Mấy ngày nay tâm trạng của Lam Dạ Quân cực kì tốt, hắn và Lâm Lạc Tiếu chính thức bên nhau kể từ ngày đó, hắn đã đề cập đến chuyện lập nàng làm hậu nhưng nàng vẫn chưa muốn, nàng vẫn muốn làm thái giám một thời gian nữa a~~

- Tiếu nhi! Đến đây ta hôn một cái!

Hắn hướng nàng khẩn cầu.

- Bại hoại! Giữa ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì!

Lâm Lạc Tiếu không còn e dè địa vị gì, trực tiếp lộ bản tính thật.

- Người ta là nhớ nhung nàng, từ hôm đó chúng ta vẫn chưa..

Hắn nhìn nàng đầy e thẹn.

- Cấm chàng nói đến chuyện hôm đó!!

Nàng trừng mắt nhìn hắn, hôm đó nàng say thì không nói, nếu trong lúc tỉnh táo mà.. nàng xấu hổ chết mất.

- Tiếu nhi! Nàng ăn một lần liền thấy chán sao?

"....."

Nàng quả thật hết lời với hắn.

******

Tối đến, quả là thích hợp cho những âm mưu đen tối.

Lúc Lâm Lạc Tiếu hầu hạ hắn ăn cơm xong, thực chất bây giờ đổi thành hắn hầu hạ nàng ăn. Nàng ăn no liền đứng dậy chuẩn bị đi về.

- Tiếu nhi! Đợi đã, ta có một thỉnh cầu nhỏ!

Nể tình hôm nay thức ăn ngon, nàng liền đứng lại.

- Nói đi, ta đáp ứng chàng!

-Là..là ta vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng nữ nhi của nàng, tức là lúc nàng mặc y phục nữ nhi, ta muốn nhìn thấy...

Hắn ngượng ngùng nói.

- Bây giờ làm gì có y phục nữ nhi?

Nàng nói.

- Ta chuẩn bị rồi, nàng vào trong thay đi!

Hắn mừng rỡ hướng nàng nói, thật ra đây chính là kế hoạch của hắn chuẩn bị từ trước.

Nàng không nghi ngờ liền nhanh chóng vào trong, cũng chỉ là thay y phục~~

****

Không bao lâu nàng đi ra, vừa thấy hắn nàng liền chửi:

- Mẹ nó, y phục kiểu gì thế này, thế này khác gì không mặc!!

Thấy nàng, Lam dạ Quân liền kinh diễm quên cả hô hấp. Y phục nàng mặc chính là hắn chuẩn bị, lam y mỏng nhẹ như cánh ve, tà váy chỉ ngang đến đầu gối, hắn có thể nhìn thấu qua y phục mỏng manh thấy được cơ thể ngọc ngà lung linh của nàng...Thêm nữa khuôn mặt tức giận ửng hồng của nàng dưới ánh nến thật tinh xảo, đôi mắt long lanh như ngập nước, đôi môi đỏ mọng quyến rũ dụ dỗ người ta đến chà đạp, mái tóc dài như thác nước xõa nhẹ đến ngang hông....

- Tiếu nhi! Nàng đẹp quá!

Hắn si mê nhìn dáng vẻ của nàng, nàng liền sáng rõ ý đồ của hắn, tức giận nói.

- Lão nương muốn thay lại y phục thái giám!

Dứt lại nàng liền quay người định vào trong. Nhưng chưa kịp đi đã bị hắn bế lên đi đến long sàng.

- Nàng ăn no rồi nhưng ta đói đã mấy hôm rồi!

Không đợi nàng nói gì, hắn liền cúi xuống hôn lên đôi môi của nàng, chiếc lưỡi cạy mở răng nàng, len vào càn quét.

Từ từ hắn nhẹ liếm vành tai nhỏ hắn, sau đó dời xuống xương quai xanh mê hoặc, nhẹ nhàng xé tan y phục mỏng nhẹ, làm càn trước ngực nàng.

- Đừng.. làm càn!

Lâm Lạc Tiếu như bị trút hết khí lực, thở hổn hển.

Hắn gấp đến nỗi tự xé y phục của mình.Hai khỏa tròn trắng mịn rơi vào tay hắn, thoắt cái lưu lại mấy dấu hôn đỏ. Hơi thở dồn dập phả qua cổ nàng, triền miên lưu luyến không rời.

Nàng lúc này không còn khí lực, mồ hôi nóng bỏng của hắn rơi trên người nàng, nàng chỉ biết ôm hắn thật chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt hắn.

Hắn khẽ đau rên lên một tiếng, nhưng thế lại càng khiến hắn hưng phấn.

Lâm Lạc Tiếu thấy thế thầm sợ hãi, giãy dụa không chịu phối hợp, nhưng chỉ khiến hắn thêm ham muốn.

- Đừng..a~~

Nàng nấc lên xin tha nhưng hắn thế nhưng vẫn không dừng động tác.

Hết hôn lại liếm, cứ thế toàn thân nàng không chỗ nào hắn chưa đi qua, nàng tưởng đã dừng lại nhưng không phải thế. Hắn thoắt cái nâng eo nàng lên, động thân một cái đã đi vào.

- Á..a! Đau quá!

Hắn hôn lên nước mắt của nàng, nhẹ nhàng triền miên trong nàng. Hai thân ảnh quấn quýt nhau trong màn đếm.

Đã đến canh ba, thế nhưng ai đó vẫn còn miệt mài.

- Chàng đã nói sẽ xong ngay mà!

Hắn vẫn không trả lời, động tác càng mạnh.

- Khi nào thì xong?

Nàng cắn răng hỏi hắn.

- Gọi phu quân, mau gọi phu quân!

Mồ hôi của hắn từng giọt rơi xuống cơ thể nàng.

- Phu quân.. xong chưa?

Nàng khẩn cầu nhìn hắn.

Vừa nghe nàng gọi phu quân, hắn liền mất kiềm chế, tiếp tục đem người nàng lăn tới lăn lui vận động.

- CMN, đáng lẽ ngay từ đầu mình nên đạp hắn xuống!

Lâm Lạc Tiếu trong lòng chửi hắn một trăm lần.  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương