Sau khi hào phóng ăn một bữa bữa tiệc lớn, Tiểu Phượng hoàng liền lôi kéo Liên Phong bồi mình đi dạo phố.

Hắn lần đầu tiên dùng hình người không thêm phép che mắt mà xuất hiện ở trước mặt người phàm, tâm lý phi thường kích động thế nhưng cố nén không biểu lộ trên mặt, một đường ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhận lấy ánh mắt người qua đường kinh diễm hoặc tò mò, cao quý lãnh diễm, mắt nhìn thẳng, dáng đi tao nhã như là mẫu nam, cái giá phi thường cao!

Hơn nữa khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ cùng mũ bóng chày cũng không giấu được mái tóc dài diễm lệ, cơ hồ đi đến chỗ nào đều là trong nháy mắt hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

"Khụ." Sao Chổi Nhỏ một mặt cao lãnh nói nhỏ vào tai Liên Phong, cố giữ vững trấn định, "Nhân loại đều đang nhìn tôi."

Tôi đương nhiên biết là bởi vì tôi quá đẹp thế nhưng tôi đột nhiên muốn giả dạng như không biết!

Dù sao khoe khoang cũng rất mệt.

Liên Phong cũng hướng qua, nói nhỏ bên tai Sao Chổi Nhỏ như có như không nhẹ nhàng thổi một hơi, tận lực nhẹ giọng lại: "Bởi vì cậu thực sự quá đẹp."

Một luồng kích thích tê dại thuận lỗ tai truyền khắp toàn thân, Sao Chổi Nhỏ sợ hết hồn, bưng lỗ tai nhảy ra xa ba bước.

Liên Phong vô tội trợn to hai mắt, biết rõ còn hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Sao Chổi Nhỏ trầm tư chốc lát, phát hiện mình cũng không biết vừa nãy là thế nào, không thể làm gì khác hơn là mê man mà mở trừng hai mắt nói: "Lỗ tai tê."

Bất quá tê có chút thoải mái...

"Lỗ tai làm sao tê?" Liên Phong nghiêm trang nhịn cười.

"Tôi cảm thấy hình như là bởi vì... A... Anh lại hướng lỗ tai tôi nói một câu thử xem?" Sao Chổi Nhỏ chạy về trước mặt Liên Phong, đem lỗ tai tiến đến bên miệng hắn.

Liên Phong lông mày nhíu lại: "Tùy tiện nói sao?"

Sao Chổi Nhỏ gật đầu: "Nói mau."

Liên Phong giở lại trò cũ, đè thấp giọng nói, nhẹ nhàng thổi một hơi, ẩn tình đưa tình nói: "Sao Chổi Nhỏ vừa thông minh vừa đáng yêu."

"Chao ôi —— tê chết rồi tê chết rồi!" Sao Chổi Nhỏ rục cổ lại hai cái tay cuồng xoa lỗ tai, xoa hai giây, liền đỏ mặt, như phát hiện cái gì mới thúc giục, "Lại nói lại nói!"

Liên Phong bị hắn chọc cho suýt chút nữa bật cười, vội vàng làm cái hít sâu đình chỉ, lần thứ hai đi qua, ôn nhu nói: "Có mệt không, có muốn nghỉ ngơi không?"

"Vẫn tê!" Sao Chổi Nhỏ lần thứ hai cúi đầu cuồng xoa lỗ tai, ngay thẳng nói, "Anh vừa nói chuyện tôi liền tê, từ đầu tê đến chân."

Liên Phong rốt cục phá công, xoạt mà cười ra tiếng.

Bất quá Sao Chổi Nhỏ đắm chìm trong cảm giác mới lạ không chú ý tới nụ cười của hắn có chút phúc hắc, tiếp tục tràn đầy phấn khởi mà để phúc hắc Ma Tước nói nhỏ vào lỗ tai của mình, nhiều lần giằng co bảy, tám lần mới dừng lại.

"Thật thần kỳ!" Hắn nói chuyện cùng lỗ tai của mình tê nhất định có bí mật nào đó! Sao Chổi Nhỏ cảm thán, lấy mũ bóng chày xuống dùng vành mũ quạt gió, quạt một hồi, trên mặt màu đỏ mới chậm rãi mờ dần, "Chủ nhân cũng cùng tôi nói nhỏ, sao trước đây không bị tê?"

Liên Phong nâng cằm, phi thường phối hợp làm chăm chú suy nghĩ: "Có lẽ bởi vì đối với cậu mà nói, tôi tương đối đặc thù?"

"Vậy hẳn là phải" Sao Chổi Nhỏ trịnh trọng gật gật đầu, người bạn đầu tiên, quả thật là rất đặc thù.

"Thật vinh hạnh." Liên Phong nhàn nhạt nở nụ cười, đáy mắt ánh sáng phun trào.

Nhưng mà,Sao Chổi Nhỏ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khuyết thiếu giáo dục không biết là...

Phượng Hoàng trong thời kỳ phát dục, hoặc là nói thời kỳ trưởng thành, so với nhân loại hơi trễ một chút, phải lớn hơn mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu. Mà "có thể biến ảo ra hình người" là Phượng Hoàng chính thức tiến vào thời kỳ trưởng thành, nói cách khác trước khi hóa ra hình người Sao Chổi Nhỏ chỉ là trẻ con mà thôi, đương nhiên sẽ không đối với người khác tiếp xúc thân mật sản sinh phản ứng.

Bất quá bị Ma Tước tiên sinh nói dối, nó chỉ sợ là nghĩ không thông...

Giải quyết vấn đề lỗ tai ngứa ngáy, Sao Chổi Nhỏ bắt đầu quét ngang tiệm bán quần áo.

Đại gia một đêm chợt giàu nhìn cái gì cũng cảm thấy muốn mua, hơn nữa cố tình mặc cái gì cũng dễ nhìn, cho nên hoàn toàn khắc chế không nổi lực lượng trong cơ thể thượng cổ thần thú, mua mua mua liên tục.

"Tôi mặc màu gì thì đẹp?" Tiểu thổ hào đứng ở trước giá hàng, thâm trầm tự hỏi.

Liên Phong ca ngợi nói: "Cậu mặc màu gì cũng đẹp."

Tiểu thổ hào: "Vậy thì mỗi cái một màu."

Mình thật là phi thường bạo tay, thu thu.

Quét sạch một buổi trưa, Liên Phong như cây noel vậy, xách bao lớn bao nhỏ, không thấy cả đầu ngón tay.

"Phân một nửa cho tôi xách." Sao Chổi Nhỏ lần thứ hai đưa ra yêu cầu.

Bởi vì mỗi khi liên tưởng tới nguyên hình nhỏ nhắn của Liên Phong, Sao Chổi Nhỏ sẽ có loại cảm giác mình đang bắt nạt Ma Tước...

Uy vũ hùng tráng Ma Tước tiên sinh cự tuyệt: "Tôi cầm là được rồi, không mệt."

Dừng một chút, Liên Phong ôn nhu nói: "Huống hồ tôi làm sao cam lòng cho cậu xách đồ."

Sao Chổi Nhỏ sững người lại.

Liên Phong:?

Sao Chổi Nhỏ thống khổ vừa che ngực: "Trái tim của tôi, vừa nãy ầm phanh phanh nhảy vụt đến mấy lần! Hơn nữa trên người đặc biệt nóng!"

Liên Phong: "..."

Sao Chổi Nhỏ rất u buồn: "Xong, tôi ngã bệnh rồi."

Liên Phong mỉm cười.

Sao Chổi Nhỏ lo lắng, nghĩ nát óc mới tìm ra một câu từ đâu nghe được: "Cúm gia cầm?" (oimeoi... =]]]]) 6

Liên Phong bắt đầu cười ha hả: "Chuyện không thể nào, đừng sợ."

Sau khi điên cuồng mua sắm, một vấn đề trọng yếu chính là, đồ mới mua phải để ở đâu.

Làm một vật cưỡi, Sao Chổi Nhỏ cũng không có chân chính có "nhà", Phượng Hoàng sinh tồn lực cường hãn, gió táp mưa sa cũng không sợ, không cần thiết nhất định phải có chỗ che mưa che nắng, cho nên qua nhiều năm như thế, Sao Chổi Nhỏ đã thành thói quen mệt mỏi liền tùy tiện tìm nhánh cây ngồi xổm.

Về phần cùng chủ nhân ở cùng một chỗ vậy càng không cần nghĩ, Thẩm Hành Vân Diệp Phi Chu mỗi ngày đều dính nhau, cho dù hai người bọn họ không ý kiến, Sao Chổi Nhỏ cũng rất sợ mình bị thiểm hạt...

Vì vậy thiếu niên Sao Chổi Nhỏ không nhà để về lưu lạc sau khi ý thức đến cái vấn đề này, toàn bộ hóa đá trong dòng người rộn ràng trên đường.

"Làm sao vậy?" Liên Phong mơ hồ đoán được mấy phần, xoay chuyển ánh mắt, cực kỳ tự nhiên nói, "Mua nhiều rồi, chúng ta về nhà đi."

Sao Chổi Nhỏ buồn phiền nói: "Tôi mới vừa mới phát hiện... Tôi không có nhà."

"Tôi có nhà." Liên Phong học giọng điệu như lúc Sao Chổi Nhỏ nói muốn chia cho mình một nửa khoản tiền, phóng khoáng nói, "Cho cậu một nửa."

Sao Chổi Nhỏ chấn kinh: "Có thể sao?"

"Có cái gì không thể." Liên Phong lộ ra nụ cười sáng ngời, "Phòng ngủ rất lớn, ngủ hai người không thành vấn đề, nguyên hình của cậu cũng ngủ được, hơn nữa tôi nấu ăn rất ngon."

Sao Chổi Nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ về gian phòng nhỏ phía sau tiệm thẩm mỹ: "Có vẻ hơi nhỏ a."

Liên Phong giải thích: "Đó chỉ là phòng nghỉ ngơi tạm thời, tôi còn có cái nhà, cách cửa hàng không xa... Thế nào?"

"Kia..." Sao Chổi Nhỏ có chút chần chờ, bất quá là một tiểu ngu ngốc khoản để dành còn có thể há mồm liền chia cho Liên Phong một nửa, chốc lát chần chờ hắn quyết đoán tiếp nhận đề nghị này, "Vậy được!"

Vì vậy sau bốn mươi phút, phúc hắc Ma Tước thành công đem Phượng Hoàng ngu ngốc dụ dỗ về nhà.

Nhà Liên Phong không hề lớn, hai phòng một phòng khách, một phòng ngủ, còn có một gian thư phòng, thư phòng ba mặt tường đều là sách, phía trên thư tịch thả chồng chất, ở giữa đặt một cái bàn, một cái ghế xoay, còn có một ghế nằm thoải mái.

"Lúc nhàm chán tôi thích xem sách." Liên Phong đầu tiên hướng Sao Chổi Nhỏ giải thích một chút, phúc hắc lập tức thuận miệng hỏi một câu, "Cậu biết chữ không?"

"..." Sao Chổi Nhỏ dùng trầm mặc đáp lại cái vấn đề này.

Vậy hiển nhiên không biết a! Chủ nhân nuôi còn lười nuôi làm sao có khả năng sẽ có kiên trì dạy chữ!

Liên Phong sờ sờ tóc của hắn, động viên nói: "Không sao, tôi vừa mới bắt đầu cũng không biết, là cùng yêu quái khác học. Sau này tôi dạy cho cậu, cậu thông minh như vậy, vừa học liền biết."

"Hừ hừ." Sao Chổi Nhỏ không hề chắc khí mà ưỡn ngực.

"Nơi này là truyện tranh và sách ảnh." Liên Phong chỉ chỉ giá sách bên trái phía dưới, "Nhàm chán có thể nhìn chơi, không cần nhìn chữ cũng có thể đoán đại khái."

Vì vậy Sao Chổi Nhỏ liền tùy tiện cầm một quyển truyện ở trong tay.

Loại này bụng đầy kinh luân ảo giác! Thu thu!

Liên Phong liền mang Sao Chổi Nhỏ tham quan phòng ngủ, một cái giường đôi thoạt nhìn cũng rất lớn rất thư thích, trên tủ đầu giường còn có một cái tổ chim.

Không sai, một cái tổ chim nho nhỏ.

Tổ chim này so với bên ngoài toàn là cành cùng cỏ khô thô ráp không giống nhau, cái ổ hiển nhiên là dùng cây bông bỏ thêm vào, nhìn qua mềm nhũn, cùng ổ mèo chó trên thị trường bán khá giống, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.

Liên Phong trấn định mà giải thích: "Tôi có lúc ngủ dùng nguyên hình."

Dù sao nguyên hình tương đối thoải mái tự tại.

Bất quá đối với yêu quái mà nói, biến hóa thành người là một loại năng lực, giống nhân loại chạy bộ, nếu như không sử dụng loại năng lực này, năng lực sẽ càng ngày càng yếu, luyện càng nhiều thì lại càng mạnh, cho nên phần lớn thời gian Liên Phong tận lực duy trì hình người.

Sao Chổi Nhỏ tưởng tượng một chút Liên Phong biến thành tiểu Ma Tước ngủ ở tổ chim, đam mê muốn cười.

Bất quá hắn tỉnh táo nhịn được.

Liên Phong tựa hồ cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, ngược lại hỏi: "Chủ nhân của cậu buổi tối có gọi cậu không?"

"A... Vào lúc này còn không có gọi, đại khái sẽ không gọi." Sao Chổi Nhỏ nói.

Tối hôm qua đi trên núi ngắm sao, vậy hôm nay đại khái sẽ không có nhu cầu lặn lội đường xa.

"Vậy cậu đi tắm đi." Liên Phong từ đống túi chồng chất như núi lấy ra một cái quần lót đưa tới, liền đem cái khác từng cái mở ra, "Này mặc trước, còn dư lại tôi cho cậu đơn giản tẩy một chút."

Sao Chổi Nhỏ đứng tại chỗ cũ bất động, một mặt không tình nguyện: "..." Rửa ráy thực sự là phiền!

Bởi vì Sao Chổi Nhỏ tính cách tương đối nghịch ngợm, mà Thẩm Hành Vân ngoại trừ Diệp Phi Chu đều không có bất kỳ kiên trì với ai, cho nên mỗi lần Sao Chổi Nhỏ rửa ráy đều là bị Thẩm Hành Vân bạo lực trấn áp tiến hành, lúc cần thiết còn có thể đánh một cái! Cho nên dần dần tuần hoàn ác tính, càng tắm càng không thích, càng không thích càng phải bạo lực. Hơn nữa Phượng Hoàng hình thái là cả người dục hỏa, dính nước quả thật là không thoải mái. +

Cho nên một mỹ thiếu niên xưa nay chưa từng có, không yêu tắm liền sinh ra như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương