Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt
-
Chương 95
Lê Khải An bình tĩnh tâm trạng một chút, đau "bi" nói: "Tôi trước đây còn tự hỏi không biết tại sao thời đại này càng ngày càng nhiều gay, thì ra là do nguyệt lão cũng bị cong rồi?"
Sở Dục suy nghĩ một chút, ngược lại nghiêm túc giải thích: "Cái này không có liên quan đến tôi, nhân duyên đều do cấp trên định sẵn, tôi và hồng nương chỉ phụ trách giắt mối thôi."
Lê Khải An cố gắng tiêu hóa câu nói này: "Ách."
Lúc này, Sở Dục bỗng nhiên vỗ đùi, biểu tình tỉnh ngộ: "Đúng rồi, cấp trên của tôi chính là gay, ông ta và Phúc Lộc Tư chính là một đôi."
Lê Khải An trợn mắt ngoác mồm: "..."
Thiên đình bây giờ thật loạn lạc.
"Như vậy những gì em vừa nói quả không sai," Sở Dục tán thành, "Trách sao thời đại này nhiều gay đến vậy, ra là cục trưởng cũng đi đầu làm gay."
Sở Dục ngượng ngùng cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình: "Tôi từ nhỏ đã nhìn bọn họ... Hai nam thần ngày ngày ôm ấp bên cạnh nhau, cho nên tôi là gay, còn hồng nương là hủ." 2
Lê Khải An không đáp lại.
Sở Dục vừa ngẩng đầu, trước mặt đã sớm không còn bóng người.
Thừa dịp lúc nãy Sở Dục cúi đầu nói chuyện, Lê Khải An ngay cả một giây cũng không chần chờ, quay đầu lao đi thật nhanh, so với thỏ còn nhanh hơn, thời gian trong một cái nháy mắt đã biến mất.
Lê Khải An vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy Sở Dục không đuổi đến, hiển nhiên cho rằng chính mình đã bỏ xa hắn.
"Hô.." Lê Khải An trong lòng vẫn còn sợ hãi thở hắt một hơi, một đường chạy chậm về nhà, dừng ở dưới lầu mua đồ ăn sáng.
Cái gì mà miễn dịch với dây tơ hồng chứ... Lê Khải An một đường suy nghĩ, rút ra được kết luận là, nếu như đây là giả, vậy thì không có gì để xoắn xuýt cả, mà nếu là sự thật, vậy thì xoắn xuýt cũng chẳng làm được gì. Thay vì lãng phí tế bào não vì một câu nói như vậy, không bằng sớm nâng cao kỹ năng diễn xuất, chờ ngày cầm được kịch bản xứng đáng trong tay.
Bây giờ tại sao phải đi nói chuyện yêu đương gì chứ, sự nghiệp mới là quan trọng nhất.
Gia cảnh của Lê Khải An không tốt, cha mất sớm, mẹ thì bỏ đi, cho nên Lê Khải An được ông bà ngoại nuôi lớn, mấy ngày trước họ cũng qua đời, người thân nhất bây giờ của cậu chính là bà nội đã hơn bảy mươi. Lê Khải An tự mình đến thành phố rộng lớn này lang bạt, bà nội liền đem cậu đến nhờ vả ba vị cô chú chăm sóc, nhưng cả ba người họ vốn cũng không giàu có, cho nên Lê Khải An muốn tự mình kiếm tiền tích góp, hơn nữa mỗi tháng đều gửi tiền về cho bà nội.
Tuy rằng thân thể của bà vẫn còn rất tốt, nhưng mà chuyện người già rất khó nói, nếu như trong tương lai ngã bệnh, ít nhất phương diện tiền bạc vẫn cần kha khá để gồng gánh, mà điều đó lại dựa vào sự nghiệp để làm cơ sở.
Cho nên nếu không phải do bà nội thúc giục, Lê Khải An thực sự không nghĩ đến nghĩ sẽ yêu đương ai.
Mang theo bữa sáng lên lầu, Lê Khải An từ trong túi quần lấy chìa khóa ra, mới vừa tra khóa vào ổ, phía sau liền vang lên âm thanh quen thuộc...
"Ha, quay đầu lại đây." Sở Dục cười đến dương quang xán lạn, thêm hai ngón tay hình V, "Gặp tôi ở đây có phải rất bất ngờ không?"
"Anh tại sao lại theo tôi tới đây!!" Lê Khải An sợ đến suýt chút nữa muốn cho cả chìa khóa vào mồm.
"Tôi vẫn luôn đi theo sau em." Sở Dục vô tội nói.
Lê Khải An sợ hãi không thôi nhìn hắn chằm chằm: "Tại sao tôi lại không phát hiện?"
Sở Dục ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Bởi vì tôi ẩn thân."
Lê Khải An sợ đến ngây người trong chốc lát, lập tức nổi giận nói: "Nếu anh cứ theo dõi tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát đó có biết không?"
Sở Dục ngoan ngoãn mỉm cười, ôn nhu nói: "Nhưng mà cảnh sát không bắt được tôi." 1
Lê Khải An: "..."
Không có cách nào phản bác được.
"Biến thái!" Uy hiếp không thành, Lê Khải An hận mắng một câu.
"Tôi không có biến thái." Sở Dục sờ môi, cúi đầu, một đôi mắt đen láy ủy khuất nhìn chằm chằm Lê Khải An, giải thích, "Nếu như tôi là biến thái, tôi sẽ thừa dịp em mở cửa mà chui vào nhà, hoặc là leo cửa sổ vào phòng em..."
Lê Khải An đánh gãy, "Tôi sẽ khóa chặt cửa, hơn nữa nhà của tôi tận lầu bảy."
Sở Dục cười: "Tôi biết bay."
Lê Khải An cư nhiên bị nụ cười anh tuấn của Sở Dục làm lung lay một chút: "..."
"Nếu như tôi biến thái," Sở Dục nói tiếp, " Vậy tôi sẽ dùng thuật ẩn thân trốn trong nhà của em, nhìn lén em tắm rửa thay quần áo, ngược lại em lại không biết tôi đang ở đấy."
Lê Khải An: "..."
Sở Dục ảo tưởng nói: "Sau đó mỗi ngày đều trộm một cái quần lót của em đi, em nhất định sẽ không phát hiện ra, chỉ sẽ cảm thấy nhất định là do chính mình bình thường ném quần áo loạn nên tìm không thấy."
"Mẹ kiếp, anh có thể nói ra như vậy chứng tỏ anh cũng từng có nghĩ qua chuyện này!" Lê Khải An kinh ngạc vạn phần, chợt cảm thấy căng thẳng thay cho quần lót của mình.
"Nhưng mà tôi vẫn chưa làm, suy nghĩ và hành động cách nhau rất lớn không phải sao?" Sở Dục phi thường tự hào nói, "Tôi vốn rất kiêu ngạo về tính tự chủ của bản thân, em không cần sợ."
Nhưng mà Lê Khải An đã âm thầm quyết định sau này mỗi ngày đều phải kiểm kê số lượng quần lót của mình mới được.
"Tôi phải vào nhà, anh có thể đừng phiền tôi được không?" Lê Khải An nghe thấy bánh bao trên tay mình đang tỏa ra hương thơm quyến rũ, vô cùng muốn ăn ngay lập tức.
Sở Dục một tay chống đỡ khuông cửa, áp người Lê Khải An lại, giọng điệu thành khẩn nói: "Tôi rất thích em, cho tôi một cơ hội theo đuổi em đi."
Lê Khải An đem đầu lay động như đánh trống chầu, châm chọc nói: "Ngay cả nghề nghiệp của tôi là anh cũng không biết, liền không ngại ngùng mà nói thích tôi?"
Sở Dục trợn to hai, nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Tôi nhất định phải biết đến nghề nghiệp của em thì mới có thể thích em hay sao? Vô luận em làm việc gì tôi đều yêu thích, như vậy không được sao?"
"Anh ngụy biện." Lê Khải An một trận vô lực.
Thanh âm của Sở Dục nhiễm một tia cấp thiết: "Tôi đối với em là nhất kiến chung tình, không cần vì bất cứ lý do gì, chỉ cần em đơn giản mà xuất hiện cũng đủ khiến tôi động lòng không dứt."
Sống đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói những câu như vậy, Lê Khải An cư nhiên không tự chủ được đỏ mặt.
Không, nói một cách chính xác, là mười chín đời luân hồi tới nay, lần đầu tiên có người nói ra những câu tỏ tình như vậy...
Sở Dục bất đắc dĩ nói: "Cái loại cảm giác nhất kiến chung tình này, em không hiểu à... Cũng đúng, em mười chín đời cũng chưa từng có nhân duyên, không hiểu cũng là chuyện thường tình."
Bị người khác đột nhiên chọt trúng chỗ đau, Lê Khải An nháy mắt sắc mặt chuyển từ hồng sang xanh: "Anh cút nhanh một chút cho tôi!"
Dứt lời, Lê Khải An mở bay cửa nhanh chóng lắc mình chen vào liền cấp tốc đóng cửa, toàn bộ quá trình làm Sở Dục không kịp trở mình, nhưng mà hắn cũng không có mặt dày mặt dạn theo đi vào. Lê Khải An nhìn qua mắt mèo một hồi, thấy Sở Dục cô đơn đứng tại cửa phát ngốc một lúc, sau đó quay người đi.
Thực sự là không hiểu ra sao... Lê Khải An lắc đầu một cái, ngồi ở trước bàn ăn giải quyết bữa sáng.
Cậu hiện tại ở phòng do công ty người mẫu thuê cho, một phòng ngủ một phòng khách, chỗ ở thuận tiện nhiều nơi đi lại. Lê Khải An vọt vào phòng tắm thay quần áo, cầm lấy quyển sách "Tu dưỡng kỹ năng diễn xuất của bản thân", nằm trên ghế salon lật xem.
Ngày hôm nay còn phải tranh thủ đi học lớp diễn xuất cho công ty sắp xếp, sau đó còn phải đọc kịch bản thật tốt, lôi mìn thì cứ lôi mìn, chỉ cần mình nghiêm túc diễn xuất... Lê Khải An đem chuyện ban sáng quăng ở sau gáy, toàn tâm toàn ý lên kế hoạch làm việc hôm nay của chính mình.
Từ ngày ở nguyệt lão từ đường gặp được Sở Dục, Lê Khải An sau này mỗi buổi sáng chạy bộ đều đổi phương hướng, chỉ chạy vòng quanh công viên, sau đó lại vòng về nhà.
Một tuần trôi qua, Sở Dục quả nhiên không xuất hiện lại, Lê Khải An lúc đầu còn điên cuồng kiểm tra số lượng quần lót trong tủ của mình, bất quá đếm đi đếm lại cũng không mất mát gì, đương nhiên, cũng không có nhiều hơn. Để đảm bảo Sở Dục không đột nhiên chui từ cửa sổ vào, Lê Khải An còn dùng một sợi tóc để bên bệ cửa sổ hàng ngày để kiểm nghiệm...
Một buổi sáng nọ, Lê Khải An theo thông lệ đổi quần áo để đi chạy bộ. Kết quả mở cửa liền nhìn thấy Sở Dục thân mặc quần áo thể thao, đứng ở cửa chính chờ cậu. Chiều cao của Lê Khải An là 1m85, nhưng Sở Dục lại cao hơn cậu một chút, phỏng chừng 1m87 1m88, thân hình cơ bắp, gương mặt lại méo mó, đôi mắt đen oan ức giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ, bộ dáng vô cùng đáng thương đứng nhìn Lê Khải An.
Lê Khải An sợ hết hồn, cố gắng không nhìn thẳng, cúi đầu quay về hướng công viên chạy đi.
Sở Dục tiến lên ngăn cản cậu, cất tiếng: "Em không lên núi chạy bộ có phải là vì muốn trốn tránh tôi không?"
Lê Khải An nghĩ thầm mấy lời này còn phải nói ra sao, nhưng ngoài miệng vẫn để cho vị thần tiên này chút mặt mũi: "Chỉ là thay đổi chỗ chạy thôi."
Sở Dục không phản đối hừ một tiếng, ngạo kiều nhìn trời: "Đều là mượn cớ, em rõ ràng là không muốn gặp tôi."
".." Lê Khải An lần đầu được cưỡng ép cảm giác thể nghiệm có bạn gái là như thế nào.
Không nói chuyện yêu đương thật ra cũng tốt vô cùng, Lê Khải An sâu kín oán thầm, không đáp lời, tự mình chạy đi.
Sở Dục đuổi theo, cả hai người đều một thân quần áo thể thao, nhìn qua quả thực rất giống một đôi bạn gay tốt cùng nhau hẹn nhau chạy bộ.
"Này, anh làm gì đó?" Lê Khải An nhìn nghiêng hắn.
"Tôi đang chạy bộ." Sở Dục cong khóe miệng, một bộ mặt không hề vui vẻ gì.
".." Lê Khải An không nói gì, dù sao đường này cũng không phải cậu xây, Sở Dục muốn chạy lên, cậu cũng không có cách nào ngăn cản.
Hai người trầm mặc không nói gì, cùng nhau chạy bộ trên con đường lúc trời tờ mờ sáng.
Bấy giờ, Sở Dục phá vỡ sự im lặng: "Tôi mấy ngày đã xem hết tất cả các phim của em đóng."
"Ách." Thần sắc Lê Khải An hơi lúng túng.
Sở Dục biểu tình hưng phấn: "Em thực sự diễn rất tốt, tôi đặc biệt thích vai diễn tổng giám đốc của em bộ phim "Tổng giám đốc lãnh tĩnh cùng mưa sao băng", câu nói "Trận mưa sao băng này là tôi vì em tạo ra, tôi muốn khiến toàn bộ vũ trụ này minh chứng tình yêu của tôi dành cho em" thực sự là bá đạo lại đầy thâm tình...Phốc."
Biểu cảm của Lê Khải An nháy mắt từ hồng chuyển sang xanh: "..."
Vậy thì anh phốc cái gì chứ! Lão tử tạo mưa sao băng đập chết anh!
Sở Dục cấp tốc điều chỉnh biểu tình: "Thật sự, xem xong bộ phim đó tôi thực sự hâm mộ em, kỹ năng diễn xuất cực tốt, giá trị nhan sắc lại cao, tính cách thân thiết như vậy... Chính là kịch bản có chút không hay, nhưng mà không phải là do em viết, nếu như em được nhận kịch bản hay lập tức có thể nổi tiếng vô cùng."
Một bụng tức giận của Lê Khải An lập tức tan biến, ánh mắt cậu nhìn Sở Dục trở nên mềm mại hơn một chút.
Dù sao được khen một trận như thế có ai lại tức giận cho được, thậm chí ngay cả khi nói ra mấy câu nói này cũng khiến Sở Dục trở nên đáng yêu hơn một tí tẹo.
Năm giây sau, Lê Khải An bụng đầy tâm tư tiếp tục vùi đầu chạy bộ.
Sở Dục chậm rãi theo ở phía sau, từ trong túi quần lấy ra một quyển sổ to bằng bàn tay, trắng trẻo mũm mĩm "Sổ tay yêu đương: Làm cho chàng trai yêu bạn chỉ trong một giây đồng hồ", cấp tốc lật qua lật lại xem.
"Con trai đều thích được hâm mộ ca ngợi... Đúng là không sai." Biểu tình Sở Dục một mặt bị lừa lộ ra. +
Nhưng mà căn bản trong một giây đồng hồ đã yêu mình thì có đúng không?
Sở Dục suy nghĩ một chút, ngược lại nghiêm túc giải thích: "Cái này không có liên quan đến tôi, nhân duyên đều do cấp trên định sẵn, tôi và hồng nương chỉ phụ trách giắt mối thôi."
Lê Khải An cố gắng tiêu hóa câu nói này: "Ách."
Lúc này, Sở Dục bỗng nhiên vỗ đùi, biểu tình tỉnh ngộ: "Đúng rồi, cấp trên của tôi chính là gay, ông ta và Phúc Lộc Tư chính là một đôi."
Lê Khải An trợn mắt ngoác mồm: "..."
Thiên đình bây giờ thật loạn lạc.
"Như vậy những gì em vừa nói quả không sai," Sở Dục tán thành, "Trách sao thời đại này nhiều gay đến vậy, ra là cục trưởng cũng đi đầu làm gay."
Sở Dục ngượng ngùng cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình: "Tôi từ nhỏ đã nhìn bọn họ... Hai nam thần ngày ngày ôm ấp bên cạnh nhau, cho nên tôi là gay, còn hồng nương là hủ." 2
Lê Khải An không đáp lại.
Sở Dục vừa ngẩng đầu, trước mặt đã sớm không còn bóng người.
Thừa dịp lúc nãy Sở Dục cúi đầu nói chuyện, Lê Khải An ngay cả một giây cũng không chần chờ, quay đầu lao đi thật nhanh, so với thỏ còn nhanh hơn, thời gian trong một cái nháy mắt đã biến mất.
Lê Khải An vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy Sở Dục không đuổi đến, hiển nhiên cho rằng chính mình đã bỏ xa hắn.
"Hô.." Lê Khải An trong lòng vẫn còn sợ hãi thở hắt một hơi, một đường chạy chậm về nhà, dừng ở dưới lầu mua đồ ăn sáng.
Cái gì mà miễn dịch với dây tơ hồng chứ... Lê Khải An một đường suy nghĩ, rút ra được kết luận là, nếu như đây là giả, vậy thì không có gì để xoắn xuýt cả, mà nếu là sự thật, vậy thì xoắn xuýt cũng chẳng làm được gì. Thay vì lãng phí tế bào não vì một câu nói như vậy, không bằng sớm nâng cao kỹ năng diễn xuất, chờ ngày cầm được kịch bản xứng đáng trong tay.
Bây giờ tại sao phải đi nói chuyện yêu đương gì chứ, sự nghiệp mới là quan trọng nhất.
Gia cảnh của Lê Khải An không tốt, cha mất sớm, mẹ thì bỏ đi, cho nên Lê Khải An được ông bà ngoại nuôi lớn, mấy ngày trước họ cũng qua đời, người thân nhất bây giờ của cậu chính là bà nội đã hơn bảy mươi. Lê Khải An tự mình đến thành phố rộng lớn này lang bạt, bà nội liền đem cậu đến nhờ vả ba vị cô chú chăm sóc, nhưng cả ba người họ vốn cũng không giàu có, cho nên Lê Khải An muốn tự mình kiếm tiền tích góp, hơn nữa mỗi tháng đều gửi tiền về cho bà nội.
Tuy rằng thân thể của bà vẫn còn rất tốt, nhưng mà chuyện người già rất khó nói, nếu như trong tương lai ngã bệnh, ít nhất phương diện tiền bạc vẫn cần kha khá để gồng gánh, mà điều đó lại dựa vào sự nghiệp để làm cơ sở.
Cho nên nếu không phải do bà nội thúc giục, Lê Khải An thực sự không nghĩ đến nghĩ sẽ yêu đương ai.
Mang theo bữa sáng lên lầu, Lê Khải An từ trong túi quần lấy chìa khóa ra, mới vừa tra khóa vào ổ, phía sau liền vang lên âm thanh quen thuộc...
"Ha, quay đầu lại đây." Sở Dục cười đến dương quang xán lạn, thêm hai ngón tay hình V, "Gặp tôi ở đây có phải rất bất ngờ không?"
"Anh tại sao lại theo tôi tới đây!!" Lê Khải An sợ đến suýt chút nữa muốn cho cả chìa khóa vào mồm.
"Tôi vẫn luôn đi theo sau em." Sở Dục vô tội nói.
Lê Khải An sợ hãi không thôi nhìn hắn chằm chằm: "Tại sao tôi lại không phát hiện?"
Sở Dục ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Bởi vì tôi ẩn thân."
Lê Khải An sợ đến ngây người trong chốc lát, lập tức nổi giận nói: "Nếu anh cứ theo dõi tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát đó có biết không?"
Sở Dục ngoan ngoãn mỉm cười, ôn nhu nói: "Nhưng mà cảnh sát không bắt được tôi." 1
Lê Khải An: "..."
Không có cách nào phản bác được.
"Biến thái!" Uy hiếp không thành, Lê Khải An hận mắng một câu.
"Tôi không có biến thái." Sở Dục sờ môi, cúi đầu, một đôi mắt đen láy ủy khuất nhìn chằm chằm Lê Khải An, giải thích, "Nếu như tôi là biến thái, tôi sẽ thừa dịp em mở cửa mà chui vào nhà, hoặc là leo cửa sổ vào phòng em..."
Lê Khải An đánh gãy, "Tôi sẽ khóa chặt cửa, hơn nữa nhà của tôi tận lầu bảy."
Sở Dục cười: "Tôi biết bay."
Lê Khải An cư nhiên bị nụ cười anh tuấn của Sở Dục làm lung lay một chút: "..."
"Nếu như tôi biến thái," Sở Dục nói tiếp, " Vậy tôi sẽ dùng thuật ẩn thân trốn trong nhà của em, nhìn lén em tắm rửa thay quần áo, ngược lại em lại không biết tôi đang ở đấy."
Lê Khải An: "..."
Sở Dục ảo tưởng nói: "Sau đó mỗi ngày đều trộm một cái quần lót của em đi, em nhất định sẽ không phát hiện ra, chỉ sẽ cảm thấy nhất định là do chính mình bình thường ném quần áo loạn nên tìm không thấy."
"Mẹ kiếp, anh có thể nói ra như vậy chứng tỏ anh cũng từng có nghĩ qua chuyện này!" Lê Khải An kinh ngạc vạn phần, chợt cảm thấy căng thẳng thay cho quần lót của mình.
"Nhưng mà tôi vẫn chưa làm, suy nghĩ và hành động cách nhau rất lớn không phải sao?" Sở Dục phi thường tự hào nói, "Tôi vốn rất kiêu ngạo về tính tự chủ của bản thân, em không cần sợ."
Nhưng mà Lê Khải An đã âm thầm quyết định sau này mỗi ngày đều phải kiểm kê số lượng quần lót của mình mới được.
"Tôi phải vào nhà, anh có thể đừng phiền tôi được không?" Lê Khải An nghe thấy bánh bao trên tay mình đang tỏa ra hương thơm quyến rũ, vô cùng muốn ăn ngay lập tức.
Sở Dục một tay chống đỡ khuông cửa, áp người Lê Khải An lại, giọng điệu thành khẩn nói: "Tôi rất thích em, cho tôi một cơ hội theo đuổi em đi."
Lê Khải An đem đầu lay động như đánh trống chầu, châm chọc nói: "Ngay cả nghề nghiệp của tôi là anh cũng không biết, liền không ngại ngùng mà nói thích tôi?"
Sở Dục trợn to hai, nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Tôi nhất định phải biết đến nghề nghiệp của em thì mới có thể thích em hay sao? Vô luận em làm việc gì tôi đều yêu thích, như vậy không được sao?"
"Anh ngụy biện." Lê Khải An một trận vô lực.
Thanh âm của Sở Dục nhiễm một tia cấp thiết: "Tôi đối với em là nhất kiến chung tình, không cần vì bất cứ lý do gì, chỉ cần em đơn giản mà xuất hiện cũng đủ khiến tôi động lòng không dứt."
Sống đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói những câu như vậy, Lê Khải An cư nhiên không tự chủ được đỏ mặt.
Không, nói một cách chính xác, là mười chín đời luân hồi tới nay, lần đầu tiên có người nói ra những câu tỏ tình như vậy...
Sở Dục bất đắc dĩ nói: "Cái loại cảm giác nhất kiến chung tình này, em không hiểu à... Cũng đúng, em mười chín đời cũng chưa từng có nhân duyên, không hiểu cũng là chuyện thường tình."
Bị người khác đột nhiên chọt trúng chỗ đau, Lê Khải An nháy mắt sắc mặt chuyển từ hồng sang xanh: "Anh cút nhanh một chút cho tôi!"
Dứt lời, Lê Khải An mở bay cửa nhanh chóng lắc mình chen vào liền cấp tốc đóng cửa, toàn bộ quá trình làm Sở Dục không kịp trở mình, nhưng mà hắn cũng không có mặt dày mặt dạn theo đi vào. Lê Khải An nhìn qua mắt mèo một hồi, thấy Sở Dục cô đơn đứng tại cửa phát ngốc một lúc, sau đó quay người đi.
Thực sự là không hiểu ra sao... Lê Khải An lắc đầu một cái, ngồi ở trước bàn ăn giải quyết bữa sáng.
Cậu hiện tại ở phòng do công ty người mẫu thuê cho, một phòng ngủ một phòng khách, chỗ ở thuận tiện nhiều nơi đi lại. Lê Khải An vọt vào phòng tắm thay quần áo, cầm lấy quyển sách "Tu dưỡng kỹ năng diễn xuất của bản thân", nằm trên ghế salon lật xem.
Ngày hôm nay còn phải tranh thủ đi học lớp diễn xuất cho công ty sắp xếp, sau đó còn phải đọc kịch bản thật tốt, lôi mìn thì cứ lôi mìn, chỉ cần mình nghiêm túc diễn xuất... Lê Khải An đem chuyện ban sáng quăng ở sau gáy, toàn tâm toàn ý lên kế hoạch làm việc hôm nay của chính mình.
Từ ngày ở nguyệt lão từ đường gặp được Sở Dục, Lê Khải An sau này mỗi buổi sáng chạy bộ đều đổi phương hướng, chỉ chạy vòng quanh công viên, sau đó lại vòng về nhà.
Một tuần trôi qua, Sở Dục quả nhiên không xuất hiện lại, Lê Khải An lúc đầu còn điên cuồng kiểm tra số lượng quần lót trong tủ của mình, bất quá đếm đi đếm lại cũng không mất mát gì, đương nhiên, cũng không có nhiều hơn. Để đảm bảo Sở Dục không đột nhiên chui từ cửa sổ vào, Lê Khải An còn dùng một sợi tóc để bên bệ cửa sổ hàng ngày để kiểm nghiệm...
Một buổi sáng nọ, Lê Khải An theo thông lệ đổi quần áo để đi chạy bộ. Kết quả mở cửa liền nhìn thấy Sở Dục thân mặc quần áo thể thao, đứng ở cửa chính chờ cậu. Chiều cao của Lê Khải An là 1m85, nhưng Sở Dục lại cao hơn cậu một chút, phỏng chừng 1m87 1m88, thân hình cơ bắp, gương mặt lại méo mó, đôi mắt đen oan ức giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ, bộ dáng vô cùng đáng thương đứng nhìn Lê Khải An.
Lê Khải An sợ hết hồn, cố gắng không nhìn thẳng, cúi đầu quay về hướng công viên chạy đi.
Sở Dục tiến lên ngăn cản cậu, cất tiếng: "Em không lên núi chạy bộ có phải là vì muốn trốn tránh tôi không?"
Lê Khải An nghĩ thầm mấy lời này còn phải nói ra sao, nhưng ngoài miệng vẫn để cho vị thần tiên này chút mặt mũi: "Chỉ là thay đổi chỗ chạy thôi."
Sở Dục không phản đối hừ một tiếng, ngạo kiều nhìn trời: "Đều là mượn cớ, em rõ ràng là không muốn gặp tôi."
".." Lê Khải An lần đầu được cưỡng ép cảm giác thể nghiệm có bạn gái là như thế nào.
Không nói chuyện yêu đương thật ra cũng tốt vô cùng, Lê Khải An sâu kín oán thầm, không đáp lời, tự mình chạy đi.
Sở Dục đuổi theo, cả hai người đều một thân quần áo thể thao, nhìn qua quả thực rất giống một đôi bạn gay tốt cùng nhau hẹn nhau chạy bộ.
"Này, anh làm gì đó?" Lê Khải An nhìn nghiêng hắn.
"Tôi đang chạy bộ." Sở Dục cong khóe miệng, một bộ mặt không hề vui vẻ gì.
".." Lê Khải An không nói gì, dù sao đường này cũng không phải cậu xây, Sở Dục muốn chạy lên, cậu cũng không có cách nào ngăn cản.
Hai người trầm mặc không nói gì, cùng nhau chạy bộ trên con đường lúc trời tờ mờ sáng.
Bấy giờ, Sở Dục phá vỡ sự im lặng: "Tôi mấy ngày đã xem hết tất cả các phim của em đóng."
"Ách." Thần sắc Lê Khải An hơi lúng túng.
Sở Dục biểu tình hưng phấn: "Em thực sự diễn rất tốt, tôi đặc biệt thích vai diễn tổng giám đốc của em bộ phim "Tổng giám đốc lãnh tĩnh cùng mưa sao băng", câu nói "Trận mưa sao băng này là tôi vì em tạo ra, tôi muốn khiến toàn bộ vũ trụ này minh chứng tình yêu của tôi dành cho em" thực sự là bá đạo lại đầy thâm tình...Phốc."
Biểu cảm của Lê Khải An nháy mắt từ hồng chuyển sang xanh: "..."
Vậy thì anh phốc cái gì chứ! Lão tử tạo mưa sao băng đập chết anh!
Sở Dục cấp tốc điều chỉnh biểu tình: "Thật sự, xem xong bộ phim đó tôi thực sự hâm mộ em, kỹ năng diễn xuất cực tốt, giá trị nhan sắc lại cao, tính cách thân thiết như vậy... Chính là kịch bản có chút không hay, nhưng mà không phải là do em viết, nếu như em được nhận kịch bản hay lập tức có thể nổi tiếng vô cùng."
Một bụng tức giận của Lê Khải An lập tức tan biến, ánh mắt cậu nhìn Sở Dục trở nên mềm mại hơn một chút.
Dù sao được khen một trận như thế có ai lại tức giận cho được, thậm chí ngay cả khi nói ra mấy câu nói này cũng khiến Sở Dục trở nên đáng yêu hơn một tí tẹo.
Năm giây sau, Lê Khải An bụng đầy tâm tư tiếp tục vùi đầu chạy bộ.
Sở Dục chậm rãi theo ở phía sau, từ trong túi quần lấy ra một quyển sổ to bằng bàn tay, trắng trẻo mũm mĩm "Sổ tay yêu đương: Làm cho chàng trai yêu bạn chỉ trong một giây đồng hồ", cấp tốc lật qua lật lại xem.
"Con trai đều thích được hâm mộ ca ngợi... Đúng là không sai." Biểu tình Sở Dục một mặt bị lừa lộ ra. +
Nhưng mà căn bản trong một giây đồng hồ đã yêu mình thì có đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook