Tiểu Tâm Phiến Tử
-
Chương 48
Tên của Bố Bố đầy căm phẫn mà tắt ngúm, Never nhìn cười cười, nghĩ thầm có phải đã phát hỏa rồi không. Sau đó nhẫn nại bỏ lại mấy câu cho Hạnh phúc, ở nơi nào rồi cũng logout.
Bố Tranh buồn bực vỗ vỗ mông đi, tắt máy tính bò lên giường. Không biết bởi vì sắp tới hội ký bán của Demon mà hưng phấn hay vì bị Never chọc tức, dù sao cũng không có chút buồn ngủ nào, nhắm mắt ủ rượu nửa ngày, vẫn không ngủ được.
Cuối cùng thành thật từ trong chồng sách Demon bên cạnh lấy ra một quyển, nằm trên giường xem. Xem đến 3 giờ sáng mới hơi buồn ngủ, tay trượt thiếu chút nữa để sách đạp vào mũi, lúc này mới thả xuống đi ngủ.
Chỉ có điều đêm nay ngủ cũng không an ổn. Cậu mơ tới mình ngồi xe lửa đi tham gia hội ký bán của Demon, nhưng lại lạc đường, gọi điện thoại cho Never, rành rành cứ đi đến trước là được, nhưng đi thế nào cũng không tới nơi. Sau đó cậu không gặp được Demon, lại có một cậu trai đột nhiên chạy qua cầm tay cậu nói cậu ta là Never, nói cậu ta thích cậu, muốn kết giao vân vân vân.
Bố Tranh buổi sáng thức dậy đội một đầu tóc rối mù, hai vành mắt đen cực kỳ rõ ràng, mới sáng đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, cả khí lực làm bữa sáng cũng không có, đến mở miệng cũng lười.
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Bố Bố đi hằng ngày đi
[Công hội] [Bố Bố]: Không có khí lực, tớ muốn ngồi không
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Tiểu Bố Bố ngày hôm qua em đã làm gì! Không có khí lực!
[Công hội] [Never]: Đi dạo bản đồ không?
[Công hội] [Bố Bố]: Không, em mệt
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: =口=
[Công hội] [Never]: Anh cùng em nói chuyện phiếm
[Công hội] [Bố Bố]: Không, em mệt
[Công hội] [Bố Bố]: Đánh chữ cũng mệt
[Công hội] [Never]: Anh nói em nghe
[Công hội] [Bố Bố]: Ồ
[Công hội] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Ô khỉ a khỉ a, vừa lên đã bị lóa mù mắt chó a
[Công hội] [càng lúc càng xa]: Ra là bé còn chưa quen
[Công hội] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Em tổng có cảm giác hội trưởng bị Hoa Hoa lây nhiễm
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: = = Vì sao
[Công hội] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Vì anh đặc biệt chân chó
[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Người ta đây là yêu thương vợ, không phải chân chó, phải không Tiểu Đom Đóm
[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Anh cút
Bố Tranh không nói gì, vẫn theo chân Never mật tán gẫu, không tham dự cuộc đối thoại không dinh dưỡng của bọn họ.
[Mật] [Never] nói với bạn: Chừng nào em tới? Anh ra sân bay đón em
[Mật] bạn nói với [Never]: Anh biến đi lăn tròn đi! Em đây làm cướp sao mà nhiều tiền như vậy ngồi máy bay, buổi chiều hôm nay em đi mua vé xe lửa, có ngày nào thì mua ngày đó
[Mật] [Never] nói với bạn: Cũng đúng, em mua được vé thì nói anh một tiếng, anh đến nhà ga đón em
[Mật] bạn nói với [Never]: Anh giúp em tìm khách sạn đi, rẻ rẻ tí! Mắc quá em không có tiền đi về
[Mật] [Never] nói với bạn: Tất nhiên là ở nhà anh, phòng trống nhiều như vậy tùy tiện ở
Bố Tranh nói chuyện với Never một hồi, nhìn nhìn đồng hồ rồi out đi ra mua vé. Nhà ga lúc nào cũng là nơi đông đúc, cậu cũng không thường xuyên tới, thực tế là không thích tới.
Người ở ga rất nhiều, vừa xuống trạm xe công cộng đã có một đống người đứng cạnh bạn chạy qua kéo bạn, hỏi bạn cần khách sạn không? Muốn đi đâu? Vân vân vân. Bố Tranh nhăn mặt cau mày, vội vàng bước đến quầy bán vé, nhưng bên cạnh còn theo không ít người.
Coi như may mắn, Bố Tranh mua được vé tốc hành tối mai, tuy ngồi ghế cứng nhưng đi lên ngủ một giấc, mở mắt là đến nơi, cũng không có gì khổ não.
Hôm sau thu dọn đồ đạc, mang theo mấy bộ quần áo thay cùng tiền a thẻ ngân hàng a, cũng không có gì nhiều, đeo một lưng balô là đủ. Lúc ra cửa thiếu chút nữa quên cầm chìa khóa, không thể không nói, có chút căng thẳng.
Bố Tranh ở nhà ga đợi rất lâu, quá nhiều người không có chỗ ngồi, chỉ có thể đi qua đi lại. Cuối cùng lên xe tìm được vị trí của mình cảm giác giống như đi đánh trận, sắp kiệt sức.
Triệu Tư Đằng bên này cũng không tốt hơn chút nào, nhận được tin nhắn của Bố Tranh biết em ấy đã lên xe, cả đời người lần đầu căng thẳng vậy. Cẩn cẩn thận thận hồi âm lại một tin, bảo em ấy chú ý an toàn, đồ đạc mang theo người đừng ném lung tung, sau khi tàu chạy đến hỏi xem có thể thêm tiền mua vé nằm không,… Gửi xong lại lật lật ngược về tin nhắn của Bố Tranh nhìn mấy lần.
Sau đó thì bị Hạ Cẩn cùng Lâm Kỳ bên cạnh vây xem, khinh bỉ nửa ngày.
Buổi sáng, Triệu Tư Đằng vội vàng dọn dẹp phòng cho khách. Anh không thích gọi người đến quét dọn, nhưng bản thân anh cũng chưa bao giờ quét dọn qua. May mà thói quen còn tạm được, thứ đã tiện tay dùng qua sẽ tiện tay để lại chỗ cũ, trong phòng không bừa bãi, nhưng ngoại trừ phòng ngủ của mình, phòng khách, thư phòng cùng WC ra những phòng khác rất ít khi tới, đến mức cửa phòng cho khách quanh năm không mở, bên trong bụi bặm dồn một tầng, đi vào khiến người muốn đánh hắt xì.
Triệu Tư Đằng thể nghiệm qua nỗi vất vả thu dọn phòng, sau khi dọn không sai biệt lắm thì đã mất hai tiếng. Theo lời Hạ Cẩn nói, dọn phòng cho khách làm gì, trực tiếp đem người đến phòng mình là được. Triệu Tư Đằng đối với ý kiến này bày tỏ khinh bỉ sâu sắc, ngộ nhỡ dọa người ta chạy mất thì sao, vẫn nên tiến hành từng bước từng bước. Sau đó lại bị Hạ Cẩn khinh bỉ trả về, nói sao không thấy trước kia anh tiến hành từng bước từng bước.
Lúc Bố Tranh sắp đến thì gửi cho Triệu Tư Đằng một tin nhắn, nói mình sắp đến rồi. Triệu Tư Đằng đến nhà ga hai chân đã sắp gãy, nhìn thấy tin nhắn lập tức không còn thấy mệt.
Bố Tranh mặc quần áo cũng giống giống lần trước, vừa nhìn liền biết là sinh viên, vác theo balô thể thao, Triệu Tư Đằng từ xa đã thấy em ấy.
“Sao anh lại đến đây?” Bố Tranh nhìn một vòng, tìm kiếm bóng dáng Never, trước đó không hỏi xem anh ta mặc đồ gì, nhiều người như vậy thật sự không phân biệt được, lúc nhìn thấy Triệu Tư Đằng thì ngẩn người.
“Anh tới đón em a, balô để anh xách.”
“A, không cần không cần, em tưởng Never đến, anh ta không phải có chuyện gì chứ.” Bố Tranh vội khoát tay, balô của cậu chỉ có mấy bộ quần áo cũng không nặng, “Nếu anh ta bận thì nhắn địa chỉ cho em là được, gọi anh đến thực phiền phức.”
Triệu Tư Đằng ha ha cười khan hai tiếng, anh vốn định vừa gặp mặt sẽ nói với Bố Tranh mình là Never, ai ngờ đụng phải tình cảnh như vậy. Bố Tranh căn bản không nghĩ qua mình là Never…
Dũng khí muốn nói thật của anh bị sự hời hợt của Bố Tranh đá bay mất…
Triệu Tư Đằng nghĩ đưa người về nhà rồi nói sau: “Xe anh ở trong bãi đỗ xe, bên này. Anh đưa em về trước.”
“Được.” Bố Tranh gật gật đầu đi theo anh ta đến bãi đỗ xe. Thật ra Bố Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao vừa nghĩ tới gặp Never thì rất căng thẳng, thấy người đến là Triệu Tư Đằng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút mất mác không biết tại sao.
Chỗ ở cách nhà ga không gần, Bố Tranh ngồi cả đêm ngủ không ngon, ở trên xe liền ngủ mất. Tới nơi mới bị Triệu Tư Đằng gọi dậy, cùng đi lên lầu.
“Em đi tắm đi rồi ra nghỉ ngơi chút, ngồi xe lửa rất mệt.” Triệu Tư Đằng tìm cho em ấy khăn tắm mới, “Anh gọi cho em ít đồ ăn, tắm xong có thể ra ăn trưa.”
“Được, balô của em nhờ anh.” Bố Tranh cũng hiểu ngồi xe lửa lâu như vậy trên người không thoải mái, cầm khăn tắm sạch vào phòng tắm, nhờ Triệu Tư Đằng mang balô của mình vào phòng cho khách.
Triệu Tư Đằng ở phòng cho khách mài mài mấy vòng, nấu sẵn nước ấm rót ra, đợi Bố Tranh đi ra uống, sau đó gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài. Chờ anh xoay đủ, đột nhiên phát hiện điều hòa trong phòng cho khách tạm thời bãi công, dám không làm việc. Vì phòng rất lớn, không mở điều hòa thật sự có chút lạnh, nhất là vừa tắm xong.
Triệu Tư Đằng cùng điều hòa so đo nửa ngày, vẫn không được. Cuối cùng chỉ có thể mở điều hòa ở phòng mình, đến cửa phòng tắm nói với Bố Tranh một tiếng, bảo em ấy tới phòng mình nghỉ ngơi, anh gọi người sửa sau.
Bố Tranh ngâm nước nóng, giảm bớt mệt nhọc, ở trong phòng tắm lau qua loa đầu mới đi ra. Nghĩ sàn nhà sạch sẽ như vậy, nếu so với với ổ kia của mình, thiệt là sỉ nhục.
Triệu Tư Đằng nhìn Bố Tranh đẩy cửa đi vào, trong lòng phải gọi là thất vọng a. Anh còn tưởng rằng sẽ có một bức tranh mỹ nhân bước ra từ bồn tắm, giống như lần trước nhìn đến no mắt, có điều lần này Bố Tranh ăn mặc chỉnh tề, nếu không phải trên tóc còn bọt nước sẽ không như mới từ phòng tắm bước ra.
“Có muốn sấy chút không?” Triệu Tư Đằng ho nhẹ một tiếng.
“Không cần, khô ngay thôi.” Bố Tranh hất hất tóc mình, cậu không có thói quen sấy tóc.
“Vậy lau thêm chút đi, tránh bị cảm.” Triệu Tư Đằng lại đưa cho cậu một cái khăn khô, chợt nghe bên ngoài cho tiếng chuông cửa, nghĩ chắc là đưa cơm tới, “Lau khô thì có thể ăn.”
“Ô, được.”
Triệu Tư Đằng nhìn Bố Tranh ngoan ngoãn lau tóc, càng xem càng thấy đáng yêu. Đang lúc hài lòng chuẩn bị xoay người ra ngoài lấy đồ ăn, chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa.
“A Đằng a, cậu mà không giao bản thảo Tiểu Lâm Lâm sẽ giết tớ, cậu không biết gần đâu tâm tình cậu ấy… ẻ… ” Nương theo một tiếng ‘cạch’ cửa phòng mở ra, một người con trai vừa nói vừa tiến vào, nhìn thấy Bố Tranh đang ngồi trên giường cùng Triệu Tư Đằng đứng bên cạnh thì ngẩn người, lời nói một nửa còn lại há to miệng.
Thái dương Triệu Tư Đằng thình thịch nhảy, thầm nghĩ Hạ Cẩn chạy đến đây làm gì, gặp cậu ta chắc chắn không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, ở thời điểm Bố Tranh còn đang choáng váng, Hạ Cẩn bên cạnh rất nhanh treo lên vẻ mặt không ủng hộ, chính nghĩa lạnh lùng nói: “Khỉ gió A Đằng a, không phải tớ đã nói với cậu, Tiểu Bố Bố sắp tới đây cậu còn mang một đứa về, cậu đùa như vậy thật không vui a, cẩn thận khiến người ta nổi giận chạy mất đấy, đến lúc đó cậu có muốn đuổi theo cũng không biết chỗ đuổi. Bọn tớ lại không phải đi uống rượu giải sầu với cậu à, quả nhiên là tên cặn bã.”
Triệu Tư Đằng còn thiếu phát điên, thật muốn mang cái tên bá láp nói không ngừng này ném thẳng ra ngoài cửa sổ, như vậy thế giới mới hoàn toàn yên tĩnh. Vội vàng bước qua, kéo cửa, đẩy người ra ngoài, quay đầu nói với Bố Tranh, “Em lau khô đầu rồi nghỉ ngơi chút đi.”
“Này, A Đằng cậu là tên cặn bã a, tớ phải nói với Tiểu Bố Bố, đừng để cậu lừa… ” Hạ Cẩn một đường la hét bị Triệu Tư Đằng lôi ra ngoài.
“Cậu mau ngậm miệng cho tớ.” Triệu Tư Đằng đóng cửa, đem cậu ta quăng đến cửa nhà, hạ thấp giọng nói: “Lộn xộn cái gì, có khi nào tớ dẫn người về a, bên trong là Bố Bố được không. Cậu đừng nói hưu nói vượn trước mặt em ấy.”
“É… ” Hạ Cẩn há hốc mồm cười khan nửa ngày, thành thành thật thật gật đầu, “Thật có lỗi thật có lỗi, tớ làm sao biết là Bố Bố a, tớ tưởng cậu ở sau lưng Bố Bố lén ăn thịt ha ha.”
“Câm miệng của cậu lại,” Triệu Tư Đằng bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, “Tớ khi nào thì lén ăn thịt? Còn nói lung tung.”
“Cậu không thể trách tớ nghĩ sai a,” Hạ Cẩn thực vô tội rụt cổ một cái, “Cậu xem Tiểu Bố Bố em ấy ngồi trên giường, còn lau tóc, tớ làm sao biết được hai người là quan hệ thuần khiết mà không phải là đang chuẩn bị làm gì đó, hoặc là làm gì đó xong chuẩn bị tạm biệt a.”
“Nhanh cút… ”
“Ẻ, được được, này di động cậu vang kìa.” Hạ Cẩn gật đầu gật đầu rồi lại gật đầu, tốt bụng chỉ chỉ túi quần anh, sau đó ngẩng đầu cứ như thấy quỷ, vươn cổ nuốt khô ngụm nước bọt, “Tớ đi nha A Đằng, cậu bảo trọng!”
Triệu Tư Đằng mặc kệ cậu ta, chạy còn nhanh hơn trốn quỷ. Lấy di động ra nhìn nhìn, lập tức choáng váng, vô ý thức xoay người nhìn lên cầu thang, Bố Tranh đang cầm điện thoại đứng nơi đó, mà cuộc gọi đến của anh hiển thị ‘Bố Bố’…
Triệu ư Đằng thầm mắng một tiếng, ân cần hỏi thăm cả nhà Hạ Cẩn một lần. Trong lòng bồn chồn, nghĩ có lẽ Bố Tranh chỉ muốn gọi điện cho Never, thật ra em ấy không biết gì cả…
“Sao em ra ngoài, bên ngoài không có điều hòa, lạnh hơn… ”
“Triệu Tư Đằng.”
Triệu Tư Đằng bị em ấy gọi, nửa câu sau liền nghẹn trong cổ họng. Bố Tranh cầm điện thoại nhìn hồi lâu, “Anh là Never?”
“Ừ… ” Triệu Tư Đằng bị chánh chủ hỏi tới, lúc này xem như tránh không thoát, trong lòng đấu tranh nửa ngày, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng bây giờ cứ nói thẳng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook