Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt
-
Chương 23: Ngoại truyện
Rất nhiều rất nhiều năm sau ——
Địa điểm là vườn trẻ Hoa Hướng Dương.
Những người bạn nhỏ đang trong thời gian hoạt động tự do.
Trong vườn trẻ những người bạn nhỏ vui vẻ chơi đùa, Tiểu Phùng cùng với Tiểu Cùng vì bồi Lâm Phùng cùng nhau lớn lên mà phản lão hoàn đồng thành năm tuổi, đang chơi đu quay.
Bởi vì lúc qua cầu Nại Hà không uống thang, nên lúc này Tiểu Phùng vẫn giữ toàn bộ ký ức của đời trước.
Mỗi ngày phải ở cùng một đám nhóc con chảy đầy nước mũi thật sự rất mệt...
Bất quá khi làm thần đồng nhất định sẽ mệt mỏi hơn, cho nên Tiểu Phùng không thể làm gì khác hơn là kiên trì giả bộ ngây thơ, vì che giấu bộ não lão luyện thành thục, Tiểu Phùng còn rất có tâm cơ mà tình cờ phạm lỗi ngớ ngẩn.
Tiểu Cùng ngồi ở trên xích đu, Tiểu Phùng đứng ở phía sau, mỗi khi xích đu của Tiểu Cùng bay tới, Tiểu Phùng liền dùng sức mà đẩy một cái, cho Tiểu Cùng bay cao cao.
Tiểu Cùng đãng đãng, từ trong miệng rút ra một cái kẹo đã ngậm đến trụi lủi.
Tiểu Phùng thấy thế, một tay tiếp nhận kẹo que trong tay Tiểu Cùng, một tay mở balo nhỏ, trong balo Riese chứa đầy các loại kẹo que, Tiểu Phùng bi bô hỏi: "Bảo bối muốn ăn vị gì?"
Tiểu Cùng cũng bi bô mà đáp: "Dâu tây."
Tiểu Phùng lấy ra một cái kẹo que, xé giấy gói đưa tới bên mép Tô Cùng, giống như kiếp trước, thâm tình chân thành nói: "Bảo bối, a —— "
Tiểu Cùng cũng giống kiếp trước ngoan ngoãn há mồm ra chờ đút: "A —— "
Tiểu Phùng hài lòng nở nụ cười, lộ ra cái răng cửa bị thiếu, tự tay đem kẹo que đút vào miệng Tiểu Cùng, sau đó đẩy xích đu, phi thường cưng chiều.
Đời này Tiểu Phùng, cùng Tiểu Phùng đời trước giống nhau, đều là bé trai hảo nhìn. 2
Mắt vừa lớn vừa sáng, lông mi liền nồng liền mật, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo, vừa nhìn liền biết lớn lên sẽ là soái ca.
Dù sao luân hồi ty cục không dám trêu chọc người nhà thần nghèo.Thần nghèo cô gia và vân vân, nhất định phải chăm sóc thật tốt, cấp cho đầu thai vào một mỹ nam tử mét tám.
Bởi vì ngày nay người ta càng ngày càng không tin âm tào địa phủ, vàng mã tiền cũng càng ngày càng ít, người chết xuống không nộp phí quản lý, địa phủ gặp phải khủng hoảng tài chính. Từ diêm vương, phán quan, Hắc Bạch Vô Thường cho tới tiểu quỷ a tì địa ngục nấu rượu, đều trải qua căng thẳng, phi thường thảm.
Nếu như lại bị thần nghèo ám một cái, ngày ấy đúng là không có cách nào qua...
Bất quá Tiểu Phùng mặc dù tướng mạo đẹp, nhưng vẫn không sánh bằng Tiểu Cùng.
Dù sao cũng là thần tiên, một đời trước lúc hai mươi mấy tuổi lập tức liền mê hoặc được Lâm tổng, khi trở về hình thái nhỏ càng manh đến không có chịu nổi, giống như búp bê sứ đẹp đẽ đáng yêu, được xưng là sát thủ vườn trẻ tiểu hoa hướng dương, ai cũng muốn sờ khuôn mặt nhỏ bé.
Đương nhiên, cũng rất được những người bạn nhỏ cùng tuổi hoan nghênh.
Đặc biệt là con trai...
Bất quá Tiểu Phùng quản Tiểu Cùng rất chặt, bé trai muốn cùng chơi với Tiểu Cùng nhất định phải trải qua sự đồng ý của Tiểu Phùng, nhưng mà Tiểu Phùng chưa từng đồng ý, cho nên lớp học không có người dám trêu chọc Tiểu Cùng.
Lúc này, một bé trai ngày hôm qua mới vừa chuyển đến không sợ chết mà cầm một bông hoa bồ công anh chạy đến bên cạnh xích đu, xấu hổ mà tặng cho Tiểu Cùng vật quý: "Tiểu Cùng, cái này tặng cậu."
Hiển nhiên hắn còn không biết Tiểu Phùng lợi hại như thế nào...
Tiểu Phùng:???
Chết tiệt? Con thỏ nhỏ chết bầm này dám cưa vợ mình ngay mặt mình?
Vì vậy Tiểu Cùng còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Phùng liền bước vượt qua, không nói lời nào rút đi bồ công anh trong tay bé trai, há miệng thổi.
Hạt giống bồ công anh bay theo gió rồi biến mất.
Bé trai cuống lên: "Tớ cho bạn Tiểu Cùng mà!"
Tiểu Phùng đem Tiểu Cùng kéo xuống xuống xích đu, dẫn hắn đi tới bên tường, sau đó dùng tay nhỏ béo ị đem Tiểu Cùng bích đông vách tường, một cái tay nhỏ khác nắm cằm Tiểu Cùng làm cho hắn ngẩng đầu, sau đó gặm lên môi Tiểu Cùng một cái.
Bé trai nhất thời bị hoảng hốt.
Tiểu Phùng liếc xéo hắn một cái, bi bô uy hiếp nói: "Đây là người của tớ, cậu còn dám tiếp cận bạn ấy thì biết tay tớ."
Bé trai vành mắt đỏ, hét lớn: "Hai người dám nói chuyện tình yêu! Tớ muốn cáo cô giáo!"
Tiểu Phùng bạo ngược mười phần mà khoanh tay, bi bô nói: "A? Chính cậu còn không phải muốn cùng bạn ấy nói chuyện tình yêu sao?"
Bé trai đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tớ... Tớ..."
Tiểu Phùng hừ lạnh một tiếng, bi bô nói: "A, thằng nhóc con, còn đòi trưởng thành sớm."
Bé trai miệng nhất biển, oa oa khóc lớn chạy ra.
Đến tột cùng ai mới trưởng thành sớm a nha nha nha nha!
Có thể là bởi vì quá kích động, bé trai chạy hai bước liền té một cái, lúc chạy đến chỗ cô giáo đã hoàn mỹ biến thành nước mũi đầm đìa, quần áo xốc xếch, thảm đến không nhìn nổi.
Tiểu Cùng kéo kéo tay áo Tiểu Phùng, oán giận nói: "Chỉ là đứa nhóc thôi mà, lần sau anh đừng dữ như vậy."
"Anh không quản." Tiểu Phùng híp mắt lại, bi bô nói, "Em là người của anh, ai cũng không được phép nghĩ bậy nghĩ bạ với em."
Tiểu Cùng bị dáng dấp bá đạo tổng giám đốc trên gương mặt non nớt của Tiểu Phùng chọc cười, một bên cười một bên gật đầu: "Uh, em biết rồi."
Môi nhỏ của Tiểu Phùng vẩy một cái, khuôn mặt nhỏ bé tiến đến mặt Tiểu Cùng, hạ thấp giọng bi bô nói: "Vừa nãy cảm giác như thế nào?"
Tiểu Cùng mơ mơ màng màng nói: "Cảm giác gì làm sao?"
"... Anh hôn em một chút." Tiểu Phùng một mặt làm khó, "Toàn thân có bị cảm giác điện giật không?"
"Có, có a." Tiểu Cùng vội vàng nói dối.
Tiểu Phùng dùng tay nhỏ ôm eo Tiểu Cùng, lần thứ hai hôn một cái, ngụm nước dán lên mặt Tiểu Cùng.
Vừa hôn qua, Tiểu Phùng một mặt muốn tìm bất mãn mà sách một tiếng, bi bô nói: "Vừa nghĩ còn phải chờ mười năm nữa anh mới có khả năng hôn em, anh liền gấp muốn chết..."
Tiểu Cùng rốt cục không khống chế được, cười ra tiếng.
Tiểu Phùng: "...Em chờ anh."
Tiểu Cùng vẫn cười.
Tiểu Phùng quay đầu chạy.
Như rất nhiều năm trước đây, chạy đến hố cát, từ trong balo nhỏ móc ra bình nước cùng một đống cát nhỏ.
Tiểu Cùng cũng chạy theo, cùng Tiểu Phùng nắm hạt cát, bốn bàn tay bạch bạch tạo thành hình trái tim.
"Cho em." Tiểu Phùng tiểu tâm dực dực nâng lên, đặt ở trong lòng bàn tay Tiểu Cùng, nở nụ cười, " Tín vật đính ước của kiếp này."
Một đời trước, đời này, đời sau... Thẳng tới khi địa cầu không còn cát không còn nước.
Tiểu Cùng quý trọng mà nâng trái tim, dùng khuôn mặt nhỏ bé cà cà, con ngươi đen bóng phản chiếu hình ảnh non nớt của Tiểu Phùng.
Sinh lão bệnh tử.
Đời đời kiếp kiếp.
--- -------
Vậy là hoàn quyển một nha các nàng, chuẩn bị qua quyển hai thôi yay yay \(≧▽≦)/ +
Địa điểm là vườn trẻ Hoa Hướng Dương.
Những người bạn nhỏ đang trong thời gian hoạt động tự do.
Trong vườn trẻ những người bạn nhỏ vui vẻ chơi đùa, Tiểu Phùng cùng với Tiểu Cùng vì bồi Lâm Phùng cùng nhau lớn lên mà phản lão hoàn đồng thành năm tuổi, đang chơi đu quay.
Bởi vì lúc qua cầu Nại Hà không uống thang, nên lúc này Tiểu Phùng vẫn giữ toàn bộ ký ức của đời trước.
Mỗi ngày phải ở cùng một đám nhóc con chảy đầy nước mũi thật sự rất mệt...
Bất quá khi làm thần đồng nhất định sẽ mệt mỏi hơn, cho nên Tiểu Phùng không thể làm gì khác hơn là kiên trì giả bộ ngây thơ, vì che giấu bộ não lão luyện thành thục, Tiểu Phùng còn rất có tâm cơ mà tình cờ phạm lỗi ngớ ngẩn.
Tiểu Cùng ngồi ở trên xích đu, Tiểu Phùng đứng ở phía sau, mỗi khi xích đu của Tiểu Cùng bay tới, Tiểu Phùng liền dùng sức mà đẩy một cái, cho Tiểu Cùng bay cao cao.
Tiểu Cùng đãng đãng, từ trong miệng rút ra một cái kẹo đã ngậm đến trụi lủi.
Tiểu Phùng thấy thế, một tay tiếp nhận kẹo que trong tay Tiểu Cùng, một tay mở balo nhỏ, trong balo Riese chứa đầy các loại kẹo que, Tiểu Phùng bi bô hỏi: "Bảo bối muốn ăn vị gì?"
Tiểu Cùng cũng bi bô mà đáp: "Dâu tây."
Tiểu Phùng lấy ra một cái kẹo que, xé giấy gói đưa tới bên mép Tô Cùng, giống như kiếp trước, thâm tình chân thành nói: "Bảo bối, a —— "
Tiểu Cùng cũng giống kiếp trước ngoan ngoãn há mồm ra chờ đút: "A —— "
Tiểu Phùng hài lòng nở nụ cười, lộ ra cái răng cửa bị thiếu, tự tay đem kẹo que đút vào miệng Tiểu Cùng, sau đó đẩy xích đu, phi thường cưng chiều.
Đời này Tiểu Phùng, cùng Tiểu Phùng đời trước giống nhau, đều là bé trai hảo nhìn. 2
Mắt vừa lớn vừa sáng, lông mi liền nồng liền mật, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo, vừa nhìn liền biết lớn lên sẽ là soái ca.
Dù sao luân hồi ty cục không dám trêu chọc người nhà thần nghèo.Thần nghèo cô gia và vân vân, nhất định phải chăm sóc thật tốt, cấp cho đầu thai vào một mỹ nam tử mét tám.
Bởi vì ngày nay người ta càng ngày càng không tin âm tào địa phủ, vàng mã tiền cũng càng ngày càng ít, người chết xuống không nộp phí quản lý, địa phủ gặp phải khủng hoảng tài chính. Từ diêm vương, phán quan, Hắc Bạch Vô Thường cho tới tiểu quỷ a tì địa ngục nấu rượu, đều trải qua căng thẳng, phi thường thảm.
Nếu như lại bị thần nghèo ám một cái, ngày ấy đúng là không có cách nào qua...
Bất quá Tiểu Phùng mặc dù tướng mạo đẹp, nhưng vẫn không sánh bằng Tiểu Cùng.
Dù sao cũng là thần tiên, một đời trước lúc hai mươi mấy tuổi lập tức liền mê hoặc được Lâm tổng, khi trở về hình thái nhỏ càng manh đến không có chịu nổi, giống như búp bê sứ đẹp đẽ đáng yêu, được xưng là sát thủ vườn trẻ tiểu hoa hướng dương, ai cũng muốn sờ khuôn mặt nhỏ bé.
Đương nhiên, cũng rất được những người bạn nhỏ cùng tuổi hoan nghênh.
Đặc biệt là con trai...
Bất quá Tiểu Phùng quản Tiểu Cùng rất chặt, bé trai muốn cùng chơi với Tiểu Cùng nhất định phải trải qua sự đồng ý của Tiểu Phùng, nhưng mà Tiểu Phùng chưa từng đồng ý, cho nên lớp học không có người dám trêu chọc Tiểu Cùng.
Lúc này, một bé trai ngày hôm qua mới vừa chuyển đến không sợ chết mà cầm một bông hoa bồ công anh chạy đến bên cạnh xích đu, xấu hổ mà tặng cho Tiểu Cùng vật quý: "Tiểu Cùng, cái này tặng cậu."
Hiển nhiên hắn còn không biết Tiểu Phùng lợi hại như thế nào...
Tiểu Phùng:???
Chết tiệt? Con thỏ nhỏ chết bầm này dám cưa vợ mình ngay mặt mình?
Vì vậy Tiểu Cùng còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Phùng liền bước vượt qua, không nói lời nào rút đi bồ công anh trong tay bé trai, há miệng thổi.
Hạt giống bồ công anh bay theo gió rồi biến mất.
Bé trai cuống lên: "Tớ cho bạn Tiểu Cùng mà!"
Tiểu Phùng đem Tiểu Cùng kéo xuống xuống xích đu, dẫn hắn đi tới bên tường, sau đó dùng tay nhỏ béo ị đem Tiểu Cùng bích đông vách tường, một cái tay nhỏ khác nắm cằm Tiểu Cùng làm cho hắn ngẩng đầu, sau đó gặm lên môi Tiểu Cùng một cái.
Bé trai nhất thời bị hoảng hốt.
Tiểu Phùng liếc xéo hắn một cái, bi bô uy hiếp nói: "Đây là người của tớ, cậu còn dám tiếp cận bạn ấy thì biết tay tớ."
Bé trai vành mắt đỏ, hét lớn: "Hai người dám nói chuyện tình yêu! Tớ muốn cáo cô giáo!"
Tiểu Phùng bạo ngược mười phần mà khoanh tay, bi bô nói: "A? Chính cậu còn không phải muốn cùng bạn ấy nói chuyện tình yêu sao?"
Bé trai đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tớ... Tớ..."
Tiểu Phùng hừ lạnh một tiếng, bi bô nói: "A, thằng nhóc con, còn đòi trưởng thành sớm."
Bé trai miệng nhất biển, oa oa khóc lớn chạy ra.
Đến tột cùng ai mới trưởng thành sớm a nha nha nha nha!
Có thể là bởi vì quá kích động, bé trai chạy hai bước liền té một cái, lúc chạy đến chỗ cô giáo đã hoàn mỹ biến thành nước mũi đầm đìa, quần áo xốc xếch, thảm đến không nhìn nổi.
Tiểu Cùng kéo kéo tay áo Tiểu Phùng, oán giận nói: "Chỉ là đứa nhóc thôi mà, lần sau anh đừng dữ như vậy."
"Anh không quản." Tiểu Phùng híp mắt lại, bi bô nói, "Em là người của anh, ai cũng không được phép nghĩ bậy nghĩ bạ với em."
Tiểu Cùng bị dáng dấp bá đạo tổng giám đốc trên gương mặt non nớt của Tiểu Phùng chọc cười, một bên cười một bên gật đầu: "Uh, em biết rồi."
Môi nhỏ của Tiểu Phùng vẩy một cái, khuôn mặt nhỏ bé tiến đến mặt Tiểu Cùng, hạ thấp giọng bi bô nói: "Vừa nãy cảm giác như thế nào?"
Tiểu Cùng mơ mơ màng màng nói: "Cảm giác gì làm sao?"
"... Anh hôn em một chút." Tiểu Phùng một mặt làm khó, "Toàn thân có bị cảm giác điện giật không?"
"Có, có a." Tiểu Cùng vội vàng nói dối.
Tiểu Phùng dùng tay nhỏ ôm eo Tiểu Cùng, lần thứ hai hôn một cái, ngụm nước dán lên mặt Tiểu Cùng.
Vừa hôn qua, Tiểu Phùng một mặt muốn tìm bất mãn mà sách một tiếng, bi bô nói: "Vừa nghĩ còn phải chờ mười năm nữa anh mới có khả năng hôn em, anh liền gấp muốn chết..."
Tiểu Cùng rốt cục không khống chế được, cười ra tiếng.
Tiểu Phùng: "...Em chờ anh."
Tiểu Cùng vẫn cười.
Tiểu Phùng quay đầu chạy.
Như rất nhiều năm trước đây, chạy đến hố cát, từ trong balo nhỏ móc ra bình nước cùng một đống cát nhỏ.
Tiểu Cùng cũng chạy theo, cùng Tiểu Phùng nắm hạt cát, bốn bàn tay bạch bạch tạo thành hình trái tim.
"Cho em." Tiểu Phùng tiểu tâm dực dực nâng lên, đặt ở trong lòng bàn tay Tiểu Cùng, nở nụ cười, " Tín vật đính ước của kiếp này."
Một đời trước, đời này, đời sau... Thẳng tới khi địa cầu không còn cát không còn nước.
Tiểu Cùng quý trọng mà nâng trái tim, dùng khuôn mặt nhỏ bé cà cà, con ngươi đen bóng phản chiếu hình ảnh non nớt của Tiểu Phùng.
Sinh lão bệnh tử.
Đời đời kiếp kiếp.
--- -------
Vậy là hoàn quyển một nha các nàng, chuẩn bị qua quyển hai thôi yay yay \(≧▽≦)/ +
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook