Chuyên gia suốt đêm tại nhà Tô Cùng tiến hành phòng chống tiêu độc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này nơi này sẽ không còn các loại côn trùng có hại. Sau đó, Lâm Phùng lại tiếp tục dùng hai ngày đem phòng của Tô Cùng hảo hảo xử lý một phen, đặt mua đầy đủ đồ vật bù đắp, trên tường dán giấy dán tường, rèm cửa sổ đổi mới, rải thảm trải nền... Tuy rằng đều là đồ vật tiện nghi, mà khi bố trí xong xuôi, nguyên bản căn phòng đơn sơ đã trở nên ấm áp hơn.

Hai người chính thức bắt đầu cùng nhau sinh hoạt.

Lâm Phùng không kiêng kị ở trước mặt người ngoài công khai quan hệ của mình và Tô Cùng, hai người chán ngán còn không đủ, những người khác còn nói được, làm trợ lý cho Lâm Phùng, tiểu Trương mỗi ngày đều muốn nuốt sống ba cân thức ăn cho chó độc thân, bị ngược đến sắp không đi làm nổi.

Lúc nghỉ trưa, trong phòng làm việc, Lâm Phùng bày một đống lớn đồ ăn trước mặt Tô Cùng, trong phòng thơm ngát, hiển nhiên là hai người đang ăn cơm trưa.

Lâm Phùng cắp lên một miếng tôm phô mai, thâm tình chân thành nói: "Bảo bối, a —— "

Tô Cùng ngoan ngoãn há mồm ra chờ đút: "A —— " (ngược cẩu, ngược cẩu a~)

Lâm Phùng đem tôm đút cho hắn, ánh mắt ôn nhu chảy ra nước: "Ăn nhiều một chút, buổi sáng cực khổ rồi."

"Nhưng em ngoại trừ ở bên cạnh bồi anh, không hề làm gì cả..." Tô Cùng nhỏ giọng nói, nắm chặt ngón tay Lâm Phùng.

"Sao lại không làm gì?" Lâm Phùng thần sắc sủng nịch, nặn nặn chóp mũi Tô Cùng, "Em là vật biểu tượng của anh."

Dùng thần nghèo làm vật biểu tượng, công ty Lâm Phùng nhất định là độc nhất...

Tô Cùng hé miệng, nhìn Lâm Phùng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, một đôi mắt trong và gợn sóng, như là ngậm lấy nước.

Lâm Phùng cũng mỉm cười đối mặt: "Anh rất yêu em."

Tô Cùng nhẹ giọng đáp lời: "Em cũng vậy..."

Cửa phòng tổng giám đốc khép hờ, tiểu Trương ôm văn kiện đứng ở cửa, suýt nữa bị ngược tại chỗ đến té xỉu trên đất...

Chết tiệt, mình càng bắt đầu khát vọng muốn yêu.

Lúc này, Lâm Phùng thấy tiểu Trương ngoài cửa tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, khuôn mặt viết đầy nhu tình mật ý lập tức nghiêm nghị, trong nháy mắt khôi phục uy nghiêm: "Có việc gì?"

Tiểu Trương thở phào: "Lâm tổng, đây là văn kiện hội nghị buổi chiều."

Lâm Phùng một mặt tinh anh mô phạm: "OK, lấy tới tôi xem một chút."

Tiểu Trương yên lặng đem văn kiện để trên bàn, bước nhanh đi ra khỏi văn phòng.

Lâm Phùng loạch xoạch lật lên xem văn kiện, nói xin lỗi: "Bảo bối, xế chiều hôm nay anh có hội nghị, bất quá ngày mai có thể nghỉ một buổi, anh dẫn em đi mã tràng chơi thế nào?"

"Được a." Tô Cùng cười đến mặt mày cong cong.

Bởi vì Tô Cùng thừa nhận là vốn nên là gia tăng mệnh nghèo trên người Lâm Phùng, cho nên trước khi Lâm Phùng hết kiếp này, Tô Cùng vẫn còn chịu thần lực ảnh hưởng.

Cân nhắc đến điểm này, vì để cho tiểu thần nghèo của mình mỗi ngày đều trải qua thật vui vẻ, Lâm Phùng vắt hết óc khai quật các loại hoạt động giải trí Tô Cùng có thể tham dự, tỷ như cưỡi ngựa, bơi lội, triển lãm tranh, biểu diễn, tennis, câu cá... Ngoài ra, nói không chắc ngày nào đó trong nhà sẽ có chuột, Lâm Phùng còn lấy lý do "Anh không ở nhà em sẽ cô quạnh" làm tên, tặng cho Tô Cùng một con mèo kiểng, tuy rằng con mèo này mệnh danh là phú quý nhưng kén ăn, căn bản không phải loại mèo biết bắt chuột, bất quá Lâm Phùng cuối cùng cũng có chút an ủi...

Lâm Phùng dựa bàn nhìn văn kiện một lúc lâu, dựa vào trên ghế tổng giám đốc chậm rãi xoay người, sau đó ngồi thẳng lên, nhìn Tô Cùng hấp háy mắt, ý vị thâm trường nói: "Bảo bối, anh bận rộn vừa giữa trưa, buổi chiều còn phải họp, hảo khổ cực."

"A... Khổ cực anh." Tô Cùng gật đầu.

"Cho nên..." Lâm Phùng đem thân thể nhích về phía trước, thật nhanh hôn môi Tô Cùng một cái, "Em có phải là nên khao lão công một chút?"

Tô Cùng ngại ngùng mà cúi đầu, từ ghế nhựa đứng dậy, chầm chậm đi khóa cửa, khóa xong liền ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh Lâm Phùng, nhỏ giọng hỏi: "Ở đâu..."

Lâm phục khởi thân, vỗ vỗ ghế tổng giám đốc: "Ở đây."

Ghế dựa bằng da cao cấp, tay vịn bằng gỗ thật, lưng ghế dựa có công năng xoa bóp, có thể nằm xuống có thể đứng thẳng... Như thế một cái ghế tựa tổng giám đốc vẫn có chút đắt tiền.

Bất quá Lâm tổng dục hỏa đốt người hoàn toàn không có lưu ý đến chuyện đó, hắn lòng tràn đầy nghĩ Tô Cùng thân thể trần truồng nằm ở trên ghế, hai cái chân tinh tế mở ra khoát lên hai bên tay vịn, mỹ cảnh liếc mắt một cái là rõ mồn một, rõ ràng bị chính mình bắt nạt đến lệ quang dịu dàng, lại sợ bị bên ngoài phòng làm việc nghe thấy mà không dám lên tiếng, chỉ có thể mắc cỡ đỏ mặt cắn môi...

"Cởi quần, bảo bối, " Lâm Phùng cả người phát táo, đột nhiên xé ca-ra-vat, hầu kết lăn, ánh mắt nóng rực nói, "Sau đó chính mình nằm trên đó."

Sau đó Tô Cùng liền ngoan ngoãn dựa theo Lâm Phùng nói, mặc cho Lâm tổng muốn làm gì thì làm một trận.

Xong chuyện, Tô Cùng ngượng ngùng mặc quần áo tử tế, sửa sang lại tóc, về nhà cho con mèo phú quý ăn đồ hộp.

Phú quý thật sự phi thường có thể ăn, không hề có một chút nào mất mặt...

Trong đầu vọng tưởng hình ảnh hoàn mỹ, Lâm Phùng vạn phần thỏa mãn mà nhìn theo bóng lưng Tô Cùng ném một cái hôn gió, sau đó tâm thần sảng khoái mà ngồi trên ghế tựa, ngã về phía sau một cái...

Răng rắc một tiếng vang giòn, bị tiểu thần nghèo chỉnh chỉnh nằm một tiếng, ghế tựa cao cấp dùng tốc độ quỷ thần khó lường lão hóa cực nhanh, vào đúng lúc này rốt cục đi tới phần cuối của sinh mệnh, lưng ghế dựa toàn bộ gãy vỡ ra, mang theo Lâm tổng, ngã về sau...

Phốc đông ——

"A ——!" +

[Hoàn chính văn]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương