Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi
-
Chương 17: Người cũ?
Người kia vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi biết ta sao?”
Hàn Doanh đột nhiên cảm thấy tức giận, không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Huynh... cũng xuyên tới đây sao?”
Cố Mạc Nhiên đương nhiên không hiểu, hỏi lại: “Xuyên là cái gì? Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Huynh là không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây hả?” Hàn Doanh nói mà không kịp suy nghĩ, giọng cũng hơi lớn khiến những người khác chú ý, nhất thời xấu hổ, mím môi.
“Ngươi nói gì ta một chút cũng không hiểu! Ngươi phải chăng nhận nhầm người đi?” Cố Mạc Nhiên cũng không có tức giận, biểu tình từ đầu đến cuối đều là ngơ ngác, thiếu điều đưa tay gãi đầu, cuối cùng vẫn vì hình tượng mà kìm nén!!!
Hàn Doanh sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng đã bình tĩnh trở lại, nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của người kia, trông không giống như đang giả vờ, vậy chỉ là người giống người thôi sao. Nhưng quả thật quá giống đi, đến tên cũng là một... Hàn Doanh nghĩ một chút, nói một câu: “Who are you?” vừa nói vừa quan sát kĩ vẻ mặt của đối phương.
Cố Mạc Nhiên cau mày, nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nàng ta nói cái gì, thần sắc mông lung: “Ngươi nói cái gì ‘hu’ cái gì ‘du’?”
Hàn Doanh cụp mắt, dấu đi làn sóng cảm xúc dưới đáy mắt. Không phải hắn ta, nàng nên vui hay nên buồn đây, nói không thất vọng e là tự mình dối mình.
“Thực xin lỗi, ta đúng là nhận nhầm rồi.”
Cố Mạc Nhiên cười cười: “Không sao, có điều ta cũng rất muốn gặp người mà ngay cả dung mạo lẫn tên họ đều giống ta kia.”
Hàn Doanh gượng gạo cười ha ha một tiếng.
Hai người đều không để ý thấy Trương Diên Lạc đã nghe toàn bộ câu chuyện của hai người. Hắn chiếu cố nàng đơn giản vì nàng tâm tư đơn thuần, ở bên cạnh rất thoải mái, chêu trọc nàng rất vui vẻ, và vì nàng vô tình cứu hắn một mạng. Thế nhưng không hiểu sao một tia bi thương ẩn trong đáy mắt nàng lại làm hắn khó chịu? Trương Diên Lạc nghĩ rất lâu vẫn không thể hiểu được, phải chăng hắn giả ngốc lâu ngày, đầu óc cũng muốn ngốc thật rồi sao?
Ban đêm, Hàn Doanh nằm trên giường, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, nàng vốn nghĩ xuyên tới đây lâu như vậy rồi, đã không còn nhớ đến, hóa ra là không phải. Nàng thậm chí còn hi vọng hắn chính là Cố Mạc Nhiên mà nàng quen biết, hi vọng hắn vì một lý do nào đó “đuổi theo” nàng đến đây. Hàn Doanh nhắm mắt, muốn thôi miên chính mình vào giấc ngủ, ngày mai thức dậy đem những chuyện này quên sạch sẽ. Nàng bây giờ là Hàn Doanh không còn là Hạ An An nữa rồi.
Nghĩ thì dễ làm mới khó, sáng hôm sau, Hàn Doanh đem theo cặp mắt sưng u đến tẩm cung, còn bị Yên Nhi cười: “Nghe nói hôm qua ngươi gặp được Cố ngự y, có phải là động lòng rồi hay không?” Hàn Doanh chỉ cười cho qua, không trả lời, Yên Nhi thấy nàng không nói cũng thôi.
Ngày thường Liễu phi đều là ung dung tự tại, ngắm hoa thưởng trà, hôm nay lại cứ như kiến bò trên chảo, không ngừng đi lại giữa phòng. Hàn Doanh phi thường thắc mắc nhưng lại không dám tùy tiện hỏi, đành ôm dấu hỏi to đùng cả nửa ngày trời, sau đó mới biết, hóa ra là hoàng thượng tìm được danh y đến chữa trị cho tứ hoàng tử, người này y thuật cao minh, từng chữa qua người bệnh tương tự.
Hàn Doanh lại càng khó hiểu, chẳng lẽ nương nương nhà mình đây là vui quá hóa buồn hay sao?
Giữa trưa, Liễu phi di giá đến tẩm cung của tứ hoàng tử, xem cái người danh y kia chữa trị như thế nào, Hàn Doanh thấy chẳng có ai quản mình liền theo đuôi đi đến, cơ hội a cơ hội, chẳng lẽ đại phu bắt mạch hắn ta còn có thể trốn trong màn sao he he. Lần này bổn cô nương không tin không nhìn thấy ngươi!
Người muốn thấy thì chưa biết có thấy hay không, chỉ biết vừa đến đã gặp ngay cái người không muốn gặp nhất.
Hàn Doanh vô cùng bất mãn, ông trời đây là đang trêu chọc nàng sao, sao cứ để nàng liên tục gặp được hắn ta là thế nào? Hàn Doanh mặc kệ, không thèm để ý đến hắn ta, nàng bây giờ chỉ quan tâm đến tứ hoàng tử của nàng thôi!!!
Thế nhưng chẳng có ai rảnh rỗi để ý đến nàng, Liễu Uyển Nghi cùng Cố Mạc Nhiên thần sắc có vẻ phức tạp, tuy rằng đã cố tỏ ra bình thản nhưng mày vẫn nhíu lại một chỗ.
Cố Mạc Nhiên hiểu được Liễu phi đang lo lắng điều gì, dùng khẩu hình nói: “Nương nương đừng quá lo lắng!”
Liễu Uyển Nghi hừ lạnh không nói gì, bà làm sao có thể không lo lắng, Hoa Ngọc Lam kia tốn nhiều tâm tư như vậy, không biết còn trò gì đằng sau, lơ là một chút chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn.
Giữa bầu không khí quái dị ở Nam Uyển Cung, danh y cuối cùng cũng xuất hiện. Tống Vân Tiêu đi theo sau thái giám, cùng với Xuân Nhi xuất hiện.
Hàn Doanh nhìn thấy Xuân Nhi cực kì không vui, hôm nay là ngày gì thế này!
Tống Vân Tiêu cùng Xuân Nhi một trước một sau hành lễ. Liễu phi cũng cười: “Tống đại phu, không cần đa lễ, còn phiền ngươi chữa khỏi bệnh cho con trai của bổn cung.”
Tống Vân Tiêu đáp: “Nương nương quá lời, cứu người là chức trách của thảo dân mà.”
Hai người lại khách khí một hổi, mới cùng nhau tiến vào phòng ngủ của tứ hoàng tử. Hàn Doanh vẫn một mực đi theo sau lưng Liễu phi lúc này cũng theo vào, đột nhiên trong lòng dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Hàn Doanh đột nhiên cảm thấy tức giận, không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Huynh... cũng xuyên tới đây sao?”
Cố Mạc Nhiên đương nhiên không hiểu, hỏi lại: “Xuyên là cái gì? Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Huynh là không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây hả?” Hàn Doanh nói mà không kịp suy nghĩ, giọng cũng hơi lớn khiến những người khác chú ý, nhất thời xấu hổ, mím môi.
“Ngươi nói gì ta một chút cũng không hiểu! Ngươi phải chăng nhận nhầm người đi?” Cố Mạc Nhiên cũng không có tức giận, biểu tình từ đầu đến cuối đều là ngơ ngác, thiếu điều đưa tay gãi đầu, cuối cùng vẫn vì hình tượng mà kìm nén!!!
Hàn Doanh sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng đã bình tĩnh trở lại, nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của người kia, trông không giống như đang giả vờ, vậy chỉ là người giống người thôi sao. Nhưng quả thật quá giống đi, đến tên cũng là một... Hàn Doanh nghĩ một chút, nói một câu: “Who are you?” vừa nói vừa quan sát kĩ vẻ mặt của đối phương.
Cố Mạc Nhiên cau mày, nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nàng ta nói cái gì, thần sắc mông lung: “Ngươi nói cái gì ‘hu’ cái gì ‘du’?”
Hàn Doanh cụp mắt, dấu đi làn sóng cảm xúc dưới đáy mắt. Không phải hắn ta, nàng nên vui hay nên buồn đây, nói không thất vọng e là tự mình dối mình.
“Thực xin lỗi, ta đúng là nhận nhầm rồi.”
Cố Mạc Nhiên cười cười: “Không sao, có điều ta cũng rất muốn gặp người mà ngay cả dung mạo lẫn tên họ đều giống ta kia.”
Hàn Doanh gượng gạo cười ha ha một tiếng.
Hai người đều không để ý thấy Trương Diên Lạc đã nghe toàn bộ câu chuyện của hai người. Hắn chiếu cố nàng đơn giản vì nàng tâm tư đơn thuần, ở bên cạnh rất thoải mái, chêu trọc nàng rất vui vẻ, và vì nàng vô tình cứu hắn một mạng. Thế nhưng không hiểu sao một tia bi thương ẩn trong đáy mắt nàng lại làm hắn khó chịu? Trương Diên Lạc nghĩ rất lâu vẫn không thể hiểu được, phải chăng hắn giả ngốc lâu ngày, đầu óc cũng muốn ngốc thật rồi sao?
Ban đêm, Hàn Doanh nằm trên giường, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, nàng vốn nghĩ xuyên tới đây lâu như vậy rồi, đã không còn nhớ đến, hóa ra là không phải. Nàng thậm chí còn hi vọng hắn chính là Cố Mạc Nhiên mà nàng quen biết, hi vọng hắn vì một lý do nào đó “đuổi theo” nàng đến đây. Hàn Doanh nhắm mắt, muốn thôi miên chính mình vào giấc ngủ, ngày mai thức dậy đem những chuyện này quên sạch sẽ. Nàng bây giờ là Hàn Doanh không còn là Hạ An An nữa rồi.
Nghĩ thì dễ làm mới khó, sáng hôm sau, Hàn Doanh đem theo cặp mắt sưng u đến tẩm cung, còn bị Yên Nhi cười: “Nghe nói hôm qua ngươi gặp được Cố ngự y, có phải là động lòng rồi hay không?” Hàn Doanh chỉ cười cho qua, không trả lời, Yên Nhi thấy nàng không nói cũng thôi.
Ngày thường Liễu phi đều là ung dung tự tại, ngắm hoa thưởng trà, hôm nay lại cứ như kiến bò trên chảo, không ngừng đi lại giữa phòng. Hàn Doanh phi thường thắc mắc nhưng lại không dám tùy tiện hỏi, đành ôm dấu hỏi to đùng cả nửa ngày trời, sau đó mới biết, hóa ra là hoàng thượng tìm được danh y đến chữa trị cho tứ hoàng tử, người này y thuật cao minh, từng chữa qua người bệnh tương tự.
Hàn Doanh lại càng khó hiểu, chẳng lẽ nương nương nhà mình đây là vui quá hóa buồn hay sao?
Giữa trưa, Liễu phi di giá đến tẩm cung của tứ hoàng tử, xem cái người danh y kia chữa trị như thế nào, Hàn Doanh thấy chẳng có ai quản mình liền theo đuôi đi đến, cơ hội a cơ hội, chẳng lẽ đại phu bắt mạch hắn ta còn có thể trốn trong màn sao he he. Lần này bổn cô nương không tin không nhìn thấy ngươi!
Người muốn thấy thì chưa biết có thấy hay không, chỉ biết vừa đến đã gặp ngay cái người không muốn gặp nhất.
Hàn Doanh vô cùng bất mãn, ông trời đây là đang trêu chọc nàng sao, sao cứ để nàng liên tục gặp được hắn ta là thế nào? Hàn Doanh mặc kệ, không thèm để ý đến hắn ta, nàng bây giờ chỉ quan tâm đến tứ hoàng tử của nàng thôi!!!
Thế nhưng chẳng có ai rảnh rỗi để ý đến nàng, Liễu Uyển Nghi cùng Cố Mạc Nhiên thần sắc có vẻ phức tạp, tuy rằng đã cố tỏ ra bình thản nhưng mày vẫn nhíu lại một chỗ.
Cố Mạc Nhiên hiểu được Liễu phi đang lo lắng điều gì, dùng khẩu hình nói: “Nương nương đừng quá lo lắng!”
Liễu Uyển Nghi hừ lạnh không nói gì, bà làm sao có thể không lo lắng, Hoa Ngọc Lam kia tốn nhiều tâm tư như vậy, không biết còn trò gì đằng sau, lơ là một chút chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn.
Giữa bầu không khí quái dị ở Nam Uyển Cung, danh y cuối cùng cũng xuất hiện. Tống Vân Tiêu đi theo sau thái giám, cùng với Xuân Nhi xuất hiện.
Hàn Doanh nhìn thấy Xuân Nhi cực kì không vui, hôm nay là ngày gì thế này!
Tống Vân Tiêu cùng Xuân Nhi một trước một sau hành lễ. Liễu phi cũng cười: “Tống đại phu, không cần đa lễ, còn phiền ngươi chữa khỏi bệnh cho con trai của bổn cung.”
Tống Vân Tiêu đáp: “Nương nương quá lời, cứu người là chức trách của thảo dân mà.”
Hai người lại khách khí một hổi, mới cùng nhau tiến vào phòng ngủ của tứ hoàng tử. Hàn Doanh vẫn một mực đi theo sau lưng Liễu phi lúc này cũng theo vào, đột nhiên trong lòng dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook