Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi
-
Chương 22
Trương Diên Lạc nhìn thấy phản ứng của Hàn Doanh, bật cười, rất nhanh lại chuyển giọng nghiêm túc: “Sau này sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.”
“Điện hạ...” nên như vậy a, nàng nát mông một lần là đủ rồi.
Trương Diên Lạc không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng gọi “điện hạ”, lập tức lòng mềm nhũn, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, động tác dịu dàng đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hàn Doanh nằm trên giường buồn chán, gần chục ngày nay không vận động, đến khi ăn cũng nằm, chẳng khác gì một con lợn, thân hình vốn đã tròn trịa nay lại càng tròn hơn.
Cố Mạc Nhiên vừa bước vào đã thấy nàng ủ rũ, cười hỏi: “Doanh Doanh, sao mặt mày ủ ê vậy?”
Mỗi ngày, ngoài Yên Nhi bận rộn bỏ chút thời gian đến giúp nàng thay thuốc, chưa nói được mấy câu đã vội vàng rời đi, nói là sợ nương nương không thấy. Thỉ chỉ còn có một người tương đối rảnh rỗi, thường xuyên tìm nàng nói chuyện. Mỗi lần đến đều ngồi liền hai ba canh giờ. Nàng không biết hóa ra làm ngự y lại rảnh rỗi như vậy!
Cố ngự y này, khuôn mặt, giọng nói, ngay cả cách nói chuyện và biểu cảm đều giống y Cố Mạc Nhiên nàng gặp ở kiếp trước, khiến nàng mỗi lần nhìn thấy đều không vui, nhớ đến nàng đã yêu hắn nhiều thế nào, nhớ đến hắn đã phản bội nàng ra sao. Tự nhiên thái độ của nàng cũng không tốt, mỗi lần gặp đều cau có, chỉ thiếu nước đuổi người.
Thế nhưng người ta rộng lượng chẳng so đo, vẫn kiên trì đến thăm nàng giúp nàng vui vẻ, nàng tự cảm thấy bản thân quá hẹp hòi rồi. Vậy nên khi Cố ngự y biết nàng có một người “ca ca” diện mạo giống hắn như đúc, muốn nhận nàng làm muội muội kết nghĩa, nàng liền đồng ý.
Từ khi gọi hắn là “Đại ca” cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng không còn gắt gỏng nữa. Về phần Cố Mạc Nhiên, nàng không thể nói là người yêu kiếp trước, đương nhiên chỉ có thể biến tấu thành “ca ca” thôi.
“Đại ca, muội sắp chán đến phát điên rồi.”
“Muội dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa có thể đi lại rồi, ta đưa muội đi dạo.”
Hàn Doanh bĩu mỗi: “Lúc nào huynh chẳng nói thế, cũng không biết bao nhiêu lần cái vài ngày rồi.”
Cố Mạc Nhiên lại cười: “Nếu bây giờ muội muốn đi ta cũng có thể đưa muội đi. Có điều, đi rồi lại về nằm thêm vài ba chục ngày nữa cũng không phải lỗi của ta.”
Hàn Doanh nghe câu trước thì mắt sáng lên, nếu có cái đuổi giống như Tiểu Hổ thì chắc là ngoáy lia lịa rồi, thế nhưng nghe đến câu sau thì... đen mặt.
Trương Diên Lạc định thăm nàng một chút, không ngờ còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười cùng giọng nói của Cố Mạc Nhiên từ bên trong truyền ra.
Mấy hôm trước hắn có việc gấp phải xuất cung, vừa mới trở về, nhớ đến nàng bị thương một mình ở trong phòng sẽ rất buồn chán, không ngờ lại có thể cười lớn tiếng như vậy. Nghĩ đến nàng tươi cười với nam nhân khác, không hiểu sao lại thấy tức giận, liền quay người bỏ đi.
Tận đến khi Hàn Doanh cũng không nhớ nổi rằng mình đã nằm trên giường bao nhiêu ngày, rốt cuộc vị nữ y đáng mến chữa trị cho nàng cũng đã tuyên bố nàng có thể xuống giường đi lại rồi.
Hàn Doanh vui như tết, ngày thường đến đi lại cũng lười, hôm nay lại đặc biệt vui thích, đi không biết chán, đến khi dừng lại lại phát hiện nàng đã đứng trước cửa phòng của tứ hoàng tử điện hạ.
Hàn Doanh bĩu môi, chẳng biết là vì ai mà nàng phải ở trong phòng gần một tháng trời, hắn thì cái bóng cũng chẳng thấy, có khi lại tìm được cung nữ khác hầu hạ, vui vẻ chuyện trò rồi cũng nên, thế cũng tốt, nàng đỡ phải mệt nhọc, bớt cho mỗi ngày đều phải khom lưng cúi đầu, thêm vài năm nữa sợ là nàng đứng thẳng không được.
Nghĩ đến ngày tháng sắp tới có thể an nhàn nàng liền vui vẻ, ngẩng đầu, ưỡn ngực, tiếp tục đi dạo, nhưng vừa mới quay đầu liền đập phải bức tường thịt.
Hàn Doanh xoa xoa lỗ mũi, nhìn lại hóa ra là Nghiêm Túc, thị vệ bên người Trương Diên Lạc.
“Ây nha, Nghiêm thị vệ, ngài là trộm sao, đi lại mà một tiếng động cũng không có, cẩn thận hù chết người a.”
Ấn tượng của nàng đối với người này chính là quá nghiêm túc, thực không phụ sự kì vọng của phụ mẫu hắn đã đặt cho hắn cái tên đó. Chẳng mấy ai nguyện ý trung thành với một ngốc hoàng tử, hắn lại còn hơn cả trung thành, nàng nghe nói hắn đã đi theo Trương Diên Lạc nhiều năm, hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ Trương Diên Lạc cẩn thận, chẳng khác nào gà mái mẹ.
Nghiêm Túc mặt vô biểu cảm nói: “Ta muốn nói vài câu với ngươi, theo ta.”
Hàn Doanh không tình nguyện đi theo.
Nghiêm Túc vừa dừng chân liền nói: “Ta không biết tại sao điện hạ lại có thể loại bỏ nghi ngờ ngươi, cũng không biết ngươi làm thế nào khiến điện hạ tin tưởng đến vậy, nhưng ngươi dám làm hại điện hạ, ta lập tức giết ngươi, nhớ kỹ!” nói xong thì phi thân đi mất.
Câu đầu tiên Hàn Doanh muốn nói: Thân thủ thật tốt, khinh công thật tốt!
Câu thứ hai Hàn Doanh muốn nói: Hóa ra ngươi cũng có thể nói một câu dài như vậy!
Câu thứ ba: “Ngươi nói gì, bổn cô nương nghe không hiểu!!!
“Điện hạ...” nên như vậy a, nàng nát mông một lần là đủ rồi.
Trương Diên Lạc không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng gọi “điện hạ”, lập tức lòng mềm nhũn, lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, động tác dịu dàng đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hàn Doanh nằm trên giường buồn chán, gần chục ngày nay không vận động, đến khi ăn cũng nằm, chẳng khác gì một con lợn, thân hình vốn đã tròn trịa nay lại càng tròn hơn.
Cố Mạc Nhiên vừa bước vào đã thấy nàng ủ rũ, cười hỏi: “Doanh Doanh, sao mặt mày ủ ê vậy?”
Mỗi ngày, ngoài Yên Nhi bận rộn bỏ chút thời gian đến giúp nàng thay thuốc, chưa nói được mấy câu đã vội vàng rời đi, nói là sợ nương nương không thấy. Thỉ chỉ còn có một người tương đối rảnh rỗi, thường xuyên tìm nàng nói chuyện. Mỗi lần đến đều ngồi liền hai ba canh giờ. Nàng không biết hóa ra làm ngự y lại rảnh rỗi như vậy!
Cố ngự y này, khuôn mặt, giọng nói, ngay cả cách nói chuyện và biểu cảm đều giống y Cố Mạc Nhiên nàng gặp ở kiếp trước, khiến nàng mỗi lần nhìn thấy đều không vui, nhớ đến nàng đã yêu hắn nhiều thế nào, nhớ đến hắn đã phản bội nàng ra sao. Tự nhiên thái độ của nàng cũng không tốt, mỗi lần gặp đều cau có, chỉ thiếu nước đuổi người.
Thế nhưng người ta rộng lượng chẳng so đo, vẫn kiên trì đến thăm nàng giúp nàng vui vẻ, nàng tự cảm thấy bản thân quá hẹp hòi rồi. Vậy nên khi Cố ngự y biết nàng có một người “ca ca” diện mạo giống hắn như đúc, muốn nhận nàng làm muội muội kết nghĩa, nàng liền đồng ý.
Từ khi gọi hắn là “Đại ca” cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng không còn gắt gỏng nữa. Về phần Cố Mạc Nhiên, nàng không thể nói là người yêu kiếp trước, đương nhiên chỉ có thể biến tấu thành “ca ca” thôi.
“Đại ca, muội sắp chán đến phát điên rồi.”
“Muội dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa có thể đi lại rồi, ta đưa muội đi dạo.”
Hàn Doanh bĩu mỗi: “Lúc nào huynh chẳng nói thế, cũng không biết bao nhiêu lần cái vài ngày rồi.”
Cố Mạc Nhiên lại cười: “Nếu bây giờ muội muốn đi ta cũng có thể đưa muội đi. Có điều, đi rồi lại về nằm thêm vài ba chục ngày nữa cũng không phải lỗi của ta.”
Hàn Doanh nghe câu trước thì mắt sáng lên, nếu có cái đuổi giống như Tiểu Hổ thì chắc là ngoáy lia lịa rồi, thế nhưng nghe đến câu sau thì... đen mặt.
Trương Diên Lạc định thăm nàng một chút, không ngờ còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười cùng giọng nói của Cố Mạc Nhiên từ bên trong truyền ra.
Mấy hôm trước hắn có việc gấp phải xuất cung, vừa mới trở về, nhớ đến nàng bị thương một mình ở trong phòng sẽ rất buồn chán, không ngờ lại có thể cười lớn tiếng như vậy. Nghĩ đến nàng tươi cười với nam nhân khác, không hiểu sao lại thấy tức giận, liền quay người bỏ đi.
Tận đến khi Hàn Doanh cũng không nhớ nổi rằng mình đã nằm trên giường bao nhiêu ngày, rốt cuộc vị nữ y đáng mến chữa trị cho nàng cũng đã tuyên bố nàng có thể xuống giường đi lại rồi.
Hàn Doanh vui như tết, ngày thường đến đi lại cũng lười, hôm nay lại đặc biệt vui thích, đi không biết chán, đến khi dừng lại lại phát hiện nàng đã đứng trước cửa phòng của tứ hoàng tử điện hạ.
Hàn Doanh bĩu môi, chẳng biết là vì ai mà nàng phải ở trong phòng gần một tháng trời, hắn thì cái bóng cũng chẳng thấy, có khi lại tìm được cung nữ khác hầu hạ, vui vẻ chuyện trò rồi cũng nên, thế cũng tốt, nàng đỡ phải mệt nhọc, bớt cho mỗi ngày đều phải khom lưng cúi đầu, thêm vài năm nữa sợ là nàng đứng thẳng không được.
Nghĩ đến ngày tháng sắp tới có thể an nhàn nàng liền vui vẻ, ngẩng đầu, ưỡn ngực, tiếp tục đi dạo, nhưng vừa mới quay đầu liền đập phải bức tường thịt.
Hàn Doanh xoa xoa lỗ mũi, nhìn lại hóa ra là Nghiêm Túc, thị vệ bên người Trương Diên Lạc.
“Ây nha, Nghiêm thị vệ, ngài là trộm sao, đi lại mà một tiếng động cũng không có, cẩn thận hù chết người a.”
Ấn tượng của nàng đối với người này chính là quá nghiêm túc, thực không phụ sự kì vọng của phụ mẫu hắn đã đặt cho hắn cái tên đó. Chẳng mấy ai nguyện ý trung thành với một ngốc hoàng tử, hắn lại còn hơn cả trung thành, nàng nghe nói hắn đã đi theo Trương Diên Lạc nhiều năm, hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ Trương Diên Lạc cẩn thận, chẳng khác nào gà mái mẹ.
Nghiêm Túc mặt vô biểu cảm nói: “Ta muốn nói vài câu với ngươi, theo ta.”
Hàn Doanh không tình nguyện đi theo.
Nghiêm Túc vừa dừng chân liền nói: “Ta không biết tại sao điện hạ lại có thể loại bỏ nghi ngờ ngươi, cũng không biết ngươi làm thế nào khiến điện hạ tin tưởng đến vậy, nhưng ngươi dám làm hại điện hạ, ta lập tức giết ngươi, nhớ kỹ!” nói xong thì phi thân đi mất.
Câu đầu tiên Hàn Doanh muốn nói: Thân thủ thật tốt, khinh công thật tốt!
Câu thứ hai Hàn Doanh muốn nói: Hóa ra ngươi cũng có thể nói một câu dài như vậy!
Câu thứ ba: “Ngươi nói gì, bổn cô nương nghe không hiểu!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook