Ơ…
Mà khoan đã… không phải là lại bắt nàng uống rượu tiếp đó chứ?
Không được ! Cái thứ nước này quả thực quá khó uống, nàng phải nghĩ biện pháp trốn tránh mới được.
Nhưng mà… vị ca ca đẹp trai trước mắt này..
Đường Đường có chút không đành lòng làm cho hắn sượng mặt. Ánh mắt nàng lưu chuyển, chợt phát hiện ra ánh mắt thống hận của Thượng Quan Hiểu Lan, đầu óc chợt lóe ra một chủ ý.
“Dù sao cũng là nhờ Hiểu Lan nêu ra đề tài. Chén rượu này của ngươi, liền ban cho Hiểu Lan thôi.” Đường Đường vừa nói, quay mặt nhìn Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn hiểu ý, lập tức chuyển chén rượu đến trước mặt Hiểu Lan.
Mộ Dung Hạo Minh cũng không nói gì, hắn chỉ khẽ gật đầu hướng Thượng Quan Hiểu Lan sau đó ngửa đem rượu trong chén uống cạn.
Có lẽ bị bộ dáng đẹp đẽ của Mộ Dung Hạo Minh thôi miên, Thượng Quan Hiểu Lan đợi đến tận lúc hắn bước về chỗ ngồi mới chợt bừng tỉnh, nàng ta vội vàng nâng chén rượu lên ngang mi, trên mặt nhất thời một mảnh ửng đỏ.
Đường Đường thở nhẹ một cái. Tại nơi này, chỉ cần không bắt nàng viết chữ, trên cơ bản là không có gì có thể làm khó nàng, chí ít, hiện tại thứ có thể làm khó nàng vẫn chưa xuất hiện.
Thời gian kế tiếp vẫn chỉ là một mảnh ăn chơi ca vũ, Mộ Dung Kiền Dụ ngồi trên long ỷ, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống dưới, Mộ Dung Hạo Minh có vẻ không khỏe, hắn khẽ dựa lưng vào ghế, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ưu nhã, duy chỉ có ánh mắt là không biết đang nhìn vật gì.
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt say sưa, toàn bộ trong đại điện cũng tràn ngập mùi rượu.
Duy chỉ có Đường Đường mang vẻ mặt nhàm chán. Nàng ngồi trên ghế có chút mệt mỏi , cũng không biết có phải do chén rượu kia không mà nàng hiện tại, đầu như đang phát nhiệt.

Một lúc lâu sau, Đường Đường đã muốn ngủ gật ngay trên ghế thượng vị, Mộ Dung Kiền Dụ hô mọi người yên tĩnh lại, hắn lúc này khụ một tiếng, thông báo chuyện đi Vân quốc thưởng hoa.
Trọng điểm rốt cuộc đã tới rồi, Đường Đường nhất thời huy động toàn bộ tinh thần, đầu óc tỉnh táo như mới.
Nàng thừa biết Mộ Dung Kiền Dụ sở dĩ thiết yến hôm nay mười phần là vì chuyện đi thưởng hoa tại Vân quốc-hay nói đúng hơn là vì muốn giết nàng mà bày ra cái trò này.
“Trẫm mấy ngày trước đã nhận được thư mời đi thưởng hoa của Vân quốc. Trẫm tự nhiên là không thể phân thân để đi thưởng hoa, cho nên liền đem Lục vương gia triệu hồi, muốn cho Lục vương gia thay trẫm đi Vân quốc. Không biết, thái hậu người có đồng ý đi thưởng hoa cùng Lục vương gia?” Mộ Dung Kiền Dụ cố tình đánh mắt, chăm chú nhìn về phía nàng.
Nếu không phải tình hình Vũ quốc đang rối ren, nàng sẽ chẳng ngần ngại gì chuyện này.
Thế nhưng hiện tại nếu nàng nhất định phải phải về Vũ quốc, như vậy chuyện này cũng là bắt buộc thôi.
Gật gật đầu, Đường Đường trả lời: “Ai gia cũng không có ý kiến gì.”
Nghe được Đường Đường trả lời thuyết phục. Mộ Dung Kiền Dụ trong mắt đầu tiên là hiện lên một tia hận ý, nhưng rất nhanh liền cùng Mộ Dung Hạo Minh trao đổi ánh mắt. Có chút lo lắng, cuối cùng cả hai vẫn là âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ nói như thế nào đi chăng nữa, Đường Đường đồng ý vẫn là hơn việc cự tuyệt !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương