như bị dao cắt đứt, há miệng muốn nói điều gì đó với cô nhưng không thể nói ra, miệng hít vào một hơi lớn hô hấp ở lồng ngực khó khăn nói, “Cậu nghiêm túc sao?”
Trà Trà ánh mắt quật cường, gằn từng chữ một nói: “Đúng vậy, cậu trả lại tất cả cho tôi.”
Thẩm Chấp ẩn nhẫn không phẫn nộ nói: “Cho tôi mấy ngày chuẩn bị một chút.”
Trà Trà nói: “Ngay bây giờ.”
Thẩm Chấp nâng tròng mắt lên, thần sắc không hề nhẹ nhàng: “Tôi còn chưa có chuẩn bị xong.”
Thanh âm Trà Trà nhẹ nhàng nhưng lại rất lãnh đạm, cô nói: “Không sao cả, tôi đi lấy với cậu.”
Thẩm Chấp không hề lên tiếng.
Trà Trà thái độ kiên quyết, ánh mắt nghiêm túc không cho cậu bất cứ một sự thỏa hiệp nào, cô mỗi chữ nói ra đều vô cùng rõ ràng: “Tôi bảo cậu trả lại cho tôi, bây giờ lập tức đi.”
Mười ngón tay của Thẩm Chấp nắm chặt lại rồi lại chậm rãi buông ra như cố chịu đựng, cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Được, bây giờ liền đi.”
Hai người bọn họ cùng nhau rời đi.
Vu Cố cũng đi theo Trà Trà.
Những người khác còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra việc gì thì nhân vật chính đã đi mất, hứng thú hóng chuyện cũng không còn, lần lượt rời đi.
Trà Trà cùng Thẩm Chấp trong lòng đều nghẹn một cổ khí.
Thẩm Chấp gắt gao giữ nguyên biểu tình, mang theo cô đi về ký túc xá.
Trà Trà bảo Vu Cố đi về trước.
Vu Cố không chịu đi, cậu nói: “Không sao hết, tớ chờ cậu.”
Ký túc xá của Thẩm Chấp rất sạch sẽ ngăn nắp, so với nhiều phòng khác thì đã sạch sẽ hơn rất nhiều.
Những món quà mà Trà Trà đưa cho hắn.

Ở lần trước lúc cô nói ra, Thẩm Chấp kỳ thật cũng đã xếp lại không sai biệt lắm.
Nhưng hắn chính là luyến tiếc không muốn trả cho cô.

Đồ vật không ít, căn bản là phải để vào trong một cái thùng giấy rất lớn.
Trà Trà mở thùng giấy ra, xem lại từng thứ từng thứ một.
Có đồ lưu niệm danh lam thắng cảnh.
Có áo sơ mi thiết kế riêng.
Ngoài ra còn có rất nhiều đồ thủ công mà cô tự tay làm, tuy rằng nó không đáng giá nhưng tất cả đều được làm bằng tình cảm của cô dành cho hắn.
Trà Trà từng cái đều nhớ rất rõ ràng, một lúc sau cô khép lại thùng giấy rồi ngẩng mặt lên: “Không chỉ có những thứ này, còn có những thứ khác nữa.”
Thẩm Chấp mặt trắng bệch nói: “Đã hết rồi.”
Trà Trà ôm thùng giấy vào trong ngực, cô cười một chút, nụ cười yếu ớt mang vẻ xa cách: “Còn.”
Cô nhếch khóe miệng cười lạnh, nhìn vào mắt hắn thấp giọng chất vấn: “Tại sao lại đem đồ tôi tự làm, đưa cho Khương Diệu Nhan?”
Phùng Cảnh Niên cùng Thôi Nam vừa vào cửa nghe thấy chính là những lời này.
Bọn họ liếc mắt với nhau một cái, vẫn là không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Chấp trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Hắn không có làm chuyện này.
Cô nói chuyện này khiến hắn đột ngột nhớ ra cái gì đó.
Hắn nhớ ngày đó, hắn thật vất vả sắp xếp lại mọi thứ rồi mang trả cho Trà Trà nhưng còn chưa đi đến nửa đường thì hắn lại cảm thấy hối hận.
Vì thế hắn lại ôm cái thùng giấy quay lại.
Trên đường về hắn gặp Khương Diệu Nhan.
Mặc dù lúc ấy Khương Diệu Nhan có ngỏ lời bảo hắn cho cô cái bùa bình an đặt ở trên cùng.
Nhưng hắn cũng không có cho.
Khương Diệu Nhan đi theo Phùng Cảnh Niên trà trộn vào ký túc xá, nghe được lời này bỗng cảm thấy thật xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên.
Bùa bình an không phải là Thẩm Chấp đưa cho cô ta, là ngày đó cô ta cảm thấy nó khá xinh đẹp nên tự ý cầm đi.
Đó có thể là thói quen tạo thành từ trước kia, khi Khương Diệu Nhan dùng đồ vật của hắn thì cô chỉ cần nói với hắn một tiếng là được.
Vì khi cô ta mở miệng, rất ít khi bị từ chối.
Nên đã tập mãi thành thói quen.
Khương Diệu Nhan đứng ra, nhanh chóng cầm lấy đồ vật treo trên điện thoại trả cho Trà Trà, liên tục nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ thật sự không biết nó là của cậu.”

Trà Trà nắm chặt tay, cô nói: “Cậu, sau này không được lấy đồ của tôi.”
Không phải là một hai lần.
Mà là đã rất nhiều lần rồi.
Có chút chuyện nhỏ, cho dù đã trôi qua lâu rồi, Trà Trà cũng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Khi còn ở trung học cơ sở, lúc cô mua nước và sữa nóng cho Thẩm Chấp thì tất cả đều vào bụng của Khương Diệu Nhan.
Khương Diệu Nhan bị cô thình lình nói ra những lời này, mặt liền đỏ ửng ngại ngùng.
Thẩm Chấp bảo tất cả bọn họ đi ngoài, bao gồm cả Khương Diệu Nhan.
Thẩm Chấp lúc này đã rất tức giận, Phùng Cảnh Niên biết ý lôi kéo mọi người ra ngoài, lúc ra cửa thuận tiện lôi Khương Diệu Nhan mang đi.
Trà Trà cũng rất lâu chưa thấy Thẩm Chấp nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy, có một lần hình như là lúc bọn họ còn ở ngõ nhỏ kia, nhóm mấy người đàn bà tụ tập hóng mát chê cười cậu, bảo với hắn rằng cô là cô vợ nhỏ của hắn.
Khi đó, Thẩm Chấp đạp xe đạp đi nhanh về phía trước, rất không vui và cũng không thèm để ý đến cô.
Thời điểm ấy tình yêu tới lặng yên không một tiếng động.
Nhưng khi đã yêu qua tới khi chấm dứt dấu vết hằn ở khi ấy không thể xoá nhoà được.
Trà Trà một chút cũng không sợ hắn nên đương nhiên sẽ không đi an ủi hắn và cô cũng sẽ không để ý tới hắn liệu có tức giận hay không.
Cô chỉ nói: “Còn có ảnh chụp nữa.”
Thẩm Chấp đến não cũng đau, mí mắt nhảy loạn, tức giận nói: “Ảnh chụp cũng muốn tính là đồ của cậu sao?”
Cuộn phim Polaroid là của Thẩm Chấp tiêu tiền mua.
Những tấm ảnh phóng to cùng một ít ảnh tự chụp đều là Trà Trà năn nỉ ỉ ôi muốn chụp để lưu làm kỷ niệm.
Thẩm Chấp không thích chụp ảnh, khi đó Trà Trà ở bên tai hắn lải nhải thật lâu, sau đó mới thuyết phục được hắn chụp ảnh cùng.
Trà Trà lúc đó tâm tư đơn thuần thích sự lãng mạn, chính là một cô bé ngây thơ.
Lúc đó hắn đã chụp được rất nhiều ảnh, đủ để làm hẳn một cuốn album.
Trà Trà nói: “Đương nhiên, cậu mau lấy ra cho tôi.”
Gân xanh trên trán Thẩm Chấp nổi lên, ở huyệt thái dương có hơi đau đớn, hắn mặt lạnh âm trầm, dùng sức rất mạnh lấy ra cuốn album chụp hình hắn và Trà Trà ở ngăn bàn, cuốn album ở trong tay hắn gần như dị dạng.
Hắn nói: “Nơi này cũng có một phần của tôi, cậu không thể lấy đi.”
Trà Trà trầm mặc hai giây, cô gật gật đầu: “Cậu nói rất đúng, cũng có phần của cậu, cậu yên tâm, tôi cũng sẽ trả cậu.”
Cô đem album trong tay cậu lấy đi, lấy toàn bộ ảnh chụp trong album ra.
Mỗi một bức ảnh, thần thái hai người đều không khác nhau lắm.
Cô mỉm cười thật tươi, Thẩm Chấp mặt không biểu tình.
Trà Trà rũ mắt nhìn một lát, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên tấm ảnh, mỗi một cảnh tượng cô nhắm mắt lại đều còn nhớ rõ.
Vào thời điểm đó cô đã nghĩ rằng mình đã có được một tình yêu đẹp thế gian.
Lúc đó cô dường như thấy được một tương lai hạnh phúc.

Trà Trà bỗng nhiên dùng sức đem ảnh chụp xé thành hai nửa.
Cô đem một nửa thuộc về Thẩm Chấp đưa cho hắn: “Đây, đây là của cậu.”
Thẩm Chấp trong nháy mắt kia cảm giác được, thứ bị xé xuống không phải là tấm ảnh mà là trái tim của hắn, bị tách thành hai mảnh và dần dần mục nát.
Đôi mắt hắn đỏ như máu, trái tim như bị hàng ngàn con dao đâm, nhưng động tác của Trà Trà cũng không có dừng lại.
Gần một trăm bức ảnh, đều bị cô từng cái từng cái một xé xuống.
Ranh giới rõ ràng.
Từ đây không liên quan với nhau.
Những tấm ảnh từ cấp 2, cấp 3 hay đại học mặc kệ là ảnh chụp thường ngày hay ảnh mặc đồng phục chụp tốt nghiệp ở trường, tất cả...!không một tấm nào may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị xé thành hai nửa.

Trà Trà xé đến mệt mỏi, ánh mắt tĩnh lặng bỗng nhiên dừng lại ở những bức ảnh trên mặt bàn của hắn.
Trên kệ sách vẫn còn sót lại mấy tấm hình bọn họ chụp khi còn nhỏ.
Lúc còn rất nhỏ.
Xem bộ dáng hẳn là ở trường mẫu giáo.
Trong hình, trên đầu cô buộc hai cái bím tóc đáng yêu, giữa trán dán hình dán bông hoa mà nhà trẻ phát, khuôn mặt bánh bao đáng yêu, trên người mặc bộ Hán phục rất xinh đẹp, giống một cái bánh bao gạo nếp nhỏ.
Gương mặt lạnh lùng vô cảm của Thẩm Chấp cũng đã có từ khi còn nhỏ.
Bọn họ ngồi cùng nhau, tay nhỏ còn cầm món đồ chơi không chịu buông tay, đối với máy ảnh ngây ngô cười.
Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.
( Dịch: Chàng cưỡi ngựa tre đến, giúp nàng hái trái mơ xanh.

Ý chỉ Thanh mai trúc mã.)
Hoá ra khi còn nhỏ tình cảm của bọn họ từng rất tốt như vậy.
Cũng không nghĩ tới sẽ có ngày ghét nhau như chó với mèo.
Trà Trà chậm rãi bước tới bàn học, cầm lấy khung ảnh, cúi đầu nhìn chằm chằm trong chốc lát, cô mở khung ảnh ra, động tác thong thả lại nghiêm túc, lấy toàn bộ ảnh chụp ít ỏi của bọn họ khi còn nhỏ đem ra.
Thẩm Chấp lúc này đã ý thức được cô muốn làm cái gì, hắn dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, đuôi mắt so với máu còn muốn đỏ hơn, run rẩy nói: “Xin cậu…đừng xé nữa có được không”
Trà Trà ngẩn ra, sau đó ngón tay cô run run, vừa cười vừa nói: “Tại sao lại không chứ? Trước nay cậu chưa từng quý trọng tôi, đối với cậu, tôi có cũng được mà không có cũng được, không phải sao? Rốt cuộc tôi cũng chỉ là một người có thể tùy tiện bị cậu thương tổn, một em gái nhà bên bị cậu lợi dụng qua mà thôi.”
“Thẩm Chấp, tôi không muốn tiếp tục làm tiểu thanh mai của cậu nữa.”
Thẩm Chấp hít một hơi thật sâu, hốc mắt đã đỏ lên, giống như rỉ máu, yết hầu lên xuống, hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép hèn mọn như thế: “Tôi xin cậu.”
“Trà Trà, tớ xin cậu.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương