Tiểu Thần Y Xuống Núi
-
Chương 74: Giải quyết vấn đề nhà ở
“Tôi nói này sếp Triệu, nếu tôi đã đến công ty cô làm việc rồi thì có phải cô nên ra mặt giải quyết vấn đề nhà ở của nhân viên không? Ba nghìn đó của cô không đủ để thuê nhà ở Trung Hải”.
Tần Khải đã bước đến trước cửa phòng làm việc, như nghĩ đến điều gì, anh cười híp mắt quay đầu lại nhìn Triệu Băng Linh.
“Anh muốn ở đâu? Nhân viên công ty đều tự mình thuê phòng, mua nhà, nếu như ai cũng muốn giải quyết vấn đề nhà ở thì sao được, anh xem công ty tôi là tổ chức từ thiện đấy à”.
Triệu Băng Linh tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tần Khải như nhìn tên ngốc.
Giá nhà ở Trung Hải trước giờ luôn rất cao, dù là bốn gia tộc lớn cũng không có số tiền lớn như thế để chăm sóc nhân viên cấp dưới chứ đừng nói là công ty vừa như nhà họ Triệu.
Công ty có đến mấy trăm nhân viên, dù mua cả tập đoàn Triệu Thị cũng không mua nổi nhiều bất động sản như vậy.
“Vậy tôi không thể không có chỗ ở chứ? Hay là tôi ở nhà các cô là được, dù sao cũng có nhiều phòng trống, thêm tôi cũng chẳng hề gì nhỉ?”, Tần Khải gian trá cười như thể anh đã đoán được câu trả lời của Triệu Băng Linh.
“Nhà tôi? Anh nghĩ gì đấy?”, vừa nghe Tần Khải nói thế, Triệu Băng Linh như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa tức đến mức nổ tung.
Nhưng vừa nhìn vẻ mặt bình thản, ung dung của Tần Khải, Triệu Băng Linh sợ Tần Khải muốn nuốt lời.
Ngừng một chốc, chỉ đành uyển chuyển đổi lời.
“Được, tùy anh vậy”.
Dù sao cũng có bố mẹ ở nhà, chắc Tần Khải cũng không thể làm được trò gì.
Triệu Băng Linh dứt khoát đồng ý trước rồi tính.
Như thế cũng có thể đồng ý à?
Nhìn Triệu Băng Linh đang giận dữ, lần này Tần Khải không ngờ cô cả Triệu lại dễ nói chuyện như thế.
Dứt khoát cắn răng nhìn chằm chằm Triệu Băng Linh, nhếch môi cười: “Tùy anh thật à? Vợ ơi, em đúng là hiểu lòng người quá. Có điều anh khá thích vị trí có ánh nắng, anh nhớ rõ ánh sáng ở phòng của em rất tốt, hay là để anh chịu thiệt một chút, chúng ta chung phòng nhé? Nếu em không muốn hủy hôn, sớm muộn gì em cũng sẽ là vợ của anh, chúng ta có thể làm quen trước, bồi dưỡng tình cảm mà”.
“Ở nhà của tôi, anh còn chịu thiệt sao?”
Mặt Triệu Băng Linh đỏ bừng, tức giận đập bàn, như sư tử Hà Đông gầm gừ
“Anh đừng có mà mơ! Sở dĩ không hủy hôn là… là tôi suy xét đến vấn đề an toàn cá nhân, ai muốn kết hôn với anh, ngủ với anh chứ? Còn nữa, không cho phép anh gọi tôi là vợ, đi ra ngoài!”
“Ừ, không gọi thì thôi, nổi giận gì chứ? Thiệt tình, tôi cũng chưa nói sẽ làm gì mà…”
Tần Khải bất lực buông tay, lầm bầm nói.
Nhìn thấy Triệu Băng Linh đang cầm một xấp tài liệu dường như muốn đập vào người anh.
Tần Khải vừa dứt lời lập tức chạy ra khỏi cửa.
Cạch, tài liệu Triệu Băng Linh ném qua vừa vặn ném trúng cánh cửa.
Vừa nhìn thấy cô cả Triệu nổi giận, Tần Khải cảm thấy không ổn, vẫn nên đi trước thì hơn.
Nói lý với phụ nữ là một hành động ngu ngốc.
Nhất là lúc phụ nữ đang giận.
…
Tần Khải bên này bị ăn đánh, bên nhà họ Triệu, hai người Triệu Hoành Quang vừa về đến biệt thự thì lại cãi nhau càng dữ dội hơn.
Vừa bước vào cửa, Lưu Hiểu Vi như một người đàn bà chanh chua, hất chân đá văng đôi giày, ngồi phịch xuống thảm, lăn lộn dưới đất gào khóc.
“Tôi không muốn sống nữa, không sống nổi nữa, chẳng thể nào sống được nữa rồi. Triệu Hoành Quang, cái tên hèn nhát ông lại dám đánh tôi, tôi muốn ly hôn với ông, chẳng thể nào sống nổi nữa rồi”.
“Ồn ào cái gì hả, cô nghĩ tôi muốn sao? Người dưới cơ thì không cúi đầu sao được, không đánh cô, cô nghĩ thằng nhóc đó có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”, Triệu Hoành Quang đè vợ xuống, nén cơn giận an ủi.
Lưu Hiểu Vi vốn dĩ cũng chỉ làm ra vẻ, được ông ta hiểu nên cũng dịu đi một chút.
Cô ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, làm ra vẻ đáng thương: “Chồng à, anh trơ mắt nhìn chúng ta chịu thiệt vậy sao? Mao Mao nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, không thể suốt ngày cứ không có việc làm. Hôm nay chúng ta cũng qua đó nói lý, anh nhìn xem cháu gái của anh đi, có chút quyền lực thì lại đắc ý”.
“Dĩ nhiên anh cũng không nuốt nổi cơn giận này”, Triệu Hoành Quang siết chặt nắm đấm, tức giận không thôi.
Nhưng rất nhanh đã vô lực buông lỏng nắm đấm.
Vì tính toán một chút Triệu Hoành Quang mới nhận ra hai người họ quả thật không thể làm gì Tần Khải cả.
Triệu Băng Linh còn nắm quyền lực ở công ty.
Chỉ điều này thôi Triệu Hoành Quang dù có là người lớn cũng không thể thay đổi.
Nhất là lần này ông ta nhếch nhác trước mặt Triệu Băng Linh, sau này càng không dễ nói chuyện.
“Thôi vậy, chuyện công việc của Mao Mao, sau này chúng ta sẽ tính kế lâu dài, trước tiên cứ để chúng đắc ý vài ngày! Hừ!”, Triệu Hoành Quang vừa an ủi vợ vừa hừ một tiếng.
“Sau này là bao giờ? Con trai cũng không còn nhỏ nữa, không có việc làm, nó sao tìm được vợ chứ? Người làm cha như anh đúng là hèn nhát! Lần này dù sao chúng ta cũng đã mất mặt rồi, vậy cứ dứt khoát vứt hết mặt mũi đi, anh và em đến chỗ ông cụ làm ầm lên, nói thế nào, ông ấy cũng là bố anh mà, đúng không?”
“Làm… làm thế có ổn không?”, nghĩ đến ông cụ, Triệu Hoành Quang hơi sợ.
Lưu Hiểu Vi nghiến răng nghiến lợi, không còn quan tâm điều gì nữa: “Có gì không ổn? Dù sao cũng đã mất mặt rồi, cũng không thiếu cái này, con người không cần mặt mũi, vô địch thiên hạ. Nghe em đi, em không tin chúng ta không trị được tên nhóc và con bé đó”.
Triệu Hoành Quang thầm tính toán, cuối cùng vẫn thuận theo Lưu Hiểu Vi.
Chỉ có thể miễn cưỡng lái xe đi, cũng không quan tâm mặt mũi sưng vù, cả người nhếch nhác đến nhà chính nhà họ Triệu.
…
Nhà họ Lý, vừa về đến địa bàn của mình, Lý Tiếu Lai còn đang tức giận túm lấy đồ trong phòng khách đập phá.
Tivi, bàn trà, tủ rượu…
Bỗng chốc phòng khách đã đầy mảnh vỡ, lúc này Lý Tiếu Lai thở phì phò, ngã người xuống sofa.
Hắn ta thèm muốn Triệu Băng Linh cũng không phải một hai ngày.
Thấy miếng thịt sắp đến miệng không cánh mà bay, Lý Tiếu Lai đâu thể nuốt nổi cơn giận này.
Mấy người nhà họ Lý đi theo Lý Tiếu Lai đều lặng thinh không lên tiếng, ai cũng im như thóc đứng nhìn.
Lý Tiếu Lai nổi giận, họ không dám chọc vào.
Sợ nói sai cái gì sẽ rước họa vào thân, trở thành nơi trút giận của Lý Tiếu Lai.
“Vô dụng! Một đám vô dụng! Còn vệ sĩ cái gì, mẹ kiếp! Vô dụng, cút hết cho ông!”, Lý Tiếu Lai giận dữ chỉ vào vệ sĩ nhà mình mắng.
Mấy vệ sĩ đều cúi đầu tỏ ra sợ hãi, chạy ra khỏi biệt thự thì lại mang dáng vẻ như thể mới được đại xá.
Nếu mà ở lại bên cạnh Lý Tiếu Lai vào lúc này, đó chẳng phải chuyện gì tốt.
Đuổi hết vệ sĩ đi, Lý Tiếu Lai lại chỉ vào đám người nhà mình, càng thêm tức giận.
“Còn bọn mày nữa! Bình thường tao đối xử với bọn mày thế nào, có ích chút đi, có lần nào tao bỏ rơi bọn mày chưa? Còn bọn mày thì sao? Đồ hèn nhát, vô dụng!”
“Anh họ, anh, anh bớt giận, không phải bọn em vô dụng mà quả thật là tên kia đánh rất giỏi, chúng… chúng ta nhào hết lên đánh cũng sẽ bị hạ gục cả thôi”.
“Cút! Đệch mợ, một đám vô dụng!”
Lý Tiếu Lai túm lấy một bình rượu ném xuống, vẫn còn lớn tiếng mắng, điện thoại trong túi quần vang lên.
“Cút!”
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Lý Tiếu Lai mắt không thấy tâm không phiền.
Lấy điện thoại ra định ngắt máy, một mình bình tĩnh lại.
Nhưng không ngờ đến khi nhìn rõ số điện thoại, mắt Lý Tiếu Lai sáng rực, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Tần Khải đã bước đến trước cửa phòng làm việc, như nghĩ đến điều gì, anh cười híp mắt quay đầu lại nhìn Triệu Băng Linh.
“Anh muốn ở đâu? Nhân viên công ty đều tự mình thuê phòng, mua nhà, nếu như ai cũng muốn giải quyết vấn đề nhà ở thì sao được, anh xem công ty tôi là tổ chức từ thiện đấy à”.
Triệu Băng Linh tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tần Khải như nhìn tên ngốc.
Giá nhà ở Trung Hải trước giờ luôn rất cao, dù là bốn gia tộc lớn cũng không có số tiền lớn như thế để chăm sóc nhân viên cấp dưới chứ đừng nói là công ty vừa như nhà họ Triệu.
Công ty có đến mấy trăm nhân viên, dù mua cả tập đoàn Triệu Thị cũng không mua nổi nhiều bất động sản như vậy.
“Vậy tôi không thể không có chỗ ở chứ? Hay là tôi ở nhà các cô là được, dù sao cũng có nhiều phòng trống, thêm tôi cũng chẳng hề gì nhỉ?”, Tần Khải gian trá cười như thể anh đã đoán được câu trả lời của Triệu Băng Linh.
“Nhà tôi? Anh nghĩ gì đấy?”, vừa nghe Tần Khải nói thế, Triệu Băng Linh như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa tức đến mức nổ tung.
Nhưng vừa nhìn vẻ mặt bình thản, ung dung của Tần Khải, Triệu Băng Linh sợ Tần Khải muốn nuốt lời.
Ngừng một chốc, chỉ đành uyển chuyển đổi lời.
“Được, tùy anh vậy”.
Dù sao cũng có bố mẹ ở nhà, chắc Tần Khải cũng không thể làm được trò gì.
Triệu Băng Linh dứt khoát đồng ý trước rồi tính.
Như thế cũng có thể đồng ý à?
Nhìn Triệu Băng Linh đang giận dữ, lần này Tần Khải không ngờ cô cả Triệu lại dễ nói chuyện như thế.
Dứt khoát cắn răng nhìn chằm chằm Triệu Băng Linh, nhếch môi cười: “Tùy anh thật à? Vợ ơi, em đúng là hiểu lòng người quá. Có điều anh khá thích vị trí có ánh nắng, anh nhớ rõ ánh sáng ở phòng của em rất tốt, hay là để anh chịu thiệt một chút, chúng ta chung phòng nhé? Nếu em không muốn hủy hôn, sớm muộn gì em cũng sẽ là vợ của anh, chúng ta có thể làm quen trước, bồi dưỡng tình cảm mà”.
“Ở nhà của tôi, anh còn chịu thiệt sao?”
Mặt Triệu Băng Linh đỏ bừng, tức giận đập bàn, như sư tử Hà Đông gầm gừ
“Anh đừng có mà mơ! Sở dĩ không hủy hôn là… là tôi suy xét đến vấn đề an toàn cá nhân, ai muốn kết hôn với anh, ngủ với anh chứ? Còn nữa, không cho phép anh gọi tôi là vợ, đi ra ngoài!”
“Ừ, không gọi thì thôi, nổi giận gì chứ? Thiệt tình, tôi cũng chưa nói sẽ làm gì mà…”
Tần Khải bất lực buông tay, lầm bầm nói.
Nhìn thấy Triệu Băng Linh đang cầm một xấp tài liệu dường như muốn đập vào người anh.
Tần Khải vừa dứt lời lập tức chạy ra khỏi cửa.
Cạch, tài liệu Triệu Băng Linh ném qua vừa vặn ném trúng cánh cửa.
Vừa nhìn thấy cô cả Triệu nổi giận, Tần Khải cảm thấy không ổn, vẫn nên đi trước thì hơn.
Nói lý với phụ nữ là một hành động ngu ngốc.
Nhất là lúc phụ nữ đang giận.
…
Tần Khải bên này bị ăn đánh, bên nhà họ Triệu, hai người Triệu Hoành Quang vừa về đến biệt thự thì lại cãi nhau càng dữ dội hơn.
Vừa bước vào cửa, Lưu Hiểu Vi như một người đàn bà chanh chua, hất chân đá văng đôi giày, ngồi phịch xuống thảm, lăn lộn dưới đất gào khóc.
“Tôi không muốn sống nữa, không sống nổi nữa, chẳng thể nào sống được nữa rồi. Triệu Hoành Quang, cái tên hèn nhát ông lại dám đánh tôi, tôi muốn ly hôn với ông, chẳng thể nào sống nổi nữa rồi”.
“Ồn ào cái gì hả, cô nghĩ tôi muốn sao? Người dưới cơ thì không cúi đầu sao được, không đánh cô, cô nghĩ thằng nhóc đó có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”, Triệu Hoành Quang đè vợ xuống, nén cơn giận an ủi.
Lưu Hiểu Vi vốn dĩ cũng chỉ làm ra vẻ, được ông ta hiểu nên cũng dịu đi một chút.
Cô ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, làm ra vẻ đáng thương: “Chồng à, anh trơ mắt nhìn chúng ta chịu thiệt vậy sao? Mao Mao nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, không thể suốt ngày cứ không có việc làm. Hôm nay chúng ta cũng qua đó nói lý, anh nhìn xem cháu gái của anh đi, có chút quyền lực thì lại đắc ý”.
“Dĩ nhiên anh cũng không nuốt nổi cơn giận này”, Triệu Hoành Quang siết chặt nắm đấm, tức giận không thôi.
Nhưng rất nhanh đã vô lực buông lỏng nắm đấm.
Vì tính toán một chút Triệu Hoành Quang mới nhận ra hai người họ quả thật không thể làm gì Tần Khải cả.
Triệu Băng Linh còn nắm quyền lực ở công ty.
Chỉ điều này thôi Triệu Hoành Quang dù có là người lớn cũng không thể thay đổi.
Nhất là lần này ông ta nhếch nhác trước mặt Triệu Băng Linh, sau này càng không dễ nói chuyện.
“Thôi vậy, chuyện công việc của Mao Mao, sau này chúng ta sẽ tính kế lâu dài, trước tiên cứ để chúng đắc ý vài ngày! Hừ!”, Triệu Hoành Quang vừa an ủi vợ vừa hừ một tiếng.
“Sau này là bao giờ? Con trai cũng không còn nhỏ nữa, không có việc làm, nó sao tìm được vợ chứ? Người làm cha như anh đúng là hèn nhát! Lần này dù sao chúng ta cũng đã mất mặt rồi, vậy cứ dứt khoát vứt hết mặt mũi đi, anh và em đến chỗ ông cụ làm ầm lên, nói thế nào, ông ấy cũng là bố anh mà, đúng không?”
“Làm… làm thế có ổn không?”, nghĩ đến ông cụ, Triệu Hoành Quang hơi sợ.
Lưu Hiểu Vi nghiến răng nghiến lợi, không còn quan tâm điều gì nữa: “Có gì không ổn? Dù sao cũng đã mất mặt rồi, cũng không thiếu cái này, con người không cần mặt mũi, vô địch thiên hạ. Nghe em đi, em không tin chúng ta không trị được tên nhóc và con bé đó”.
Triệu Hoành Quang thầm tính toán, cuối cùng vẫn thuận theo Lưu Hiểu Vi.
Chỉ có thể miễn cưỡng lái xe đi, cũng không quan tâm mặt mũi sưng vù, cả người nhếch nhác đến nhà chính nhà họ Triệu.
…
Nhà họ Lý, vừa về đến địa bàn của mình, Lý Tiếu Lai còn đang tức giận túm lấy đồ trong phòng khách đập phá.
Tivi, bàn trà, tủ rượu…
Bỗng chốc phòng khách đã đầy mảnh vỡ, lúc này Lý Tiếu Lai thở phì phò, ngã người xuống sofa.
Hắn ta thèm muốn Triệu Băng Linh cũng không phải một hai ngày.
Thấy miếng thịt sắp đến miệng không cánh mà bay, Lý Tiếu Lai đâu thể nuốt nổi cơn giận này.
Mấy người nhà họ Lý đi theo Lý Tiếu Lai đều lặng thinh không lên tiếng, ai cũng im như thóc đứng nhìn.
Lý Tiếu Lai nổi giận, họ không dám chọc vào.
Sợ nói sai cái gì sẽ rước họa vào thân, trở thành nơi trút giận của Lý Tiếu Lai.
“Vô dụng! Một đám vô dụng! Còn vệ sĩ cái gì, mẹ kiếp! Vô dụng, cút hết cho ông!”, Lý Tiếu Lai giận dữ chỉ vào vệ sĩ nhà mình mắng.
Mấy vệ sĩ đều cúi đầu tỏ ra sợ hãi, chạy ra khỏi biệt thự thì lại mang dáng vẻ như thể mới được đại xá.
Nếu mà ở lại bên cạnh Lý Tiếu Lai vào lúc này, đó chẳng phải chuyện gì tốt.
Đuổi hết vệ sĩ đi, Lý Tiếu Lai lại chỉ vào đám người nhà mình, càng thêm tức giận.
“Còn bọn mày nữa! Bình thường tao đối xử với bọn mày thế nào, có ích chút đi, có lần nào tao bỏ rơi bọn mày chưa? Còn bọn mày thì sao? Đồ hèn nhát, vô dụng!”
“Anh họ, anh, anh bớt giận, không phải bọn em vô dụng mà quả thật là tên kia đánh rất giỏi, chúng… chúng ta nhào hết lên đánh cũng sẽ bị hạ gục cả thôi”.
“Cút! Đệch mợ, một đám vô dụng!”
Lý Tiếu Lai túm lấy một bình rượu ném xuống, vẫn còn lớn tiếng mắng, điện thoại trong túi quần vang lên.
“Cút!”
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Lý Tiếu Lai mắt không thấy tâm không phiền.
Lấy điện thoại ra định ngắt máy, một mình bình tĩnh lại.
Nhưng không ngờ đến khi nhìn rõ số điện thoại, mắt Lý Tiếu Lai sáng rực, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook