Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi
-
Chương 3: Mỹ... Thái giám!
Hàn Doanh vốn lạc quan nên chỉ nghĩ ngồi đây đợi, một lát sẽ có người đi ngang qua, đến lúc đó nàng hỏi đường là được. Thế nhưng đợi đến khi mặt trời cũng đã lên cao mà một bóng người cũng không thấy.
Hàn Doanh bắt đầu lo lắng, nếu đến tối cũng không gặp được ai thì thế nào, đừng nói là gặp người, đến cọng cỏ trong Nam Uyển cung sợ cũng không thấy được. Càng nghĩ nàng càng lo lắng, đi loanh quanh tìm đường, lại bất ngờ nhìn thấy một tên thái giám đi ngang qua.
“Tiểu thái giám!” Hắn ta giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Khó lắm mới gặp được một người, Hàn Doanh đâu dễ bỏ qua, phi lên trước mặt tên thái giám đó, chặn đường hắn lại:
“Ta gọi ngươi đó, không nghe...” Hàn Doanh nói được một nửa thì dừng lại, nhìn chằm chằm người kia kinh ngạc thốt lên:
“Mỹ... thái giám!” Hàn Doanh vốn muốn gọi là mỹ nam, nhưng nghĩ lại người này cũng chẳng phải nam nhân nên lời ra miệng lại biến thành ‘mỹ thái giám’.
Không nghĩ đến thái giám còn có thể đẹp như vậy, khuôn mặt giống như nữ nhi, da trắng, mịn màng, ngũ quan hài hòa. Nếu hắn mặc đồ nữ nhi, nàng chắc chắn sẽ không nhận ra nha. Một người xinh đẹp như vậy lại là thái giám, đáng tiếc, đáng tiếc.
Trương Diên Lạc nghe thấy cách gọi kia, nhất thời dở khóc dở cười.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi hỏi ta, ta tên Hàn Doanh. Giọng của ngươi cũng thật dễ nghe nha, rất ‘men’, ngươi mới ‘vào nghề’ hả?” Khóe miệng Trương Diên Lạc giật giật, lại nghe thấy Hàn Doanh nói:
“Tiểu thái giám xinh đẹp như vậy, có thể đem về nhà ‘bao nuôi’ thì thật tốt nha.” Khóe miệng Trương Diên Lạc giật giật. Hắn từng thấy cung nữ háo sắc, cũng chưa thấy cung nữ nào lưu manh như vậy.
“Nếu ngươi không có việc gì, thì ta đi đây.” Trương Diên Lạc định lách qua người nàng, lại bị nàng chặn lại:
“Tất nhiên là có việc a, ta ở chỗ này chờ nửa ngày mới gặp được mình ngươi, ngươi đưa ta đến Nam Uyển cung đi.”
“Tại sao ta phải đưa ngươi đi?”
“Ngươi là tiểu thái giám xinh đẹp, tốt bụng, làm sao có thể để ta lại cái nơi con gián cũng không thèm đến này chứ.” Cái miệng nhỏ của Hàn Doanh nhiệt tình vuốt mông ngựa. Thế nhưng không hề có tác dụng, ngược lại Trương Diên Lạc nghe gân xanh trên trán càng nổi rõ.
“Ta cũng không phải trẻ con, ngươi đừng có gọi như vậy được không?”
Hàn Doanh bĩu môi:
“Không gọi như thế thì gọi thế nào?”
Trương Diên Lạc nghĩ một lát mới nói ra một cái tên:
“Tiểu Diên tử.”
“Được rồi, Tiểu Diên tử, ngươi đưa ta đi đi mà, ta còn có việc quan trọng a.” Hàn Doanh gần như là nài nỉ.
“Được rồi, ngươi đi theo ta.” Trương Diên Lạc vừa nói vừa bước đi, nhưng mới bước được một bước lại bị Hàn Doanh kéo lại, khó chịu hỏi:
“Lại sao nữa?”
“Ngươi chờ ta lấy đồ một chút.” Nói xong liền chạy đi, lúc quay lại, trên tay Hàn Doanh bưng một cái khay đựng một cái nổi đất nhỏ, nói:
“Đi thôi.”
Đi được một đoạn, Trương Diên Lạc lại hỏi:
“Ngươi tới Nam Uyển cung làm gì?”
Hàn Doanh thành thật trả lời:
“Hoa phi lệnh cho ta đem thuốc bổ này cho tứ hoàng tử.”
Nghe thấy cái tên Hoa phi, Trương Diên Lạc lập tức cảnh giác, trầm giọng hỏi:
“Ngươi là cung nữ Hoa Lam cung.”
Hàn Doanh gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Trương Diên Lạc im lặng, không biết lần này Hoa phi lại âm mưu chuyện gì, cung nữ kia có biết không hay chỉ là kẻ thế mạng...
Đường đi tới Nam Uyển cung xa hơn Hàn Doanh nghĩ rất nhiều, cái khay trên tay không nặng nhưng bưng lâu cũng rất mỏi. Lại nhìn người nào đó đang nhàn nhã đi phía trước, tròng mắt đảo một vòng, nói:
“Này, Tiểu Diên tử, cây phất trần của ngươi thật lạ nha, có thể cho ta mượn xem một chút không?”
“Lạ thế nào?”
Hàn Doanh thấy Tiểu Diên tử trúng kế, cười thầm:
“Biết thì ta còn mượn ngươi làm gì?” Nói xong liền nhét cái khay cho hắn ta, tiện tay cướp luôn cây phất trần, chạy lên đi phía trước, vừa đi vừa thích thú phẩy qua phẩy lại.
Trương Diên Lạc làm sao lại không biết ý đồ của Hàn Doanh, chỉ là cố tình giả vờ trúng kế. Liếc nhìn nồi thuốc, nhíu mày, đồ của Hoa Lam cung có cái gì bổ sao? Nhân lúc Hàn Doanh không để ý, đưa nồi thuốc lên mũi ngửi, ánh mắt liền trở nên thâm trầm.
Lại nhìn Hàn Doanh còn đang vui vẻ đi đằng trước, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt nàng. Tám phần là đã trở thành thế thân trong mưu kế của Hoa phi kia rồi, dù vậy nhưng cũng không thể lơ là được.
“Thuốc này là ngươi sắc?” Trương Diên Lạc làm như lơ đãng hỏi:
“Không phải, là Hoa phi đưa cho ta.”
“Hoa phi? Ngươi gọi như vậy, không sợ bị phạt sao?”
“Sợ gì chứ, đâu có người của Hoa Lam cung ở đây.”
“Có ta.”
“Ngươi? Nhìn ngươi không giống như sẽ mách lẻo.” Trương Diên Lạc im lặng không nói, nàng ta thật dễ tin người.
Hàn Doanh bắt đầu lo lắng, nếu đến tối cũng không gặp được ai thì thế nào, đừng nói là gặp người, đến cọng cỏ trong Nam Uyển cung sợ cũng không thấy được. Càng nghĩ nàng càng lo lắng, đi loanh quanh tìm đường, lại bất ngờ nhìn thấy một tên thái giám đi ngang qua.
“Tiểu thái giám!” Hắn ta giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Khó lắm mới gặp được một người, Hàn Doanh đâu dễ bỏ qua, phi lên trước mặt tên thái giám đó, chặn đường hắn lại:
“Ta gọi ngươi đó, không nghe...” Hàn Doanh nói được một nửa thì dừng lại, nhìn chằm chằm người kia kinh ngạc thốt lên:
“Mỹ... thái giám!” Hàn Doanh vốn muốn gọi là mỹ nam, nhưng nghĩ lại người này cũng chẳng phải nam nhân nên lời ra miệng lại biến thành ‘mỹ thái giám’.
Không nghĩ đến thái giám còn có thể đẹp như vậy, khuôn mặt giống như nữ nhi, da trắng, mịn màng, ngũ quan hài hòa. Nếu hắn mặc đồ nữ nhi, nàng chắc chắn sẽ không nhận ra nha. Một người xinh đẹp như vậy lại là thái giám, đáng tiếc, đáng tiếc.
Trương Diên Lạc nghe thấy cách gọi kia, nhất thời dở khóc dở cười.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi hỏi ta, ta tên Hàn Doanh. Giọng của ngươi cũng thật dễ nghe nha, rất ‘men’, ngươi mới ‘vào nghề’ hả?” Khóe miệng Trương Diên Lạc giật giật, lại nghe thấy Hàn Doanh nói:
“Tiểu thái giám xinh đẹp như vậy, có thể đem về nhà ‘bao nuôi’ thì thật tốt nha.” Khóe miệng Trương Diên Lạc giật giật. Hắn từng thấy cung nữ háo sắc, cũng chưa thấy cung nữ nào lưu manh như vậy.
“Nếu ngươi không có việc gì, thì ta đi đây.” Trương Diên Lạc định lách qua người nàng, lại bị nàng chặn lại:
“Tất nhiên là có việc a, ta ở chỗ này chờ nửa ngày mới gặp được mình ngươi, ngươi đưa ta đến Nam Uyển cung đi.”
“Tại sao ta phải đưa ngươi đi?”
“Ngươi là tiểu thái giám xinh đẹp, tốt bụng, làm sao có thể để ta lại cái nơi con gián cũng không thèm đến này chứ.” Cái miệng nhỏ của Hàn Doanh nhiệt tình vuốt mông ngựa. Thế nhưng không hề có tác dụng, ngược lại Trương Diên Lạc nghe gân xanh trên trán càng nổi rõ.
“Ta cũng không phải trẻ con, ngươi đừng có gọi như vậy được không?”
Hàn Doanh bĩu môi:
“Không gọi như thế thì gọi thế nào?”
Trương Diên Lạc nghĩ một lát mới nói ra một cái tên:
“Tiểu Diên tử.”
“Được rồi, Tiểu Diên tử, ngươi đưa ta đi đi mà, ta còn có việc quan trọng a.” Hàn Doanh gần như là nài nỉ.
“Được rồi, ngươi đi theo ta.” Trương Diên Lạc vừa nói vừa bước đi, nhưng mới bước được một bước lại bị Hàn Doanh kéo lại, khó chịu hỏi:
“Lại sao nữa?”
“Ngươi chờ ta lấy đồ một chút.” Nói xong liền chạy đi, lúc quay lại, trên tay Hàn Doanh bưng một cái khay đựng một cái nổi đất nhỏ, nói:
“Đi thôi.”
Đi được một đoạn, Trương Diên Lạc lại hỏi:
“Ngươi tới Nam Uyển cung làm gì?”
Hàn Doanh thành thật trả lời:
“Hoa phi lệnh cho ta đem thuốc bổ này cho tứ hoàng tử.”
Nghe thấy cái tên Hoa phi, Trương Diên Lạc lập tức cảnh giác, trầm giọng hỏi:
“Ngươi là cung nữ Hoa Lam cung.”
Hàn Doanh gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Trương Diên Lạc im lặng, không biết lần này Hoa phi lại âm mưu chuyện gì, cung nữ kia có biết không hay chỉ là kẻ thế mạng...
Đường đi tới Nam Uyển cung xa hơn Hàn Doanh nghĩ rất nhiều, cái khay trên tay không nặng nhưng bưng lâu cũng rất mỏi. Lại nhìn người nào đó đang nhàn nhã đi phía trước, tròng mắt đảo một vòng, nói:
“Này, Tiểu Diên tử, cây phất trần của ngươi thật lạ nha, có thể cho ta mượn xem một chút không?”
“Lạ thế nào?”
Hàn Doanh thấy Tiểu Diên tử trúng kế, cười thầm:
“Biết thì ta còn mượn ngươi làm gì?” Nói xong liền nhét cái khay cho hắn ta, tiện tay cướp luôn cây phất trần, chạy lên đi phía trước, vừa đi vừa thích thú phẩy qua phẩy lại.
Trương Diên Lạc làm sao lại không biết ý đồ của Hàn Doanh, chỉ là cố tình giả vờ trúng kế. Liếc nhìn nồi thuốc, nhíu mày, đồ của Hoa Lam cung có cái gì bổ sao? Nhân lúc Hàn Doanh không để ý, đưa nồi thuốc lên mũi ngửi, ánh mắt liền trở nên thâm trầm.
Lại nhìn Hàn Doanh còn đang vui vẻ đi đằng trước, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt nàng. Tám phần là đã trở thành thế thân trong mưu kế của Hoa phi kia rồi, dù vậy nhưng cũng không thể lơ là được.
“Thuốc này là ngươi sắc?” Trương Diên Lạc làm như lơ đãng hỏi:
“Không phải, là Hoa phi đưa cho ta.”
“Hoa phi? Ngươi gọi như vậy, không sợ bị phạt sao?”
“Sợ gì chứ, đâu có người của Hoa Lam cung ở đây.”
“Có ta.”
“Ngươi? Nhìn ngươi không giống như sẽ mách lẻo.” Trương Diên Lạc im lặng không nói, nàng ta thật dễ tin người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook